Wednesday, April 12, 2017

Phải xuống máy bay vì ‘gốc Á’?

VOA Tiếng Việt 13/04/2017
Người Mỹ gốc Á biểu tình phản đối sau khi bác sỹ David Dao bị nhân viên hãng hàng không United Airlines lôi ra khỏi máy bay một cách thô bạo.

Sự việc người đàn ông gốc Châu Á bị hãng hàng không United Airlines kéo ra khỏi máy bay một cách thô bạo đã tạo làn sóng phẫn nộ ở châu Á, đặc biệt tại Trung Quốc và Việt Nam.
Trước khi hành khách David Dao được xác định là một công dân Mỹ gốc Việt, truyền thông và nhiều người dùng mạng xã hội ở Trung Quốc hôm 12/4 bày tỏ sự phẫn nộ về sự đối xử của hãng hàng không danh tiếng của Mỹ đối với người gốc Á.
"Thực ra đấy không phải là biểu hiện cao nhất của một sự kỳ thị chủng tộc nhưng từ những hành động nhỏ như vậy mà mọi người không nhìn thấy cái bản chất hay cái nguyên nhân nếu mà nó có thể có một cách sâu xa ở trong đấy thì nó sẽ phát triển lên thành những hành động kỳ thị chủng tộc khác nữa."Nguyễn Nhung, nhà nghiên cứu truyền thông độc lập
 Hãng truyền hình CCTV của Trung Quốc gọi đây là một cách “hành xử man rợ” trên trang mạng xã hội khi “nạn nhân” David Dao lúc đó còn được cho là người gốc Trung Quốc.
Sau khi bác sĩ 69 tuổi, David Dao, được biết là đã tới Mỹ vào những năm 1970 từ Việt Nam, nhiều người Việt Nam lên tiếng đòi tẩy chay hãng hàng không này và cho rằng đây là một sự phân biệt đối xử mang tính kỳ thị chủng tộc.
Phản ứng của người Việt Nam trên mạng internet về vụ việc này, theo luật sư Trần Vũ Hải, là “đa dạng”. ​"Họ cũng bình luận khá nhiều trên Facebook và cả các báo chí. Người thì phê phán là công ty của Mỹ không phải cái gì cũng tốt và cho rằng có sự phân biệt chủng tộc từ cái vụ này. Người ta đặt vấn đề là “nếu là người da trắng thì đã chắc gì bị lôi đi?”
Bình luận về sự kỳ thị chủng tộc trong sự việc của United Airlines, một nhà nghiên cứu truyền thông độc lập từ Việt Nam cho VOA Việt Ngữ biết: "​Cảm giác như người đó vì người ta là người gốc Á, có thể là người Trung Quốc có thể là người Việt Nam, thì người ta dễ bị đối xử một cách thô bạo hơn. Tôi liên tưởng tới một sự việc khác như việc một cô gái bị từ chối ở dịch vụ Air BnB cũng chỉ vì cô là người gốc Á. Thực ra đấy không phải là biểu hiện cao nhất của một sự kỳ thị chủng tộc nhưng từ những hành động nhỏ như vậy mà mọi người không nhìn thấy cái bản chất hay cái nguyên nhân nếu mà nó có thể có một cách sâu xa ở trong đấy thì nó sẽ phát triển lên thành những hành động kỳ thị chủng tộc khác nữa."
Chị Nguyễn Nhung cho rằng sự việc này có tính nhạy cảm hơn “đối với những người gốc Á” và “nếu hành động này không được nhìn nhận một cách nghiêm túc rằng nó thực sự là một biểu hiện của kỳ thị chủng tộc thì rồi sẽ có những hành động nghiêm trọng hơn nữa.”
Nhiều người Việt trên mạng xã hội đang tham gia ký tên vào một thỉnh nguyện thư đòi giám đốc điều hành của United Airlines, Oscar Munoz, từ chức.
CEO của United Airlines, Oscar Munoz, lúc đầu đã không chịu xin lỗi và bị nhiều người ký thỉnh nguyện thư yêu cầu phải từ chức.CEO của United Airlines, Oscar Munoz, lúc đầu đã không chịu xin lỗi và bị nhiều người ký thỉnh nguyện thư yêu cầu phải từ chức.
Trong tuyên bố đầu tiên, Oscar Munoz xin lỗi vì “phải tái bố trí hành khách”. Trong tuyên bố thứ nhì, ông mô tả người hành khách trong video là “mất trật tự và hiếu chiến.” Đến cuối ngày thứ Ba, Oscar Munoz đưa ra lời xin lỗi rõ ràng hơn, gọi vụ này là "thật sự khủng khiếp."
Một người dùng mạng xã hội có tên Lanney Tran viết trên trang Facebook của mình, kêu gọi mọi người ký vào thỉnh nguyện thư đã có hơn 49.000 người ký tên và cho biết “Đây là một bác sỹ/nhạc sỹ Việt Nam được biết với tên Đào Duy Anh.”
Trong khi đó, một Facebooker khác có tên Grace Bui cũng kêu gọi “ngừng ủng hộ United Airlines” trong làn sóng tẩy chay hãng hàng không này khi xử lý sự việc một cách bạo lực đối với hành khách trên chuyến bay bán vé quá chỗ.
Mặc dù United Airlines không có đường bay thẳng tới Việt Nam nhưng việc “nạn nhân” là người gốc Việt đã làm cho nhiều người Việt Nam “sôi máu.”
Trên diễn đàn mạng xã hội được sử dụng rộng rãi nhất ở Việt Nam Facebook, một người dùng có tên Anh Trang Khuy bình luận rằng “nhìn những hình ảnh làm tôi sôi máu, tôi sẽ không bao giờ bay United Airlines nữa.” Một Facebooker khác có tên Nguyen Khac Huy kêu gọi “Hãy tẩy chay United!”
Hãng hàng không danh tiếng của Mỹ đang đối mặt với sự tẩy chay của nhiều người mà phần lớn là cộng đồng gốc Á.Hãng hàng không danh tiếng của Mỹ đang đối mặt với sự tẩy chay của nhiều người mà phần lớn là cộng đồng gốc Á.
Theo luật sư Hải, "rất nhiều người kêu gọi tẩy chay hãng này. Và họ cũng rất ngạc nhiên khi ông bác sĩ này thực ra là rất đa tài, là tác giả của bài hát rất nổi tiếng. Và tất nhiên người ta cũng ngạc nhiên là tại sao báo chí Mỹ lại tìm cách moi móc ông ta – không hiểu có đúng hay không – những việc làm của ông bác sĩ này trước đây từ nhiều năm nay. Thì người ta cũng ngạc nhiên là phải chăng đây là những phản đòn từ hãng hàng không là tìm mọi cách để khóa miệng lại ông bác sĩ này.​"
Chính từ sau sự việc này mà nhiều người Việt giờ đây biết “nạn nhân” của United Airlines chính là tác giả của nhiều ca khúc được yêu chuộng, theo Đời Sống Plus, như “Tát nước đầu đình,” “Ta về ta tắm ao ta” hay “Cầu tre quê hương.” Nữ ca sĩ Tâm Đoan xác nhận với báo chí rằng bác sĩ David Dao chính là nhạc sĩ Đào Duy Anh. Ca sĩ Nguyên Khang cũng xác nhận điều này trên Facebook cá nhân.
Sau một làn sóng “nổi giận” của người châu Á, gồm cả Hong Kong, hôm 11/4, phát ngôn viên Tòa Bạch Ốc, Sean Spicer, cho biết hãng hàng không United Airlines và các quan chức địa phương đang kiểm điểm lại vấn đề này. Bộ Giao Thông Vận Tải Mỹ cũng cho biết họ đang điều tra sự việc.

Bắc cầu hay xây tường?

Huy Phương - VOA-12/04/2017 
Một đoạn tường phân cách Mỹ - Mexico tại biên giới ở khu vực San Diego.

Có láng giềng như Mexico, liệu nước Mỹ nên xây tường hay bắc cầu qua biên giới?
Mexico, có khoảng 122.3 triệu dân, nghèo khổ với một chính quyền bất lực, không lo đủ công ăn việc làm cho người dân. Thường thường chỉ có khoảng 40,000 công ăn việc làm, cho bình quân 1.3 triệu công nhân lao động.
Đã nghèo, Mexico còn đầy dẫy chết chóc vì ma tuý, công ăn việc làm không đủ, dân chúng chỉ chờ vượt biên qua đất Mỹ, và còn nhiều lần phản đối, biểu tình lên án Mỹ vô nhân đạo.
Mỗi năm, Hoa Kỳ đã phải xử dụng 21,000 nhân viên tuần phòng để kiểm tra biên giới. Tháng 1-2006, nhân viên trong toán tuần tra biên giới Hoa Kỳ đã nổ súng khi thanh niên Guillermo Martinez-Rodriguez và hai người khác vượt qua biên giới gần San Ysidro, phía Nam San Diego. Martinez-Rodriguez trúng đạn chạy về lại và chết trên đất Mexico. Sau đó, tòa Lãnh Sự Mexico ở San Diego đã tuyên bố gần như cảnh cáo chính phủ Mỹ: “Chúng tôi không thể tha thứ cho tình trạng này.”

