Monday, September 16, 2019

‘Nhóm lợi ích’ sẽ làm lung lay thể chế của Đảng Cộng sản Việt Nam?

RFA-2019-09-16 
Chiến dịch chống tham nhũng tại Việt Nam do Tổng Bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng phát động được đánh giá là nhằm thanh trừng lẫn nhau.
Chiến dịch chống tham nhũng tại Việt Nam do Tổng Bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng phát động được đánh giá là nhằm thanh trừng lẫn nhau.

‘Nhóm lợi ích’ và tham nhũng

Trong một cuộc trao đổi với Báo mạng Thanh Niên Online, đăng tải vào ngày 16 tháng 9, ông Lê Quang Thưởng, nguyên Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Trung ương đánh giá rằng các ‘nhóm lợi ích’ đang xuất hiện ở nhiều nơi, có sự cấu kết, móc ngoặc giữa doanh nghiệp với cán bộ lãnh đạo hư hỏng trong bộ máy chính quyền, để thao túng quyền lực và trục lợi.
Ông Lê Quang Thưởng bày tỏ tình trạng vừa nêu là “rất đáng lo ngại”, với dẫn chứng một trường hợp như ở Đồng Nai, nữ Phó Bí thư Tỉnh ủy Phan Thị Mỹ Thanh hồi năm ngoái bị cách chức do ký nhiều văn bản cho công ty của chồng bà được hưởng những dự án của tỉnh, tuy nhiên trong năm nay lại có đến một loạt lãnh đạo công an tỉnh và trưởng ban nội chính tỉnh ủy bị kỹ luật; hay như vụ án của Vũ “nhôm” (tức Phan Văn Anh Vũ) kéo theo cả dàn lãnh đạo thành phố Đà Nẵng và thậm chí có cả Thứ trưởng Bộ Công an Bùi Thành bị phanh phui dính nhiều sai phạm liên can.
Nguyên Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Trung ương, ông Lê Quang Thưởng còn nhấn mạnh ‘nhóm lợi ích’ hiện nay không những ngày càng nhiều mà còn hoạt động một cách ngầm ẩn, rất khó phát hiện, do đó ông Lê Quang Thưởng gọi việc ngăn chặn ‘nhóm lợi ích’ và chống tham nhũng là một ‘cuộc chiến’ không hề đơn giản và nếu không có biện pháp kiên quyết thì đất nước Việt Nam có thể đứng trước nguy cơ khó lường.
Lý giải cho tình trạng ‘nhóm lợi ích’ và tham nhũng tràn lan tại Việt Nam trong đó có nhiều vụ đại án được đưa ra xét xử với những bản án nặng dành cho cán bộ, kể cả những lãnh đạo cấp cao nhưng không có dấu hiệu suy giảm, Báo mạng Thanh Niên Online dẫn lời của ông Lê Quang Thưởng rằng nguyên nhân chủ yếu là do nguyên tắc tập trung dân chủ trong nội bộ không được thực hiện tốt và các cơ quan kiểm soát quyền lực trung ương như Ban Tổ chức Trung ương hay Ủy ban Kiểm tra Trung ương đã không giám sát chặt chẽ, không phát hiện sai phạm kịp thời.
Ông Thưởng cũng khẳng định tình trạng ‘nhóm lợi ích’ thao túng như thế là vì “mất dân chủ”, không phát huy được tiếng nói đúng đắn để đấu tranh chống lại cái xấu và tiêu cực. Đồng thời, ông cũng quả quyết nếu như có tiếng nói của nhân dân và của các đảng viên cơ sở thì ‘nhóm lợi ích’ sẽ không thể làm gì được.
Từ Hà Nội, ông Nguyễn Khắc Mai-nguyên Trưởng Ban nghiên cứu Ban Dân vận Trung ương, vào tối ngày 16 tháng 9 lên tiếng với Đài Á Châu Tự Do rằng chia sẻ vừa nêu của ông Lê Quang Thưởng trên truyền thông quốc nội cho thấy một thực tế rõ ràng Đảng CSVN đang rất lúng túng trước tình hình ‘nhóm lợi ích’ là ‘sân sau” của giới chức cán bộ, lãnh đạo nhà nước để tham nhũng từ địa phương cho đến trung ương. Ông Nguyễn Khắc Mai nói với RFA nhận định của ông Lê Quang Thưởng là một ‘bi hài kịch’, bởi vì:
Tình trạng thiếu dân chủ…trong Đảng lâu nay thì những người chịu trách nhiệm chính là những anh đã đứng đầu trong việc tạo ra tập trung quyền lực, tạo ra toàn trị, tạo ra mất dân chủ và không tôn trọng ý kiến của cơ sở đảng viên. Tình trạng này đã xảy ra từ lâu nay và nguyên nhân chính là do những anh như anh Lê Quang Thưởng đã chi phối. Bây giờ anh ấy thấy tình hình như thế thì kêu gọi đảng viên cơ sở phải lên tiếng. Thật là buồn cười vì lên tiếng trong một thể chế mà toàn trị như thế này thì là vô nghĩa
-Ông Nguyễn Khắc Mai
“Tình trạng thiếu dân chủ…trong Đảng lâu nay thì những người chịu trách nhiệm chính là những anh đã đứng đầu trong việc tạo ra tập trung quyền lực, tạo ra toàn trị, tạo ra mất dân chủ và không tôn trọng ý kiến của cơ sở đảng viên. Tình trạng này đã xảy ra từ lâu nay và nguyên nhân chính là do những anh như anh Lê Quang Thưởng đã chi phối. Bây giờ anh ấy thấy tình hình như thế thì kêu gọi đảng viên cơ sở phải lên tiếng. Thật là buồn cười vì lên tiếng trong một thể chế mà toàn trị như thế này thì là vô nghĩa.”
Ông Nguyễn Khắc Mai nhắc lại trong nhiều năm qua đảng viên cơ sở, dù trong các cuộc họp được chọn lọc, đã cũng lên tiếng về tham nhũng, chỉ mặt, chỉ tên các nhóm lợi ích khác nhau, chỉ ra suy thoái suy đồi của cán bộ hay các tổ chức xã hội dân sự cũng đã lên tiếng không ngưng nghỉ, đã tố cáo, đã nói rõ tình trạng tham nhũng của ‘lợi ích nhóm’ và ngay cả tiếng nói của những người trong Bộ Chính trị và Ủy viên Trung ương đã về hưu nhưng đều chẳng được quan tâm và lắng nghe.
Đài RFA ghi nhận chiến dịch chống tham nhũng do Tổng Bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng phát động được dư luận trong và ngoài nước cho là bắt chước theo phong trào chống tham nhũng “đả hổ diệt ruồi” ở Trung Quốc và công cuộc chống tham nhũng của Đảng CSVN không hề mang lại hiệu quả nào, mà thậm chí nếu không nói là còn bị tác dụng ngược.
Nhà báo Trần Quang Thành, một nạn nhân bị tạt acid bởi các bài viết chống tiêu cực và phơi bày tham nhũng tại Việt Nam, trong một cuộc phỏng vấn với RFA hồi cuối tháng 7 vừa qua, khẳng định rằng chiến dịch chống tham nhũng tại Việt Nam thực chất là để thanh trừng lẫn nhau.
“Tất cả mọi hành động xử lý kỷ luật vừa qua đều là thanh trừng lẫn nhau, răn đe cho nhau. Nhưng dù sao chúng ta cũng thấy rõ bộ mặt thật của Nhà nước Cộng sản rằng, nếu một người có quyền cầm bút ký là có thể tham nhũng, từ xã cho đến Trung ương. Quan trọng là người thế lực mạnh sẽ lấn át người thế lực yếu. Ở Việt Nam, chống tham nhũng là thứ vũ khí để họ trị nhau, chứ không phải vì dân vì nước.”
Đồng quan điểm, Nhà quan sát tình hình Việt Nam-Tiến sĩ Phạm Chí Dũng cũng cho rằng việc chống tham nhũng hay dẹp bỏ các ‘nhóm lợi ích’ thật sự không nhằm vào đúng mục đích mà chỉ là hô hào qua các khẩu hiệu của ông Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng:
“Tôi đồ rằng tiến độ được coi là chống tham nhũng của đảng do ông Nguyễn Phú Trọng chủ trì gần như chưa đạt được một kết quả lớn nào cả. Trong khi đó lại xuất hiện dư luận cho rằng chiến dịch đốt lò của ông Trọng tập trung chủ yếu tấn công vào các đối thủ chính trị, những người không phe cánh với ông Trọng chứ không phải tiêu diệt hoàn toàn nạn tham nhũng.”
Một số nhà quan sát tình hình Việt Nam như ông Nguyễn Khắc Mai, Nhà báo Trần Quang Thành đều có cùng nhận định rằng thể chế chính trị do Đảng CSVN lãnh đạo đã, đang và sẽ dung dưỡng cũng như tạo lợi thế cho các ‘nhóm lợi ích’ phát triển. Theo vậy, công cuộc chống tham nhũng càng khiến cho nạn tham nhũng ở Việt Nam trở nên càng tinh vi hơn.

