Monday, January 22, 2018

Nhà cầm quyền CSVN sẽ đưa bốn tín đồ Phật giáo Hòa Hảo ra xét xử theo điều 88

CTV Danlambao - Tòa án nhân dân tỉnh An Giang (có trụ sở tại số 4 đường Tôn Đức Thắng, phường Mỹ Bình, Tp Long Xuyên) sẽ đưa bốn tín đồ Phật giáo Hòa Hảo ra xét xử với cáo buộc “tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” vào lúc 7g 30 phút ngày 23/1/2018.

Bốn người kể trên là các ông: Vương Văn Thả sinh 1969 và con trai Vương Thanh Thuận sinh năm 1990. Nguyễn Nhật Trường và người anh em song sinh Nguyễn Văn Thượng (sinh 1985).

Trong đó, Vương Thanh Thuận, trình độ văn hóa 7/12. Cha anh này, ông Thả, trình độ văn hóa: lớp 1/12. Hai anh em Nguyễn Nhật Trường và Nguyễn Văn Thượng đều không biết chữ. Cả 4 người trên đều bị truy tố khoản 2 điều 88 có mức hình phạt từ 10 đến 20 năm tù giam.

Ông Vương Văn Thả từng là một tù nhân lương tâm. Ông bị bắt lần đầu vào năm 2013 và bị kết án 3 năm tù giam với cáo buộc “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” theo Điều 258 Bộ luật hình sự.

Ông bị bắt lần hai vào ngày 18 tháng 5 năm 2017. Trước đó, nhà cầm quyền huy động lực lượng đông đảo gồm công an, côn đồ bao vây, khủng bố, cô lập gia đình ông. Thậm chí còn ném đá vào nhà, cắt điện, cắt nước và không cho người lạ đến gần khu vực nhà ông cũng như không cho các thành viên trong gia đình được tự do đi lại.

Giống như nhiều người khác, ông Thả cũng bị đánh đập trong khi bị bắt.

Luật sư Nguyễn Khả Thành, người đã đến tòa án An Giang để làm các thủ tục bào chữa cho ông Thả và ba người còn lại nhưng “vì một lý do khá đặc biệt không thể tham gia” đã bình luận trên trang facebook cá nhân như sau: “Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (mẹ Nấm) bị khởi tố cùng tội danh này nhưng chỉ ở khoản 01 và Quỳnh bị xử phạt 10 năm tù giam.

Bốn bị cáo nói trên cùng bị truy tố tội danh giống Quỳnh nhưng nặng hơn, (khoản 2 Điều 88) có mức hình phạt từ 10 đến 20 năm tù, mức án trong phiên tòa sắp tới chắc sẽ không thấp, nhất là với Vương Văn Thả.

Biết đọc, biết viết là một công cụ quyền lực của cá nhân, và là một nhân tố phát triển xã hội và con người. Các kỹ năng đọc và viết là điều kiện tiên quyết cho việc học tập rộng hơn các kiến thức, kỹ năng, thái độ và những giá trị cần thiết để tạo ra các xã hội bền vững. (Theo Việt Nam Net ngày 26/12/2017 số người mù chữ của Việt Nam hiện nay khoảng gần 2 triệu người).

Giờ là thế kỷ XXI bạn vui hay buồn khi có bị cáo bị truy tố tội: "Tuyên truyền chống Nhà nước...." lại không biết chữ".


Lời bình của Luật sư Nguyễn Khả Thành đã nói lên bản chất của một phiên tòa cộng sản. Và không khó để hình dung ra diễn biến, kết quả phiên tòa trong ngày mai cũng như những gì mà các ông Thả, Thuận, Trường, Thượng phải gánh chịu.

22/1/2018

Toàn cảnh trước biến cố Mậu Thân (1968)

Trần Gia Phụng (Danlambao) - Năm nay, 2018 là năm Mậu Tuất. Mậu Tuất (2018) cách Mậu Thân (1968) đúng 50 năm. Tuy đã qua nửa thế kỷ, biến cố Mậu Thân vẫn còn đậm nét trong trí nhớ người Việt ở Nam Việt Nam (NVN), nhứt là những người lớn tuổi đã từng trải qua biến cố đau thương nầy. Trong khi đó, nhà cầm quyền cộng sản (CS) trong nước cố tình tìm cách bôi xóa dấu vết tội ác và làm lạc hướng lịch sử, để chạy tội trước dân tộc, nhưng “ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.”

Nhân dịp kỷ niệm 50 năm Mậu Thân đau thương, loạt bài này cố gắng mở lại hồ sơ biến cố Tết Mậu Thân để các thế hệ trẻ biết rõ những gì đã xảy ra trong quá khứ, nhằm tránh những lầm lẫn trong tương lai. Xin bắt đầu bằng toàn cảnh tình hình trước biến cố Mậu Thân (1968).

1. Tổng quan

Tình hình Quốc tế: Sự kiện quốc tế ảnh hưởng quan trọng đến chính sách của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa hay Bắc Việt Nam (BVN) vào thập niên 60 thế kỷ trước là việc Nikita Khrushchev, bí thư thứ nhứt đảng CS Liên Xô, bị đảo chánh ngày 15-10-1964. 

Nguyên trong đại hội 20 đảng CS Liên Xô tháng 2-1956, Nikita Khrushchev đưa ra chủ trương hòa dịu với các nước tây phương và sống chung hòa bình (peaceful coexistance) giữa các nước có chế độ chính trị khác nhau. Vào đầu năm 1957, chính phủ Liên Xô bất ngờ đề nghị hai miền BVN và NVN cùng vào Liên Hiệp Quốc như hai nước riêng biệt, nhưng bị nhà cầm quyền BVN quyết liệt phản đối. (William J. Duiker, Ho Chi Minh a Life, New York: Hyperion, 2000, tr. 500.) 

Sau khi Nikita Khrushchev bị lật đổ, ban lãnh đạo mới của Liên Xô gồm tam đầu chế Leonid Brezhnev, Alexei Kosygin và Nicolay Podgorny bỏ chính sách của Khrushchev, trở lại chủ trương can thiệp trên thế giới, mà sau nầy các nước Tây phương gọi là chủ thuyết Brezhnev. Tam đầu chế Liên Xô quyết định ủng hộ BVN nhằm lôi kéo BVN về phía mình trong cuộc tranh chấp giữa Liên Xô và Trung Cộng. Sự ủng hộ nầy càng làm cho BVN đẩy mạnh chiến tranh ở NVN.