“Tiên trách kỷ, hậu trách nhân!” Khi con mình leo tường vào nhà người, sao không trách con mình, mà trách người hàng xóm đã rào vườn lại hay thả chó dữ ra.
Di dân phần lớn từ Nam Mỹ, đã có các cuộc biểu tình vĩ đại quy tụ trong nhiều thành phố như Dallas, Phoenix, Denver, Los Angeles tổng cộng có tới 500,000 người để đòi hỏi Hoa Kỳ không được xem việc nhập cư bất hợp pháp vào nước Mỹ thành một tội hình sự, cũng như không được có những biện pháp ngăn chặn gắt gao như xây tường dọc theo biên giới Mỹ-Mexico. Việc biểu tình này chẳng khác chi đòi hỏi Mỹ phải mở cửa biên giới cho di dân tự do ra vào. Trên thế giới này, từ cổ chí kim, chưa có một quốc gia nào bỏ ngõ biên giới cho dân nước khác ra vào tự do. Tất cả những di dân bất hợp pháp đều bị bắt và mau mắn trục xuất bất kỳ các quốc gia đó là Pháp, Anh, Canada, Úc, hay Nhật…
Theo báo cáo của Bộ Nội An Hoa Kỳ, tháng 1-2012 có 40,4 triệu người nhập cư đang sinh sống tại Mỹ, trong đó có 11,5 triệu người nhập cư và cư trú bất hợp pháp. Người nhập cư bất hợp pháp gốc Mexico có khoảng 6,8 triệu (chiếm 59%.) Mỗi năm có khoảng 850,000 người từ phía Nam vượt biên đến Mỹ, có nghĩa là từ phía biên giới Mỹ-Mexico đã có gần nửa triệu người Mexico, vượt qua đoạn đường biên giới dài 670 dặm ở những ranh giới của những tiểu bang California, New Mexico, Arizona, Texas, mà các toán tuần tra biên giới Mỹ không có cách gì ngăn cản nỗi. .

Từ năm 2006, Quốc hội Mỹ chấp thuận $2.6 tỉ cho chương trình xây hàng rào biên giới, nhưng chưa có ước lượng cụ thể về kinh phí của tường ngăn và hàng rào kỹ thuật, hay dự chi về bảo trì. Mặt khác việc xây dựng hàng rào còn phải thương lượng với 749 chủ đất nơi công trình đi qua.

Theo như ý của các nhà lãnh đạo các cuộc biểu tình, người Mexico đã xây nhà cửa cho Mỹ, làm công việc đồng áng cho Mỹ, nấu ăn cho các gia đình Mỹ, người Mexico phải được tôn trọng và đối xử công bằng. Đa số người Mỹ và giới chủ nhân nông trại, xây cất nghiêng về việc chấp thuận cho di dân bất hợp pháp được ở lại Mỹ nếu họ chịu nộp phạt, học nói tiếng Anh và đáp ứng những điều kiện khác như trở về quê quán và ưu tiên cho được nhập cư lại Hoa Kỳ, nhưng chuyện ấy coi bộ còn lâu, và dân Mexico vẫn ồ ạt vượt qua biên giới. Nếu sắc luật về di dân thời Tổng Thống Barack Obama thành hình, thì 12.5 triệu di dân không giấy tờ hợp lệ hiện đang sống và làm việc trên đất Mỹ sẽ được hợp thức hóa.
Không phải bức tường biên giới mới có dự định xây lên từ hôm nay, tính đến ngày 29 tháng 8 năm 2008, Bộ Hoa Kỳ An ninh Nội địa đã xây dựng được 344,3 dặm (554,1 km) tường. Từ khi tân Tổng Thống Hoa Kỳ, Donald Trump, có chính sách mới về các di dân bất hợp pháp, và cho biết sẽ xây xong bức tường dài 700 dặm, chi phí lên tới 21,6 tỷ USD giữa hai nước Hoa Kỳ và Mexico, thì số người vượt biên trái phép bị lực lượng tuần tra biên giới Mỹ bắt giữ tại biên giới đã giảm 40%. Nhưng giảm như thế nào? Số liệu do Cơ quan Hải quan và Bảo vệ biên giới Mỹ công bố cho thấy chỉ trong tháng 2/2017, đã có 18,762 người bị bắt khi đang vượt biên hoặc bị hải quan ngăn không cho qua cửa khẩu vào Mỹ. Con số này đã giảm nhiều nếu so với con số 31,578 người vượt biên trong tháng 1/2017. Chúng ta thử tưởng tượng mỗi ngày có 1,000 người vượt biên vào đất Mỹ, nhân viên tuần tra biên giới và phương tiện nào có thể ngăn cản nỗi, nếu không có một bức tường để ngăn cản họ.

Nếu không xây tường mà bắt cầu, thử hỏi, bao nhiêu dân Mexico sẽ tràn qua Mỹ?
Công ty do người Mexico làm chủ dự tính đấu thầu làm bức tường bị dọa giết, trong khi Giáo Hội Công Giáo Mexico nói rằng công ty Mexico nào có ý định cộng tác trong việc xây bức tường biên giới Mỹ-Mexico là phản bội tổ quốc!
Vấn đề xây tường là vấn đề bảo vệ biên giới của mỗi quốc gia. Tục ngữ Việt Nam có câu: “Dùi đánh đục, đục đánh săng (gỗ.)” Mexico chặn người Guatemala tràn vào nước mình, thì Mỹ lại ngăn người Mexico vào Mỹ!
Mexico chẳng đã từng xây tường dài 541 dặm ở biên giới với Guatemala là gì? Viện Di dân Quốc gia Mexico ước tính rằng có khoảng 400.235 người Guatemala vượt biên giới bất hợp pháp mỗi năm vào Mexico và khoảng 150.000 người trong số họ dự định đi tiếp tới Hoa Kỳ.
Tháng 11-2016, Phó Chủ tịch Kem Sokha của đảng đối lập Cứu Nguy Dân Tộc Campuchia (CNRP) nói rằng chính sách của đảng này sẽ tương tự như của tổng thống đắc cử Donald Trump là xây dựng một bức tường dọc theo biên giới dài hơn 1,200 km giữa Cam Bốt và Việt Nam để ngăn chận người Việt chạy qua Campuchia làm ăn, cướp công ăn việc làm của người Cam Bốt.

Đành rằng trong tình nhân đạo, ai cũng cảm thương cảnh khốn khó của con người, nhưng mỗi đất nước đều có những vấn đề riêng, cần giải quyết và bảo vệ cho người dân của họ.

Nếu bạn vượt qua biên giới vào Bắc Hàn, bạn sẽ bị tập trung 12 năm lao động khổ sai. Nếu vào Iran bạn sẽ bị cầm tù vô thời hạn. Nếu bạn vào Afghanistan bạn sẽ bị bắn chết. Nếu bạn vào Ả Rập Saudi, bạn sẽ bị cầm tù. Nếu bạn vượt biên giới vào Trung Cộng bạn sẽ bị thủ tiêu mất tích. Nếu bạn vượt biển vào Cuba, bạn sẽ bị tống vào nhà tù dành cho chính trị phạm.

Nhưng nếu bạn vượt biên bất hợp pháp vào Mỹ bạn sẽ kiếm được việc làm, sẽ được cấp căn cước, số an sinh xã hội, sẽ được lãnh trợ cấp xã hội và bảo hiểm y tế!

Đó là lý do cả thế giới muốn “vượt biên” vào Mỹ!

Tín hiệu của sự sụp đổ bất động sản cao cấp?

Phạm Chí Dũng 
Theo VOA/12/04/2017
Về nợ xấu trong hệ thống ngân hàng Việt Nam

Chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng vụ Công ty Bất động sản Xây lắp Dầu khí Việt Nam (PVC Land), chủ đầu tư dự án cao cấp PetroVietnam Landmark ở Sài Gòn một thời được tuyên truyền là “cháy hàng”, bị buộc phải phá sản mới đây đã phản nghịch các báo cáo “tồn kho bất động sản giảm mạnh” của Bộ Xây dựng hay “triển vọng thị trường bất động sản rất sán lạn” cũng của bộ này, đồng thời phác ra cả một bức tranh u tối của nền kinh tế Việt Nam hiện thời và cả con đường mờ mịt những năm tới.

