Sau khi đi tù về vài năm, khoảng 1985, tôi có mở một tiệm làm hình và tráng phim gia công trên đường Lý Thái Tổ, Sài Gòn.
Nhờ vậy, ở đây tôi có dịp tiếp xúc với nhiều người đủ mọi tầng lớp xã hội và ở khắp mọi miền, nhất là dân miền Bắc, sau Tháng Tư, 1975, đổ xô vào Nam kiếm ăn rất nhiều. Vì dù miền Nam sau ngày “giải phóng” đã xuống cấp tột cùng, trông cũng còn khá giả, tươm tất hơn ở miền Bắc sau 20 năm dưới chế độ cộng sản.
Sài Gòn ngày nay. (Hình: Hoang Dinh Nam/AFP/Getty Images)
Một ngày nọ, tôi gặp một người trung niên miền Bắc, trông mặt mày cũng khôi ngô, nhưng áo quần nhàu nát, làn da xanh mét như người thiếu ăn, anh vào tiệm, ngửa tay ra, nói mấy câu. Nghe giọng nói tôi biết ngay là người này ở ngoài Bắc mới vào, đang hành nghề xin ăn.
Tôi hỏi anh, “Tận ngoài Bắc, sao anh vào đây đi ăn xin?”
Không hề ngượng nghịu, anh nói rõ, “Vào đây xin 10 người cũng có được 6 người móc túi cho, lại chẳng bao giờ bị chửi bới. Ngoài Bắc, nhất là Hà Nội, thì đừng hòng! Có mà chết đói.”
Ðó là điều tôi nhận ra, như vậy là có sự khác biệt nhau giữa Sài Gòn và Hà Nội. Hà Nội đại diện cho miền Bắc và Sài Gòn phản ánh cho những đặc tính của miền Nam.
Cộng Sản vào không phải làm điện khí hóa cho nông thôn trở thành thành thị, nhưng thật tình đã “nông thôn hóa” thành thị, nên dân Sài Gòn thường trực bị cúp điện, nhiều nơi tìm cách đào giếng để kiếm nước và sẵn sàng bới sân gạch lên để trồng khoai lang cải thiện, hay như ông bạn tôi ở chung cư Thanh Ða, bớt chỗ sinh hoạt để nuôi hai con heo nái trên sân thượng.
Sài Gòn sau thời gian đổi tên, nguyên do chỉ vì cái bến Nhà Rồng chết tiệt, chẳng mấy chốc xuống gần bằng Hà Nội. Bằng Hà Nội hơn, nhất là sau khi họ ồ ạt “vào thành phố” như một câu hát của Trịnh Công Sơn, với những “cửa hàng thịt phụ nữ,” “cửa hàng chất đốt thanh niên” mọc ra, cái cảnh phơi áo quần trên cửa sổ, treo khăn lông trong “xe con,” nuôi heo, trồng rau ngay trong sân nhà, hay hai anh bộ đội lái xe khác chiều dừng xe ngay giữa lộ để nói chuyện với nhau, bất cần tiếng chửi của thiên hạ.
Mới thoạt nhìn, Sài Gòn bỏ ngỏ và bắt đầu nhếch nhác giống Hà Nội, nhưng sự thật trong gan ruột, hai thành phố đối cực, đối đầu này đang có những điều khác biệt, một bên là “nơi hang ổ cuối cùng và đâu cũng thấy tàn dư Mỹ Ngụy,” và Hà Nội, “thủ đô của lương tri, phẩm giá con người!” Vì vậy mà ngày nay, sau gần 40 năm “thống nhất” người ta còn đi tìm và thấy ra có quá nhiều khác biệt giữa Sài Gòn, Hà Nội. Cách biệt vì cách đối xử chính trị như vậy, trách sao Sài Gòn và Hà Nội không cách biệt về văn hóa, mặc dầu lúc nào hai bên cũng cho bên kia là “quê hương tù dày!” Tuy vậy, Hà Nội thắt lưng, buộc bụng, tẩy não, “dốc hết hạt gạo, cục muối cho miền Nam đánh Mỹ,” làm sao so được với Sài Gòn “bơ thừa sữa cặn!”
Nói về giáo dục, sau Tháng Tư, 1975, đồng bào và thầy cô giáo miền Nam hẳn đã biết loại văn hóa ăn nói vô lễ, thô tục của lũ trẻ miền Bắc mới vào Nam, vì miền Bắc không có khẩu hiệu “tiên học lễ, hậu học văn” treo trong các lớp tiểu học. Ngày ra Bắc, lên tận Hoàng Liên Sơn, tôi đã trông thấy những nét văn hóa tiêu biểu, được viết bậy lên vách tường nhà trường tiểu học, chưa kịp xóa sạch, nói đến sự quan hệ của ngành công an và giáo dục: “Công An (đ.) Cô Giáo!”