Trong khi đó, sau biến cố Maddox xảy ra trong vịnh Bắc Việt vào tháng 8-1964, lưỡng viện Quốc hội Hoa Kỳ đưa ra "Quyết nghị vịnh Bắc Việt" (The Gulf of Tonkin Resolution) ngày 7-8-1964 hoàn toàn ủng hộ tổng thống Lyndon B. Johnson trong việc mở rộng chiến tranh Việt Nam. Ngày 1-12-1964, tổng thống Johnson công bố kế hoạch dội bom BVN. Như thế là không tuyên chiến, Hoa Kỳ đưa quân tham dự hẳn vào chiến tranh Việt Nam chứ không chỉ giữ vai trò cố vấn cho Quân đội VNCH như trước nữa. Quân số Hoa Kỳ tăng nhanh, từ trên 20,000 cố vấn và chuyên viên cuối năm 1964, lên đến 486,000 quân cuối năm 1967. (Đoàn Thêm, 1967 (việc từng ngày), Sài Gòn: Cơ sở xb. Phạm Quang Khai, 1968, tr. 322.) 

Nhằm trấn an BVN sau phản ứng của Hoa Kỳ về biến cố Vịnh Bắc Việt, thủ tướng Liên Xô Alexei Kosygin viếng thăm Hà Nội tháng 2-1965, tuyên bố sẵn sàng giúp đỡ BVN trong trường hợp BVN bị Hoa Kỳ tấn công. Tháng 4-1965, Lê Duẩn, bí thư thứ nhứt đảng Lao Động cầm đầu phái đoàn sang Moscow đáp lễ và tiếp tục cuộc thương thuyết. Một thỏa ước viện trợ được ký kết; đồng thời Liên Xô đồng ý cho Mặt trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam (MTDTGPMNVN), một tổ chức ngoại vi của cộng sản BVN ở NVN, đặt văn phòng liên lạc tại Moscow. (Robin Edmonds, Soviet Foreign Policy, The Brezhnev Years, New York: Nxb. Oxford University, 1983, tr. 45.)

Từ đó, võ khí Liên Xô được đưa vào chiến trường NVN để trang bị cho lực lượng CS. Nhiều quan sát viên ghi nhận rằng các loại võ khí nầy tối tân hơn các loại võ khí còn sót lại sau thế chiến thứ hai (1939-1945), mà Hoa Kỳ trang bị cho quân lực VNCH cho đến năm 1968.

Tình hình Việt Nam: Về phía Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) hay NVN, từ cuối năm 1963, tình hình chính trị xáo trộn mạnh sau khi tổng thống Ngô Đình Diệm bị đảo chánh ngày 1-11-1963, cùng với sự hủy bỏ luôn hiến pháp ngày 26-10-1956 do tổng thống Diệm ban hành. 

Trung tướng Dương Văn Minh cầm quyền chẳng được bao lâu thì bị trung tướng Nguyễn Khánh thay thế ngày 29-1-1964. Ông Khánh gặp nhiều chống đối, nhất là từ sau khi ông tuyên bố Hiến chương ngày 16-8-1964, thường được gọi là Hiến chương Vũng Tàu.

Tình hình chính trị ổn định lại dần dần vào năm 1965. Ngày 1-4-1966, Quốc hội Lập hiến được bầu lên. Bản hiến pháp mới được ban hành ngày 1-4-1967, hình thành nền Đệ nhị Cộng Hòa. Cuộc bầu cử tổng thống đầu tiên nền Đệ nhị Cộng Hòa ngày 3-9-1967 đưa đến việc liên danh các tướng Nguyễn Văn Thiệu - Nguyễn Cao Kỳ đắc cử tổng thống và phó tổng thống, chấm dứt giai đoạn khủng hoảng chính trị kéo dài từ sau ngày tổng thống Diệm bị sát hại.

Lợi dụng sự bất ổn chính trị của VNCH kéo dài từ năm 1963 đến năm 1966, MTDTGPMNVN phát triển mạnh mẽ được một thời gian. Khi VNCH tái ổn định dần dần từ sau cuộc bầu cử Quốc hội Lập hiến năm 1966, MTDTGPMNVN bị suy thoái trở lại.

Một hiện tượng xã hội ít được chú ý là do chiến tranh càng ngày càng gia tăng cường độ, vùng nông thôn xôi đậu bất ổn, nên mỗi năm có khoảng từ 500,000 đến 1 triệu dân nông thôn tránh bom đạn, bỏ ra thành thị tỵ nạn, sinh sống dưới sự kiểm soát của chính quyền VNCH. (Don Oberdorfer, Tet!, New York: Nxb. Da Capo, 1984, tr. 53.)

Điều nầy về lâu về dài gây nhiều thiệt hại cho du kích CS. Cộng sản không có dân chúng để trà trộn trốn tránh, cũng không có dân chúng để tiếp tế nuôi ăn, lại thiếu thanh thiếu niên để bắt lính, và một số cán binh CS bỏ về thành theo gia đình hoặc quy thuận chính phủ Quốc gia theo chính sách chiêu hồi, làm cho bộ đội CS càng ngày càng hao hụt.

2. Cộng sản quyết định tấn công

Lúc đó, giới lãnh đạo BVN nhận định rằng sau ba năm xáo trộn, với nhiều cuộc biểu tình khắp các thành phố NVN, tình hình đủ chín mùi để có thể kêu gọi dân chúng tổng khởi nghĩa như tháng 8-1945 ở Hà Nội. Nếu để chính quyền VNCH ổn định trở lại, thì càng ngày càng bất lợi cho CS, cho nên BVN quyết định tổ chức tổng tấn công, bất ngờ đánh chiếm các thành thị miền Nam, rồi kêu gọi dân chúng nổi lên tổng khởi nghĩa. Cuộc tổng tấn công, tổng khởi nghĩa do CS Hà Nội chủ trương nhắm các mục đích sau: 

* Cộng sản dư tính chiếm chính quyền, phá hủy hệ thống chính quyền VNCH, tạo bất ổn khó khăn cho VNCH.

* Trực diện đối đầu với Hoa Kỳ, CSVN ước tính khó có thể thắng được quân đội Hoa Kỳ, trang bị võ khí tối tân và hùng hậu hơn quân đội Pháp trước đây rất nhiều. Do đó, CSVN cần gây tiếng vang lớn trên thế giới và tại Hoa Kỳ, để lung lạc và làm chia rẽ dân chúng Hoa Kỳ. Năm 1968 là năm tranh cử tổng thống Hoa Kỳ, tình hình chính trị Hoa Kỳ rất nhạy cảm. Dân chúng Hoa Kỳ bị kích động vì cuộc tổng tấn công, sẽ đẩy mạnh phong trào hòa bình và phản chiến tại Hoa Kỳ. Một khi hậu phương Hoa Kỳ bất ổn thì quân sĩ Hoa Kỳ ở tiền tuyến sẽ giảm ý chí chiến đấu. Chỉ có thế mới mong Hoa Kỳ rút quân khỏi Việt Nam.

* Cộng sản sửa soạn một thế mạnh để nói chuyện trên bàn hội nghị, vì lúc đó cuộc hòa đàm giữa các bên lâm chiến sắp sửa diễn ra. (Trên thực tế, cuộc hòa đàm bắt đầu vào tháng 5-1968.)