Từ cái chết của PVC Land

Ngay một tờ báo nhà nước cũng phải dự báo rằng “quyết định mở thủ tục phá sản đối với PVC Land của Tòa án Nhân dân TP.HCM đã tạo nên một tiền lệ chưa từng xảy ra, có thể sẽ kéo theo làn sóng phá sản, đóng cửa của nhiều doanh nghiệp địa ốc khác trên địa bàn TP.HCM trong thời gian tới”.
Chi tiết đáng chú ý là “nhân thân” của PVC Land: công ty này trực thuộc Tập đoàn Dầu khí quốc gia (PetroVietnam) - tập đoàn được xem là giàu sụ với 35 tỷ USD tài sản và 166 ngàn tỷ đồng tiền mặt gửi ngân hàng chỉ để lấy lãi.
Nhưng việc PVC Land không cầm cự được mà phải tuyên bố phá sản đã cho thấy một sự nứt vỡ ngay trong ngành dầu khí: tập đoàn mẹ, dù vẫn còn dự trữ tài chính, nhưng đã không muốn hoặc không thể cứu được đơn vị thành viên của mình.
Mới đây, tòa án Hà Nội còn xét xử một vụ án tham ô ở PV Land (thuộc “họ” dầu khí) với một chi tiết hết sức đặc biệt: khởi tố ông Trịnh Xuân Thanh về tội “tham ô tài sản” vì ông Thanh có liên quan mật thiết đến công ty này.
Năm 2016 đã chứng kiến một “đặc thù riêng có” của ngành dầu khí Việt Nam: gần hết trong tổng số 39 đơn vị thành viên của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (Petro Vietnam - PVN) bị giảm lợi nhuận hoặc lỗ. Nếu đến cả PetroVietnam - một trong những doanh nghiệp độc quyền chính sách - mà còn khó khăn đến thế thì tình hình đang trở nên bĩ cực đến thế nào.
PVN từng là “cái nôi” sáng giá về quan lộ chính trị. Trước khi trở thành Bộ trưởng Giao thông Vận tải, ông Đinh La Thăng là lãnh đạo cao cấp nhất của PVN trong suốt 6 năm.
Tình hình trở nên khó khăn từ năm 2015 khi giá dầu thế giới bắt đầu sụt từ 100 USD/thùng xuống còn chưa đầy 50 USD/thùng hiện nay. Doanh thu và lợi nhuận của ngành dầu khí Việt Nam cũng vì thế đã giảm mạnh đến 30% hoặc hơn. Báo cáo tài chính năm 2016 của hầu hết các doanh nghiệp ngành dầu khí là một màu đỏ quạch. Lỗ và lỗ.
Sắc đỏ bao phủ các doanh nghiệp thành viên của PVN không chỉ mang ý nghĩa về lỗ lã, mà còn hàm ý đe dọa một số phận chính trị không còn suôn sẻ.
Khác hẳn với thời Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là lúc PVN được ưu ái tối đa, giờ đây tập đoàn này không còn là “con cưng” nữa. Thậm chí ngược lại, PVN đang trở thành “trọng tâm chống tham nhũng” của những người bên đảng.
Nhiều khả năng trong những ngày tới đây, cựu chủ tịch PVN là Đinh La Thăng - người hiện thời là Bí thư thành ủy TP.HCM - sẽ phải vất vả để đối phó với cuộc điều tra của “trung ương” về quá trình ông Thăng điều hành PVN.
Trong tình cảnh đó, PVC Land phải “tự bơi”. Cho đến lúc không còn “bơi” được nữa.

Đến tử lộ của thị trường cao cấp
Bất chấp việc Bộ Xây dựng “vẽ” ra một tương lai sán lạn về con số tổng giá trị tồn kho bất động sản ở Việt Nam chỉ chưa đầy 30 ngàn tỷ đồng, còn tồn kho bất động sản ở riêng Hà Nội và Sài Gòn chỉ có 11 ngàn tỷ đồng, thực tế là cho đến cuối năm 2016, vẫn còn đến 500 dự án bất động sản trên địa bàn TP.HCM bị đóng băng, chậm tiến độ, trong đó nhiều dự án có tình cảnh thê thảm tương tự PetroVietnam Landmark như dự án Vạn Hưng Phát (quận 8), dự án Kenton Residences (quận 7), Tân Bình Apartment (Tân Bình), Vinaland Tower (Quận 7)...
Nếu Bộ Xây dựng đưa ra con số tồn kho bất động sản để so sánh với năm 2013, thì có thể nhận ra là từ năm 2013 đến nay, chế độ vẫn giữ nguyên não trạng kém minh bạch và ma mị về số liệu kinh tế.
Ngay vào năm 2013 đã phát lộ tính dối trá đậm đặc: trong khi tỷ lệ nợ xấu trong dư nợ thuộc lĩnh vực bất động sản được Ngân hàng Nhà nước công bố vào tháng 5/2013 chỉ là 5,68%, còn vào tháng 8/2013 Bộ Xây dựng lại nêu ra một con số mới về tỉ lệ nợ xấu bất động sản chỉ có 6,5% - tức là có cao hơn báo cáo của Ngân hàng Nhà nước gần 1%, Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia lại đưa ra một con số bất ngờ và đột biến về tỷ lệ này lên đến 33-35%.
Có nhiều dấu hiệu cho thấy Bộ Xây dựng đã chỉ tính đến những dự án “bán được” trong một ít dự án được khảo sát, mà hoàn toàn không tính đến 500 dự án bị ngừng triển khai ở TP.HCM và có thể chừng đó dự án ở Hà Nội. Do vậy, lượng tồn kho bất động sản “đẹp” là phải.
Thậm chí ngay cả những dự án “bán được” cũng có một phần được phù phép bởi sự thông đồng giữa các công ty kinh doanh nhà đất: công ty này mua của công ty kia và rao lên rằng “dự án căn hộ đã bán hết”.
Không khí trái ngược giữa các con số báo cáo và con số thực về nợ xấu ở Việt Nam rất dễ làm người ta nhớ lại trường hợp Thái Lan năm 1997. Trước khủng hoảng, tỉ lệ nợ xấu bất động sản tại quốc gia này được báo cáo chỉ có 5%, nhưng đến khi xảy ra khủng hoảng thì tỉ lệ này đã tăng vọt đến 50%, tức gấp đúng 10 lần.
Chính người Anh đã cung cấp cho giới điều hành khuất tất của Việt Nam cái hố đen chênh lệch khủng khiếp đó. Vào đầu năm 2013, John Sheehan - thành viên của tổ chức Giám định bất động sản Hoàng gia Anh (FRICS-Fellows of the Royal Institution of Chartered Surveyors), đã có một chuyến thăm Việt Nam, và đã cung cấp một kinh nghiệm là tỉ lệ nợ xấu thực bao giờ cũng cao gấp ít nhất 4 lần con số báo cáo.
Rõ ràng, các cơ quan như Bộ Xây dựng và Ngân hàng Nhà nước vẫn quyết tâm phong tỏa số liệu nhằm bưng bít một cuộc khủng hoảng bất động sản - ngân hàng rất có thể sẽ xảy ra.
Trong khi đó, nguồn cung vẫn tuôn ra ào ạt. Chỉ riêng ở TP.HCM, năm 2017 sẽ chứng kiến có đến 44 ngàn căn hộ trung và cao cấp “bung hàng”. Nhưng kể từ năm 2011 là thời điểm bất động sản ở Việt Nam “thoái trào”, hiệu suất tiêu thụ và bán buôn căn hộ là rất thấp. Càng “cao” càng chết.
Bất động sản lại đặc trưng cho nợ xấu Việt Nam. Trong tổng số 25 tỷ USD nợ xấu trong hệ thống ngân hàng hiện thời, nợ xấu bất động sản đã chiếm đến 70% hoặc hơn.
Cho tới giờ, ai cũng biết rằng nếu chính phủ và Ngân hàng nhà nước không thể xử lý được nợ xấu nói chung và nợ xấu bất động sản nói riêng, sẽ có nhiều doanh nghiệp bất động sản phải “ra đi”, kéo theo sự đổ vỡ của không chỉ một vài mà có thể đến 1/3 số ngân hàng thương mại hiện thời.
Nhưng làm thế nào để xử lý được nợ xấu và nợ xấu bất động sản thì lại đang là chủ đề cực kỳ… bế tắc.
Kết thúc quý đầu năm 2017, trong khi nhiều đại gia bất động sản vẫn tung tiền để “mua” truyền thông nhằm quảng cáo cho trển vọng “bất động sản Việt Nam đang phục hồi mạnh mẽ”, một đơn vị chuyên nghiên cứu thị trường bất động sản là Công ty TNHH CBRE Việt Nam lại cung cấp một sự thật còn nguyên u ám: thị trường căn hộ bán tại TPHCM khởi đầu quý I/2017 một cách trầm lắng với sự suy giảm số căn hộ chào bán mới và số căn bán được. Số căn bán được suy giảm với chỉ hơn 6.000 căn hộ được tiêu thụ, giảm 47% so với quý trước và 29% so với cùng kỳ năm trước.

