Friday, July 29, 2016

Hết tiền trả lương cũng là ngày cáo chung của chế độ

Le Nguyen (Danlambao) - Lịch sử loài người đã chứng minh, mọi chế độ bạo tàn, hung ác nhanh hay chậm đều phải bị đào thải, đều không thể tồn tại trong tiến trình phát triển về hướng văn minh, tiến bộ của xã hội loài người. Chế độ độc tài toàn trị Việt Nam nằm dưới sự lãnh đạo độc quyền của đảng csVN, nó không những bạo tàn, hung ác mà còn thối nát, mục ruỗng và chế độ cộng sản chỉ có thay thế chứ không thể sửa chữa được như Boris Yeltsin, nguyên lãnh đạo cộng sản, là tổng thống đầu tiên của nước Nga hậu cộng sản nói.

Chế độ cộng sản Việt Nam đã gieo rắc bao tai họa khổ đau, núi xương sông máu lên dân tộc, đất nước Việt Nam hơn ¾ thế kỷ qua. Chắn chắn, chế độ độc tài csVN không phải là ngoại lệ, nó cũng sẽ phải bị đào thải, bị biến đi khỏi đời sống của dân tộc, đất nước Việt Nam trong tương lai.

Tiên đoán lẫn khẳng định chế độ cộng sản phải cáo chung, đảng csVN nhất định phải bị đào thải, không phải do cảm tính hay mê tín kiểu đồng bóng như đám “cháu ngoan” gọi hồn nhập tượng cho “thánh Hồ”. Tiên đoán này mang tính chất dự báo dựa trên các biến cố lịch sử đã diễn ra trong tiến trình đấu tranh hướng thiện của loài sinh vật thượng đẳng, và căn cứ trên các dữ liệu lẫn thông số “biết nói” thuần khoa học được công khai công bố trên hệ thống truyền thông lề đảng làm thành cơ sở lý luận - là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của chế độ toàn trị csVN. 

Có lẽ mọi người trong chúng ta đều biết, chế độ csVN tồn tại dựa trên tuyên truyền nhồi sọ, tẩy não của tuyên giáo, khủng bố tinh thần, giết người không gớm tay của lực lượng du thủ du thực, côn an côn đồ được đảng ưu ái gọi là thanh gươm, lá chắn, thuộc nằm lòng “phương châm” còn đảng còn mình - là sự thật hiển nhiên không cách chi che đậy. Chế độ độc tài cộng sản là chế độ công an trị, chúng cai trị người dân bằng sức mạnh nòng súng của trại lính, bằng dùi cui tra tấn của trại tù. Đặc biệt những tên cai tù, từ bé đến to đa phần dốt nát, thiểu năng trí tuệ nhưng dư thừa gian manh, độc ác là sự thật trần trụi không thể che đậy.

Hơn bốn mươi năm độc quyền lãnh đạo nhà nước và xã hội - với mười năm thực hiện kinh tế chỉ huy, đảng csVN đã đưa người dân cả nước đến nghèo đói, đến cận ngưỡng chết đói nên phải quay lại con đường kinh tế tự do để cứu nguy chế độ và khi thoát chết đói, đảng trơ trẽn giương cao khẩu hiệu, to mồm hô hào, ca ngợi cái gọi là thành quả đổi mới “không có đảng là không có đổi mới!” 

Thực tế, tính từ khi hô hào đổi mới đến nay cũng có hơn ba mươi năm - đảng, nhà nước csVN đã nhận được nhiều ưu đãi lẫn hổ trợ, viện trợ mọi mặt, từ kỹ thuật đến tiền bạc nhẹ lãi lẫn không hoàn lại và được tạo điều kiện thuận lợi trong giao thương buôn bán với các nước dân chủ văn minh, giàu mạnh để vượt qua nguy cơ chết đói bởi quy trình xây dựng XHCN! 

Hơn ai hết, đa phần lãnh đạo đảng csVN đều biết, ngoài sự ưu đãi của thế giới tự do, dân chủ, giàu mạnh còn có nguồn “tiền tươi, thóc thật” của người Việt hải ngoại gởi về giúp đỡ thân nhân, bè bạn trên dưới 10 tỷ đô la mỗi năm trong suốt hơn ba mươi năm ròng rã. Chính nhờ vào viện trợ của các nước dân chủ và nguồn tiền tươi của người Việt hải ngoại đã giúp đảng, nhà nước sống sót để “bốc phét” về thành tựu của cái gọi là kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa. 

Tiến độ thi công Dự án đường sắt đô thị Cát Linh - Hà Đông chậm, đội vốn.

Cụ thể là đảng, nhà nước “ta” bốc phét về thành quả đổi mới như mở mang hệ thống giao thông cầu cống đường xá, xây dựng các chung cư cao tầng, các khu nghỉ dưỡng, phát triển các khu công nghiệp với cột ống khói nhà máy nhả khói mù trời và các cống xả thải chằng chịt đổ xuống kênh rạch, sông ngòi, bờ biển trên diện rộng khắp cả nước Việt Nam!...

Sự thật thì những công trình mở mang, xây dựng, phát triển của đảng, nhà nước csVN đều không thực chất, nó chỉ là lớp hào nhoáng bên ngoài của phồn vinh giả tạo. Cảnh phồn vinh đó chỉ dành riêng cho cán bộ, quan chức, đảng viên với các “biệt điện, siêu xe...” ăn đứt giai cấp địa chủ, vua quan phong kiến và tư bản, thực dân bóc lột ngày xưa... Chúng sống cuộc sống “đế vương”, chúng hưởng thụ trên lưng của đại bộ phận quần chúng lao động nghèo – thành phần mà đảng không ngớt ca tụng là lực lượng tiên phong lãnh đạo nhà nước và xã hội trong suốt thời gian tồn tại, phát triển của đảng trên đất nước Việt Nam!

Dù vậy vẫn có một bộ phận không nhỏ, không hề biết đằng sau “biệt điện, siêu xe...” của giai cấp đảng cầm quyền cộng sản, được gọi là thành tựu của kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, là số nợ công trên trăm tỷ USD, tính bình quân hơn 29 triệu đồng trên mỗi đầu người Việt Nam. Không dừng lại ở đó, công nợ ngày càng tăng cao, không khả năng chi trả do năng lực quản trị điều hành quốc gia yếu kém làm phát sinh nợ mẹ đẻ nợ con, dẫn đến nguy cơ phá sản là có thật. Các nguồn thu ngân sách nhà nước đã dành phần nhiều để nuôi hệ thống song trùng đảng, chính phủ lẫn nuôi đám báo cô côn an, côn đồ và nuôi các hiệp hội, đoàn thể xã hội... đông như quân nguyên khiến mức bội chi ngân sách, thâm thủng năm sau nhiều hơn năm trước.

Thực tế chẳng có nước nào trên thế giới giống nước cộng hòa XHCN Việt Nam, là ngân sách nhà nước không những nuôi bộ máy hành chính cồng kềnh của đảng, nhà nước mà lại còn phải chi rất nhiều cho các tổ chức thành viên của Mặt Trận Tổ Quốc và ai cũng biết Mặt Trận Tổ Quốc là cách tay nối dài, phục vụ mục tiêu chính trị của đảng cộng sản Việt Nam. 

