Báo Pháp Luật TP.HCM có bài “Kỳ thi THPT quốc gia: Cần cuộc đại phẫu!”rằng: “Sau những sự cố nghiêm trọng ở Hà Giang, Sơn La và Hòa Bình, ngành giáo dục nếu không “đại phẫu” thì cũng phải “tiểu phẫu” kỳ thi THPT quốc gia để bịt lỗ hổng”.
Thực tế, từ năm 1975 đến nay có ai nhớ được nền giáo dục VN dưới sự lãnh đạo của đảng và nhà nước cộng sản đã trải qua bao nhiều lần sửa chữa, cải cách, cải tiến (hay cải…lùi?), thay đổi cứ xoành xoạch từ chữ viết, cách phát âm, bộ chữ cái, sách giáo khoa, chương trình học, việc tổ chức thi cử…v.v…? Bao nhiêu thế hệ học sinh VN đã bị làm “chuột bạch” cho vô số lần thí nghiệm hỏng bét đó? Nhưng cứ càng “cải” thì càng nát bét, còn người dân thì đổ xô nhau cho con đi du học, như một cách “tị nạn giáo dục”!
Rồi lại còn mơ học theo phương pháp, hệ thống giáo dục của Singapore, Phần Lan…gi đó. Nói thật, trước khi mơ xa như vậy (mà khó thành công lắm vì mỗi nước từ hoàn cảnh kinh tế, bối cảnh văn hóa, lịch sử, hệ thống chính trị…khác xa nhau), hãy học lại từ nền giáo dục của miền Nam VN trước năm 1975, vẫn còn khối điều hay và đáng học, mơ đâu cho xa. Nền giáo dục của miền Nam VNCH với triết lý giáo dục “dân tộc-nhân bản-khai phóng”, “lấy con người làm gốc, lấy cuộc sống của con người làm căn bản, không xem con người như một phương tiện hay công cụ phục vụ cho mục tiêu của bất cứ cá nhân, đảng hay tổ chức nào…. lấy quyền con người, quyền dân sự và lấy với bản Tuyên Ngôn Quốc Tế nhân quyền làm nền tảng để xây dựng con người” (trích “Ưu việt của giáo dục miền Nam” của tác giả Nguyễn Quang Duy, BBC).
…“Trong những thành tựu này, có thể nói, không gì sánh bằng nền giáo dục VNCH. Tuy non trẻ, ảnh hưởng của nó còn kéo dài, vị ngọt của nó còn thấm đẫm theo nhiều thế hệ người Việt ở hải ngoại lẫn quốc nội sau này. VNCH là một trong những quốc gia đưa giáo dục vào chính hiến pháp, bảo đảm công dân được học hành miễn phí, và nền đại học không bị chi phối bởi chánh trị. Giáo dục thời VNCH chú trọng các yếu tố nhân bản, dân tộc, và khai phóng, có thể kể vài con số ước lượng sơ khởi vào đầu thập niên 1970. VNCH có 2.5 triệu học trò tiểu học, trên nửa triệu học trò trung học, và hơn 100 ngàn sinh viên đại học.