Chỉ công an, quân đội mới được thâu âm, ghi hình?

VOA Tiếng Việt/13/04/2017 
Ảnh tư liệu - lực lượng công an Việt Nam tại một cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc tại Hà Nội ngày 18/05/2014
Một dự thảo nghị định của Bộ Công An có nội dung chỉ cơ quan chuyên trách bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội mới được sử dụng thiết bị ghi âm, ghi hình.
Nghị định ngay lập tức gây nhiều tranh cãi.
Theo báo chí trong nước, Bộ Công An công bố dự thảo nghị định của Chính phủ, quy định về điều kiện kinh doanh thiết bị, phần mềm ngụy trang dùng để ghi âm, ghi hình, định vị hôm 7/4.
Trong đó có nội dung: “Chỉ cơ quan chuyên trách bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội mới được sử dụng thiết bị, phần mềm ngụy trang dùng ghi âm, ghi hình, định vị phục vụ hoạt động bảo vệ an ninh quốc gia, bảo đảm trật tự, an toàn xã hội, phòng chống tội phạm và nhiệm vụ quốc phòng.”
Ngay lập tức dự thảo này gây nhiều tranh cãi, mà phần lớn là không đồng tình với ý kiến của Bộ Công An.
Một trong những người ấy là ông Nguyễn Thiện Nhân, Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.
Báo Pháp Luật thành phố Hồ Chí Minh viết rằng, tại một hội nghị hôm 12/4, ông Nhân nói: “Sử dụng phương tiện nghe, nhìn là chủ đề rất đáng quan tâm. Đề nghị báo chí bày tỏ quan điểm của mình,” và ông nói rằng sẽ nêu vấn đề này trong một phiên họp với Chính phủ.
Ngoài ra, ông Nhân còn nêu sự việc bác sĩ David Dao bị an ninh hàng không của hãng United Airlines lôi xuống khỏi máy bay làm một ví dụ sống động cho việc cần thiết để người dân ghi âm, ghi hình để phát hiện tiêu cực: “Vì sao công luận và truyền thông lại biết được sự việc này? Là bởi vì hành khách đi cùng sử dụng điện thoại, quay lại cảnh này, rồi tung lên mạng. Hãng hàng không sau đó phải xin lỗi và bị hàng triệu người tiêu dùng phản ứng”.
Theo truyền thông trong nước, Bộ Công an lý giải rằng “trong những năm qua, tình hình kinh doanh thiết bị, phần mềm ngụy trang để ghi âm, ghi hình, định vị diễn ra rất phức tạp, gây bức xúc trong xã hội, tiềm ẩn nhiều nguy cơ đe dọa quốc phòng, an ninh, trật tự của đất nước.”
Luật sư Ngô Ngọc Trai ở Hà Nội cho rằng dự thảo nghị định của Bộ Công An “trái với Bộ Luật Tố tụng dân sự, hình sự.” Ông viết trên Facebook: “Việc người dân thu thập các dữ liệu điện tử làm chứng cứ để giải quyết các vụ án dân sự, hình sự là rất quan trọng đã được pháp luật quy định thành quyền của tổ chức cá nhân.”
Linh mục Nguyễn Đình Thục, giáo xứ Song Ngọc, nơi nhiều người dân sử dụng thiết bị ghi âm, ghi hình phản ánh các cuộc biểu tình phản đối nạn ô nhiễm môi trường biển miền Trung cho VOA biết nhận định của ông về dự thảo gây tranh cãi này:
“Họ ra dự thảo này thì cũng xuất phát từ thực tế là lâu nay trong công cuộc đấu tranh của người dân, của nạn nhân Formosa, cũng như của người dân khắp mọi nơi về tệ nạn xã hội và nhất là sự lạm quyền của công an, của quan chức thì chính ra các phương tiện ghi âm, ghi hình là những công cụ đấu tranh hiệu quả. Mà điều này thì họ lại cấm, chứng tỏ là họ không có thiện ý. Dự thảo đưa ra thì chắc chắn dân sẽ phản ứng rất mạnh và không chấp nhận chuyện đó.”
Luật sư Lê Công Định ở Sài Gòn bình luận trên Facebook rằng: “Họ đứng trên luật từ lâu rồi, nay chỉ hợp pháp hóa thôi.”
Blogger Lê Nguyễn Hương Trà chia sẻ trên Facebook: “Không chỉ giới báo chí đang phản ứng vì có thể bị hạn chế khi tác nghiệp; mà nhiều nghề nghiệp khác như luật sư cũng sẽ chịu nhiều ảnh hưởng.”
Nữ blogger Hương Trà viết tiếp: “Tôi là công dân, muốn tố cáo ai đó thì phải có bằng chứng, chỉ có ghi âm và camera là công cụ tạo bằng chứng hữu hiệu nhất. Tôi hy vọng dự luật này sẽ bị dẹp như luật muốn ghi hình cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ thì phải xin phép họ.”

Bao giờ chóp bu Đảng mới bị tống giam?

Thiện Ý 
Theo VOA-12/04/2017 
Luật sư Võ An Đôn trong một phiên xử vụ công an đánh chết nghi phạm