Theo thống kê chính thức của đảng, nhà nước trên cả nước có hơn 52.000 đoàn thể, hiệp hội và tổng chi phí mỗi năm lên tới 68.000 tỉ đồng. Mức chi ngân sách cho các tổ chức thành viên Mặt Trận Tổ Quốc còn tăng lên đều đều mỗi năm, cộng với ngân sách bị đám sâu bọ nằm trong bộ máy đảng, nhà nước xà xẻo, đục khoét. Không dừng lại ở đó, ngân sách nhà nước lại còn phải chi cho một bộ phận không nhỏ côn an côn đồ, du thủ du thực không số quân, nằm ngoài biên chế nhà nước nhưng được lãnh lương từ ngân sách nhà nước. Và các tổ chức này chỉ làm có mỗi việc là trấn áp, canh cửa các cá nhân khác chính kiến, các nhà hoạt động môi trường, các nhóm đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền...

Chính vì lẽ đó khiến cho vài năm gần đây ngân sách thâm thủng năm sau cao hơn năm trước, buộc đảng lãnh đạo phải bày trò cho nhà nước tăng thu bằng cách tăng thuế, đặt ra các loại thuế, phí mới tròng vào cổ nhân dân khiến cho đời sống người dân vốn khó khăn càng khó khăn hơn.

Điển hình là dự chi ngân sách năm 2016 cho một số đoàn thể tiêu biểu như: Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam; Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh; Trung ương Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam; Hội Nông dân Việt Nam; Hội Cựu chiến binh Việt Nam; Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam; Liên minh Hợp tác xã Việt Nam đã ngốn 1.615,710 tỉ đồng tiền thuế của dân! Một số tiền không hề nhỏ cho mục tiêu phục vụ phúc lợi xã hội như trợ cấp an sinh xã hội, xây dựng nhà thương, trường học, cầu cống qua sông, qua suối cho trẻ em cắp sách đến trường, cho nắm cơm của các em có thịt...

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc báo cáo tình hình nợ công tăng nhanh...

Thế nhưng, ai cũng thấy hoạt động của các tổ chức thành viên của Mặt Trận Tổ Quốc vừa kể, có ít hoặc không mang lại lợi ích gì cho người dân, ngoài cái gọi là làm nhiệm vụ chính trị, phục vụ mục đích chính trị cho đảng csVN. Các đoàn, hội này mang tính chất tương trợ xã hội, không phải là lực lượng chấp pháp, có chức năng “thi hành công vụ” nhưng khi cần thì lãnh đạo đảng huy động, ra lệnh miệng cho họ tham gia trấn áp những người xuống đường chống Tàu xâm lược hoặc xuống đường vì môi trường, vì mục tiêu dân sinh, dân quyền, nhân quyền.

Để thấy rõ sự lãnh đạo “tài tình, sáng suốt” của đảng csVN như thế nào? Chúng ta cùng tham khảo số liệu tổng kết chi thu ngân sách nhà nước thu gọn trong giai đoạn 2011 – 2015 được công bố chính thức, chưa chắc chính xác trên cổng thông tin điện tử bộ tài chánh của nước CHXHCNVN.

Bản thu chi Ngân Sách Nhà Nước Việt Nam giai đoạn 2011 – 2015.



Nợ công ngày càng tăng nhanh, có nguy cơ mất khả năng chi trả, thậm chí là phá sản. Những năm gần đây mỗi năm nhà nước Việt Nam phải trả lãi nợ vay nước ngoài hơn 6 tỷ USD và không đủ tiền thanh toán nên phải vay thêm nợ để trả lãi! Bên cạnh đó, các ngành kinh tế chiến lược liên quan đến an ninh quốc phòng đã lọt vào tay kẻ thù truyền kiếp phương bắc. Cùng với các tập đoàn kinh tế quốc doanh đã tan nát như khối u ác tính do tập thể lãnh đạo ngu dốt, tham nhũng gây ra và tài nguyên quốc gia thì dần cạn kiệt, đào hút lên bán cũng bị lỗ, khiến nguồn thu suy giảm, khoản chi ngày càng cao nên mức thâm thủng ngân sách ngày càng tăng, không phép mầu nào để bù đắp, ngoài chính sách vật gấu vá vai mang tính đối phó tình thế của các cái đầu thiểu năng lãnh đạo đảng, nhà nước. 

Điều trái khuấy dễ gây phẫn nộ trong lòng đại bộ phận nhân dân, là trong lúc công ty nhà nước thua lỗ, kinh tế mất kiểm soát, có nguy cơ phá sản thì theo hồ sơ Panama rò rỉ, có tới 189 cá nhân, tổ chức với 19 công ty của Việt Nam được thành lập ở nước ngoài nhằm vào việc tẩu tán tài sản tham nhũng, chủ yếu tại các đảo quốc, mệnh danh là “thiên đường trốn thuế”. Hiện nay có tổng cộng 92 tỉ Mỹ kim, đa phần được chuyển không chính thức, thực chất là chuyển phi pháp từ Việt Nam ra nước ngoài của các quan tham csVN và phần lớn tỷ đô đó là mồ hôi nước mắt của dân và tài sản của nước?

Với nợ công, bội chi ngân sách mỗi năm mỗi tăng, quản lý kinh tế không hiệu quả lẫn bị “các quan chức đảng viên” thấm nhuần tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh xà xẻo, rút ruột không run tay và ngân sách nhà nước còn phải, bao biện, chi trả lương cho đội ngũ đâm cha thuốc chú được tuyển dụng vào đội ngũ côn an, côn đồ “không số quân”. Đội ngũ này ngày càng phình to được đảng thuê mướn chỉ giữ mỗi nhiệm vụ rình rập, canh cửa những người dân ưu tú, dũng cảm lên tiếng phản đối các chính sách, chủ trương gây bất lợi cho sự phát triển của đất nước và chống đối quyết liệt hành động tay sai bán nước cho Tàu của lãnh đạo đảng csVN. 

Phải nói rằng đảng, chế độ csVN còn tồn tại là nương nhờ vào đội ngũ thanh gươm lá chắn “còn đảng còn mình”, chúng xuất thân từ thành phần du thủ du thực, đâm cha thuốc chú, ngu dốt cuồng tín, khát máu vô nhân tính nên trong đội ngũ này đã sản sinh ra tên bộ trưởng côn an Trần Quốc Hoàn dám cả gan, liều lĩnh hiếp, giết Nông Thị Xuân, là người vợ không bao giờ cưới của “lãnh tụ kính yêu” Hồ Chí Minh, rồi dựng hiện giả tai nạn xe cán chết! 

Với lực lượng thanh gươm lá chắn có nguồn gốc bất hảo, ngu dốt, cuồng tín chỉ biết lãnh lương làm theo lệnh trên giao, chẳng có lý tưởng, lý tiếc không biết ông mác, ông dao chi sất. Thử tưởng tượng nếu một mai đảng, nhà nước mất khả năng trả nợ vay nước ngoài và tài nguyên thiên nhiên trong lòng đất, dưới đáy biển cạn kiệt, không còn chi bán để có tiền chi trả cho đội ngũ côn an còn đảng, còn mình thì liệu có níu kéo được lòng trung thành của đám xã hội đen côn an xả thân bảo vệ đảng, chế độ? 