Trên cả nước, số người biết đọc / viết chiếm khoảng 70% dân số. Ngành giáo dục VNCH có đến 3 máy chấm bài thi trắc nghiệm điện tử IBM thế hệ đầu của Mỹ. Lúc đó Singapore mới có 1 máy, và ở VN hơn ba mươi năm sau mới biết sử dụng trở lại …VNCH có hệ thống trường học cả công lẫn tư rất mạnh, ở mọi cấp học. Nhiều trường còn lưu danh đến ngày nay như: Viện Đại học Sài Gòn, Viện Đại học Huế, Viện Đại học Đà Lạt, Viện Đại học Vạn Hạnh, Viện Đại học Minh Đức, Học viện Quốc gia Hành chánh, trường Quốc gia Âm nhạc, trung học Pétrus Ký, Chu Văn An, Gia Long, Quốc Học (Huế), Nguyễn Đình Chiểu (Mỹ Tho), Lasan Taberd, Regina Pacis, Regina Mundi, Bác ái, v.v…” (Trích: “VNCH-Quốc gia trẻ trung của Đông Nam Á”)
Đọc thêm: “Giáo dục trước và sau năm 1975”, RFA, “Nền giáo dục ở miền nam 1954-1975”, Nguyễn Thanh Liêm, “Nhìn lại nền Giáo dục VNCH: Sự tiếc nuối vô bờ bến”, blog Huỳnh Minh Tú)…
Điều quan trọng nhất, giáo dục của VNCH không phải chỉ đào tạo ra những con người có kiến thức vững vàng, chuyên môn tốt (điều này thể hiện rất rõ khi so sánh trình độ chênh lệch từ học sinh, sinh viên, công nhân viên chức, kỹ sư bác sĩ… của miền Nam và miền Bắc sau khi thống nhất vào tháng 4.1975), mà nền giáo dục đó đã tạo ra những thế hệ con người có tư cách, có liêm sỉ, có tinh thần trách nhiệm với công việc và xã hội, có tinh thần quốc gia, dân tộc rất cao. Đồng thời nền giáo dục đó cũng đã tạo ra một môi trường giáo dục đàng hoàng, thầy ra thầy, trò ra trò.
Còn bây giờ?
Một nền giáo dục không có tính triết lý giáo dục, nhồi sọ, nặng tính tuyên truyền, lạc hậu, chạy theo thành tích, không đặt mục tiêu đào tạo Con Người với đầy đủ phẩm chất làm người, phẩm chất công dân mà chỉ nhằm đào tạo những tầng lớp thanh thiếu niên bàng quan về chính trị, vô cảm với thực trạng của đất nước xã hội, học để lấy bằng ra làm quan hay kiếm tiền, kiếm một chỗ đứng trong xã hội…Sau hơn 40 năm, hai hậu quả nặng nề nhất từ nền giáo dục này là bệnh thành tích và gian dối, dối trá, ngày càng trơ trẽn, lộ liễu hơn.
Trong kỳ thi tốt nghiệp THPT 2018 vừa qua, cho đến nay đã có vài địa phương như Hà Giang, Sơn La, Hòa Bình…bị phát hiện gian lận, nâng điểm, sửa điểm cho hàng trăm thí sinh; nhưng ai dám chắc rằng chỉ những nơi này mới có gian lận? Báo VietnamNet có bài “Sau gian lận thi cử ở Hà Giang, Sơn La, Hoà Bình…còn gì nữa?”, qua phần trả lời phỏng vấn của các ông Nguyễn Văn Ngai, nguyên Phó Giám đốc Sở GD-ĐT TP.HCM, ông Nguyễn Hữu Tài, Trưởng phòng Khảo thí và Kiểm định chất lượng, Sở GD-ĐT Tây Ninh, và thầy giáo Đỗ Việt Khoa, giáo viên Trường THPT Thường Tín, huyện Thường Tín, Hà Nội, người 12 năm trước đã lên tiếng tố cáo gian lận ở trường Trường THPT Phú Xuyên A (Hà Tây cũ, nay thuộc Hà Nội) cho chúng ta thấy hiện tượng gian lận trong hệ thống thi cử ở VN đã có từ lâu! Và do không giải quyết tận gốc rễ của vấn đề, không xử phạt nặng nên những chuyện tiêu cực vẫn tiếp tục xảy ra, với mức độ ngày càng nghiêm trọng hơn!
Giáo dục lẽ ra phải là một ngành đàng hoàng tử tế, nhưng lâu nay không ai còn lạ gì những chuyện gian dối của ngành giáo dục như “chạy” điểm, mua bằng, xài bằng giả…Hệ quả là những con người không có đủ kiến thức, trình độ, năng lực nhưng vẫn vào được những trường đại học ngon lành, tốt nghiệp, có bằng cấp…trở thành kỹ sư, bác sĩ, giáo sư, quan chức…và họ đã gây ra bao nhiêu tai họa cho xã hội vì sự dốt nát của mình.
