Saturday, May 30, 2015

Đảng CSVN đứng đâu trong thế trận Mỹ-Tàu?

Quang Dương (Danlambao) - ...Vậy đảng ta đu dây thế nào đây? Ở bên trái thì thằng TC bảo: "Mày mà đi với Mỹ thì mày chết với ông". Ở bên phải thì Mỹ bảo: "You theo qua thì you phải bỏ đảng". Chắc phải tìm thế đứng giữa nhưng đứng giữa chỉ tạm an toàn khi Mỹ và TC chưa lâm chiến. Một khi chiến tranh nổ ra giữa hai cường quốc, đứng giữa chỉ từ chết đến bị thương nặng. Đó là chưa kể có khi miểng bom đạn chiến trường ở biển Đông chưa văng trúng đã bị thằng Dân vùng lên kéo xuống đập đầu rồi...


*

ĐCSVN có lịch sử lệ thuộc gắn bó với Trung Cộng rất nặng nề. Đảng coi TC là chủ nợ, là thầy, là đàn anh, là đồng chí, là láng giềng hữu nghị, môi hở răng lạnh, là đối tác chính trị kinh tế, quân sự, văn hoá 16 vàng 4 tốt v.v... Chuyện đó cũng chẳng có gì là lạ. TC đã giúp ĐCSVN từ những ngày còn trong trứng nước, cho tới ngày cướp chính quyền, cướp nửa nước rồi cướp cả nước. ĐCSVN do đó đã một lòng rập khuôn tất cả những chính sách, mưu mô thủ đoạn của TC trong việc cai trị dân chúng. Khi làm như thế, ĐCSVN tất nhiên trông mong TC giữ đúng trong vai trò một nhà bảo trợ, một nước đàn anh, chỉ lo phát triển kinh tế quân sự trong phạm vi nội bộ của TC (như chính sách mở của cứu vãn nền kinh tế của Đặng Tiểu Bình trong những thập niên 80s và về sau). ĐCSVN những mong được yên tâm làm đàn em, hoặc làm chư hầu theo như câu nói đã quá quen thuộc: "Các nước XHCN anh em" hoặc "Bên kia biên giới là nhà, bên này biên giới cũng là quê hương". Có tình nghĩa quốc tế CS lại là láng giềng sát vách thương yêu nhau, gặp nhau ôm hôn thắm thiết như thế quả là lý tưởng để cả hai cùng giúp nhau "xây dựng" đất nước của mỗi bên, cùng nắm tay tiến lên XHCN rồi CSCN đại đồng.

Tiếc thay, đời không như là mơ. Đàn anh sau thời gian đổi mới kinh tế tạm phục hồi bắt đầu giở trò tham lam cố hữu, ỷ lớn ăn hiếp bé. Cái thằng bé lại là thằng phải chịu ơn nên đàn anh dễ dàng xoạc cẳng xâm lược, phình bụng bành trướng, lấn từ đất biên giới đến vịnh rồi đảo. Đàn em đau đớn nhìn đất, đảo, vũng vịnh lọt dần vào tay thằng đàn anh mà không dám chống cự vì mở miệng mắc quai (Công hàm Phạm Văn Đồng, Hội nghị Thành Đô...) và vì lúc nào cũng... sợ nó đánh - Thật ra chóp bu ĐCSVN đã bị TC nắm thóp răn đe hết rồi, lấy đâu hùng khí để đánh với đấm - Được thể, thằng đàn anh ngang ngược liếm luôn 80% diện tích biển Đông bao gồm hết hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa với đường lưỡi bò 9 đoạn tự biên tự diễn viện lý rằng "đảo của tao thì biển xung quanh cũng là của tao". Đàn em nhìn biển của mình bị ép lui vào sát bờ nhưng cũng chỉ dám phản đối lấy lệ. Đàn anh coi phản ứng nhẹ hều của đàn em không ra kí lô nào. Nó còn chấp cả mấy nước chung quanh vùng biển nó chiếm đoạt coi có dám làm gì nó. Philippines tức khí đâm đơn kiện TC ra toà án quốc tế và rủ VN cùng đứng kiện nhưng ĐCSVN co vòi không dám, chỉ dám bắc loa cổng hậu tò te tí te mấy tiếng cho đỡ ngượng. Kể Philippines cũng biết thừa chóp bu CSVN làm gì có gan cóc tía đi kiện TC nhưng họ đề nghị cho có lệ thôi. Thế rồi đàn em bắt đầu "lạnh cẳng" dù thằng đàn anh cười hề hề trấn an: "Hầy, cái lầy là lể ngộ pảo dệ cho nị thôi. Piển đảo của ngộ cũng như của nị mà. Nị lừng có lo, mai lầy ngộ còn xáp nhặp cả cáy Lông Lam Á lữa chớ cáy piển Lông lầy nhằm nhò dì". 

ĐCSVN còn run hơn nữa khi TC hiện thực hoá chuyện chiếm biển Đông bằng cách rầm rộ kéo giàn khoan khổng lồ HD-981 vào đặt ngay trong vùng biển thuộc chủ quyền của VN. Không có hành động phản đối ngăn cản mạnh mẽ thì không yên với người dân mà làm mạnh tay thì khó sống với TC nên đảng đành vờ cho tàu tuần duyên, tàu hải cảnh lượn vòng quanh chơi trò bắn súng nước và hò hét võ mồm, rồi có va chạm chút đỉnh lấy tiếng nhưng tuyệt nhiên không xài súng thiệt. Thấy đảng và nhà nước phản ứng yếu xìu, phong trào chống TC xâm lược trong quần chúng VN dâng cao, biểu tình bãi công đốt phá hãng xưởng cơ sở do Tàu làm chủ, tấn công gây thương vong cả công nhân người Tàu tràn khắp. Chóp bu cầm quyền tái mặt tưởng phen này sẽ bị nhân dân vùng lên nắm đầu kéo xuống hỏi tội chắc khó thoát, hoặc nếu dẹp yên được đám dân thì cũng bị đàn anh TC xài xể te tua rồi tống về vườn. May quá, dân VN coi vậy nhưng cũng còn hiền, lửa giận nguội nhanh và chỉ còn ngấm ngầm âm ỉ. Đàn anh cũng chỉ gọi phone cảnh cáo răn đe vài câu rồi xí xái cho mấy chú được tiếp tục công việc làm đầy tớ trên giao. ĐCS hú hồn nhưng từ đó thấy rõ lòng tham của đàn anh TC là vô đáy. Nhưng tay lỡ nhúng chàm, thân trao tướng cướp rồi biết làm sao. Nhúc nhích hó hé là dám ung thư đột xuất lúc nào không biết. Thôi đành vái trời, ủa không, vái tổ Các-Mác, vái cả già Hù sao cho thằng TC nó muốn lấy gì thì lấy, chiếm gì thì chiếm miễn sao nó để yên cho cái đảng hèn này được vinh thân phì gia, cha truyền con nối làm những tên giữ nhà cho chúng ở cái tỉnh hay cái quận VN (hoặc đổi tên là gì cũng được) là tốt rồi. 

Nhưng trời (chỗ này thì trời thiệt) không dung kẻ gian. TC làm quá, coi biển Đông như cái ao nhà, coi luật lệ quốc tế như "nơ pa", xây đảo nhân tạo một cách bất hợp pháp ngày đêm tại mấy dãy đá chìm trong quần đảo Trường Sa, rồi còn xây phi đạo, bến cảng, hải đăng, kéo tàu chiến, phi cơ, giàn pháo, súng phòng không và chắc chắn cả những trang thiết bị khí tài quân sự khác tới bố trí. Ý đồ bành trướng và tham vọng bá quyền biển Đông gồm cả các tuyến giao thông hàng không và hàng hải quốc tế quan trọng trong vùng đã rõ ràng. Mỹ bấy lâu nay ngấm ngầm theo dõi và đã nhiều lần nhắc nhở nhưng TC vẫn làm ngơ. Nay thì Mỹ không ngồi yên nữa. Không phải Mỹ chỉ bảo vệ quyền lợi và an ninh của Mỹ trong các vùng biển quốc tế mà đó là quyền lợi và an ninh chung của tất cả các quốc gia trên thế giới. TC đã vuốt mặt không nể mũi, mới hồi phục từ nền kinh tế yếu ớt nhờ sự giúp đỡ của Mỹ mà đã hung hăng muốn hất cẳng Mỹ tại biển Đông. 