Thành thật mà nói với khả năng quản trị điều hành, hoạch định chính sách kinh tế, chính trị kém hiệu quả, cứ bội chi năm này qua năm khác, đến độ nay phải bán rẻo đất này, mai phải cầm cố khoảnh biển kia và vẫn phải vay nợ nước ngoài để trả lương trả nợ, để không phải lâm cảnh chết đói. Trước tình thế đó, chắc chắn sẽ đến ngày đảng không còn tiền để trả lương cho lực lượng côn an côn đồ, cho đám cầm cờ chạy hiệu... và ngày đó xảy ra cũng chính là ngày cáo chung của đảng, chế độ độc tài toàn trị csVN.



Lại vay tiền của giặc, dọn đường cho cướp!

CTV Danlambao - Bộ Giao thông Vận tải đang dự định sẽ vay Trung cộng 300 triệu USD để xây dựng đường cao tốc Vân Đồn - Móng Cái dài 96 km. Dự tính này đang được Bộ Kế hoạch và Đầu tư đề nghị với Bộ Tài chính đàm phán với Trung cộng về mức lãi và điều kiện vay trong đó có điều kiện phải là nhà thầu Trung Cộng được chỉ định thực hiện dự án.

Khi được hỏi tại sao nhà nước không tìm nguồn vốn nội địa thì ông Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư Nguyễn Chí Dũng cho biết vay vốn trong nước thì sẽ phải chịu chi phí vay cao. 

Câu hỏi cần được đặt ra là tại sao Trung cộng đổ tiền cho vay với lãi xuất rẻ vào các công trình xây dựng của Việt Nam.

Câu trả lời là Trung Quốc muốn cho vay xây dựng cao tốc Vân Đồn - Móng Cái để dùng tuyến đường này và cảng Vân Đồn vận tải hàng hóa nhập vào Việt Nam. Tức là Trung cộng cho Việt Nam mượn tiền nhưng nhà thầu họ xây dựng, vừa tạo công ăn việc làm cho dân Tàu, thu nhập đến từ tiền Việt Nam vay của chính họ, vừa lấy lại tiền cho vay sau này, vừa tiêu thụ những nguyên vật liệu dư thừa và vừa sử dụng công trình này cho nhu cầu thương mại của họ.

Quan trọng hơn cả là Vân Đồn là địa điểm chiến lược về kinh tế, quốc phòng của vùng biển sát cạnh với Trung cộng:



Từ đó một câu hỏi khác cũng nổi lên: tại sao đảng và nhà nước cứ tiếp tục quay sang kẻ xâm lược để kéo họ vào những dự án xây dựng của Việt Nam?

Câu hỏi này chỉ có Nguyễn Phú Trọng và các thành viên Bộ Chính trị đảng CSVN mới có thể trả lời chính xác.

Khi được hỏi tại sao nhà nước không tìm nguồn vốn nước ngoài (không là Trung cộng) thì cũng Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư Nguyễn Chí Dũng cho biết là thường đi kèm rất nhiều điều kiện.

Ông không cho biết những điều kiện đó là gì, có khó khăn và bất lợi cho Việt Nam như điều kiện phải sử dụng nhà thầu, công nghệ, máy móc, thiết bị của Trung Quốc mà Bắc Kinh luôn dùng nó làm "chỉ nam" cho mọi cuộc vay nợ từ trước đến nay?

Được biết đây không phải là lần đầu tiên Bộ GTVT đề xuất vay tiền Trung cộng để thực hiện dự án. Từ đầu năm 2016, chính Đinh La Thăng lúc ấy trong vai trò bộ trưởng đã có công văn gửi Thủ tướng bấy giờ là Nguyễn Tấn Dũng để xin chấp thuận: “Bộ Giao thông vận tải đề nghị Thủ tướng chấp thuận chuyển thầm quyền quyết định đầu tư và vận động vay vốn ODA Trung Quốc để thực hiện đầu tư đoạn tuyến đường cao tốc Vân Đồn - Móng Cái từ UBND tỉnh Quảng Ninh về Bộ Giao thông vận tải theo chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ tại văn bản 2529/VPCP-HTQT ngày 25/11/2015 nêu trên, Bộ Giao thông vận tải sẽ phối hợp với UBND Quảng Ninh trong quá trình triển khai thực hiện đầu tư đoạn tuyến này”.

Cho nên, không cần biết ai là thủ tướng, bộ trưởng, bộ chính trị cũ hay mới, tuyến đường Việt-Tàu và sứ mệnh mượn tiền của giặc để xây nhà cho giặc sử dụng vẫn được tiếp tục theo đúng sự nghiệp mà chủ tịch Hồ Quang phát huy. 

30.07.2016

Hiểm họa Trung Cộng và bài học Tây Tạng

Trần Trung Đạo (Danlambao) - Việt Nam chỉ hơn Tây Tạng một điểm duy nhất là còn thời gian dù rất ngắn để quyết định số phận của mình. Chọn lựa của dân tộc Việt Nam hôm nay, do đó, là chọn lựa giữa tiếp tục sống dưới chế độ độc tài CS để rồi mất nước, hay dân chủ hóa, hiện đại hóa nhanh chóng để có thể ngăn chặn được bước chân Trung Cộng. Nếu chỉ biết nhịn nhục, cúi đầu, một ngày không xa họa diệt vong sẽ tới. Đến lúc đó, đừng oán trách chi ai, đừng đỗ thừa cho ai khác, ngoài oán trách, đỗ thừa cho sự ươn hèn, nhu nhược của chính mình...

*

Hôm nay, ít ra một nửa của học viện Larung Gar nổi tiếng thế giới đang bị phá hủy. Dù che giấu dưới bất cứ lý do gì, thực chất của việc phá hủy cũng chỉ nhằm xóa bỏ nền văn hóa lâu đời của Tây Tạng. Chính sách đồng hóa Tây Tạng không chỉ bắt đầu mới đây mà từ năm 1950 khi Trung Cộng xua quân chiếm đóng nước này.

Giống như các chế độ CS khác, chế độ CS tại Trung Quốc nói chung và Tây Tạng nói riêng tồn tại nhờ vào hai phương tiện được thực hiện song song và có tác dụng hỗ tương: trấn áp bằng bạo lực và tẩy não bằng tuyên truyền.

Hơn nửa thế kỷ trôi qua, dân tộc nhỏ nhoi nhưng được xem như là "mái che" của thế giới với đỉnh Mt Everest cao 8,848 mét đang chịu đựng dưới chính sách trấn áp khắc nghiệt của Trung Cộng, nhất là tại các nhà tù.

Nếu nhà tù San Quentin được xây ở Tây Tạng

Đại sư Chagdud Tulku là một bậc cao tăng của Phật Giáo Tây Tạng. Trước khi viên tịch vào năm 2002, ngài được thỉnh giảng tại nhiều trường đại học danh tiếng ở Mỹ và Châu Âu. Đại sư rất được trọng vọng và những lớp giảng của ngài có hàng ngàn người tham dự. Tuy nhiên, ngài không quan tâm đến số đông hay danh dự dành riêng cho ngài nhưng sẵn lòng đi đến bất cứ nơi nào cần sự có mặt của mình dù nơi đó là một khu biệt giam dành cho tử tù và dù chỉ để làm lễ thọ giới cho một tù nhân. Nơi ngài đến là nhà tù San Quentin, tiểu bang California và người được ngài quy y là tử tù Jay Master đang thọ án tử hình. Nghi thức diễn ra ngay tại phòng thăm viếng của nhà tù vào năm 1989.

