Ba biến động chánh trị đã, đang diễn ra ở Thái Lan, Ukraine, và Miên ắt làm nhà cầm quyền Cộng sản VN [CSVN] cần phải suy nghĩ.
Về địa lý, chưa bao giờ phong trào nhân dân đứng lên chống nhà cầm quyền gần CSVN như bây giờ. Thái Lan biểu tình liên tục nhiều tháng, có máu, nước mắt, mồ hôi, người chết, kẻ bị thương, chánh phủ di chuyển liên tục. Miên, thành phần đối lập với Hunsen được công nhân dệt may, lực lượng xương sống của nền kinh tế Miên biểu tình ở thủ đô Nam Vang. Từ biểu tình đòi hỏi dân quyền được thêm chất xúc tác tiền cừu hậu hận chống VN sau khi Thủ Tướng Miên sang VNCS, một chuyến đi mà người Miên xem như rước voi về dày mả tổ với cuộc viếng thăm Miên của Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng sau đó.
Về chính trị, TT Yanukovich cầm quyền nước Ukraine bị dân chúng biểu tình lật đổ, vì tổng thống này thân Nga với Putin một chế độ độc tài hậu CS, đi ngược lại nguyện vọng của dân chúng Ukraine vốn muốn đi với Liên Âu tự do, dân chủ. Nga dùng 15 tỷ Đô viện trợ để gây áp lực dân chúng, TT thân Nga dùng cảnh sát chống bạo động bắn dân, dân chúng vùng lên, quốc hội bất mãn. Cảnh sát, quân đội về với đồng bào mình. Tổng thống thần phục Nga trốn. Thế giới Tự do, Liên Âu và Mỹ tuyên bố cứu nguy kinh tế cho Ukraine, kêu gọi Nga tự chế, không để cho quốc gia dân tộc này chia đôi, phân nửa ở miền Đông là người nói tiếng Nga, phân nửa Miền Tây nói tiếng Ukraine, tinh thần dân tộc rất cao.
Qua những phong trào dân chúng biểu tình chống và lật chánh quyền này, Đảng Nhà Nước CSVN ắt phải, cần phải suy nghĩ, cân phân tìm ra những biện pháp, những cách thức họp lòng dân, thuận ý Đảng Nhà Nước để tình hình Việt Nam không xảy ra giống như ở Campuchia, ở Thái Lan, giống như ở Ukraine.
Chắc chắn cái kiểu ‘định hướng dư luận’ dân chúng VN mà Thiên Triều Bắc Kinh của TC đã ban sắc chỉ cho Tổng Bí Thư Nguyển phú Trọng của Đảng CSVN phải cấm người dân bày tỏ lòng yêu nước chống ngoại xâm, chống quân Tàu xâm lấn biển đảo VN, phải dẹp các cuộc biểu tình, các bưổi lễ tưởng niệm tử sĩ VN chống quân Tàu như hồi đó tới giờ không hiệu quả, mà chỉ đổ dầu vào lửa đang ngún thôi.
Có lẽ vì vậy mà Thủ Tướng Nguyển tấn Dũng kẹt quá phải nguỵ biện hoà giải như vầy. Trong hội nghị giữa chính phủ với Mặt trận Tổ quốc Việt Nam chiều ngày 19/2/2014, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phát biểu: “Đảng, Nhà nước không bao giờ quên công lao của đồng bào chiến đấu, hy sinh để giành thắng lợi trong cuộc chiến chống xâm lược ngày 17/2/1979.” Nhưng Ông nguỵ biện sự kiện nhà nước không tổ chức tưởng niệm bằng câu nói: “Chúng ta làm gì cũng phải tính lợi ích cao nhất của đất nước.” Ông đã đồng hoá một cách phi luận lý, quơ đũa cả nắm, nói ẩu đồng hoá đất nước với Đảng Nhà Nước CS, như CS đã từng đồng hoá Tổ Quốc VN với Tổ Quốc Xã hội chủ nghĩa.
Thực tiễn tình hình cho thấy giải pháp hợp tình, hợp lý, hợp thời nhứt, mà nhà cầm quyền Đảng Nhà Nước CSVN phải làm, để trưởng thành thành chánh quyền lúc này là, một mặt trên phương diện đối nội, huy động nội lực dân tộc, phát huy nội lực dân tộc. Và mặt khác, đối ngoại phát triễn ngoại giao, chiến lược theo thế hợp hoành và hợp tung để bảo vệ chủ quyền quốc gia dân tộc.
Nội lực dân tộc là lực lượng chánh yếu, tiên quyết trong việc bảo vệ chủ quyền quốc gia dân tộc. Lịch sử đất nước đã chứng minh các cuộc khởi nghĩa đánh đuổi quân Tàu thành công, tạo nên những thời kỳ độc lập của quốc gia dân tộc VN: Ngô, Đinh, Lê, Lý, Trần, Hồ, Hậu Lê, lực lượng duy nhứt là của người dân Việt, chớ không có nước nào vào giúp cả. 99% anh hùng dân tộc VN là những vị chống quân Tàu. Đất nước có lúc thịnh suy nhưng anh hùng hào kiệt đời nào cũng có như nhận định của nhà chiến lược Nguyễn Trãi giúp Lê Lợi, anh hùng áo vải đất Lam Sơn, khởi nghĩa cùng nhân dân đánh đuổi quân Tàu.