Hai ông cựu Bộ trưởng Trương Minh Tuấn (ở giữa) và Nguyễn Bắc Son (bìa phải) tham nhũng số tiền hơn 6 triệu USD trong thương vụMobifon mua 95% cổ phần của AVG.
Hai ông cựu Bộ trưởng Trương Minh Tuấn (ở giữa) và Nguyễn Bắc Son (bìa phải) tham nhũng số tiền hơn 6 triệu USD trong thương vụ Mobifon mua 95% cổ phần của AVG. RFA Edited
Hậu quả khó lường

Trong khi ông Lê Quang Thưởng đưa ra lập luận không loại trừ các ‘nhóm lợi ích’ sẽ đẩy đất nước Việt Nam vào nguy cơ khó lường thì Tiến sĩ Phạm Chí Dũng mạnh mẽ cảnh báo rằng nếu Đảng CSVN không dẹp được các ‘sân sau’ thì chính những ‘sân sau-nhóm lợi ích’ sẽ tiêu diệt Đảng, tức là sẽ làm cho Đảng tan vỡ.
Với lập luận trên của ông Thưởng, ông Nguyễn Khắc Mai lên tiếng rằng con đường cứu Đảng bằng cách kêu gọi đảng viên cơ sở chủ động chống tiêu cực hay cử cán bộ qua Trung Quốc học hỏi kinh nghiệm chống tham nhũng đều chẳng có tác dụng gì, mà đó chỉ là một cách nói “mị dân”, không đáng giá.
“Nói như Karl Marx là ‘Anh phải sám hối thật tâm thì may ra mới có cơ cứu rỗi’. Hiện nay anh có sám hối thật tâm đâu, anh cũng giả vờ giả vịt thôi. Thế thì làm sao mở ra được con đường mới?”
Tất cả mọi hành động xử lý kỷ luật vừa qua đều là thanh trừng lẫn nhau, răn đe cho nhau. Nhưng dù sao chúng ta cũng thấy rõ bộ mặt thật của Nhà nước Cộng sản rằng, nếu một người có quyền cầm bút ký là có thể tham nhũng, từ xã cho đến Trung ương. Quan trọng là người thế lực mạnh sẽ lấn át người thế lực yếu. Ở Việt Nam, chống tham nhũng là thứ vũ khí để họ trị nhau, chứ không phải vì dân vì nước
-Nhà báo Trần Quang Thành
Giáo sư Nguyễn Đình Cống nêu lên quan điểm của ông rằng Đảng CSVN trong Đại hội Đảng XIII cần thiết có những thay đổi quan trọng để Đảng có thể vớt vát về uy tín lãnh đạo đất nước, bằng không:
“Còn nếu như họ cứ trượt theo con đường cũ, nghĩa là vẫn cứ theo những cách từ trước tới nay thì càng ngày sự mất lòng tin và sự rối loạn của xã hội càng tăng.”
Và một trong những thay đổi quan trọng mà Giáo sư Nguyễn Đình Cống đề cập đến, được một số nhà quan sát tình hình Việt Nam cho là Đảng Cộng sản Việt Nam cấp thiết phải cho tự do báo chí và tổ chức các cuộc đối thoại nghiêm túc với những đảng viên và giới nhân sĩ trí thức có chính kiến độc lập để nghe những ý kiến và các giải pháp hữu hiệu từ họ thì may ra mới có cơ hội không để đất nước bị lâm vào “nguy cơ khó lường”, như nhận định của ông nguyên Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Trung ương-Lê Quang Thưởng.

Việt Nam nguy cơ trở thành điểm đến của tội phạm người Trung Quốc

RFA-2019-09-16 
Khách Trung Quốc sang du lịch Việt Nam (Ảnh minh họa)

Khách Trung Quốc sang du lịch Việt Nam (Ảnh minh họa)

Quản lý lỏng lẻo…

Truyền thông trong nước hôm 11/9 cho hay một đường dây sản xuất ma túy với số lượng được cho là rất lớn do nhóm người Trung Quốc điều hành tại tỉnh Bình Định đã bị cơ quan chức năng Việt Nam kiểm tra và phát hiện. Bốn người trong số 6 nghi phạm người Trung Quốc liên quan đến đường dây sản xuất ma túy đã bị tỉnh Bình Định xử phạt  vi phạm hành chính về tội “hành vi cư trú bất hợp pháp” với mức phạt gần 100 triệu đồng. Một mức phạt không đủ sức răn đe?
Trước đó, hôm 9/9 Bộ Công an cũng tiến hành bắt giữ 8 đối tượng người Trung Quốc có hành vi sản xuất ma túy tại tỉnh Kon Tum, thu giữ hàng chục tấn hóa chất, tiền chất được dùng để sản xuất ma túy, 20 tấn máy móc, thiết bị sản xuất….Đặc biệt, người cầm đầu đường dây sản xuất ma túy này Cai Zili đã từng bị TQ bắt giữ và phạt tù vì hành vi tương tự. Và, sau khi được ân xá tại TQ, Cai Zili đã chọn đến VN và lại phạm tội.
Điểm đáng lưu ý trong các vụ phạm tội của người TQ tại Việt Nam là Công An VN phát hiện tội phạm rất trễ. Ví dụ như vụ gần 400 người TQ phạm tội về điều hành đường dây đánh bạc tại khu đô thị Our City, Hải Phòng, sau 6 tháng hoạt động trái phép thì Công An VN mới khám phá ra sào huyệt này. Còn vụ phát hiện xưởng sản xuất ma túy tại Kon Tum phải mất hơn 10 tháng, Công An mới rat ay. Trong 10 tháng đó, các đối tượng người TQ vận chuyển hóa chất, máy móc, thiết bị và điều hành xưởng nhưng chính quyền địa phương hoàn toàn không hay biết.
Trong khi đó, ông Nguyễn Đình Quyền phó chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp của Quốc hội vào năm 2013 có phát biểu rằng, cơ quan điều tra Việt Nam là một trong những cơ quan giỏi nhất thế giới, phá án rất nhanh. Như vậy đối với những sự vụ người Trung Quốc phạm tội nhưng phát hiện chậm là do sự quản lý lỏng lẻo của cơ quan chức năng địa phương hay vì nguyên do nào khác.
Nhà báo Võ Văn Tạo nhận định, không ai có thể bác bỏ được kết luận rằng việc quản lý lỏng lẻo của các cấp địa phương “Bởi vì họ không quyết tâm làm thôi chứ làm là cái gì cũng phải ra. Ví dụ như vụ Trịnh Xuân Thanh đó, chạy sang tận Đức rồi mà bằng cách này cách khác thì an ninh Việt Nam cũng sang bắt cóc đem về. Tại sao không được, họ biết quá đi chứ, an ninh khu vực hằng ngày nắm từng hộ từng gia đình, tai mắt khắp nơi những việc to lù lù như thế mà bảo không biết. Chỉ có những đứa con nít mới tin lập luận như thế, còn những người có hiểu biết đều cho rằng có sự bảo kê, từng khu vực cho đến cấp tỉnh đều có thông đồng hết.”
Đồng ý với nhà báo Võ Văn Tạo, luật sư Hà Huy Sơn cho biết thêm “…nó thuộc về trách nhiệm của cơ quan chức năng Việt Nam và cụ thể là các cơ quan công an từ địa phương cho tới Trung ương vì trong thực tế khi người dân xây dựng hay sửa chửa một căn nhà hay bất kì việc gì dù là nhỏ thì công an Việt Nam đều phát hiện được hết vì có hệ thống cảnh sát khu vực, lĩnh vực nào thì có an ninh và cảnh sát kiểm soát lĩnh vực đó nên tôi cho rằng để sự việc xảy ra lớn và kéo dài như vậy thì không thể không nói đến trách nhiệm của cơ quan công an từ địa phương đến Trung ương.”

