Saturday, April 9, 2016

Thấy gì từ chuyện mời Tàu đến cảng chiến lược Cam Ranh sang việc bắt giữ tàu tại Bạch Long Vĩ?

Một con tàu 3 người bị tạm giữ là một cái giá quá hời để Bắc Kinh tiếp tục nuôi dưỡng tập đoàn nô lệ Ba Đình

Dân Làm Báo - Trong chuyến thăm của Thường Vạn Toàn - BT Bộ Quốc phòng Trung cộng vào cuối tháng qua, Thứ trưởng BQP Việt Nam là Nguyễn Chí Vịnh đã mở cửa ngỏ đón quan thầy vào Cam Ranh - vùng chiến lược biển của Tổ quốc. Đây là tiếp nối cho những hành vi mở đường và nối giáo cho giặc của lãnh đạo CSVN trải dài trong suốt hơn nửa thế kỷ qua.

Hành động này lại thêm một lần nữa đổ thêm dầu vào lửa đối với những dư luận trong và ngoài đảng kết án lãnh đạo Ba Đình bán nước. Nó đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng được đặt ra công khai bởi một số đại biểu quốc hội.

Bên cạnh sự phẫn nộ của dư luận, trong việc thực hiện tiến trình "bình cũ rượu mới", bãi nhiệm tam trụ triều đình cũ lập tập đoàn cai trị mới, đảng cộng sản có nhu cầu trang điểm lớp son phấn yêu nước lên mặt thành phần lãnh đạo mới; hy vọng làm nguội bớt những mầm mống bất mãn chế độ thân Tàu; chứng minh các đồng chí của "đảng ta" đang thực hiện lời thề trung thành với Tổ quốc Việt Nam.

Giải pháp chính trị tốt nhất là xin xỏ Bắc Kinh thả con tép mang tên Quỳnh Dương Phổ, mang số 13056, sau khi đã dâng cho quân xâm lược con tôm mang tên Cam Ranh: Bắt giữ một tàu đánh cá nhỏ của Tàu chỉ với 3 thuyền viên khi chiếc tàu này đang xâm phạm vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam tại đảo Bạch Long Vĩ.

Giải pháp này đã được thực hiện vài ngày trước khi bộ ba Sang, Hùng, Dũng bị bãi nhiệm để nhường ghế cai trị cho Quang, Ngân, Phúc trong vai trò Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng chính phủ. Nó được thực hiện để tạo dấu ấn "quyết tâm bảo vệ chủ quyền", cho những lời thề thốt của thành phần lãnh đạo mới.

Trong nhiều năm qua và cho đến bây giờ, đã có tổng cộng hàng chục ngàn tàu cá Trung cộng - ngư dân thật có, quân đội giả hình có - lộng hành trên vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam. Hành động bắt giữ con tàu 3 người mang tên Quỳnh Dương Phổ chỉ có giá trị thật sự, mang ý chí bảo vệ chủ quyền thật sự nếu đây là con tàu duy nhất của Trung cộng đang vi phạm chủ quyền Việt Nam.

Thực tế trả lời rất rõ ràng rằng, đây chỉ là một trong hàng trăm con tàu Trung cộng, ngay lúc này vẫn nhởn nhơ trên vùng biển Tổ quốc và xem đó như là ao nhà của Trung cộng.

Thực tế của những gì xảy ra vào cuối tháng 3 tại Cam Ranh, từ những ngày qua tại hội trường Ba Đình, từ những gì đã và đang diễn ra trên biển Đông cho thấy tất cả chỉ là một thủ thuật chính trị mị dân của Nguyễn Phú Trọng và tay chân với sự đồng thuận của Tập Cận Bình.

Một con tàu 3 người bị tạm giữ là một cái giá quá hời để Bắc Kinh tiếp hơi, tiếp tục nuôi dưỡng tập đoàn tay sai, nô lệ ở Ba Đình.

07.04.2016


???Hồ Chí Minh là người Việt Nam hay TQ

Ngọc Ẩn (Danlambao) - Trung Quốc công bố hình ảnh tài liệu Hồ Chí Minh (HCM) là Hồ Quang đã từng mang cấp bậc Thiếu Tá cục tình báo của quân đội TQ. Từ tài liệu này thì Hồ Chí Minh là gián điệp có huấn luyện kỹ năng gián điệp của TQ. Câu hỏi được đặt ra là Hồ Quang là người Việt Nam hay người TQ? Hồ Quang có phải là Nguyễn Sinh Cung?


Chúng ta tiếp tục phân tích những đoạn đường đời của Hồ Chí Minh tức là Hồ Quang để chứng minh những tài liệu do TQ giải mật có thể đưa đến kết luận HCM có phải là người TQ? Tên thật của HCM là Nguyễn Sinh Cung sau lấy tên giả là Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Ái Quốc, Hồ Chí Minh, Tống Văn Sơ v.v... Khó biết chắc là Nguyễn Sinh Cung sinh năm 1890 ở tỉnh Nghệ An và chết 1969? Nguyễn Sinh Cung có người chị ruột tên Nguyễn Thị Thanh (1884-1954 và anh ruột là Nguyễn Sinh Khiêm (1888-1950). Tôi chưa được biết có tài liệu nào nói đến sự gặp gỡ giữa hai anh em HCM kể từ sau 1932. Ông Khiêm chết 1950 và HCM đã chiếm trọn miền Bắc 1945 mà vẫn không nghe thấy việc hai anh em ruột hội ngộ.

Từ VN, năm 1911 HCM xin làm phụ bếp trên tàu Latouche Tréville. Sau một tháng trên biển, tàu cập bến cảng Marseille, HCM xin nhập học trường thuộc địa (École Coloniale). Trường École Coloniale là trường đào tạo nhân viên hành chánh để phục vụ trong vùng thuộc địa của nước Pháp. Trường đã từ chối đơn xin nhập học của HCM. Trong lúc thất nghiệp, lang thang trên nước Pháp khoảng 1 năm thì HCM qua Mỹ (1912-1913) tìm không ra công ăn việc làm, sau đó HCM qua Anh Quốc làm các nghề lặt vặt như phụ bếp, cào tuyết. nhờ có việc làm nên HCM ở Anh Quốc 5 năm đến năm 1917 đã trở về Pháp. Sau đó gia nhập đảng Xã Hội Pháp năm 1919. Từ 1920 thì Nguyễn Tất Thành đã theo chủ thuyết giải phóng thuộc địa của Lenin và hoàn toàn theo cộng sản chỉ vì Lenin đài thọ chi phí và trả lương hậu cho HCM. Nhìn qua tiểu sử của Nguyễn Tất Thành trong giai đoạn bỏ nước ra đi 1911-1920 thì ông ta sẵn sàng theo Pháp để phục vụ thực dân Pháp nếu Pháp đã nhận ông vào học trường thuộc địa. Nhận xét về Nguyễn Tất Thành là tiền thân của ông Hồ lúc bấy giờ có thể tóm gọn là người nào hay tổ chức nào nuôi ông sung sướng là ông phục vụ bất kể đó là thực dân Pháp, đế quốc phong kiến Anh Quốc hoặc cộng sản Nga.

Lần đầu tiên Nguyễn Tất Thành (NTT) sang nước Nga 1922-1924 để được huấn luyện chủ thuyết Marx-Lenin và phương pháp sách động quần chúng phá hoại. NTT đã đổi tên thành Nguyễn Ái Quốc (NAQ). Nguyễn Ái Quốc vào năm 1920 là tên gọi chung của tổ chức người Việt quốc gia bao gồm Phan Châu Trinh, Phan văn Trường, Nguyễn Tất Thành. Sau khi được huấn luyện thì Lenin gửi NAQ sang TQ 1924-1927 để tuyên truyền, kết bè phái kêu gọi người TQ và người Việt ở TQ theo chủ thuyết Marx-Lenin. Năm 1925 ông dụ dỗ Việt kiều và thành lập Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội ở Quảng Châu, TQ. Trong thời gian thành lập VNCMĐCH thì NAQ dấu biệt cái đuôi CS mà chỉ kêu gọi lòng yêu nước của chủ nghĩa dân tộc. Phương pháp này của cộng sản vẫn được đảng CSVN sử dụng đến hôm nay để gạt gẫm người dân qua câu nói “yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội”. Trong thời gian từ 1924-1930 thì nhiệm vụ của NAQ là đi khắp các nước trong vùng Đông Dương để tuyên truyền chủ thuyết Marx-Lenin và thành lập các hội tiền thân cộng sản nhưng được NAQ che đậy dưới vỏ bọc chủ nghĩa dân tộc. Thái Lan là đất nước trọng Sư đạo Phật. Vào những năm 1928-1929 thì HCM giả dạng làm thầy tu và ở Thái Lan để tuyên truyền chủ nghĩa cộng sản và kêu gọi Việt kiều Thái Lan tham gia. HCM thành lập đảng cộng sản VN tại Kowloon, Hong Kong vào ngày 3 tháng 2, 1930. Sau khi lộ mặc cộng sản thì chính quyền Hong Kong đã bắt HCM, lúc đó mang tên Tống Văn Sơ, từ 1930-1932 với ý định giao cho chính phủ Pháp. Theo tố cáo của tờ báo L’Humanité số ra ngày 9 tháng 8, 1932 thì HCM đã chết vì bệnh lao phổi trong bệnh xá nhà tù, theo tờ L’Humanité là do thực dân Pháp cấu kết với Anh Quốc đã giết lãnh tụ đảng CS Đông Đương Tống Văn Sơ tức HCM. Sau đó lại có tin Luật Sư Frank Loseby biện hộ và Tống Văn Sơ được thả ngày 28 tháng 12, 1932. Sau khi được thả, Tống Văn Sơ bí mật trở lại TQ một hời gian ngắn sau đó qua Liên Xô và xuất hiện trở lại vào năm 1938. 1933-1938 là một giai đoạn đầy nghi vấn. Có lẽ HCM đã chết vì bệnh lao ở Hong Kong hay đã bị thực dân Pháp giết trong nhà tù như tờ báo L'Humanité tố cáo. Do bị tố cáo của tờ báo lớn của Pháp là L’Humanité nên Hong Kong đã dàn cảnh luật sư biện hộ để thả một người khác cho êm chuyện. Sau khi được thả thì Tống Văn Sơ đã không tiếp xúc với bất cứ ai để được phỏng vấn kể cả liên lạc với báo L’Humanité để có dịp tuyên truyền, tố cáo thực dân Pháp như HCM đã từng làm trước đây khi còn ở Paris. Hành động lặng lẽ biến mất sau khi ra tù nhất định không thể là hành động của một lãnh tụ đảng Cộng Sản Đông Dương. Bản chất của cộng sản là tuyên truyền, bịp bợm và không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội tuyên truyền. Thời gian 5 năm từ 1933-1938 có thể là giai đoạn huấn luyện một điệp viên người Tàu là Hồ Quang để thay thế Hồ Chí Minh đã chết. Theo tài liệu nghiên cứu của sử gia Sophie Quinn Judge thì Hồ Chí Minh đã có vợ là Tăng Tuyết Minh vào năm 1926, bà là người TQ, trú ngụ TQ. Sau khi được thả ra khỏi nhà tù Hong Kong vào tháng 12, 1932 thì Tống Văn Sơ tức HCM đã trở lại TQ một thời gian ngắn trước khi đi Liên Xô. Tại sao Tống Văn Sơ tức HCM không trở về nhà gặp người vợ TQ sau khi ra khỏi nhà tù Hong Kong? Có phải vì HCM giả sợ bà Tăng Tuyết Minh nhận diện? Có ai ra khỏi tù mà không về nhà thăm vợ mà phải vội vã bỏ đi? 

