Tuesday, November 24, 2015

Đảng có dám kiện và không vay tiền từ Trung Cộng?

Phạm Nhật Bình-24/11/201500:01:00

Ngày 17/11 vừa qua, trong một phiên họp chất vấn chính phủ, đại biểu quốc hội Trương Trọng Nghĩa lần đầu tiên phát biểu một câu đáng ghi vào lịch sử của một quốc hội xưa nay được thừa nhận là “ngậm miệng ăn tiền”.
Ông Nghĩa nói rằng: “Cử tri đề nghị không vay tiền, không nhận viện trợ từ Trung Quốc, ít nhất là trong thời điểm này bởi vì Trung Quốc đang tranh chấp, thậm chí đang chiếm lãnh thổ của Việt Nam và đe dọa sẽ tiếp tục chiếm nhiều hơn”.
Cử tri đây chính là những người dân đã nhắm mắt thi hành sứ mạng “đảng cử dân bầu”, bỏ phiếu cho 500 người hầu hết là đảng viên bước vào sân khấu quốc hội. Họ là những người tới thời điểm này đã quá bực tức trước sự lệ thuộc quá sâu đậm của đảng CSVN trước láng giềng gian manh Trung Cộng. Chẳng những lệ thuộc mà còn tỏ ra hèn hạ khi Trung Cộng ngang nhiên tóm thu biển đảo thuộc chủ quyền Việt Nam, đảng cũng không hề có một phản ứng nào xứng đáng để bảo vệ đất nước.
.
Chỉ nói riêng về phương diện kinh tế, Trung Cộng hiện đang nắm giữ gần như toàn bộ nền kinh tế nặng về tiêu thụ của Việt Nam. Hàng hóa có xuất xứ từ Trung Cộng theo đường tiểu ngạch hàng ngày ào ạt vượt qua biên giới phía Bắc. Từ lâu Việt Nam đã trở thành thị trường tiêu thụ hàng hóa thứ cấp, thậm chí độc hại của nước láng giềng. Điều này khiến cho nền doanh nghiệp sản xuất trong nước lâm vào cảnh eo sèo do không cạnh tranh nổi với hàng hóa rẻ tiền của Trung Cộng.
Trong lãnh vực xây dựng, Trung Cộng tóm thâu hầu hết các công trình xây dựng quan trọng và các dự án bạc tỷ. Các nhà thầu Trung Cộng là những người dễ trúng thầu nhất. Vì họ chỉ cần áp dụng phương pháp bỏ thầu giá thấp nhất, sau đó trong quá trình thi công, họ tìm cách điều chỉnh giá thỏa thuận ban đầu.
.
Một trường hợp điển hình được dư luận bàn tán nhiều nhất trong thời gian gần đây là dự án đường sắt trên cao, tuyến Cát Linh - Hà Đông, ký kết với nhà thầu Công ty Tập đoàn Cục 6 đường sắt Trung Cộng. Từ giá vốn ban đầu 552,86 triệu USD, nay đã “đội vốn” lên tới 868,04 triệu USD, tăng 315,18 triệu USD so với mức đầu tư được phê duyệt trước đó. Hơn 2/3 số tiền nói trên đều là vốn vay của Trung Cộng. Bất cần nợ công, các cán bộ CSVN chấp thuận sự thay đổi ấy một cách dễ dàng. Chỉ có lý do móc ngoặc, lại quả từ trước mới có thể giải thích tại sao sự chênh lệch ấy là điều bình thường trong giao dịch giữa đôi bên.
.
Câu chuyện “Nhà máy 8.100 tỉ thành đống sắt gỉ” của Công ty Gang Thép Thái Nguyên gặp phải khi đầu tư mở rộng giai đoạn hai được báo trong nước mô tả là “quả đắng” mà Công ty này phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Với hơn 8.100 tỷ đồng, Gang Thép Thái Nguyên đã thuê nhà thầu Trung Cộng xây nhà máy từ năm 2007. Nhưng mãi đến nay đã hơn 8 năm, nhà máy vẫn… nằm “đắp chiếu”, còn nhà thầu Trung Cộng đã rút về nước sau khi đã nhận hơn 90% tiền thanh toán phần thiết bị lạc hậu mua của chính họ…
Chính vì những liên minh ma quỷ giữa các viên chức Việt Nam và nhà thầu Trung Cộng, sự lệ thuộc vào Bắc Kinh trong kinh tế đã trở nên công khai như một điều đáng tự hào. Chính quyền Trung Cộng lâu nay vung tiền ở Phi Châu, Nam Mỹ ngay cả ở Âu Châu để cố gắng chứng minh với thế giới tiềm lực kinh tế số 1 của mình.
.
Ở Việt Nam họ cũng áp dụng thủ thuật “đồng tiền đi trước” để khuynh đảo chính trị. Trong chuyến công du đầu tháng 11 vừa qua, Tập Cận Bình đã tuyên bố viện trợ 1 tỷ nhân dân tệ trong 5 năm cho Việt Nam. Ngoài ra còn bổ sung một khoản vay ưu đãi 250 triệu USD cho dự án đường sắt đô thị Cát Linh – Hà Đông nói trên.
Không biết những món tiền ấy có “góp phần phát triển quan hệ hợp tác tốt đẹp” giữa Hà Nội và Bắc Kinh như lời tán tụng của truyền thông nhà nước hay không; nhưng trước quốc hội, ông Trương Trọng Nghĩa đã đặt ra một câu hỏi thiết thực rằng: “Nhận viện trợ hay vay vốn ODA của Trung Cộng cho dù rẻ, thì sau này có kiện để đòi lãnh thổ được không?”
Xem ra cái giá của hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa sao quá rẻ! Rẻ ngang với lời tuyên bố trước đây của ông Nguyễn Tấn Dũng “sẽ không đánh đổi chủ quyền quốc gia lấy hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.
.
Cũng chính ông Nguyễn Tấn Dũng tại Philippines, vào cuối tháng 5/2014 đã nói trước báo chí quốc tế “Việt Nam đang cân nhắc các phương án để bảo vệ mình, kể cả phương án đấu tranh pháp lý, theo luật pháp quốc tế.” Nhưng từ đó đến nay mặc cho bao nhiêu đau khổ mà ngư dân Việt Nam phải gánh chịu trên Biển Đông trước sự hoành hành của tàu kiểm ngư Trung Cộng, lời tuyên bố hùng hồn ấy cũng chỉ mang ý nghĩa của một thái độ lừa dối người dân.
Trước đó một ngày, trong phần chất vấn trước quốc hội về Biển Đông, lần đầu tiên cử tri của 28 tỉnh, thành phố thông qua các đại biểu của mình đã đề nghị Bộ Ngoại giao có các giải pháp đấu quyết liệt, rõ ràng hơn để giữ vững độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ. Đặc biệt cử tri đòi hỏi thẳng chính phủ “cần sớm hoàn thiện các thủ tục pháp lý khởi kiện Trung Cộng ra Tòa án Quốc tế.”
.
Trong bối cảnh đất nước đang mất chủ quyền trầm trọng, Hà Nội ngày càng lộ rõ bộ mặt thần phục Bắc Kinh để mua lấy sự tồn tại, đề nghị “khởi kiện Trung Cộng” là một đề nghị hợp với nguyện vọng toàn dân, không muốn đất nước rơi vào tay kẻ xâm lăng. Cùng với yêu cầu “không vay tiền, không nhận viện trợ” việc khởi kiện Trung Cộng sẽ là một áp lực cần thiết và mạnh mẽ để Việt Nam trở thành một thực thể độc lập không lệ thuộc Trung Cộng.
Con đường “thoát Trung” của Việt Nam nhất thiết phải hướng sang Hoa Kỳ như một nhu cầu mở rộng dân chủ, làm tiền đề cho một lộ trình dân chủ hóa đất nước về sau. Nhưng liệu đảng CSVN có dám đứng về phía người dân để đối đầu lại sự xâm lăng của Trung Cộng hay không?
.
Giữa hai giòng nước, đảng CSVN cũng thừa biết nếu họ tiếp tục giữ chặt vị trí thuộc quốc của mình như lâu nay để hưởng lợi, chắc chắn áp xuất phản kháng trong nội bộ đảng sẽ gia tăng, nhân dân càng thêm oán ghét, khinh bỉ đảng. Đến một lúc nào đó, sự phản kháng bùng nổ thành hành động là điều không tránh khỏi.

Trông về Miến Điện mà mơ

Đại Nghĩa (Danlambao) - Không có lúc nào như lúc này, lòng mọi người dân Việt bừng lên niềm hy vọng, hy vọng một ngày mai như người dân Miến Điện hôm nay. Người dân Việt Nam mơ phá tan xiềng tỏa của chế độ cộng sản bạo tàn đã ngự trị trên toàn cỏi đất nước suốt 40 năm qua. Bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hy vọng của người dân Việt Nam hướng về người dân Miến Điện đang tưng bừng đón ngày tự do dân chủ sau bao nhiêu năm quằn quại dưới ách độc tài của chế độ quân phiệt.

Trông người mà nghĩ đến ta!

Bị trị thì cùng bị trị, bị áp bức thì cùng bị áp bức, nhưng mỗi hoàn cảnh mỗi khác, người Việt Nam chúng ta hãy bình tâm mà tìm ra những điều kiện gì khiến người dân Miến Điện có được như ngày hôm nay mà dân tộc Việt Nam chúng ta chưa có được.

1. Miến Điện bị cấm vận kiệt quệ.

Dưới sự cai trị độc tài của chế độ quân phiệt Miến Điện đã đưa đất nước đến chỗ suy vong, từ một nước tài nguyên phong phú thì lại trở thành nghèo nàn, lạc hậu phải ngửa tay nhận tiền viện trợ từ Trung cộng để rồi đưa đất nước vào vòng lệ thuộc, nhân dân chán ghét. Điều kiện mấu chốt là nhờ bị Tây phương trừng phạt, bao vây cấm vận đến nỗi kiệt quệ. Giới cầm quyền Miến Điện từ đó nhận ra là muốn thoát khỏi viễn ảnh tương lai đen tối của dân tộc là lệ thuộc vào Trung cộng thì phải tìm lối thoát bằng cách chấp nhận điều kiện xả bỏ cấm vận của phương Tây là trả lại quyền lãnh đạo đất nước cho người dân và thực thi tự do dân chủ.