Tin hãng thông tấn AFP, sau khi bị Tòa án Hiến pháp truất quyền, thi hành phán quyết của Tòa án trung tâm quận Seoul ngày 30-3-2017, cựu Tổng thống Nam Hàn là Bà Park Geun-Hye đã bị bắt giam như một nghi phạm liên quan đến một loạt bê bôi cáo buộc tội tham nhũng, tiết lộ bí mật quốc gia, lạm dụng quyền lực…
Cựu Tổng thống Park sẽ bị giam giữ tại Trung tâm giam giữ Seoul ở Uiwang, cùng với các nhân vật chủ chốt khác liên quan đến bê bối chính trị của Bà, trong đó có người bạn gái thân, Choi Soon-Sil, người kế thừa tập đoàn Samsung là Ông Lee Jae-Yong.
Khi đọc bản tin trên, chắc nhiều người Việt Nam trong và ngoài nước quan tâm đều tự hỏi: Bao giờ các tham quan thuộc hàng ngũ lãnh đạo chóp bu của đảng và nhà nước Cộng Sản Việt Nam (CSVN) mới bị tống giam đây?
Ai cũng có thể trả lời tổng quát cho câu hỏi trên là: Bây giờ thì không, tuyệt đối không, các tham quan thuộc hàng ngũ lãnh đạo chóp bu của đảng và nhà nước CSVN chỉ bị tống giam khi Việt Nam đã chuyển đổi qua chế độ dân chủ pháp trị như Nam Hàn và các nước dân chủ khác trên thế giới văn minh tiến bộ ngày nay. Vì sao?
Bây giờ thì không, tuyệt đối không, là vì Việt Nam đã và đang sống dưới chế độ độc tài toàn trị do đảng CSVN áp đặt gần nửa thế kỷ qua từ ngày 30 tháng Tư, 1975, và trước đó ở Miền Bắc. Trong chế độ này, đảng CSVN đã cai trị bằng nghị quyết của đảng sau một thời gian dài (1975-1995), rồi sau khi xây dựng xã hội chủ nghĩa thất bại, phải “Đổi Mới” (1986-1995) vẫn không thành, phải “mở cửa” cho cựu thù “Đế quốc Mỹ” và các nước tư bản tràn vào đầu tư để cứu nguy chế độ đang “thập tử, nhất sinh,” đảng CSVN buộc lòng phải thể chế hóa các nghị quyết cai trị của đảng thành pháp luật theo đòi hỏi của tình thế (mà chúng tôi gọi là “Nghị luật”). Thế nhưng thực chất cũng như thực tế, Việt Nam vẫn là chế độ độc tài đảng trị, với quyền thống trị độc tôn của một đảng duy nhất là đảng CSVN.
Đây có thể coi là một chế độ tổng hợp tính độc tài hay chuyên chế của các chế độ quân chủ, phong kiến, độc tài, phát-xít các kiểu. Vì thế việc thực hiện các chủ trương, chính sách cai trị của chế độ độc tài toàn trị tinh vi và tàn bạo hơn bất cứ chế đô chuyên chế nào.
Ngày xưa, dưới chế độ phong kiến, Vua là “Con Trời” (Thiên Tử), đứng đầu một nước là bất khả xâm phạm. Ngay cả ngôn ngữ liên quan đến Vua, các sĩ tử đi thi cũng phải cẩn thận để không bị đánh rớt vì “phạm húy.” Vua đi qua thần dân phải cúi mặt, nếu nhìn Vua hay có lời nói xúc phạm đến Vua có thể bị mất đầu vì “tội khi Quân.”
Ngày nay ai mà có lời nói hành động trái với hay xúc phạm đến Tổng Bí Thư đảng CSVN hay các lãnh đạo hàng đầu của đảng và nhà nước là phải vào tù vì tội khinh đảng, nói xấu chế độ (dù quả thực đảng đáng khinh và xấu xa thật). Ngày xưa Vua theo chế độ cha truyền con nối, nay chế độ CS theo nguyên tắc “đảng truyền,” đôi khi kết hợp cha truyền con nối (Như Bắc Hàn hiện nay) hay “huyết tộc truyền” (như Cuba Fidel Castro anh truyền cho em trai Raul Castro).…
Tựu chung, xưa Vua là Thiên Tử, các quan là cha mẹ dân. Nay Tổng Bí Thư đảng CSVN và các quan cách mạng lớn bé, với khẩu hiệu tuyên truyền lừa mị là “đầy tớ nhân dân”; nhưng thực tế là chủ nhân dân, không khác gì cha mẹ dân, cai trị độc tài, bác đoạt các quyền dân chủ, dân sinh và nhân quyền. Đảng cho ai sống thì được sống, đảng bảo ai chết là phải chết. “Đảng ta “là pháp luật.” Pháp luật là “Đảng ta.” Hệ quà là các quan tham cấp dưới còn được bao che có hệ thống, thì làm sao các tham quan thuộc hàng ngũ lãnh đạo chóp bu của đảng và nhà nước CSVN ngày nay lại bị tống giam được. Phải không ạ, thưa quý độc giả?
Vậy thì, các tham quan lớn bé của chế độ độc tài toàn trị CSVN hiện nay, chỉ chắc chắn bị tống giam sau khi chuyển đổi qua chế độ dân chủ pháp trị như trong đa số các nước dân chủ chân chính hiện nay. Bởi vì, chỉ trong chế độ này, quyền làm chủ của nhân dân mới được tôn trọng, bảo vệ và thực thi nghiêm chỉnh. Nhân dân cũng như nhà cầm quyền đều phải tuân thủ Hiến Pháp và Luật Pháp, mọi vi phạm đều bị chế tài. Bởi vì Hiến Pháp và Luật Pháp quốc gia đều do dân mà ra, được soạn thảo bởi những người đại diên do dân bầu (trong các cuộc ứng cử, bầu cử tự do) vào các cơ quan lập hiến, lập pháp là quốc hội. Tất cả những người làm việc trong cơ chế chính quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp đều là công bộc của dân, ăn lương bằng thuế của dân, để làm nhiệm vụ quản lý và điều hành “chính quyền của dân, do dân và vì dân” trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật. Vì vậy tất cả cá nhân hay đảng phái nắm chính quyền đều phải cai trị đất nước theo ý dân, căn cứ theo Hiến pháp và pháp luật. Mọi vi phạm Hiến pháp và luật pháp của quan lớn, quan bé cũng như của người dân giàu, nghèo, sang, hèn đều bị chế tài theo luật, không có ngoại lệ (Pháp bất vị thân).
Đó là chế độ dân chủ pháp trị mà nhân dân Việt Nam đã và đang đấu tranh để thành đạt trong tương lai. Vì chỉ trong chế độ này, các tham quan lớn bé mới bị tống giam khi có dấu hiệp phạm các tội tham ô, hối mại quyền thế, đục khoét của công, móc ngoặc với các nhóm lợi ích để làm giầu bất chính. Vì chỉ trong chế độ dân chủ pháp trị này, những kẻ cầm quyền mới phải nếm mùi nhà tù để hiểu được nỗi thống khổ của dân oan phải ngồi tù còn khổ hơn như thế nào. Chỉ trong chế độ này, những kẻ cầm quyền mới biết nể sợ dân, không dám coi dân như cỏ rác. Nhất là chỉ trong chế độ dân chủ pháp trị, nhân dân Việt Nam mới thực sự được sống trong “Độc lập - Tự do - Hạnh phúc,” không còn là khẩu hiệu tuyên truyền lừa mị của đảng và nhà cầm quyền, đã bao lâu nay cho dân ăn bánh vẽ.
Vậy thì, bao giờ, khi nào chế độ dân chủ pháp trị được hình thành và thực thi tại Việt Nam? Câu trả lời xin được dành cho các tổ chức, cá nhân đã và đang lãnh đạo nhân dân đấu tranh vì mục tiêu dân chủ hóa cho Việt Nam. Nhưng chính yếu vẫn là câu trả lời của chính mọi tầng lớp nhân dân đang có khát vọng “Độc lập - Tự do - Dân chủ,” muốn giành lại quyền làm chủ đã bị đảng và nhà cầm quyền bác đoạt hàng nữa thế kỷ qua. Bởi vì “Cách mạng là sự nghiệp của quần chúng nhân dân.” Hay như lời của chính lãnh tụ CSVN, Hồ Chí Minh, chính quyền là thuyền, dân là nước, nước có thể lật úp thuyền, nếu chính quyền đi ngược với lòng dân. Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng và ba, bốn triệu đảng viên CSVN nghĩ sao khi từ lâu rồi “Ý đảng, lòng dân không là một và chưa bao giờ là một”?
Thiện Ý
Houston, ngày 11-4-2017

BS David Đào Duy Anh, United Airlines và đảng CSVN

 

Đây là sáng tác mới của bs Đào Duy Anh do chính tác giả trình bày với tiếng đàn của nhạc sĩ Nghiêm Phú Phát ngày 8 tháng 4 tại Viện Việt Học (một tiết mục ngoài chương trình) sau đó trở về nhà thì gặp chuyện không may là bị kéo ra khỏi máy bay ngoài ý muốn của tác gia mà báo chí loan tin trong những ngày vừa qua.

Luật Sư Đào Tăng Dực (Danlambao) - Hôm Chúa Nhật 9 tháng 4, trên chuyến bay United Flight 3411, Bác Sĩ người Mỹ gốc Việt David Đào Duy Anh bị 3 nhân viên công lực làm việc tại phi trường dùng vũ lực lôi ra khỏi ghế ngồi của mình vì ông không chịu tự nguyện nhường chỗ cho 4 nhân viên của hãng hàng không United Airlines (United) trên đường đi thi hành công vụ.

Theo lời của United thì chuyến bay bị “overbooked” tức số ghế ngồi bán cao hơn số chỗ ngồi thực tế trên chuyến bay, và trong tình trạng này thì thông thường các hãng hàng không thương thuyết với hành khách bằng cách bồi hoàn thêm tiền, chuyển qua một chuyến bay khác, hoặc chịu trả tiền thuê khách sạn qua đêm…

Trong trường hợp này, theo lời của hãng hàng không thì họ có offer bồi hoàn từ $800 đến $1000. Tuy nhiên chỉ có 3 hành khách chấp nhân nhường chỗ. BS Đào Duy Anh không chấp nhận vì ông là bác sĩ và cần phải khám bệnh cho bệnh nhân ngày hôm sau.

Sau đó, nhân viên công lực đã dùng vũ lực, lôi vị bác sĩ này ra khỏi ghế ngồi, kéo ông dọc theo hành lang các ghế trên phi cơ. 

Trong thời buổi tin học, một số hành khách đã quy phim lại cảnh này bằng điện thoại cầm tay. Một trong những cuộn phim này cho thấy vị bác sĩ bị lôi kéo thô bạo, trước cặp mắt của hằng trăm hành khách, mặt của ông vấy máu me, kiếng bị lệch và áo quần xốc xếch. Cuộn phim này lưu hành trên internet rộng rãi. Hằng trăm triệu người trên thế giới chứng kiến, phẫn nộ và chỉ trích Untited Airlines dữ dội. 

