Thursday, September 17, 2015

‘Ổn định hàng hải’ hay là 'bánh vẽ'?

Theo BBC-17 tháng 9 2015
Image copyrightxinhuanet
Image captionÔng Phúc nói: "Mối quan hệ lành mạnh và ổn định với Trung Quốc là ưu tiên trong chính sách đối ngoại Việt Nam’.
Trong cuộc hội kiến hôm 16/9 ở Bắc Kinh, Phó Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc và Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường đã thống nhất rằng ‘sự ổn định hàng hải và hợp tác trên biển là vô cùng quan trọng’.
“Hai nước cần tăng cường truyền thông và tạo dựng sự tin cậy cũng như duy trì thúc đẩy sáng kiến ‘Một vành đai, một con đường’ của Trung Quốc và ‘Hai hành lang, một vành đai kinh tế’ của Việt Nam. Một cuộc khảo sát chung tại Vịnh Bắc Bộ sẽ ‘được tiến hành càng sớm càng tốt”, Tân Hoa Xã dẫn lời ông Lý nói.

‘Bánh vẽ’

Trong khi đó, báo Giáo dục Việt Nam hôm 17/9 đăng tải ý kiến của tiến sĩ Trần Công Trục, nguyên Trưởng ban Biên giới Chính phủ: “Không nên có bất cứ ‘sáng kiến’ nào nhằm làm thay đổi hiện trạng của tuyến hàng hải trọng yếu qua Biển Đông, kể cả ‘Con đường Tơ lụa trên biển thế kỷ 21’.
“Nên tính đến việc bảo vệ, tôn trọng các quyền và lợi ích chính đáng của các quốc gia xung quanh Biển Đông hiện đang bị vi phạm nghiêm trọng bởi các hoạt động của Trung Quốc".
"Thông qua các hoạt động này Bắc Kinh muốn giành lấy sự công nhận trên thực tế yêu sách phi lý đang tồn tại trong Biển Đông”, ông Trục được báo này dẫn lời.
Theo ông Trục, tất cả những khẩu hiệu, ‘sáng kiến’ hay chiến lược này cũng như hành động của Trung Quốc trong thực tế đã cho thấy rõ một điều, nhà lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình đang rất muốn thách thức trật tự khu vực và quốc tế hậu Chiến tranh Lạnh, cả về kinh tế lẫn chính trị, an ninh, mong muốn khẳng định vị thế cường quốc toàn cầu bằng vai phải lứa với Mỹ, thậm chí là tìm cách gạt Mỹ khỏi Biển Đông, mở rộng ảnh hưởng ra châu Á - Thái Bình Dương.
“Chúng ta không nên mơ hồ mất cảnh giác với ba đường băng quân sự dài hơn 3.000 mét Trung Quốc xây bất hợp pháp sắp xong ở Trường Sa có thể cất hạ cánh máy bay chiến đấu thế hệ thứ tư, máy bay ném bom chiến lược".
"Đó là một mối đe dọa thực sự, trong khi ‘Con đường Tơ lụa trên biển thế kỷ 21’ có thể chỉ là cái bánh vẽ che đậy vụng về cho mục đích quân sự ấy”, báo Giáo dục Việt Nam dẫn lời ông Trục.
‘Con đường Tơ lụa trên biển thế kỷ 21’ và ‘Một vành đai, một con đường’ là ‘sáng kiến’ được ông Tập Cận Bình công bố lần đầu tiên trong chuyến thăm Kazakhstan và Indonesia tháng 9/2013.

Ghế tổng bí thư 'có hai ứng viên'?