“Cho nên, cách duy nhất là giới cầm quyền Miến Điện phải giảm thiểu lệ thuộc vào TQ một cách ‘nhục nhã và tổn hại’….

Giới cầm quyền Miến muốn thoát khỏi biện pháp trừng phạt của phương Tây cùng tình trạng sa sút kinh tế, vì con đường Miện Điện đến thiên đường XHCN mà chính quyền quân phiệt Ne Win áp đặt trước đây đã đưa xứ này đến ngỏ cụt, kinh tế giống như trường hợp Bắc Hàn, cùng nhiều hậu quả nghiêm trọng khác, khiến Miến Điện trở thành xứ nghèo nhất ĐNÁ mà giờ Rangoon mới nhận ra là một nỗi quốc nhục”. (RFA online ngày 7-4-2012)

Giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng, thuộc khoa Quan hệ Quốc tế trường ĐH George Mason cho biết nguyên nhân đầu tiên dẫn đến hàng loạt đổi mới gần đây của Miến Điện.

“Nói về sự thay đổi thì những nhà lãnh đạo Miến Điện thấy rằng sự thay đổi có lợi cho nước họ và cho họ. Và có một số điều kiện khiến cho họ thay đổi được. Trước hết, áp lực từ phía bên ngoài rất mạnh nên kinh tế Miến Điện bị ‘kẹt’, bị cô lập và bị lệ thuộc quá nhiều từ TQ. Muốn làm như thế họ phải hướng ra nước ngoài - Tây phương. Nếu muốn vậy họ phải thực hiện một số công việc mà tây phương yêu cầu như dân chủ nhân quyền. Làm như vậy thì họ không bị cô lập ngoại giao và có triển vọng phát triển kinh tế của nước”. (RFA online ngày 5-4-2012)

Ở Việt Nam ta thì ngược lại không có được điều kiện thuận lợi như người dân Miến Điện vì Tây phương và ngay cả Hoa Kỳ đang thi nhau trải thảm đỏ đón lãnh tụ CSVN, các nước tư bản thi nhau tăng cường viện trợ, thi nhau đổ vốn đầu tư vào Việt Nam, tăng cường quan hệ ngoại giao, liên kết quốc phòng và ngay cả tiền kiều hối của người Việt ở hải ngoại mỗi năm gửi về nuôi chế độ cả 10 tỷ mỹ kim làm thì sao mà họ từ bỏ miếng mồi béo bở bây giờ, chỉ có hoàn cảnh khốn cùng như Miến Điện thì may ra.

2. Chính quyền quân nhân bị nhân dân chống đối.

“Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”, chân lý ấy được người dân Miến Điện triệt để vận dụng. Họ đã can đảm đấu tranh chống lại nhà cầm quyền quân phiệt độc tài làm cho đất nước họ bị kiệt quệ và ngày càng lệ thuộc dưới sự khống chế của ngoại bang. Người dân Miến Điện đã nhiều lần biểu tình hy sinh cả tính mạng để đòi quyền tự do dân chủ khiến cho nhà cầm quyền phải chùn tay tàn sát. Còn ở Việt Nam chưa bao giờ có được một cuộc biểu tình nào phản đối cách cai trị độc tài tàn ác của nhà cầm quyền cộng sản cho ra hồn. Người dân Miến Điện đã có:

“Các cuộc biểu tình lớn lần cuối diễn ra vào năm 1988, khi quân đội mở cuộc trấn át ồ ạt những người biểu tình đòi dân chủ. Các cuộc bạo động đã làm khoảng 3.000 người thiệt mạng”. (VOA online ngày 22-8-2007)

“Gần 20.000 người tại thủ đô cũ Rangoon của Myanmar đã tham gia vào cuộc biểu tình lớn nhất từ gần 20 năm qua nhằm phản đối chính phủ quân đội.

Đứng đầu đoàn biểu tình vẫn là các nhà sư, nhưng số dân thường tham gia ủng hộ đông hơn nhiều so với những hôm trước đây và lần đầu tiên người ta thấy hàng trăm ni cô tham gia”. (BBC online ngày 23-9-2007)

“Công dân Miến Điện bắt đầu nhiều tuần lễ biểu tình rầm rộ chống quân đội vào tháng 6 năm 2007 trước khi nhà cầm quyền dẹp tan các cuộc biểu tình. Liên Hiệp Quốc cho biết có ít nhất 31 người thiệt mạng và hàng ngàn người khác bị bắt giữ trong cuộc đàn áp”. (VOA online ngày 8-3-2012)

Sự kiên cường bất khuất đấu tranh và trả giá của người dân Miến Điện vô biên mà người dân Việt Nam chưa có được, do vậy người dân Miến có quyền tự hào và xứng đáng đón nhận thành quả vẻ vang ngày hôm nay và là bài học cho người dân Việt Nam muốn có tự do dân chủ thì phải đấu tranh, phải có hy sinh mất mát chứ tự do dân chủ không ai cho không biếu không bao giờ.

3. Miến Điện có “Gorbachov” Thein Sein.

Từ khi đảo chính cướp chính quyền năm 1962 cho đến nay nhà cầm quyền quân phiệt đã áp dụng chính sách cai trị độc tài chuyến chế khiến phương Tây cấm vận và nhân dân chống đối. Nhận thức được viễn ảnh đen tối của đất nước và tương lai ảm đạm của chính mình, giới lãnh đạo quân phiệt sớm thức tỉnh, biết sợ cái “ngày tàn của bạo chúa” và họ sớm chọn con đường “hạ cánh an toàn” trước khi quá muộn. May mắn thay cho nhân dân Miến có được những người cầm quyền sáng suốt đỡ hao tốn xương máu của dân lành. Ngược lại, tại Việt Nam chưa có được bộ mặt nào sáng sủa, biết tìm ra lối thoát cho dân tộc, họ cứ khư khư giữ lấy quyền lực cam tâm làm nô lệ ngoại bang. Để mưu cầu danh lợi, CSVN đã trải thảm đỏ rắc hoa đón tiếp nồng hậu đồng chí 16 chữ vàng ôm hôn thắm thiết trong khi người cựu chiến binh Trần Bang bị bè lũ bán nước đánh máu me bê bết vì không muốn tiếp tên Tập Cận Bình, kẻ xâm lược chiếm biển đảo của tổ quốc thân yêu.

“Cách nay khoảng một năm, sau khi thể chế quân sự chính thức rút lui nhường bước cho tân chính phủ dân sự trên danh nghĩa Tổng thống Thein Sein, thì vị tướng trở thành tổng thống này, ông được xem là Mikhail Gorbachov của Miến Điện, mở đường cho những đổi thay ngạc nhiên, từ việc chính trị, phóng thích tù nhân lương tâm, đối thoại với Liên Đoàn Toàn Quốc Vì Dân Chủ, ký thỏa thuận ngừng bắn với sắc tộc thiểu số, đình chỉ dự án đập thủy điện TQ, nới lỏng việc kiểm duyệt báo chí, cải cách kinh tế, cho tới thành lập Ủy ban Nhân quyền Quốc gia, viết lại luật đất đai, lao động, mời những nhà bất đồng chính kiến lưu vong trở về”. (RFA online ngày 7-4-2012)

Giới cầm quyền Miến Điện dù độc tài nhưng vẫn có lỗ tai, có con mắt, biết nhìn và biết lắng nghe tiếng nói của người dân, biết sợ sự nô lệ, nhất là nô lệ Trung cộng. Họ đã biết từ chối những món tiền ODA bẩn thỉu của Trung cộng để làm đập nước 3,2 tỷ mỹ kim cũng như “Dưới áp lực của dư luận, Miến Điện hủy dự án đường sắt với TQ” như đài RFI đã đưa tin:

“Một lần nữa, chính quyền Miến Điện chứng tỏ họ không ngại làm mích lòng láng giềng khổng lồ TQ, qua việc đình chỉ dự án đường sắt hàng chục tỷ đô la, mở đường cho TQ ra đến Ấn Độ Dương”. (RFI online ngày 23-7-2014)

Theo giáo sư Tương Lai khi trả lời phỏng vấn của Mặc Lâm đài RFA thì:

“Ông Thein Sein thoát ra khỏi vòng kim cô, ra khỏi áp lực của TQ, theo chỗ tôi biết thì đường biên giới của Miến Điện với TQ còn dài hơn gấp hai lần đường biên giới giữa Việt Nam và TQ. Áp lực của TQ do lính đánh thuê TQ nhân danh đảng Cộng sản Miến Điện nằm áp sát biên giới đó và vẫn tiếp tục đe dọa bằng vũ lực liên miên trong hàng chục năm. Đến bây giờ, bối cảnh đã thay đổi và áp lực đó bị đẩy lùi.

Không đẩy lùi được cái này, không cắt đứt cái vòi bạch tuộc của TQ thì dù ông Thein Sein có muốn cũng không làm được”. (RFA online ngày 10-11-2015)

Chính quyền Miến Điện thì như thế, còn chính quyền CSVN thì sao? Mới đây Tập Cận Bình bố thí cho 200 triệu mỹ kim cho vay thì đã nhanh tay vồ lấy và miệng thì cảm ơn ríu rít.

Thế rồi Tập Cận Bình ra lệnh cho Nguyễn Tấn Dũng sau khi “lên ngôi” (TBT) phải sang Bắc Kinh triều kiến để nhận chiếu chỉ sắc phong, Nguyễn Tấn Dũng tỏ ra khúm núm cúc cung tận tụy, ôm hôn họ Tập những ba lần.

Ở Việt Nam ngày nay giới cầm quyền chỉ biết tham quyền cố vị, bám trụ mưu cầu quyền lực và bảo vệ lợi ích riêng tư bằng cách cày cắm con cháu vào những vị trí then chốt cũng như vương quốc Bắc Triều Tiên cha truyền con nối để bảo vệ bãi đáp được an toàn chẳng khác thời phong kiến.