Những diễn tiến dồn dập gần đây như: Việc Mỹ công khai cho phổ biến hình ảnh, video chụp từ vệ tinh và hình chụp từ phi cơ trinh sát Poisedon P8-A các hoạt động cấp tập xây đảo, thiết lập căn cứ quân sự trên Bãi Đá Chữ Thập và các đảo, đá khác của TC (21-5-2015); Việc phi công Mỹ không hề nao núng trước những lời cảnh cáo, xua đuổi của hải quân TC, vẫn bay dò thám trên không phận các đảo do TC chiếm giữ; Việc Bộ QP Mỹ gấp rút soạn thảo kế hoạch đối phó với TC tại biển Đông để trình lên Tổng thống; Việc Thượng nghị sĩ John McCain, chủ tịch Uỷ ban Quân Vụ Thượng viện cùng TNS Jack Reed và hai Dân biểu Mỹ đến thăm VN trước khi dự Hội nghị Shangri-La (lần thứ 14 từ 29-31/5/2015) để thảo luận về an ninh kinh tế Châu Á-TBD và chính ông ta đã đề xuất một điều sửa đổi trong Đạo luật Uỷ quyền Quốc phòng 2016 cho phép cấp 425 triệu đô-la trong 5 năm cho Indonesia, Malaysia, Philippines và Việt Nam để giúp huấn luyện và trang bị về quân sự cho quân đội các nước này, rồi mới đây ngày 31-5-2015 cũng TNS McCain kêu gọi Mỹ nên bán các vũ khí phòng thủ cho VN; Việc Bộ trưởng QP Mỹ Ashton Carter gay gắt chỉ trích TC trong bài diễn văn tại Hội nghị Shangri-La hôm 30-5-2015, nêu rõ tính cách bất hợp pháp, vượt qua khuôn khổ luật lệ quốc tế trong việc xây đảo nhân tạo của TC, là việc chưa có tiền lệ và đang tạo bất ổn trầm trọng trong khu vực, rằng phi cơ, tàu biển Mỹ sẽ tiếp tục có mặt tại biển Đông bất kể sự đe doạ của TC. Trước đó cũng ông Bộ trưởng Carter kêu gọi các quốc gia quanh biển Đông hãy đoàn kết lại để đối phó với TC. Sau Hội nghị Shangri-La ông ta cũng sẽ ghé ngay VN để thúc đẩy những hợp tác về quốc phòng; Chưa kể việc Mỹ và các đồng minh Nhật, Úc, Nam Hàn, Philippines luôn hợp tác quân sự, tập trận phòng thủ thường xuyên chứng tỏ Mỹ đã sẵn sàng mọi mặt và sẽ quyết liệt ra tay dạy cho TC một bài học. TC liệu có dám đương đầu với Mỹ không? Hay lại chỉ biết to mồm lớn tiếng nhưng khi đụng chuyện thì rụt cổ lại? Điều này chưa biết rõ nhưng chắc chắn so về sức mạnh quân sự thì TC thua xa Mỹ và về tính chính danh thì Mỹ đang được sự ủng hộ mạmh mẽ của các quốc gia văn minh trên thế giới còn TC thì bị lên án nặng nề. 

Quay về hiện tình VN, liệu ĐCSVN có dám mạnh dạn mở cửa bắt tay với Mỹ trong cơ hội hiếm có này không? Đảng thường viện lẽ sống gần TC là nước lớn và mạnh, lại đã mang ơn của nó thì phải biết nhịn nó, khôn khéo lựa những bước đi an toàn, đừng để nó phật lòng. Nhà cầm quyền VN hiện nay mang mặc cảm lệ thuộc, bị cái bóng con ngáo ộp TC đè trong tâm trí quá sâu và quá lâu nên khó dứt bỏ để gia nhập vào cộng đồng các quốc gia tự do dân chủ văn minh tiến bộ được. Thêm phần nữa đi với Mỹ thì phải từ bỏ độc tài độc đảng, phải thực thi nhân quyền gồm các quyền thiết yếu của con người như tự do ngôn luận, tự do lập hội, tự do tín ngưỡng, tự do đi lại..., phải chấp nhận trò chơi dân chủ với tất cả những hệ quả của nó vốn toàn là những điều tối kỵ đánh vào tử huyệt của chế độ CS. Nhưng nếu không nhờ Mỹ thì còn ai có khả năng giúp VN để chống lại cú nuốt chửng của TC trong nay mai? Liệu dù ĐCSVN muốn thần phục và đem Việt Nam làm chư hầu cho TC muôn năm nhưng TC có chịu ngừng lại ở cái cách thế đó không? Chẳng có gì bảo đảm cho tương lai của chóp bu ĐCS và dân tộc VN khi trong thâm tâm của những ông trời con Trung Nam Hải thì cả quả địa cầu này cũng hãy còn là ít. Vậy đảng ta đu dây thế nào đây? Ở bên trái thì thằng TC bảo: "Mày mà đi với Mỹ thì mày chết với ông". Ở bên phải thì Mỹ bảo: "You theo qua thì you phải bỏ đảng". Chắc phải tìm thế đứng giữa nhưng đứng giữa chỉ tạm an toàn khi Mỹ và TC chưa lâm chiến. Một khi chiến tranh nổ ra giữa hai cường quốc, đứng giữa chỉ từ chết đến bị thương nặng. Đó là chưa kể có khi miểng bom đạn chiến trường ở biển Đông chưa văng trúng đã bị thằng Dân vùng lên kéo xuống đập đầu rồi. 


XHCN/VN là: Lòng nhân ái cũng phải chịu thuế?




Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Nó không tương thích chút nào với khẩu hiệu danh xưng: CH/XHCN Việt Nam. Khi xã hội như kiệt sức với quá nhiều “Lệ” (“lệ” làng) phí, tự đẻ ra tùy tiện thu, bất hợp lý, không mang tính phổ quát đồng bộ với cộng đồng thế giới, trái với bảng quảng cáo tất cả là vì và cho “chủ nghĩa xã hội”.

Sáng 29/5/2015, nghị trường Quốc hội Việt Nam như “nóng ran” khi thảo luận về Dự thảo Luật thu phí và Thu lệ phí.

Dù là “đảng viên CS phe ta” nhưng các đại biểu (ĐB) QH, cũng phải “nhức đầu” để gay gắt trước con số 51 khoản phí và 39 khoản lệ phí được đề cập Danh mục đưa ra bàn luận khi nó chỉ là con số liệt kê chia theo lĩnh vực, còn cụ thể thực tế thì có đến cả trăm khoản phí và vài trăm khoản lệ phí đã và đang thu từ người dân không có thống kê đi kèm để tham khảo.

Nó không tương thích chút nào với khẩu hiệu danh xưng: CH/XHCN Việt Nam. Khi xã hội như kiệt sức với quá nhiều “Lệ” (“lệ” làng) phí, tự đẻ ra tùy tiện thu, bất hợp lý, không mang tính phổ quát đồng bộ với cộng đồng thế giới, trái với bảng quảng cáo tất cả là vì và cho “chủ nghĩa xã hội”.

Không ở đâu trên thế giới này, người tiêu dùng lại phải đóng nhiều loại thuế và phí đến thế khi mua và sử dụng một chiếc ôtô như ở Việt Nam (3 loại thuế 7 loại phí). Khiến giá xe ở Việt Nam một nước nghèo có lúc người dân cần một phương tiện như ô tô để làm công cụ giao dịch trong kinh doanh lại phải bỏ ra chi phí cao gấp 2,5 lần so với một nước phát triển và có thu nhập bình quân đầu người cao hơn VN nhiều lần như người dân Mỹ.

Một ví dụ điển hình:


Xe đơn giản, loại “Hàn Quốc” phổ biến ở Phương Tây

Một chiếc Hyundai Santa (Loại xe “bình dân” ở Mỹ) có giá 23.000USD và người dân Mỹ cũng chỉ đóng thêm 2 loại thuế phí tổng cộng cả chiếc xe là 35.000USD để lưu thông trên đường. Nhưng tại Việt Nam ngoài giá xe nó còn phải gánh thêm 3 loại thuế, 7 loại phí (3 loại thuế: thuế TTĐB-TNK và VAT - 7 loại phí bao gồm: phí trước bạ, phí biển số, phí đăng kiểm, phí bảo hiểm, phí xăng dầu, phí quỹ bình ổn và phí bảo trì đường bộ) tổng cộng khoảng 83.000USD (hơn 1,7 tỷ đồng) xe mới được lăn bánh trong khi tại Việt Nam có mức thu nhập bình quân 1.900.USD/người/năm. Ở Mỹ con số này là 47.084 USD/người/năm, cao hơn 25 lần ( Thu nhập rất cao mua xe giá rẻ, thu nhập rẻ (thấp) phải mua xe giá cao)?.

Nhưng đó chưa phải là tất cả, dù đã trả 2 cái phí (phí xăng dầu và phí bảo trì đường bộ) nhưng nếu đi từ Nam ra Bắc hay ngược lại, chiếc xe phải tự ói tiền ra trước “ma trận mãi lộ” Trạm Thu Phí khi đi qua mỗi tỉnh thành? mà cụ thể dễ thấy nhất là tại TP/HCM, Gần như là muốn vào thăm “Bác” (tượng HCM bằng đồng cao 4m trước UBND/TP) bằng xe con là phải trả tiền!? khó lòng trốn thoát.