Tên Hồ Chí Minh bắt đầu được sử dụng ngày 13 tháng 8, 1942 tức là sau khi Tống Văn Sơ tức Hồ Quang tức Hồ Chí Minh được CS Liên Xô huấn luyện 5 năm. Có giả thiết cho rằng Stalin đã không tin tưởng HCM nên giam lỏng HCM tại Moskova 5 năm. Giả thiết này không thuyết phục vì cả Lenin và Stalin là hai tên bạo chúa đã giết 20 triệu dân Nga thì không có lý do gì để giữ mạng HCM khi bạo chúa nghi ngờ lòng trung thành. Giai đoạn trước 1942, HCM đã đổi tên nhiều lần để lẫn tránh bố ráp của thực dân Pháp. Thế thì tại sao sau khi chiếm trọn miền Bắc và nắm toàn quyền sinh sát từ 1945-1969 thì HCM sợ ai mà không lấy lại tên, họ do cha mẹ đặt là Nguyễn Sinh Cung hay Nguyễn Tất Thành? Cho dù có đổi tên thì tại sao HCM là người VN mà không đổi tên là Nguyễn Chí Minh hay Lê Chí Minh mà phải là họ “Hồ”? Theo suy đoán của tôi, Hồ Quang là người TQ đóng giả vai trò Nguyễn Sinh Cung nhưng người Tàu rất nặng truyền thống nối dõi tông đường, vì lý do đó, Hồ Quang nhất định giữ họ “Hồ.” Chữ “Quang” và chữ “Minh” đều có nghĩa là ánh sáng thế thì Hồ Quang và Hồ Chí Minh đồng nghĩa.

Tại sao Lê Duẫn và Lê Đức Thọ là đàn em mà có thể khống chế một kẻ được cả Liên Xô và TQ huấn luyện gian manh và tàn ác như Hồ Chí Minh? Có phải vì Ô. Duẫn và Ô. Thọ biết rõ HCM là người Tàu giả dạng HCM?

Tại sao HCM có một người chị ruột là bà Thanh mà HCM chỉ gặp một lần vào lúc chiều tối để khó nhận diện. HCM viện cớ không gặp chị ruột là do bận việc nước thế thì tại sao HCM có nhiều thời giờ với Nông Thị Xuân và nhiều phụ nữ khác? Có lẽ các phụ nữ trẻ không biết mặt HCM trước đây thì HCM không sợ bị lộ diện giả mạo.

Tại sao trước khi chết HCM yêu cầu được nghe nhạc Tàu? Có phải HCM muốn về nguồn trước khi chết?

Nhìn cách cầm cây viết của HCM thì đích thị là cách cầm viết của người Tàu để viết chữ Hán. 


Gần đây đảng CSVN cho đăng tải một bức thư do HCM viết cho bà Mộ Lan. Theo đảng CSVN thì bức thư đó đã được gửi khoảng 80 năm trước. Nội dung bức thư đó và lời bình luận của báo chí CSVN chỉ xoáy vào gốc gác HCM là người Nghệ An với mục đích chống lại dư luận HCM là người Tàu Hồ Quang. Theo quan sát của tôi thì tại sao một lá thư ngắn như thế mà HCM đã không viết tay mà lại đánh máy? Có phải vì đảng CSVN sợ xét nghiệm nét chữ? Lá thư đã 80 năm dưới nhiệt độ ẩm ướt ở VN mà giấy không mục và nét mực nhìn còn mới như mới vừa đánh máy.

Có quá nhiều nghi vấn để nghi ngờ HCM là gián điệp Hồ Quang người TQ được gài vào để chiếm nước VN. Khi những nghi vấn đó chưa được đảng CSVN làm sáng tỏ thì có nên xây lăng, tạc tượng để thờ một người Tàu và gọi người Tàu là “Cha già dân tộc” của dân VN và bắt dân tộc VN học tập đạo đức của người Tàu Hồ Quang? Hay là đảng CSVN đã biết HCM là người Tàu nhưng Đảng CSVN đang muốn xát nhập VN vào TQ cho nên BCT CSVN hồ hỡi, nhất trí chọn người Tàu là “Cha già dân tộc” của người VN? Đảng CSVN cần hóa giải những thắc mắc nghiêm trọng về nguồn gốc HCM bằng phương pháp khoa học như thử nhiệm DNA. Cái xác HCM còn đó thì không có lý do gì để từ chối việc xác minh nguồn gốc HCM. Xác minh nguồn gốc HCM thì tạo nên tính chính danh cho những đảng viên CSVN đặt niềm tin vào HCM thế thì tại sao đảng CSVN không làm? Thử nghiệm DNA xác minh Nông Đức Mạnh không phải là con của HCM sẽ làm sáng tỏ Bác Hồ không có con vì bận việc nước như đảng CSVN đã ghi vào lịch sử. Nếu đảng CVN không làm những thử nghiệm có thể làm thì lịch sử do CSVN bào chế chỉ là sự lường gạt.

Người dân VN và kể cả các đảng viên CS đọc những nghi vấn kể trên và hãy tự phán xét và kết luận.

Ngày 8 tháng 4, 2-16


Tài Liệu từ Wikipidia "Hồ Chí Minh"

Có một thứ "tài" quá kém mới bị phát giác ở các "quan cộng Việt"

Tô Hải - Cho dù rằng nguyên tắc bất di bất dịch của nhiều thế hệ cộng sản (thiệt cũng như dỏm) là: khi chọn người cơ cấu vào lãnh đạo các cấp, từ cao tít trung ương tới tận cùng thôn xóm thì: tiêu chí cán bộ của họ đều phải có ĐỨC và có TÀI. Nhưng bao giờ cũng thế ĐỨC phải là trên hết! Mà Đức ở đây hiểu gọn ghẽ chỉ là: ĐẢNG TÍNH! Mà “đảng tính” thì lại phải “quán triệt” thành: 

"Đảng bảo gì phải nghe theo, nói theo và làm theo và làm theo và làm theo đúng như thế!"

Còn như nghĩ, nói và làm trái lại thì... có khi bị khai trừ khỏi… mặt đất! Dẫn chứng cụ thể: Thời kỳ “Cải cách ruộng đất, chấn chỉnh tổ chức”, không biết bao nhiêu bạn bè, gia đình thân thuộc bên nội, bên ngoại, bao đồng chí, đồng ngũ của tớ đã mất mạng vì thiếu cái ĐỨC này! Không bị “khử” tại chỗ thì cũng bỏ xứ, bỏ lại ruộng đất mồ mả ông cha, bỏ lại cả thành tích, huân chương, bằng khen qua các trận đánh Đông Khê, đồi A1…. để tìm đường chạy về phía VNCH! Đó là những tháng hòa bình đầu tiên năm 1954, khi Hải Phòng còn là vùng 300 ngày để nhân dân lựa chọn đất sống theo hiệp nghị Genève. Đó là những ngày “theo Chúa vô Nam” mà toàn bộ gia đình tớ đã nhận thức được “Chúa” đây đồng nghĩa với Tự Do, Dân chủ nên bỏ hết nhà cửa, của cải…, một đi không trở lại, dù chẳng ai là người công giáo! Chỉ riêng tớ, do mắc vào cái cảnh vợ con quá sớm và mắc cả vào cái chức đoảng viên “có vấn đề” (toàn gia theo địch), bị theo dõi đặc biệt, nên phải giả vờ “kiên quyết giũ vững lạp xường đảng tính”. Và từ đó, bắt đầu vào nghề đóng kịch (*) cứ như một kẻ trung thành với đoảng suốt đời bằng toàn những toác phẩm âm nhạc viết theo chỉ đạo!. Tớ đóng kịch gần hết cuộc đời để vợ con có miếng cơm, manh áo và để được… yên thân với cái “Giải thưởng Nhà Lước” ngay đợt 1, cùng 5, 7 huân chương đủ loại, xoàng thì “chiến sỹ hạng 3”, “chiến sỹ vẻ vang”, khá thì, “Lao động hạng nhất”, “chống Mỹ hạng nhất”… Tuy nhiên, đã khá nhiều lần, vai diễn của tớ cũng bị lộ ra bởi… quá bức bách về những điều vô lý, thậm chí tội ác mà bị Đoảng bắt phải thi hành… Những lần mất đoảng tính, không hoàn thành vai diễn “đoảng viên gương mẫu” may mà mới chỉ dừng ở chỗ “hay vạ miệng” nên rồi cũng chỉ bị ghi vào lý lịch là: "không có ý thức bảo vệ đảng”, là “hay phát ngôn vô trách nhiệm”…. Rồi cũng được… “cho qua” để “đồng chí ấy được tiếp tục sáng tác phục vụ đảng”… Nhờ cái tài vặt biến chủ trương chính sách thành bài ca hừng hực khí thế nên, tớ lại được tiếp tục “diễn kịch” cho tới ngày về hưu ở tuổi 59… Và, để rồi được thoát khỏi cái cảnh tuần nào cũng phải sinh hoạt và được tự do… tự diễn biến thành “lực lượng thù địch” như hôm nay.

ĐỨC, tiêu chí số 1 với cộng sản chỉ là như vậy đấy!

Con TÀI ư? Cho ngay đến bây giờ, lời anh Ba Duẩn vẫn còn vang vang: “đã đánh thắng hai đế quốc to là Pháp, Mỹ thì không việc gì mà đảng viên chúng ta không làm được”!... Cho nên… Đảng đã phân công làm gì cũng sẽ hoàn thành vụ hết! Xưa đã từng có một ông thầy dạy sử ở cấp 2 mà trở thành tướng tổng tư lệnh không cần qua một Saint Cyr, một West Point, một Frunze nào! Xưa cũng từng có một anh thợ nhà in mà làm tốt bộ trưởng ngoại giao, một anh hoạn lợn mà làm thủ tướng thì nay cũng vẫn có anh chưa bao giờ viết văn, làm báo, chưa hề một lần qua nghề “xướng ca hữu loài” làm bộ trưởng Văn- Thể- Du. Vẫn có anh chưa học nghề rầu khí nhưng phụ trách “khí rầu”ngon ơ, rồi nhảy sang “tư lệnh” ngành giao thông vận tải..., rồi nhảy lên Bô xờ-tờ, “kiêm tổng tư lệnh” một thành phố to, lớn, giầu và… khó bảo nhất nước! Đâu có gì là lạ? 