Như Jay Master kể lại trong blog của anh. Hôm đó, đại sư Chagdud Tulku đến nhà tù San Quentin rất sớm. Ngài ngồi im. Những ngón tay nâu đậm đầy vết nhăn đang lặng lẽ lần tràng hạt. Đôi mắt ngài như đang chiêm nghiệm những gì đang xảy ra chung quanh. Vạt áo tràng với những nút màu xám phủ dài trên sàn phòng đợi rất ồn ào với đủ hạng người đang chờ giờ thăm viếng thân nhân. Có người bực dọc lớn tiếng vì chờ đợi quá lâu.

Để làm dịu không khí, đại sư Chagdud Tulku chia sẻ với mọi người một câu chuyện cũng về nhà tù, không phải San Quentin ở Mỹ mà một "San Quentin" trên quê hương Tây Tạng của ngài. Trong nhà tù ở Tây Tạng, tù nhân bị đày đọa thảm khốc và chịu đựng hình phạt nặng nề hơn tù nhân ở Mỹ nhiều.

Đại sư Chagdud Tulku kể rằng người Trung Quốc bắt tù nhân Tây Tạng đào một hố thật sâu. Cái hố sâu đó chính là nhà tù. Những người tù Tây Tạng sống, ăn ở và phơi bày thân thể dưới cả nắng mưa như thế cho đến chết. Ngay cả sau khi chết đi, tù nhân cũng bị chôn trong lòng hố sâu đó. Ngài kể rằng ở Tây Tạng có sáu mươi ngàn tù nhân bị giam giữ trong tình cảnh đau thương đó.

Nhân loại kết án Hitler, Pol Pot. Dĩ nhiên những ác nhân kia xứng đáng với mọi lời nguyền rủa của người đời. Nhưng nếu so sánh phương pháp giết người bằng lò hơi ngạt của Hitler hay bằng cuốc xẻng đánh vào đầu của Pol Pot, phương pháp của Trung Cộng còn tàn ác gấp nhiều lần. Tù nhân Tây Tạng chết lâu hơn, chết dần mòn hơn trong đói khát, nắng mưa, bịnh hoạn, lở loét, thối rữa và thân xác cuối cùng cũng bị chôn vùi dưới đáy hầm sâu.

Nhưng đó chỉ là một trong hàng trăm phương pháp đọa đày mà dân tộc Tây Tạng đã và đang chịu đựng sau "Nổi dậy Lhasa" vào tháng Ba, 1959 bị dập tắt.

Không giống như thập niên 1950 khi tội ác của Trung Cộng còn được dễ dàng che giấu, trong thời đại tin học ngày nay, những cảnh đàn áp dã man đã được tiết lộ ra ngoài bằng hình ảnh và cả phim ảnh. Thế giới bàng hoàng khi chứng kiến cảnh công an Trung Cộng đánh đập các nhà sư hay thường dân Tây Tạng không một phương tiện gì để tự vệ hay kéo lê lết họ trong máu me trên đường phố Lhasa.

Cách phản kháng tuyệt vọng nhưng phổ biến nhất của tu sĩ và nhân dân Tây Tạng là tự thiêu để gây tiếng vang trước dư luận quốc tế. Chỉ trong vòng sáu năm từ tháng 2 năm 2009 đến tháng 4 năm 2015 đã có 138 tu sĩ và thường dân Tây Tạng tự thiêu tại nhiều nơi để phản đối chính sách diệt chủng của nhà cầm quyền Trung Cộng. Riêng năm 2012 đã có 86 vụ tự thiêu. Ngọn lửa được thắp lên bằng xương thịt dường như chưa đủ sáng lương tâm loài người và đêm đen Tây Tạng.

Quan điểm "chủ quyền lịch sử" của Trung Cộng đối với Tây Tạng

Dù là văn hóa, lịch sử hay lãnh thổ, quan điểm chung của Trung Cộng là nơi nào các triều đại Trung Hoa từng đô hộ nơi đó thuộc về Trung Hoa. Đó là lý do một học giả Trung Cộng năm 1996 đã từng tuyên bố ở Hong Kong rằng trống đồng Đông Sơn là của Trung Hoa chứ không phải của Việt Nam vì trong thời kỳ văn hóa Đông Sơn Việt Nam thuộc Trung Hoa.

Quan điểm bá quyền hoang tưởng và ngang ngược của Trung Cộng đi ngược với các nguyên tắc về chủ quyền của thế giới. Napoleon từng là vua không chỉ của Pháp mà còn của cả một phần lớn châu Âu trong đầu thế kỷ 19 nhưng ngày nay không một học giả Pháp nào cho rằng Ý, Tây Ban Nha, Thụy Sĩ v.v... phải thuộc vào nước Pháp.

Nhân Dân Nhật Báo tóm tắt quan điểm của Trung Cộng đối với vấn đề Tây Tạng trong bình luận vào tháng 4, 2008: "Trong hơn 700 năm, chính phủ trung ương Trung Hoa đã liên tục thực hiện chủ quyền của Trung Hoa tại Tây Tạng và Tây Tạng chưa bao giờ là một nước độc lập. Không một chính phủ nào trên thế giới thừa nhận Tây Tạng... Kể từ khi giải phóng hòa bình năm 1951, Tây Tạng đã tiến hành các thay đổi xã hội sâu sắc bao gồm các cải cách dân chủ, mở cửa và đạt được các tiến bộ xã hội đáng kể".

Không ai chối cãi trước 1950 Tây Tạng còn là một nước nghèo, lạc hậu về kinh tế, tuổi thọ thấp, thiếu thốn các phương tiện giao thông nhưng đó không phải là lý do để Trung Cộng xua 40 ngàn quân xâm lược một quốc gia mà quân đội chỉ có 4 ngàn.

Lý luận của Trung Cộng là lý luận của kẻ cướp

Những lời ngụy biện của thực dân đỏ Trung Cộng trong thời đại toàn cầu hóa ngày nay không khác gì cách giải thích "đến để khai hóa" mà thực dân trắng Âu châu đã dùng với các nước Á châu và Phi châu từ thế kỷ thứ 15.

Từ nhiều ngàn năm trước, Tây Tạng đã là một dân tộc có một nền văn hóa cao, thuần nhất với các giá trị độc đáo riêng tồn tại song song bên cạnh các nền văn hóa khác. Các triều đại Tây Tạng ra đời từ thế kỷ thứ nhất sau công nguyên và vào thế kỷ thứ bảy đã xây dựng nên một quốc gia hùng mạnh với lãnh thổ trải rộng qua nhiều quốc gia vùng Trung Á, kể cả một phần của Trung Hoa. Nhiều trăm năm Tây Tạng đã là một nước hoàn toàn độc lập. Dĩ nhiên, giống như hoàn cảnh các nước nhỏ khác trong vùng, khi yếu kém Tây Tạng lại phải chịu lệ thuộc vào các nước mạnh không chỉ Trung Hoa mà có khi còn bị ảnh hưởng bởi Mông Cổ hay Nepal.

Các dân tộc, dù lớn bao nhiêu, trong lịch sử ít ra cũng một lần bị ảnh hưởng bởi ngoại bang nhưng không phải vì thế mà quốc gia đó thuộc về ngoại bang. Giống như lịch sử đầy hy sinh xương máu đã diễn ra tại Việt Nam suốt hàng ngàn năm, chặng đường bị lệ thuộc vào Trung Hoa của Tây Tạng cũng được đánh dấu bằng những cuộc nổi dậy anh hùng của các thế hệ Tây Tạng. Bởi vì trong máu huyết, Tây Tạng chưa bao giờ là một phần của Trung Hoa trước đây hay Trung Cộng ngày nay.