Ma trận bủa vây -15 trạm thu phí ở TP.HCM

Điều hài hước đáng nói hơn nữa là có những “lệ” phí để thu mà người bị thu không biết tại sao họ phải trả cho những khoản họ không hiểu nổi? Như là khoản thu có cái tên:

“Lệ phí hoa hồng chữ ký”? mà ĐB/QH Lê Đình Khanh (Tỉnh Hải Dương) bức xúc như điên cái đầu bởi không thể nào hiểu nổi”? Chẳng lẽ một văn bản để có được chữ ký theo qui định thì ai đó có trách nhiệm ký sẽ được một khoản tiền như hối lộ công khai? Không hối lộ là không được ký? Ông Khanh viện dẫn thêm: Nhiệm vụ của Bảo hiểm y tế (BHYT) là phải phòng ngừa bệnh thật tốt để người dân không bị bệnh thì Quỹ BHYT mới có dư, mới tích lũy ngân quỹ. Dân đã đóng tiền mua BHYT tức là đã đóng cả phần phòng bệnh - Thế mà lại còn quy định bắt dân đóng thêm “Lệ phí phòng chống dịch bệnh” nữa?. (tienphong.com.vn - 30/5).

ĐB/QH Trần Du Lịch (TPHCM) thì cho rằng thật vô lý: “Ngư dân đi biển, qua xăng dầu đã đóng phí “môi trường” trên đất liền (dù 90% thời gian họ đánh bắt ngoài biển khơi) phải khuyến khích họ bám biển khẳng định ngư trường Việt nam, sao lại bắt họ phải đóng thêm phí môi trường nữa”?

ĐB Ngô Văn Minh (Quảng Nam) thì trăn trở cọ xát với khung sườn XHCN khi ông phát biểu “Các nước tư bản họ làm mọi cách để miễn giảm học phí, viện phí cho tầng lớp thu nhập thấp trong xã hội mà ta là nước “xã hội chủ nghĩa” sao lại quy định học phí, viện phí theo giá cập nhật thị trường?."

ĐB Trần Dương Tuấn (Bến Tre) đề cập đến việc thu phí bảo trì đường bộ đối với xe gắn máy cá nhân, ĐB này đề nghị nên bãi bỏ vì hiện nay người dân đi ô tô, xe máy đều phải đóng phí bảo trì đường bộ trong giá nhiên liệu rồi. "Từ đầu năm đến nay cũng chỉ thu được 5%...Theo tôi nên bỏ cái này đi", ông Tuấn nói.

ĐB Bùi Thanh Quyến, Tỉnh Hải Dương phát biểu như đi trong ruột các quan chức ở ban, bộ nhà nước: “Luật Thuế và lệ phí tác động rất lớn đến đời sống người dân nên cần phải thận trọng, vì vậy luật thì không nên có câu chỉ thu “trong trường hợp đặc biệt…”. Ngành nào, Bộ nào khi đưa ra QH xin phúc quyết cũng có câu “thòng” như thế nhưng QH quyết rồi lại bổ ra thu vô tội vạ của người dân là không hợp lý, đến khi dân kêu thì lại giải thích thế này, thế kia, đó chỉ là cách áp đặt, chứ dân không hề đồng tình đâu”

Cuối cùng là một thứ “lệ” phí không nơi nào trên thế giới này có và đạo lý con người cũng không bao giờ dám đề cập, nhưng “nhà nước CS/XHCN ta” rất hiên ngang đưa ra QH xin cho được thu, là thu: “Lệ phí đăng ký nuôi con nuôi và lệ phí cấp phép nuôi con nuôi”. (Tiền Phong online 30/5/2015)

Những sinh linh mầm sống chẳng bao giờ biết chọn cửa sinh ra - Thông thường bất cứ xã hội nào cũng có những phận người nhỏ bé không may chào đời mà không có, không còn ai bảo bọc, nhà nước nếu cưu mang không nỗi thì nên khuyến khích những vòng tay nhân ái mở rộng ôm ấp dưỡng nuôi theo đạo lý tình người của dân tộc, sao lại chủ trương đè thu: "Lệ phí đăng ký nuôi con nuôi và Lệ phí cấp phép nuôi con nuôi”!?. Cái “thông lệ” nào bất nhân hoang dã như thế? Vậy mà nhân danh “Nhà nước Xã Hội Chủ Nghĩa” của đảng CSVN xin QH đồng ý cho thu như là: Lòng Nhân Ái cũng phải “đóng thuế”? Không dám bình luận. Nhường phần này cho bạn đọc, đồng bào tôi.

20/05/2015



Hoàng Thanh Trúc
danlambaovn.blogspot.com

Ai làm ngơ và tiếp tay cho Tàu cộng ở Trường Sa?

Phan Châu Thành (Danlambao) - Nhờ CSVN mà Tàu cộng cắm được 7 tiền đồn quân sự lớn ở giữa Trường Sa, và nhờ đó mà đường lưỡi bò của Tàu cộng liếm đến điểm dưới 9 độ Vĩ tuyến Bắc tại bãi Châu Viên - ngang với Mũi Cà Mau! Hơn thế nữa, hệ thống 7 đảo quân sự đó làm Tàu cộng rất hung hăng, đe dọa an ninh khu vực Biển Đông, làm cả thế giới lo ngại. Công lớn đó của CSVN trong chiến lược hiện thực hóa đường lưỡi bò chín khúc của Tàu cộng tất nhiên đã được Tàu cộng và thế giới ghi nhận và “ghi nhận”...

*

Công dân Việt Nam biết gì về Trường Sa từ đảng cộng sản?

Cả tháng 5/2015 này vấn đề Trường Sa, mà cụ thể là về 7 bãi đá ngầm của Việt Nam mà Tàu cộng chiếm năm 1988 và đang xây cất từ đó, nổi lên như sự kiện nóng nhất toàn cầu, át cả tình hình Ucraine và Nga, át chiến tranh chống bọn Hồi giáo cực đoan tàn bạo ISIS, át cả vấn nạn thuyền nhân đang diễn ra ở châu Âu và châu Á...

Vậy ngoài Trường Sa đang có chuyện gì mà cả thế giới đổ dồn con mắt và lo ngại về đó, mà hầu như cả thế giới lên án Tàu cộng xây dựng căn cứ quân sự trên biển quốc tế, mà nước Mỹ đang phải đem tầu sân bay, khu trục hạm, máy bay chiến đấu và máy bay trinh sát vào đó để ngăn cản Tàu cộng xây dựng trái luật Quốc tế... trong khi chúng ta - những công dân CHXHCN VN - quốc gia đang có chủ quyền những hòn đảo đó dường không biết chuyện gì?

Về Hoàng Sa và Trường Sa, công dân VN được đảng cho biết/thú nhận muộn như sau:

Năm 1958, đảng qua công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng lúc đó công nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của Tàu cộng.

Năm 1974, Tàu cộng đánh chiếm Hoàng Sa từ hải quân VNCH, đảng cho dân biết Tàu cộng giải phóng Hoàng Sa và giữ hộ cho Việt Nam - có nghĩa là CSVN gửi tạm Hoàng Sa tay Tàu cộng. Đến nay đảng vẫn im tịt không đòi và Tàu cộng giữ hộ vẫn chưa trả.

Năm 1988, Tàu cộng “chiếm” 7 bãi đá ngầm của VN ở Trường Sa, nhưng CSVN không thông báo chính thức cho dân biết. Chỉ sau này thông tin tự lọt ra từ cả hai phía, CSVN và CS Tàu, thì CSVN mới chính thức thú nhận sự thật đó, nhưng vẫn giấu diếm chuyện 7 cụm đảo của VN đó đã thực sự “bị Tàu chiếm” như thế nào. Ngày nay, chúng ta biết tại duy nhất một cụm đá là Gạc Ma (Johnson Reef) một lực lượng nhỏ của Hải quân VN đã có mặt nhưng được lệnh (từ bộ trưởng quốc phòng lúc đó là tướng Lê Đức Anh) không nổ súng mà chỉ làm bia nhận đạn Tàu. 78 chiến sĩ đã hy sinh như thế. Không có một thông tin nào về việc 6 cụm đã ngầm khác (Subi, Châu Viên, Chữ Thập, Gaven, Chigua và Vành Khăn) đã bị “chiếm” thế nào? Nếu “bị chiếm” là không có mặt để bảo lãnh thổ của mình, là im lặng coi như không biết và sau đó “biết rồi” lại càng im lặng hơn không một lời ca thán... thì CSVN đã định nghĩa “CSVN bị chiếm” có nghĩa là CSVN đã dâng lãnh thổ cho Tàu.

Từ năm 1988 đến nay, hầu như nhà cầm quyền CSVN không có thông báo gì cho dân về tình hình và kế hoạch đòi 7 cụm đảo “bị chiếm” ở Trường Sa đó của VN cả.

Cho đến tháng 5/2015 này, sau 27 năm im lặng và cố tình dập tắt mọi tiếng nói về 7 cụm đá ở Trường Sa, CSVN mới bất ngờ tuyên bố yêu cầu Tàu cộng ngừng xây dựng ở đó - chỉ sau khi cả thế giới đã phản đối cả tháng nay. 

Chuyện này thật “thú vị”, vì đến 26/5 cả Quốc hội VN thấy thế giới phản đối Tàu xây dựng ở Trường Sa mà VN “không biết gì” nên mới cử đoàn cán bộ bay ra khảo sát và xác nhận là Tàu có xây dựng ở mức độ nguy hiểm đe dọa an ninh khu vực. Thú vị, là vì 27 năm qua từ khi bị chiếm CVSN vẫn nói với thế giới rằng 7 cụm đảo đá đó là lãnh thổ của VN, mà VN không hề biết Tàu làm gì khi luôn có hàng nhiều ngàn lính Hải quân VN đóng thường trực trên 27 đảo đồn trú ở Trường Sa! Tóm lại là, 27 đồn và 27 năm đồn trú, CSVN không biết Tàu cộng đã và đang làm gì ở Trường Sa! Có lẽ họ chỉ được lệnh ở đó để đợi “bị Tàu chiếm”?