Tuy nhiên, “thời thế bắt buộc”, các “cán bộ nguồn”, “cán bộ chiến lược” của các ông lãnh tụ cộng sản tân thời ngày nay, hầu hết đều được dán cho các mác học hàm, học vị “tốt nghiệp ngoài giờ” hay… "tại chức" hoặc tiến sỹ, thạc sỹ về chính trị Mác-Lê của trường chính trị cao học Nguyễn đức Bình!… Đại trà tới mức thế giới phải… hết hồn: Riêng cái Ban “Tung Uơn” 12 dưới quyền tiến sỹ - giáo sư Trọng đã có tới… 61 tiến sỹ (37%), 49 thạc sỹ (27%), 50 cử nhân (28%)!... Tài có thừa hơn cả Mỹ, Anh, Úc… Ai dám bảo cộng sản vẫn theo chủ trương “Trí, Phú, Đia, Hào… đào tận gốc trốc tận rễ” của Trần Phú hay “Trí thức là cục Phân” của Mao thồông chí nữa nào…? Tiến sỹ Việt, làm việc ở nước Việt chứ có đi giảng dạy ở nước ngoài đâu mà lo bằng cấp vô giá trị?

Và cứ thế,… năm này qua năm khác, khóa này qua khóa khác, các ông tung ươn, các vị nghị sỹ (mà đa số phải là đoảng viên do đoảng cơ cấu), cứ nghiễm nhiên trở thành “nhà chánh trọe kiêm diễn viên chuyên nghiệp” như là một tiêu chí không ghi thành chữ nghĩa, nhưng ai cũng biết, kể cà các vai được cơ cấu thì lại càng... quá biết: Mình đang khóc, cười, hoan hô theo lệnh của tổng đạo diễn… và diễn xuất theo một kịch bản nào!

Vào loại sống khá dai và chứng kiến khá nhiều vở diễn chính trị “dở đến không chịu nổi”, tớ thấy: Hầu hết các đoảng viên đang tồn tại đến ngày hôm nay đều do HOÀN THÀNH VAI DIỄN TRUNG VỚI ĐẢNG bằng cách: chỉ chọn cho mình có một vai “an toàn” cho đến ngày về địa ngục mà thôi!: Đó là: VAI NHÂN VẬT VỪA ĐIẾC LẠI VỪA CÂM trong mọi sự kiện, biến cố chính trị, một chủ trương, đường lối, thủ thuật mới của “Vua Tập thể” nhưng mới “Tập Trung” vào một đại vương Tổng Bí ngoại thất tuần! Có một số không nhỏ thì chọn vai “nâng bi”, “thổi ống đu đủ” những kẻ hậu sinh nhưng đang ở trên đỉnh cao quyền lực, để mưu cầu chút quyền lợi hơn người… Nhưng do khả năng kịch cỡm quá lộ liễu khi “vào vai” nên ăn nói, viết lách nên lộ nguyên hình những vai diễn rẻ tiền bốc mùi thối hoắc và bị ném đá đến xưng mặt u đầu và lưu danh ô trọc trên khắp lịch sử chính trị thế giới!

Đặc biệt những ngày gần đây, khi Đại Hội XII đã... "thu về một mối" mọi quyền hành trong tay đại vương Trọng…, sự đòi hỏi về diễn xuất càng phải điêu luyện hơn nhiều để có thể nuốt trôi kịch bản “Cu đờ 244”, rồi nhập vai diễn “Đảng ta sáng suốt cực kỳ” hoặc “Đảng ta Dân Chủ đến thế là cùng” thì… đúng là một thử thách quá lớn cho “tài năng diễn kịch” của các tiến sỹ, thạc sỹ, giáo sư, phó giáo mà cứ mở miệng ra là phải nói: "Quả đất không hề quay" Chủ nghĩa cộng sản là khát vọng muôn đời của loài người”. "Truất phế cả 21 người trong một chính phủ chỉ còn 3 tháng nữa là hết nhiệm kỳ, chỉ định 21 người mới là... hợp hiến, hợp pháp” thì.... thì... diễn vai hoan hô, vỗ tay, cười toe toét đối với người có cái đầu của một em học sinh cấp 2 cũng... quả là... khó “nhập vai” thiệt!

Càng gay go cho các diễn viên hơn là: vở đại hài kịch đang ra mắt cả gần 2 tuần nay. Đó là vở: ĐẢO CHÍNH BẰNG PHIẾU BẦU CHÍNH PHỦ CÒN CÓ 3 THÁNG NỮA LÀ MÃN NHIỆM!

Phải làm sao dzui dzẻ, thoải mái, dân chủ, kỷ cương, ...êm xuôi, trót lọt, Người bỏ phiếu và bị bỏ phiếu “Hãy cút ngay lập tức!” đều cùng hoan hỉ, phấn khởi như được hưởng ơn mưa móc của Thánh Hoàng.! Anh “hết quyền” phải ôm anh “mới tiếm quyền” hôn hít, hít hà, hoa hoét hứa hẹn, hồ hởi, hể hả ngang nhau… 

Hai diễn viên kẻ lên ngôi, kẻ cút xéo đóng 2 vai cùng cười nhưng kẻ hả hê, người méo xệ

Bên Mỹ Obama thề nhâm chức tay đặt lên kinh thánh, trước gia đình, vợ con,... thề làm tròn nhiệm vụ mà nhân dân đã bầu

Lại thêm cái trò bắt chước lề thói dân chủ, tôn trọng hiến pháp bên Tây, bên Mỹ...


thề thốt trước hàng trăm camera, máy ảnh chộp cận cảnh làm lộ hết cái sự “không chân thực”, cái yếu tố cơ bản của một vai diễn là phải vào vai, diễn như không diễn” thì quả là khó cho tài tử gạo cội nào giả tạo nổi chứ chưa nói đến mấy chú tưởng mình đi làm chánh troẹ là chứ ngờ đâu phải trương cái mặt giả vờ, tay sờ cuốn sách chưa bao giờ nhìn thấy mà thề trung thành với cái Tổ Quốc đang bị Tầu cộng gặm nhấm dần mòn mà vẫn coi như hòa bình thắng lợi. Đặc biệt là trung thành với Hiến Pháp mà chính lúc này đây đang tuân lệnh Đảng xé toạc nó đi cùng điều lệ đảng mất rồi! Có chút diễn xuất thật lòng họa chăng chỉ là câu thề trung thành với Đảng tuy nó sau, nhưng nó lại quyết định những điều nói... xạo đã cố học thuộc lòng trước đó!

Ngoài ra, khi xuất hiện cận cảnh trước ống kính và trước nhĩ mục hàng triệu triệu quan chiêm thì càng lộ ra:

- Các diễn viên bị ra vai bất đắc dĩ này đã không hiểu thế nào là “đài từ”, lời thề trước quốc dân nó khác với tiếng nói đời thường, khác với tiếng nói khi đọc báo cáo, khác với trả bài học thuộc lòng ở các trường cấp 1 thế nào....

- Kèm theo tiếng nói là cử chỉ, thậm chí cả thể hình giáng bộ, tay chân, tư thế đứng ngồi, và nhất là nét mặt (jeu de phýionomie) phải phù hợp, ăn khớp...

- Đặc biệt khó và khổ cho diễn viên là tất cả các cảnh quay cận cảnh này tổng đạo diễn lại bắt diễn đi diễn lại hoài vì ý đồ là đảo chính từng người một và bầu từng người một nghĩa là mỗi nhân vật bị đá đi và cơ cấu nên đều phải diễn riêng mỗi cặp tới 2 ngày... Không cho miễn nhiệm chung và bầu chung để tránh sự cố xảy ra như có kẻ nào dám phá đám không tán thành quá nhiều một nhân vật nào đó nếu bầu chung thì rất khó... theo dõi để nếu cần thì xử lý (trường hợp bầu bán chung có tới 76/479 người không đồng ý miễn nhiệm bộ trưởng Bùi Quang Vinh!)

...thì trong vở đại hài kịch này, tất cả đều bị... ngơ ngác, gượng gạo, giả tạo đến thảm hại... (ảnh 3,4) Chỉ chứng kiến một cái đại cảnh “anh Thủ tướng mới mời anh Thủ tướng bị truất phế lên để tặng hoa mà anh cũ cứ ỳ ra để Vua Trọng phải công khai ra lệnh (hay mời?) và sau đó ôm nhau cùng cười cũng đủ thấy rằng cả đạo diễn lẫn diễn viên đều “tay mơ” đến mức nào!!

Tuy nhiên, xét cho cùng TOÀN BỘ SỰ KIỆN TRÌNH DIỄN VỞ ĐẠI HÀI KỊCH NÀY NÓ LẾU LÁO, NÓ COI THƯỜNG KHÁN GIẢ CHƯA TỪNG THẤY TRONG LỊCH SỬ SÂN KHẤU CHÍNH TRỊ TOÀN THẾ GIỚI (đập tan Hiến pháp do chính họ lập ra rồi bắt diễn viên vào vai... thề thốt trung thành với hiến pháp!!!!), Cho nên: Đòi hỏi loại diễn viên hề thượng thặng như Hoài Linh, Minh Béo... vào vai cũng khó thành công huống hồ mấy ông đoảng viên mới lên ngôi và mấy vị nghị sỹ sắp về vườn!

Chỉ tiếc rằng chẳng hiểu mấy vị nghị sỹ mới mạnh mồm vừa qua như chú Lai, chú Nghĩa, chú Vinh (Hải-Phòng) có dám mạnh tay bỏ phiếu trắng hay tạ sự đau bụng, đau đầu mà ở nhà để khỏi phải đóng những vai hề rẻ tiền của những vở diễn rất tốn kém cả trăm, ngàn tỷ của dân hay không nữa.

Cho nên, xin lỗi mấy chú bỏ phiếu trắng, mấy chú tìm cách “chuồn lẹ” đi, tớ cứ phải viết cái bài đánh động cho mấy chú “kịch sỹ bất đắc dĩ” khóa tới biết rằng: vai trò diễn kịch khó lắm đấy, không qua mắt được người xem đâu! Nhất là: DIỄN NHỮNG VỞ TUỒNG HÀI MÀ CẢ TÁC GIẢ LẪN ĐẠO DIỄN ĐỀU LÀ NHỮNG KẺ CHỈ ĐỌC TÊN LÊN LÀ KHÁN GIẢ ĐÃ BIẾT: TOÀN LÀ ĐỒ TƯ BẢN ĐỘC TÀI ĐỎ, ĐỒ ĐỂU, ĐỒ ĐI LỪA, ĐỒ COI MẤY THẰNG TÂY MĂC-LÊ LÀ ÔNG TỔ, COI KẺ THÙ LÀ BẠN COI NHÂN DÂN LÀ THÙ!

(*) xin coi “Hồi ký của một thằng Hèn” - gõ google tìm trang Việt Nam Thư Quán, mục tác giả.

Tô Hải

"Tam trụ" thề!!!

Trần Hoàng Lan (Danlambao) - Cuối tháng ba đầu tháng tư vừa qua, tại kỳ họp cuối cùng, quốc hội khóa 13 đã miễn nhiệm 3 chức vụ chủ tịch quốc hội, chủ tịch nước, thủ tướng và một loạt các chức vụ lãnh đạo quan trọng khác khi chưa hết nhiệm kỳ để bầu mới. Đây là một sự kiện chưa từng xảy ra trên chính trường Việt Nam. Lý do dẫn tới sự kiện bất thường này theo các quan chức cấp cao của đảng nhà nước là: để kiện toàn lãnh đạo cho phù hợp với nhân sự của đại hội 12. Còn dư luận thì cho rằng: để sớm chặn đứng thế lực quyền hành của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, để không cho lãnh đạo cũ trong đó có ông Dũng đón tổng thống Ôbama trong chuyến thăm Việt Nam vào tháng 5 tới.