Sự sụp đổ của nhà Thanh là cơ hội để nhân dân Tây Tạng phục hồi toàn bộ chủ quyền đất nước chứ không phải đó chỉ là lần đầu tiên dân Tây Tạng vốn đã thuộc Trung Hoa bỗng dưng đứng lên đòi độc lập.

Và từ 1913, Tây Tạng là một quốc gia có chủ quyền, độc lập, có ngôn ngữ riêng, chính phủ riêng, hệ thống tư pháp riêng, bưu điện riêng, đơn vị tiền tệ riêng, hộ chiếu quốc tế riêng. Hộ chiếu do chính phủ Tây Tạng cấp năm 1947 được các quốc gia lớn như Ấn Độ, Mỹ, Anh, Pháp, Ý, Thụy Sĩ, Iraq, Hong Kong chấp nhận và đóng dấu cho phép thông hành.

Theo công pháp quốc tế, một quốc gia sẽ không chuẩn y và đóng dấu vào chiếu khán do chính phủ của một quốc gia khác cấp nếu không thừa nhận chính phủ của quốc gia đó. Khi đóng dấu thông hành, các cường quốc Anh, Mỹ, Ấn, Pháp, Ý trong thực tế đã thừa nhận vai trò lãnh đạo của chính phủ Tây Tạng. Việc công nhận hay chưa công nhận trong bang giao chỉ là thủ tục ngoại giao, nhất là trong giai đoạn từ 1913 đến 1950 Tây Tạng vẫn chưa được quốc tế biết nhiều và cả thế giới phải đương đầu với hai cuộc chiến tranh vô cùng khốc liệt.

Trung Cộng tự hào là nước lớn nhưng không có nghĩa được mọi quốc gia công nhận họ. Mỹ không công nhận Trung Cộng mãi tới 1972 và chậm hơn nữa cho tới tháng 10, 1990 Singapore mới công nhận Trung Cộng. Ngay cả hiện nay vẫn có đến 21 quốc gia hội viên Liên Hiệp Quốc không công nhận Trung Cộng.

Tây Tạng có đủ bốn tiêu chuẩn quốc tế để xác định một quốc gia gồm chủ quyền, chính phủ, lãnh thổ và dân số, trong lúc Trung Cộng không đưa một lý do gì, một chứng minh gì ngoài "chủ quyền lịch sử" mà họ luôn bám vào trong mọi cuộc tranh chấp lãnh thổ.

Trung Cộng viện lý do "Tây Tạng đã là một phần của Trung Quốc suốt bảy trăm năm". Bảy trăm năm thì sao? Bảy trăm năm tại Tây Tạng hay một ngàn năm tại Việt Nam cũng chỉ là thời kỳ đô hộ, cưỡng chiếm và cai trị bằng sắt máu. Thời gian đó không có giá trị gì một khi dân tộc bị trị đủ mạnh để đứng lên giành độc lập.

Chính sách xóa bỏ Tây Tạng của Trung Cộng được thực hiện bằng hai cách, (1) diệt chủng văn hóa qua việc tàn phá chùa chiền, bôi nhọ đức Đạt Lai Lạt Ma, buộc Hoa Ngữ là ngôn ngữ chính thức, học sinh phải học lịch sử từ quan điểm Trung Cộng, và (2) đồng hóa chủng tộc qua việc định cư ồ ạt người Hán vào Tây Tạng, tập trung nền kinh tế Tây Tạng trong tay người Hán. Chính Mao Trạch Đông trong Tuyển Tập Mao Trạch Đông xuất bản có hiệu đính năm 1987, đã thừa nhận cho tới năm 1952 cũng "không có một người Hán nào ở Tây Tạng" nhưng hiện nay số người Hán tại Tây Tạng đông hơn chính người Tây Tạng.

Bài học cho Việt Nam

Ngoại trừ những buổi tiếp xúc đức Đạt Lai Lạt Ma một cách không chính thức của các tổng thống Mỹ hay một hai lá thư phê bình cách đối xử nặng tay của nhà cầm quyền Trung Cộng, chưa một lãnh đạo cường quốc nào có một biện pháp tích cực và hữu hiệu để ngăn chặn lưỡi đao Trung Cộng.

Đơn giản bởi vì Tây Tạng không có những mỏ dầu khí lớn như Iraq, không có những mỏ kim cương lớn như Nam Phi và cũng không giữ vị trí chiến lược như Thổ Nhĩ Kỳ. Các quốc gia Tây Phương không thể hy sinh các quyền lợi vật chất quá lớn với Trung Cộng chỉ để bảo vệ các giá trị tinh thần cho một nước nhỏ xa xôi. Cuộc đấu tranh, đầu tiên cho đến cuối cùng, vẫn là tranh đấu bằng máu xương, hy sinh và chịu đựng của dân tộc Tây Tạng.

Đối với trường hợp Việt Nam, không cần phải phân tích nhiều mà chỉ thay chữ Tây Tạng bằng chữ Việt Nam trong bài viết, sẽ thấy một viễn ảnh Việt Nam đen tối hiện ra.

Tập Cận Bình đang gấp rút xây dựng các căn cứ quân sự và dân sự trên Biển Đông nhằm mở rộng vòng đai an ninh và sự hiện diện ngoài lục địa. Nếu họ Tập thành công, Việt Nam có khả năng nằm bên trong "không gian sinh tồn" của Trung Cộng và đặt các cường quốc vào thế đã rồi như trường hợp Hitler chiếm Áo vào tháng Ba, 1938 trước sự làm ngơ của Anh và Pháp.

Việt Nam chỉ hơn Tây Tạng một điểm duy nhất là còn thời gian dù rất ngắn để quyết định số phận của mình. Chọn lựa của dân tộc Việt Nam hôm nay, do đó, là chọn lựa giữa tiếp tục sống dưới chế độ độc tài CS để rồi mất nước, hay dân chủ hóa, hiện đại hóa nhanh chóng để có thể ngăn chặn được bước chân Trung Cộng. Nếu chỉ biết nhịn nhục, cúi đầu, một ngày không xa họa diệt vong sẽ tới. Đến lúc đó, đừng oán trách chi ai, đừng đỗ thừa cho ai khác, ngoài oán trách, đỗ thừa cho sự ươn hèn, nhu nhược của chính mình.

30.07.2016

Đã trở thành một tỉnh của Trung Quốc chưa?

Trần Nhật Phong (Danlambao) - Khi ông Phạm Bình Minh nói rằng, dự án đường cao tốc Vân Đồn - Móng Cái trị giá 7,000 tỉ VND, là không còn lựa chọn nào khác vì chỉ có phía Trung Quốc cho vay vốn, và chọn nhà thầu Trung Quốc là... hợp lý, thì ai cũng nhìn thấy rõ, phía nhà nước CSVN đã chọn khuynh hướng một cách rõ ràng, bám vào nền kinh tế của Trung Quốc hiện là cứu cánh duy nhất để giữ quyền lực.

Trước đây hơn một năm, những lãnh đạo của nhà nước CSVN còn chơi trò đu dây, vì họ vẫn hy vọng vào TPP (Trans Pacific Partnership), được xem là cánh cửa thoát duy nhất cho sự bế tắc về kinh tế, vì Hoa Kỳ có thể mắt nhắm mắt mở với lý do "khác biệt thể chế, khác biệt văn hóa", đối với các hồ sơ về nhân quyền và xã hội, CSVN luôn tìm cách chứng minh quyền lợi của Hoa Kỳ có rất nhiều ở Việt Nam, với hy vọng Hoa kỳ sẽ "châm chước" cho các hồ sơ vi phạm trầm trọng quyền con người.