Việc xử lý gây nhiều tranh cãi

Vào ngày 26/8/2019, Tân Hoa Xã của Trung Quốc loan tin về việc Ủy ban Thường vụ Quốc hội Trung Quốc, cơ quan lập pháp hàng đầu của Bắc Kinh đã phê chuẩn hiệp ước dẫn độ nghi phạm với Việt Nam.
Hiệp ước dẫn độ gồm 22 điều khoản bao gồm các vấn đề như nghĩa vụ dẫn độ, tội phạm đủ điều kiện dẫn độ, quy định từ chối dẫn độ và giải quyết tranh chấp. Được ủy quyền bởi Hội đồng Nhà nước, nhóm đàm phán Trung Quốc gồm các quan chức từ nhiều bộ khác nhau và bắt đầu hội đàm với phía Việt Nam vào tháng 10 năm 2013. Hai bên đã ký hiệp ước vào ngày 7/4/2015 tại Bắc Kinh nhưng chưa chính thức có hiệu lực.
Tuy nhiên, theo điều 27 của Hiệp định tương trợ tư pháp Việt Nam đã ký với Trung Quốc, Việt Nam cũng có thể từ chối tương trợ tư pháp về các vấn đề hình sự.
Một cửa khẩu biên giới Lào Cai giữa Việt Nam và Trung Quốc.
Một cửa khẩu biên giới Lào Cai giữa Việt Nam và Trung Quốc. AFP
Thế nhưng trong thực tế, phần đông các vụ án liên quan đến người TQ, thường người phạm tội sẽ bị trục xuất hoặc dẫn độ về TQ để tiếp tục xử lý. Như vụ việc xảy ra vào trung tuần tháng 8, truyền thông Việt Nam loan tin về việc ba thanh niên mang quốc tịch Trung Quốc đã giết hại một người lái xe taxi tại Sơn La và vứt xác xuống sông nhưng lại được trục xuất về Trung Quốc hay vụ việc Bộ Công an Việt Nam dẫn độ 28 người Trung Quốc giao cho Cục công an thành phố Đông Hưng của Trung Quốc xử lý về hành vi điều hành sàn chứng khoán giả tại Việt Nam cùng nhiều vụ việc khác, khiến người dân vô cùng lo ngại. Họ lo rằng, tội phạm TQ sẽ coi VN là điểm đến “an toàn” để thực hiện hành vi vi phạm pháp luật?
Luật sư Đặng Đình Mạnh cho rằng, hầu như tại Việt Nam không ai nghe đến hiệp ước dẫn độ được ký kết giữa hai nước, chỉ đến khi phía Trung Quốc thông tin việc Quốc hội thông qua hiệp ước dẫn độ với Việt Nam thì người dân mới ngã ngửa và bắt đầu lo ngại, tìm hiểu.
Luật sư Đặng Đình Mạnh giải thích: “Thật ra nhiều người cứ lầm tưởng, cứ người TQ phạm tội tại VN sẽ được dẫn độ về TQ nhưng không phải vậy, vì vấn đề dẫn độ được đặt ra khi mà quyền tài phán quốc gia không thực hiện được, vì lý do đối tượng vi phạm pháp luật họ bỏ trốn qua một nước khác thì khi đó quốc gia có quyền tài phán họ mới viện dẫn luật dẫn độ giữa hai quốc gia về nước để họ thực hiện quyền tài phán của họ. Luật dẫn độ nó chỉ sử dụng cho những tội liên quan về hình sự mà thôi.”
Tuy nhiên, đối với trường hợp hơn 300 người có hành vi tổ chức đánh bạc trên lãnh thổ Việt Nam thì quyền tài phán Việt Nam có đủ thẩm quyền xử lý và xét xử theo luật hình sự Việt Nam?
Nhà báo Võ Văn Tạo bình luận sự việc “Tôi nghĩ hiệp định đó cần phải được đưa ra thảo luận và xem xét lại, làm sao phải giữ được chủ quyền, công dân nước ngoài phạm tội tại nước mình thì có quyền xử lý một cách nghiêm túc. Tức nhiên do quan hệ ngoại giao quốc tế thì tùy những quốc gia.”
Còn Luật sư Hà Huy Sơn từ Hà Nội cho chúng tôi biết, khung hình phạt theo Bộ Luật hình sự Việt Nam thì hành vi sản xuất ma túy với số lượng lớn như vậy phải bị xử phạt rất nghiêm và thậm chí tử hình.
Nhà báo Võ Văn Tạo từ Nha Trang nhận định về vụ việc: “Theo chúng tôi hiểu thì qua giải thích của các báo Việt Nam đăng, những người có trách nhiệm trong ngành thì có nói giữa VN và TQ có hiệp định về dẫn độ tội phạm. Khi đó chúng tôi và cộng đồng mới ngã ngửa ra là không biết hiệp định đó nội dung như thế nào. Lẽ ra nếu có hiệp định đó thì phải công bố cho người dân Việt Nam biết, nhưng đến khi xảy ra rồi thì mới nói có hiệp định như thế, gây sự bất ngờ.”
Luật sư Đặng Đình Mạnh từ Sài Gòn nhận định: “Trước đây có vụ đánh bạc ở khu vực phía Bắc lên tới hơn 300 người, phạm tội trên lãnh thổ VN mà không bị xử lý mà đưa về TQ. Khi mà người dân đã ý thức được rằng việc không thực hiện quyền tài phán thì nó sẽ ảnh hưởng đến chủ quyền Quốc gia như thế nào và người dân để ý tới thì họ cho rằng rất có thể sự việc liên quan đến mấy xưởng sản xuất ma túy với số lượng rất lớn bị phát hiện thì có thể có những hậu quả pháp lý như vậy, cũng được đưa về TQ để xử lý. Nhưng thật ra điều này chưa hẳn, ban đầu việc xử phạt hành chính thì ở mức chỉ phạt họ về vấn đề cư trú không hợp pháp, chứ chưa xử lý gì về vấn đề tội phạm vì chưa có thông tin gì về vấn đề xử lý này.”
Ngày 15/9/2019, Cục Cảnh sát điều tra về tội phạm ma túy Bộ Công An cho biết đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can bắt tạm giam nhóm đối tượng TQ nằm trong đường dây sản xuất ma túy ở Kontum và Bình Định. Đồng thời, Bộ cũng cho rằng đang phối hợp với phía TQ tiếp tục mở rộng điều tra đường dây phạm tội này. Đó được coi là động thái mạnh tay hơn của Công An Việt Nam đến thời điểm này đối với các đối tượng phạm tội người TQ tuy nhiên việc xử lý sau đó sẽ như thế nào vẫn còn là dấu chấm hỏi. Theo ý kiến của phần đông những người chúng tôi tiếp xúc khi hỏi về vấn đề này họ đều hồ nghi và nghĩ rằng: rồi sẽ lại trao trả tội phạm về cho TQ xử lý?

Làm sao có thể… vắt tượng đài ra… nước?