4. Miến Điện có bà Aung San Suu Kyi.

Phúc đức thay cho dân tộc Miến Điện có người nữ anh thư khả kính, có tư cách hơn người đã kiên trì đấu tranh đầy gian khổ, gây được sự kính trọng và tin tưởng trong dân chúng, xứng đáng là một lãnh tụ để người dân đem hết tâm huyết mà ủng hộ bà trong sự nghiệp đấu tranh qua Liên Đoàn Toàn Quốc Vì Dân Chủ. Có được vị lãnh tụ anh minh đáng kính người dân Miến Điện đã sẵn sàng hy sinh, điều này ở Việt Nam hiện đang thiếu hẳn, chưa có một vị lãnh tụ xứng đáng, do đó nhân dân Việt Nam chưa sẵn sàng để đấu tranh, vì thế mà chế độ độc tài cộng sản ngày càng củng cố qua những hạt giống đỏ. Bà Aung San Suu Kyi đã biết vì quyền lợi của tổ quốc trên hết chứ không phải chỉ vì quyền lợi của đảng như CSVN. Với tấm lòng vị tha, bà đã chống lại “công lý trả thù”, do đó bà đã thuyết phục được giới cầm quyền và họ đã tin tưởng nơi tư cách và uy tín của bà mà chịu từ bỏ quyền lực và an tâm hạ cánh.

“Trả lời câu hỏi về khả năng trong tương lai có một tòa án xét xử các cựu lãnh đạo chế độ độc tài quân sự, bà Aung San Suu Kyi nói: ‘Tôi không muốn kiểu công lý trả thù, nhưng muốn có công lý tái lập. Trước hết, đất nước chúng tôi cần tái lập một Nhà nước pháp quyền”. (RFI online ngày 23-2-2012)

Đất nước Việt Nam hòa bình và thống nhất đã 40 năm rồi nhưng lòng người còn chia rẽ sâu sắc chưa có một cơ may hàn gắn được. Nhà cầm quyền thì cứ mãi khư khư ngồi trên danh lợi tỵ hiềm ích kỷ với ám ảnh nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, nhìn đâu cũng thấy “diễn biến hòa bình”, nhìn đâu cũng thấy lật đổ. Ở Việt Nam không thấy có gương mặt nào sáng giá như tướng Than Shwe, Tổng thống Thein Sein của Miến Điện xuất hiện mà quanh đi quẩn lại chỉ thấy những bộ mặt tăm tối của Nguyễn Phú Trọng, của Nguyễn Tấn Dũng, của Phùng Quang Thanh… Những tướng tá lão thành thì đang bo bo giữ sổ hưu, may ra có vài vị trí thức bất mãn lên tiếng lấy lệ, còn tuổi trẻ lớp thì đầu bù tóc rối lo việc kiếm miếng sinh nhai, lớp con ông cháu cha hay con mấy đại gia thừa tiền thì lo ăn chơi phè phỡn. Chỉ một số ít trí thức trẻ dấn thân nhưng không đủ làm nên mùa Xuân, không đủ để nhà cầm quyền bắt nhốt.

Nhìn về Miến Điện thì người Việt Nam ước mơ, ước mơ thì vẫn ước mơ, nhưng điều kiện ắt có, cần và đủ thì ta chưa thấy đâu.

Để kết luận bài viết này tôi xin mượn ý của Khải Tường, một bạn trẻ phát biểu trong cuộc hội thoại với Chân Như trên đài RFA như sau:

“Theo em Myanmar có lẽ là một bài học và cũng là một gương sáng để Việt Nam noi theo. Em đang rất phân vân không biết là Việt Nam “họ” có đang mở lòng ra để noi theo giống như Myanmar vì Myanmar đã làm một việc trước đây họ không bao giờ nghĩ tới. Họ nói thẳng là họ thoát trung được”. (RFA online ngày 18-11-2015)

24/11/2015

Làm gì khi lịch sử lâm nguy?

Vũ Bất Khuất (Danlambao) - Xã hội hóa những trò bố láo nhằm bẻ cong lịch sử đất nước và dân tộc với hàng loạt những vinh danh anh hùng rởm kiểu Lê văn Tám, Võ thị Sáu, Phan thị Ràng, Nguyễn văn Trỗi… tổ chức hàng loạt các lễ hội, festival gọi là tôn vinh những anh hùng dân tộc chống Pháp, chống Mỹ, làm biến tướng hoặc thủ tiêu những lễ hội, những địa danh từng một thời hiển hách trong công cuộc chống quân xâm lược Hán, Tống, Nguyên, Minh Thanh, Tàu Cộng như Phát Ấn Đền Trần, Núi Yên Tử, Sông Bạch Đằng, Ải Chi Lăng, Đống Đa, Vân Đồn, sông Như Nguyệt, Lễ tưởng niệm 6 vạn dân quân trong cuộc chiến Việt Trung năm 1979 hay hoàn toàn dấu nhẹm sự kiện Trường Sa năm 1988. Cho tới Đền Hùng mà chúng cũng không tha, nào trấn yểm bùa chú, nào tạo ra những kỷ lục bá láp bá xàm...


*

Lịch sử là gì? "I.1. quá trình, ra đời, phát triển cho đến tiêu vong của một sự vật, sự việc trong quá khứ: Lịch sử thế giới; lịch sử dân tộc; lịch sử kiến trúc. 2. Khoa học chuyên nghiên cứu quá trình phát triển của xã hội loài người, của từng quốc gia hay dân tộc: học lịch sử; biên soạn sách lịch sử.

II. Thuộc về lịch sử, có tính chất quan trọng trong lịch sử: bước ngoặt lịch sử; nhân vật lịch sử.(Tự Điển Tiếng Việt. Nguyễn Kim Thản. trg 692. TTKHXH & NV. QUỐC GIA. Nxb VHSG. 2006. FAHASA). Hầu hết các tự điển đều giải nghĩa từ lịch sử như thế hay na ná như thế. Nhưng “Môn học Lịch sử” thì không thấy (hoặc NV chưa thấy) ai giải nghĩa bao giờ.

Thực ra, ba môn Văn – Sử - Địa. Đây là một liên hệ hữu cơ không thể tách rời. Dạy cho học trò hai câu thơ:

Không thơm như thể hoa nhài
Không thanh lịch cũng là người Tràng An.

Người thầy sẽ chuyển tải đến học trò cấu trúc, ý nghĩa câu thơ (Văn), tiểu sử và hành trạng của của tác giả là Cụ Nguyễn Công Trứ, giai đoạn lịch sử mả ông đã sống (Sử) và cảnh quan, thế núi sông cũng như quá trình hình thành của vùng đất Tràng An (Ninh Bình) là kinh đô Hoa Lư (Sử-Địa). Tất nhiên khi tách riêng để nhấn mạnh từng môn thì vấn đề sẽ khác hơn. Nhưng trong quá trình giảng dạy người thầy giáo tích hợp lại sẽ làm cho bài học trở nên thú vị và ấn tượng hơn. Vấn đề là tay nghề của người thầy như thế nào? Ngoài ra còn một điều nữa là giáo trình, giáo án được soạn làm sao?.

Khi thầy cô dạy cho học trò về Bình Ngô Đại Cáo (Văn) thì học sinh sẽ tiếp nhận được những kiến thức về lịch sử trong suốt cuộc đời cụ Nguyễn Trãi (Sử) về Ải Nam Quan (Địa) nơi ông nhận được lời giáo huấn cuối cùng của cha ông là Nguyễn Phi Khanh

Nhưng khi dạy cho học trò một bài thơ của Tố Hữu:

Giết, giết nữa ban tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho Đảng bền lâu cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao chủ tịch, thờ Sitaline bất diệt”

Tất nhiên có cho kẹo, cũng chả ai dám đem bốn câu thơ này vào sách giáo khoa, mà nếu có cho vào thì lượng giáo viên sẽ nhanh chóng hao hụt vì hộc máu mà chết hàng loạt vì chẳng biết nói thế nào về CCRĐ, nói dóc thì giết chết lương tâm, nói thật thì giết chết bao tử. Nhưng không cho vào thì KHÔNG ĐƯỢC. Thôi thì đành tìm cách xóa sổ từ từ hết môn Lịch sử, rồi Địa Lý và Văn Học bằng cách chuyển qua môn “Công Dân và Tổ Quốc” để dạy học sinh Yêu Tổ Quốc XHCN (bao gồm Việt Cộng và Trung Cộng). Đúng là #ĐMCS (Đổi Mới Cuộc Sống từ Độc Lập Tự Do sang Nô Lệ).

Nhìn lại chương trình Giáo dục hiện nay, không riêng gì môn lịch sử, mà tất cả các môn học đều bị cái môn chính trị “Sọt rác Mac-Lê-Mao” thọc tay vào từ rất lâu và đang trong quá trình tiếp tục. Từ những hình ảnh cờ 6 sao trong sách GK mẫu giáo đến đổi thay cụm từ quân xâm lược Hán Tống Nguyên Minh Thanh thành giặc phương Bắc. Đưa tiếng Hoa vào môn sinh ngữ đến những âm mưu khôi phục “danh dự” cho những tên bán nước như “Mạc Đăng Dung”.

Xã hội hóa những trò bố láo nhằm bẻ cong lịch sử đất nước và dân tộc với hàng loạt những vinh danh anh hùng rởm kiểu Lê văn Tám, Võ thị Sáu, Phan thị Ràng, Nguyễn văn Trỗi… tổ chức hàng loạt các lễ hội, festival gọi là tôn vinh những anh hùng dân tộc chống Pháp, chống Mỹ, làm biến tướng hoặc thủ tiêu những lễ hội, những địa danh từng một thời hiển hách trong công cuộc chống quân xâm lược Hán, Tống, Nguyên, Minh Thanh, Tàu Cộng như Phát Ấn Đền Trần, Núi Yên Tử, Sông Bạch Đằng, Ải Chi Lăng, Đống Đa, Vân Đồn, sông Như Nguyệt, Lễ tưởng niệm 6 vạn dân quân trong cuộc chiến Việt Trung năm 1979 hay hoàn toàn dấu nhẹm sự kiện Trường Sa năm 1988. Cho tới Đền Hùng mà chúng cũng không tha, nào trấn yểm bùa chú, nào tạo ra những kỷ lục bá láp bá xàm. Kể cả một câu trong phần lời nói đầu của Hiến Pháp năm 1980 của chính chúng đặt ra khi nhận một bài học của quan thầy cũng bị thủ tiêu, khi quay đầu bám đít. “Sau khi miền Nam hoàn toàn giải phóng, nhân dân ta tiến hành tổng tuyển cử tự do trong cả nước, thực hiện thống nhất Tổ quốc. Tháng 7 năm 1976, nước ta lấy tên là Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Vừa trải qua ba mươi năm chiến tranh giải phóng, đồng bào ta thiết tha mong muốn có hòa bình để xây dựng Tổ quốc, nhưng lại phải đương đầu với bọn bá quyền Trung Quốc xâm lược cùng bè lũ tay sai của chúng ở Cam-pu-chia. Phát huy truyền thống vẻ vang của dân tộc, quân và dân ta đã giành được thắng lợi oanh liệt trong hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc chống bọn phản động Cam-pu-chia ở biên giới Tây Nam và chống bọn bá quyền Trung Quốc ở biên giới phía Bắc, bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của mình.”.