Trên đường làng Cẩm Nhân, Yên Bái, chúng tôi đi ngang một nhà giữ trẻ của hợp tác xã, nghe tiếng trẻ khóc la và tiếng quát của một phụ nữ: “Bố mẹ chúng mày đéo cho lắm vào, để chúng mày làm khổ thân bà!” “Bà” đây là người giữ trẻ của hợp tác xã nông nghiệp, bà có nhiệm vụ giữ trẻ thì khỏi ra đồng như các hợp tác xã viên khác. Liệu lũ trẻ này lớn lên dưới sự chăm sóc của những người này này, ngôn ngữ của chúng sẽ ra sao?
Trên các blog và báo chí trong nước, đề tài “những sự khác biệt giữ Sài Gòn và Hà Nội” tương đối là một đề tài hấp dẫn.
Tôi dẫn một vài ví dụ:
Giao tiếp:
- Ở Sài Gòn, bạn dửng dưng khi thấy cô bán hàng cúi gập người chào bạn.
- Ở Hà Nội, bạn xúc động đến sững sờ khi thấy ai đó nói lời cảm ơn.
Hàng quán:
- Tô hủ tíu mì Sài Gòn được bưng ra với tô được đặt trên chiếc đĩa.
- Bát phở gà Hà Nội được khuyến mại với ngón tay cái của con bé bưng bê!
Ca ve:
- Khi bạn vừa thanh toán xong tiền cho cave...
Cave Hà Nội: “Cho em xin thêm 10 nghìn để còn đi xe ôm về.”
Cave Sài Gòn: “Em bớt cho anh 10 ngàn, lần sau nhớ kiu em nha!”
Nhà sách:
- Hà Nội: Nhân viên hách dịch.
- Sài Gòn: Vào đọc chùa thoải mái, nhất là các em bé, có thể ngồi tại chỗ đọc mà không sợ bị đuổi!
Trong quán ăn:
- Sài Gòn: “Vâng em làm ngay đây.”
- Hà Nội: “Làm gì mà cuống lên thế! Muốn nhanh thì xéo sang hàng khác!”
Bạn bè:
- Hà Nội: Hay để bụng, ghét mà trước mặt vẫn chơi, về nhà nói xấu.
- Sài Gòn: Mau huề, ghét là biến, không chạm mặt!
Nhưng liệu những sự khác biệt này kéo dài được bao lâu nữa? Bây giờ, Sài Gòn và Hà Nội đã bắt đầu đầu giống nhau, ảnh hưởng và bị đồng hóa, vì người Nam ra Bắc thì ít mà người Bắc vô Nam càng ngày càng đông, như một người tên Jor Dan viết trên blog: “Mỗi người có một cách suy nghĩ riêng. Nhưng đa phần chỉ nói yêu Hà Nội, nhưng lại thích được sống ở Sài Gòn. Ca sĩ Hà Nội vào Sài Gòn lập nghiệp nhiều quá còn gì!”
Sau gần 40 năm bây giờ hai thành phố này đã có những chuyện giống nhau. Ở đâu cũng kẹt xe kinh khủng, và sau một trận mưa, không chỉ ở thành phố “bác” mà ở Hà... cũng lội!
Vô kỷ luật:
Sinh viên:
- Hà Nội: Nhiều em cave trông như sinh viên.
- Sài Gòn: Nhiều em sinh viên trông như cave.
Giao thông:
- Sài Gòn: Bạn có thể vượt đèn đỏ thoải mái.
- Hà Nội: Bạn có thể lượn lờ trước mũi xe hơi.
Chúng ta không hy vọng gì Hà Nội và Sài Gòn sẽ mãi mãi khác nhau. Sự đồng hóa và việc di dân ồ ạt sẽ làm cho Sài Gòn càng ngày càng gần với Hà Nội. Ðiều rõ nhất là Hà Nội trước năm 1954 và Hà Nội bây giờ hoàn toàn khác nhau. Năm 1954, sau Hiệp Ðịnh Geneva, một số người đã mang sự thanh lịch của Hà Thành năm xưa đi xa, để “Hà Lội” ngày nay cho những người mới vào tiếp thu, từ giọng nói đến văn hóa cư xử đã hoàn toàn khác biệt.
Người Sài Gòn hôm nay sẽ không còn là người Sài Gòn của những ngày tháng cũ, tất cả chỉ còn là chuyện thời gian.
Chỉ sợ sau ngày Sài Gòn trở lại tên cũ, chất Sài Gòn sẽ không còn nữa.
Chúng ta yêu Sài Gòn chính là yêu chính chúng ta, cái bóng của dĩ vãng. Muốn Sài Gòn không đổi thay, chính lòng mình phải không thay đổi.
09-07-2014 4:50:46 PM
Tạp ghi Huy Phương
Theo Người Việt .
HÀ NỘI (NV) - Trong khi chính quyền Việt Nam tiếp tục công bố các số liệu cho thấy kinh tế “bắt đầu khởi sắc” thì thực tế lại chứng minh đời sống của dân chúng càng ngày càng tồi tệ hơn trước.
Báo cáo về tình hình kinh tế-xã hội sáu tháng đầu năm 2014, Tổng Cục Thống Kê Việt Nam cho biết, tốc độ tăng GDP so với cùng kỳ năm ngoái là 5,18% và đó là mức tăng GDP nửa đầu năm cao nhất trong ba năm vừa qua. Còn cơ cấu nền kinh tế trong sáu tháng đầu năm 2014 được Tổng Cục Thống Kê Việt Nam nhận định “vẫn theo hướng tích cực.”