Cuốc hội mà còn “không biết gì” về tình hình rất là tình hình của Trường Sa hiện nay thế, thì dân Việt “biết gì”?!

Chuyện gì thực sự đã xảy ra ở Trường Sa với 7 cụm đảo “bị Tàu chiếm” 1988?

Thứ nhất, năm 1988, VN có bị Tàu “bất ngờ chiếm” Trường Sa? Không hề, nếu không muốn nói là hai bên đã phải có đồng thuận. 

Nếu nhìn vị trí các đảo “bị chiếm” thì ta thấy đa số chúng rất gần, thậm chí lọt thỏm giữa các đảo đang có hải quân VN đồn trú. Cụ thể bãi Châu Viên nằm giữa 4 đảo của/có quân VN là Trường Sa, Đá Đông, Đá Tây và Phan Vinh, trong đó đảo Đá Đông chỉ cách Châu Viên khoảng 10 kms; bãi Subi chỉ cách đảo Thị Tứ khoảng 15 kms về hướng tây-nam; bãi Gaven chỉ cách đảo Nam Yết khoảng 5 kms về phái tây; còn bãi Chigua và Gạc Ma cùng nằm trong một cụm đảo với đảo Sinh Tồn và Sinh Tồn Đông...

Thứ hai, từ 1988 đến 2012, CSVN có biết Tàu cộng xây dựng các bãi đá chiếm được từ 0m2 mỗi bãi lên thành 4,128 m2 ở 4 bãi Gạc Ma, Châu Viên, Gaven, Chigua và lên 1,000 m2 ở 3 bãi Subi, Chữ Thập và Vành khăn? Có chứ, vì giai đoạn đó hai bên cùng nhau thi đua xây dựng mà. Cuộc thi đua này cả Philippines, Malaysia và Taiwan tham gia nữa. Và giải quán quân thuộc về Tàu cộng vì xây được 4 bãi đá thành đảo bê-tông có diện tích và thiết kế như nhau là 4,128 m2 (gồm 1 tòa nhà 6 tằng, một cầu cảng, một bãi trực thăng...). Việt Nam chỉ xây được những khối đảo bê-tông nhỏ khoảng 200-300m2 khoảng trên 14 bãi đá.

Dường như đã có việc phân chia nhau các bãi đá theo lựa chọn của Tàu cộng, với CSVN giai đoạn trước và sau 1988.

Thứ ba, CSVN có biết từ 2012 Tàu cộng xây dựng mở rộng 7 khối bê-tông trên thành diện tích bồi lắp mới lên đến nhỏ nhất là 7,2ha (đảo Chigua) và lớn nhất là 76 ha (đảo Subi), như cả thế giới biết và đang lên án Tàu cộng, không? Tất nhiên là có.

Tổng cộng đến nay Tầu cộng đang xây dựng thêm trên diện tích đến khoảng 169,2 ha cát bồi trên 7 bãi đá chìm đó (1,692,000 m2) bao gồm: Subi +76ha; Gạc Ma +10,9ha; Chau Viên +24,6ha; Gaven +13,5ha; Chữ Thập +10ha; Chigua +7,2ha và Vành Khăn +27ha; 

Chỉ có ai bị tâm thần (như 500 nghị gật của Cuốc hội VN) mới “không biết” và phải cho người bay ra Trường Sa tuần qua để “thị sát kiểm tra” cho không kém gì quân đội Mỹ thôi.

Vậy chuyện gì đã thực sự xảy ra ở Trường Sa?

Ngoài việc CSVN đã có thỏa thuận “kính dâng” chính xác các bãi đá ngầm trên cho Tàu cộng vào 1988, từ đó đến nay VSCN đã hỗ trợ Tàu nhiệt liệt bằng mọi cách, mà làm ngơ là một cách, để Tầu cộng biến từ 0m2 đảo ở Trường Sa thành khoảng 19,592 m2 bê-tông năm 2012 rồi thành khoảng 1 triệu 692 ngàn m2 đảo nhân tạo bê-tông và cát bồi năm 2015 (tăng trên 80 lần diện tích sau 3 năm).

“Công lao” của CSVN sẽ được ghi nhận?

Nhờ CSVN mà Tàu cộng cắm được 7 tiền đòn quân sự lớn ở giữa Trường Sa, và nhờ đó mà đường lưỡi bò của Tàu cộng liếm đến điểm dưới 9 độ Vĩ tuyến Bắc tại bãi Châu Viên - ngang với Mũi Cà Mau!

Hơn thế nữa, hệ thống 7 đảo quân sự đó làm Tàu cộng rất hung hăng, đe dọa an ninh khu vực Biển Đông, làm cả thế giới lo ngại.

Công lớn đó của CSVN trong chiến lược hiện thực hóa đường lưỡi bò chín khúc của Tàu cộng tất nhiên đã được Tàu cộng và thế giới ghi nhận và “ghi nhận”.


31.05.2015

Luật… bá đạo

Bảo Giang (Danlambao) - Hỡi thanh niên, học sinh Việt Nam. Hãy tránh xa những trò bá đạo của HCM, đừng bao giờ dại dột theo gương y để tự gây họa cho mình và cho xã hội. Hỡi người dân nô lệ, chúng ta chỉ có một con đường duy nhất để đi. Hãy cùng nhau đứng dậy, đập tan xích xiềng, xé nát tất cả những luật lệ bá đạo của chúng đi. Chúng ta và con cháu chúng ta phải lấy lại quyền làm người. Lấy lại Tự Do, Công Lý. Lấy lại quyền sống của một chủng tộc bất khuất trong dòng máu Độc Lập Việt Nam mà Tạo Hóa đã trao cho chúng ta.

*

Hôm rồi, khi vào mạng VN express, một trang thuộc biên chế của nhà nước cộng sản, tôi đọc thấy một số bản tin trong mục pháp luật như sau:

1. Ghen tức vì người "trong mộng" chuẩn bị lấy chồng, Tuấn Anh cầm dao đến nhà đoạt mạng cô gái rồi bỏ trốn. Ngày 17/5, Công an tỉnh Nam Định đã khởi tố,tạm giam Phạm Tuấn Anh, 23 tuổi, để điều tra về hành vi giết người. Tuấn Anh có cảm tình với Thi nhưng bị cô gái từ chối, Đêm 15/5, Anh đâm Thi nhiều nhát rồi bỏ trốn, Thi tử vong.

2. “Sát hại bạn gái vì bị từ chối yêu. Bị nói lời chia tay, Long vác dao đến nhà sát hại bạn gái. Công an huyện An Lão (Hải Phòng) đang điều tra vụ sát hại bạn gái ở xã An Tiến. Kẻ gây án là Nguyễn Văn Long ,18 tuổi.(5/5/15)

3. Trước đó 6/4 có bản tin hãi hơn: "Nghịch tử hại bố trong đêm. Sau chầu nhậu, Mạnh về nhà hỗn hào với bố, cầm chày đánh và khống chế, ép bố viết giấy chuyển nhượng nhà đất khiến đấng sinh thành tử vong”.

Nhớ lại, những ngày sống dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, không phải là không có kẻ thất tình, không phải là không có kẻ bất hiếu. Nhưng cung cách hành động theo kiểu côn đồ, vô giáo dục này hầu như không thấy có ở trên các trang báo tại miền Nam trước ngày 30-4-1975. Nếu có thì cũng là một con số quá nhỏ không làm cho người người kinh hãi, khủng hoảng. Hoặc không thấy là bởi vì, ở đó có một nền giáo dục đặt nền tảng trên khuôn mẫu đạo đức, luân lý của xã hội và tôn giáo. Ở đó, trẻ đến trường được học về Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín Trung, được học về lòng bao dung, tôn trọng lẫn nhau. Được học yêu thương trong nghĩa đồng bào, bảo vệ tổ quốc và giống nòi. Không một trường học, lớp nào mà không có khẩu hiệu“Tiên học lễ hậu học văn” hay “Ngày nay học tập ngày mai giúp đời”.

Nhưng sau khi cướp được chính quyền tại miền Nam vào 30-4-1975 và trước đó ở ngoài Bắc vào sau 2-9-1945, Cộng sản đã triệt tiêu nền giáo dục nhân bản, đạo đức và luân lý của xã hội, rồi thay thế vào đó là nền văn hóa vô gia đình, vô tôn giáo, rập khuôn theo kiểu “đạo đức” Hồ Chí Minh, một thứ đạo đức vô luân giết vợ đợ con. Một thứ “đạo đức” phải “căm thù và đoạn tuyệt với bố mẹ” phải thoát ly cuộc sống của gia đình. Một thứ đạo đức vô tổ quốc, bán rẻ giang sơn và nòi giống cho kẻ thù phương bắc vì quyền lợi của đảng phái. Kết quả, sau 40 năm áp đặt nền giáo dục vô đạo này cho hai thế hệ, loại “hỏi ý” côn đồ như những bản tin trên đã xuất hiện nhan nhản trên các loại báo chí, truyền thông từ tỉnh, thành đến trung ương của nhà nước Việt cộng. Sự xuất hiện này xem ra đã làm cho đời sống của người dân bất an, nhưng có lẽ lại là tín hiệu reo vui của nhà nước và băng đảng Việt cộng.?