Nhưng nay đối diện với thực tế phũ phàng, muốn gia nhập TPP thì phải dứt khoát có công đoàn độc lập, tôn trọng tuyệt đối các sản phẩm trí tuệ, nghiêm khắc hơn trong các luật lệ bảo vệ môi trường, chấm dứt ngay những trò "bảo hộ" cho các công ty quốc doanh, chấm dứt việc đánh thuế cao nhập khẩu các loại xe hơi, tất cả những điều kiện trên gần như "trói" chặt các quyền lực và quyền lợi của các quan chức CSVN, và có thể dẫn đến những cuộc thay đổi xã hội những năm sau đó, vì vậy phía nhà nước CSVN không thể thỏa mãn tất cả những điều trên để đổi lại sự đầu tư của nguồn vốn FDI hay gia tăng các mặc hàng xuất cảng vào những thị trường lớn.

Và trước viễn cảnh các ứng cử viên tổng thống Hoa Kỳ dù là Donald Trump hay bà Hillary Clinton đều bắt đầu có thái độ chống đối hay sẽ nghiêm khắc hơn với những điều khoản qui định trong TPP, và nguy cơ dự án này sẽ bị bãi bỏ hoàn toàn, khiến cho phía nhà nước CSVN phải lật đật tìm phương cách khác để "thoát trận", nếu muốn vừa giữ quyền lực cho đảng vừa muốn phát triển kinh tế.

Chơi với Nga về kinh tế thì không xong, vì chính Nga cũng đang "tơi tả" trước lệnh trừng phạt của Hoa kỳ và Liên Âu cùng với giá dầu thô (nền kinh tế chủ lực của nước Nga) đang giảm mạnh.

Quay sang các thị trường khác thì hẩu hết nằm trong vòng "kim cô" của Liên Âu và Hoa kỳ, từ Âu sang Á, muốn gia nhập các thị trường này thì phải tôn trọng luật chơi của họ, các giá trị con người, giá trị nhân công, giá trị sản phẩm phải được tôn trọng, những điều này đều ảnh hưởng đến quyền lực cai trị, được xem là "tuyệt đối không thể xảy ra" vì sẽ có tội với... "ông tổ Hồ Chí Minh".

Do đó trở về với "Mẫu Quốc" là cách duy nhất để quyền lực được sinh tồn, với thể chế hiện tại, không bao lâu nữa các nguồn vốn ODA hay FDI của World Bank, của IMF, của Liên Âu hay của Nhật Bản, đều sẽ chấm dứt, và chỉ có ODA và FDI của "Mẫu Quốc" còn tồn tại, cũng chỉ có "Mẫu Quốc" mới giúp đỡ "giữ quyền lãnh đạo" tuyệt đối của đảng đối với người dân.

Nhưng "làm ăn" với "Mẫu Quốc" thì cũng có cái giá của nó, và cái giá này quá "bèo" đối với đảng "lãnh đạo" nhưng lại "đắt đỏ" đối với sinh mạng của con dân Việt Nam, vì hệ quả của nó sẽ kéo dài lên hàng trăm năm sau.

Hiện tượng người "du lịch" Trung Quốc ồ ạt đến Đà Nẵng không phải là không có lý do, với xu thế chủ nghĩa dân tộc đang tăng mạnh ở Trung Quốc, không có lý do gì họ lại tốn tiền đi du lịch ở Việt Nam, trừ phi các chuyến "du lịch" đó có lệnh ngầm của chính phủ Trung Quốc, còn ý nghĩa của các chuyến "du lịch' đó là gì thì chỉ có... "Thiên Triều" mới biết rõ.

Các dự án xây đường cao tốc, nhìn một cách nghiêm túc thì đây rõ ràng là các dự án về dân sinh và xây dựng hạ tầng cơ sở cho xã hội đang phát triển, nhưng tại sao các định chế tài chánh lớn như World Bank, IMF, ADB (Asia Develop Bank) lại không tài trợ ODA hay hổ trợ? Đặc biệt là Nhật Bản, Đức Quốc và Hoa kỳ, 3 quốc gia có công nghiệp sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới, hầu hết đều tài trợ cho các dự án xây dựng đường sá trên khắp thế giới, có lợi cho thị trường xe hơi của họ trong tương lai, thế mà họ lại không hề nhắc nhở đến các dự án đó ở Việt Nam?

Đơn giản là vì các định chế tài chánh thế giới hiểu rõ, các dự án này chỉ nhân danh "phát triển hạ tầng cơ sở xã hội", trên thực tế đó là dự án về quân sự, khi có biến động thì những mặt đường tráng nhựa, những con thủy lộ được nạo vét khang trang (dọc theo Sông Hồng chạy dài đến Trung Quốc), sẽ là những trục lộ đổ quân nhanh nhất, các dự án này hầu như đều tạo điều kiện thuận lợi nhất cho PLA của Trung Quốc sang Việt Nam.

Đó là lý do tại sao ông Phạm Bình Minh nói rằng chỉ có Trung Quốc đồng ý tài trợ với điều kiện là sử dụng nhà thầu của Trung Quốc.

Bên cạnh các dự án xây "cao tốc", dự án sây bay Long Thành cũng mang cùng một ý nghĩa trên, sẽ có bao nhiêu đường phi đạo được thiết kế để thích hợp cho không quân của PLA hạ cánh?

Nhưng "Mẫu Quốc" cũng "ác" không kém, với sự phản ứng của dân trong nước ngày càng cao về tình trạng ô nhiễm kể cả các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải hay Thẩm Quyến, những "lò sản xuất ô nhiễm" làm sao di dời để giảm sự phẫn nộ của dân chúng? Cách hay nhất là mang tất cả sang Việt Nam, trên danh nghĩa "đầu tư nước ngoài" FDI, vừa được hổ trợ mướn đất giá rẻ mạt, vừa được miễn thuế nhiều năm và có chổ để... "xả rác". Và thế là dãi non sông chữ S trở thành "bãi rác" không tốn tiền của "Mẫu Quốc".

Và đó cũng là lý do tại sao 80% các dự án về giao thông, các dự án về "chất thải" công nghiệp đều được giao phó cho nhà thầu Trung Quốc, dưới thời Đinh La Thăng làm bộ trưởng giao thông vận tải.

Khi nghe Đinh La Thăng đưa ra những tuyên bố nghe "sướng tai" dân chúng, cả triệu người sinh sống ở Sài Gòn "hy vọng", nhưng trên thực tế Đinh La Thăng đã có hành động nào gọi là "chấm dứt" sự vô trách nhiệm của nhà thầu Trung Quốc chưa? Hay chỉ "chém gió" để mị dân?

Tái lập "Hòn Ngọc Viễn Đông" nghe thì "sướng" lắm, nhưng thực tế chưa thấy gì, chỉ thấy những "đại gia" gốc miền nam hay gốc Việt kiều đang lần lượt được báo chí "ưu ái" với những bài báo khiến dư luận chú ý, nào là "Ai cấp giấy phép cho... XYZ"? Nào là " Ô nhiễm của... ABC trách nhiệm thuộc về ai"? hay "Lộ diện Quan bảo kê cho đại gia..." .