Mới đây, bài báo “Đào tạo phi công Vietnam Airlines, trắng trợn ra giá cả chục ngàn USD?” (báo Giáo dục VN) đề cập đến việc Đại biểu Quốc hội Nguyễn Sỹ Cương-Phó chủ nhiệm Ủy ban đối ngoại của Quốc hội có văn bản gửi Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải-ông Nguyễn Văn Thể, đề nghị làm rõ những tiêu cực trong đào tạo bay của Tổng Công ty hàng không Việt Nam (Vietnam Airlines), khiến dư luận không khỏi lo lắng. Một ngành đòi hỏi phải được đào tạo nghiêm túc, với những quy định cực kỳ khắt khe như phi công mà cũng có thể có những tiêu cực trong quá trình huấn luyện, kiểm tra, phỏng vấn… thì quá nguy hiểm!
Một ngành cũng rất quan trọng vì liên quan trực tiếp đến sinh mạng con người là ngành Y thì cũng nhan nhản những vụ scandal xài bằng giả, ngay cả ông Cựu Thứ trưởng Bộ Y tế Cao Minh Quang cũng dính scandal gian dối bằng cấp (“Thứ trưởng Bộ Y tế khai gian học vị tiến sĩ”, VNExpress) và dám chắc nếu khui ra thì quan chức ngành Y nói riêng và VN nói chung có khối người gian dối trong chuyện học hành, bằng cấp!
Báo Việt Nam Mới có bài “Hoảng hồn đào tạo cử nhân y dược: Cứ nộp tiền thi là đỗ!”. Bài báo cho biết: “…Tiếp tục điều tra theo thông tin bạn đọc phản ánh về những sai phạm tại Trường mầm non Việt Úc (hay tên gọi là Trung cấp Việt Úc), ngày 1/8, PV được bạn đọc chuyển cho một tờ thông báo tuyển sinh của trường này và nói: “Bất cứ ai có nhu cầu học liên thông lên đại học mà là đại học dược hẳn hoi, chỉ cần nộp tiền, hồ sơ vào trường Việt Úc sẽ được nhận ngay”!
Đúng là “hoảng hồn” thật! Trước đây chưa phát hiện vụ “cứ có tiền là đỗ” mà ngành Y của nước Cộng hòa XHCN VN đã có bao nhiêu vụ sai sót, nhầm lẫn, bao nhiêu vụ bê bối kinh hoàng như đau chân trái thì mổ chân phải, đau một quả thận thì “lỡ” tay cắt cả hai “Những vụ mổ nhầm, cắt nhầm tai hại của ngành Y tế”, 24 giờ, “5 sự việc gây phẫn nộ của ngành y năm 2016”, Zing. vn), đàn ông đi khám thì lại nhận được phiếu siêu âm… tử cung và buồng trứng (“Nam bệnh nhân bàng hoàng vì bác sĩ chẩn đoán “tử cung và buồng trứng”, Dân Trí), chân đau bình thường thì lại bó bột quá chặt đến nỗi hoại tử phải cắt cụt chân (“Vụ nữ sinh bị cắt cụt chân: “Gia đình tôi đã nhiều lần cầu cứu bác sĩ”, Dân Trí) v.v…
Chuyên môn của nhiều y bác sĩ, cán bộ ngành Y đã kém mà vấn đề y đức càng tệ hơn. Dư luận vẫn còn nhớ hàng loạt vụ bê bối như hàng ngàn bệnh nhân bị “nhân bản” phiếu xét nghiệm tại BV Đa khoa Hoài Đức, Hà Nội năm 2013, hàng ngàn bệnh nhân bị tráo nhân thủy tinh thể kém chất lượng ở BV Mắt, Hà Nội năm 2013 hay vụ án VN Pharma buôn lậu thuốc chữa ung thư giả năm 2017…
Những vụ này gây rúng động dư luận vì tính chất vô lương tâm đến tột cùng của những con người khoác trên mình chiếc áo trắng tinh khiết của ngành Y nhưng vì tiền mà có thể nhúng tay thực hiện những việc làm gian dối, tàn nhẫn, bất chấp hậu quả. Thứ hai là tính nghiêm trọng của vấn đề xét trên hậu quả do sự việc gây ra đối với bệnh nhân, cuối cùng là quy mô của sự việc!