Thứ nhất, nó báo cho nhà nước biết việc áp bức người dân học tập và làm theo gương “đạo đức” HCM đã nở hoa. Vì các loại tội phạm và tệ nạn đã tràn lan và đang tàn phá xã hội. Thứ hai: Nó ngầm thông báo đến người dân là phải tiếp tục đáp ứng những yêu cầu, hỏi ý còn bá đạo hơn thế do chính nhà nước đưa ra. Muốn từ chối, chống đối là đồng nghĩa với tai họa.

Về điểm một. Hãy nhìn con số thống kê về những tệ nạn xã hội hôm nay như: thanh thiếu nữ phá thai, học sinh nam cũng như nữ, đánh đấm, lột quần áo nhau ra, đâm chém giết nhau ngay trước cổng trường. Rồi nạn đĩ điếm, hộ lý, trộm cướp lan tràn khắp phố phường, khắp mọi cơ quan, lan đến đường quê. Hay những loại tội đại ác, đại nghịch giết cha mẹ, ông, bà, chú bác… thì thấy thành quả của cái lối giáo dục đào tạo theo gương “đạo đức” của HCM ra sao. Đến nay, mới có khoảng 5 đến 7% dân số đi theo cái lối giáo dục này, nó đã gây tác động vào xã hội, đã tạo ra các tệ nạn kinh hoảng đến như thế. Nếu chẳng may, có khoảng từ 10- 15% dân số trung thành với “đạo đức” HCM, không biết gian trá và tội ác sẽ tàn phá xã hội ta ra sao? Có nhiều phân tích cho thấy rằng, cộng sản chỉ có thể tồn tại trong một xã hội vô văn hóa, nhưng đầy gian dối do chính chúng tạo ra để “người ta phải nói dối nhau mà sống” (TQT). CS tuyệt đối không thể tồn tại trong một xã hội có đủ văn hóa nhân bản, luân lý và đạo đức. Đó là lý do tại sao, CSVN ngày đêm tuyên truyền và áp đặt cái lối giáo dục bá đạo, theo gương Hồ Chí Minh vào mọi tầng lớp dân chúng.

Về điểm hai: Nhìn chung, cả ba bản tin trên đều có một chủ đích: Kẻ thủ ác, đưa ra những đòi hỏi, những yêu cầu hay là hỏi ý mang tính cưỡng đoạt, khống chế đối tác. Kết quả, vì không nhận được câu trả lời đáp ứng, thuận tình theo ý muốn, chúng liền tặng cho đối tác mà trước đó năm bảy giây, một phút có thể còn được coi là người chúng thương yêu, quý trọng nhất, bỗng trở thành nạn nhân, lãnh trọn những nhát dao “đạo đức” Hồ Chí Minh, mất mạng. Điều này thật ra không lạ. Bởi vì, chính bản thân Hồ Chí Minh cũng đã từng đưa ra những yêu cầu bá đạo, đầy tính cưỡng đoạt, khống chế tồi tệ như thế. Rồi sau khi được thỏa mãn, HCM còn bất nhân, bất nghĩa lên án những đối tác đã bị cưỡng đoạt tài sản, hay tình cảm kia như là những tội phạm ghê gớm để tặng cho họ những con dao, nhát búa. Nạn nhân thời mất mạng sống, phần gia đình của họ thì dở sống dở chết. Trong số có hai trường hợp điển hình. Đó là trường hợp của bà Nguyễn Thị Năm và cô Nông Thị Xuân!

Thực tế, nếu đem trường hợp của Hồ Chí Minh ra so sánh với trường hợp của Nguyễn Đức Nghĩa, (tử tù vì tội giết người tình với hành vi côn đồ) hay bất cứ một tử tù nào phạm cùng một loại tội tương tự, thì hành động của Hồ Chí Minh còn man rợ, tàn độc, đáng nguyền rủa hơn gấp nhiều lần. Bởi lẽ, các tội phạm có thể thủ ác trong nhất thời, mất lý trí. Y còn sợ tội nên chạy trốn. Kế đến, đối tác của y đã trưởng thành, có tự do giao du và cũng chưa có con với tội phạm. Trong khi đó, Xuân còn ở tuổi vị thành niên, không được tự do chọn lựa, hẳn nhiên là đã bị bắt, bị cưỡng hiếp trong một thời gian dài, đã có con với Hồ, nhưng vẫn bị HCM tặng cho một cái búa và quăng xác của Xuân ra đường để giả tai nạn lưu thông. Lúc đó, nếu chẳng may có chiếc xe nào chạy qua, dù có gây ra tai nạn hay không thì cũng bị buộc vào cái tội gây tai nạn chết người và lĩnh án thay cho HCM. Phần y ngồi cười! Nhưng trời cao có mắt, đã chẳng có một chiếc xe ma nào chạy trên quãng đường đó để gánh tội cho HCM. Nếu xét trên dấu tích và căn bản gây tội ác Hồ Chí Minh, bá đạo gấp nhiều lần những tử tội trên. Ở trường hợp giết bà Nguyễn Thị Năm cũng thế, Y đã quyết tâm, viết ra một bản cáo trạng vu khống cho bà phạm nhiều tội ác để giết bà và theo đó mà giết những người khác. Rõ ràng y có một tâm địa cực độc ác thuộc loại không thể nào có thể cải tạo được. Kết quả, theo Luật của kẻ bá đạo, HCM đã không bị đưa ra pháp trường, còn được bầy đoàn đảng cộng sản ca tụng và thi đua, quyết tâm học tập theo gương “đạo đức” của “bác”. Hãi chưa!

Trở lại việc hỏi ý kiến, và sự trả lời. Tôi cho rằng, bắt nguồn từ việc tìm kiếm những điều hay, điều tốt đẹp, điều khôn ngoan, điều bổ túc mà người đi hỏi không có, hay không đủ thì ai cũng có thể làm. Làm trong sự tôn trọng đối tác, chấp nhận nguyên tắc bình đẳng, tự do của đối tác. Với tập thể, chuyện hỏi ý dần biến thành một nguyên tắc dân chủ, là đi tìm lấy quyết định chung tốt nhất cho một vấn đề đã bàn thảo. Rộng rãi hơn, biến thành một cuộc trưng cầu dân ý về một quyết định trọng đại cho đất nước, hay một cuộc bầu cử trên toàn diện lãnh thổ… Tiếc rằng phương cách, hay quy lệ hỏi ý kiến này không hề được tôn trọng trong chế độ cộng sản, nơi mà đảng cộng sản đã tự viết ra mệnh lệnh “đảng cộng sản… là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội” (điều 4). Điều 4 này, tự nó trở thành căn nguyên, đầu mối cho mọi loại tội ác phát sinh. Từ sự cưỡng đoạt vô đạo lý này, CS đã tự cho mình là kẻ lãnh đạo tuyệt đối trên tất cả mọi sự kiện, kể cả việc đứng trên luật pháp và dân tộc. Nó hủy bỏ công quyền và quyền bình đẳng của con người. Từ đó, những việc CS gọi là hỏi ý kiến, nó chỉ là một trò hề, mang tính chất thông báo phô trương. Trong thực tế, nó là sự cưỡng đoạt, đòi buộc mọi đối tác phải tuyệt đối thi hành những điều mà CS đã viết ra trong bản dự thảo. Điển hình:

a. Dự thảo gọi là hiến pháp 2013.

Có lẽ độc giả chưa quên câu chuyện nhà nước cộng sản “kêu gọi” nhân dân đóng góp ý kiến về việc sửa đổi hiến pháp vào năm 2013? Kết quả, một nhóm có 72 người, được mô tả là bao gồm thành phần “trí thức”, “nhân sĩ”, các cựu đảng viên, cựu viên chức cộng sản, cựu “trí thức” ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, cùng hồ hởi ký tên viết kiến nghị và giao cho một ủy ban do một cựu viên chức nhà nước, nghe nói là đồng chí cựu bộ trưởng tư pháp VC đứng đầu phái đoàn đem đến tận nhà… quốc hội để trình bản kiến nghị này. Chuyện buồn cười để đời là, ngay khi CSVN chưa hề nhắc gì đến bản góp ý kiến ấy, mới chỉ nghe Nguyễn Minh Triết nói xa xa là “bỏ điều 4 hp là tự sát”. Nghe thế, viên trưởng phái đoàn tự nhiên bị ướt quần, vội vàng xin rút tên ra khỏi cái danh sách những người ký tên gởi kiến nghị! Đến đây, ai cũng biết, nó là một trò hề được đạo diễn từ cả hai phía. Phía “kêu gọi” đóng góp ý kiến và phía “quyết tâm làm trò” gởi kiến nghị! 