Theo VOA-Trân Văn/17/09/2019
Hạn hán ở miền Trung Việt Nam đang đẩy hàng triệu người vào tình trạng khốn cùng vì thiếu cả nước ăn, uống lẫn sinh hoạt. Không chỉ có thế, theo sau thảm trạng ấy là đói.
Tin mới nhất là ở Phú Yên có khoảng 10.000 gia đình với 35.000 người đang quay quắt với chuyện không tìm ra nước để ăn, uống. Chẳng riêng ruộng, vườn mà rừng cũng chết khô rồi cháy. Khá nhiều huyện ở Phú Yên đã đề nghị hỗ trợ cứu đói. Trước mắt, số tiền cần hỗ trợ khẩn cấp để cứu đói là 13 tỉ đồng.
Chính quyền Phú Yên biện bạch, thảm trạng vừa kể là do trời không mưa đã nhiều tháng, trong vòng 140 năm vừa qua, Phú Yên chưa bao giờ bị hạn hán như năm nay (1).
***
Hạn hán ở Phú Yên nói riêng và khu vực phía Nam miền Trung nói chung không phải chuyện lạ. Học giới đã giải thích tại sao từ lâu và đã đưa ra nhiều khuyến cáo. Muốn biết cứ dùng goolge. Ví dụ có thể vào link đính kèm bài này, xem nghiên cứu của hai chuyên gia: Phạm Quốc Hưng – Cục Thủy lợi và Lê Đình Thành – Đại học Thủy lợi (2).
Sở dĩ kẻ viết bài chọn kết quả nghiên cứu của hai chuyên gia vừa kể làm ví dụ vì cả hai từng khảo sát về “Tài nguyên nước ở khu vực Nam Trung bộ” (các tình Bình Thuận, Ninh Thuận, Phú Yên) kèm cảnh báo về nguy cơ “sa mạc hóa” của khu vực này kèm một số khuyến cáo khá cụ thể.
Nhìn một cách tổng quát, vì nhiều lý do, hạn hán ở Phú Yên nói riêng và khu vực phía Nam miền Trung nói chung là tất yếu, sự khác biệt chỉ nằm ở mức độ va không phải là không có giải pháp để hóa giải những tác hại do bất lợi về điều kiện tự nhiên cũng như điều chỉnh các hoạt động kinh tế - xã hội để giảm thiểu thiệt hại.
***
Chính quyền Phú Yên nói riêng và chính quyền các tỉnh còn lại ở khu vực phía Nam miền Trung như Ninh Thuận, Bình Thuận, cao hơn là chính phủ Việt Nam có làm gì để ngăn chặn nguy cơ “sa mạc hóa” không? Câu trả lời là không! Hạn hán càng ngày càng trầm trọng đã có “thời tiết dị thường” do “biến đổi khí hậu toàn cầu” gánh… trách nhiệm!
Hãy hỏi dân chúng Phú Yên và hỏi cả dân chúng Ninh Thuận, Bình Thuận xem đến nay, chính quyền các tỉnh này và chính phủ Việt Nam đã đầu tư thêm bao nhiêu hồ tích nước cho mùa khô ? Đã soạn – lập - triển khai chương trình nào quản lý – sử dụng nước (nước mặt, nước ngầm, nước trong các hồ dành cho thủy điện và các hồ dành cho thủy lợi) như một thứ tài nguyên đặc biệt? Đã thực hiện bao nhiêu giải pháp thực sự hữu hiệu để tiết kiệm và sử dụng hữu hiệu nguồn nước hiện có ?..
Chắc chắn sẽ không có câu trả lời nào cho những câu hỏi ấy vì không có nguồn lực nào, cả nhân lực, vật lực lẫn tài lực (tiền bạc), dành cho những vấn đề như vậy.
Giống như Bình Thuận, Ninh Thuận và các tỉnh, thành phố khác tại Việt Nam, các nguồn lực ở Phú Yên chỉ hướng vào những dự án, công trình vổ bổ với dân chúng nhưng luôn luôn được hệ thống chính trị, hệ thống công quyền từ địa phương đến trung ương cho rằng hết sức hữu ích nên thi nhau thực hiện.
Năm ngoái, sau khi chính quyền trung ương công nhận “địa điểm diễn ra cuộc Tổng Tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968 ở Phú Yên” là “di tích lịch sử quốc gia”, chính quyền tỉnh Phú Yên và chính phủ Việt Nam đã chi 14,4 tỉ đồng xây dựng “Cụm Công viên - Tượng đài Kỷ niệm cuộc Tổng Tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân 1968” (3).
Nếu 14,4 tỉ đồng ấy được dùng vào việc xây dựng hồ chứa nước cho huyện Tuy An – nơi thường xuyên gánh chịu đủ thứ hậu quả do hạn hạn, có lẽ bây giờ, 17.000 dân cư ngụ cách “Cụm Công viên - Tượng đài Kỷ niệm cuộc Tổng Tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân 1968” chỉ khoảng 20 cây số, không khốn khổ như vậy!
***
Hạn hán vốn không xa lạ với người Việt. Dạng thiên tai này chỉ khác trước ở chỗ diễn ra thường xuyên hơn, trên diện rộng hơn (ngoài khu vực duyên hải miền Trung, Tây Nguyên, hạn hán còn tàn phá đồng bằng sông Hồng, đồng bằng sông Cửu Long) và cả tính chất lẫn mức độ rõ ràng càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cho dù không thể loại trừ yếu tố thời tiết dị thường do biến đổi khí hậu toàn cầu nhưng hạn hán sẽ không thể gieo rắc tai ương đến mức như đã thấy nếu Việt Nam được quản trị - điều hành tử tế hơn. Có thể dùng Israel (Do Thái) làm ví dụ minh họa cho hiệu quả quản trị - điều hành khi cả điều kiện tự nhiên lẫn thời tiết đều bất lợi.
Israel là quốc gia mà hoang mạc chiếm khoảng 70% diện tích lãnh thổ, chỉ có 2% bề mặt lãnh thổ là nước, mùa khô ở Israel kéo dài đến năm tháng, nhiệt độ trung bình trong mùa hè luôn ở mức cao nhất châu Á (khoảng 50 độ C)… Tuy nhiên cả công nghiệp lẫn nông nghiệp của Israel đều nằm trong nhóm dẫn đầu thế giới (4).
Chẳng riêng thiên hạ mà hệ thống công quyền và nhiều người Việt cũng biết, Israel đã tìm ra - ứng dụng thành công công nghệ tưới nhỏ giọt, xử lý - tái sử dụng khoảng 90% nước thải, lọc nước biển,…. Đồng thời không ít lần bày tỏ ý muốn chia sẻ kinh nghiệm, công nghệ với thiên hạ, trong đó có Việt Nam (5).
Trong thực tế đã có vài cá nhân được xem như tấm gương về thành công trong việc ứng dụng các phương pháp của Israel để trồng rau như cô Vương Thị Hoan, 31 tuổi, chủ “Cà phê rau 47” (6), hoặc Đinh Huy Hoàng, sinh viên Đại học Tây Nguyên (7), cùng ở thành phố Buôn Ma Thuột, tỉnh Đắk Lắk…
***
Cách nay hai tháng, các cơ quan hữu trách tại Việt Nam từng cảnh báo, hạn hán có thể khiến 138.000 gia đình ở miền Trung (từ Thanh Hóa đến Bình Thuận) thiếu nước và 65.000 héc ta ruộng vườn bị hư hại (8).
Giống như những năm trước, thay mặt hệ thống công quyền, Thủ tướng Việt Nam đáp lại bằng một công điện, chỉ đạo: “Kiên quyết” không để người dân thiếu nước sinh hoạt (9) -rồi… thôi!
Từ đó đến giờ, nước cho ăn, uống, tắm, giặt ở miền Trung càng ngày càng… thiếu, cây cối tiếp tục héo khô, ruộng vườn tiếp tục xơ xác, rừng tiếp tục cháy,… dân chúng thêm một lần vật vã, tán gia bại sản vì thiếu nước và hoạt động thường kỳ đối phó với hạn hán của cả hệ thống chính trị, lẫn hệ thống công quyền vẫn chỉ là dùng cả xe cứu hỏa, lẫn xe tưới cây chở nước đến những nơi đồng bào sắp chết khát (3).
Tại sao hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam không thể hành xử hiệu quả như chính phủ Israel dù cả điều kiện tự nhiên lẫn đặc điểm thời tiết của Việt Nam vẫn chưa nghiệt ngã đến mức như vậy?
Có phải vì toàn bộ nguồn lực quốc gia đã được dốc hết vào những dự án, công trình kiểu như “Cụm Công viên - Tượng đài Kỷ niệm cuộc Tổng Tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân 1968” và tâm lực, trí lực của cả hệ thống chính trị, lẫn hệ thống công quyền chỉ miệt mài hướng đến những “nghiên cứu khoa học” kiểu như “Thuật ngữ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam - Giai đoạn 3” vừa được nghiệm thu hồi giữa tuần trước (9)?
Chú thích

Tổ Quốc có bao giờ nhược như thế này không?


VNTB staff
gày 3 tháng 7 năm 2019 tàu Trung Quốc xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế của Việt nam và đi lại ngang nhiên như ở nhà. Truyền thông trong nước bị bịt miệng không được phép đưa tin. Ừ thì có thể sợ bạo loạn như trong các cuộc biểu tình chống Trung Quốc trong năm 2014 nhưng quyền được biết của người dân đã bị hoàn toàn gác bỏ qua một bên cho đến khi bỗng nhiên báo chí đồng loạt được cởi rọ mõm.

Tàu Hải dương 8 rút đi, những tưởng đó là thắng lợi ngoại giao của chính quyền cộng sản khi tất cả các kênh ngoại giao được sử dụng để “giao thiệp” với đồng chí tốt. Sau khi tiếp nhiên liệu ở hòn đảo nhân tạo – Đảo Chữ Thập – cũng là một hòn đảo được Trung Quốc xây dựng trong khu vực hòn đảo Hoàng Sa – thì tàu Hải Dương 8 lại đủng đỉnh đi vào thềm lục địa của Việt nam và vào sâu tới độ chỉ cách bờ biển Phan Thiết của Việt Nam có 180km.