Tính hợp hiến, hợp pháp của động thái bất thường trên cũng có hai luồng nhận xét trái ngược nhau và có vẻ như vẫn chưa ngã ngũ. Nhưng dù là ngả về phía nào thì vẫn tồn tại một thực tế hiển nhiên không thể phủ nhận: các chức vụ trên đều do đảng chỉ định và một động thái dù vi hiến hay không cũng chẳng có ý nghĩa gi khi hiến pháp được soạn thảo bởi một quốc hội vốn là bù nhìn của một đảng chưa bao giờ nhìn nhận đúng vai trò đích thực của nó. Với họ hiến pháp chỉ là một công cụ của chuyên chính vô sản được sử dụng để đạt được những mục đích nào đó tùy thuộc vào từng giai đoạn cách mạng. Khi mới giành được chính quyền muốn được thế giới công nhận họ dùng hiến pháp 1946 để "trang trí". Vì vậy đây là hiến pháp tiến bộ nhất so với tất cả các hiến pháp có sau nó, nhưng lại không được thực thi.

Khi đã giành được quyền kiểm soát một nửa nước, được các nước trong phe XHCN công nhận và muốn thôn tính nốt nửa còn lại họ không ngại ngần thay hiến pháp "trang trí" bằng hiến pháp 1959 "sắt máu" hơn vừa để tỏ ra có hiến pháp, vừa để cai trị nhân dân, tiến hành cuộc chiến "giải phóng miền Nam".

Khi đã giành được cả đất nước sau 1975 một hiến pháp hao hao giống của nước đàn anh Liên Xô ra đời để "đưa cả nước lên CNXH" đó là hiến pháp 1980. 

Sau khi chế độ cộng sản ở Liên Xô và một loạt các Đông Âu tan rã để cứu vãn nền kinh tế họ buộc phải đổi mới, hội nhập nhưng lại lo mất vai trò lãnh đạo nên hiến pháp 1980 được sửa đổi đưa vào điều 4 quy định vai trò lãnh đạo của đảng để trở thành hiến pháp 1992. 

Và gần đây sau khi hoàn thành hiến pháp 2013 ông TBT Nguyễn Phú Trọng đã không ngần ngại huỵch toẹt: "hiến pháp là văn kiện chính trị, pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau cương lĩnh của đảng".

Coi hiến pháp là công cụ, văn kiện của mình nên khi cần đảng sẵn sàng "ngồi xổm" lên hiến pháp.

Bằng việc ban bố các điều luật vi hiến, mập mờ như 79, 88, 258,... và sắp có là luật tiếp cận thông tin.

Bằng việc cố tình trì hoãn ban hành một số luật như luật biểu tình, luật lập hội.

Bằng cách cho công an trấn áp những người đấu tranh đòi tự do dân chủ, nhân quyền, xóa bỏ bất công, tham nhũng, chống Trung Quốc xâm lược, đòi đảng phải cải cách chính trị, kinh tế... thắt chặt kiểm duyệt để ngăn chặn những thông tin trung thực nhưng "trái chiều". 

Vài tháng gần đây là một loạt các hành động bôi nhọ, sách nhiễu, gây khó khăn thậm chí đàn áp những ứng cử viên tự do quốc hội khóa 14 bất chấp pháp luật.
Tuy "đối xử" với hiến pháp như vậy nhưng đảng vẫn không ngừng trương ra các khẩu hiệu"sống làm việc theo pháp luật", "xây dựng nhà nước pháp quyền",... và thường xuyên trình diễn các màn như thề bồi, hứa hẹn, tuyên thệ liên quan tới pháp luật để mị dân. Điển hình là màn tuyên thệ nhậm chức của "tam trụ" trong kỳ họp cuối cùng của quốc hội khóa 13 vừa qua. Trong đó "tam trụ" là "tam trụ" mới do quốc hội cũ (khóa 13) bầu nhưng chưa được quốc hội mới (khóa 14 chưa bầu) bầu, còn quốc hội là quốc hội cũ (khóa 13). 

Cảnh một của màn này diễn ra tuần tự như sau: quân nhạc cử bài "tiến bước dưới quân kỳ" trong khi tiêu binh rước rất long trọng cuốn sách hiến pháp 2013 có bìa đỏ tới bục tuyên thệ. Sau giới thiệu của chủ tịch quốc hội cũ Nguyễn Sinh Hùng bà Nguyễn Kim Ngân với bộ áo dài đỏ đi trong tiếng nhạc tới bục tuyên thệ rồi cung kính cúi chào cờ đỏ sao vàng trước khi vào vị trí tuyên thệ. Sau lời cám ơn tay trái bà đặt lên quyển hiến pháp tay phải giơ lên và cất giọng trang nghiêm: "Trước cờ đỏ sao vàng thiêng liêng của Tổ quốc, trước Quốc hội, trước đồng bào cử tri cả nước, tôi xin tuyên thệ tuyệt đối trung thành với tổ quốc, với nhân dân, với Hiến pháp nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam Tôi nguyện nỗ lực rèn luyện phấn đấu hoàn thành nhiệm vụ được Đảng, Nhà nước và Nhân dân giao phó".

Một rồi vài ngày sau đó cảnh hai, cảnh ba diễn ra giống hệt cảnh một chỉ khác nhân vật là ông Trần Đại Quang và ông Nguyễn Xuân Phúc.

Đã có một số tác giả bình luận về lễ tuyên thệ này. Xin góp thêm vài nhận xét: Về nghi thức: lễ tuyên thệ có hành động tỏ vẻ rất tôn trọng hiến pháp như cho tiêu binh rước cuốn sách mang tới bục tuyên thệ, có điểm giống với tuyên thệ nhậm chức của nguyên thủ quốc gia các nước như Mỹ, Đức, Nga là khi thề đặt tay lên một cuốn sách nào đó. Lời tuyên thệ cũng có điểm giống là đều đề cập tới hiến pháp. Khác là: nguyên thủ các nước đều thề bảo vệ, giữ gìn, thực thi hiến pháp còn "tam trụ" thề trung thành với hiến pháp. Vì đây là lần đầu tiên quốc hội Việt Nam quy định các lãnh đạo mới nhậm chức tuyên thệ trước quốc hội nên nhiều khả năng là đã bắt chước từ các nước trên. Nhưng là bắt chước có "sáng tạo": Hiến pháp Việt Nam có điều 4 quy định "đảng lãnh đạo đất nước" nên "trung thành với hiến pháp" là trung thành với đảng. Tổ quốc trong tuyên thệ là tổ quốc XHCN với dân tộc Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng nên trung thành với tổ quốc là trung thành với đảng. Như vậy trung thành với tổ quốc, hiến pháp "quanh đi quẩn lại" vẫn là trung thành với đảng. Một kiểu thề bồi mà chỉ có bậc tổ sư của dối trá mới nghĩ ra được. Đối tượng còn lại được các "tam trụ" trung thành là dân thì ngoài quyền đóng thuế (để nuôi họ) chẳng có một quyền nào khác để có thể động được tới lông chân họ mà chờ được trung thành, phục vụ thì "còn khuya". Màn kịch "tam trụ" thề có thể vịnh bằng mấy câu thơ sau.

Xem kìa "tam trụ" mới đăng quang
Có cả màn thề thốt nhố nhăng
Học mót tay đè lên sách đỏ
Đua đòi giọng tỏ vẻ nghiêm trang
"Trung thành..." lại nghĩ "trê chui ống"
"Phấn đấu..." ngờ ngay "nói một đằng..."
Đã "xổm" thường xuyên lên hiến pháp
còn cho rước sách. Xảo ai bằng! 

Nói về chuyện cái nón cối

Lê Hải Lăng (Danlambao) - Về phương tiện dùng làm che mưa che nắng thì cái nón cối có công dụng đáng kể. Nhưng đội cái nón cối xẻ dọc Trường Sơn “Ta đánh cho Liên Xô cho Trung quốc” (Lê Duẩn) lại là một chuyện khác cần phải làm sàng tỏ.

Cái nón cối chụp trên đầu hàng triệu thanh niên nam nữ xông pha vào biển lửa để rồi cuối cùng biết rằng hy sinh vô nghĩa cho bọn bành trướng Đại Hán. Bây giờ lâu lâu quan chức Ba Đình đội nón cối (chất đầy đô la vàng bạc tham nhũng) xuống đồng ruộng diễn tuồng cấy lúa, đi lượm rác, trồng cây làm kiểng vì dân để rồi tự do cướp của giết dân không nương tay.

Trong bài này xin lượm lặt trích ra đây để cùng bạn đọc có một cái nhìn về chuyện ở trong chăn mới biết chăn có rệp của nhiều người nói về nón cối.

Nhà thơ lớn Chế Lan Viên cuối đời đã ân hận làm thơ cổ động nón cối xông trận chết oan ức trong bài Ai? Tôi?:

Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi!
Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong.
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,
Tôi ú ớ.
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ.
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười

Nguyễn Đình Thi xin thứ tha trong bài Gió bay:
Người tôi còn nhiều bùn tanh
Mặt tôi nhuốm xanh nhuốm đỏ
Tay tôi vướng nhiều đồ bỏ
Nhiều dây nhợ tự buộc mình
Thôi xin tha cho mọi lỗi lầm
Quên cho những dối lừa khoác lác
Tôi biết tôi đã nhiều lần ác
Và ngu dại còn nhiều lần hơn

Nhà văn Dương Thu Hương xin giả biệt bạn đường nón cối ơi, trả lời phỏng vấn Việt tide:

- Việt Tide: Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ khác trong đoàn quân của bà trầm trộ trước sự phát triển vật chất của miền Nam thì bà ngồi khóc trên lề đường Sài Gòn. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó?

- Dương Thu Hương: (thở dài) Điên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì tôi có hai lần khóc.

Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ.

Ông Thái đừng quên rằng, ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.

Lần thứ hai tôi khóc là năm 1984 khi tôi đến Mascơva. Tất cả những người Việt Nam khác đến đấy đều hớn hở, sung sướng. Riêng tôi thì nhục nhã không thể tả được. Vì khi ở trong nước, tôi vẫn có ấn tượng dân tộc mình là dân tộc anh hùng và là một dân tộc cũng có được một cuộc sống xứng đáng. Nhưng khi đến Mascơva trong một phái đoàn điện ảnh trẻ thì tôi mới nhìn thấy ra rằng, người Việt Nam bị khinh bỉ. Người Việt Nam đầu đen chỉ xếp hàng trong các đội quân dài dặc các bà già Nga bụng to để mua nồi áp xuất, bàn là điện nhằm gởi về nước. Những người bán hàng họ mắng cho như là mắng khỉ ấy. Họ mắng cũng đúng vì người mình khuân hàng đống nồi, hàng đống sản phẩm của người ta để tuồn về nước. Khi đứng ở khách sạn Peking nhìn xuống đường, tôi thấy những đoàn đại biểu Việt Nam trong những bộ quần áo complet gớm ghiếc trông như những đàn bò đi trong thành phố. Tôi hoàn toàn vỡ mộng và tôi khóc. Một nhà văn Nga mắng tôi. Anh ta bảo rằng, “người ta đi Nga người ta sung sướng, còn bà thì tại sao bà lại khóc như cha chết vậy. Sao lại vớ vẩn thế”. Anh ta không biết nỗi đau đớn của tôi khi thấy thân phận của người Việt Nam.