* Đưa chiến tranh vào thành phố sẽ làm cho dân nông thôn chạy ra thành thị quay trở về nông thôn, vì từ nay thành thị cũng bị tấn công mất an ninh như nông thôn, đồng thời chận đứng làn sóng dân chúng di chuyển từ nông thôn ra thành thị, gỡ rối cho hạ tầng cơ sở ở nông thôn của MTDTGPMNVN;

* Cộng sản muốn chận đứng việc hồi chánh của một số phần tử trong MTDTGPMNVN, vốn không phải là đảng viên CS, mà chỉ là những người bất mãn với chế độ Ngô Đình Diệm, muốn quay trở lại với VNCH khi ông Diệm bị lật đổ 

* Nếu cuộc tổng tấn công thất bại, và chủ lực của MTDTGPMNVN bị tiêu diệt, đối với đảng Lao Động ở Hà Nội cũng là điều rất có lợi, vì lý do sau đây: Khi mới thành lập, MTDTGPMNVN gồm đa số là đảng viên CS miền Nam và những người bất mãn chế độ miền Nam bỏ theo Mặt trận. Đảng Lao Động BVN không tin tưởng và không kiểm soát được cả hai thành phần nầy. Nếu chủ lực MTDTGPMNVN bị quân đội VNCH tiêu diệt, thì đây sẽ là cơ hội tốt để đảng Lao Động gởi người từ BVN vào thay thế, nắm gọn và điều khiển hẳn toàn bộ MTDTGPMNVN, mà không bị tranh chấp nội bộ gay go. Sau năm 1975, một số nhân vật trong MTDTGPMNVN công khai tố cáo âm mưu nầy của đảng Lao Đông, trong đó có bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, một trí thức miền Nam trong Mặt trận. (Chính Đạo, Mậu Thân 68: thắng hay bại, Houston: Nxb. Văn Hóa [tái bản lần thứ hai], 1998, tr. 165.)

Với những tính toán trên, dầu cuộc tổng tấn công thắng hay bại, đàng nào đảng LĐ ở Hà Nội cũng đều có lợi, nên họ không ngần ngại hy sinh lá bài MTDTGPMNVN trong mưu đồ thôn tính VNCH. Về sau, ngay khi cưỡng chiếm được NVN năm 1975, Hà Nội liền loại bỏ nhóm lãnh đạo MTDTGPMNVN và giải thể Mặt trận nầy một năm sau đó (1976).

3. Những biến chuyển trước tết Mậu Thân (1968)

Vào đầu tháng 7-1967, tại Hà Nội, các cuộc họp quan trọng của Bộ chính trị và Quân uỷ Trung ương đảng Lao Động, duyệt y kế hoạch phát động cuộc tổng công kích và tổng khởi nghĩa vào dịp Tết Mậu Thân (1968). (Don Oberdorfer, sđd. tr. 54). Trong thời gian nầy, tướng Nguyễn Chí Thanh chết ngày 6-7-1967 ở Hà Nội. Phạm Hùng được gởi vào Nam để thay thế Nguyễn Chí Thanh, giữ chức bí thư Trung ương cục miền Nam, điều khiển cuộc chiến. (James J. Wirtz, The Tet Offensive, New York: Cornell University Press, 1994, tr. 52.)

Tại BVN, giữa năm 1967, đảng Lao Động ra tay lần chót, bắt giam tất cả những thành phần theo chủ trương hòa dịu giữa các nước có chế độ chính trị khác nhau của Khrushchev, tức những thành phần không đồng ý với cuộc chiến tranh xâm lăng NVN. Đảng Lao Động lúc đó gán cho họ tội danh là thành phần "xét lại", âm mưu "chống đảng". Đó là các ông Hoàng Minh Chính, Vũ Đình Huỳnh, Đặng Kim Giang, và khoảng 40 nhân vật khác, trong đó có cả trí thức, văn nghệ sĩ.

Nhân dịp lễ kỷ niệm 50 năm Cách mạng tháng Mười Liên Xô, Lê Duẩn, bí thư thứ nhứt đảng Lao Động cùng hai uỷ viên Bộ chính trị là Võ Nguyên Giáp, bộ trưởng Quốc phòng và Nguyễn Duy Trinh, bộ trưởng Ngoại giao lên đường vào cuối tháng 10-1967 qua Moscow dự lễ. 

Trên đường đi, phái đoàn Lê Duẩn ghé qua Bắc Kinh xin quân viện, trình bày kế hoạch mới theo quyết định của Bộ chính trị VNDCCH vào tháng 7 vừa qua. Trung Cộng hứa gởi qua BVN 300,000 lính phòng không và công binh, cung cấp hoả tiễn 107 ly, 240 ly, quân dụng, lương khô, thuốc men. (Chính Đạo, Mậu Thân 68…, sđd.tr. 32.)

Tại Moscow, Liên Xô chấp thuận cho BVN thêm đại bác 130 ly, chiến xa T54, phản lực cơ Mig 21 và các loại võ khí nặng khác. (Hoàng Lạc, Hà Mai Việt, Nam Việt-Nam, 1954-1975, những sự thật chưa hề nhắc tới, Texas: 1990, tr. 77.) Cũng trong dịp nầy, để chứng tỏ một lần nữa tình thân thiện Xô Việt, những nhà lãnh đạo Xô Viết quyết định tặng Hồ Chí Minh huân chương Lenin. (Ralph Smith, "Thập niên cuối cùng của cuộc đời Hồ Chí Minh", Lê Đình Thông dịch, đăng trong tuyển tập nhiều tác giả, Hồ Chí Minh, sự thật về thân thế và sự nghiệp, Paris: Nxb. Nam Á, 1990, tr. 125.)

Từ khi chiến tranh Việt Nam mở rộng, Hoa Kỳ vận động nhiều chiến dịch ngoại giao khắp nơi trên thế giới, tìm cách chấm dứt tranh chấp. Vào năm 1967, BVN cho biết chỉ thương thuyết khi Hoa Kỳ ngưng ném bom vô điều kiện BVN. Hoa Kỳ trả lời sẵn sàng ngưng ném bom với điều kiện BVN không được lợi dụng thời gian ngưng ném bom để xâm nhập quân đội vào NVN.

Trong khi việc ngoại giao còn là quả bóng thăm dò qua lại giữa các bên, nhân dịp năm hết Tết đến, đài phát thanh Hà Nội đưa ra lời tuyên bố ngày 19-10-1967 của nhà nước BVN, tự nguyện ngưng bắn từ 01G:00 sáng giờ Hà Nội ngày 27-1-1968 đến 01G:00 sáng giờ Hà Nội ngày 3-2-1968, tức trong 7 ngày.(Wikipedia.org. Chữ khóa: “Sự kiện Tết Mậu Thân.)

Ngày 17-11-1967, mặt trận DTGPMNVN đề nghị hưu chiến 3 ngày trong dịp lễ Giáng Sinh năm 1967, ba ngày lễ Tết dương lịch năm 1968 và 7 ngày Tết âm lịch Mậu Thân. (Don Oberdorfer, sđd. tr. 70.) 