Tuy nhiên những báo cáo khác, khác xa báo cáo của Tổng Cục Thống Kê Việt Nam.
Báo cáo mới nhất của Ngân Hàng HSBC cho biết, trong 9 tháng qua, chỉ số mua hàng của giới quản trị, thường được gọi tắt là PMI (chỉ số có tính khái quát về hoạt động sản xuất dựa trên các yếu tố như: đơn đặt hàng mới, sản lượng, việc làm, thời gian giao hàng, lượng hàng tồn kho) tiếp tục sụt giảm. Hồi tháng 7, PMI tại Việt Nam là 51.7 điểm, sang tháng 8, PMI chỉ còn 50.3 điểm.
Còn báo cáo của Kantar Worldpanel (doanh nghiệp đa quốc gia chuyên nghiên cứu về thị trường qua nghiên cứu hành vi người tiêu dùng) về thị trường hàng tiêu dùng nhanh ở Hà Nội, Ðà Nẵng, Sài Gòn và Cần Thơ thì cho biết, dân chúng ở cả bốn thành phố này đang có khuynh hướng bỏ các nhà hàng, quán ăn, thậm chí cà quán cà phê để tiết kiệm.
Theo Kantar Worldpanel, mức độ tiêu dùng ở các thành phố lớn tiếp tục giảm vì tác động của tăng trưởng thiếp tục thấp dần. Mức mua các loại thức uống như bia và cà phê hòa tan để dùng tại nhà, tăng tương ứng với tình trạng mức tiêu thụ tại các nhà hàng, quán ăn, quán cà phê giảm.
Nhiều người bảo rằng, có thể cảm nhận mức độ suy thoái của kinh tế Việt Nam đang càng ngày càng trầm trọng hơn qua sự ảm đạm của mùa Trung Thu.
Năm ngoái, cũng vào dịp này, Bloomberg - hãng tin kinh tế, tài chính lớn nhất thế giới có một phóng sự về mùa Trung Thu ở Việt Nam, qua đó cảnh báo mức độ suy thoái của kinh tế Việt Nam càng ngày càng trầm trọng
Lúc ấy, Bloomberg nhận định, từ năm 2004, thị trường bán lẻ ở Việt Nam bắt đầu chựng lại và đi xuống vì càng ngày càng nhiều người quyết định “thắt lưng buộc bụng,” cắt giảm tối đa việc mua sắm từ những đồ xa xỉ như xe hơi, ti vi công nghệ cao đến các loại thực phẩm thiết yếu.
Bloomberg cảnh báo đó sẽ là lý do làm hàng hóa tồn đọng và các doanh nghiệp phải nỗ lực chống đỡ gánh nặng nợ nần vì vốn liếng bị bất động hóa, không những không sinh lợi mà giới chủ còn phải oằn mình trả lãi. Theo Bloomberg, thái độ lạnh nhạt của người tiêu dùng Việt Nam, tại một trong những thời kỳ mua sắm bận rộn nhất trong năm, chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy, mức độ suy thoái của kinh tế Việt Nam trầm trọng hơn trước.
Năm nay, dù đã áp dụng nhiều phương thức khuyến mãi nhưng các cửa hàng bán bánh Trung Thu ế ẩm đến mức người ta tin sẽ có nhiều doanh nghiệp, cá nhân trắng tay.
Báo cáo mới nhất của HSBC cho biết, tốc độ tăng sản lượng tiếp tục chậm lại trong tháng 8 và là chậm nhất trong 11 tháng vừa qua vì số lượng đơn đặt hàng mới giảm xuống, số lượng đơn đặt hàng xuất cảng mới cũng giảm. Mức tồn kho hàng thành phẩm của tháng 8 được HSBC tiết lộ là cao nhất trong 13 tháng vừa qua. (G.Ð)
PHAN THIẾT (NV) - Hơn 2 tỷ đồng (khoảng $100,000), là số tiền mà ngành giáo dục thành phố Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận, bỏ ra để tổ chức đêm hội Trung Thu vào tối 7 Tháng Tám, 2014.
Một chiếc đèn khổng lồ trong lễ hội Trung Thu ở Phan Thiết. (Hình: Báo Thanh Niên)
Báo Thanh Niên cho biết đây là “Lễ hội đèn Trung Thu lớn nhất Việt Nam” và cũng được xem là tốn kém nhất Việt Nam.
Báo này dẫn lời phó ban tổ chức lễ hội Nguyễn Văn Hòa cho hay, năm nay sẽ có 32 đèn Trung Thu, đại diện 32 trường học của thành phố Phan Thiết tham dự đêm rước đèn.