Tuy nhiên, cũng trong thời gian đó, dù biết rất rõ trò hề của nhà nước CSVN trong việc họ kêu gọi công dân đóng góp ý kiến về việc sửa đổi HP. Hội Đồng GMVN trong tinh thần nhân bản, vẫn gởi đi một Lá Thư góp ý. Phải thành thực mà nói rằng, Lá Thư góp Ý của HĐGMVN như một làn Gió Mới, một chuyển bến tốt lành, không phải cho riêng ai, mà cho tất cả mọi người Việt Nam. Nội dung Lá Thư có khả năng làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của xã hội và mở ra một hướng đi chung cho mọi người cùng bước tới trong tin yêu, cùng chia xẻ với nhau mọi thao thức trong tự tình dân tộc và cùng xây dựng một niềm tin mới cho đất nước. Lá Thư góp ý này đã nói lên tâm huyết của những người Việt Nam thiết tha đến tương lai của đất nước và hạnh phúc của dân tộc. Những điểm chính được ghi nhận như:

Về hình thức, Lá Thư đề gửi cho "ủy ban dự thảo sửa đổi Hiến Pháp năm 1992" là một ủy ban đặc biệt nghiên cứu về tiến trình sửa đổi HP 2013, nhưng nó không gò bó, không mang một hình thức trình diễn, không có hàng chữ dài vô cảm mang nhãn hiệu “CHXHCNVN” đi kèm với khẩu hiệu rêu rao của nó ở trên phần đầu trang. Trái lại, phong cách Lá Thư ngắn gọn, trực diện, nhân văn, trí tuệ. Viết những điều cần viết. Nói những diều cần nói. Tuy là ngắn, nhưng chứa đựng hầu như tất cả tâm nguyện, khát vọng, không phải chỉ của người viết, hay của hơn tám triệu thành viên trong tôn giáo mà họ là đại diện, nhưng có thể là của tất cả mọi người, không trừ ai. Bởi vì, suy cho cùng, xét cho tận, tất cả mọi người đều muốn nói lên một tiếng nói chung, quang minh chính trực là: Chẳng còn một ai thiết tha quan tâm đến cái hàng chữ quảng cáo vô nghĩa CHXHCHVN nữa. Nên quẳng nó đi thì hơn. Kết quả, khi không có hàng chữ đó, mọi người thấy thoải mái, riêng Lá Thư thì thêm nét đẹp trong sáng, đáng trân trọng hơn.

Về nội dung. Lá Thư mang những lời giảng giải ý nghĩa đích thực của những ngôn từ, lý lẽ trong cuộc sống nhân bản, mà không ai có thể phủ nhận, hay có thể tước đoạt được. Trái lại, những quyền thuộc về con người, làm nên phẩm giá con người như sự tự do, chính trị, đoàn thể, tôn giáo, ngôn luận, tư tưởng là bất khả xâm phạm. Theo đó, không ai có đặc quyền chính trị, cũng chẳng ai có quyền từ khước, tước đoạt quyền làm người của con người mà xã hội tiến bộ đã công nhận. Kế đến, phải trả quân đội, các lực lượng võ trang, công an, an ninh, tình báo về với chức năng của họ. Hai tổ chức này không thể thuộc một lực lượng chính trị nào, nhưng là của toàn dân với nhiệm vụ giữ an ninh, bảo vệ cương vực và lãnh thổ. Dĩ nhiên những điều tâm huyết, dù có khả năng làm thay đổi cả bộ mặt và cơ chế của đất nước như thế, cộng sản sẽ không bao giờ biết lắng nghe. Họ không nghe vì đã có điều số 4 và “dạo đức” HCM dẫn đường!

b. Dự thảo 4, luật tín ngưỡng, tôn giáo.

Mới đây, HDGMVN, và các tôn giáo bạn lại nhận được một bản hỏi ý kiến khác từ nhà nước Việt cộng gởi đến. Vừa đọc qua cái tên "Dự thảo 4- Luật Tín Ngưỡng, Tôn Giáo" ký ngày 10-4 là rớt mồ hôi hột. Trước tiên, không biết gởi đi là ngày nào, nhưng phải gởi trả lời trước ngày 05-5-2015. Kế đến, Tôn Giáo nào thì cũng đã có luật lệ riêng cho người theo tôn giáo ấy giữ gìn. Nghĩa là, luật lệ về tôn giáo thì do các chức sắc có thẩm quyền trong tôn giáo đưa ra, quy định cho phù hợp với đời sống tín ngưỡng và sinh hoạt của tôn giáo trong xã hội cho các tín đồ, bổn đạo của họ đi theo. Nay Việt cộng, những Kẻ Vô Đạo, vô thần, chuyên nghề đập phá đền chùa, tôn miếu, cướp của, cướp tài sản của nhà thờ lại đứng ra làm luật cho người Có Đạo thì họ sẽ làm ra những thứ luật lệ gì? Có phải chăng là để cấm cách, để quy hoạch và đáp ứng cho nhu cầu vô thần, vô đạo của CS?

Đặt ra câu hỏi vậy thôi, chứ thực ra chẳng cần tìm hiểu làm gì. Bởi lẽ, chỉ cần đọc đến cái thời hạn gởi trả lời (5/5/15) và kèm theo câu rất ấu trĩ, nếu như không muốn nói là không có lễ giáo, văn hóa: “hết thời hạn trên nếu không nhận được văn bản góp ý của quý vị, xin được hiểu là đã đồng ý với dự thảo” là biết cái luật lệ ấy “giá trị” như thế nào. Theo đó, chả nên để mất thờ giờ, cứ vò và ném cả thư ngỏ cũng như cái bản dự thảo kia vào đống… rác, mọi người đều đoán biết trong cái bản dự thảo ấy đã viết ra những gì, và với những mục đích gì?” Chắc chắn nó không đi ra ngoài những điểm sau:

1. Cấm cản, kiểm soát. CSVN sẽ đặt ra nhiều cái bẫy, nhiều hình thức để cấm cản và kiểm soát những sinh hoạt của các tôn giáo.

2. Áp đặt hiệu ứng vô thần vào tôn giáo. Để phá hoại đời sống linh thánh của các tôn giáo, Việt cộng sẽ tìm cách kiểm soát và áp đặt giáo án thuộc hệ vô tôn giáo, vô thần thánh vào trong việc đào tạo các chức sắc của tôn giáo.

Cài cắm, gài người vào trong các tôn giáo với mưu đồ phá hoại niềm tin và đời sống linh thiêng, hợp nhất của các tôn giáo. Để từ đó CSVN sẽ cơ cấu những kẻ vì đảng vì lợi danh để phá hoại đời sống của người dân như Phạm Văn Bồng tức Thích Trí Quang. Làm dâm ô, bại hoại cửa Phật, hay nhà thờ như Thích Nhuận Tiến (Đồng Nai), Thích Thông Anh, (Khánh Hòa) như Phan Khắc Từ (họ đạo Vườn Xoài). Rồi từ những kẻ bất giáo này, CS sẽ dồn ép tôn giáo, làm ô uế cửa phật, nơi tôn nghiêm, phỉ báng tôn giáo, phỉ báng thần thánh bằng cách đưa cái đầu lâu của HCM vào chùa, đền miếu, ngồi ngang hàng với Thần Phật.

Và sau cùng, cướp đoạt tài sản của nhà thờ, của các chùa chiền theo diện quy hoạch để lấy tiền chia nhau hành lạc.

Ngoài những mục đích này ra, có thể còn có những chủ trương mờ ám khác nữa. Nhưng tuyệt đối không có một điểm đứng đắn nào, tử tế nào, khả dĩ được gọi là tốt đẹp hay bảo đảm quyền tự do tôn giáo của người dân sẽ được viết ra trong cái bản dự thảo này. Đã tệ hại như thế, “dự thảo 4, luật về tín ngưỡng, tôn giáo” là một thứ luật hoàn toàn khác với các luật lệ khi được áp dụng. Khác vì nó chỉ chế tài phía các tôn giáo, là đối tác buộc phải thi hành luật. Nó không bao giờ chế tài phía làm ra luật.

Ai cũng biết, luật lệ đều phải áp dụng cho mọi người. Thí dụ, luật hình sự, dân sự. Luật về gian dâm, trộm cướp, phản quốc thì từ Hồ Chí Minh, các viên chức, hoặc thường phạm đều có thể vi phạm và đều bị chế tài. Riêng luật về tôn giáo thì chỉ có những “tội phạm” là người trực thuộc trong các tôn giao mà thôi. Riêng bộ phận của phía người làm luật (phía nhà nước) thì sẽ không bao giờ có thể bị kết tội vi phạm vào luật tôn giáo. Bởi lẽ, toàn là những kẻ vô đạo thì làm sao có thể vi phạm luật tín ngưỡng và tôn giáo được? Ấy là chưa kể đến trường hợp, chỉ một giới chức nhỏ nhoi tại địa phương như phường khóm thôn, cũng có quyền giải thích về những điều khoản ghi trong bản dự thảo này tùy theo sinh hoạt trong khu xóm của mình! Như thế, nó khác gì cái thòng lọng buộc vào cổ các tôn giáo, cộng sản muốn xiết chặt lại lúc nào tùy thích. Nếu địa phương muốn được dễ thở thì lại phải Xin và dĩ nhiên là phải chi tiền để được cho!