Còn ở mức độ lẻ tẻ cá nhân như bệnh nhi, bệnh nhân tử vong vì y tá, bác sĩ cho uống lộn thuốc, đi khám thai bị phát nhầm thuốc phá thai khiến sẩy thai (“3 bà bầu bị phát nhầm thuốc phá thai, một người mất con”, Dân Trí) hay bác sĩ ném xác bệnh nhân xuống sông (“Bác sĩ thẩm mỹ gây chết bệnh nhân rồi vứt xác xuống sông Hồng”, Thanh Niên) v.v…thì vô số kể.
Một sự thật đáng buồn, nếu nhìn vào xã hội VN bây giờ chúng ta sẽ thấy sự gian dối, phơi bày khắp mọi lĩnh vực, mọi ngành nghề, từ trung ương đến địa phương.
Mới đây, lại đến vụ gần 600 hồ sơ thương binh giả được phát hiện ở Nghệ An, tức là không phải thương binh nhưng lợi dụng sơ hở của pháp luật để làm hồ sơ thương binh nhằm trục lợi chính sách. (“Gần 600 thương binh giả tại Nghệ An: Bộ LĐ-TB&XH lên tiếng”, báo Giao Thông). Người dân không khỏi nghi ngờ, riêng Nghệ An đã có gần 600 thương binh giả, vậy cả nước có bao nhiêu? Rồi còn các diện khác cũng được hưởng những chính sách của nhà nước (thực tế là tiền thuế của dân) như Thanh Niên Xung phong, Gia đình có công với cách mạng…liệu có hiện tượng làm giả này?
Cứ mỗi lần xảy ra một vụ bê bối nào đó, chúng ta tưởng như đã đến tột đỉnh của sự gian dối, liêm sỉ, vô lương tâm của con ngưởi nhưng không, sau đó lại xảy ra những vụ khác, với mức độ còn nặng hơn.
Tại sao vậy?
Đó chính là hậu quả của một nền giáo dục không đặt nặng giáo dục cho con người những phẩm chất làm người, lòng tự trọng, tinh thần trách nhiệm, tính trung thực, sự tử tế…
Nhưng suy cho cùng, giáo dục VN cũng chỉ là “nạn nhân” của một hệ thống chính trị độc tài, ngu dân mà thôi. Nhìn lại sở dĩ giáo dục VNCH trước đây đạt được những thành tựu trong đào tạo Con Người là vì môi trường giáo dục nói riêng và cả miền Nam VN trước năm 1975 nói chung có sự tự do, dân chủ, tôn trọng cá nhân, tôn trọng Quyền Con Người, cho dù nền dân chủ ấy còn non trẻ và có những khiếm khuyết, cộng thêm hoàn cảnh chiến tranh có nhiều khó khăn, cản trở việc xây dựng một xã hội thực sự tự do, bình yên, thịnh vượng.
Tất cả các nước có nền giáo dục tiên tiến trên thế giới đều là những nước có hệ thống chính trị tự do dân chủ, có nền luật pháp mạnh mẽ, minh bạch.
Chính vì vậy, nếu không có một hệ thống chính trị tự do dân chủ thì không thể có một nền giáo dục tốt được; và không thể đào tạo ra những con người vừa có kiến thức vững, chuyên môn tốt mà còn có nhân cách, có tinh thần trách nhiệm của một công dân được! Có “tiểu phẫu”, “đại phẫu” nền giáo dục này bao nhiêu lần nữa cũng vậy thôi!