Chính phủ VNCH thông báo ngày 15-12-1967 sẽ hưu chiến 24 giờ trong dịp lễ Giáng Sinh và Tết dương lịch, hưu chiến 48 giờ trong dịp Tết âm lịch. (Chính Đạo, Mậu Thân 68 …, sđd. tr.342.)

Như thế là cả hai bên người Việt Nam đang đánh nhau đều đồng ý hưu chiến nhân các ngày lễ Giáng sinh, Tết dương lịch và Tết âm lịch. Tuy nhiên vẫn có kẻ âm thầm mưu mô đánh lé... 

Nhằm làm lạc hướng dư luận và sự tính toán của các giới lãnh đạo Hoa Kỳ cũng như VNCH, CS dịu giọng vào đầu năm 1968. Vào dịp Tết dương lịch 1968, bộ trưởng Ngoại giao Bắc Việt là Nguyễn Duy Trinh tuyên bố muốn mở các cuộc hòa đàm và tiếp xúc mật với Hoa Kỳ. Thủ tướng BVN Phạm Văn Đồng cũng ngỏ ý sẵn sàng hòa đàm nếu Mỹ ngưng ném bom, và Đồng còn nhờ một viên đại diện Romania làm trung gian dàn xếp giữa Hoa Kỳ và BVN. (Hoàng Lạc, Hà Mai Việt, Nam Việt-Nam, 1954-1975, những sự thật chưa hề nhắc tới, Texas: 1990, tt. 77-78.) Hà Nội loan báo sẽ thả ba tù binh Hoa Kỳ vì lý do nhân đạo để đáp ứng những nỗ lực của chính phủ Hoa Kỳ trong việc tìm kiếm một giải pháp chính trị cho vấn đề Việt Nam. (Chính Đạo, Mậu Thân 68 …, sđd. tr. 17.)

Tại NVN, từ ngày 1-11-1967 diễn ra trận đánh đẵm máu kéo dài nhiều ngày tại Lộc Ninh, thuộc tỉnh Phước Long. Đến gần Tết âm lịch, Việt cộng tung quân tấn công các cứ điểm quân sự ở Cao nguyên Trung phần, và đưa ba sư đoàn chính quy là 325C, 304 và 308 bao vây và pháo kích dữ dội Khe Sanh (Quảng Trị), gần vùng giới tuyến giữa hai miền Nam Bắc, từ ngày 20-1-1968. Các nhà lãnh đạo VNCH, Hoa Kỳ, và cả thế giới nữa, rất quan tâm đến tình hình Khe Sanh, và lo lắng một cuộc đọ sức lớn lao sắp bùng nổ tại đây giữa hai bên như một Điện Biên Phủ mới. (Johm S. Bowman, The Vietnam War: Day by Day, New York: Mallard Press, 1989, tr. 118.)

Trong khi đó, CS âm thầm tiếp tục chuẩn bị các cuộc tấn công vào thành phố. Ngày 2-1-1968, tại cao nguyên Trung phần, quân đội Hoa Kỳ tịch thu được một tài liệu có đầy đủ kế hoạch CS tấn công Pleiku và Kontum. Ngày 15-1, tại Khe Sanh, một sĩ quan CS hồi chánh cho biết sẽ có chiến dịch lớn tại vùng giới tuyến.

Với nhiều tin tức tình báo khác, Bộ tư lệnh quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam ra lệnh báo động và thông báo cho phía VNCH biết, đồng thời yêu cầu VNCH hủy bỏ lệnh hưu chiến nhân dịp Tết nguyên đán, nhưng tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và đại tướng Cao Văn Viên, tổng tham mưu trưởng quân đội VNCH, chỉ đồng ý bãi bỏ hưu chiến tại Vùng 1 chiến thuật, và rút bớt 24 tiếng đồng hồ hưu chiến trên toàn quốc. (Chính Đạo, Mậu Thân 68..., sđd. tt. 31-32, 344. Trước năm 1975, VNCH được chia thành 4 vùng chiến thuật (CT): Vùng 1 CT: từ Quảng Trị vào đến Quảng Ngãi; Vùng 2 CT: từ Bình Định đến Bình Thuận và Cao nguyên từ Kontum xuống tới Di Linh; Vùng 3 CT: từ Biên Hòa tới phía Bắc sông Tiền; Vùng 4 CT: từ Mỹ Tho tới Cà Mau.}

Một dấu hiệu nữa về việc CS sẽ tổng tấn công trong dịp Tết Mậu Thân là tại Bình Định (thuộc Quân đoàn 2 và Vùng 2 CT), chính quyền VNCH bắt được trước sau 10 cán bộ CS với những tài liệu quan trọng ngày 29-1-1968 (30 Tết), trong đó có cả máy ghi âm sẵn lời phát thanh kêu gọi dân chúng tổng khởi nghĩa. Tỉnh trưởng Bình Định đã báo cáo vụ việc lên thượng cấp, nhưng bộ Tư lệnh Vùng 2 không mấy quan tâm. Vị tư lệnh vùng nầy là trung tướng Vĩnh Lộc lại bỏ về Sài Gòn ăn Tết.

Lúc đó, dư luận chung ở trong cũng như ngoài nước tin tưởng sự hiện diện của gần 500,000 quân Mỹ tại Việt Nam sẽ bảo đảm an toàn cho VNCH, nhứt là CSBVN và MTGP đều tuyên bố hưu chiến nhân dịp Tết thiêng liêng của dân tộc. Hơn nữa, do CS vừa tuyên truyền vừa chuyển quân đe dọa Khe Sanh, nên mọi người chú tâm đến trận chiến ở Khe Sanh, mà ít chú ý đến những diễn tiến chung quanh các thành phố rộn rịp khác thường trong những ngày trước Tết. 

Về phía Hà Nội, sau sáu tháng nghiên cứu, chuẩn bị, ngày 21-1-1968, Bộ chính trị đảng Lao Động họp lần chót, quyết định bất ngờ tổng tấn công trong dịp hai bên tuyên bố hưu chiến (dân gian gọi là đánh lén) đêm Giao thừa Tết Mậu Thân tại NVN (đêm 29 rạng 30-1-1968). 

Thế là máu lửa tang thương sẽ trút lên đầu người dân vô tội ở NVN trong những ngày Tết thiêng liêng của dân tộc! 

Toronto 22-01-2018

Ai đáng phải đứng trước vành móng ngựa?

Hương Khê (Danlambao) - Vậy là sau 9 ngày “vừa thổi vừa húp” như người ăn cháo nóng, làm việc cả ngày nghỉ, và sau 5 ngày “nghị án”, cuối cùng thì vở tuồng xét xử Đinh La Thăng và các đồng phạm trong vụ án xảy ra tại Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) và Tổng công ty cổ phần Xây lắp dầu khí Việt Nam (PVC), được TAND TP Hà Nội đưa ra xét xử về tội “Cố ý làm trái quy định Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng”, cũng đã kết thúc sáng nay 22/01/2018.

Theo đó: “TAND TP Hà Nội đã tuyên bản án đối với các bị cáo Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và 20 đồng phạm trong vụ án tham ô, cố ý làm trái xảy ra tại Tập đoàn dầu khí Việt Nam (PVN) và Tổng công ty xây lắp dầu (khí PVC).