Giá cổ phần của hãng bay tụt đốc lập tức 1% và sau đó, vào ngày thứ Ba 11 tháng 4 tụt dốc 4% tức mất đi khoảng 1 tỷ Mỹ Kim.

Thị trường bắt đầu ổn định trở lại sau khi CEO của United là ông Munoz ra một văn thư xin lỗi vô điều kiện vị bác sĩ Việt Nam. 

Được biết tại Hoa Kỳ, thị trường hàng không rộng mở. United Airlines có hằng chục công ty cạnh tranh thị trường với mình. Trong đó, 3 hãng cạnh tranh lớn nhất gồm có American Airlines Group Inc, Delta Airlines Inc, và US Airways Group Inc. Đối với United Airlines thì giá của cổ phiếu trên thị trường chỉ là một trong nhiều vấn đề. Một vấn đề vô cùng quan trọng nữa, trong một thị trường cạnh tranh khốc liệt là phần thị trường (tức market share) mà họ có thể mất vào tay các hãnh khác vì hành động vũ phu đối với hành khách này.

Các chuyên gia trên các kênh truyền thông bàn tán sôi nổi về tác phong hành xử này của United Airlines và nêu ra một câu hỏi tự nhiên là: tại sao United Airlines không tiếp tục nâng cao số tiền bồi thường lên đến $1,500 thậm chí cao hơn nữa, thì chắc chắn sẽ có người chịu nhường chỗ, thay vì lỗ vốn có thể lên đến hằng trăm triệu nếu không nói là tỷ Mỹ Kim và thiệt hại về uy tín rất lâu dài.

Dĩ nhiên trong một nền dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên như Hoa Kỳ, BS Đào Duy Anh sẽ và phải được bồi thường xứng đáng về danh dự, sức khỏe và uy tín của mình. Hiến pháp Hoa Kỳ có một Hiến Chương Quyền Lợi (Bill of Rights) bảo vệ quyền lợi công dân, chế độ pháp trị công minh sẽ nghiêm trị mọi hành vị xâm phạm quyền lợi cá nhân và trong một chế độ đa nguyên. 

Các chính trị gia bắt đầu phản ứng mạnh, nếu không muốn mất ghế của mình trong nhiệm kỳ sắp tới nên đã có những dân biểu muốn duyệt lại các sắc luật liên hệ đến tình trạng overbooking của các hãng máy bay và phương cách đối xử với khách hàng. 

Nếu Bác Sĩ Đào Duy Anh đưa United Airlines ra tòa đòi bồi thường thiệt hại thì số tiền bồi thường sẽ rất đáng kể và có thể lên đến một số tiền ngoài sự tưởng tượng của chúng ta.

Lý do không những là vì sự thiệt hại đáng kể trên bình diện khách quan, mà thêm vào đó, bất cứ sự tranh tụng dai dẳng nào trước tòa án cũng sẽ gây dư luận bất lợi cho United Airlines và hãng sẽ phải thương thuyết để giải quyết càng nhanh càng tốt, trong một thị trường cạnh tranh ráo riết.

Hãng United Airlines chỉ là một hãng hàng không và trách nhiệm một dịch vụ duy nhất, có nhiều hãng cạnh tranh với mình, có luật pháp công minh giám sát, mà khả năng bạo hành với những cá nhân công dân Hoa Kỳ đã còn thô bỉ đến mức độ đó rồi. 

Thử hỏi một tập thể chính trị như đảng CSVN, chịu trách nhiệm về điều hành cả một quốc gia, độc tài độc đảng và hoàn toàn không hiện hữu sự cạnh tranh, chế độ pháp trị hoàn toàn vắng bóng và bộ chính trị muốn hành xử thế nào tùy tiện, thì tình trạng của người công dân Việt Nam đã thê thảm ra sao?

Ngoài những nạn nhân chúng ta biết được như em Nguyễn Mai Trung Tuấn còn có hằng ngàn người dân chết trong các đồng công an CSVN vì sự bạo tàn vô kiểm soát của một chế độ độc đảng, vắng bóng cạnh tranh chính trị, và đảng ngồi xổm trên hiến pháp và luật pháp.

Trong thời buổi tin học này, cũng như United, đảng CSVN rất khó chối cãi vì nhiều người cũng đã quay phim các cảnh công an đánh chết người, bị dân chúng bắt sống, buộc phải quỳ trước xác chết của nạn nhân và xin hối lỗi ….

Khác với United Airlines, đảng CSVN vẫn ung dung tự tại, độc tài độc đảng và áp bức tham nhũng ngày càng tệ hại như chỗ không người.

Chúng ta hãy tưởng tượng một hoàn cảnh chính trị dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên tại Việt Nam thì những nạn nhân bị hành hạ đến chết trong các đồn công an của CSVN, nhưng dân oan mất đi đất đai, khiếu kiện chính quyền, những nhà tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền bị ngược đãi trong tù và thân nhân của các chiến sĩ Việt Nam bảo vệ Trường Sa tại Đảo Gạc Ma bị bộ chính trị đảng CSVN ép phải buôn súng không kháng cự, mặc cho hải quân Trung Quốc tàn sát, sẽ phải được bồi thường đến mức độ nào để xứng đáng với nỗi oan khiên của họ?

Đó cũng chính là lý do tại sao cựu chủ tịch nước CSVN Nguyễn Minh Triết tuyên bố hủy bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát đối với đảng. Đó cũng chính là lý do tại sao TBT Nguyễn Phú Trọng tuyên bố rằng hiến pháp còn phải nằm dưới điều lệ đảng.

Sau cùng, đó cũng chính là lý do tại sao một nền dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên với bước đi bất khả vãn hồi của nó, mới thực sự là nỗi kinh hoàng của toàn bộ đảng CSVN, từ các cấp địa phương, đến trung ương đảng và bộ chính trị.

13/4/2017


Cộng Sản Hà Nội sụp đổ nhanh hơn dự kiến của chúng ta

Donguyen (Danlambao) - Một hệ thống sẽ không thể tồn tại nếu nó không được tổ chức tốt, không có kết cấu hợp lý để tạo nền tảng vững chắc mà phân bổ con người, bố trí công việc. Và nó sẽ càng nhanh sụp đổ nếu nguồn sống nuôi dưỡng nó không còn. Có nghĩa tính liên kết và sự ràng buộc nó mất đi. Nguồn sống ở đây tôi không hiểu hẹp trong khái niệm về vật chất mà còn là lý tưởng. Lý Tưởng là một Định Dạng Mục Tiêu mà nó cho người ta nhìn thấy cái hình hài, cái đích hướng đến, để tập hợp đám đông, là lý do “sinh ra” cái hệ thống tổ chức đó.

Do vậy mà tôi sẽ phân tích nhận định này dựa trên 2 luận điểm là Tổ Chức Hệ Thống của cộng sản Hà Nội hiện nay và nguồn sống của nó (gồm lý tưởng Cộng Sản và tạo phẩm nền kinh tế tập trung bất công).

Xét về cơ cấu tổ chức của cộng sản Hà Nội, không phải chỉ riêng tôi, mà đã có thậm chí những người nhìn ra trước tôi, sâu sắc hơn tôi về sự bất hợp lý của hệ thống cộng sản Hà Nội. Nó tổ chức công việc giẫm đạp lẫn nhau, rối về chức năng, nó là một hệ thống vận hành trên mệnh lệnh chính trị chủ yếu hơn là “tự vận” dựa trên một thứ qui luật, chuẩn mực nào (tự vận: tôi muốn nhấn mạnh về phản ứng có tính phản xạ theo một khuôn mẫu luôn sẵn sàng chứ không theo một chỉ đạo nào đó). Một hệ thống Vô Pháp – Vô Tắc! Vô pháp vì chẳng có thứ Luật nào qua Luật Rừng (tức vượt qua được thân thế, qua vị trí quyền lực, càng có nhiều quyền càng ít bị đụng chạm tới và khi là chóp bu thì luật bất khả phạm), vô tắc vì mọi thứ không rõ ràng, không nhất quán, không chuẩn mực, không xuyên suốt, không thực tế. Tôi luôn nghĩ bất kỳ ai ở Việt Nam hiện nay đều nhận thức rõ được điều này, nên chắc tôi không ví dụ, nó có mặt hàng ngày ở các trang báo chính thống.