Đảng vẫn im lặng, chính phủ quan ngại, Bộ Ngoại Giao lên tiếng phản đối và yêu cầu giải quyết ôn hoà. Nhân dân lại sục sôi vì hết chuyện nữ công an Hiền Love chửi thề nhục mạ nhân bay hàng không ở sân bay Sài Gòn tới chuyện bé học sinh bị thiệt mạng ở trường Gate Way Hà Nội được cho là của con gái rượu của thủ tướng kiến tạo.
Tàu cần cẩu Lam Kình thuộc tập đoàn dầu khí quốc gia Trung Quốc thuộc sở hữu nhà nước và hoạt động dưới cờ Hồng Kong được trang bị cần cẩu công suất 7500 tấn, cần cẩu bổ sung 4000 tấn và một móc phụ 1.600 tấn. Tàu Lam Kình nghênh ngang tiến sâu vào thềm lục địa Việt Nam từ thành phố Trạm Giang ở tỉnh Quảng Đông Trung Quốc hồi đầu tháng trước và đi tới ngoài khơi tỉnh Quảng Ngãi tối ngày 3 tháng 9 cho tới khi chỉ cách bờ có 90 km.

Đây là nơi có mỏ Cá Voi Xanh mà Hà Nội đang hợp tác với ExxonMobil của Mỹ khai thác. Khi đó đảng đoàn và chiến sỹ trong nước đang bận học tập và phát huy tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh nên chẳng có báo đài nào lên tiếng. Chính phủ cũng im re để cho các đài địch với tư tưởng thù nghịch nhanh nhẩu đưa tin giặc đã tới trước cửa nhà.

Thủ tướng kiến tạo Lờ cờ mờ vờ lần đầu tiên lên tiếng về sự kiện Biển Đông nhưng lại không dám nêu tên kẻ xâm nhập mà chỉ dám gọi me mé là nước ngoài cứ như liên tưởng tới truyện Harry Potter khi nói tới một thế lực được hiểu là “ kẻ không được gọi tên ra nhưng ai cũng biết đó là ai” chỉ vì nghe tới tên thôi cũng đã sợ mất rồi.

Cứ tưởng là có công ty Mỹ, Trung Quốc nó sợ không dám làm gì. Nhưng một lần nữa sau khi tàu Trung Quốc quay về lại đảo Chữ Thập lần thứ hai đã nghiễm nhiên xâm nhập vùng biển Việt Nam lần thứ ba.

Đang có tin rằng ExxonMobil cũng sẽ bán 64% cổ phần hồi cuối tháng Tám và sẽ rút đi ra khỏi biển Đông. Cũng chưa biết ExxonMobil dọn đi vì không thuận giá cả hay là vì chiến thuật rung cây nhát khỉ của Bắc Kinh đã có hiệu nghiệm.

Những tưởng chuyến đi Mỹ kỳ này của Tổng Tịch Nguyễn Phú Trọng sẽ giúp cho có người chống lưng để múc dầu lên bán nuôi đảng nuôi quân. Nhưng một khi ExxonMobil rút đi, thì chuyến đi Mỹ của ông Tổng Tịch lại thành công cốc. Lúc đó lại phải sang chầu thiên triều để được hợp tác múc dầu với Trung Quốc như yêu sách lâu nay của Bắc Kinh.

Hà Nội đã có nhiều hi vọng rằng Úc sẽ lên tiếng ủng hộ lập trường của Hà Nội ở Biển Đông. Nhưng thủ tướng Scott Marrison cũng chẳng dám gọi đích danh Trung Quốc là kẻ gây hấn ở Biển Đông.

Mạn sườn phía Nam lại đang bị hở khi Trung Quốc đã ký được hợp đồng thuê cảng Ream của Campuchia ở Vịnh Thái Lan trong vòng 30 năm.

Giờ mà Đảng và nhà nước Việt Nam vẫn cương quyết không kiện Trung Quốc ra toà trọng tài quốc tế với các bằng chứng xâm phạm lãnh hải rõ ràng như vậy thì với các hành động khiêu khích liên tục của phía Trung Quốc, Việt Nam khó có thể cầm cự lâu dài. Lực lượng hải quân và hải cảnh của Hà Nội bị kéo dài mệt mỏi vì phải đối phó với việc xâm phạm lãnh hải của hàng ngàn tàu thuyền Trung Quốc, với năng lực hàng hải thua xa Bắc Kinh thì trong dài hạn Hà Nội khó mà cầm cự nổi.

Dầu sôi lửa bỏng chẳng thấy tổng tịch lên tiếng ngoài lá thư gởi cho ngành giáo dục. Dân trên bờ lại không được phép bày tỏ lòng yêu nước hay sự phẫn nộ với giặc ngoại xâm vì đó đã trở thành độc quyền của Đảng và chính phủ. Ngư dân được phát cờ để đối phó với tàu thuyền hiện đại của Trung Quốc. Học sinh hô khẩu hiệu Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.
Giặc ngoại xâm sờ sờ ra đó mà lãnh đạo cấp cao không dám gọi đích danh thì chỉ có nước dần dần cúi đầu tuân phục. Thật cay đắng khi chỉ biết than rằng “ Tổ quốc có bao giờ nhược như thế này không?”

… hãy hỏi chính quyền đã làm gì cho tổ quốc


Chủ tịch QH Nguyễn Thị Kim Ngân trong phiên họp ngày 11/6/2018.
Mặc Lâm – VOA

Trong vòng một tuần lễ vừa qua người ta lại bàn tán đến phát biểu của bà Chủ Tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân khi một lần nữa bà dựa vào câu nói của Phó chủ tịch Quốc hội Phùng Quốc Hiển để lặp lại những gì bà từng nói trước đây.
Qua góp ý của một số thành viên Ủy ban Thường vụ Quốc hội khi xem xét dự án Luật thanh niên (sửa đổi) được Chính phủ trình sáng ngày 10 tháng 9, theo Chủ tịch Quốc hội, luật này “cần thiết kế luật để thanh niên thấy rõ trách nhiệm, nghĩa vụ và khi thực hiện thì họ được quyền lợi gì, nói như Phó chủ tịch Quốc hội Phùng Quốc Hiển là “hãy hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc hôm nay”?
Người dân vẫn chưa quên ngay sau khi tuyên thệ nhậm chức Chủ tịch Quốc hội bà Nguyễn Thị Kim Ngân đã phát biểu với báo chí ngày 23/7/2016 “Bảo vệ hòa bình không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác là có được chủ quyền, không có đâu. Một số tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó làm gì cho đất nước?”