Sau khi đánh giá toàn bộ nội dung vụ án, Hội đồng xét xử (HĐXX) nhận định cáo trạng truy tố các bị cáo trong vụ án là có căn cứ, đúng quy định của pháp luật.

Tòa quyết định tuyên phạt bị cáo Đinh La Thăng - nguyên chủ tịch HĐQT (nay là hội đồng thành viên) PVN 13 năm tù về tội Cố ý làm trái.

Bị cáo Trịnh Xuân Thanh - nguyên chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc PVN 14 năm tù về tội Cố ý làm trái, tù chung thân về tội tham ô tài sản, tổng hợp hình phạt chung bị cáo Thanh phải chấp hành là tù chung thân"(1).

Nói vụ án này là vở tuồng, vì chúng ta đều biết mọi phiên tòa đã và đang diễn ra trên đất nước Việt Nam dưới sự cai trị của đảng độc tài toàn trị, thì ngành tư pháp chỉ là con rối nhằm tô vẽ cho ra dáng tòa án xét xử độc lập, khách quan mà thôi. Mọi bán án đã được đảng chỉ đạo và định sẵn, dân ta hay gọi là “án bỏ túi”. Do đó, thay vì tòa án phải “Nhân danh công lý” để xét xử như các nước dân chủ văn minh, thì tại VN, tòa án lại “Nhân danh nước CHXHCN VN” để đưa ra những bản án theo ý đảng.

Đối với vụ án ông Đinh La Thăng, một cựu Ủy viên Bộ Chính trị ĐCSVN, nguyên Bí thư TP.HCM, nay bị bắt và bị đưa ra xét xử, thì đương nhiên là loại “tội phạm rất nghiêm trọng, hoặc đặc biệt nghiêm trọng”.

Vậy mà, ngày 8/12/2017 khởi tố, bắt tạm giam. 12 ngày sau, hoàn tất hồ sơ kèm theo Lệnh Truy tố (20.12.2017) về tội “Cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế, gây hậu quả nghiêm trọng” theo điều 165, BLHS. Nếu trừ đi mấy ngày nghỉ cuối tuần, thì thời gian hoàn tất hồ sơ chẳng còn là bao.

Với hơn 18.000 bút lục, và chỉ hơn chục ngày để các luật sư nghiên cứu hồ sơ. Với chừng đó thời gian, chưa chắc các luật sư đã đọc xong đống tài liệu khổng lồ này. Chưa nói đến việc nghiền ngẫm so sánh với hệ thống rừng luật tại VN để đưa ra lập luận nhằm bào chữa cho thân chủ của mình.

Có lẽ trong lịch sử tố tụng của Nước CHXHCN VN sẽ phải ghi nhận kỷ lục vô tiền khoáng hậu về tốc độ xử nhanh của vụ án này.

Nói về số tiền do nhóm này làm thất thoát trong vụ án này theo cáo trạng, và báo lề đảng đưa ra, là một tấn hài kịch.

Báo Tuổi trẻ ra thứ 2, ngày 22.01.2018 viết: “Chốt năm 2013: PVC lỗ hơn 3.200 tỉ đồng”. Theo đó: “Ông Thanh làm chủ tịch HĐQT Tổng công ty CP Xây lắp dầu khí VN (PVC), đơn vị này thua lỗ hàng ngàn tỉ đồng”(2).

Nhưng đến nay, cũng trên tờ Tuổi trẻ ra hôm nay, thứ 2 ngày 22/01/2018, tòa đưa ra con số thất thoát lúc Trịnh Xuân Thanh làm Chủ tịch PVC là “Về thiệt hại do hành vi của các bị cáo gây ra, tại bản kết luận giám định, giám định viên tư pháp kết luận thiệt hại do PVN và ban quản lý dự án tạm ứng cho PVC trái quy định, gây thiệt hại 119 tỉ đồng”.

Về Đinh La Thăng, trước đây báo chí lề đảng kết cho ông này đủ thứ tội. Theo đó:

“TAND TP Hà Nội mở phiên tòa xét xử sơ thẩm bị cáo Đinh La Thăng - nguyên Chủ tịch HĐTV PVN cùng các đồng phạm trong vụ án “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng" và "Tham ô tài sản" xảy ra tại Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) và Tổng công ty cổ phần Xây lắp Dầu khí Việt Nam (PVC).

Và báo lề đảng cũng đã thay mặt tòa án để kết tội ông Đinh La Thăng là “Nếu theo cáo trạng truy tố thì ông Thăng có thể đối mặt với mức án khoảng 20 năm tù giam”(3).

Nhưng đến nay, tại bản án tòa tuyên sáng này, thì tội tham ô không còn. Và cái đuôi “gây hậu quả nghiêm trọng” trong cáo trạng cũng biến mất. Ông Thăng chỉ bị kết tội “Cố ý làm trái”, do đó bị kết án 13 năm tù.

Điều đặc biệt bi hài nữa là, số tiền 1.825 tỷ USD mà ông Đinh La Thăng khi còn làm Chủ tịch PVN, đã đầu tư vào đất nước Venezuela anh em, để cùng dắt tay nhau tiến lên thiên đường XHCN. Theo dự án trên giấy này, với tỷ lệ vốn góp 40%, PVN có thể thu về 4 triệu tấn dầu/năm, dự kiến hoàn vốn sau 7 năm. Con số này tương đương 70% sản lượng dầu của Vietsovpetro, liên doanh dầu khí đầu tiên và lớn nhất tại VN(4).

Thì đến nay, số tiền này đã “cuốn theo chiều gió”, cùng giấc mơ của Hugo Chávez về cõi thiên đường.

Thế mà tại phiên tòa này, số tiền thiệt hại khổng lồ này, là mồ hôi nước mắt của nhân dân lầm than đói khổ đóng thuế để nuôi đảng, lại không được tòa nói đến. Phải chăng vì đây là “chủ trương lớn của đảng”, cũng như hàng trăm “chủ trương lớn” khác của đảng, đã làm cho đất nước ngày càng kiệt quệ, nên tòa “há miệng mắc quai”?

Cũng tại phiên tòa này, người ta còn chứng kiến một cảnh bi hài nữa là: Đinh La Thăng khóc sướt mướt trước tòa.

Là đấng nam nhi đại trượng phu, đã từng ngồi trên chót vót đỉnh cao quyền lực, hét một tiếng có hàng triệu người xanh mặt. Với cương vị Bí thư thành Hồ, thì chiếc ghế Tứ trụ là trong tầm tay. Từ Nguyễn Văn Linh, Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang cũng đi lên “Tứ trụ” từ ghế này.

Là người đã từng dám ra lệnh đập nát chùa Liên Trì hàng trăm năm tuổi, là điểm tựa tâm linh của hàng triệu người dân Phật giáo, để thực hiện dự án cướp đất tại khu đô thị Thủ Thiêm để làm giàu cho nhóm lợi ích.