Theo BBC-17 tháng 9 2015

Image copyrightAFP
Image captionCó ý kiến nói "hai người cùng sinh năm 1949" đua vào ghế tổng bí thư nhưng ông Nguyễn Tấn Dũng "dễ thắng hơn".
Không loại trừ việc thay đổi phút cuối về mặt nhân sự lãnh đạo cao tấp tại Đại hội Đảng lần thứ 12 tới đây của Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, theo nhận định của khách mời đưa ra tại Bàn tròn Trực tuyếnthứ Năm tuần của BBC.
Trong khi có ít nhất hai chính trị gia xuất thân từ miền Nam 'ngồi vào' hai trong bốn chiếc ghế "tứ trụ" lần này, có thể trong đó sẽ lần đầu tiên có một Tổng bí thư ĐCS là 'người miền Nam', vẫn theo ý kiến tại cuộc Tọa đàm về các chuyển động trong việc Đảng CSVN chuẩn bị Đại hội Đảng 12, cũng như về chuyến thăm Nhật Bản vừa kết thúc của ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, bên cạnh sự kiện dự thảo Báo cáo Chính trị mới được công bố lấy ý kiến.
Trao đổi với BBC hôm 17/9/2015, nhà phân tích chính trị Vũ Cao Phan, từ Đại học Bình Dương nêu quan điểm về việc chuẩn bị cho Đại hội này.
"Như tôi được biết, ngay về mặt nhân sự cũng đã cơ bản xong, nó có thể thay đổi vào phút cuối.
"Ta đều biết trong một số hội nghị từ Hội nghị Trung ương 6, trung ương 7, trung ương 10 của (Ban chấp hành TƯ) Đảng Cộng sản Việt Nam vừa qua, thì nó đều bị thay đổi, khác ý định ban đầu.
"Cho nên cũng không loại trừ Đại hội đảng này có thể thay đổi vào phút cuối cùng về mặt nhân sự.
"Nhưng mà tôi nghĩ những sự sắp xếp, có lẽ, cho đến hiện nay mà tôi cảm nhận được là hợp lý và có thể nó diễn ra như thế."
Và Tiến sỹ Vũ Cao Phan nói thêm:
"Tôi dự cảm là lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam có thể lần đầu tiên sẽ là một người đến từ miền Nam.
"Và một trong tứ trụ sẽ lần đầu tiên là một phụ nữ, điều đó có thể là tương đối rõ ràng."

Gặt hái vị thế

Image captionNhà báo Đỗ Thông Minh cho rằng việc ông Nguyễn Phú Trọng được Nhật Bản và Hoa Kỳ, Trung Quốc tiếp đón 'trọng thị' giúp ông nâng cao được 'hình ảnh, vị thế' về mặt hình thức.
Nhà quan sát quan hệ Nhật - Việt, Đỗ Thông Minh chia sẻ với Tọa đàm về điều được cho là những gì Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã 'gặt hái' được cho chính vị thế của mình qua chuyến thăm Nhật Bản, sau hai chuyến thăm tới Trung Quốc và Hoa Kỳ cùng trong năm 2015.
Từ Washington D.C., nhà báo nói:
"Tất cả việc được đón tiếp (trịnh trọng) như vậy ít nhất về mặt hình thức, ông đã có vị thế cao hơn, thành ra việc ông trụ trì Đại hội 12 thì tôi nghĩ rằng việc sắp xếp nhân sự như chúng ta biết, cách đây vài tháng ông cũng đã đưa ra.
"Không để cho những thành phần xấu lọt vào trong đảng, nhưng thực ra chúng ta cũng biết được rằng, thế nào mà phân biệt được thành phần xấu, thành phần tốt, chuyện đó không dễ dàng. Và vì thế vấn đề nhân sự cho Đại hội 12 vẫn là một dấu hỏi rất lớn," ông Đỗ Thông Minh nói với tọa đàm.
Tuy nhiên, Tiến sỹ David Koh, nhà nghiên cứu và tư vấn chính trị Đông Nam Á từ Singapore cho rằng 'rất tiếc' các chuyến thăm các cường quốc của ông Nguyễn Phú Trọng đã không diễn ra 'sớm hơn'.
Ông Koh nói: "Thực ra tôi rất lấy làm tiếc là ba chuyến này đã xảy ra trong cuối nhiệm kỳ của ông Trọng, chính ra ba chuyến thăm này đã nên xảy ra ở đầu nhiệm kỳ.
"Các nước ở Đông Nam Á, bất cứ nước nào mà có nguyên thủ mới lên ngôi, thì ngoài nội chính ra, họ hay đặt vấn đề là phải đi thăm các cường quốc và các nước láng giềng để xem xét thái độ của các nước đối với mình và liệu chính sách của mình có nên thay đổi hay không, có nên điều chỉnh hay không.
"Cho nên là ba chuyến thăm này lẽ ra đã nên xảy ra từ lâu rồi, rất tiếc nó xảy ra vào lúc có vẻ như là chẳng hạn ở Việt Nam ở một vị trí phải phản ứng với một cái gì bên ngoài đã xảy ra đối với đất nước Việt Nam.
"Cho nên rất tiếc, nhưng mà muộn còn hơn là không. Việc này, nếu mà đã sang Mỹ rồi và gây được một sự phản ứng, một sự hồi âm rất tích cực của bên Mỹ, đấy không phải là việc xấu.
"Nhưng hai bên (Mỹ, Trung Quốc) giằng co như thế này, liệu Việt Nam có lựa chọn ai hay không, tôi nghĩ rằng là sẽ không, bởi vì chính sách quốc phòng của Việt Nam thực ra cũng khá là rõ, bên này rất nhiều học giả vẫn đang tranh cãi, liệu đây là một chính sách để dựa vào một bên để chống một bên khác.
"Hay là đây là một chính sách tương đối là trung lập, tự chủ mà dựa vào khu vực là chính chứ không phải là dựa vào bất kỳ một cường quốc (nào) để chống cường quốc khác," TS. David Koh nói.
Image copyrightAFP GETTY
Image captionCác khách mời thảo luận về các khả năng có thay đổi nhân sự và đường lối hay không ở Đại hội 12 trong năm tới đây.