Chủ tịch Quốc hội rõ ràng đã rất tâm đắc với câu danh ngôn mà Tổng thống Mỹ John F. Kennedy đã phát biểu trong bài diễn văn nhậm chức ngày 20 tháng 1 năm 1961: “Đừng hỏi tổ quốc có thể làm gì cho bạn mà hãy hỏi: Bạn có thể làm được gì cho tổ quốc.” (Ask not what your country can do for you – ask what you can do for your country).
Và trước đó nữa vào tháng 1-1955, sau khi tiếp quản Thủ đô, tại buổi lễ khai mạc Trường Đại học nhân dân Việt Nam Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng từng nói: “Phải quan tâm đến việc khôi phục và xây dựng lại nước nhà. Nhiệm vụ của thanh niên không phải là hỏi nước nhà đã cho mình những gì. Mà phải tự hỏi mình đã làm gì cho nước nhà. Mình phải làm thế nào cho ích lợi nước nhà nhiều hơn? Mình đã vì lợi ích nước nhà mà hy sinh phấn đấu chừng nào”.
Trong hai câu vừa nêu câu của Tổng thống Kennedy ngắn gọn và súc tích hơn bởi chữ “có thể”, hàm ý ở trạng thái không xác quyết và vì vậy người hỏi có quyền lựa chọn thái độ của mình, trong khi câu của Chủ tịch Hồ Chí Minh đi vào chi tiết “ích lợi nước nhà” mang ý nghĩa thiết thực hơn và vì vậy dễ liên tưởng tới chính phủ hơn. Câu của Kennedy nhắm tới tổ quốc, câu của Chủ tịch Hồ Chí Minh có vẻ nhắm tới chính quyền, một thực thể đại diện cho tổ quốc và vì vậy ông và những người cán bộ sau này có ý ám chỉ tổ quốc và chính phủ là một.
Nhưng không. Tổ quốc được hình thành trước chính phủ qua bốn yếu tố: Lãnh thổ, lịch sử, văn hóa và con người. Chính phủ được con người chọn lựa trong cộng đồng của mình để điều hành tổ quốc tức đất nước hay nước nhà như Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dùng. Chính phủ không thể đồng hóa với tổ quốc vì suy nghĩ như vậy là gian lận, nếu không muốn nói là thiếu lương thiện. Tổ quốc vĩnh cửu còn chính phủ chỉ là giai đoạn. Chính phủ có thể độc tài hay dân chủ nhưng tổ quốc không có khái niệm ấy. Chính phủ có thể thay đổi nhưng tổ quốc chỉ có thể mất chứ không thể thay đổi.
Mỗi cá nhân trong một đất nước tự biết bổn phận của mình đối với tổ quốc thông qua luật pháp mà chính phủ ban hành. Người dân biết rằng không đóng thuế, không tham gia nghĩa vụ quân sự, không chấp hành luật lệ mà hiến pháp đưa ra là gián tiếp không “làm gì cho tổ quốc”. Ngược lại nếu những bổn phận ấy được thi hành đầy đủ thì xem như đã làm tròn bổn phận đối với tổ quốc. Nếu một cá nhân muốn làm điều gì hơn nữa để đóng góp cho đất nước thì việc làm ấy hoàn toàn tự nguyện và không ai có quyền bắt buộc người khác phải làm giống như anh / chị ta.
Vế thứ nhất trong câu rất khiên cưỡng vì không mấy ai lại ngớ ngẩn đặt câu hỏi “Tổ quốc đã làm gì cho tôi” cả. Bởi vì tổ quốc là một khái niệm trừu tượng nó được định dạng bởi 4 yếu tố vừa nêu hợp lại để hình thành, trong đó yếu tố con người là quan trọng nhất vì thiếu con người chắc chắn không thể có tổ quốc. Tuy nhiên khi có con người mà yếu tố lãnh thổ không có thì tổ quốc ấy được hình thành như thế nào? Tộc người Dijan là minh chứng cho trường hợp vô tổ quốc và họ phải sống nhờ tại nhiều nước khắp thế giới. Mỗi người trong một quốc gia trực tiếp góp phần bằng nhiều cách để bồi đắp cho mảnh đất mà tổ tiên họ cũng như con cháu sẽ sống. Tổ quốc là căn nhà chung cho mọi người tụ họp và không ai lại đi hỏi căn nhà ấy đã làm gì cho mình.
Tổ quốc không thể làm một việc gì cụ thể để mỗi cá nhân phải thốt lên câu hỏi như thế và vì vậy ở phần thứ hai “bạn đã làm gì cho tổ quốc” cũng khó thuyết phục.
Mỗi cá nhân sống trong một đất nước khi đã làm việc để sống thì chí ít họ đã “làm gì” cho tổ quốc rồi. Nó như một cách góp gạo nấu cơm chung trong ngôi nhà mang tên tổ quốc. Gạo ấy có thể là tiền thuế, có thể là xương máu chống ngoại xâm, có thể là những đóng góp trí tuệ cũng có thể là những băn khoăn làm sao cho tổ quốc được độc lập hùng cường. Nếu ai cũng có những đòi hỏi bắt buộc mỗi công dân phải có đóng góp ngang bằng với những anh hùng thì làm sao xây dựng đủ những con đường để đặt tên?
Từ thực tế này người ta dễ dàng đặt lại câu hỏi: “Vậy người dân thành lập chính phủ để làm gì?” và câu trả lời thật đơn giản “Chúng ta lập chính phủ để bảo vệ và xây dựng tổ quốc” tức là bảo vệ và phát triển căn nhà chung mà chúng ta đang trú ngụ.
Mỗi cá nhân không thể đại diện tổ quốc ngang nhiên chạy sang Trung Quốc tới trước cửa Bộ Ngoại giao của nước này để la lối, chỉ trích hay thậm chí chửi mắng họ vì hành vi mang tàu Hải Dương 8 vào khu đặc quyền kinh tế của Việt Nam, vì đó là bổn phận của chính quyền phải làm những gì mà hiến pháp quy định.
Mỗi cá nhân không thể đại diện tổ quốc cầm súng bắn lại kẻ thù khi chúng tràn sang biên giới. Công việc ấy là của quân đội mà chính quyền có bổn phận ra lệnh, tổ chức cho quân đội phải giữ gìn đất nước.
Mỗi cá nhân không thể đại diện tổ quốc tự tiện ký hiệp định thương mãi hay quốc phòng với nước khác mà chính phủ là nơi được người dân giao phó đề làm việc này.
Thậm chí, mỗi cá nhân không thể đại diện tổ quốc để chính thức đầu hàng kẻ thù trong một cuộc chiến tranh quy ước mà chính quyền mới là người đủ thẩm quyền làm điều này với sự giao phó của người dân.
Chính quyền vì vậy đại diện cho người dân chịu trách nhiệm trước sự tồn vong, hưng thịnh của tổ quốc và bất cứ chính sách, chủ trương nào của chính quyền cũng dính liền tới trách nhiệm với tổ quốc. Nếu chính quyền có chủ trương tự lo mọi thứ mà không cần sự góp ý hay góp sức của người dân thì hành vi ấy được xem là chuyên chế và toàn trị, vì vậy người dân không liên đới trách nhiệm với chính quyền khi tổ quốc lâm nguy hay tụt hậu so với nước khác.
Từ thực tế này câu danh ngôn có thể được thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh của bất cứ nước nào tự cho mình là dân chủ: “Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho chính quyền mà hãy hỏi chính quyền đã làm gì cho tổ quốc”.

Tìm đường nào để… sống?



Thach Vu
Không chỉ những người hoạt động xã hội có tên trong sổ đen mà cả phần lớn dân chúng khi bị “mời” vào các đồn công an gần đây đều phải nghe câu hạch hỏi: “Tại sao lại nghe lời phản động xúi giục?” Người bị hỏi thường giật mình thắc mắc. “Phản động” là ai và đã xúi giục họ những gì.
Thực tế là mỗi người dân bình thường như họ chỉ thấy:
– Lãnh đạo đảng càng phản đối TQ vi phạm chủ quyền biển đảo VN, lại càng cho vào từng sư đoàn “công nhân” TQ vào sâu trong đất liền, và đẩy hàng trăm ngàn lao động VN ra nước ngoài kiếm việc. Lãnh đạo càng vạch trần các công trình xây dựng cẩu thả, nguy hiểm do nhà thầu TQ thi công, lại càng giao các gói thầu mới cho TQ. Người dân nào chỉ ra sự vô lý đó là nghe theo “phản động”?
– Lãnh đạo ngày càng bình thường hóa việc cán bộ cạo vét tài sản quốc gia vào túi riêng rồi hạ cánh an toàn. Sau màn kịch trừng phạt hùng hổ và chưa cán bộ tham nhũng nào phải trả lại núi tài sản phi pháp của họ. Giữa một đất nước nghèo gần cuối bảng xếp hạng thế giới, lại sản sinh liên tục các quan chức tỷ phú, triệu phú đô la như thế, thì người dân còn gì để sống, chứ chưa nói gì đến phát triển đất nước? Ai nhìn thực tế đó mà bực mình là bị “phản động” xúi giục?
– Lãnh đạo đảng đang từng bước cho phép các ngân hàng, các quĩ bảo hiểm thản nhiên quịt tiền của dân đã gởi. Rồi vẫn cố suy tính tìm mọi cách dụ dỗ cho số vàng và đô của dân trồi lên để “huy động”. Và nay lại đang rục rịch ý định đổi tiền ngay trên báo “lề phải”. Theo kinh nghiệm đổi tiền trong quá khứ, ai cũng biết đây là cách cào bằng, cướp trắng. Mỗi người dân chỉ được nhận lại một số giới hạn tiền mới. Số còn lại phải để cho nhà nước giữ giùm. Và ai còn giấu tiền cũ trong nhà sẽ trở thành giấy vụn sau ngày “hết hạn đổi tiền”. Với những đe dọa liên tục như thế, còn người dân nào cảm thấy an toàn? Nhưng ai chuyển gấp tiền đồng qua các dạng tài sản khác là bị “phản động” giật dây?
– Lãnh đạo Đảng cho hãng xưởng ngoại quốc vào xả thải tàn phá môi sinh tới mức độ kinh hoàng. Lãnh đạo nhận sai, đem vài quan chức ra xử sơ sài, rồi cho chính các hãng xưởng đó TIẾP TỤC XẢ THẢI và cho phép thêm nhiều hãng nữa cũng làm như vậy. Nay có hãng xì hơi độc ra ngay giữa TpHCM đến độ chó, gà lăn ra chết hàng loạt nhưng chẳng bị tội vạ gì. Người dân nên ngồi chờ chết như cá, gà, chó để khỏi bị xem là “phản động”?
– Đảng lãnh đạo, nhà nước kiểm soát mọi đường vận chuyển hàng hóa vào VN. Lãnh đạo Đảng biết rất rõ hầu hết các hóa chất độc hại đều đến từ TQ. Thế nhưng lãnh đạo cứ để dòng hóa chất đó chảy cuồn cuộn qua biên giới hàng ngày, hàng giờ và lan tràn vào mọi ngõ ngách cả nước, rồi lâu lâu đi bắt một vài nơi sử dụng chế biến thức ăn để đăng báo chụp hình. Trong khi đó, tỷ lệ ung thư tại VN đã đứng đầu thế giới, với 315 người chết mỗi ngày. Vậy người dân nên chọn chết ngay như cá, gà, chó hay chết dần bởi ung thư? Ai đòi đóng ngay ống vận chuyển hóa chất kinh hồn đó là nghe theo “phản động”?
– Các quan chức đang nắm quyền, từ công sở đến trường học đến nhà thương, đẻ ra hàng trăm thứ thuế, phí mới; rồi đến cả các quan chức đã về hưu rồi cũng cùng gia đình họ mở những “dịch vụ bắt buộc” đòi dân đóng tiền, như các trạm BOT có công an đủ loại bao quanh, … Người dân bị tứ bề vặt lông như thế họ còn gì để sống, để nuôi gia đình? Những con vịt nào gào thét kêu đau là những con có máu “phản động”?
– Gia đình những nạn nhân bị chết tại nhà thương, chết vì xả lũ, chết vì bê-tông rớt giữa trường học, chết vì thuốc giả, … đòi truy tố những quan chức trách nhiệm, những kẻ được trả lương bằng tiền thuế của dân, thì họ đều bị liệt vào loại nghe theo “phản động”? Vậy không phản động nghĩa là chỉ biết câm lặng đi chôn người thân?
– Gia đình những nạn nhân bị tàng tật suốt đời, bị chết “vì tự tử”, bị mổ xẻ tử thi, bị cắt gần lìa cả đầu … tại các đồn công an mà lên tiếng kêu gào trên mạng là nghe theo “phản động”? Ngay cả những trường hợp công an nhận tội đánh chết người đều lãnh những bản án từ nhẹ đến “đùa”. Nghĩa là chẳng có cậu công an nào ngán sợ để dừng tay. Những người dân không phản động là những người chỉ ngoan ngoãn ngồi chờ giấy công an gọi đến nhận xác?
Và còn vô số thực tế khác cứ đánh tới tấp vào mặt, vào đầu, vào thân thể người dân hàng ngày.
Đến mức này, thì có còn cần ai xúi bẩy thì người dân mới nhận ra: Nếu muốn chết trọn gói – chết cả mình, cả gia đình mình, và cả nước – thì cứ đi theo hướng của đảng, hay chỉ cần nhắm mắt để đảng dẫn đi. Còn muốn sống thì người dân buộc phải bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Rõ ràng đại khối người dân chẳng biết “phản động” là ai và muốn gì. Những con người Việt Nam khốn cùng chỉ khao khát tìm đường sống khi mà chính sách của lãnh đạo đảng đã quá rõ: ÉP DÂN QUYẾT TỬ ĐỂ ĐẢNG QUYẾT SINH.