Bọn chúng không thủ tiêu môn lịch sử mà bẻ cong nó. Mục đích chính yếu của cái gọi là tích hợp với môn “Công Dân và Tổ Quốc” chính là để nâng cao lịch sử Đảng, một thứ lịch sử mang đầy tính dối trá vong bản và nô lệ, để hướng giới trẻ, thay vì yêu tổ quốc Việt Nam thì yêu “tổ quốc XHCN”

Dư luận trong và ngoài nước đang ồn ào về vấn đề này. Và luôn đặt ra giữ môn Lịch sử độc lập hay tích hợp lại với môn “Công Dân và Tổ Quốc”. Nhưng không nói lên cái cốt lõi của vấn đề là “Nội dung của môn lịch sử như thế nào để đảm bảo tinh khách quan và tôn trọng sự thật lịch sử”. Nếu như thế thì tích hợp hay không thỉ cũng vậy thôi. Còn như hiện nay thì cứ tích hợp vào để rồi nó chìm mất hẳn trong cái tình yêu “Tổ quốc XHCN” thì hóa ra hay. Chớ dạy lịch sử theo cái kiểu Quang Trung và Nguyễn Huệ là bạn chiến đấu thì chỉ tổ báo đời.

Vấn đề còn lại

Hiện nay, internet là một kho sử liệu khổng lồ về lịch sử và liên quan đến lịch sử Việt Nam do các nhà nghiên cứu lịch sử trong và ngoài nước (cả những tác giả người ngoại quốc). Riêng ở trong nước thì có rất nhiều người có thư viện riêng, tủ sách riêng, cả những phòng internet, số người sử dụng internet ở VN cũng khá cao; 30.800.000 người hơn phân nửa số đó hàng ngày dán mắt mắt vào Smartphon, Ipad, màn hình vi tính để tào lao xích đế trên FB hay những trang Web sex, thì người hiểu biết và có tâm với vận mệnh nước nhà và hào khí dân tộc nên lập những trang Web chuyên về lịch sử, sưu tầm những bài viết có giá trị, sắp xếp lại nội dung, phù hợp theo từng giai đoạn lịch sử để dễ truy cập, hoặc tổ chức các CLB trao đổi tìm hiểu về Văn-Sử-Địa, giới thiệu những trang Web với nhau hoặc những trang có sẵn như:

...

Tất nhiên những nội dung của những bài viết, những trang Web như vậy được viết ra, được thiết lập theo những góc nhìn khác nhau và thường thì chỏi nhau nhưng lại cho chúng ta những tư liệu khác xác thực. Vẫn biết Lê Tắc là một tên phản bội, bán nước nhưng giá trị của An Nam Chí Lược là không thể phủ nhận. Vấn đề là người tiếp cận những tư liệu này sử dụng nó như thế nào? Suy cho cùng thì chủ nghĩa Cộng Sản dù được rao giảng bằng những lời lẽ đầy nọc độc và người ta phải tiếp nhận nó dưới họng súng nhưng đâu có nghĩa là tất cả những người nghe đều trở nên xấu xa tàn độc như Cộng Sản.

Hơn một ngàn năm (111tcn-938scn) đất nước chìm trong nô lệ nhưng vẫn con đấy một dân tộc, một non sông và một nền văn hóa. Đây là một bài học lớn. Giờ đây chúng ta phải trả bài thôi.

Đã đến lúc Toàn Dân Dạy và Học Văn Sử Địa. Chớ để mấy thằng dạy sử theo kiểu bố láo này là chết cả một non sông.

Xin đừng cãi cọ với những âm mưu “Hán hóa” về cái việc làm trời ơi này của bọn CS bán nước, vì việc này như đàn gãy tai trâu, mà hãy làm cái nhiệm vụ nhỏ xíu của mình “Giúp cho thế hệ trẻ đừng quên mất cội nguồn để còn dũng khi và tư cách để “YÊU TỔ QUỐC VIỆT NAM”

24/11/2015

Bảy mươi năm khủng bố

Trần Gia Phụng (Danlambao) - Khi CSVN cai trị đất nước theo luật rừng, CS sử dụng khủng bố để trấn áp quần chúng, bảo vệ quyền lực. Cộng sản dùng tất cả các phương tiện để khủng bố, kể cả việc thiết lập và nuôi dưỡng các băng đảng lưu manh côn đồ làm tay sai để khủng bố dân chúng, không khác gì những tổ chức cướp bóc phi pháp, mà nổi tiếng nhất là MAFIA...

*

Vào giữa tháng 11-2015, cả thế giới xúc động về tin khủng bố tối Thứ Sáu 13-11-2015 tại các địa điểm giải trí ở Paris. Trong toàn cảnh Âu Châu thanh bình từ khi thế chiến thứ hai chấm dứt năm 1945 cho đến nay, tin tức và hình ảnh khủng bố dồn dập trên truyền hình, gây xôn xao dư luận khắp nơi, kể cả ở Bắc Mỹ vì Bắc Mỹ cũng là một trong những mục tiêu mà khủng bố đã từng nhắm tới. 

Xem cảnh khủng bố trên truyền hình, những người Việt Nam lớn tuổi liên tưởng ngay đến những chuyện khủng bố ở quê nhà trước đây. Thảm cảnh khủng bố diễn ra khắp nơi ở Việt Nam cũng từ năm 1945; qua nhiều hình thức khác nhau, hoặc ám sát, hoặc thủ tiêu, hoặc đặt chất nổ, hoặc quăng lựu đạn, hoặc pháo kích, hoặc phá đường, giựt sập cầu cống, phá đường “rầy” xe lửa, hăm dọa tống tiền...

Khủng bố ở Việt Nam và khủng bố Âu Mỹ đều nhắm gây sợ hãi trong quần chúng nơi bị khủng bố, quấy phá đời sống xã hội, nhưng hai bên có những điểm khác nhau khá rõ rệt.

Khủng bố nội địa

Các cuộc khủng bố ở Âu Mỹ đều do những phần tử Hồi giáo cực đoan chủ trương, được sự hỗ trợ của những tổ chức Hồi giáo quá khích giàu có ở Trung Đông, chính yếu nhờ tài nguyên dầu hỏa. Như thế, những cuộc khủng bố ở Âu Mỹ do người nước ngoài thực hiện, đa số đến từ các nước vùng Trung Đông, hoạt động khủng bố ở những vùng, những nước không phải là quê hương của họ và dân chúng không phải là đồng bào ruột thịt của họ. Khủng bố chỉ tấn công những nước mà họ xem là địch thủ, muốn đe dọa hay trả thù như Hoa Kỳ (vụ 11-9-2001), Pháp (vụ 13-11-2015)… 

Khủng bố ở Việt Nam từ năm 1945 cho đến nay, hoàn toàn do đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) và chế độ CSVN thực hiện. Các chế độ CS trên thế giới chủ trương đấu tranh giai cấp, tranh cướp chính quyền, vận dụng mọi nguồn tài lực chiến đấu giữ vững thành quả cách mạng, tiêu diệt tất cả những thành phần bị xem là nguy hại cho chế độ CS. 

Riêng tại Việt Nam, CSVN từ khi cướp được chính quyền ngày 2-9-1945 cho đến ngày nay, thường xuyên tổ chức, chỉ huy những cuộc khủng bố, ám sát chính trị, giết hại dân chúng, đồng bào trên quê hương mình. Như thế có nghĩa là chính một thành phần người Việt theo chủ nghĩa CS, khủng bố toàn dân Việt, để phát triển chủ nghĩa CS hoặc để bảo vệ chế độ CS. 

Đây là một loại khủng bố nội địa hiếm thấy trên thế giới. Cộng sản Việt Nam không từ bỏ bất cứ hành động dã man nào khủng bố người đồng chủng, nên CSVN cũng chính là những kẻ diệt chủng. Một nhà báo Pháp, Jean Lacouture cho rằng những chế độ độc tài bóc lột dân mình như là những nước thực dân ngoại lai, nên gọi đó là “autocolonisation”, tạm dịch là “thực dân nội địa” hay “tự thực dân”. Chế độ CSVN được sắp vào loại nầy. Nay CSVN lại thêm thành tích là “khủng bố nội địa” đối với dân Việt.

Mục đích khủng bố

Mục đích khủng bố nhắm phá hoại đời sống, gây sợ hãi, đe dọa các đối tượng mà khủng bố nhắm đến. Quân Hồi giáo quá khích đại đa số là người Ả rập, khủng bố nhắm mục đích trả thù những điều mà họ cho rằng khiêu khích tôn giáo (như vụ báo Charlie Hebdo ở Paris ngày 7-1-2015), hoặc trả thù những điều mà họ cho là những vụ án bất công đối với những người Hồi giáo, hoặc vỉ các căn cứ Hồi giáo hay các nước Hồi giáo ở Trung Đông bị tấn công. Quân khủng bố quá khích Hồi giáo còn tin rằng khi khủng bố tự sát là họ hy sinh để được đấng Allah cứu rỗi, lên thiên đường. Nói cách khác, quân Hồi giáo cực đoan khủng bố theo niềm tin tôn giáo, hy sinh cho một cuộc thánh chiến, hoặc hy sinh vì lý tưởng quốc gia Hồi giáo mà họ mong muốn xây dựng. Niềm tin tôn giáo dựa trên Hồi giáo, một tôn giáo, xuất hiện từ thế kỷ thứ 7 ở Saudi Arabia, là nền tảng văn hóa của người Ả-rập ở Trung Đông. Từ nhiều thế kỷ trước, do những mâu thuẫn về chính trị, văn hóa và tôn giáo giữa người Ả-rập và người Tây phương với niềm tin Ky-tô giáo, phát sinh những tranh chấp và chiến tranh qua lại, tạo nên hận thù “truyền kiếp”, mà cho đến nay vẫn còn tồn đọng lại ở những thành phần Hồi giáo Ả-rập cực đoan. 