Theo báo Thanh Niên mô tả, thì “đèn Trung Thu trong lễ hội này, có cái cao tới 3 mét, rộng 2 mét, to như chiếc xe ô tô. Thậm chí khi đi trình diễn trên phố, phải có người cầm sào tre đi theo gỡ dây điện ngoài đường vì sợ vướng vào đèn. Ðèn Trung Thu nhưng được gắn theo cả một máy phát điện vào xe đẩy. Có con chíp điện tử điều khiển từ xa. Và có khi được gắn cả vào một chiếc ô tô mới kéo nổi.”
Và cho biết thêm, “Mỗi một trường tham gia vào lễ hội này, phải chuẩn bị nguồn kinh phí không dưới 70 triệu đồng để làm đèn. Ðấy là chưa kể 120 em đi theo hàng ngũ của lễ hội phải được trang bị 120 đèn mini, cũng với hình thù không được trùng lặp với bất cứ trường nào khác.”
Mỗi chiếc đèn thế này có giá không dưới $3,500. (Hình: Báo Thanh Niên)
“Tính trung bình, mỗi trường khoảng 70 triệu đồng cho đêm Trung Thu. Toàn ngành giáo dục thành phố Phan Thiết phải tốn mất hơn 2 tỉ đồng. Ðấy là chưa kể tiền thưởng của Ban Tổ Chức cho những đèn ‘đẹp nhất,’ ‘đẹp nhì’ của lễ hội.”
Theo báo Thanh Niên, “Lễ hội Trung Thu Phan Thiết là lễ hội truyền thống có từ hàng trăm năm nay. Nhưng quy mô của lễ hội này chỉ lớn hơn kể từ hơn chục năm trở lại đây, khi mà sách kỷ lục Guinness Việt Nam công nhận là ‘Lễ hội đèn Trung Thu lớn nhất Việt Nam.’”
Báo này dẫn lời một số phụ huynh cho rằng lễ hội như hiện nay dù khá nổi tiếng, nhưng vô cùng tốn kém.
Một bộ phận không nhỏ cán bộ, giáo viên của ngành giáo dục phản ứng nhưng không dám biểu lộ vì sợ.
Họ cho rằng lễ hội kiểu “lớn nhất Việt Nam” này không chỉ làm khổ phụ huynh, giáo viên, mà ngay cả các em học sinh cũng khổ cực. Chiếc đèn Trung Thu công phu làm mấy chục triệu, nhưng chỉ sử dụng đi diễu hành hai tiếng rồi vứt bỏ. (KN)
ÐÀI BẮC, Ðài Loan (AFP) - Giới hữu trách Ðài Loan hôm Chủ Nhật loan báo việc bắt giữ một nghi can trong vụ tai tiếng an toàn thực phẩm, liên quan đến việc thu hồi dầu ăn thải xuống cống rồi đem về tái chế, bán cho hơn 900 nhà hàng và lò bánh mì ở đảo quốc này.
(Hình minh họa: Patrick Lin/AFP/Getty Images)
“Do ông này có thể bỏ trốn hay thông đồng với các nghi can khác, chúng tôi quyết định bắt giam ông,” theo phát ngôn viên Pan Cheng-ping tại tòa án quận Pingtung cho báo chí hay.
Các công tố viên đã đưa đơn truy tố sau khi nghi can Kuo Lieh-chen, 32 tuổi, được thả ra hồi tuần qua, với số tiền thế chân khoảng $1,670, tạo sự bất mãn của dư luận.
Hình ảnh chiếu trên đài truyền hình cho thấy nhà ông Kuo ở thành phố Pingtung bị người phản đối ném trứng và sơn đỏ.
Có năm người khác tình nghi có liên quan đến vụ này, bị cảnh sát thẩm vấn rồi sau đó được cho đóng tiền tại ngoại hậu tra.
Cơ Quan Thực Phẩm và Dược Phẩm Ðài Loan hôm Chủ Nhật cho hay có 933 nhà hàng, lò bánh mì và nơi sản xuất thực phẩm, kể cả 397 ở Ðài Bắc, đã dùng dầu tái chế do công ty Chang Guann Co, một công ty dầu ăn hàng đầu ở Ðài Loan, sản xuất.
Các điều tra viên nói rằng trong sáu tháng, kể từ Tháng Hai, công ty Chang Guan đã mua 243 tấn dầu tái chế từ nghi can Kuo.
Ðây là loại dầu ăn đã qua sử dụng, thải đi, được ông Kuo mua về trộn với dầu từ mỡ heo, rồi bán cho người tiêu thụ trên toàn Ðài Loan.
Có tất cả 782 tấn dầu loại này được sản xuất.
Công ty Chang Guann ngỏ lời xin lỗi nhưng cũng bào chữa là họ không biết rằng đây là dầu tái chế.
Công ty Wei Chuan Foods Corp., trực thuộc công ty Ting Hsin International Group, vốn sản xuất mì ăn liền hiệu Master Kong, cho hay đã thu hồi 12 loại sản phẩm, kể từ hôm Thứ Năm tuần qua, vì có thể đã dùng dầu tái chế.
Cho tới nay giới hữu trách tịch thu 49 tấn dầu, tình nghi thuộc loại tái chế, từ công ty Chang Guann sau khi đến thanh tra nơi này hôm Thứ Năm, đồng thời cũng ra lệnh tất cả công ty mua hàng của Chang Guann phải thu hồi những sản phẩm tình nghi có dầu tái chế.