Yếu tố bất ngờ

Nhà báo Nguyễn Giang, Trưởng ban BBC Việt ngữ lưu ý vấn đề được cho là 'tính bất ngờ' trong chính trị không chỉ ở Việt Nam mà còn có thể ở nhiều quốc gia trên thế giới, trong đó có châu Âu, nước Úc, từ vấn đề chính trị đảng phái cho tới khủng hoảng người tị nạn, di cư.
Tiếp lời của Tiến sỹ David Koh, người cho rằng Việt Nam có thể đối diện nhiều yếu tố 'bất ngờ' đến từ cả đối ngoại lẫn đối nội, mà không chỉ là 'sẽ kết thúc trước khi Đại hội', mà có thể là còn ở 'tương lai', nhà báo Nguyễn Giang nêu quan điểm:
"Trong thế giới ngày nay, tôi hiểu là, đây chỉ là một quan sát thôi, hệ thống chính trị Việt Nam họp rất có bài bản, Đại hội đảng, chuẩn bị nhân sự, báo cáo chính trị, tất cả những chuyện đó nó diễn ra theo như một thông lệ có lẽ từ mấy chục năm nay, năm năm, bốn năm một lần, bao nhiêu lần họp Trung ương trong một năm...
"Thế nhưng không thể nào lường trước được những yếu tố bất ngờ, không nói cái gì xấu xa, hay cái gì cả, nhưng có thể những yếu tố bất ngờ khác, ví dụ thiên tai chẳng hạn, hay là những yếu tố (khác) nó có thể có những tác động khá là cơ bản đến một quốc gia bây giờ.
"Thời gian vừa qua Trung Quốc, ai cũng nghĩ rằng sau một thời gian ông Tập Cận Bình cầm quyền là có quyền lực tối cao, mọi thứ đều diễn ra gần như không có vấn đề gì cả, nhưng đột nhiên lại có những vụ như vụ nổ ở Thiên Tân, do sơ suất thôi, chưa nói là phá hoại, sơ suất trong bảo quản hóa chất.
"Sau đó lại đến thị trường chứng khoán ở Thượng Hải, tất cả những cái đó làm cho nghề làm chính trị bây giờ là một nghề khá là bất an. Chúng ta không nên nghĩ rằng nó đơn giản và mọi việc có thể thuận tiến.
"Thì tôi muốn đặt một câu hỏi chung cho tất cả các quý vị ở đây là trong tất cả những sự chuẩn bị Đại hội Đảng ở Việt Nam sang năm tới, thì người ta có nghĩ đến những phương án A, B, C, D, E nào không?
"Cho 2016, 2017, 2018, những biến chuyển khác xảy ra trên thế giới mà có thể có tác động đến Việt Nam, hoặc biến chuyển ngay tại Việt Nam chẳng hạn?", Trưởng ban BBC Việt ngữ nêu vấn đề với Tọa đàm.
Đáp lời câu hỏi này, Tiến sỹ Lê Hồng Hiệp, nhà phân tích chính trị tham gia Bàn tròn từ Viện Nghiên cứu Đông Nam Á tại Singapore, nói:
Image captionTiến sỹ Lê Hồng Hiệp cho rằng xác suất xảy ra 'bất ngờ' trong chính trị Việt Nam thấp hơn ở các nước dân chủ như Úc, Anh v.v...
"Tôi cũng chia sẻ ý kiến của ông Nguyễn Giang rằng là mọi việc có thể vẫn xảy ra một cách bất ngờ, không chỉ ở các nước mà còn ở Việt Nam...
"Tuy nhiên trong một hệ thống như ở Việt Nam, tôi nghĩ rằng, trừ những cái như anh nói là những sự cố ngoài tầm kiểm soát, thí dụ như anh nói thiên tai hay các tai nạn, hay điều gì bất ngờ.