Trong khi người Ả-rập cực đoan chiến đấu, khủng bố các nước khác vì lý tưởng Ả-rập, vì tôn giáo Ả-rập, thì khủng bố ở Việt Nam do CSVN chủ trương, chỉ khủng bố, giết hại người Việt Nam vì chủ nghĩa Mác-xít ngoại lai. Chủ nghĩa Mác-xít phát xuất từ Âu Châu, là nền tảng tư tưởng của các chế độ CS ở Liên Xô và ở Trung Cộng, hoàn toàn ngược lại với văn hóa dân tộc Việt Nam. Chủ trương của các chế độ CS là độc tài toàn trị, chỉ nhắm mục đích bành trướng chủ nghĩa, thâu tóm quyền lực. Hồ Chí Minh do Liên Xô huấn luyện và tài trợ để lập đảng CS, và nhờ sự giúp đỡ của Liên Xô và Trung Cộng, cướp chính quyền ngày 2-9-1945. Từ đó, HCM và đảng CS luôn luôn làm tay sai cho Liên Xô và cho Trung Cộng, hành động theo mệnh lệnh của Liên Xô và Trung Cộng. Quân khủng bố CSVN hoạt động theo mệnh lệnh của đảng CSVN, vì quyền lợi của đảng CSVN và CS quốc tế mà thôi. 

Chuyện khủng bố ở Pháp hay ở Âu Mỹ khá hiếm hoi, lâu lâu mới xảy ra, nên khi xảy ra, liền làm cho mọi người kinh hoàng. Người Việt Nam chạm mặt hằng ngày với khủng bố từ khi đảng Cộng Sản Đông Dương, mặt trận Việt Minh (VM) do Hồ Chí Minh lãnh đạo, cướp được chính quyền ngày 2-9-1945. Khủng bố xảy ra thường xuyên “như cơm bữa”, liên tục và dày đặc khắp nước, từ năm 1945, xuyên suốt qua hai cuộc chiến 1946-1954 và 1960-1975, sau đó tiếp diễn cho đến ngày nay. 

Mức độ tàn ác

Nói chung, khủng bố bạo lực, gây thương tích, giết người, cướp sự sống của người khác đều là tàn ác. Khủng bố nào cũng tàn ác. Tuy nhiên mức độ tàn ác khủng bố của các tổ chức ở Trung Đông khác với khủng bố CSVN.

Ví dụ rõ nét nhứt là trong chiến tranh, khủng bố Hồi giáo quá khích thi hành án tử hình nạn nhân bằng cách chặt đầu, làm cho nạn nhân nhanh chóng chết liền tại chỗ. Trái lại, trong hoàn cảnh không có chiến tranh, chỉ do Cải cách ruộng đất, CSVN chôn nạn nhân xuống tận cổ, chừa cái đầu ở trên mặt đất, rồi buộc nông dân kéo bừa qua lại, răng bừa móc miệng, móc mắt, móc đầu nạn nhân đau đớn cho đến chết. Hoặc CSVN cho dìm nước nạn nhân, sặc sụa rồi kéo lên, cho tỉnh lại, xong rồi dìm xuống nước trở lại. Sau nhiều lần chết đi sống lại, nạn nhân mới chết. Thảm cảnh CCRĐ không sách vở nào tả hết được. 

Sau những cái chết bi thảm vì khủng bố thời Cải cách ruộng đất, đến thời kỳ Mậu Thân Huế đầu năm 1968. Cộng sản tùng xẻo nạn nhân Từ Tôn Kháng cho đến chết ở Gia Hội. (Nguyễn Lý Tưởng, “Mậu Thân ở Huế”, đăng trong tuyển tập Thảm sát Mậu Thân ở Huế, Phong Trào Giáo Dân Hải Ngoại, California 1998, tr. 89.) Còn chuyện chôn sống là chuyện rõ ràng trong biến cố Mậu Thân ở Huế, không cần chứng minh. 

Trước Mậu Thân hơn 20 năm, tại Quảng Ngãi cũng xảy ra chuyện CS tùng xẻo, chôn sống năm 1945 mà lúc đó ít người biết. Riêng trong ba tuần lễ kể từ 19-8-1945 tại Quảng Ngãi, VM giết hại 2,791 người vừa chức sắc, chức việc, tín hữu đạo Cao Đài, kể cả phụ nữ, trẻ em và giết bằng nhiều cách như chém đầu, chôn sống, thả biển, và tùng xẻo như thời Trung cổ. (Theo Bạch thư Cao Đài Giáo ngày 9-9-1999, do vị đại diện đạo Cao Đài là Ngọc Sách Thanh, từ San Bernadino, California, gởi cho Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc và Ủy Ban Quốc tế Nhân Quyền.)

Phải nói rằng CSVN khát máu và giết hại người Việt đồng chủng một cách tàn bạo, dã man không thể tưởng tượng nổi. Mức độ khủng bố tàn ác khiếp đảm đến nỗi, có lần nhà văn Nguyễn Tuân vừa khóc, vừa tâm sự với anh em văn nghệ sĩ: “Tao còn sống đến bây giờ là còn biết sợ.” (Nhiều tác giả, tuyển tập Trăm hoa vẫn nở trên quê hương, Nxb. Lê Trần, California, 1990, tr. 79.)

Hãy nghe Tố Hữu, một nhân vật cộng sản cấp Bộ chính trị trung ương đảng, kêu gọi cán bộ CS:

“Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng.
Thờ Mao chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt.”

Giết, giết nữa bàn tay không phút nghỉ”, thật khát máu còn hơn lời kêu gọi của các lãnh tụ Hồi giáo khủng bố hô hào trong các video do quân khủng bố phát tán. Hơn nữa, giết đồng bào Việt Nam không gớm tay chỉ để “Thờ Mao chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt.” Thật là hết nước nói!

Mục tiêu khủng bố

Những cuộc đánh bom, đặt chất nổ của nhóm quá khích Hồi giáo nhắm mục đích trả thù hoặc gây sợ hãi nơi các nước địch thủ, không có chủ đích giết riêng một người nào, nhất là trẻ em và phụ nữ. Ngược lại, CSVN có chủ đích rõ ràng theo từng giai đoạn khi khủng bố.

Lúc mới nắm được quyền lực năm 1945, CSVN tìm giết những lãnh tụ chính trị trên toàn quốc không theo CS, khiến những lãnh tụ khác sợ hãi phải trốn tránh hoặc bỏ ra nước ngoài, để CSVN độc quyền chính trị. Ở các địa phương từ tỉnh, xuống huyện, xã, CS khủng bố và giết hại một cách bừa bãi và dễ dàng tất cả mọi người, chỉ cần quy chụp là Việt gian, tay sai thực dân Pháp là giết ngay. Rất nhiều chuyện khủng bố ngoài trí tưởng tượng của người đời nay, kể lại có thể có người không tin. Số người bị CS khủng bố giết lúc đó tổng cộng trên toàn quốc lúc đó có thể lên đến trên 200,000 người. 

Sau năm 1954, cai trị đất Bắc, CS khủng bố bằng những kế hoạch đổi tiền, công tư hợp doanh ở thành phố, và Cải cách ruộng đất ở nông thôn. Cuộc CCRĐ lần nầy giết hại khoảng 172,000 người, chưa kể thảm cảnh của gia đình nạn nhân. Sau cuộc CCRĐ, nông thôn Bắc Việt Nam hoàn toàn bình lặng và thần phục mệnh lệnh của CSVN, để CSVN tấn công Nam Việt Nam.

Ở Nam Việt Nam, sau năm 1954, CSVN tiếp tục ứng dụng các phương pháp khủng bố giống thời kỳ trước năm 1954, như ám sát, đặt chất nổ, phá đường, đắp mô, giựt sập cầu cống, quăng lựu đạn, tấn công các đồn bót nhỏ lẻ tẻ, bắn sẻ và đặc biệt có một loại khủng bố mới là pháo kích vào các thành phố.

Trong chiến tranh, pháo kích và đặt chất nổ tấn công địch thủ là chuyện thường xảy ra. Cộng sản pháo kích và đặt chất nổ các căn cứ quân sự Hoa Kỳ cũng là chuyện bình thường, nhưng ít hơn các cuộc khủng bố dân Việt. Hầu như tất cả các thành phố Nam Việt Nam đều bị pháo kích và hầu như người dân Nam Việt Nam nào cũng từng có lần nghe tiếng đạn pháo kích vào thành phố. Ngoài các các căn cứ quân sự, các nơi đóng quân, CSVN còn cố tình pháo kích vào các bệnh viện, các trường học, các khu dân cư để đe dọa dân chúng. 

Tháng 1-1972, CSVN đặt chất đổ tại Trại họp bạn đầu năm của học sinh các trường Quy Nhơn tại Sân vận động thành phố, giết hại nhiều giáo sư và học sinh tập họp vui chơi đón Tết. Rồi tháng 3-1974, CSVN pháo kích Trường Tiểu học Cai Lậy vào buổi sáng, trong giờ học, giết hại 33 học sinh và làm bị thương 55 học sinh. Đặt chất nổ trong lúc học sinh cắm trại trong sân vận động, hoặc pháo kích ban ngày vào trường học trong giờ học, không thể nói là lầm lẫn mà rõ ràng là một vụ khủng bố cố ý đánh vào học sinh. Những học sinh non trẻ tội tình gì mà CS khủng bố, giết hại?

Khủng bố Trường Tiểu học Cai Lậy ngày 9-3-1974

Người Việt Nam, nhất là người miền Trung không bao giờ quên chuyện CSVN khủng bố thường dân trong Tết Mậu Thân ở Huế, tùng xẻo người sống ở Gia Hội, bắt giết các tu sĩ, các giáo sư bác sĩ ngoại quốc đến dạy Đại học Y khoa Huế, chôn sống nạn nhân trong các nấm mồ tập thể...

Do hoàn cảnh chính trị thế giới, cuối cùng chiến tranh chấm dứt ngày 30-4-1975, nghiêng thắng lợi về phía CSVN, mà một thượng nghị sĩ Mỹ, ông John Mc Cain (đảng Cộng Hòa, Arizona), đã phát biểu tại Sài Gòn ngày 29-4-2000 rằng “những kẻ xấu đã thắng cuộc chiến Việt Nam”. (Nguyên văn: "wrong guys" had won the Vietnam War...) (Los Angeles Times, April 29, 2000, David Lamb, Times Staff Writer, “'Wrong Guys' Won War, McCain Tells His Stunned Vietnamese Hosts”.) 