Nhưng Đinh La Thăng cũng không phải là "Đông Phương Bất Bại" trong cái thể chế hiện nay, những kẻ "tử thù" của họ Đinh, cũng không dừng lại, các trang mạng xã hội lại thi nhau đưa các thông tin, họ Đinh chính là kẻ "bảo kê" cho đàn em của Ocean Bank, những kẻ đã gây tổn thất 19,000 tỉ VND (khoảng 900 triệu USD). Nói rằng "nhóm lợi ích" phía sau lưng đã "chung chi" lên đến... 20 triệu USD (?) để Đinh La Thăng được vào Bộ Chính Trị và nắm chức Bí Thư Thành Ủy ở Sài Gòn, mục tiêu là triệt hạ "nhóm lợi ích" ở miền nam, dành sân chơi cho họ.

Các thông tin trên mạng còn nói rằng, Trần Hồng Hà một đàn em của Đinh La Thăng, sẽ tiếp tục kịch bản "cơn phẫn nộ Formosa" cho đến khi nhóm này chính thức rút khỏi Việt Nam, và điều gì sẽ xảy ra? Những hạ tầng cơ sở nhà máy luyện thép Formosa đã được xây dựng sẽ bị hủy bỏ, hay chỉ là cơ hội cho các nhà thầu Trung Quốc "take over"? Vì các công ty luyện thép lừng danh của Đức, Hoa kỳ hay Nhật Bản sẽ không "ngu" dại gì nhúng vào để "hốt rác" cho Formosa.

Chưa biết các thông tin trên mạng chính xác đến mức độ nào? Nhưng rõ ràng đang có sự "lấn sân" từ các "tay chơi" Miền Bắc, những kẻ có các mối quan hệ mật thiết với các "đại gia" Trung Quốc đến Miền Nam, và đang chuẩn bị thao túng thị trường "béo bở" của Miền Nam.

Ở Sài Gòn, kể từ khi Đinh La Thăng lên làm Bí Thư Thành Ủy, đã xuất hiện nhiều "đại gia" từ đất cảng Hải Phòng, từ "ông anh" đất Hà Thành, cho đến các "cụ" quê Thái Bình, những "nhân vật" này được mô tả là "Đại Thượng Đế" khi đề nghị mua lại những căn biệt thự ngon lành ở Quận Nhất, Quận 3.

"Dân chơi" ở Sài Gòn dường như ngày nào cũng nhận được các tờ rời "cho vay vốn không cần chứng minh tài sản", được dân trên mạng nói rằng đây là "sân chơi" của các "đại gia" Hải Phòng trong kỹ nghệ cho vay lãi cao, và "tiền vốn" này cũng được cho biết là có "cửa hậu" là các "đại gia" từ "Mẫu Quốc".

Còn các dự án lớn ở Sài Gòn đang được "ưu đãi" bởi các đại gia thuộc quê nhà của "anh cả Trần Đại Quang", đặc biệt là các dự án về quốc phòng hay ngành Công an, và hầu hết đề là "thân tín" của Trần Quốc Tỏ.

Chuyện gì sẽ xảy ra khi các dự án về hạ tầng cơ sở trên toàn quốc Việt Nam do nhà thầu ở "Mẫu Quốc" thu tóm?

Trong số nợ công đang chuẩn bị "vượt trần" có bao nhiêu là nợ của ngân hàng từ "Mẫu Quốc"?

Và Việt Nam đã trở thành một tỉnh của Trung Quốc chưa? Đúng với những gì đã ký kết trong hội nghị Thành Đô mà "giang hồ" đồn đãi bấy lâu nay.

Chạy là vừa, nếu có chút tài sản muốn giữ lại cho con cháu hay tìm kiếm tương lai cho gia đình trong môi trường sạch sẽ hơn, còn nếu tự tin vào các mối quan hệ với "ông anh", "bà chị" thì có ngày sẽ như "Bầu Kiên" hay Phạm Công Danh hiện nay.

Phía "dân đen" nếu không can đảm đứng dậy tranh đấu cho con cháu, thì chắc chắn tương lai không chỉ "quét lá đa" trong chùa mà còn phải học thuộc câu tuyên thệ "trung thành với nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc".

30.07.2016

Báo động: Tin tặc Trung Cộng ồ ạt tấn công nhiều sân bay quốc tế tại Việt Nam

Video: Loa phóng thanh tại sân bay Nội Bài bị tin tặc Trung Cộng chiếm quyền kiểm soát, phát thông điệp đe doạ Việt Nam.

Cập nhật: Tối 29.7 trang nhà của Liên đoàn bóng đá Việt Nam (Vff.org.vn) cũng bị hacker Trung Nam Hải tấn công.

CTV Danlambao - Chiều ngày 29/7/2016, Trung Cộng đã ồ ạt tấn công tin tặc nhắm vào hệ thống màn hình tại các sân bay quốc tế lớn Việt Nam. Đây được nói là một sự cố “rất nghiêm trọng”, báo Pháp Luật dẫn lời một quan chức sân bay cho biết.
Sau khi chiếm quyền kiểm soát, tin tặc Trung Cộng đã cho hiển thị một số hình ảnh, dòng chữ có nội dung chửi bới Việt Nam và Philippines, xuyên tạc về vấn đề chủ quyền Biển Đông.

Cho đến thời điểm này, các cuộc tấn công đã xảy ra đồng loạt tại 3 sân bay lớn gồm Nội Bài, Tân Sơn Nhất và Đà Nẵng.

Tại sân bay Nội Bài, không những tấn công vào hệ thống màn hình, tin tặc còn chiếm quyền kiểm soát hệ thống loa phóng thanh. 

Một video phổ biến trên facebook đã ghi lại được những tiếng cười man rợ, sau đó là một giọng đọc đe doạ được phát ra trên hệ thống loa phóng thanh.

Sau khi tấn công chiếm quyền kiểm soát, nhóm tin tặc 1937cn.net của Trung Cộng cho hiển thị nội dung xúc phạm Việt Nam lên hệ thống màn hình các sân bay 
Tại Tân Sơn Nhất, hệ thống máy tính của sân bay bị đánh sập hoàn toàn sau 3 cuộc tấn công liên tiếp. Các nhân viên đã phải chuyển sang làm thủ tục bằng tay cho khách hàng.

Trong khi đó, sân bay Đà Nẵng cũng bị tin tặc Trung Cộng tấn công, nhưng mức độ ảnh hưởng ít nghiêm trọng hơn.

Đến tối ngày 29/7/2016, hệ thống mạng internet trên toàn bộ 21 sân bay tại Việt Nam đã bị cắt đứt để ngăn chặn các cuộc tấn công tiếp theo. Nhiều chuyến bay có nguy cơ bị trì hoãn.

Các màn hình sân bay Tân Sơn Nhất bị tắt, các nhân viên phải làm thủ tục cho khách bằng tay.
Được biết trước đó, tin tặc Trung Cộng cũng xâm nhập vào hệ thống máy chủ của hãng hàng không Vietnam Airlines.


Việc này đã làm đóng cửa hệ thống điều hành vé, thủ tục cho khách hàng và thông tin các chuyến bay trong nhiều giờ. Tin tặc Trung cộng cũng đã ăn cắp và tung danh sách các tài khoản khách hàng của Vietnam Airlines lên mạng. Danh sách này bao gồm trên 400.000 tài khoản, dữ kiện họ tên, ngày sinh, địa chỉ của khách hàng VNA. Danh sách này có nhiều xác suất kèm theo mã độc để qua tay người tải về tiếp tục lan toả đến các trang mạng khác.

