Bắt cóc, tra tấn, đánh hội đồng người không có một tấc sắt trong tay (bất kể là ai, thanh niên, phụ nữ, người tàn tật), cướp điện thoại, laptop, đôi khi cướp cả chút tiền lẻ…là những trò thường xuyên của đám công an côn đồ, cánh tay phải của nhà cầm quyền VN đối với những ai dám lên tiếng. Đừng nói với tôi về tội ác của phát xít hay các tổ chức khủng bố cực đoan Hồi giáo, đảng cộng sản VN không chỉ tàn ác, man rợ không thua gì họ mà còn chơi hèn hơn, chơi “bẩn” hơn họ nhiều! Hành xử với dân kiểu này, nếu một ngày người dân thức tỉnh thì đừng hy vọng sẽ có một sự chuyển giao quyền lực êm ả! (Song Chi)
Ngô Thanh Tú (SN 1982), còn có nick là Thiên Sầu hay Tào Lao, tham gia hoạt động ủng hộ dân chủ- nhân quyền cho Việt Nam từ rất sớm, có lẽ trước cả khi phong trào dân chủ bắt đầu lan rộng trên nền tảng mạng xã hội Yahoo! 360. Anh được biết đến như một trong những thành viên đầu tiên và trẻ tuổi nhất của Câu lạc bộ Nhà báo Tự do (thành lập tháng 9/2007).
Tham gia sớm nên anh cũng bị đàn áp từ sớm. Sau những cuộc biểu tình bị dập tắt ở Sài Gòn và Hà Nội mùa đông năm 2007, Câu lạc bộ Nhà báo Tự do bị công an thẳng tay đàn áp, các thành viên bị săn lùng. Với những thanh niên trẻ như Ngô Thanh Tú, cuộc sống trở nên đặc biệt khó khăn. Tuy thế, chưa bao giờ anh ngừng việc ủng hộ dân chủ-tự do cho Việt Nam, ít nhất là bằng các bài viết bày tỏ thái độ, chính kiến rõ ràng.
Nhưng có lẽ cũng vì tham gia sớm quá, khi phong trào dân chủ còn lỏng lẻo, ít đoàn kết và ít được biết đến, nên dường như Ngô Thanh Tú cũng như một số bạn trẻ cùng thời của anh bị lãng quên. Hoặc điều đó cũng có thể do anh hiện sống ở Cam Ranh, nơi phong trào dân chủ còn yếu mà an ninh thì rừng rú, man rợ; chúng đã quen với kiểu tư duy “đóng cổng làng, bịt miệng dân rồi trói lại mà đánh”, chẳng ngán gì ai, chẳng sợ gì mà không làm.
* * *
Ngày 30/8 vừa qua, Ngô Thanh Tú bị công an Khánh Hòa bắt cóc giữa đường, đem về đồn tra tấn suốt một ngày đêm, với hình thức man rợ không khác gì thời trung cổ: trấn nước.
Công an còn cướp facebook Ngô Thanh Tú, viết lên đó vài câu mà người nào tinh ý, chỉ cần đọc qua là ngửi thấy sặc sụa mùi văn công an: “Thời gian qua, trên facebook của tôi đã đăng các bài viết có nội dung sai sự thật, xuyên tạc đường lối, chính sách pháp luật của Đảng, Nhà nước Việt Nam. Tôi sẽ gở bõ các bài viết của tôi và khuyên mọi người không tiếp tục chia sẻ, bình luận!”.
Công an quên mất rằng bắt chước giọng văn của một người viết thường xuyên và có kỹ năng như Tú là việc rất khó, nhất là với tư duy của những con bò đỏ.
Tuy thế, “nghiệp vụ” đê tiện này của đám an ninh Khánh Hòa vẫn khiến một số người có thể nghi ngờ, e ngại Ngô Thanh Tú vì nghĩ anh đã đầu hàng công an, hoặc facebook của anh đã bị công an kiểm soát. Ngay cả sau khi Tú lấy lại được facebook, vẫn ít ai dám liên hệ với anh.
Giờ phút này, Ngô Thanh Tú vẫn đang phải nằm liệt giường. Anh ở cùng mẹ, ngôi nhà của hai mẹ con ở Cam Phước (Cam Ranh, Khánh Hòa) bị công an theo dõi nghiêm ngặt khiến anh gần như bị cô lập trong tình trạng sức khỏe yếu, đau khắp người, và không đi khám được vì… đang dịp lễ 2/9.