Khủng bố tập thể

Sau năm 1975, dân chúng Việt Nam tưởng rằng nạn khủng bố đã qua, nay có thể sống một cách thanh bình, thoải mái làm ăn sinh sống. Tuy nhiên, chế độ CS vẫn không để yên, tiếp tục chính sách khủng bố, mà lần nầy xuất hiện một hình thức khủng bố mới là “khủng bố tập thể”, tức không chỉ khủng bố cá nhân như trước, mà khủng bố thường trực toàn bộ dân chúng miền Nam Việt Nam.

Đầu tiên, nhà nước CS phỉnh phờ những công chức, sĩ quan chế độ cũ đi học tập cải tạo từ một tuần đến một tháng, nhưng rồi bắt giam vô thời hạn trong các trại tập trung trên rừng thiêng nước độc, không biết ngày về. Cộng sản vừa muốn giải tán hệ thống tổ chức của chế độ cũ, vừa khủng bố nặng nề tinh thần công chức, sĩ quan chế độ cũ, và khủng bố tinh thần gia đình công chức và sĩ quan, răn đe mọi người hãy ở yên, không được vọng động, phải thi hành mệnh lệnh của nhà cầm quyền CS, thì thân nhân mới được sớm về đoàn tụ gia đình, nếu không thân nhân sẽ đi học tập vô thời hạn. Giam người trong tù chẳng những để khủng bố tù nhân mà còn để khủng bố thân nhân.

Cách khủng bố tập thể thứ hai của CSVN là khủng bố kinh tế bằng các chiến dịch đánh tư sản mại bản (comprador) là những nhà kinh doanh lớn buôn bán với ngước ngoài (xuất nhập cảng), rồi đánh tư sản dân tộc, đến tiểu tư sản, tịch thu tài sản, nhà cửa. Song song với việc đánh tư sản, CSVN ra lệnh đổi tiền ngày 22-9-2975, 500 đồng Việt Nam Cộng Hòa đổi được 1 đồng mới, và mỗi gia đình chỉ đổi được 200 đồng mới. Cũng là một hình thức khủng bố tài chánh. (Sau đó, CSVN đổi tiền lần thứ hai ngày 3-5-1978, và lần thứ ba ngày 14-9-1985.) 

Trong khi đó, CS đưa ra chương trình kinh tế mới, buộc gia đình có thân nhân học tập cải tạo đi kinh tế mới với lời hứa hẹn là đi kinh tế mới thì thân nhân sẽ về đoàn tụ gia đình sớm. Vì thương con, thương chồng, nhiều gia đình phải bỏ nhà cửa ở thành phố, đến lập nghiệp ở những vùng hoang dã, tự lo sản xuất để sinh sống, trong khi CS cướp nhà của họ ở thành phố. 

Kế hoạch khủng bố tập thể còn được thực hiện dưới chủ trương chính sách kinh tế chỉ huy, ngăn sông cấm chợ, ai ở đâu chỉ được mua bán tại chỗ và tất cả đều phải vào Hợp tác xã do nhà nước quản lý và phân phối hàng hóa bằng tem phiếu. Bất cứ cá nhân nào muốn mua gì đều phải xin tem phiếu của nhà cầm quyền mới được mua. Trong đời sống, cứ vài ngày, công an khu vực đến thăm nhà dân một lần, dò hỏi đủ thứ việc, kể cả chuyện ăn uống trong gia đình để dò xem mức độ giàu có của mỗi gia đình. Công an khu vực thường xuyên dòm ngó gây phiền hà và làm cho dân chúng lo ngại không ít, là một thứ khủng bố tinh thần mới xảy ra với người Việt khi CS cầm quyền. 

Cuộc khủng bố tập thể trên đây đã làm cho Việt Nam suy sụp, đưa đến nguy cơ chính đảng CSVN cũng bị sụp đổ, nên sau 10 năm khủng bố, CSVN thay đổi sách lược, bắt đầu cởi trói kinh tế, quay lại chính sách kinh tế thị trường, nhưng theo “định hướng xã hội chủ nghĩa”. Tuy nhiên, CSVN vẫn không từ bỏ chủ trương khủng bố để bảo vệ chế độ đảng trị toàn trị.

Khủng bố lòng yêu nước

Trong thời gian chiến tranh, Hồ Chí Minh và CSVN cầu khẩn Trung Cộng viện trợ. Sau năm 1975, CSVN muốn trốn nợ Trung Cộng và thân thiện hơn với Liên Xô. Tuy nhiên, khối Đông Âu và Liên Xô sụp đổ vào năm 1991, CSVN phải quay qua cầu cứu Trung Cộng và càng ngày càng lệ thuộc Bắc Kinh.

Dân tộc Việt Nam vốn yêu nước và có tinh thần chống ngoại xâm, rất lo ngại một thời kỳ Hán thuộc mới trên đất nước chúng ta. Những cuộc mít-tinh hay biểu tình chống Trung Cộng bắt đầu diễn ra, và đều bị nhà cầm quyền CS chận đứng. 

Nhà nước CSVN bắt giam ngay tất cả những ai biểu lộ thái độ chống Trung Cộng, mở đầu là luật sư Lê Chí Quang. Tháng 10-2001, luật sư Quang phổ biến bài viết “Hãy cảnh giác với Bắc triều”, chỉ trích nhà nước CS nhượng bộ Trung Cộng trong các hiệp ước về biên giới và lãnh hải, liền bị bị bắt ngày 21-2-2002 vì bị vu cáo tội “tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”, và bị tuyên án 4 năm tù giam, 3 năm quản thúc.

Từ đây, càng ngày càng diễn ra nhiều cuộc biểu tình chống đối Trung Cộng. Tất cả cuộc tập họp lớn nhỏ, tất cả những ai viết báo, viết blog, dù hoạt động ôn hòa, bất bạo động, mà tỏ ý chống Trung Cộng, đều bị CSVN hành hung và bắt giam ngay. 

Nổi tiếng trong nhóm nầy là vụ nhà báo Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) bị bắt năm 2008, blogger Tạ Phong Tần, chủ blog “Công lý và Sự thật”, bị bắt năm 2011. Điều đáng nói thêm ở đây là thân mẫu bà Tạ Phong Tần là Đặng Thị Kim Liêng đã tự thiêu ngày 30-7-2012 để phản đối nhà nước CSVN đã bắt giam trái phép con bà.

Trước và sau Điếu Cày, Tạ Phong Tần còn nhiều vụ đối kháng chống nhà cầm quyền CSVN làm tay sai cho Trung Cộng. Danh sách đưa ra sẽ khá dài. Ở đây chỉ xin nhắc lại vụ sinh viên Nguyễn Thị Phương Uyên bị kết án tại phiên tòa Long An ngày 16-5-2013 chỉ vì sinh viên trẻ tuổi nầy đã dùng máu của mình viết hai câu khẩu hiệu nổi tiếng: “Tàu khựa cút khỏi Biển Đông” và “Đảng cộng sản chết đi”. Ngoài ra cũng không thể quên một cuộc biểu tình rầm rộ trên toàn quốc vào tháng 5-2014, đã bị đàn áp mạnh mẽ vì gây thiệt hại nặng cho các công ty Trung Cộng và một số công ty bị hiểu lầm là của Trung Cộng.

Như thế, chỉ vì muốn chạy theo Trung Cộng để bảo vệ quyền lực, CSVN quyết tâm tiêu diệt lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam. Tiêu diệt lòng yêu nước là một tội khủng bố phản quốc chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ. Hãy thử tưởng tượng, một dân tộc không còn lòng yêu nước sẽ chắc chắn là một dân tộc bạc nhược, mất gốc và dần dần tiêu vong!

Khủng bố những hoạt động bất bạo động

Việt Nam là một nước tham nhũng nổi tiếng trên thế giới. Tham nhũng trong tất cả các ngành nghề, và đặc biệt có một loại tham nhũng gây ồn áo nhứt là chuyện cướp đất, cướp nhà thường xuyên xảy ra khắp nước. Dân oan bị cướp nhà cướp đất đi khiếu nại kiện tụng (khiếu kiện), chẳng những không được nhà cầm quyền CS xét xử, mà còn bị CS khủng bố bằng nhiều cách, nhất là cho côn đồ tấn lưu manh công đánh đập những người khiếu kiện. 

Trước tình cảnh nầy, nhiều người cảm thấy nhân quyền và dân quyền bị xúc phạm nặng nề liền lên tiếng trình bày sự thật trên các blog, trên facbook, trên Internet, và từ đó đòi hỏi công lý, tự do, dân chủ, cũng bị khủng bố tiếp. Danh sách những nhà hoạt động dân chủ bất bạo động bị đàn áp càng ngày càng nhiều, và điều đặc biệt là càng bị khủng bố đàn áp, thì càng có nhiều người tham gia hoạt động bất bạo động đòi hỏi dân chủ tự do. Hoạt động bất bạo động bị khủng bố đến độ những công tác từ thiện, cứu trợ cho dân nghèo bị lụt lội, bão tố cũng bị đàn áp luôn.

Nhà cầm quyền CS khủng bố càng ngày càng nặng tay, đánh đập những người bị bắt tạm giam đưa đến nhiều cái chết thương tâm. Có tài liệu ghi nhận rằng trong các năm gần đây, có trên 20 trường hợp bị bắt vào đồn công an thì “vào sinh ra tử” (vào sống ra chết). 

Trường hợp mới nhất lại càng đặc biệt hơn nữa là trường hợp em Đỗ Đăng Dư, 17 tuổi bị công an huyện Chương Mỹ, Hà Nội bắt giam vì nghi ngờ trộm cắp khoảng 1,5 triệu đồng Việt Nam (khoảng 70 USD). Em bị giữ ở trại giam số 3 và bị đánh đến chết ngày 10-10-2015. Đặc biệt là vì ngày 3-11-2015, hai luật sư Lê Văn Luân và Trần Thu Nam đến nhà mẹ của nạn nhân là bà Đô Thị Mai ở xã Đông Phương Yên, huyện Chương Mỹ (Hà Nội) để thảo luận về việc bảo vệ quyền lợi cho gia đình nạn nhân. Khi ra về, hai luật sư bị 8 tên côn đồ chận đường, hành hung, gây thương tích khá nặng. Điều nầy chứng tỏ nhà nước CS không đủ khả năng giải quyết nên phải nhờ bọn du côn lưu manh hành hung ngăn cản luật sư. 