Sang đến tối thì hacker Trung Cộng chiếm cứ trang nhà của Liên đoàn bóng đá Việt Nam. Vào trang này lúc đó người ta chỉ thấy một màn hình chó sói đen như sau:


Nhóm tin tặc của Trung Nam Hải này có tên là 1937CN là lực lượng tin tặc mạnh nhất của Trung cộng hiện nay. 1937CN là thủ phạm của hơn 36.000 cuộc tấn công trong đó có cuộc tấn công vào trang thegioididong và mạng Facebook tại Việt Nam vào tháng 8 năm 2013.


CTV Danlambao
danlambaovn.blogspot.com

Nha Trang: Đất chưa đền bù đã tự tiện quây tôn, rào kín lối đi của dân


Mạng Lưới Blogger Việt Nam - Người dân bị ảnh hưởng bởi dự án chỉnh trang đô thị dọc bờ sống Cái, Nha Trang lên tiếng về việc bị giới chức địa phương tự tiện quây tôn, rào kín lối đi khi chưa được đền bù thoả đáng. 

*

Dự án chỉnh trang đô thị dọc bờ sông Cái Nha Trang thuộc khu vực cồn Giữa, cồn Tân Lập sau khi hoàn thành giai đoạn làm đường, cầu cống đã chuyển sang phân lô bán đất nền cho doanh nghiệp xây chung cư.

Trong phóng sự trước, Mạng Lưới Blogger Việt Nam đã đề cập tới lời hứa xây dựng tháp nước to đẹp như Singapore của ông Nguyễn Chiến Thắng - cựu Chủ tịch UBND tỉnh Khánh Hoà và hiện thực là toà nhà xây dựng vượt tầng trái phép của tập đoàn Mường Thanh.

Để tiếp tục đẩy nhanh tiến độ của dự án giúp doanh nghiệp, chính quyền địa phương bao gồm đại diện phường Xương Huân, công an, dân phòng đã tiến hành lắp ráp tôn sắt, quây kín khu vực nhà dân đang sinh sống. Điều này khiến các hộ dân có đất nằm trong vùng dự án chưa nhận tiền đền bù rất bức xúc. 

Trong khi chủ đầu tư dự án chưa bao giờ ra mặt đối thoại với dân thì chính quyền địa phương đã rất mau mắn trong việc hối thúc dân nhận tiền đền bù và di dời. Các hộ dân đang ở lại rất ngỡ ngàng khi thấy đất nhà mình được rao bán trên mạng với giá từ 37 triệu đến 45 triệu đồng 1 m vuông. 

Dự án chưa thoả thuận đền bù xong với dân, động cơ nào khiến chính quyền tích cực trong việc chặn đường, bít cửa nhà dân như vậy?

Thậm chí khi chưa có phương án bồi thường hỗ trợ tái định cư cho dân thì chính quyền địa phương cũng tổ chức đóng cọc quây tôn che kín nhà dân.

Một dự án chỉnh trang đô thị với nhiều khuất tất trong công tác di dời tái định cư nên vấp phải sự phản đối của người dân là lẽ tất nhiên. Yêu cầu của người dân rất đơn giản: phải bảo đảm quyền được sống, quyền mưu sinh của họ. 

Chính quyền đừng thoả thuận thay chủ đầu tư khi không thể bảo đảm an sinh cho người dân.

Phóng sự do blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh - thành viên Mạng Lưới Blogger Việt Nam tại Nha Trang thực hiện.


















30.07.2016

Nhà máy sản xuất Alumin ở Đắk Nông để hóa chất độc hại tràn ra suối

Trong nhiều ngày qua, tại suối Đắk Dao, xã Nhân Cơ (huyện Đắk R'Lấp, tỉnh Đắk Nông) xảy ra hiện tượng cá chết rất nhiều. Người dân quanh vùng lội suối bắt cá chết bị nổi mẫn ngứa, lở loét bưng mủ liền phản ánh lên chính quyền.


Hàng chục trẻ em người sắc tộc sống quanh suối Đắk Dao bị các bệnh liên quan đến da.

Đến chiều ngày 28/7, sau nhiều ngày điều tra, chính quyền tỉnh Đắk Nông cho biết hiện tượng cá chết hàng loạt, người dân lội suối mắc những bệnh liên quan đến da khi tiếp xúc với suối Đắk Dao là do nhà máy Alumin Nhân cơ để tràn hóa chất ra bên ngoài.
Ông Ngô Xuân Lộc-Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Đắk Nông cho biết, vào sáng ngày 23/7, trong quá trình vận hành thử, nhà máy sản xuất alumin Nhân Cơ đã để chảy hóa chất ra bên ngoài nhà máy.
Có đến gần 10 khối hóa chất độc hại được thải ra. Dòng hóa chất độc hại này đã thẩm thấu xuống đất trong phạm vi lên đến 600m2. Nó còn chảy ra suối Đắk Dao gây ra hiện tượng cá chết và làm cho rất nhiều người mắc bệnh về da khi tiếp xúc với dòng suối.
Suối Đắk Dao là nguồn cung cấp nước cho cây trồng, chăn nuôi thủy sản. Suối Đắk Dao còn là nguồn cung cấp nước uống, tắm giặt cho hàng chục nhà dân của năm thôn nằm phía hạ nguồn. Mặc dù chỉ là dòng suối nhỏ, nhưng nó lại có lưu lượng rất lớn.
Từ lúc suối Đắk Dao nhiễm hóa chất từ nhà máy, người dân quanh vùng rất đỗi lo lắng. Nhà máy sản xuất alumin nằm trong khu kỹ nghệ Nhân Cơ, lại được đặt tại thượng nguồn con suối
Theo ông Lộc, sau khi để hóa chất tràn ra bên ngoài, lãnh đạo nhà máy Nhân Cơ và chính quyền tỉnh Đắk Nông đã trình bày sự việc với Bộ tài nguyên-môi trường. Cho đến nay, vẫn chưa biết được nhà máy sản xuất alumin sẽ đền bù thiệt hại đối với người dân quanh vùng như thế nào. Nhưng với những gì đang xảy ra sẽ khiến người dân đứng ngồi không yên.
Hiện nay, có đến vài chục trẻ em quanh con suối Đắk Dao bị bệnh liên quan đến da, nhưng không rõ với việc uống nước nhiễm hóa chất có ảnh hưởng gì đến con người hay không.
Ông Trương Thanh Tùng- phó Chủ tịch tỉnh Đắk Nông nói đó là tai nạn ngoài ý muốn, hiện tại cũng chỉ biết khống chế sự vụ để tránh nghiêm trọng về sau.
Khu kỹ nghệ Nhân Cơ ngay từ lúc đưa vào xây dựng đã gặp phải sự phản đối quyết liệt từ các chuyên gia, các nhà môi trường. Tuy nhiên, chính quyền CSVN vẫn quyết tâm làm.
Chính quyền lý giải sản lượng nhôm ở Nhân Cơ rất nhiều có thể biến Việt Nam thành quốc gia cung cấp nhôm cho thế giới. Chính từ tham vọng đó, chính quyền CSVN bỏ mặc những cảnh báo về thảm họa môi trường.
Ngọc Quân / SBTN