Nón cối Tao là đảng, đảng là tao Lê Đức Thọ nói: “Cuộc chiến tranh gay go của ta rất cần sự ủng hộ của TQ, mà lại nói quay sang chống bạn. Họ có giải phóng Hoàng Sa giúp ta, thì sau này cũng trả lại cho ta thôi”

Khi nón cối chơi nhau “dân chủ đến thế là cùng”: Vũ Mão đọc điếu văn ca ngợi tướng Trần Độ rồi lại nhấn mạnh câu: “Cuối đời đồng chí phạm những sai lầm”, để rồi trong đám táng, một người đàn bà mặc áo nâu sồng quê kệch gào lên:

- Ôi anh ơi là anh ơi! Anh chết rồi mà người ta vẫn không để anh yên.

Nhà văn Nguyễn Tường Thụy viết trên Blog RFA về hiện tượng nón cối đẻ ra đội ngũ côn đồ: “Gọi là xã hội đen vì chúng hành động không tuân theo qui định của pháp luật, ngược lại còn láo xược có những tuyên bố coi thường pháp luật. Nhóm này tự xưng là nhóm phản ứng nhanh, với mục tiêu mà chúng tuyên bố là săn lùng những ai xúc phạm ông Hồ Chí Minh, xúc phạm Tổ quốc, ca ngợi chế độ Việt Nam Cộng Hòa mà chúng gọi là chế độ tay sai bán nước để “hỏi tội” Qua đó, có thể thấy, chúng không có chức năng tư pháp đã đành, cũng không có chứng cớ để luận tội người khác mà đơn giản là chúng thích làm như thế với những người khác ý chúng. Chúng có thể cuồng tín, hoặc cố tỏ ra cuồng tín vì bị ràng buộc bởi một lợi ích nào đó. Buổi tối ngày 21/10/2015, trận ra quân đầu tiên, chúng kéo khoảng hai mươi tên cả nam lẫn nữ đến nhà anh Nguyễn Lân Thắng, một người hoạt động xã hội trong phong trào NO-U. Khi không vào được nhà vì bị từ chối tiếp, chúng đứng ngoài đe dọa, kể tội Nguyễn Lân Thắng theo lối suy diễn, dùng loa điện tuyên truyền nói xấu, xuyên tạc, bịa đặt về anh và những người biểu tình chống Trung Quốc. Khi anh Nguyễn Trung đến, chúng lập tức bao vây, rượt đuổi rồi xúm đánh anh, làm náo loạn cả một khu dân cư. Trận thứ hai là ngày 21/5/2015, chúng kéo đến trường mầm non nơi con anh Thắng học, vào thời điểm chị Lê Bích Vượng (vợ anh Thắng) đi đón con. Chúng lao vào lăng mạ, chửi bới, tấn công chị Vượng. Qua hai vụ việc vảy ra liên tiếp, có thể thấy hành vi của nhóm này được chuẩn bị công phu, có phân công cẩn thận. Chúng chuẩn bị sẵn lời tuyên bố, chia ra mỗi đứa một việc. Riêng phần kể tội anh Thắng chúng cũng phân công tới 3 đứa. Loa điện, phương tiện ghi hình cũng được chuẩn bị đầy đủ. Từ lời tuyên bố và hành vi của bọn này, có thể thấy đây là một băng nhóm xã hội đen nhưng hoạt động công khai. Chúng tuyên bố rất ngang ngược rằng những gì chính quyền không làm được thì chúng làm được. Đây là sự thách thức láo xược đối với pháp luật."

Sau đây hãy nghe những người bị cái nón cối đọa đày cả trong nhà tù nhỏ và lớn dở sống dở chết:

Nguyễn Phương Uyên: Đảng CSVN đi chết đi!

Tại tòa phúc thẩm Long An ngày 16 /08/2013 NPU khẳng khái: “Tôi chống đảng cộng sản, không chống dân tộc, các ông đừng đánh đồng”

Trong một cuộc phỏng vấn của RFA, LS Lê Công Định trả lời: “Tôi tiếc là nhà cầm quyền không nhìn ra được vấn đề để giải quyết những yêu cầu và nguyện vọng của người dân mà họ quay lại có những hành động cứng rắn là trấn áp hoặc gây những khó khăn, quấy nhiễu người dân. Bởi vì VN đang bước vào hệ thống kinh tế thế giới và bắt đầu áp dụng những chuẩn mực văn mình của cộng đồng quốc tế thì lẽ ra VN phải tôn trọng những chuẩn mực văn minh như vậy. Nhà cầm quyền lại nghĩ theo hướng bảo vệ quyền lực và quyền lợi của mình nhiều hơn nghĩ đến người dân.”

Huỳnh Thục Vy đứng trước cái nón cối bạo quyền, bạo hành: “Tôi biết chắc đây không phải là lần cuối cùng họ sách nhiễu tôi, và đã chuẩn bị tinh thần cho mọi hành động mạnh tay hơn của họ. Sự thận trọng của một người với tư cách là người điều phối một nhóm xã hội dân sự không đồng nghĩa với sự lùi bước trước bạo quyền. Cuộc biểu tình của sinh viên Hongkong chống chế độ độc tài Hoa Lục đã khiến tôi vô cùng xấu hổ. Họ là những thanh niên giỏi giang, năng động, có kiến thức, sáng tạo và dũng cảm. Tôi và thanh niên Việt Nam cần học hỏi họ nhiều hơn nữa, vì tôi hiểu rằng những nỗ lực lên tiếng của tôi cho Dân chủ, Nhân quyền và Tự do trước nay là chưa đủ.”(Trích FVPOC)

LS Nguyễn Văn Đài lên tiếng trước đàn chó săn của tập đoàn nón cối: Kẻ gieo gió, ắt gặt bão!

Tôi và các đồng nghiệp của mình đã là nạn nhân của cường quyền và bạo lực nhiều lần. Mà những kẻ tấn công bạo lực với chúng tôi là những kẻ có quyền, được pháp luật bảo kê và bảo hộ. Mặc dù đã là nạn nhân của bạo lực nhiều lần. Những tôi luôn phản đối mọi hình dùng bạo lực để đáp lại bạo lực.

Nhưng càng ngày, những kẻ có quyền lực lại càng gây ra nhiều bạo lực, cướp bóc dưới mọi hình thức với người dân. Và không phải người dân nào cũng đủ tỉnh táo, hiểu biết để kìm chế, thì đương nhiên việc người dân vùng lên sử dụng bạo lực để chống lại cường quyền, áp bức, cướp bóc là tất yếu.

Hệ quả tất yếu, một ngày không xa, những kẻ có quyền lực đã gây ra bạo lực, tội ác, cướp bóc sẽ phải gánh chịu hậu quả tất yếu của nó.(Trích FB NVĐ)

Ra khỏi cái nhà tù nhỏ và nhà tù lớn. Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy có “Vài cảm nhận về ba mươi tháng tư… oan”:

Hơn mười năm trước, tôi viết “cảm nhận 30-4″ để “thành kính phân ưu” với một thể chế chưa hoàn toàn độc lập, tự do mà dân chủ đầy mình của Việt Nam cộng hòa, cũng là bày tỏ sự tiếc nuối khôn cùng cho một viên ngọc quý của đất nước bị bàn tay lông lá, thô bạo bẩn thỉu của cộng sản cướp mất… Như câu ca của người Việt.

Tiếc quả hồng ngâm đem cho chuột vọc
Tiếc người ngọc đem cho ngao vầy

Tiếc tài sản Miền Nam xây dựng, cho cộng sản cướp phá tan tành.

Kẻ chiến thắng là những anh bộ đội cụ Hồ- theo định nghĩa vô cùng chính xác của người dân Miền Nam khi đó: “Những kẻ theo lệnh cụ hồ, đi bộ vào Nam suốt 6 tháng đường trường để đội của ra Bắc”. Thực chất những anh bộ đội này chỉ là công cụ để lãnh đạo cộng sản phát động cuộc chiến tranh chống mỹ, cướp nước. Đảng bảo đi là đi, bảo đánh là đánh, bảo buông súng đầu hàng, nộp mạng cho tàu cộng là buông (64 chiến sĩ trên đảo Gạc Ma) hoặc bảo nã súng vào trường học, khu trung tâm đông người hay dân làng vô tội là… nã không thương tiếc (xem “hố chôn người ám ảnh” của Trần Đức Thạch), hệt những con rối bị giật dây, cốt chỉ để nhận về một ngày hai vắt cơm ôi, và lý tưởng bị đầu độc đến cùng cực, đúng như câu nói của danh nhân thế giới về cuộc chiến tranh Việt Nam: “Thiết kế các cuộc cách mạng là bọn sát nhân. Thực hiện các cuộc cách mạng là bọn cuồng tín, và thừa hưởng thành quả cách mạng là bọn lưu manh”.

Còn gì bi thảm hơn khi nón cối bị bọn hữu nghị 4 tốt 16 chữ vàng lót dưới đít để ngồi. Thế rồi công dân từ nhà tù nhỏ ra nhà tù lớn Phạm Thanh Nghiên cay đắng thốt lên: “Tôi gọi đùa cuộc biểu tình ngày 5/11 vừa rồi là “trận chiến đường phố” đầu tiên của tôi sau 4 năm tù giam, 3 năm tù nhà. Đó cũng là lần đầu tiên tôi “tham chiến” ở đất Sài Gòn. Tôi chưa bao giờ đi xa, và đi lâu như thế, trừ đi tù. Và tôi đi bí mật. Thế nên, cả “phe ta” lẫn “phe nó” đều ngạc nhiên khi thấy tôi - một cô gái Hải Phòng- xuất hiện trong đoàn người biểu tình tại Sài Gòn. Trời đất quỷ thần ơi! Không làm gì xấu, không làm gì khuất tất mà phải giấu giấu diếm diếm, sợ lộ. Để có cơ hội biểu thị lòng yêu nước, nhiều người phải bí mật “trốn” khỏi nhà một vài ngày hoặc nhiều hôm trước đó. Rồi ẩn náu ở một nơi khác, tiếng lóng gọi là “dạt vòm” để có mặt đúng thời gian và địa điểm đã được thông báo công khai từ trước. Chắc Việt Nam là một trong những đất nước ít ỏi còn sót lại trên thế giới mà người dân muốn bày tỏ lòng yêu nước phải vất vả, khổ sở và chịu đựng hiểm nguy như thế.”

Hãy nghe người ngoại cuộc khách quan nhận xét như cây bút Josh Gelernter đặt câu hỏi trong bài viết trên trang National Review. Ông Gelernter dẫn trường hợp Nam Hàn, Đài Loan và cho rằng dưới thời hai nhà độc tài Park Chung-hee và Tưởng Giới Thạch, cả hai nước này đã xây dựng nền kinh tế phát triển và từ đó nhanh chóng chuyển mình thành những thể chế tự do, dân chủ.

"Hãy so sánh các nền cộng hòa ở châu Á, được Hoa Kỳ hậu thuẫn, với Việt Nam ngày nay: Thiên đường của Hồ Chí Minh xếp hạng thứ 122 trên toàn cầu về phát triển con người, thua cả Syria, Iraq, Moldova, Gabon".