Kết luận

So sánh khủng bố của nhóm cực đoan Hồi giáo và khủng bố của CSVN, khác biệt căn bản là: một bên là khủng bố quốc tế và một bên là khủng bố nội địa. Khủng bố quốc tế tấn công ở những nước mà họ cho là thù nghịch; trong khi khủng bố nội địa lại giết hại những người đồng chủng ở trong nước.

Chế độ CSVN là một chế độ độc tài toàn trị, là một thứ tự thực dân trên quê hương Việt Nam. Người Việt liên tục đứng lên đòi hỏi công lý, tự do dân chủ, chống lại chuyện làm tay sai cho ngoại bang. Chế độ CSVN có hiến pháp, có pháp luật, nhưng điều 4 Hiến pháp 1992, quy định rằng đảng CSVN là “lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”; nghĩa là đảng CSVN không cai trị theo hiến pháp và pháp luật mà cai trị theo nghị quyết của đảng CS, theo ý muốn từng giai đoạn của đảng, tức CS đánh võ tự do trong luật pháp, hay đánh võ rừng, theo luật rừng. 

Khi CSVN cai trị đất nước theo luật rừng, CS sử dụng khủng bố để trấn áp quần chúng, bảo vệ quyền lực. Cộng sản dùng tất cả các phương tiện để khủng bố, kể cả việc thiết lập và nuôi dưỡng các băng đảng lưu manh côn đồ làm tay sai để khủng bố dân chúng, không khác gì những tổ chức cướp bóc phi pháp, mà nổi tiếng nhất là MAFIA.

Vì chỉ khủng bố nội địa, người Việt khủng bố người Việt, nên khủng bố CSVN ít bị quốc tế chú ý hay lên án, vì chẳng liên quan đến họ hay đến quyền lợi của họ. Và cứ thế, tính đến nay, người Việt Nam trải qua 70 năm trường kỳ khủng bố (1945-2015). Chưa hết đâu, Việt Nam còn CS thì chắc chắn còn khủng bố.

(Toronto, 22-11-2015)

ISIS Khủng Bố & VC Khủng Bố

Giáo Già (Danlambao) - ...Tội ác của ISIS khủng bố Paris ngày 13-11-2015 vừa qua quá nhỏ so với tội ác của Việt cộng khủng bố dân tộc Việt Nam hơn 70 năm qua, mà Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, Lê Hải Bình... những kẻ thừa kế khủng bố...; và còn đang tiếp tục khủng bố tuổi trẻ đang đấu tranh cho nhân quyền, đấu tranh dân chủ hóa Việt Nam. Vậy mà bọn chúng đang được thế giới dành cho sự trọng vọng, đón nghe lời phân ưu và lời phát ngôn lếu láo...

*

Ngày Thứ Sáu, 13-11-2015, 6 cuộc khúng bố diễn ra trên khắp Thủ Đô Paris của nước Pháp, khiến hơn 120 người chết và 25 người bị thương. Sáu địa điểm bị bọn khủng bố ISIS tấn công gồm: 

1. Phòng hòa nhạc Bataclan, 50 đại lộ Voltaire, quận 11, bị tấn công bằng súng và bắt giữ con tin; 

2. Bar Le Carillon, 18 đường Alibert, quận 10, bị tấn công bằng súng; 

3. Nhà hàng Le Petit Cambodge, 20 đường Alibert, quận 10, bị tấn công bằng súng; 

4. La Belle Equipe, 92 đường Charonne, quận 11, bị tấn công bằng súng; 

5. Sân vận động Stade de France, đường Denis, phía bắc Paris, bị đánh bom liều chết, trong lúc trận banh Pháp - Đức đang diễn ra; 

6. Nhà hàng La Casa Nostra, đường Fontaine, quận 11. 


Các nhân viên cứu cấp làm việc ở trước một nhà hàng Paris 
bị khủng bố đêm 13-11-2015. REUTERS / Philippe Wojazer] 

Ngay sau đó, từ Hoa Kỳ đến Iran, từ Đức, Nga sang Trung Quốc..., các nước trên toàn thế giới đồng thanh lên án các vụ khủng bố chưa từng thấy đó. Nó làm dấy lên một làn sóng kinh hoàng và phẫn nộ.

- Tổng thống Mỹ Barack Obama lên tiếng sớm nhất. Ông tuyên bố: “Các vụ khủng bố này không chỉ tấn công vào Paris mà còn tấn công vào nhân loại và các giá trị toàn cầu của chúng ta”. Ông dẫn ra bằng tiếng Pháp câu khẩu hiệu “Tự do, Bình đẳng, Bác ái” và khẳng định rằng đây cũng là châm ngôn của nhân dân Mỹ.

- Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki Moon tố cáo đây là “các vụ tấn công khủng bố đáng khinh bỉ” và cho biết ông “sát cánh cùng chính phủ và dân tộc Pháp”. 

- Trong một tuyên bố được đồng loạt thông qua, toàn bộ 15 quốc gia thành viên Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc “cực lực lên án các vụ tấn công khủng bố hèn nhát và man rợ” này.

- Từ Vatican, Tòa Thánh bày tỏ sự xúc động về “vụ tấn công vào hòa bình của toàn nhân loại, cần có phản ứng dứt khoát và mang tính liên đới từ phía chúng ta”.

- Tại châu Âu, các chính phủ Anh, Đức, Ý họp khẩn các nguyên thủ châu Âu và bày tỏ thái độ kiên quyết. 

- Thủ tướng Anh David Cameron tố cáo đây là các vụ khủng bố kinh hoàng và ghê tởm. Ông nói: “Chúng tôi nghĩ đến và cầu nguyện cho dân tộc Pháp. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để hỗ trợ”.

- Thủ tướng Đức cũng cho biết bà bị sốc nặng nề. Bà nói: “Chúng tôi sẽ làm mọi cách để giúp đỡ, đồng thời truy lùng các thủ phạm và những kẻ chủ mưu, để cùng tiến hành cuộc chiến chống bọn khủng bố bên cạnh nước Pháp”.

- Tương tự, người đứng đầu ngành ngoại giao châu Âu, bà Federica Mogherini, khẳng định: “Châu Âu ở bên cạnh nước Pháp và dân tộc Pháp”.

- Thủ tướng Tây Ban Nha Mariano Rajoy tuyên bố: “Hiện nay tất cả chúng ta đều là nước Pháp”.

- Tại Ý, Thủ tướng Matteo Renzi tuyên bố: “Cũng như mọi người dân Ý, tôi biết rằng bọn khủng bố không thể chiến thắng. Tự do luôn mạnh mẽ hơn sự tàn bạo, và lòng can đảm mạnh hơn nỗi sợ hãi”.

- Thủ tướng Nga Dimitri Medvedev kêu gọi cộng đồng quốc tế “đoàn kết lại chống chủ nghĩa cực đoan và có lời đáp trả kiên quyết trước các hành động khủng bố”. 

- Trong khi loạt khủng bố này được cho là do quân thánh chiến tiến hành, giáo sĩ Ahmed Al Tayeb của đền thờ Al Azhar, định chế uy tín nhất của Hồi giáo Sunni, lên án các vụ tấn công ghê tởm và kêu gọi “toàn thế giới đoàn kết lại để đối phó với con quái vật khủng bố”.

- Ngoại trưởng Ả Rập Xê Út Adel Al Jubeir cho rằng các hành động khủng bố “xâm phạm mọi đạo đức và tín ngưỡng”. 

- Các quốc gia vùng Vịnh khác như Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, Koweit, Qatar, Bahrein… đều đồng thanh lên án. 

- Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu cho biết: “Israel bên cạnh Tổng thống François Hollande và dân tộc Pháp trong cuộc chiến đấu chung chống lại chủ nghĩa khủng bố”.

- Ở châu Á, Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe “phẫn nộ” và “cực lực lên án” các vụ khủng bố đẫm máu ở Paris tối qua. 

- Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tố cáo một cách mạnh mẽ nhất các hành động tàn bạo này. 

- Philippines cam kết sẽ tăng cường an ninh đối với nguyên thủ các nước đến dự Thượng đỉnh APEC ở Manila tuần tới. 

- Cột ăng-ten của tòa tháp World Trade Center ở New York được xây dựng trên nền công trình cũ sau các vụ khủng bố ngày 11 tháng 9 đã được chiếu sáng với màu cờ Pháp. Tháp CN (Canadien National) khổng lồ ở trung tâm Toronto, nhà hát Opera hình con sò nổi tiếng ở Sydney… cũng sáng rực ba màu xanh, trắng, đỏ của quốc kỳ Pháp. 

- Rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong các ngành nghệ thuật, thể thao đều bày tỏ tình tương thân tương ái trên các mạng xã hội.

Về hùa với các lãnh đạo các quốc gia tự do trên thế giới, CSVN cũng “làm trò” lên tiếng. Chủ tịch Trương Tấn Sang đã gửi điện chia buồn tới Tổng thống Pháp Francois Hollande, và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng gửi điện chia buồn và thăm hỏi tới Thủ tướng Pháp Manuel Valls.

Đồng thời, hôm sau, 14/11, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao CS Việt Nam Lê Hải Bình cũng lên tiếng nói:

“Chúng tôi hết sức bàng hoàng và lên án mạnh mẽ các cuộc tấn công đẫm máu nhằm vào dân thường xảy ra ngày 13/11 tại Pháp khiến nhiều người bị thiệt mạng và bị thương. Việt Nam xin chia sẻ những đau thương, mất mát to lớn mà Chính phủ, nhân dân Pháp cũng như gia đình những nạn nhân đang phải hứng chịu. Chúng tôi tin tưởng rằng với những nỗ lực mà Chính phủ và nhân dân Pháp đang triển khai, những kẻ thủ ác phải bị trừng trị đích đáng”.

Sự hấp tấp “làm trò” của Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng, cũng như mau lẹ lên tiếng của Lê Hải Bình, khiến Giáo Già nhớ ngay tới vô số trường hợp khủng bố của CSVN, trong suốt cuộc chiến “khủng bố dân Việt” của Việt Cộng, hơn 70 năm qua, đặc biệt là trong cuộc chiến xâm lăng Miền Nam Việt Nam của Cộng Sản Bắc Việt.