Là người đã từng ra lệnh thẳng tay đàn áp khốc liệt, đánh đập tàn nhẫn những người tay không, xuống đường nhằm phản đối bọn tội phạm Formosa gây ra thảm họa môi trường trên đất nước ta, làm cho hàng triệu người dân miền Trung phải điêu đứng.

Vậy mà nay, những giọt nước mắt đê hèn ấy lại chảy ra nhằm cầu mong ai đó rủ lòng thương xót chăng? Sao mà nhục nhã thế? Đúng là không đáng xách dép cho Trần Thị Nga và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, dù bị tra tấn uy hiếp và hành hạ, vẫn hiên ngang với tư thế của người chiến thắng.

Có người nói rằng, các quan chức cộng sản chỉ quen đi lên bằng đầu gối, bằng những đồng tiền dơ bẩn do họ cướp được, chứ không phải bằng tài năng, đức độ và bản lĩnh của mình. Cho nên nay bị thất sủng, họ khóc lóc thảm thiết để cầu mong đối thủ rủ lòng thương xót là điều dễ hiểu.

Nhìn hình ảnh Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh cúi gằm mặt trước tòa, nó tương phản với hình ảnh Trần Thị Nga và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh hiên ngang ngạo nghễ giữa vòng vây an ninh, và nở nụ cười rạng rỡ, có người đã thốt lên:

“Em đi giữa một bầy lang sói
Vẫn hiên ngang nở những nụ cười”.

Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến trong bài “Gánh hát”, đã bình luận về việc Đinh La Thăng cúi gằm mặt và những giọt nước mắt của Thăng như sau: 

“Ngẩng mặt lên anh
Quệt nước mắt đi anh
Dừng thôi mấy trò “con hát
Đời vốn đủ đắng cay mặn chát
Nếm cả đi anh để thấu hiểu lẽ đời…

“Hà tất ngán mặt sắt đen sì xét xử
Hà tất khiếp lòng người giận dữ
Chẳng sợ làm ma trong tù
Chẳng sợ tòa tuyên án tử
Ngẩng đầu lên để không thẹn sống hèn”.

Theo cáo buộc của Viện KSND TP Hà Nội, vụ án này gây thất thoát cho PVN và PVC 132 tỉ đồng. Con số thiệt hại này chỉ là cái đinh so với các đại án khác của các quan tham ngân hàng như Huỳnh Thị Huyền Như, Trầm Bê, Phạm Công Danh v.v... làm thất thoát hàng mấy chục ngàn tỷ đồng.

Lại càng không thể so sánh với hàng ngàn tỷ đồng tại TP Hà Nội, trong lúc ông Nguyễn Phú Trọng làm Bí thư Thành ủy Hà Nội có liên quan không?

“Thanh tra Chính phủ chỉ thanh tra trong 38/204 dự án nhà ở, khu đô thị tại Hà Nội đã phát hiện hàng loạt sai phạm, làm thất thoát hàng nghìn tỷ đồng cho ngân sách nhà nước.

Sai phạm làm thất thu khoảng 6.000 tỷ đồng

Thanh tra Chính phủ đã tổ chức công bố kết luận thanh tra về quản lý đầu tư xây dựng một số dự án phát triển nhà ở, khu đô thị và quản lý, sử dụng quỹ đất, quỹ nhà để lại từ các dự án đầu tư phát triển khu nhà ở, khu đô thị theo Quyết định số 123/2001/QĐ-UB ngày 6/12/2001 của UBND TP Hà Nội (giai đoạn 2002-2014)”(5).

Vậy với con số thiệt hại như thế, có nên đưa một ủy viên BCT ra đứng trước tòa không? Trong khi Đinh La Thăng nói việc chỉ định thầu cho PVC tại nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 2 là chủ trương của Bộ Chính trị?

Nếu so 132 tỷ mà nhóm này làm thiệt hại, so với những kẻ đã ký cho Formosa gây ra thảm họa môi trường, và còn bảo kê cho công ty này tiếp tục tàn phá môi trường, thì như thế nào? Tại sao những người như Võ Kim Cự và hàng loạt cán bộ khác bình an vô sự và hạ cánh an toàn? Tại sao lúc đó Nguyễn Thanh Bình còn làm Bí thư Hà Tĩnh, chẳng những không ai đụng đến cọng lông chân của ông ấy, mà sau đó còn được thăng chức, hiện nay là UVTƯĐ, Phó Trưởng ban Tổ chức TƯ?

Vẫn biết rằng bản chất của chế độ cộng sản là ăn cướp. Từ cướp chính quyền từ chính phủ hợp pháp Trần Trọng Kim năm 1945, đến cướp của giết người qua vụ Cải Cách Ruộng Đất năm 1953-1955, cướp tài sản của các nhà tư bản qua cái gọi là Cải Tạo Công Thương Nghiệp. Cướp quyền tư hữu ruộng đất bằng luật đất đai phi pháp, từ đó họ vẽ ra các dự án với những cái tên mỹ miều để cướp đất của dân và bồi thường với giá rẻ mạt, để rồi sau đó bán lại cho các nhóm lợi ích hoặc các nhà tư bản với giá cao gấp hàng ngàn lần, cướp mồ hôi xương máu của dân nghèo bằng việc lập ra hàng trăm trạm BOT rải rác trong cả nước trên các tuyến đường độc đạo, để ngày đêm hút máu nhân dân…

Nhưng nay họ lại cướp các thành quả của các đồng chí mình với trò hề chống tham nhũng, qua việc đưa một Ủy viên Bộ Chính trị như Đinh La Thăng ra xét xử, đã chứng tỏ bộ mặt tởm lợm và gian manh, xảo trá của họ. Chứng tỏ họ đang nhục mạ chính cái đảng cộng sản vốn đã nhuốm đầy máu của nhân dân ta trong mấy chục năm qua.

Chính chế độ độc tài chuyên chế đã đẻ ra tất cả các tội lỗi nhơ bẩn, đã khích động và nuôi dưỡng lòng tham, thúc đẩy các hành động lạm quyền, và cuối cùng, làm cho các đảng viên mất hết cả tư cách con người.

Chỉ trong một chế độ độc tài chuyên chế thì những vụ nhũng lạm khổng lồ như Vinashin, PVN, mới có cơ hội diễn ra và có thể kéo dài bao nhiêu năm. Cho đến khi tội lỗi bị đem ra ánh sáng thì cũng chỉ vì các phe cánh trong đảng tranh chấp, bới móc, để triệt hạ nhau; động cơ chính không phải vì công lý, không phải vì quyền lợi của đất nước.

Hôm nay Nguyễn Phú Trọng đưa Đinh La Thăng và đồng bọn ra trước tòa để xét xử. Nhưng sẽ đến một ngày, nhân dân VN lại đưa Nguyễn Phú Trọng và đồng bọn ra trước vành móng ngựa để xét xử về những tội lỗi của họ và phe đảng trong hàng ngàn tội ác mà cái đảng cướp ấy đã gieo rắc cho nhân dân VN trong mấy chục năm qua.