"Riêng hệ thống chính trị, tôi nghĩ hệ thống chính trị Việt Nam, một khi mà đã có các quyết định rồi thì xác suất xảy ra các diễn biến bất ngờ thì nó sẽ thấp hơn. Bây giờ trong quá trình chuẩn bị Đại hội Đảng, chúng ta vẫn chưa biết rõ là các dàn xếp nhân sự sẽ có kết cục như thế nào.
"Nhưng tôi nghĩ rằng một khi nó đã có được quyết định, thì việc xảy ra các tình huống lật ngược thế cờ hay có những thay đổi bất ngờ, thì nó sẽ thấp hơn rất nhiều so với những quốc gia dân chủ như là Úc hay là ở Anh, như ông Giang vừa nói tới."

Khách mời, câu hỏi

Tham gia Tọa đàm có các khách mời là Tiến sỹ Vũ Cao Phan, Đại học Bình Dương, Tiến sỹ David Koh, Giám đốc Công ty Tư vấn đầu tư và tri thức về Đông Nam Á, Tiến sỹ Lê Hồng Hiệp, nghiên cứu viên khách mời, thỉnh giảng, Viện nghiên cứu Đông Nam Á đương đại tại Singapore, nhà báo Đỗ Thông Minh đang có mặt ở Washington D.C (Mỹ), nhà báo Nguyễn Giang, Trưởng ban BBC Tiếng Việt; và điều hợp tọa đàm, Quốc Phương.
Một số câu hỏi được thảo luận tại Bàn tròn đề cập ý nghĩa chính của chuyến thăm Nhật Bản, cũng như chuyến thăm ba cường quốc cùng trong năm nay của ông Tổng Bí thư đối với vị thế của nhà lãnh đạo này của đảng cộng sản.
Có những chuyển biến, chuyển động gì đang diễn ra trong nội bộ của đảng chuẩn bị nhân sự, tổ chức, đường lối cho kỳ đại hội tới đây và đặc biệt là dàn nhân sự mới có khả năng xuất hiện sau đại hội 12.
Image copyrightGetty
Image captionTin cho hay các nhà lãnh đạo Mỹ, Tổng thống Barack Obama và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình có thể tới thăm Việt Nam riêng rẽ trong tháng 11/2015.
Tin cho hay, có thể trong cuối năm nay, hai lãnh đạo Mỹ và Trung Quốc là các ông Barack Obama, Tổng thống Hoa Kỳ và Tập Cận Bình, Chủ tịch, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ tới thăm Việt Nam, các sự kiện này nếu diễn ra, có tác động gì với việc Đảng chuẩn bị cho Đại hội 12 hay không?
Hôm 15/9, Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam vừa cho công bố lấy ý kiến dư luận về bản dự thảo Báo cáo Chính trị trình Đại hội 12, thời gian thu thập ý kiến sẽ từ ngày này cho tới 31/10/2015.
Bản dự thảo qua cung cách, lề lối xây dựng và nội dung của nó, có hứa hẹn gì không về một đại hội có các yếu tố mới như đột phá, cải tổ, hay sẽ không có những chuyển biến đáng kể gì về từ đường lối, chiến lược, chính sách chính?
Trên lộ trình dẫn tới các ghế nhân sự lãnh đạo cao cấp, các chuyển động mới nhất tới nay có cho thấy những chỉ báo gì về các cá nhân, nhóm nhân sự có thể ngồi vào các vị trí và cơ cấu quyền lực cao cấp nhất?