Giáo Già xin “bắt chước” Lê Hải Bình lên tiếng nói về chuyện Việt cộng khủng bố dân Việt, rằng: 

“Chúng tôi hết sức bàng hoàng và lên án mạnh mẽ các cuộc tấn công đẫm máu nhằm vào dân thường xảy ra trên đất nước Việt Nam, không phải chỉ khiến hơn 120 người chết và 25 người bị thương như ở Paris, mà đã khiến nhiều triệu người bị thiệt mạng và bị thương. Cộng Đồng Người Quốc Gia Việt Nam xin nghiêng mình tưởng niệm những đau thương, mất mát to lớn mà dân tộc Việt Nam cũng như gia đình những nạn nhân đã phải hứng chịu. Chúng tôi tin tưởng rằng nỗ lực“Chống Tàu Diệt Việt Cộng” của dân tộc Việt Nam sớm hoàn mãn, để dân tộc Việt Nam có được tự do, dân chủ pháp trị; bọn gian ác “làm trò” như Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, Lê Hải Bình và những kẻ khủng bố dân tộc Việt Nam phải bị trừng trị đích đáng”. 

Để minh chứng cụ thể chuyện Việt cộng khủng bố, Giáo Già xin ghi lại đây một số trường hợp CSVN khủng bố giết hại dân Việt đã viết thành những trang sử đẫm máu đau thương của dân tộc Việt Nam:

1. Ngày Quốc Khánh 26 tháng Mười năm 1962, Việt cộng gài bom hẹn giờ tại Sài Gòn, khủng bố, khiến 7 người chết và làm bị thương 47 người.

Thi thể của hai thiếu niên trai và một người đàn ông nằm trên 
đường phố trong vụ VC tung lựu đạn trước Tòa Đô Chính Sài Gòn.

2. Ngày 23/06/1965: Nhà hàng nổi Mỹ Cảnh trên sông Sài Gòn bị đặt bom làm 41 người thiệt mạng, và 80 người bị thương.


Lối đi vào nhà hàng nổi Mỹ Cảnh từ Bến Bạch Đằng sau khi VC giật quả mìn Claymore thứ nhì để giết hại thêm thực khách từ nhà hàng chạy lên sau vụ nổ trước. Xác người nằm vung vải quanh lối vào nhà hàng. Phần lớn số người chết là từ trái bom thứ hai nổ ngay cổng vào nhà hàng, những người bị kẹt sau khi trái bom đầu tiên phát nổ. Trong số người chết có 27 người Việt Nam, 12 người Mỹ, 1 người Đức, và 1 người Phi Luật Tân. Ảnh: Bettman / CORBRIS].

3. Ngày 30-3-1965 Việt Cộng đặt chất nổ khủng bố tại đại lộ Hàm Nghi, trung tâm Sài Gòn:


4. Ngày 5 tháng 12, 1967: Một trong những vụ VC khủng bố tồi tệ nhất gây tiếng vang lớn là cuộc thảm sát ở Dak Son tỉnh Phước Long. Người Mỹ ví nó như vụ thảm sát làng Lidice ở Tiệp Khắc dưới thời nước này bị Đức Quốc Xã chiếm đóng. Dak Son là một làng người Thượng với khoảng 2,000 dân. Vì ngôi làng này gần một căn cứ quân đội Mỹ và được dân làng có thiện cảm, VC căm thù muốn tiêu diệt. Hơn 300 VC trang bị 60 súng phun lửa đang đêm tấn công định thiêu sống tất cả người già trẻ lớn bé, gia súc, thực phẩm, nhà cửa… Sáng hôm sau, một cảnh hoang tàn với từng đống thây người chết cháy thành than cùng với mọi vật. Tổng cộng có 252 người chết, hai phần ba là phụ nữ và trẻ em. 200 người bị bắt đi và không bao giờ trở lại. Số người còn sống sót là vì cư trú trong các dãy nhà khác và VC đã xài cạn hết súng phun lửa.

Ấp tân sinh Đak Son bị VC dùng súng phun lửa hủy diệt - AP Photo]. 

5. Năm 1968, VC vi phạm thỏa thuận ngưng bắn Tết Mậu Thân, cho bộ đội và khủng bố tấn công khắp các tỉnh thành ở Miền Nam Việt Nam, đặc biệt là Huế, khiến cho nhiều ngàn người chết và bị thương, xác người bị chúng chôn tập thể trong các hố… Các kẻ nhúng tay khủng bố được biết đích danh là Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh… Chúng đã hành động vô cùng dã man như lời tường thuật được đăng trên báo Chính Luận ngày 12-4-1969 


6. Ngày 8 tháng 5, 1969, khủng bố VC đặt bom trong trụ sở Bưu Điện Sài Gòn làm 4 thường dân chết và 19 người bị thương:

Cảnh đổ nát bên trong Bưu Điện Sài Gòn do VC đặt bom ngày 8-5-1969 

7. Đến năm 1973, sau khi Hiệp định chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam, hay gọi tắt là Hiệp định Paris, được Việt cộng ký kết ngày 27/1/1973. Nhưng sau đó VC đã tức khắc vi phạm, mở những cuộc tấn công Quân lực Việt Nam Cộng Hòa trên nhiều địa phương, và tiến hành nhiều cuộc khủng bố dã man.


Điển hình là Việt cộng đã pháo kích đạn cối 82mm vào trường tiểu học Cai Lậy, tỉnh Định Tường. Lúc 2:55 trưa, ngày 9 tháng 3 năm 1974, đúng ngay lúc các em đang trong giờ ra chơi, giết chết 32 em học sinh và 55 học sinh khác bị thương [xem hình]. Trước đó vào năm 1972, Việt cộng khủng bố cũng đã pháo kích vào Trường Tiểu Học Cộng Đồng Song Phú, quận Bình Minh tỉnh Vĩnh Long (gần Chi Khu Biệt Lập Ba Càng) giết chết nhiều em học sinh thơ dại.


Trong sân Trường Tiểu học Cai Lậy có tấm bia đá kể tội ác Việt cộng đã sát hại những em học sinh vô tội. Nhưng, sau ngày 30/4/1975, VC đã đập phá, thủ tiêu chứng tích tấm bia lịch sử này. Hiện nay được biết còn 3 người là nhân chứng đã tận mắt chứng kiến cuộc pháo kích thảm sát của VC sáng ngày 9/3/1974 tại Trường Tiểu Học Cộng Đồng Cai Lậy. Chính ba người này đã đích thân bồng các em bị thương đầy máu me lên xe cứu thương chở về Trung Tâm Y Tế Toàn Khoa tỉnh Định Tường cấp cứu. Cả ba người này, 2 người hiện đang sống ở Westminster, California, Hoa Kỳ; 1 người hiện sống tại Jacksonville, Florida, Hoa Kỳ. 

Như vậy, tội ác của ISIS khủng bố Paris ngày 13-11-2015 vừa qua quá nhỏ so với tội ác của Việt cộng khủng bố dân tộc Việt Nam hơn 70 năm qua, mà Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, Lê Hải Bình... những kẻ thừa kế khủng bố...; và còn đang tiếp tục khủng bố tuổi trẻ đang đấu tranh cho nhân quyền, đấu tranh dân chủ hóa Việt Nam. Vậy mà bọn chúng đang được thế giới dành cho sự trọng vọng, đón nghe lời phân ưu và lời phát ngôn lếu láo…

Viết tới đây Giáo Già nhận được email của Trịnh Việt Anh kể lại Tội Ác Của Cộng Sản. Xin được ghi lại đây để cùng chiêm nghiệm.

Tội Ác Của Cộng Sản

Tội ác ghê gớm nhất của chế độ cộng sản ở Việt Nam:

- Chưa phải là chuyện bán những nhà cách mạng khả kính để kiếm tiền;

- Chưa phải là chuyện ám sát hàng loạt những nhà yêu nước không theo cộng sản;

- Chưa phải là chuyện đấu tố và giết oan hàng chục vạn người;

- Chưa phải là chuyện lừa gạt cả dân tộc vì "cách mạng" và những thứ hoang tưởng, rỗng tuếch;

- Chưa phải là chuyện nướng hàng chục vạn đến hàng triệu binh lính trong những trận đánh vô nghĩa;

- Chưa phải là chuyện đặt mìn, ném lựu đạn, pháo kích vào thành phố, bệnh viện, trường học với danh nghĩa "giải phóng miền nam";

- Chưa phải là chuyện làm tan nát cả miền nam, ở nơi đã từng đầy văn hoá, nhân bản, trù phú và bình yên;

- Chưa phải là bắt hàng chục vạn người "làm việc cho chế độ cũ" phải "học tập cải tạo" và vùi xác ở đồi hoang núi lạnh;

- Chưa phải là "đánh tư sản" để cưỡng đoạt nhà cửa, tài sản và đẩy hàng triệu người dân "chế độ cũ" lên những vùng ma thiêng nước độc;

- Chưa phải là việc dồn hàng triệu người dân đi đến chỗ đường cùng phải bỏ quê hương ra đi;

- Chưa phải là chuyện biến những người dân Việt trở nên lưu vong với số lượng khủng khiếp nhất trong lịch sử hiện đại (và chưa hề có trong lịch sử Việt Nam);

- Chưa phải là chuyện tạo nên một mảng đen khủng khiếp trong lịch sử…

Mà là chuyện

- Biến những con người Việt Nam thành những con người không còn biết tử tế, không còn biết liêm sỉ, càng lúc càng tham lam, tàn bạo, thủ đoạn;

- Biến người Việt thành một loại người cực kỳ xấu xa trong con mắt của thế giới loài người, chỉ chuyên trộm cắp, cướp giật và làm những chuyện xấu xa mà không có một dân tộc nào sánh bằng;

- Biến xã hội Việt Nam thành xã hội suy đồi và giả dối đến mức chưa từng có từ trước tới nay trong văn hoá Việt;

- Biến nước Việt thành một nơi chất độc huỷ hoại không những đến thứ để ăn, để uống, để hít thở mà còn huỷ hoại đến tận ý chí, tinh thần và đạo làm người; một nơi không còn một chút nội lực, một nơi con người thờ ơ với hiểm hoạ diệt vong ngay trước mắt.

Chưa hết

- Cái tội ác tày trời của cộng sản Việt Nam là biến đổi ngôn ngữ Việt Nam, từ chỗ trong sáng, minh bạch đến chỗ lai căng, kỳ quặc; viết sửa lại văn thơ... Cộng sản làm chuyện bứng gốc văn hoá, con người Việt Nam. Chính những người Việt Nam không bị nhiễm độc cộng sản cũng thấy xa lạ, sợ hãi với chính người Việt của mình.

Xin cảm tạ Trịnh Việt Anh