Ðây là vụ tai tiếng thực phẩm thứ nhì ở Ðài Loan chỉ trong một năm.
Hồi Tháng Mười Hai năm ngoái, một chủ cơ xưởng bị án tù 16 năm vì bán dầu olive có trộn dầu làm từ hột cottonseed với chất phẩm màu bị cấm sử dụng là chlorophyllin. (V.Giang)
09-07- 2014 2:40:38 PM
Uyển Thi (Danlambao) - Từ hôm 26/8/2014 tổng bí thư ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng cử Lê Hồng Anh đi xứ cống Tàu về chẳng biết hắn đã ký kết gì nhưng thằng Tàu hung hăng hẳn lên, ngày 4/9/2014 chúng cho mở tuyến du lịch ra Hoàng Sa(1) bất chấp dư luận quốc tế nói là TQ làm phức tạp tình hình biển đông, còn đảng vẫn bài ca cũ đưa người phát ngôn bộ ngoại giao Việt Nam Lê Hải Bình la lối là Trung Quốc xâm phạm chủ quyền, nhưng không bao giờ dám kiện chỉ la cho vui.
Trên biển từ hôm 2/8/2014 cho tới nay Trung quốc đã xua 9000 ngàn tàu cá chiếm hết biển đông, còn lực lượng kiểm ngư của đảng cho dù có nhận thêm những tàu hiện đại nhất Đông Nam Á (2) cũng chưa bắt được một em tàu cá của nước lạ nào, mặc cho chúng ngang nhiên đi vào vùng biển của ta thoải mái đánh bắt. Phải chăng đồng giận đồng chấy, Lê Hồng Anh và ĐCSVN đã nhận chỉ đạo của thiên triều là giữ tình hòa hảo tốt dốt, đẹp dẹp gì gì đó nên lặng câm. À mà nếu có phong viên báo chí quốc tế nào hỏi thì cứ nói do lực lượng mỏng nên không biết để ngâm cứu.
Và trên không kể từ ngày hôm anh Lê Hồng Anh đi xứ theo lời mời của thiên triều về cho đến nay đảng đã mặc ngư dân hồn treo cột buồm, các tin thời sự trong nước không còn nói đến hai từ bám biển nữa, mà các báo đài nói rất xung về cái gọi là đường bay vàng, thay vì giữ đường bay ngang biển để bảo về vùng trời đang có tranh chấp, thì đảng và anh Đinh La Tặc lại cho nghiên cứu đường bay vàng để đưa vào sử dụng cho dù thời gian bay chỉ giảm có 5 phút, và chỉ ngắn hơn lộ trình cũ có 85 km nhưng phải bay qua không phận Lào và Campuchia và chịu phí rất đắt.
Thật buồn cho 700 tờ báo đảng toàn tiến sỹ này thạc sỹ kia đã bị đảng cho ăn quả lừa, thay vì nên viết những bài chuyên sâu phân tích không có lợi bởi đánh mất không phận trên vùng biển của tổ quốc, dễ dàng cho TQ mở rộng vùng ADIZ trên Biển Đông, như chúng đã từng làm ở biển Hoa Đông Nhật Bản. Nhưng tất cả các tờ báo lại ca ngợi đường bay như mới nhặt được của quí, có tờ báo còn tuyên bố hãi hùng đường bay vàng hòa cũng bay (3) nhưng thực tế thử nghiệm lỗ.
Hành động của ĐCSVN với đường bay vàng thật ra không có gì là lạ, chúng ta nhớ lại dịp 10/2011, trong chuyến thăm Trung Quốc của TBT Nguyễn Phú Trọng, hai bên đã ra Tuyên bố chung, và ký cái quái gì không ai biết(4), Anh Lú về quê đập tan biểu tình chống Trung Quốc. Thế nhưng sau đó, họ thành lập các cơ quan hành chính trên đảo Hoàng Sa của ta và tiến tới thành lập cái gọi là “TP. Tam Sa”.
Rồi đến anh Sang Sâu tháng 6/2013, Việt Nam và Trung Quốc đã ra Tuyên bố chung khẳng định: “Hai bên đã nhìn lại quá trình phát triển quan hệ Việt-Trung, nhất trí cho điều gì đó mà chỉ những thằng tứ trụ thiên lôi mới biết, anh Sang Sâu về quê cho bắt các blog như Trương Duy Nhất, và đàn áp những người chống đối Trung Quốc thì ngoài biển họ gây hấn, giở trò bắt giữ trái phép tàu thuyền của ngư dân ta.
Và bây giờ khi anh Lê Hồng Anh đã ký với họ những điều gì gì đó? thì đảng nhất quyết không thả anh Điếu Cày đợt 2/9 cho dù 14 tổ chức quốc tế gủi thư cho Sang Sâu cũng vô hiệu nghiệm, Song Song đó tòa án Đồng Tháp quyết bắt tù Bùi Hằng, Nguyễn Văn Minh và Nguyễn Thị Thúy Quỳnh, ngày 25/08/2014 cho thấy đảng đã phục tùng Trung Quốc, và đường bay vàng đương nhiên sẽ được thực hiện.