Ngay trong thời đất nước chia đôi, Việt Nam Cộng Hoà ở Miền Nam trong thời điểm khó khăn nhứt, Mỹ bắt tay với TC, Mỹ rút quân, Hải Quân VNCH năm 1974 vẫn tử chiến với TC vào đánh chiếm đảo Hoàng sa của VN.
Và khi CS Bắc Việt gồm thâu được cả nước, Hải Quân của CSVN năm 1979 cũng tử chiến với Trung Cộng đến đánh chiếm một phần đảo Trường sa. Và năm 1988, dù VNCS kẹt vấn đề biên giới phía Nam, phần lớn chủ lực quân ở Miền Nam, ngoài Bắc chỉ còn hai sư đoàn, vẫn chống cự, ngăn chận được 600 ngàn quân của TC trong chiến tranh bảo vệ biên giới.
Những nhà chiến lược hiện đại đều đánh giá VN là một dân tộc bất khuất, kiên cường chống quân Tàu, nổi danh ở Đông Nam Á trong lịch sử. Và trong thời cận đại, quân đội VN ở hai miền đều là lực lượng tinh luyện, kiên cường. Chính chiến lược gia Mỹ sau Chiến Tranh VN, cũng đánh giá nếu quân đội Mỹ bị cúp tiếp liệu như quân đội VNCH bị Mỹ cúp, thì quân đội Mỹ chỉ chịu đựng được ba tháng, chớ không phải ba năm như quân đội VNCH.
Và quân đội của VNCS có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, chống quân Tàu, Pháp, Mỹ hơn Quân Giái Phóng của Trung Cộng chỉ chống với Mỹ trong Chiến Tranh Triều Tiên. TC ỷ đông, dùng chiến thuật biển người bị Mỹ phản công chết như rạ. Trong cuộc chiến tranh Triều Tiên nếu lúc bấy giờ TT Mỹ Truman không lo sợ Thế Chiến Thứ Ba xảy ra, Liên xô tiếp TC đánh Mỹ, đồng ý cho Tướng Mac Arthur tiến quân đánh thẳng vào TC, thì lịch sử Á châu đã đi theo một chiều hướng khác.
Trở lại nước nhà VN, đất nước là của chung của quốc gia dân tộc, chớ không phải riêng của đảng nào, chánh phủ nào. Nếu Đảng Nhà Nước VNCS nguỵ biện như Thủ Tướng Dũng đồng hoá quyền lợi của đất nước với quyền lợi của Đảng CSVN, bị TC mua chuột, không có hành động bảo vệ lãnh thổ một cách cụ thể, thì nhân dân sẽ làm như người dân Ukraine chống nhà cầm quyền của tổng thống thần phục Nga, như người dân Miên chống thủ tướng Miên đi VN cầu cứu.
Thực tiễn tình hình cho thấy giải pháp hợp tình, hợp lý, hợp thời nhứt, mà nhà cầm quyền Đảng Nhà Nước CSVN phải làm, để trưởng thành thành chánh quyền lúc này là liên kết với các nước Á châu Thái bình dương đang bị TC ngang ngược tranh giành biển đảo và Mỹ đang chuyển trục quân sự sang Á châu Thái bình dương và thành lập tổ chức TPP với 12 nước của bờ đông và tây biển này, mà không có TC- để bao vây kinh tế TC.
Vị trí địa lý VN rất cần cho bàn cờ trong vùng này chống lại đà bành trướng của TC. VN dễ phát triễn đối tác chiến lược với Mỹ và các nước Á châu Thái bình dương và Mỹ nếu dân chủ hoá một phần.
Thăm dò của Viện Gallup rất có uy tín của Mỹ mới đây cho biết, người dân Mỹ coi TC là kẻ thù số 1 của Mỹ. Và Mỹ muốn hay không muốn vẫn còn là đệ nhứt siêu cường thế giới. Và quốc gia dân tộc VN chưa bao giờ trong lịch sử VN có hơn hai triệu người Việt công dân Mỹ, một lực lượng quốc tế vận hữu hiệu mà quốc gia dân tộc VN chưa bao giờ có. Chánh nghĩa chống TC xâm lăng là mẫu số chung có thể hòa đồng phân số khác.
Người dân VN trong ngoài nước cũng như nhà cầm quyền CSVN trong nước không ai muốn chiến tranh cả. Nhưng muốn hoà bình thì phải chuẩn bị chiến tranh, nhứt là khi có hành động hay đe doạ chiến tranh hay khi giang sơn gấm vóc bị xâm lấn. Tăng cường sức mạnh quân sự, hiện đại hoá quân đội, phát triễn đối tác chiến lược, phát triễn ngoại giao là cần nhưng không đủ. Tạo và phát huy nội lực dân tộc và liên kết ngoại giao hỗ tương phòng thủ nữa mới đủ mà nội lực dân tộc là chánh yếu.
(Vi Anh)
No comments:
Post a Comment