Trong vô số những tội trạng ấy, cái tội lớn nhất của họ là tội bán nước, tội rước voi về giày mả tổ, tội hèn với giặc ác với dân.

Trong đó, tội làm tay sai cho ngoại bang để phát động cuộc chiến huynh đệ tương tàn, cướp đi sinh mạng hàng mấy triệu nhân dân VN, chỉ vì “ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc”.

Tội nào thì bọn chúng cũng đáng phải dựa cột.

22/1/2018

Hương Khê 
danlambaovn.blogspot.com

______________________________________

Chú thích:

Phong độ, luật nước và lệ đảng

Hàng trên, từ trái: Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Nguyễn Minh Hùng.
Hàng dưới, từ trái: Nguyễn Uyên Phương, Trần Thị Nga, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
“Bấm tay mười mấy năm trường,
Tuy quyền chức lớn nhưng phong độ hèn!”
(tập Nhị Độ Mai)

Trần Thị Hải Ý (Danlambao) - “Các nước trên thế giới có nền Tư pháp độc lập nghiêm minh, thiết diện vô tư, bất vị thân thì ‘không thể mang thành tích công việc để so sánh với những sai phạm đã gây ra’, thế nhưng trong đất nước “thượng tôn pháp luật” như CH xhcn Việt Nam, Luật nước và Lệ đảng là 2 phạm trù tách biệt như Trời với Đất: “Chủ nhân đất nước” phạm tiểu tội thì bị xử theo luật nước nghiêm minh; còn “đầy tớ nhân dân” phạm đại tội thì được thực tiễn xử theo Lệ đảng!”

*

A-. Phong độ

1-. Ngày 11/01/2018 trước Toà án nhân dân tại thủ đô Hà Nội. Nam thành viên lãnh đạo cao cấp cộng đảng Việt Nam quang vinh, anh hùng “đầy tớ nhân dân” Đinh La Thăng (58 tuổi) – nguyên Chủ tịch PVN, ĐBQH, Bộ trưởng GTVT, Bí thư thành Hồ nói lời cuối cùng, thút thít Hối vì không may bị Lộ trong đại án PVN-PVC “đốt và ăn chia” rất nhiều ngàn tỷ Hồ tệ:

– “Bố bị cáo đã cao tuổi, mắc bệnh hiểm nghèo, bị cáo có 2 con gái thì cháu thứ 2 năm nay 22 tuổi, nhưng hoàn cảnh không bình thường, rất cần sự chăm sóc của bố. Bị cáo bị chịu trách nhiệm ở 2 vụ án khác nhau, khi bố bị cáo mất sẽ khó có khả năng gặp mặt trước khi mất.” Do đó “xin cho làm ma tự do chứ không phải là ma tù”.

– "Một số bị cáo đã được tại ngoại rồi, những người như bị cáo không gây nguy hiểm cho xã hội", do đó “xin được ăn cái Tết cuối cùng với gia đình, bạn bè, người thân, sau đó sẽ chấp hành án phạt tù.”.



Trả lời:

Ngày 16/08/2013 tại tỉnh Long An. Trước bản án phúc thẩm 3 năm tù treo và 52 tháng thử thách, nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên (năm 21 tuổi) không một lần nhắc tới gia đình và việc học còn dở dang, nói lời cuối trước toà, bình thản: 

– “Tôi không cần giảm án. Tôi chỉ cần toà xử đúng người đúng tội. Tôi cho rằng chống đảng cộng sản không phải chống phá đất nước, dân tộc. Các ông đừng đánh đồng!”.

*

2-. Ngày 11/01/2018 trước Toà án nhân dân tại thủ đô Hà Nội. Nam thành viên lãnh đạo cao cấp cộng đảng Việt Nam quang vinh, anh hùng “đầy tớ nhân dân” Trịnh Xuân Thanh (52 tuổi) – cựu Chủ tịch PVC, cựu Phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang, nhủn như con chi chi nói lời cuối cùng, dầm dề nước mắt Hối vì không may bị Lộ trong đại án PVC “đốt và ăn chia” rất nhiều ngàn tỷ Hồ tệ: 

– “Bị cáo rất ân hận, rất hối hận. Cháu muốn gửi lời xin lỗi bác Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, rất mong bác tha thứ cho cháu cũng như người con, người cháu trong gia đình, tạo điều kiện để cháu được gặp bố mẹ, vợ con.”

– “Vợ cùng hai con, bé út 6 tuổi, đang sống ở Đức. Thương vợ chăm con trong hoàn cảnh vất vả, ông mong HĐXX sau khi kết thúc vụ án cho sang bên đó để có điều kiện chăm sóc con”.



Trả lời:

Ngày 22/12/2017 tại thành phố Phủ Lý tỉnh Hà Nam. Trước bản án 9 năm tù giam theo Điều 88 Bộ luật hình sự Việt Nam xã nghĩa “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, nữ lưu đơn thân hoạt động xã hội Trần Thị Nga (40 tuổi) không một lần nhắc tới mẹ già và 2 con thơ, nói lời cuối cùng trước toà, khẳng khái:

– “Tôi không chống lại nhà nước. Tôi không chống lại nhân dân. Tôi chỉ chống đảng cộng sản! Tôi chỉ chống bất công, tham nhũng, tố cáo thảm họa môi trường!”

*

3-. Ngày 24/10/2017 trước Toà án nhân dân tại Hà Nội. Nam thành viên lãnh đạo trung cấp cộng đảng Việt Nam quang vinh, anh hùng “đầy tớ nhân dân” Nguyễn Minh Hùng (39 tuổi) – Tổng Giám đốc công ty VN Pharma, nói lời cuối cùng trước tòa, oà khóc Hối vì chẳng may bị Lộ trong trọng án “Bán 9 ngàn hộp thuốc trị ung thư giả” (chứ không phải là buôn lậu), gây hại cho không biết bao nhiêu là bệnh nhân đang ở ngưỡng tuyệt vọng để làm giàu:

– “Cuộc đời bị cáo không biết rồi sẽ như thế nào. Bị cáo mong được tại ngoại để chăm sóc cha mẹ già cùng người vợ đang mang thai”. 


Trả lời:

Ngày 30/11/2017 tại thành phố Nha Trang tỉnh Khánh Hoà. Trước bản án 10 năm tù giam theo Điều 88 Bộ luật hình sự Việt Nam xã nghĩa (như trên), nữ lưu đơn thân blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (38 tuổi) không một lần nhắc tới mẹ già và 2 con thơ, nói lời cuối trước toà, dứt khoát: 

– “Mẹ ơi, con rất xin lỗi mẹ. Nhưng nếu cho con làm lại từ đầu và lựa chọn, con vẫn đi con đường con đã đi!”.

Tạm kết 1: Bao năm miệt mài “học tập đạo đức và phong cách Hồ Chí Minh” là như thế này phải không các anh?!