"Đài Loan và Nam Hàn có bầu cử tự do, hệ thống tòa án độc lập, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tự do hội họp, tự do ngôn luận. Cả Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa hay Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên đều không có những điều này."

"Và tất nhiên những điều này cũng không tồn tại ở Việt Nam, nơi Đảng Cộng sản tiếp tục kiểm soát bầu cử cũng như các tòa án và tiếp tục bắt giữ, tra tấn giới bất đồng chính kiến và tín ngưỡng".

"Nhìn lại từ năm 2015, chúng ta có thể thấy rõ ràng là việc chiến đấu bảo vệ miền Nam Việt Nam là điều nên làm".

"40 năm sau ngày Sài Gòn sụp đổ, đã đến lúc chúng ta nhận ra cái giá phải trả khi nước Mỹ quay lưng khỏi một cuộc chiến vì chính nghĩa".(Trích BBC)

Cái nón cối làm tan gia bại sản cả một dân tộc. Cái nón cối không những tạo ra một tháng Tư đen quằn quại nồi da xáo thịt bi thương, mà đã tiếp tay cho kẻ thù truyền kiếp Trung cộng đặt ngọn hải đăng từ Trường Sa chiếu vào địa ngục đỏ chôn vùi 90 triệu dân cúi đầu làm thân phận nô vong.