Chúng ta là những công dân Việt Nam, đất nước này không phải của đảng hay của riêng ai? Nên không ai kể cả đảng có quyền nhường biển đảo cho giặc, bằng cái gọi là "đường bay vàng" nếu tất cả chúng ta không lên tiếng chúng ta sẽ có tội với tổ tiên và con cháu sau này. Đừng sợ chúng ta hãy cùng nhau đứng lên một ngày để phản đối và tiêu diệt đảng CS trước khi dân tộc ta thành Hán? Bởi đảng đã đầu hàng ngoại xâm
Ông Lê Duẩn (đội mũ cối) tại thời điểm đang ngồi ghế tổng bí thư đảng CSVN được 25 năm
Bạn đọc Danlambao - Cố tổng bí thư Lê Duẩn được đảng cộng sản gọi là ‘người học trò xuất sắc của chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại’. Trong 26 năm giữ quyền lực tối thượng cho đến lúc chết, TBT Lê Duẩn có lúc được bộ máy tuyên truyền CS tô vẽ là nhân vật ‘vĩ đại’ ngang tầm ông Hồ Chí Minh.
Dù vậy, bộ mặt thật của ‘lãnh tụ kiệt xuất’ Lê Duẩn vừa tiếp tục bị lột trần bởi nhà văn Trần Đĩnh qua tác phẩm Đèn Cù. Trong đó có chi tiết kể lại việc Lê Duẩn đã trực tiếp ra tay hành xử côn đồ đối với triết gia Trần Đức Thảo, một trí thức uyên bác bị cộng sản lừa gạt.
Vụ việc đã được nhà văn Trần Đĩnh kể lại một cách chân thực như sau:
Ảnh chụp trang 433, 434 quyển sách Đèn Cù của nhà văn Trần Đĩnh
Chỉ một chi tiết trên cũng đủ để thấy được bản chất côn đồ đã ăn sâu trong máu của những người cộng sản. Đó là chưa nói đến việc ra tay hành hung đối với một người trí thức bị xem là hành vi thấp hèn.
Chế độ cộng sản vẫn hay bị xem là chế độ côn đồ cũng vì thế.
Cho đến nay, nhiều vị tự nhận là ‘nhân sỹ’ hay đảng viên lão thành vẫn hay ngụy biện rằng: đảng cộng sản ngày xưa tốt, nhưng ngày nay ‘không tốt’ vì bị một số lãnh đạo đảng làm sai (!?).
Thiệt hết biết!
Hy vọng rằng sau khi đọc xong tác phẩm Đèn Cù, các vị đảng viên phản tỉnh có thể nhận rõ bản chất của cộng sản đã xấu từ lúc sinh ra, mau chóng vứt đi cái thẻ đảng đã lừa dối các vị suốt bao năm nay.
Bản thảo điện tử tác phẩm Đèn Cù của nhà văn Trần Đĩnh hiện đang được lan truyền trên các mạng xã hội. Phiên bản điện tử chính thức của quyển sách dự kiến sẽ sớm được công bố trong thời gian gần đây.
Nội dung bài hát là lời nói của anh lính xa nhà. Trong lúc đi hành quân trong vùng núi rừng, anh nhớ đến mẹ anh và hồi tưởng ngày thơ ấu đi theo mẹ đến trường. Anh có người yêu, và anh muốn người yêu cầu nguyện cho anh để anh hoàn thành sứ mạng.
Mở đầu, anh lính nói đến cuộc hành quân của anh. Anh phải "lội bùn dơ" và đi ngang qua đám lau sậy trong nước chằng chịt khiến anh phải cố lách qua và phải đi như vậy suốt cả đêm. Nơi anh đi chắc phải là vùng rừng núi. Sương rơi trên vai làm ướt áo anh. Chắc là anh không đi một mình và có các bạn đồng đội đi theo. Nhưng anh và đồng đội anh phải đi qua lạch đầy bùn và lau sậy một cách yên tịnh, có thể vì sợ quân địch khám phá, vì anh có thể thấy đàn chim bay và nghe tiếng khỉ vượn hú.
Nơi anh đi hành quân ở đâu? Dựa vào nhan đề bài hát "Sương trắng miền quê ngoại" và "sương trắng rơi vai" anh "ướt lạnh mềm", ta có thể hiểu được là anh đang đi hành quân ở miền quê ngoại. Vì vậy anh nhớ đến mẹ và em anh. Mẹ và em anh đang ở "nơi chốn xa" và không ở miền quê ngoại. Trong lúc hành quân, anh phải ngồi chờ, có thể chờ quân địch hoặc chờ chỉ thị hoặc tiếp viện. Ngồi trong "hố nhỏ" trong cơn mưa gió, anh nhìn về phía xa xa và tưởng tượng hình ảnh gia đình anh lúc đó. Bấy giờ là sáng sớm, mẹ anh đang vác gánh lên vai để mang hàng ra chợ bán. Em của anh đang khêu đèn để có ánh sáng vì mặt trời chưa mọc.