Nó là một Hệ Thống không rõ ràng về chức năng. Được tổ chức và vận hành tùy tiện, chúng ta đừng xem thường sự tùy tiện này. Ở lĩnh vực quản lý nhà nước mà tùy tiện thì không thể đóng hết cái vai trò của nó, không thể tạo ra thiết chế trật tự trong xã hội, một nhà nước tùy tiện là bắt nguồn nảy sinh sự hỗn loạn, nó hỗn loạn từ bên trong cái hệ thống đó trước cho đến ra bên ngoài. Vì vậy chúng ta thấy hiện này, tình trạng xã hội đang bị phá vỡ hầu hết các nền tảng về văn hóa và đạo đức do cách ứng xử tùy tiện, quan liêu từ trong bộ máy nhà nước ra. Đừng đánh gia thấp sự tùy tiện đó.

Không quản lý được Hệ Thống của mình, những quan chức bất chấp mọi qui phạm để lách léo, câu kết hòng đạt được mục đích vật chất cá nhân. Do cạnh tranh sinh tồn là đặc trưng của mọi giống nòi, nên người dân cũng phải “tuân theo” cái qui phạm bất thành văn ấy là mọi thứ đều phải lót tay hoặc câu kết lợi ích. Kẻ lớn lợi ích lớn, kẻ nhỏ lợi ích nhỏ, còn người dân phải lót tay hòng cho được thuận tiện những phương tiện sống cho mình.

Chính vì vậy, “lỗi Hệ Thống” này khiến cho nó không còn hoạt động hiệu quả. Nó như một tổ chức sinh ra không phải để tham gia vào việc xây dựng phát triển mà để kìm hãm lẫn nhau, kìm hãm sự phát triển của đất nước và quá dư thừa những kẻ ăn không ngồi rồi.

Về khía cạnh kinh tế, Tôi nghĩ không ai ngạc nhiên không nếu tôi nói rằng kinh tế Tư Bản năng động thúc đẩy con người sáng tạo, xã hội sáng tạo, luôn tạo ra sản phẩm có giá trị mới thì ngược lại, kinh tế cộng sản làm thui chột con người, làm xã hội bị động, u ám, những sản phẩm nó làm ra càng ngày càng giảm giá trị! Có nghĩa, chức năng tạo ra sản phẩm phục vụ cho đời sống con người thì kinh tế Tư Bản thúc đẩy tốt hơn trong khi kinh tế cộng sản chủ đạo mất dần chức năng này.

Chỉ nói riêng về “chủ thuyết lấy kinh tế thành phần nhà nước làm chủ đạo”, thì nó đã phá vỡ các nền tảng của một mô hình kinh tế hình tháp năng động. Đối với chủ thuyết này, không một công ty hay tập đoàn tư nhân nào được lớn mạnh và vượt qua công ty – tập đoàn nhà nước! Có nghĩa hình tháp này luôn có công ty, tập đoàn nhà nước nằm trên đỉnh. Nếu không có cạnh tranh, và tự do cạnh tranh thì kinh tế mất đi đặc tính năng động của nó, nó ngầm phá đi sức sáng tạo của các tế bào kinh tế và xã hội.

Chính vì sự tồn tại của chủ thuyết này mà những nguồn lực tốt nhất ban đầu của đất nước như con người, chính sách, vốn, tài nguyên khoáng sản,… đều ưu ái dồn hết cho thành phần kinh tế này trong khi những thành phần tư nhận khác tồn tại rất chật vật và nhiều khó khăn, bị o ép không chỉ về những giới hạn trong chính sách, thủ tục mà còn về thuế, vay mượn tiền vốn, quỹ đất,…

Hoạt động không hiệu quả của thành phần kinh tế nhà nước không chỉ làm tiêu tan các nguồn lực vật chất mà còn làm hao mòn về ý chí của con người, động lực vận động xã hội.

Nhu cầu của con người, xã hội không chỉ tăng về số lượng mà còn về chất. Ngập trong một rừng hàng hóa dơ bẩn có nguồn gốc từ Trung Quốc, và trong tình trạng một nước nghèo không ngóc lên được, người dân thu nhập thấp, khiến cho không một hàng hóa nào trong nước sản xuất ra đủ cạnh tranh với cái rừng ấy. Đừng trách người dân chuộng hàng hóa giá rẻ mà khiến doanh nghiệp trong nước không thể sản xuất hàng chất lượng có giá thành cao, vì người dân có thu nhập thấp mà thôi. Nếu có thu nhập cao, người dân chẳng thua gì giới chóp bu cộng sản về mức độ biết hưởng thụ và chăm lo cuộc sống sung túc đâu, như ăn hàng nhập, rau củ quả trái cây sạch, thịt tươi sống không chất tăng trọng,… mà người dân biết hưởng thụ hết đấy! Bởi hãy nhìn vào sự “sính ngoại” của phần lớn dân có tiền, không ngẫu nhiên mà đất nước có hiện tượng giới có tiền bỏ chạy hàng hóa Việt mà chuộng hàng hóa nhập xuất xứ Âu – Mỹ - Úc.

Nguyên nhân của sự nghèo đói thì hãy nhìn vào chính sách điều hành giết chết nền sản xuất tư nhân và cách “hội nhập” của cộng sản Hà Nội. Đừng vội nghĩ hội nhập vì sự phát triển đất nước, cộng sản Hà Nội không có trình độ để đàm phán hay thương thuyết quốc tế, mà “hội nhập” để có cớ vay mượn tiền đầu tư cho những dự án đục khoét. Thật dễ hiểu khi ở đâu có nhiều tiền cho cộng sản Hà Nội vay thì càng có nhiều “hiệp định” kinh tế văn bản hoặc không văn bản với nơi đó được ký kết, như một kiểu đi xin ăn. Mặt khác, các hiệp định kinh tế, có hiệp định nào đem lại lợi ích thực sự cho đất nước chưa, xin mời ai đó hãy nêu ra, muốn chỉ ra cái lợi thì phải làm được phép cộng trừ, so sánh rằng chúng ta cho đi bao nhiêu và nhận lại bao nhiêu trong các hiệp định thương mại. Cũng đừng trách, đổ lỗi tại các doanh nghiệp tư nhân “quá ngu” không chuẩn bị để hội nhập? Vì nếu nghĩ như vậy thì người cộng sản đang đặt các “tập đoàn lớn chủ đạo ở đâu”? Như Vietnam Airline thua một ông luật sư Âu Châu tiền ký quỹ 100 triệu USD giấu nín bặt, hay ký hớ với Hàn Quốc giá nhập xăng dầu đến 10%, … chưa kể những cái hớ với Trung Quốc.

Ở góc cạnh khác, hãy nhìn để thấy Giáo Dục là nguyên nhân gây nghèo đói cả về tri thức và tư duy phát triển. Thật lấp liếm khi lâu lâu “tự hào” một người gốc Việt nào đó xuất sắc ở một trường đại học danh giá, hay nổi tiếng nhờ một phát minh hay chơi giỏi một môn thể thao nơi xứ người, họ chỉ mang dòng máu Việt Nam, không là thành phẩm từ xã hội Việt Nam. Những niềm tự hào cỏn con trên các tít báo!

Chiều hướng dài ngắn đều đi vào suy thoái như thế, hãy nhìn vào con số doanh nghiệp phá sản ± số đăng ký mới những năm gần đây và nhìn vào túi ngân sách ngày càng rỗng sọp thì hiểu rằng dù có hô hào thế nào đi nữa, thì cũng chỉ nhẹ đầu cho kẻ hô hào xây dựng nền kinh tế tư nhân thôi, chứ nó không có kết quả gì cả. Thứ nhất là vì cái hệ thống nó không “làm việc từ trên xuống” đã lâu lắm rồi, thứ hai là 30 năm qua thành phần chủ đạo nó phá tiêu tan hết rồi, con ông cháu cha nhà nó, cái nó làm nên được là làm nên nợ mà thôi.

Trong một nền kinh tế rỗng ọp, hao kiệt thì cộng sản Hà Nội đang loay hoay tìm cách xoay tiền. Vì vậy, dạo này các trang báo nói nhiều về thuế và nghĩa vụ tài chính. Với thuế thì nói về hai mũi nhọn là chống thất thoát thuế (tình trạng công vụ thuế ăn chia tiền thuế với doanh nghiệp trốn thuế) và tìm ngách thu thêm thuế. Ở cái xứ cộng sản này thử hỏi còn thứ thuế nào mà chưa thu, chỉ là cố nặn ra thêm thứ thuế hoặc lọc ra kẻ trốn thuế, ăn tiền chặn thuế thôi. Về tài chính thì tận thu bằng mọi cách, gia tăng đủ thứ phí, lệ, vào giá cả.