Dính Panama Papers: TC siết chặt truyền thông bảo vệ uy tín Tập Cận Bình

Nguyễn Vĩnh Long Hồ-04-09-2016
1
Nhật báo Libéraration số ra ngày 07/4/2016 có đăng bài điều tra mang chủ đề: “Tập cận Bình siết chặt truyền thông”. Thông tín viên của tờ này tại Bắc Kinh nhấn mạnh, kiểm duyệt đã được tăng cường trong những năm gần đây và còn ác liệt hơn từ khi nổ ra vụ“Panama Papers”. Tìm kiếm và xóa hết tất cả những thông tin về “Panama Papers” không nêu ra bất kỳ chủ đề nào liên quan và điều nầy không có ngoại lệ nào. Nếu tìm thấy trên mạng một nội dung từ báo nước ngoài tấn công Đại Lục, thì sẽ bị “xử lý nghiêm khắc”. Đó là những chỉ thị rõ ràng, được gởi đến các nhà báo TC ngày 4/4/2016.
Tại Hoa Lục, người dân khó có thể tìm hiểu các thông tin về tài liệu Panama Papers vì nó bị chặn bởi tường lửa trên Internet. Trong khi đó, tài liệu nầy đang gây chấn động trên thế giới với hàng loạt phóng sự điều tra của các tờ báo uy tín, thì truyền thông tại TC lại tỏ ra lạnh nhạt với vấn đề nầy. Theo truyền thông phương Tây, người thân của quan chức TC có liên quan tới các hoạt động tài chánh ở nước ngoài mà tài liệu Panama Papers ghi lại.
Hồ sơ Panama tiết lộ rằng thân nhân giàu có của một số lãnh đạo ĐCSTQ, trong đó bao gồm Tập Cận Bình, đã sử dụng những thiên đường thuế ở nước ngoài để che giấu tài sản khổng lồ của mình. Danh sách nầy còn gồm có ít nhất 8 Ủy viên đương chức hoặc đã nghỉ hưu của Bộ Chính Trị, cơ quan lãnh đạo cao nhất của Trung ương ĐCSTQ. Tám nhân vật chóp bu nầy nằm trong số 140 chính trị gia trên thế giới bị cáo buộc có liên quan trực tiếp đến các tài khoản ngân hàng ở nước ngoài.
Một trong số đó được tiết lộ là tài khoản của người anh rể của Tập Cận Bình là ông Đặng Gia Quý (Deng Jiagui) là chồng bà Tập Kiều Kiều, chị gái của Tập Cận Bình. Ông Đặng Gia Quý thành lập 2 công ty tại Quần đảo Virgin thuộc Anh vào năm 2009. Trong hồ sơ Panama cũng có tên người gởi tiền là bà Lý Tiểu Lâm, con gái cựu Thủ tướng Lý Bằng và bà Jasmine Li, cháu gái của Giả Khánh Lâm, cựu Ủy viên Bộ Chính Trị ĐCSTQ…
Công ty của bà Lý Tiểu lâm, tên Cofic Investments Ltd, có địa chỉ tại British Virgin Islands, còn bà Jasmin Li thì nhận được một công ty ở hải ngoại khi còn ở tuổi thiếu niên. Hai đương kim Ủy viên Bộ Chính Trị ĐCSTQ là Trương Cao Lệ và Lưu Vân Sơn đều có thân nhân mà tên tuổi hiện ra trong hồ sơ Panama. Những cáo buộc nầy bị báo chí chính thống và giới Truyền thông tại Hoa Lục ra sức bưng bít thông tin chặt chẽ để bảo vệ uy tín của Tập Cận Bình và các ủy viên ĐCSTQ. Trong khi họ Tập đang điều hành chiến dịch“Đả hổ đập ruồi”, nhằm tiêu diệt tham nhũng tại Hoa Lục thì anh rể và một công sự của ông ta lại được cho là đã rửa tiền hàng trăm triệu USD ở nước ngoài.
Theo Hiệp hội Nhà báo điều tra Quốc tế (ICIJ), các thành viên trong gia đình của ít nhất 8 nhân vật kể trên đã và đang là Ủy viên BCT/ ĐCSTQ, cơ quan quản lý cao nhất của TC đã tham gia vào các hoạt động tài chính bí mật thông qua công ty luật Massack Fonseca, có trụ sở Panama. Các quan chức TC và người thân của họ là một phần trong cuộc điều tra trong vụ The Panama Papers, tiết lộ thông tin tài chính bí mật của hơn 100 chính trị gia trên toàn thế giới. Danh sách các chính trị gia nổi bật này có Thủ tướng của Iceland và Pakistan, Tổng thống Ukraine và nhà vua của Arab Saudi…Cuộc điều tra cũng tiết lộ các cộng sự của ông Putin tuồn ra nước ngoài đến 2 tỷ USD trong những năm qua.
Theo ICIJ, hàng trăm phóng viên đến từ 78 quốc gia đã phân tích hàng triệu tài liệu, tổng hợp 40 năm và bắt đầu công bố những bí mật bắt đầu từ ngày 3/4/2016. Bộ hồ sơ khổng lồ này được một nguồn tin giấu tên gửi cho tờ báo Đức Suddeutsche Zeitun hơn một năm trước. Việc sở hữu một công ty nước ngoài không có nghĩa là bất hợp pháp, nhưng các công ty ma này lại thường được sử dụng để thực hiện các hoạt động bất hợp pháp gồm rửa tiền & trốn thuế. Sau đây là những nguồn tin chi tiết về những nhân vật điển hình:
[1] CHỦ TỊCH TẬP CẬN BÌNH: Deng Jiagui, anh rể của Tập Cận Bình đã là giám đốc và thành viên cổ đông của 2 công ty ma được thành lập tại Virgin Islands, Anh Quốc hồi tháng 9/2009, khi Tập Cận Bình đang là thành viên trong BCT Tàu Cộng. Khi Tập Cận Bình trở thành TBT kiêm chủ tịch TC vào năm 2012, hai công ty của ông Deng Jiagui cũng ngưng hoạt động. Trong một báo cáo hồi năm 2012 do Bloomberg đăng tải, ông Deng Jiagui và vợ là Qui Qiaoqiao (chị gái Tập Cận Bình) đã sở hữu khối tài sản lên tới hàng trăm triệu USD gồm nhiều bất động sản, cổ phiếu và các tài sản khác.
Năm 2012, ngay sau khi Tập Cận Bình lên nắm quyền lãnh đạo chóp bu quyền lực tại TC, Tập Cận Bình đã phát động một chiến dịch rầm rộ chống tham nhũng làm sạch nội bộ ĐCSTQ, đồng thời để củng cố vị thế quyền lực tuyệt đối của mình. Nhưng, thật trớ trêu, cũng trong năm đó, một cuộc điều tra của hãng tin Bloomberg News phát giác ra các khoản tiền đầu tư lên tới 365 triệu USD của gia đình ông Tập còn là phó Chủ tịch nước. Một phần của khối tài sản trên được đặt vào công ty của Đặng Gia Quý (Deng Jiagui)
[2] CỰU THỦ TƯỚNG LÝ BẰNG: Lý Bằng là Thủ tướng TC từ năm 1987 – 1998. Con gái của ông ta là bà Li Xiaolin và chồng là Liu Zhiyuan là cổ đông duy nhất của công ty ở Virgin Islands. Ngoài ra, bà Li còn có một cái tên khác là “Xiaolin Liu-Li” trong hộ chiếu Hồng Kông của mình. Bà Li được mệnh danh là “Nữ hoàng năng lượng” do bà là phó Chủ tịch Tập đoàn năng lượng nhà nước TC là “Power Investment Corp.”
[3] CỰU ỦY VIÊN BỘ CHÍNH TRỊ GIẢ KHÁNH LÂM: Ông Giả Khánh Lâm là người có quyền đứng thứ 4 trong BCT/TQ từ năm 2002 – 2012. Tháng 12/2010, cháu gái ông là Jasmin Li, khi đó đang theo học tại Đại học Stanford, đã trở thành cổ đông duy nhất của công ty Harvest Sun Ltd, một công ty cũng được thành lập tại Virgin Islands hồi năm 2009. Harvest Sun được chuyển giao cho Jasmin Li từ tay Zhang Yuping, nhà sáng lập của công ty phân phối đồng hồ hàng đầu TC Hengdeli với giá 1 USD. Jasmin Li còn sở hữu 2 công ty khác ngoài Harvest Sun, là 2 công ty tư vấn được thành lập tại Bắc Kinh.
[4] CON RỂ TRƯƠNG CAO LỆ: Phó thủ tướng và là thành viên quyền lực thứ 7 trong thường vụ BCT/TC, Lee Shing Put (Lý Thánh Phát) là cổ đông của Zennon Capital Management đăng ký tại quần đảo Virgin của Anh và 2 công ty khác, Sino Reliance Networks và Glory Top Investments.
[5] GIẢ LỆ THANH: Con dâu ông Lưu Vân Sơn – Ủy viên Thường vụ BCT phụ trách tuyên truyền, là cổ đông và thành viên Hội đồng Quản trị Công ty Ultra Time Investment đăng ký tại Virgin, Anh Quốc.
Trong danh sách vừa được công bố còn xuất hiện nhiều triệu phú, tỷ phú trong giới doanh nhân TC, ít nhiều có liên hệ với các cựu lãnh đạo chính trị từ Đặng Tiểu Bình, Hồ Cẩm Đào hay cựu Thủ tướng Ôn Gia Bảo. Tưởng cũng nên nhắc lại, năm 2012, Nhật báo New York Times đã cho công bố một tài liệu điều tra đánh giá tài sản của gia đình cựu Thủ tướng Ôn Gia Bảo lên tới 2.7 tỷ USD.
                                                                       *
Tòa nhà Arango Orillac tại Panama, nơi có trụ sở Công ty luật Massack Fonseca, khởi điểm của vụ bê bối thế kỷ Panama Papers, đã lộ mặt hàng loạt lãnh đạo thế giới tẩu tán tài sản quốc gia và vụ tai tiếng thế kỷ này bắt đầu nhanh chóng lan ra khắp thế giới. Hàng chục nguyên thủ quốc gia, con cháu, thân nhân của họ, từ Tập Cận Bình cho đến Putin, từ các ông hoàng dầu hỏa đến tổng thống một số quốc gia châu Phi nghèo đói đã bị phát hiện là khách hàng của hệ thống trốn thuế lừa đảo này.
Ngay từ chiều chủ nhật 3/4/2016, hơn 100 cơ quan truyền thông quốc tế công bố danh sách tài sản hàng tỷ USD cất giấu tại các thiên đường thuế, qua công ty bình phong đặt tại Panama, Trung Mỹ. Đây là vụ lộ tẩy kỷ lục trong lịch sử báo chí với 11,5 triệu tài liệu, giờ được gọi là vụ “Panama Papers”, nhiều gấp 10 lần tai tiếng “Offshore Leaks” được công bố vào năm 2013.
Ở Đại Lục, tài sản của các lãnh đạo ĐCSTQ và chính phủ được xem như là bí mật quốc gia và bị chính quyền kiểm duyệt nghiêm nhặt để không làm mất hình ảnh của cấp lãnh đạo tuyệt đối trong sạch không hề tham nhũng, họ luôn luôn xứng đáng là công bộc của nhân dân. Chính vì thế, không có gì ngạc nhiên khi thấy hôm nay, giới truyền thông, báo chí cũng lên tiếng ồn ào đưa tin các phát giác vụ Panama Papers liên quan đến những nhân vật nước ngoài như Putin chẳng hạn; thế nhưng, họ lại tuyệt đối bưng bít chặt chẽ những thông tin liên quan tới danh tánh những cấp lãnh đạo ĐCSTQ như Tập Cận Bình…Trong khi địa chỉ trang mạng của ICIJ bị chặn lại tại TC, chủ đề nhạy cảm này cũng đang được giám sát vô cùng chặt chẻ trên mạng xã hội nội địa Vi bác (Weibo) nhằm mục đích bảo vệ uy tín của Tập Cận Bình. Nhưng, làm sao lấy thúng úp miệng voi?!!!
Liên minh các Nhà báo điều tra Quốc tế (ICIJ) cho biết 30% các hoạt động công ty Mossack Fonseca diễn ta tại Tàu Cộng. Công ty Mossack Fonseca có văn pòng đại diện ở 8 thành phố tại TC nhiều nhất thế giới. Theo tin từ Bloomberg, Mossack Fonseca đã thu phí đối với hơn 16.300 công ty ma được thành lập qua các văn phòng của công ty luật này ở Hồng Kông và Đại Lục. Cổ đông của các công ty ma được Mossak Fonseca thành lập cho khách hàng ở Đại Lục và Hồng Kông được ICIJ cho là bao gồm nhiều mối liên quan tới các nhà lãnh đạo tối cao TC đặc biệt là người thân của Tập Cận Bình. Hiện nay, những thông tin liên quan tới người thân của Tập Cận Bình đã bị lọc khỏi truyền thông TC.
Trong bài xã luận ngày 5/4/2016, tờ Hoàn Cầu Thời Báo, một phụ bản của Nhân Dân Nhật báo, cơ quan ngôn luận của ĐCSTQ, cáo buộc giới tuyền thông phương Tây do Mỹ hậu thuẫn dùng những vụ rò rỉ thông tin như thế này để tấn công những mục tiêu chính trị tại các quốc gia ngoài phương Tây. Nhưng, trên thực tế tài liệu Panama là dự án điều tra được Hiệp hội các nhà báo Điều tra Quốc Tế (ICIJ) và Dự án Tố cáo Tham nhũng, Tội phạm (OCCRP) cùng hơn 100 hãng truyền thông trên toàn thế giới, phối hợp điều tra hơn 1 năm qua.
Trang Web của OCCRP cho biết, OCCRP là chương trình phi lợi nhuận, với sự hợp tác của nhiều trung tâm điều tra phi lợi nhuận trong khu vực và các cơ quan truyền thông lợi nhuận đọc lập trải dài từ Đông Âu tới Trung Á. OCCRP được hỗ trợ bởi Quỹ Dân Chủ Mỹ (UNDEF), Cơ quan Phát triễn Quốc tế Mỹ (USAID) và Quỹ Xã hội mở của Hoa Kỳ).
                                                                        *
Nhận định của báo chí Páp, Panama Papers xuất hiện đặc kín trên các trang nhất báo Pháp số ra ngày 05/4/2016. Le Monde trên trang nhất, với hai mầu chủ yếu đen và đỏ, bên hàng tít đậm “Tiền cất giấu của các Lãnh đạo Nhà nước”. “Cơn chấn động thế giới vụ Panama Papers” như nhận xét của Le Figaro. Libération cho rằng: “Vụ Panama Papers: Đấy còn là cuộc chiến thuế khóa”. Hay như “Để chấm dứt với các thiên đường khóa”, tựa đề của La Croix.
Đây chắc chắn là vụ rò rỉ lớn nhất trong lịch sử. Le Figaro nhận định: “Hiện chỉ mới có một phần thông tin được công bố”. Le Figaro tin rằng vụ tai tiếng toàn cầu này sẽ gây ra một dư chấn mạnh và nhiều quốc gia có nguy cơ bị chao đảo.
Tại Iceland, đang gây ra một cuộc khủng hoảng chính trị: Phe đối lập yêu cầu Thủ tướng từ chức và thông báo biểu tình. Về phần mình, Nga tố cáo đó là một âm mưu của tình báo Mỹ. Trong khi đó, tại Tàu Cộng : “ĐCSTQ bị vấy bẩn”, đây là tựa bài nhận định của Le Figaro. Trước những các tiết lộ chấn động tày đình này, theo lệnh của chính quyền, truyền thông nhà nước hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Le Figaro và Les Echos cho biết là trang mạng của ICIJ đã bị chặn hoàn toàn tại Tàu Cộng.
Đối với Le Monde, nhật báo chính tham gia vào cuộc điều tra với hàng trăm tờ báo khác trên thế giới, vụ Panama Papers này đã thật sự gây choáng và ghê tởm:
  • Choáng là do các con số đưa ra gần 11,5 triệu tài liệu nội bộ của văn phòng luật sư Mossack Fonseca bị rò rỉ; 107 báo đài tại 76 quốc gia phối hợp điều tra phân tích; 214.000 công ty bình phong đã được Mossack Fonseca thành lập hay quản lý tại 21 thiên đường thuế và cho các khách hàng đến từ 200 quốc gia khác nhau.
  • Ghê tởm là do những cái tên được phát hiện. Từ quốc vương Arab Saudi, Thủ tướng Iceland, những thân nhân của Tập Cập Bình, người thân của Putin. Tổng cộng danh sách đưa ra có đến 128 các nhân vật chính trị cao cấp trên toàn thế giới (thẩm phán cao cấp, thống đốc ngân hàng trung ương, bộ trưởng, nghị sĩ…) nằm bên cạnh các trùm ma túy, các tỷ phú và danh thủ bóng đá…. Một câu hỏi đặt ra làm thế nào chấm dứt tình trạng lạm dụng các công ty bình phong để trốn thuế? Le Monde trong bài xã luận cho biết rằng: “Đấy sẽ là một cuộc chiến dài hơi”.
                                                                        *
Nếu tin tức của Panama Papers lọt được vào chốn lao tù nơi giam giữ Bạc Hy Lai và Chu Vĩnh Khang. Họ sẽ cười ngất và chửi thề: “Tiểu nà má thằng Tập Cận Bình chẳng những nó nham hiểm mà còn thâm độc. Nó bao che cho gia đình của nó, cũng tham nhũng thối nát như tụi mình! Thế tại sao nó muốn triệt hạ tụi mình, bắt tụi mình giam vào nhà lao này chứ?”
Điều này chứng tỏ rằng, Tập Cận Bình dưới vỏ bọc “đả hổ đập ruồi” để củng cố quyền lực thống trị. Chuỗi các sự kiện xảy ra trong thời gian gần đây, cho thấy phe Tập và phe đối thủ của họ là cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã bước vào cuộc đấu tranh giành quyền lực thống trị cuối cùng. Những vụ trấn áp và bắt bớ hơn 300.000 người trong năm qua bị sa lưới và bị trừng phạt về tội tham nhũng. Nhưng giới chỉ trích vụ trấn áp nói rằng đây là cách Tập Cận Bình truy đuổi những kẻ thù chính trị.
Ông Willy Lam – Học giả về TQ tại Đại học Hồng Kông – nói những vụ rò rỉ mới đây đã đem lại trọng lượng cho lập luận của họ là đúng. Ông nói: “Sự kiện quá nhiều thành viên của cái được gọi là “quý tộc đỏ”, con cái nhiều đảng viên, bộ trưởng và thành viên BCT, đã được miễn trừ, làm tăng thêm cảm tưởng của dân chúng là Tập Cận Bình đã chủ mưu chiến dịch “chống tham nhũng” trong  hay 3 năm qua chủ yếu là nhắm mục tiêu triệt hạ các kẻ thù chính trị của ông ta”.
Theo Đa Chiều ngày 5/4/2016 đưa ra lời bình luận rằng: “Phản ứng của người phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Hồng Lỗi “không bình luận” về vụ “Hồ sơ Panama” là thiếu khôn ngoan, sai lầm. Trong khi hồ sơ Panama Papers tiếp tục phanh phui các bê bối tài chánh, trốn thuế của giới nhà giàu thì TQ vẫn bịt tai giả điếc. Hệ thống truyền thông TC đều không được đưa một tin nào về vụ này, chỉ mỗi tờ Thời báo Hoàn Cầu, cơ quan ngôn luận của ĐCSTQ gán sự kiện “Panama Papers” với âm mưu của “thế lực thù nghịch phương Tây”, nhưng lại giấu nhẹm các thông tin liên quan đến hoạt động được cho là rửa tiền, che giấu tài sản của thân nhân các quan chức hàng đầu TC, đặc biệt là Chủ tịch Tập Cận Bình.
Đa chiều cho rằng, xử lý như vậy chắc chắn không thể làm cho người dân Đại Lục tâm phục khẩu phục. Việc cần làm là các lãnh đạo TC nên chấp nhận sự thật, đối diện vấn đề và đều tra ngọn ngành, không phải tìm cách bịt tai giả điếc. Cụ thể là các trường hợp của Đặng Gia Quý, anh rể của Tập Cận Bình có 3 công ty ở “thiên đường trốn thuế”.
                                                                        *
Hậu Hán Thư viết rằng: “Một nhà không quét, sao quét được thiên hạ?”. Thời Đông Hán có một thiếu niên tên là Trần Phiên. Trần Phiên tự cho mình bất phàm, một lòng muốn xây dựng một sự nghiệp lẫy lừng. Một hôm, người bạn Tiết Cần tới thăm viếng. Nhìn thấy Trần Phiên sống một mình trong căn nhà vô cùng bẩn thỉu, liền nói với bạn: “Nho tử sao không quét dọn để tiếp đãi khách?” Trần Phiên trả lời: “Đại trượng phu xử thế, nên quét thiên hạ, sao lo một nhà?” Tiết Cần liền đáp lại: “Một nhà không quét, sao có thể quét thiên hạ?” Trần Phiên hiểu ra và không thể nói được lời nào.
Đó là câu chuyện thời xưa. Ngày nay, cũng nhiều loại người như Trần Phiên, đó là Tập Cận Bình. Họ Tập muốn quét sạch tham nhũng tại Đại Lục bằng chiêu “đả hổ diệt ruồi”. Nhưng, trong nhà họ Tập còn tồn tại một con hổ to tướng tên Deng Jiagui, tại sao Tập Cận Bình không quét, sao có thể quét sạch tham nhũng trong thiên hạ?
Tham vọng của Tập Cận Bình muốn quét sạch tham nhũng trong thiên hạ là điều không sai, nhưng vấn đề nằm ở chỗ họ Tập không ý thức được rằng, muốn quét thiên hạ, chính là phải bắt đầu từ quét một nhà trước, trước khi nghĩ tới chuyện quét thiên hạ.
Tập Cận Bình có rất nhiều kẻ thù, họ Tập đã thoát chết trong 6 vụ mưu sát và một vụ đảo chánh của phe Giang Trạch Dân. Sau Đại hội thứ 18 của ĐCSTQ bắt đầu từ ngày 8/11/2012, Tập Cận Bình được bầu là người kế nhiệm Hồ Cẩm Đào, nắm trọn quyền lực trong 3 chức vụ: Chủ tịch ĐCSTQ – Chủ tịch Nước và Chủ tịch Quân Ủy Trung ương. Nhưng, mặc dù đã nghỉ hưu, thế lực của Giang Trạch Dân còn rất mạnh nên âm mưu muốn loại Tập Cận Bình ra khỏi sân chơi quyền lực bằng 2 cách: đảo chính hoặc ám sát.
Tập Cận Bình thoát hiểm trong 6 vụ mưu sát: tai nạn giao thông, tiêm thuốc độc, gài bom trong phòng họp, bắn tỉa, cho nổ xe lửa và cho nổ nhà kho ở Thiên Tân. Thế nhưng, Tập Cận Bình may mắn thoát chết và dưới vỏ bọc bài trừ tham nhũng “đả hổ diệt ruồi”, họ Tập quyết ra tay triệt hạ những tay chân thân tín của Giang Trạch dân từng người một như Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang, tướng Từ Tài Hậu…và sau cùng là tiêu diệt Giang Trạch Dân để trừ hậu họa.
Dư luận cho rằng, sở dĩ Giang Trạch Dân cố bám quyền lực, duy trì vây cánh trong ĐCSTQ là để bảo vệ tánh mạng do tội ác diệt chủng, đàn áp phong trào Pháp Luân Công, và dã man nhất là mổ sống người để lấy nội tạng. Tòa án Quốc tế Tây Ban Nha đã phát lệnh truy nã Giang Trạch Dân, Chu Vĩnh Khang, La Cán…Vì thế họ Giang cần duy trì tay chân bộ hạ trong chính quyền, nắm giữ quyền lực và sau đó loại Tập Cận Bình ra khỏi quyền lực, xây dựng lại chế độ như trước đây mà không có Giang Trạch Dân.
Sau vụ nổ nhà kho ở Thiên Tân ngày 12/8/2015, Tập Cận Bình ra lệnh bắt khẩn cấp Giang Trạch Dân. Ngày 15/8/2015, Giang Trạch Dân bị áp giải tới quản thúc ở nơi bí mật nào đó. Đến ngày 3/9/2015, Tập Cận Bình đưa họ Giang ra mắt công chúng trong buổi lễ Duyệt binh nhân Kỷ niệm 70 năm chiến thắng quân phiệt Nhật kết thúc Thế chiến II.
Các nhà quan sát cho rằng Tập Cận Bình muốn chứng tỏ rằng, họ Giang đang nằm trong tay của ông ta, đồng thời gởi một thông điệp đến phe cánh của họ Giang để cảnh báo họ hãy từ bỏ tham vọng chống lại ông ta. Giang Trạch Dân và 2 người con đã bị quản thúc. Người thân tín là Tăng Khánh Hồng cũng bị hạn chế sự di chuyển. Bài xã luận trên báo Nhân Dân chỉ trích nặng nề nhắm vào Giang Trạch Dân: “Đã can thiệp quá mức vào công việc của những người thừa kế…không vui vẻ về hưu mà trái lại còn làm nhiều việc để tăng cường quyền lực”.
Giang Trạch Dân lãnh đạo ĐCSTQ từ năm 1989 – 2002. Sau đó còn bám lấy quân đội với chức vụ Chủ tịch Quân ủy Trung ương thêm 2 năm nữa. Trước khi rời quyền lực, họ Giang còn gài người thân tín vào bộ máy lãnh đạo. Đó là nâng số Ủy viên Thường vụ Bộ Chính Trị từ 7 người lên 9 người để đưa La Cán và Chu Vĩnh Khang vào nắm ngành an ninh. Chu Vĩnh Khang đã mở rộng hệ thống cảnh sát, an ninh, mật vụ với ngân sách khổng lồ 120 tỷ USD, lớn hơn ngân sách Bộ Quốc Phòng. Đàn em của Giang là Quách Bá Hùng, Thượng tướng Từ Tài Hậu (Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương thâu tóm quyền lực của Hồ Cẩm Đào) nên Giang Trạch Dân bị xem như “bố già; vì vậy, Tập Cận Bình phải tận diệt Giang Trạch Dân.
Để ngăn chận Tập Cận Bình lên thay Hồ Cẩm Đào, Giang Trạch Dân cùng Tăng Khánh Hồng và những người thân cận đã lên kế hoạch sẽ bắt ép Tập Cận Bình phải rời bỏ quyền lực như Đặng Tiểu Bình đã bắt ép Hoa Quốc Phong trước kia. Kế hoạch nầy đuợc giao cho Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai tiến hành trôi chảy. Thế nhưng đúng vào lúc đó, một sự việc xảy ra làm đảo lộn kế hoạch. Đó là buổi tối ngày 6/2/2012, Giám đốc CA Trùng Khánh tên Vương Lập Quân chạy vào tòa Lãnh sự Mỹ ở Thành Đô, Liêu Ninh xin tỵ nạn.
Bạn Hy Lai hốt hoảng đem 70 xe cảnh sát và xe bọc thép đến bao vây Tòa Lãnh sự Mỹ đòi trả người. Thời gian 36 tiếng đồng hồ trong tòa Lãnh sự Mỹ, Vương Lập Quân trao cho Mỹ nhiều tài liệu về đàn áp và mổ lấy nội tạng của thành viên Pháp Luân Công, về vợ Bạc Hy Lai giết chết thương gia người Anh là Neil Heywood…Mỹ không cho Vương Lập Quân tỵ nạn, nên một Thứ trưởng Bộ An Ninh đến hộ tống họ Vương ra khỏi vòng vây của Bạc Hy Lai và đưa họ Vương về Bắc Kinh.
Vương Lập Quân tiết lộ kế hoạch đảo chánh Tập Cận Bình và sẽ được thực hiện vào sau Tết Nguyên Đán 2012, dùng truyền thông hải ngoại tung ra những chỉ trích về bí mật của Tập Cận Bình nhằm làm suy giảm quyền lực của họ Tập trong ĐCSTQ và dùng ĐCSTQ đưa Bạc Hy Lai lên tiếp nhận chức vụ Bí thư ủy Ban Chính Trị và Tư pháp nắm giữ hệ thống cảnh sát vũ trang, công an, mật vụ, hệ thống tòa án và Viện Kiểm sát.
Bước kế tiếp là khi Bạc Hy Lai nắm được chức vụ lãnh đạo ngành An ninh thì Bạc Hy Lai và Chu Vĩnh Khang thừa cơ bắt ép Tập Cận Bình trao quyền. Vì 6 người trong 9 Ủy viên Thường vụ BCT là người thuộc nhóm Thượng Hải của Giang Trạch Dân. Vương Lập Quân bị 15 năm tù về những tội đồng lõa với Bạc Hy Lai. Vì thế, họ Vương mới vào xin tỵ nạn ở tòa Lãnh sự quán Mỹ, Thành Đô…
                                                                     *
Mới đầu năm 2016 đã có nhiều thông tin cho rằng, ông Giang Trạch Dân và Tăng Khánh Hồng đang bị giam lỏng và khẳng định ngày tàn của hai người này không còn xa nữa. Trong thời điểm cục diện chính trị căng thẳng  với nhiều đợt sóng ngầm, có dấu hiệu cho thấy Tập Cận Bình đang đẩy mạnh kế hoạch nhắm vào gia tộc Giang Trạch Dân để trả thù.
Cùng thời gian này, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đăng bài viết, tuyên bố gay gắt rằng: “Chống tham nhũng cho dù gian khổ thế nào cũng phải luôn duy trì cường độ áp lực cao, không thể không trừ tận gốc cái ác…”
Sau đó truyền thông Đại Lục hưởng ứng đưa tin bài viết có chủ đề: “Ủy ban Kỷ luật Trung Ương tuyên bố: Có cựu lãnh đạo cấp cao từng nắm binh quyền đang mở rộng vây cánh”. Có thấy rằng, từng chữ trong chủ đề nầy đều ám chỉ vào Giang Trạch Dân.
Tóm lại, theo Hồ sơ Panama, vợ chồng chị ruột của Tập Cận Bình đã thông qua Mossack Fonseca có 3 công ty ở quần đảo Virgin, Anh quốc, đã tích lũy được “hàng trăm triệu USD”. Trong đó, ông Deng Jiagui, chồng bà Qui Qiaoqiao (Tập Kiều Kiều) chị của Tập Cận Bình, thu mua Công ty Supreme Victory Enterprises Ltd vào năm 2004, rồi 5 năm sau tiếp tục mua 2 công ty Best Effect Enterprises Ltd và Weath Ming International Ltd.
Chắc chắn sự phát hiện này của hồ sơ Panama Papers là tử huyệt của Tập Cận Bình, có thể nó sẽ làm cho chiến dịch chống tham nhũng của Tập Cận Bình lâm vào bế tắc vì các quan chức trong PLA tha hóa chống đối và họ sẽ dùng hồ sơ Panama Papers làm vũ khí lợi hại phản công quyết liệt chống lại Tập Cận Bình và số phận của ĐCSTQ đang bị đe dọa, đặc biệt là trong lĩng vực an ninh và các tập đoàn kinh tế nhà nước.
Changbaishan dẫn lời của một quan chức thuật lại lời của Tập Cận Bình: “Đội quân tham nhũng và đội quân chống tham nhũng đang đối đầu với nhau và thế bế tắc đã xuất hiện”. Tờ Nhân dân Nhật báo của TC cũng đã đăng bài cảnh báo rằng, đội quân tham nhũng sẽ có những hành động phản công quyết liệt chống chiến dịch “đả hổ diệt ruồi”, vì họ phát hiện qua hồ sơ Panama Papers, rò rỉ thông tin thân nhân của Tập Cận Bình lập công ty ma tại Anh, tài sản lên tới hàng trăm USD”. Tập Cận Bình cũng tham nhũng thối nát có hơn gì họ đâu !!!…
Theo VietNamDaily.News.