Chắc anh cũng thường xuyên liên lạc thư từ với mẹ anh, nên mẹ anh biết anh đang "ngồi hố nhỏ" trong cơn mưa gió trong khung cảnh hoang vu của rừng núi ("Mẹ biết bây giờ con ngồi hố nhỏ"). Với chi tiết anh biết mẹ anh đang quàng gánh lúc sáng sớm mai, và mẹ anh biết anh đang ngồi hố nhỏ trong chuyến hành quân, tác giả cho thấy mối liên hệ mẹ con của anh lính rất mật thiết, kể lể tâm sự với nhau nhiều lần. (Để ý là "mẹ biết" có thể là một câu hỏi: "Mẹ có biết . . . không?" Cho dù đó là câu hỏi, ta vẫn thấy anh lính kể lể mọi chuyện về anh cho mẹ anh nghe.) Mẹ anh còn nhắn lời thăm họ hàng quyến thuộc vẫn còn ở quê ngoại khi anh có dịp đi qua quê ngoại.
Anh chợt nhớ đến ngày thơ còn bé. Mẹ anh dắt anh đi trên con đường làng tới mái trường xưa. Bây giờ con đường đó vẫn còn, nhưng hình ảnh mẹ anh đi trên con đường đó lúc mẹ còn trẻ không còn nữa, vì mẹ anh hiện đang ở xa.
Đây có lẽ là đoạn cao đỉnh của bài hát. Tác giả dùng lời lẽ thật bình thường nhưng vẽ ra một hình ảnh có tác dụng mãnh liệt: "Đường làng cũ năm nào khi con còn bé nhỏ theo mẹ đến trường." Chỉ với nhóm chữ/ cụm từ "theo mẹ đến trường," tác giả cho thấy hình ảnh thơ ngây của cậu bé, lẽo đẽo đi theo mẹ trên con đường làng. Hình ảnh đó cho thấy cái nhỏ bé, ngơ ngác, sợ sệt, dè dặt của một cậu bé phải dựa vào sự chăm sóc, lo lắng của mẹ. Một hình ảnh chứa chan tình cảm tràn trề, có tác dụng trên tất cả mọi người thương yêu mẹ. Cho dù bạn không đi theo mẹ đến trường lúc còn bé, hoặc không đi trên đường làng, bạn vẫn có thể hình dung ra được và có nỗi cảm xúc bồi hồi. Có những nhóm chữ/ cụm từ rất đơn sơ, nhưng rất tượng hình, tượng thanh, và gây xúc động mạnh. Thí dụ như "con níu chân cha" trong "Trộm Nhìn Nhau" của Trầm Tử Thiêng, "mẹ lần mò" và "nắm áo người xưa" trong "Ngày trở về" của Phạm Duy, và "lá ngủ thật mê say" trong Hoa Trinh Nữ của Trần Thiện Thanh.
Anh nhớ gì về mẹ anh nhất trong khoảng thời gian đó? Một cách bất ngờ và độc đáo, tác giả vẽ ra một hình ảnh kỳ diệu: "tóc liễu vờn gió ru buồn." Ít có người con trai nào nghĩ đến mẹ mình qua những sợi tóc rũ dài bay theo làn gió nhẹ thoảng. Cậu bé còn cắp sách tới trường đó đã là một thi sĩ! Ta có thể hình dung hình ảnh người mẹ dắt cậu bé đi học trên con đường làng tới trường. Mẹ cậu bé, có lẽ có lúc đi nhanh hơn cậu bé, và cậu bé đi sau mẹ nên mới có dịp ngắm tóc mẹ rũ dài bay theo làn gió. Cậu bé không biết cách diễn tả ra sao, nhưng chỉ ghi nhận hình ảnh đó mãi mãi trong đầu óc, để cho đến khi cậu bé trưởng thành, trở thành một thi sĩ, nhạc sĩ và có đủ ngôn từ diễn tả, anh mới bật ra "tóc liễu vờn gió ru buồn." Để hiểu cái độc đáo của tình yêu thương anh lính dành cho mẹ anh, bạn hãy tự hỏi bạn có giữ hình ảnh gì của mẹ bạn từ lúc bạn còn bé.
Tác giả rất táo bạo khi dùng câu "tóc liễu vờn gió ru buồn" để tả những sợi tóc mẹ. Sự táo bạo đó có thể khiến người nghe không hiểu. Vì hình ảnh đó thật đột ngột, và "tóc liễu" thường dùng để tả một cô gái, ít ai có thể hiểu được anh đang tả mẹ anh lúc bà còn trẻ. Do đó, rất nhiều người hơi ngỡ ngàng khi nghe câu này. Ngoài ra, với lối tả như thể đó là hình ảnh trong hiện tại, người nghe không nhận ra được ý anh muốn nói là "Giờ đây con đường xưa còn đó" nhưng "tóc liễu vờn gió (ru buồn)" của mẹ không còn nữa, vì mẹ anh không còn ở quê ngoại, hoặc vì mẹ anh đã trở thành người đàn bà trung niên làm việc lam lũ và không còn tóc liễu nữa. Tuy nhiên, vì "theo mẹ đến trường" và "tóc liễu vờn gió (ru buồn)" quá mạnh, tạo ấn tượng sâu đậm trên người nghe, sự mơ hồ này không có ảnh hưởng lắm và người nghe dễ dàng bỏ qua.