*

B-. Luật nước

B1-. Ngày 16/06/2017 tại huyện Châu Thanh tỉnh Bến Tre, “chủ nhân đất nước” Nguyễn Văn Khang bị kết án 7 năm tù giam vì tội cướp một con vịt trị giá 174 ngàn Hồ tệ về làm mồi nhậu!


B2-. Ngày 20/07/2016 tại quận Thủ Đức thành Hồ. Hai “chủ nhân đất nước” Nguyễn Hoàng Tuấn và Ôn Thành Tânbị tuyên phạt 8-10 tháng tù vì tội cướp hai ổ bánh mì vì quá đói !


B3-. Ngày 27/08/2011 tại Lâm Đồng. Ba “chủ nhân đất nước” Nguyễn Thanh Hà, Vi Kim Long và Vi Hoàng Bảo Hưng bị tuyên án 13 năm tù vì tội cướp hai con vịt, đánh tiết canh! 


C-. Lệ đảng

C1-. Tội “bán 9 ngàn hộp thuốc trị ung thư giả” của “đầy tớ nhân dân” Nguyễn Minh Hùng nói trên ít nhất cũng ngang bằng tội giết người hàng loạt, vậy mà đương sự chỉ bị tuyên án 12 năm tù giam!

C2-. Khi chưa bắt được Trịnh Xuân Thanh, báo lề đảng lu loa PVC làm thất thoát, thua lỗ hơn 3.300 tỷ Hồ tệ.



* Bắt cóc được Trịnh Xuân Thanh từ Berlin (Đức quốc) về Hà Nội “đầu thú”, đưa đương sự ra toà: Cũng báo lề đảng đồng loạt đưa tin theo cái gậy định hướng của Thông tấn xã Việt Nam: PVC-Trịnh Xuân Thanh chỉ “đốt và ăn chia” 119 tỷ Hồ tệ thôi! 

Trịnh Xuân Thanh lãnh án sơ thẩm: Chung thân!


C3-. Đến nay (21/01/2018), “Tư lệnh” Đinh La Thăng bị sơ thẩm “đề nghị 14-15 năm tù”. Đó chỉ mới xoay quanh thời đương sự nắm quyền Chủ tịch Hội đồng Quản trị PVN, cụ thể là tội “chỉ định thầu, ký hợp đồng, cấp tạm ứng trái luật của các lãnh đạo PVN với PVC tại Dự án Nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2, dẫn đến hơn 1.115 tỷ đồng bị sử dụng sai mục đích”.

Nhắc lại: Đảng viên“đầy tớ nhân dân” Đinh La Thăng còn vung tay đốt 800 tỷ Hồ tệ trong ngân hàng Oceanbank (dưới thời đảng viên Hà Văn Thắm, hiện đang chung thân bóc lịch từ 29/09/2017), 2.000 tỷ Hồ tệ trong PVTex (dưới thời đảng viên Vũ Đình Duy, hiện đang lẫn trốn ở nước ngoài), 5.800 tỷ trong nhà máy sản xuất Xơ sợi Đình Vũ tại Hải Phòng, hiện đang 'đắp chiếu'... Ngoài ra, Đinh đồng chí còn vô tư “vất qua cửa sổ” 532 triệu USD đầu tư vào dự án đầu khí Junin-2 bên Venezuela và cả đống dự án ‘khủng’ thời đương sự làm Bộ trưởng Giao thông-Vận tải, trước khi được bồng vào Bộ chính trị, bế về làm Bí thư thành Hồ!

Tạm kết 2: “Chủ nhân đất nước” cướp 1 con vịt, bóc 7 cuốn lịch. “Đầy tớ nhân dân” đốt, cướp và ăn chia hàng vạn tỷ Hồ tệ như Đinh La Thăng, chỉ bị sơ thẩm “đề nghị 14-15 năm tù!”

*

Tổng kết:

Các nước trên thế giới có nền Tư pháp độc lập nghiêm minh, thiết diện vô tư, bất vị thân thì “không thể mang thành tích công việc để so sánh với những sai phạm đã gây ra” (1), thế nhưng trong đất nước “thượng tôn pháp luật” như CH xhcn Việt Nam, Luật nước và Lệ đảng là 2 phạm trù tách biệt như Trời với Đất: “Chủ nhân đất nước” phạm tiểu tội thì bị xử theo luật nước nghiêm minh; còn “đầy tớ nhân dân” phạm đại tội thì được thực tiễn xử theo Lệ đảng! 

– Nói cách khác, xã hội Việt Nam xã hội chủ nghĩa là “xã hội Nhà tuỳ cụ ạ. Tuỳ tiện, tuỳ thích, tuỳ ý, tuỳ quyền, tuỳ quan hệ... mà quyết hay không quyết mọi chuyện chứ không phải theo luật” (2). 

– Đương nhiên là phải-cần-nên như thế. Ấy vì “Nhà nước ta là Nhà nước xã hội chủ nghĩa, Nhà nước do dân và vì dân chứ không phải là Nhà nước tư bản của giai cấp tư sản. Chúng nó cần pháp luật để cai trị bóc lột nhân dân, còn chúng ta là Nhà nước xã hội chủ nghĩa, chúng ta không cần pháp luật. Chúng ta chỉ cần phê bình và tự phê bình là đủ!” (3).

– Thế cho nên, “luật của ta xử thế nào cũng được”. Nghĩa là tùy hứng. Xử đúng cũng được, Xử sai cũng được, Xử hoà cũng được, Xử thắng cũng được! (4).

– “Thậm chí có những trường hợp lỡ bắt rồi, vẫn phải xử một tội nào đó, tuyên một hình phạt nào đó cho tương xứng!” (5).

– Thảo nào, Ngân hàng Thế giới (World bank) đã thẳng thừng chỉ ra: “Việt Nam thuộc nhóm nước dẫn đầu thế giới về xây dựng pháp luật nhưng lại thuộc nhóm nước yếu kém nhất thế giới về thực thi luật pháp” (6).

– Tóm lại, trong đại án đống đồng chí, đồng bọn Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và 20 đồng phạm lần này, Hải Ý em cũng rất mong, rất muốn rằng Hiến và Luật pháp CH xhcn Việt Nam được một lần đứng Trước cương lĩnh đảng cộng sản nắm quyền, nghĩa là những gì mình soạn ra trong bài này đều sai tuốt luốt để có dịp được nghiêm khắc tự sửa sai và nức nở khấu đầu từ xa xin lỗi Nhân dân, đảng và nhà nước!

(Liège, 21/01/2018)


_______________________________________
__

Chú thích:

(1) Lời bị cáo Ninh Văn Quỳnh – cựu kế toán trưởng PVN, 20/01/2018:

(2) Phạm Quang Long: Lý sự Hóng

(3) Lê Duẩn – cố TBT suốt đời đcs VN.

(4) Trịnh Hồng Dương – Chánh án Toà án Nhân dân tối cao CH xhcn VN. 

(5) Lê Thị Thu Ba – Phó Ban chỉ đạo Cải cách tư pháp Trung ương, CH xhcn VN.