Kẻ nào trốn làm luật Biểu tình? Hãy hỏi Bộ Công an!


Người dân biểu tình phản đối các dự luật an ninh mạng và Đặc khu kinh tế. Những người bị công an bắt giữ và đánh đập hôm 17/6 ở TP HCM nói họ vẫn bị ảnh hưởng nặng nề về tâm lý và thể chất. (Facebook Lê Thiệu)
Thường Sơn – (VNTB) – Ngay cả một quan chức quốc hội là Phó chủ tịch Quốc hội Uông Chu Lưu cũng phải bức xúc khi nêu dấu hỏi: ‘Tại sao chưa ban hành được Luật biểu tình?’.
Theo ông Uông Chu Lưu, trong báo cáo của Chính phủ có 3 luật đã nằm trong kế hoạch nhưng vẫn chưa được ban hành, đó là Luật về hội, Luật biểu tình và Luật hiến Có một sự thật hết sức trớ trêu ở Việt Nam là vào năm 2011, thủ tướng khi đó là Nguyễn Tấn Dũng đã giao cho Bộ Công an – cơ quan bị xem là ‘công an trị’ và chuyên trấn áp, đàn áp những cuộc xuống đường vì môi sinh môi trường của người dân, ‘chịu trách nhiệm soạn thảo Luật Biểu tình’.
Kể từ đó đến nay, đã quá nhiều lần Bộ Công an thập thò bộ luật này vào mỗi lúc mà chế độ độc trị phát hiện ra triển vọng một hiệp định thương mại quốc tế – hoặc TPP, hoặc Hiệp định thương mại Việt – Mỹ, hoặc EVFTA. Nhưng sau khi đã ‘ăn đủ’ hoặc cám cảnh vì ‘mất ăn’, đã quá nhiều lần cơ quan bộ này yêu cầu hoãn Luật Biểu tình khi nại ra lý do: “Trong quá trình soạn thảo có một số nội dung phát sinh cần tiếp tục đầu tư thời gian, công sức nghiên cứu kỹ lưỡng, thấu đáo, khảo sát thực tiễn và tham khảo kinh nghiệm quốc tế như khái niệm “biểu tình,” “quyền tự do biểu tình,” “nơi công cộng,” “tụ tập đông người”…; phạm vi điều chỉnh của dự thảo luật (có bao gồm cả việc tổ chức mít-tinh, biểu tình do Đảng, Nhà Nước, các tổ chức chính trị xã hội tổ chức; việc khiếu kiện đông người, đình công, bãi công, bãi thị, bãi khóa hay không); vấn đề áp dụng các biện pháp trấn áp tương xứng, có hiệu quả đối với hành vi lợi dụng biểu tình vi phạm pháp luật; trách nhiệm của các cơ quan liên quan trong việc giải quyết các vấn đề phát sinh trong quá trình biểu tình…”
Đã có quá đủ căn cứ để thấy rằng việc cố tình kéo dài thời gian soạn thảo dự luật biểu tình của Bộ Công an là hành vi tắc trách công vụ, vi phạm vào Điều 4 của nghị quyết điều chỉnh chương trình xây dựng luật, pháp lệnh năm 2015 do chủ tịch Quốc Hội ký ban hành tại kỳ họp thứ 7, Tháng Sáu, 2014.
Tháng 3 năm 2019, chính phủ của thủ tướng ‘Cờ Lờ Mờ Vờ’ Nguyễn Xuân Phúc một lần nữa lấp ló: “Thực hiện các văn bản chỉ đạo của Bộ Chính trị, Quốc hội và Chính phủ, Bộ Công an đang tiếp tục phối hợp với các cơ quan, đơn vị liên quan nghiên cứu lý luận, cơ sở pháp lý và tổ chức khảo sát thực tế tại các đơn vị, địa phương để nghiên cứu, xây dựng dự án Luật Biểu tình bảo đảm thực thi quyền con người, quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân, tránh các thế lực thù địch lợi dụng biểu tình để gây rối mất trật tự, chống phá Đảng, Nhà nước ta”.
Một lần nữa trong quá nhiều lần bộ luật quyền dân này bị chính phủ từ thời ‘nắm chắc ngọn cờ dân chủ’ của Nguyễn Tấn Dũng đến ‘liêm chính, kiến tạo, hành động’ của Nguyễn Xuân Phúc, cùng ‘cơ quan dân cử tối cao’ là Quốc hội lợi dụng như một thứ mồi nhử nhân quyền để mặc cả thương mại với Hoa Kỳ và Liên minh châu Âu – liên quan đến TPP (Hiệp định Đối tác kinh tế Xuyên Thái Bình Dương) vào những năm 2014 – 2016, và EVFTA (Hiệp- định Thương mại tự do châu Âu – Việt Nam) đang trong giai đoạn ‘chuẩn bị ký kết’ vào những năm 2018 – 2019.
Về thực chất, đằng sau động thái chính phủ giao Bộ Công an nghiên cứu xây dựng Luật Biểu tình chỉ là sự tiếp nối của một chuỗi động tác đối phó và ma mị nhằm đạt được mục tiêu ký kết và phê chuẩn EVFTA ngay trong năm 2019. Mà chưa có gì được xem là ‘thành tâm’.
Nhưng thủ đoạn trí trá, giảo hoạt và lươn lẹo ấy lại luôn là một sai lầm về sách lược của ‘đảng và nhà nước ta’.
Bởi lẽ đơn giản là với một Bộ Công an – còn được biệt danh là ‘bộ đàn áp nhân quyền’, quá tai tiếng về đàn áp biểu tình và vô số vấn nạn tra tấn người dân – việc giao cho bộ này làm Luật Biểu tình, trong khi đúng ra phải giao cho Bộ Nội vụ, là quá bất hợp lý, chẳng khác nào ‘giao trứng cho ác’ và tiếp thêm một mồi lửa thách thức EU và các chính phủ tiến bộ trên thế giới.
Hoặc cho dù Luật Biểu tình có được thông qua trong năm 2019 hoặc năm 2020, thì với những nội dung dự thảo luật chỉ siết không mở của Bộ Công an, thậm chí còn có thể hợp thức hóa cho hành vi của các ‘lực lượng công quyền’ đánh đập tra tấn người dân một cách côn đồ và lưu manh, sẽ chẳng có bất kỳ ích lợi nào cho người biểu tình ở Việt Nam, nếu không muốn nói là những cuộc biểu tình dân sinh có thể sẽ bị chế độ công an trị dìm trong biển máu.. Ông Lưu đề nghị Chính phủ cần xác định lộ trình ban hành chứ không nên để tình trạng này kéo dài.
Dấu hỏi trên phát ra tại phiên họp thứ 37 sáng ngày 11/9/2019 của Ủy ban Thường vụ Quốc hội về Dự thảo báo cáo 5 năm triển khai thi hành Hiến pháp 2013 (2014-2019).
Vậy kẻ nào đã trốn làm luật Biểu tình?