Quả thật vậy, theo tôi nghĩ, cả toàn bài, hình ảnh cậu bé theo mẹ đến trường trên con đường làng và tóc liễu bà mẹ vờn gió là hình ảnh đẹp đẽ và thơ mộng nhất. Cái ý tưởng cậu bé ghi nhận hình ảnh tóc mẹ bay trong gió từ lúc còn bé ngây thơ theo mẹ đến trường cho đến lúc anh trưởng thành, trở thành một chiến sĩ xông pha trận mạc, lội bùn lách lau sậy trên đường hành quân, tay ôm súng thép, bảo vệ non sông, là một ý tưởng không những thơ mộng, hồn nhiên, mà còn gây xúc động mãnh liệt. Chính cái hình ảnh này khiến người nghe muốn nghe đi nghe lại bài hát, đưa hồn vào giọng ngân cao dài của ca sĩ diễn tả. Chỉ đoạn đó thôi làm người nghe quên hết tất cả những lỗi nhỏ nhặt khác.
Rồi ý nghĩ anh lính miên man tiếp tục. Anh nhớ tới người yêu anh. Tác giả đổi cảnh một cách đột ngột. Từ hình ảnh người mẹ, anh chuyển sang người yêu. Tuy chuyện đó rất là bình thường cho một người lính ngồi trong hố nhỏ miên man nghĩ đến những người thương yêu, tác giả khiến người nghe ngỡ ngàng, hơi bị "chưng hửng" vỉ đang bị cảm xúc mạnh sau hình ảnh đẹp đẽ và thơ mộng còn đang vương vấn. Sau khi được nốt nhạc đưa lên cao với "tóc liễu vờn gió ru buồn," người nghe mong mỏi một chuyển tiếp nhẹ nhàng, có thể là một hình ảnh khác, một cảm tưởng khác về bà mẹ. Tiếc thay, anh lính đổi cách xưng hô vì anh chuyển sang nói với người yêu anh. Đang từ "mẹ con" biến thành "anh em." Chưng hửng là còn nhẹ. Người nghe có thể thất vọng. Có thể tác giả cố tình, có thể tác giả thiếu kinh nghiệm. Dù do lý do gì, tác giả không giữ được sự liên tục của các hình ảnh cho người nghe.
Với người yêu, anh không mô tả nàng. Anh chỉ cảm thấy ấm cúng vì "có nhau như hơi thở vào đời." Nhưng anh không rõ người yêu anh còn trông chờ anh hay không. Ở đây, tác giả dùng "thơm hương cỏ may" để ám chỉ sự trung thành, trang tiết của cô gái chờ đợi người yêu. Cỏ may thường được kết hợp với câu chuyện một cô gái đi tìm người yêu nhưng sau đó chết vì mòn mỏi kiếm mãi không thấy anh khắp nơi (Xem, thí dụ như, Dân 2007). Ý nghĩa của câu chuyện đó thường liên kết với tình yêu mạnh mẽ và trung thành. Trong bài hát này, anh lính mong là người yêu anh vẫn còn trông đợi anh và anh sẽ "nói chuyện ngày mai" về tương lai hai đứa.
Rồi anh lính nhắc đến các bạn học đã đi lính như anh. Vài đứa bạn thân đã "nghe tin chẳng trở về." Anh nhờ người yêu anh cầu nguyện cho anh, không phải vì anh sợ chết mà anh muốn sống để hoàn thành nhiệm vụ "đá mềm chân cứng" để mẹ có tương lai. Tác giả dùng sự ra đi biệt tin của những người bạn thân anh để dẫn đến chuyện anh mong người yêu cầu nguyện cho anh. Cách chuyển đổi hơi gượng ép và khiến người nghe hơi bị "chưng hửng" lần nữa vì sự móc nối không được tự nhiên. Tác giả không cần phải dùng sự ra đi biền biệt của mấy người bạn anh, vì chuyện anh ta là lính đủ cho biết anh sống chết ngày nào không biết.
Câu chót "Đá mềm chân cứng để mẹ còn tương lai" có nhiều vấn đề. Trước hết, "đá mềm chân cứng" có ý nghĩa lạ lùng. Ý nghĩa dễ hiểu nhất là anh lính tiếp tục đi hành quân, bước trên những con đường sỏi đá nhiều đến độ chân anh trở nên chai cứng và đá sỏi phải mềm đi vì bước chân của anh. Nhóm chữ/ cụm từ này cũng xuất hiện trong bài "Một lòng đợi bạn" (Anh ra đi đá mềm chân cứng/ Em ở nhà hãy vững như đồng). Nó cũng có thể ám chỉ sự kiên tâm trì chí. Nhưng trong bối cảnh anh lính đi hành quân, ý nghĩa bước chân đi khắp nơi trong các cuộc hành quân có lẽ đúng nhất.