Kinh tế thật bế tắc, và thật u ám! Có thể tình hình này không ảnh hưởng nhiều đến giới tài phiệt đỏ Việt Nam, hay một số thành phần trung lưu lợi ích, họ vẫn ăn chơi và có cách moi tiền, nhưng, tình hình ngân sách nhà nước thì rất u ám, nếu nó đổ bể, e rằng giới này không còn đường chạy thoát. Nhưng không phải ai cũng thấy được hậu vận của mình, vì vậy mà cả nước Việt, Chùa chiền, Đền Thánh, ngày càng đắt hàng những kẻ cầu rộng hậu vận, cầu vinh đường sau.

Cộng sản cứ rao rêu Tư Bản này nọ, nhưng không thể tạo ra những con người tầm cỡ như Bill Gate, Steven Job, Elon Musk, Mark Zuckerburg,… Cộng sản thật tếu táo! Chẳng những không chê bai những người đó mà còn ca ngợi hết lời.

Mặt khác, nếu “cái lý tưởng” mà trước kia nó là lý do để hệ thống này được “sinh ra”, nay không còn nữa, thì nó đã tan rã từ bên trong! Lý Tưởng là một Định – Dạng – Mục – Tiêu để tập hợp đám đông, thì khi cái định dạng ấy mờ mờ ảo ảo thì cái đám đông kia là đám lợi ích – ô hợp. Người ta có thể đấu tranh, hy sinh cho nhau vì một lý tưởng cao đẹp, còn đám lợi ích – ô hợp thì ngược lại, đám này sẽ hy sinh lẫn nhau hoặc thậm chí tàn sát nhau. Và thực tế nó đang diễn ra.

“Cái Lý Tưởng” không còn, nguồn lực nuôi sống và tạo chất liên kết lợi ích cũng ngày càng teo tóp, nó sụp trong nay mai. Tôi nghĩ nó không quá 2018 đâu, cũng có thể cuối năm 2017.

Bài viết này tôi không nhắc đến quân đội và công an, nhưng không có nghĩa bỏ qua. 2 nhân tố này chỉ có tính chất nhất thời mà thôi, có nhiều điều thú vị trong nội bộ hai nhân tố này sẽ xuất diện trong nay mai, có những kẻ nói vậy nhưng không phải vậy, chủ trương bảo vệ đảng cộng sản Việt Nam không phải là “nhận thức tuyệt đối” trong 2 nhân tốt này. Không ngẫu nhiên mà lại có chương trình chống suy thoái, nó không nhẹ sách vở như chúng ta thấy, nó là diễn biến phức tạp và có tính bất ngờ. Sự chuyển biến này trước hết nó bắt đầu từ bên trong, từ “nhận thức”, và nhận thức này sẽ mãi là “nhận thức” nếu không có tác nhân từ bên ngoài, từ viễn cảnh thực tế, từ sự suy vong của dân tộc,… và từ nước đi cờ của các nước lớn trong trận địa Chính Trị - Quốc Phòng toàn cầu. Nếu nó vận hành từ yêu tố vật chất thì nó cũng từ đây mà phân rã.

Định – Dạng – Mục – Tiêu của cộng sản nếu có hình hài rõ ràng, và nhà nước làm tròn các vai trò, bổn phận của nó, thì chẳng có sức ép nào làm nó sụp. Và khi nó rỗng tuếch từ bên trong, mục rữa nơi gốc rễ, thì chẳng thứ gì giữ cái thân nó.

Sức ép và sự oán thán của dân chúng là hệ quả của nó, và càng kìm kẹp bao nhiêu, nước tức vỡ bờ bây nhiêu. Nhưng xét từ khía cạnh này, chỉ là sự oán thán thù hận mà người dân gánh chịu sẽ trút lên cộng sản khi nó sụp đổ thôi, chứ chuyển biến nội tại cộng hưởng từ bối cảnh quốc tế khi Mỹ đang lấy lại sự độc tôn mới là thứ khiến nó sụp đổ. Ông Trump có kế hoạch cho các nước cộng sản còn lại, phải nói rõ như thế, hãy nhìn rõ về chuyến đi về tay không của Tập Cận Bình. Thật là nhiều lời tung hô ảo tưởng về thế nằm trên cân của Bắc Kinh đối với Washington trong trước chuyến đi của ông Tập nhưng sau đó là sự im lặng lạ lùng, không lời tung hô nào nữa cho kết quả của ông Tập đã mang về, ngược lại, cả hai cường quốc sau Mỹ Trung Quốc và Nga lại như van nài – cầu mong Mỹ đừng quyết đoán vũ lực quá với Triều Tiên. Điều chưa bao giờ xảy ra sự đồng thanh như thế.

P/S: thật buồn cười về bài viết của anh Hưởng khi anh đọc vị lý do Trump đánh Syria là do thế yếu chính trị của ông ấy trong nội quốc và nội đảng! Nên đánh để phân tán sự chú ý! Nếu anh đoán sai tính cách một con người, thì anh cũng sẽ dự đoán sai hành động của họ. Thật là sai lầm! Không nên ngồi từ đáy ếch mà nhìn ra bên ngoài, đừng dùng hoàn cảnh và kinh nghiệm cá nhân để phán đoán (áp đặt) một con cá tung tăng ngoài biển khơi rộng lớn.

Thật thú vị là các nước thù địch của Mỹ đều là những quốc gia độc tài!

13/4/2017

Chiếc ghế để trống ở Đức: Thêm một vết đen cho chính quyền CS Việt Nam

Phạm Hy Sơn (Danlambao) - Chúng ta thường nói người phương Tây không thâm như người phương Đông, điều đó không đúng trong nhiều trường hợp. Hình ảnh buổi lễ phát giải Nhân Quyền năm 2017 do Liên Đoàn Thẩm Phán Đức trao cho LS Nguyễn Văn Đài ngày 5-4 vừa qua trên khán đài có trưng bày một chiếc ghế bỏ trống mà mọi người đều biết dành Luật Sư Nguyễn Văn Đài. Chiếc ghế trống ấy là một chứng minh hùng hồn nhất, rõ ràng nhất rằng chế độ hiện tại ở Việt Nam là một chế độ tù đày: Luật Sư Nguyễn Văn Đài, một người vô tội đang bị tù đày ở Việt Nam, bởi nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam.

Như vậy diện mạo, danh dự và uy tín của chính quyền Việt Nam bị phơi bày trên chiếc ghế trống ấy cho tất cả thế giới biết chế độ ở Việt Nam là chế độ gì và họ đối xử với người dân Việt Nam như thế nào!

Chẳng cần nhắc lại ai cũng biết LS Đài là một trong những nhà hoạt động cổ vũ mạnh mẽ cho dân chủ và nhân quyền, ông đã từng bị cầm tù, từng bị đe dọa tính mạng và đánh đập tàn bạo bởi công an mặc sắc phục lẫn công an ngụy trang là bọn côn đồ.

Cuối năm 2015 ông tới thuyết trình về Hiến Pháp và Nhân Quyền tại một buổi hội thảo tại xã Nam Lộc, Huyện Nam Đàn, Tỉnh Nghệ An khi trở về thì bị đón đường đánh đập tàn nhẫn, bị thương tích nhiều nơi trên thân thể, máu đầm đìa trên đầu, trên mặt. Sau đó ông bị công an bắt ngày 16/12/2015, bị biệt giam từ đó đến nay gần 18 tháng qua 3 lần triển hạn tạm giam để điều tra mà vẫn không có bằng cớ để buộc tội. Ông không được gặp Luật Sư theo qui định của pháp luật và chỉ 2 lần được gặp gia đình thăm nuôi.

Ngày 2-4-2017 bà Vũ Minh Khánh bị công an chặn ở sân bay Nội Bài không cho sang Đức nhận giải Nhân Quyền thay người chồng. Bà nhận định: “Việc tôi không được sang Đức nhận giải thay chồng cũng có cái tốt là thế giới thấy được cách hành xử của chính quyền Việt Nam với thân nhân của các nhà hoạt động nhân quyền thế nào."

Một nhận định sáng suốt. 

Càng tàn ác, càng đàn áp, càng chứng tỏ cho thế giới và toàn thể người dân trong nước nhận rõ bản chất bạo ngược của chế độ cộng sản. Do vậy, càng ngày chế độ cộng sản càng bị cô lập vì thế giới sẽ luôn luôn ủng hộ cuộc đấu tranh của toàn dân Việt Nam đòi dân chủ và nhân quyền.

13/4/2017