CSVN cải cách giáo dục!

😢 Mỗi năm…chúng chia nhau chừng 80 nghìn tỷ để cải cách giáo dục… 😢

Thanh niên: trách nhiệm với đất nước?

Nguyễn Văn Đài
Thanh niên Việt Nam cần có trách nhiệm gì với đất nước?
Sáng 10 tháng 9 năm 2019, Nguyễn Thị Kim Ngân bày tỏ: “Ra luật này thanh niên đọc, nghiên cứu thì phải thấy chúng ta phải làm gì cho Tổ quốc, chứ không phải Tổ quốc phải làm gì cho ta”,
Trong tình trạng đất nước:
Thù trong: giặc cộng sản tham nhũng, tàn phá quê hương, đất nước, hèn với giặc, ác với dân,…
Giặc ngoài: Trung cộng xâm phạm chủ quyền quốc gia, âm ưu chiếm đoạt chủ quyền, tài nguyên của VN trên biển,..
Bởi vậy, trách nhiệm của thanh niên Việt Nam ngày nay là:
“Diệt thù trong để VN dân chủ, phú cường”
“Diệt thù trong để chống giặc ngoài”
Thanh niên VN phải nhận thức rất rõ ràng điều này, không nên mơ hồ tin vào sự tuyên truyền dối trá của chế độ cộng sản.
Muốn đất nước VN có được tự do, dân chủ, hùng cường thì dứt khoát phải xóa bỏ chế độ cộng sản!
Muốn giữ gìn được toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ, biển đảo của Tổ quốc thì dứt khoát phải xoá bỏ chế độ cộng sản!

Người biểu tình Hồng Kông: ‘Thà bị bắt còn hơn mất tự do!’

Các bác sĩ và y tá tại bệnh viện Prince of Wales Hospital ở Hồng Kông bày tỏ sự ủng hộ với phong trào biểu tình ở đặc khu này hôm 16 Tháng Chín, 2019. (Hình: getty Images)
HỒNG KÔNG (NV) – Bất chấp bị đàn áp, bắt bớ, người dân Hồng Kông tuyên bố sẽ tiếp tục biểu tình, đặc biệt là vào ngày quốc khánh Trung Quốc, 1 Tháng Mười tới đây.
Hàng chục sinh viên Hồng Kông biểu tình ôn hòa vào chiều Thứ Hai, 16 Tháng Chín, để kêu gọi chính quyền nhanh chóng lắng nghe nguyện vọng của người dân.
Các sinh viên hát bài “Huy Hoàng Hồng Kông,” ca khúc đã trở nên phổ biến tại những cuộc biểu tình đòi nâng cao dân chủ ở lãnh thổ này.
Sam, 22 tuổi, sinh viên mới tốt nghiệp nói với Reuters: “Chúng tôi làm tất cả những việc này là để có tương lai tốt đẹp hơn. Tự do phát biểu ý kiến, tự do bầu cử và ứng cử, đây là những quyền tự do mà chúng tôi không thể là người ngoài cuộc. Và so với những vụ tấn công tàn bạo hoặc bắt bớ của cảnh sát, tôi thà bị bắt còn hơn mất những quyền tự do đó.”
Cuộc biểu tình hôm Thứ Hai diễn ra sau cuộc biểu tình hôm Chủ Nhật, từ ôn hòa trở nên bạo lực.
Người biểu tình chặn đường, ném gạch đá, bom xăng vào cảnh sát bên ngoài các trụ sở chính phủ. Cảnh sát đáp trả bằng hơi cay, vòi rồng, đạn cao su.
Làn sóng biểu tình ở Hồng Kông tiếp tục dâng cao và việc chính quyền tuyên bố rút lại dự luật dẫn độ, nguyên nhân chính làm bùng phát biểu tình, cũng không thể giúp xoa dịu tình hình.
Người biểu tình tiếp tục phản đối chính quyền Trung Quốc cũng như sự xói mòn nền tự trị của Hồng Kông.
Họ cũng đang kêu gọi Phương Tây giúp đỡ. Một nhóm người biểu tình tập trung phía trước Lãnh Sự Quán Anh Quốc.
Trong khi đó, nhà hoạt động dân chủ Joshua Wong đã đến Hoa Kỳ để kêu gọi các nhà lập pháp nước này ủng hộ những yêu sách của người biểu tình Hồng Kông.
Phát biểu ở New York hôm Thứ Bảy trước khi lên đường đi Washington D.C., thủ lĩnh biểu tình Joshua Wong khẳng định người biểu tình Hồng Kông sẽ không bỏ cuộc.
Anh nói: “Các nhà hoạt động hoặc thanh niên ở Hồng Kông đã bị đàn áp, tra tấn và thậm chí quấy rối tình dục sau khi bị đưa vào đồn cảnh sát. Tôi thấy không có lý do nào để chúng tôi bỏ cuộc, và đã đến lúc thế giới phải sát cánh với Hồng Kông.”
Trung Quốc đang rất muốn dập tắt làn sóng biểu tình ở Hồng Kông trước kỷ niệm 70 năm thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa vào ngày 1 Tháng Mười. Thế giới đang lo ngại Bắc Kinh sẽ dùng vũ lực quân sự để đạt mục tiêu này.
Wong nhấn mạnh người dân Hồng Kông sẽ tiếp tục đấu tranh cho lý tưởng của mình đến ngày đó: “Chúng tôi sẽ tiếp tục biểu tình để đạt được bầu cử tự do.”
Brian Leung, bạn đấu tranh của Wong, cũng cho rằng người dân Hồng Kông nên tiếp tục biểu tình. Leung hiện đang phải sống lưu vong. Kể từ khi tháo mặt nạ để lộ danh tánh trong một cuộc biểu tình hồi Tháng Bảy đến nay, Leung không thể về lại Hồng Kông.
“Người dân Hồng Kông sẽ tiếp tục biểu tình vào ngày đó để cho thấy chúng tôi rất bất bình với cách Bắc Kinh cai trị Hồng Kông.”
Với Hoa Kỳ, Wong kêu gọi Quốc Hội nước này đề cập vấn đề nhân quyền khi đàm phán với Trung Quốc và thông qua Đạo Luật Dân Chủ và Nhân Quyền Hồng Kông.
“Chúng tôi hy vọng cả hai đảng sẽ hoàn toàn ủng hộ chúng tôi, và phải đưa vấn đề nhân quyền vào các cuộc thương thuyết giữa Hoa Kỳ với Trung Quốc. Bên cạnh đó, người dân Hồng Kông mạnh mẽ kêu gọi và hy vọng Quốc Hội Hoa Kỳ sẽ thông qua Đạo Luật Dân Chủ và Nhân Quyền Hồng Kông.”
Nếu Đạo Luật Dân Chủ và Nhân Quyền Hồng Kông được thông qua, mỗi năm Quốc Hội Hoa Kỳ sẽ phải xem xét lại chính sách ưu đãi mà Washington dành cho lãnh thổ này nhiều chục năm nay, trong đó có những ưu đãi về thương mại và kinh doanh, theo Đạo Luật Chính Sách Hoa Kỳ-Hồng Kông năm 1992.
Tuần trước, Thượng Nghị Sĩ Chuck Schumer cho biết đạo luật này sẽ là chủ đề ưu tiên trong phiên họp mới của phe Dân Chủ ở Thượng Viện khai mạc vào Thứ Hai, 16 Tháng Chín, 2019. (Th.Long)