Dưới đây là câu chuyện Ngô Thanh Tú kể lại.
* * *
VỀ VỤ BẮT CÓC NGÀY 30/8
Khoảng gần 15h ngày 30/8, tôi chở người bạn đi từ xã Cam Phước Đông xuống thành phố Cam Ranh để đưa bạn mình về.
Đến khu vực gọi là Bồn Phân, cách đường Quốc lộ 1A khoảng 700m liền bị 2 thanh niên chạy trên chiếc Exiter Yamaha chặn lại. Cảm nhận điều không hay, tôi quay đầu bỏ chạy được hơn 100m thì bị đuổi kịp. Tại đó, tôi nhận ra khoảng từ 6-7 người bao vây lấy tôi. Một trong số họ là thanh niên cao lớn kẹp cổ khiến tôi thở không được. Những người khác bẽ tay, ghì người tôi xuống đất. Họ lấy luôn cả chiếc điện thoại mà tôi mang trong người.
Sau đó, tôi bị khống chế đưa lên xe đưa về trụ sở Công an thành phố Cam Ranh. Tại đó, họ đưa chiếc laptop ra và buộc tôi phải thừa nhận Facebook là của mình. Tôi không thừa nhận liền bị 4 người liên tục đánh đập vào đầu, cổ, vai, hai bên hông, tay và chân. Họ buộc tôi phải thừa nhận Facebook mà họ đưa ra là của tôi. Tôi vẫn không thừa nhận. Lúc này, Đồng-người đội trưởng An ninh của công an thành phố Cam Ranh đã ra lệnh cho những người khác “nhận nước” tôi. Ngay tức thì, người thanh niên to lớn kẹp cổ, hai người khác bẽ tay tôi, còn một người khác đấm vào hông, sườn và một người đi đổ nước vào trong chiếc ly nhựa. Họ liền đổ ly nước vào mặt tôi để tôi phải sặc nước.
Tôi đã phải bị tra tấn, chửi rủa, miệt thị như vậy từ khi bị bắt cóc cho đến hơn 19h thì được đưa lên xe hơi đưa ra công an tỉnh Khánh Hòa (thành phố Nha Trang) để làm việc.
Tại Nha Trang, tôi làm việc liên tục từ hơn 20h tối cho đến 0h15 phút ngày 31/8. Sau đó, tôi được họ đưa đi ngủ tại một hội trường với hai viên cảnh sát túc trực. Ban đầu, những người này tỏ ra vô hại, nhưng càng về khuya, họ liên tục tạo ra âm thanh khiến tôi và họ không thể ngủ được. Nguyên cả đêm hầu như tôi thức trắng.
Đến khoảng 6h30 sáng, ho đưa tôi lên phòng để làm việc tiếp. Buổi làm việc liên quan đến tài liệu được cho là của đảng ủy khối doanh nghiệp tỉnh Khánh Hòa có đóng dấu “Mật” được rò rỉ trên Internet trước đó. Tôi thấy nó trên Facebook, lưu lại và chia sẽ trên Facebook cá nhân của mình. Họ muốn cáo buộc tôi đã phát tán tài liệu mật.
Đến khoảng gần 20h tối ngày 31/8, công an tỉnh Khánh Hòa nói đã làm việc xong, họ bàn giao tôi cho công an thành phố Cam Ranh. Hai viên công an thành phố Cam Ranh đưa tôi về bằng xe hơi. Tại trụ sở công an, họ buộc tôi phải viết bản cam kết theo ý muốn của họ. Khi tôi không đồng ý, họ liền đánh đập tôi.
Đến khoảng 22h tối, họ đưa tôi xuống xe hơi và nói cho về. Trên xe có ba người, một người lái xe, một người ngồi bên trái và một người ngồi bên phải tôi. Người bên phải bốc mùi rượu. Khi xe vừa lăn bánh ra khỏi trụ sở công an, người ngồi bên phải liên tục đánh vào đầu, vào mặt tôi, trong khi người ngồi bên trái dùng tay ghì người tôi xuống cho người bên phải đánh. Họ đánh liên tục trên đoạn đường dài 1km. Sau đó họ thả tôi xuống ngã tư gần đó và tôi đón taxi để đi về nhà.
Hiện tại, cơ thể tôi ê ẩm, đau nhức nhưng chưa thể đi khám được vì đang trong ngày nghỉ lễ ở Việt Nam.
Cam Ranh ngày 2/9/2018.