Tóm lại, không một người nào mà không nhăn mặt, khó chịu, bực mình nếu như không muốn nói là muốn nổi giận, phẫn uất vì những hành động côn đồ của những tên sát thủ trong những bản tin nhỏ tôi trích dẫn ở trên. Tuy nhiên, theo tôi, những bản tin này chỉ như một cái gai quá nhỏ bé, lỡ đâm trúng da thịt chúng ta mà thôi. Nó thực sự không đáng để đem ra so sánh với những đòi hỏi cưỡng đoạt côn đồ của HCM với Nông thị Xuân, hoặc những luật lệ bá đạo của chúng với dân ta. Sự cưỡng đoạt khống chế này không phải chỉ có trong thời cải cách ruộng đất, thời chiến, nhưng còn là đòi hỏi cưỡng đoạt trong mọi giây, mọi phút trong đời của chúng ta hôm nay nữa. Đó là những đòi hỏi lộng quyền, bá đạo, côn đồ gấp trăm lần những đòi hỏi mang tính cá nhân trong những bản tin như cái gai nhỏ ở trên. Nó là một con dao cực bén đã thọc vào cổ, vào trái tim, vào buồng phổi của tất cả mọi người. Hoặc giả, nó là cái búa tạ đã đập vào đầu vào cổ toàn dân tộc Việt Nam ta. Đó là cái điều số 4 ghi trong bản văn gọi là HP tự biên tự diễn của nhà nước Việt cộng. Từ khởi điểm cưỡng đoạt bá đạo này, người dân Việt Nam đã mất tất cả. Mất từ quyền sống đến công quyền.

Thật vậy. Nếu không có cái điều cưỡng đoạt này, không có gương “đạo đức” HCM, nền luân lý đạo hạnh và văn hóa của dân tộc ta không thể bị phá sản, sẽ không có nhiều những loại tội đại ác côn đồ như trên xảy ra. Chưa chắc gì những thanh niên trên xa đà vào tội ác để bị kết án. Sẽ không có nhiều những tệ nạn trộm cướp, đĩ điếm, ma túy, đâm chém nhau như hôm nay. Nếu không có “đạo đức” HCM, tài sản của nhà thờ, của chùa chiên không bị vi phạm, tôn giáo không thể bị phỉ báng vì Kẻ Vô đạo làm luật cho Người Có Đạo. Nếu không có điều cưỡng đoạt số 4, tập đoàn Cs không thể bám vào cái đầu lâu của HCM để từ đó thêu dệt, vẽ vời ra, và thay nhau đánh bóng tội ác để tiếp tục trấn lột máu xương của nhân dân và phục vụ cho mưu đồ bành trướng Bắc Kinh. Nếu không có cái điều cưỡng đoạt số 4 này, đất đai của người dân không thể bị quy hoạch tùy tiện, đất nước không có những dân oan. Không có cái điều 4 này, những người hy sinh bảo vệ quê hương sẽ có một vị trí xứng đáng trong lòng dân tộc. Không phải hẩm hiu, bia tàn, nhang lạnh và nằm dưới chân những nghĩa trang, những ngôi mộ hoành tráng mang tên “Liệt Sĩ Trung Quốc” ngay trên đất nước mình. Không có điều số 4 này, Việt Nam đã không bị mất biển đảo, không thể bị bất cứ kẻ nào vẽ lại đường biên giới. Dân ta sẽ không gặp đại họa, không bị bất hạnh như hôm nay.

Như thế, điều số 4 này có phải là con dao đã thọc sâu vào trong tim vào buồng phổi, vào lá gan của từng người, hay như cái búa đã đập vào đầu, vào cổ toàn thể dân ta hay không?
Điều số 4 này có phải là một thứ luật lệ của kẻ bá đạo, đang từng giờ, từng phút giết chết cuộc sống của cả dân tộc ta, hay nó phục vụ cho Việt Nam ta đây?

Hơn lúc nào hết, chúng ta nên nhớ rằng, Nhân quyền, công quyền của ta đã mất, ta đã như một kẻ nô lệ. Việc ta còn sống hay chết. Việc ta có bị tập đoàn cộng sản phanh thây, giam cầm, hay tôn giáo, tín ngưỡng của ta có có bị phỉ báng hay không, không phải là vấn đề để CS quan tâm. Với CS, dân ta đã bị coi là nô lệ, thì tên nô lệ ấy mang tên Việt Nam hay Trung quốc cũng chẳng có gì khác biệt. Có chăng là khi đất đai biển đảo và các công trình kinh tế của ta sau khi đã lọt vào tay Trung cộng thì quan cán CS được hưởng hàm thái thú, còn ta thêm một cái tròng mới vào cổ mà thôi.

Hỡi thanh niên, học sinh Việt Nam. Hãy tránh xa những trò bá đạo của HCM, đừng bao giờ dại dột theo gương y để tự gây họa cho mình và cho xã hội.

Hỡi người dân nô lệ, chúng ta chỉ có một con đường duy nhất để đi. Hãy cùng nhau đứng dậy, đập tan xích xiềng, xé nát tất cả những luật lệ bá đạo của chúng đi. Chúng ta và con cháu chúng ta phải lấy lại quyền làm người. Lấy lại Tự Do, Công Lý. Lấy lại quyền sống của một chủng tộc bất khuất trong dòng máu Độc Lập Việt Nam mà Tạo Hóa đã trao cho chúng ta.

29/05/2015

Sáng như Lú!!!

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Trong sứ mạng mò kim ao cá bác Hồ để đi tìm những tên đầy tớ có "tâm" như Hồ Quang, có "đức" như C.B. có "trong" và "sạch" như Trần Dân Tiên vừa đi đường vừa thò tay tự nâng củ kiệu dưa leo, Tổng bí lú đã gọi đó là công tác "tìm viên ngọc sáng"! Tiêu chuẩn của Tổng bí lú là: "phải tìm cho được những bông hoa đẹp nhất, những viên ngọc sáng nhất, xứng đáng nhất, được dân và đảng viên tín nhiệm." (1) 

Có tìm được không?

Câu trả lời chắc cú: được 99%! Đảng dĩ đại đã từng tìm được bông hoa đẹp nhấtkiểu ĐM thiến lợn, viên ngọc sáng nhất cỡ ĐM họ Nông, và đã tìm được tên Lú xứng đáng nhất, đệ nhất cao thủ lú trong cái gọi là "thời đại huy hoàng nhất của đất nước Hồ Chí Minh" (2) để ngồi vào ghế TBT trong những nhiệm kỳ vừa qua thì cớ gì không tìm được một viên ngọc giông giống như ĐM Mạnh Lú cho triều đại cuối cùng của đảng cộng.

Câu trả lời ở trên dừng lại con số phần trăm 99%, thiếu mất 1% bởi vì có 1 điều không thể thực hiện được. Đó là cái vụ được dân tín nhiệm.

Lý do là dựa vào tiến trình quy hoạch mùa màng nhân sự tương lai của cái đảng từng đã được Tư Sang, Trọng Lú thú nhận là nhiều sâu lắm chuột nhưng đùng một cái bây giờ nhìn đâu cũng chỉ (nghe) toàn là ngọc sáng, hoa thơm: ứng cử viên BCHTƯ được giới thiệu, lựa chọn từ ba nguồn: (1) danh sách quy hoạch nhiệm kỳ 2016-2021 và các nhiệm kỳ tiếp theo; (2) các ủy viên trung ương khóa XI đủ chuẩn tái cử; (3) các đảng viên ngoài danh sách quy hoạch, gồm những người có đức, có tài, có tín nhiệm và có triển vọng về khả năng lãnh đạo quản lý, đủ tiêu chuẩn tham gia trung ương khóa XII. 

Trong quy hoạch mùa màng từ 3 nguồn phân bón này, nguồn nào cũng là nguồn của đảng, có ông bà chủ nhân mang tên DÂN nào lọt vào để tham gia ý kiến, ý cò gì đâu để mà có chuyện "dân tín nhiệm". Nói cho cùng thì mấy ông bà DÂN vô sản, nghèo rớt mồng tơi, đi xem bắn pháo bông cho đỡ đói, thì biết cái đếch gì về ngọc sáng, ngọc trong để mà chọn lựa... nữ trang cho con nạ dòng Hồ Thị Đẻng!

Vì thế thị Đẻng phải đẻ ra điều 4 hiến pháp.

Vì thế cho nên mới có tuyên bố bỏ điều 4 tức là thị Đẻng vung đao tự... đổ mười.

Ngọc sáng, ngọc trong, ngọc lú, ngọc lẫn gì cũng chết với (dân) chúng nó nếu (đảng) ta không tự mò, tự mẫm, tự nâng, tự niu, tự sung, tự sướng những hòn bi của nhau để vo ve thành những ngọc hoàn láng cóng như hòn bi dĩ đại của Trần Dân Tiên mà cha già DT đã từng vân vê bên vệ đường cắt mạng ngày nào.

Trao sứ mạng tìm viên ngọc sáng đó cho dân thì chúng... bóp cho mà chết!!!



___________________________________

Chú thích:


Tranh chấp tại Biển Đông: Những điều bạn cần biết

Bãi đá ngầm Chữ Thập trong quần đảo Trường Sa - Photo: Asia Maritime Transparency Initi

The Sydney Morning Herald * Nguyễn Hùng - Trần Hoài Nam (Danlambao) lược dịch - Trung cộng đang xây cất các đảo nhân tạo và thiết lập các cơ sở vật chất trong khu vực Biển Đông mặc dù nhiều quốc gia đang tuyên bố chủ quyền một phần của khu vực đó. Nhưng tại sao và bằng cách nào mà Trung cộng làm việc này? Dưới đây là các câu trả lời.

Trung cộng đang xây dựng những gì tại Biển Đông?

Dùng kỹ thuật nạo vét và bồi lấn đất, Trung cộng đã biến đổi những rạn san hô chìm tại quần đảo Trường Sa thành những hòn đảo nhân tạo có khả năng dùng làm các phi trường, cảng nước sâu và các cơ sở sẵn sàng cho các hoạt động quân sự. Những bức hình chụp từ vệ tinh đã cho thấy công tác xây cất bến tàu, các nhà máy làm xi măng và một bải đáp trực thăng, như các cấu trúc này trên rạn san hô Gạc Ma - Johnson Reef.






Chuyên viên phân tích thuộc Viên nghiên cứu Quốc phòng Jane đã đưa ra ý kiến rằng những hình ảnh cho thấy "một chiến dịch có bài bản và hoạch định kỹ lưỡng để tạo ra một chuổi pháo đài có khả năng phòng không và bảo vệ hải phận" xuyên suốt dãy các hòn đảo.

Điều gì đưa đến tình trạng tranh chấp Biển Đông?

Khu vực Biển Đông nắm giữ vị trí chiến lược rất to lớn do vị trí của nó - được bao bọc về phía Nam nước Tàu, phía Tây Phi Luât Tân, Bắc nước Mã Lai, phía Đông của Việt Nam và Cam Bốt - chiếm hơn phân nữa số lượng hàng hóa giao thương của Úc.

Vùng đó cũng chứa nhiều dầu và khí đốt thiên nhiên dưới lòng biển có khả năng khai thác cao.

Những vùng tranh chấp bao gồm quần đảo Hoàng Sa và Trường sa, cụ thể:

Fiery Cross Reef (được chụp theo thời gian: 

Add caption





Mischief Reef, được chụp ngày 17/03/2015:






Hughes Reef, được chụp ngày 14/11/2014:







Cuarteron Reef, được chụp ngày 15/11/2014 và theo thứ tự thời gian: 

Gaven Reef, ngày 15/11/2014 và theo thứ tự thời gian:


Có sáu quốc gia đòi chủ quyền trên các vùng biển bao gồm các đảo trùng lấp nhau: Trung cộng, Việt Nam, Phi Luật Tân, Đài Loan, Mã Lai và Brunei. Trung cộng, quốc gia đánh dấu vùng chủ quyền trên bản đổ của họ với đường lãnh hải "chín đoạn", dành chủ quyền đền gần 90% diện tích Biển Đông.

Tranh chấp lãnh hải, vốn bắt đầu từ nhiều thế kỷ qua, đã nhanh chóng gia tăng cường độ trong những tháng qua, phát xuất từ công tác bồi lấn đất  với qui mô lớn và nhanh chóng tại các rạn san hô ngầm trong quần đảo Trường Sa, làm cho các nước trong khu vực lo lắng rằng Bắc Kinh có ý đồ dùng chúng cho các mục đích quân sự.

Tại sao Trung cộng đang xây dựng trên Biển Đông?

Lý luận của Trung cộng thật là trơ trẻn: Họ bảo họ có quyền chủ quyền để xây dựng tại khu vực này. Bộ Quốc phòng TC đã so sánh việc xây dựng các đảo nhân tạo là những công tác xây dựng bình thường, như đang xảy ra tại những nơi khác trong nước Tàu.

Trung cộng cũng cho biết các đảo nhân tạo mới sẽ được sử dụng cho mục đích nhân đạo, bảo vệ môi trường, nghề cá và các mục đích khác.

Nhưng các nước đang tranh chấp chủ quyền khác trong khu vực, cũng như Mỹ và Úc, đã nêu lên câu hỏi về ý đồ thực sự của Trung cộng và coi việc cho tiếp tục xây dựng trong khi tuyên bố chủ quyền lãnh thổ chưa được giải quyết là việc làm không giúp giải quyết các tranh chấp. "Việc xây dựng các đảo nhân tạo chỉ gây thêm tình trạng tệ hại nhằm thay đổi hiện trạng trong khu vực trong khi chưa có giãi quyết rỏ ràng về tình trạng đòi chủ quyền", Bộ trưởng Quốc phòng Australia Dennis Richardson cho biết.

Trung cộng đã thường xuyên biện hộ rằng Việt Nam và Mã Lai Á cũng đã tiến hành bồi lấn đất tại các đảo họ đang kiểm soát, mặc dầu tầm mức các việc làm của Bắc Kinh vượt xa so với hai nước láng giềng này.

Công tác xây dựng (các đảo nhân tạo) được thực hiện ra sao?

Theo Cơ quan Minh Bạch về Hàng hải Á châu, trong một thí dụ, Rạn san hô Fiery Cross Reef, công tác tạo dựng thêm đất (bồi lấn đất) bắt đầu vào năm ngoái và đã mở rộng một vùng đất dài 3 km và rộng 200-300 m. Trước kia rạn san hô này nằm dưới mặt nước biển khi thủy triều lên "chỉ nhô hai mô đá". 

Đây là cấu trúc cũ nhất trên đảo này, cho thấy nó được xây trên mực nước biển trước khi công tác bồi lấn đất được thực hiện:


Và cùng một cấu trúc trong thời gian gần đây:






Không ảnh từ vệ tinh đã xác định vài nhà máy sản xuất xi măng trên đảo (nhân tạo)

Những cấu trúc hiện nay bao gồm lên đến 80% các tòa nhà cố định hay bán cố định và một đường băng máy bay dài 3110 mét có khả năng được các loại máy bay sử dụng kể cả các phi cơ chiến đấu: 

Các cơ sở bến cảng gồm năm bến tàu. 

Các hệ lụy gì từ việc tạo dựng các đảo nhân tạo?

Phi Luật Tân, một trong số các quốc gia giành chủ quyền khác ngoài Trung cộng đã lên tiếng lo ngại rằng, Trung cộng với sự to lớn về kinh tế và sức mạnh quân sự ngày càng tăng, đang sử dụng các hoạt động xây dựng của mình để áp đặt quyền kiểm soát quần đảo Trường Sa và Biển Đông, và nhự vậy nhằm bắt nạt các quốc gia láng giềng nhỏ hơn.

Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung cộng là Hoa Xuân Oánh đã phản pháo: "Đây là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng đến Philippines - Trung cộng sẽ không bắt nạt các nước nhỏ, trong khi đó, các nước nhỏ sẽ không được cố ý không ngừng làm cho tình hình rắc rối".

Theo Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển, "hòn đảo" được công nhận quyền lãnh thổ quan trọng hơn nhiều so với mỏm đá hoặc hình dạng khác. Các nước láng giềng của Trung cộng lo sợ việc xây dựng hòn đảo nhân tạo của Trung cộng là nhằm củng cố hành động tuyên bố chủ quyền của TC, từ đó thể suy ra các quyền hàng hải và độc quyền khai thác tài nguyên năng lượng dưới lòng biển.

"Theo luật pháp quốc tế, rõ ràng là không có bất kỳ số lượng nạo vét, xây dựng sẽ làm thay đổi hoặc tăng cường sức mạnh pháp lý của yêu sách lãnh thổ của một quốc gia," Daniel Russel, Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ đặc trách Đông Á và Thái Bình Dương cho biết. "Dù cho bạn có đổ bao nhiêu đống cát trên một rạn san hô ở Biển Đông, bạn không thể sản xuất ra chủ quyền lãnh thổ".

Tại sao Mỹ và Úc can dự vào?

Xuất phát từ số lượng hàng hóa di chuyền xuyên qua khu vực Biển Đông, Mỹ và các nước khác trong cộng đồng quốc tế nói rằng họ muốn bảo đảm không có những mối đe dọa tự do hàng hải trong khu vực. Đó cũng là một phần của chiến lược rộng lớn hơn của Mỹ "chuyển trục" hướng về châu Á.

Nhưng Bắc Kinh đã nổi giận trước sự can dự của Mỹ, gán cho hành động của Mỹ là "phá quẩy" thúc đẩy bởi lòng mong muốn của Washington nhằm hạn chế sự trỗi dậy của Trung cộng.

Giống như Mỹ, Úc cho biết họ không đứng về phía bên nào liên quan đến các yêu sách lãnh thổ, nhưng phản đối các hành động khiêu khích có thể làm mất ổn định đến hiện trạng của khu vực Biển Đông, lý do vì lợi ích quốc gia cần bảo đảm an toàn trên các tuyến đường hàng hải, cùng với sự ổn định và tự do hàng hải, và các đường bay xuyên ngang Biển Đông.

Ngày 31/05/2015

Nguồn:

The Sydney Morning Herald 
South China Sea dispute: What you need to know