Rác

Nguyễn Xuân Nghĩa (Danlambao) - ...Việt Nam là nước nhập khẩu nhiều rác nhất thế giới, trong đó học thuyết Mác-Lê Nin, học thuyết Mao là thứ rác bẩn nhất, nguy hại nhất mà người Việt ta phải sống chung. Từ cái sự nhập lậu rác triết học này, Việt Nam đã tự tạo ra một loại rác người - chính trị của mình. Đối lại, Việt Nam là nước xuất khẩu nhiều rác ra nước ngoài nhất thế giới: Đó là rác người Việt ăn cắp trong các siêu thị, đánh giết nhau trên đường phố, trồng cần sa trong nhà, bán ma túy, đĩ điếm không có thẻ hành nghề, không có chứng nhận y tế và có nhiều mầm bệnh mang theo...

*

Rác I. 

Ở Việt Nam, vùng nông thôn thì rõ là có rác rưởi vung vãi quanh năm ngày tháng; còn ở thị thành.. hẳn vài chục triệu dân sống ở thành thị lớn nhỏ đều nhận thấy có vài ngày trong năm không có rác bẩn trên đường phố, hoặc có nhưng không đáng kể. Đó là các ngày gọi là "hội" của mấy ông cán bộ, đảng viên. Ở phố tôi cũng vậy, 40-50 năm rồi, cứ đến các ngày 2/9; 30/4; 19/5... là y như toàn đảng toàn dân quét rác để sạch đẹp đường phố,"chào mừng ngày lễ lớn của dân tộc, của đảng.."

Nói là một năm đường phố chỉ được vài ngày rửa mặt bởi vì trước và sau các ngày đó chúng ngập ngụa rác bẩn. Tuy nhiên, chưa nói gì đến bên trên cờ quạt, biểu ngữ đỏ đổ vàng vàng, nếu nhìn bên dưới người dễ tính cũng tạm hài lòng vì hôm nay không nhiều rác như hôm qua và cũng ít hơn ngày mai. Như mọi người, tôi cũng nghĩ vậy; cho mãi đến ngày 4/9/2015 vừa rồi. 

Hôm ấy, tức sau hôm họ mừng ngày quốc khánh, tôi giấu máy ảnh trong túi quần, đi bách bộ dọc mép đường, âm mưu rình chụp một vụ CSGT bẫy khách đi đường. Các ngày này, người tham gia giao thông đông lên gấp bội cho nên CSGT rất dễ bẫy. Nhưng tự nhiên, tôi quên nhiệm vụ ban đầu mà chú ý quan sát các đống rác và nghĩ ngợi về nó. Tôi lấy máy ảnh ra chụp một đống rác. Bỗng một ông già, dáng người thanh cao, hiểu biết đi cạnh vỗ vai tôi: 

- Ngẩng lên. Chụp lấy một phô trên kia!- ông già chỉ tay vào đám cờ quạt, băng rôn, biểu ngữ trên đầu cả hai tôi.

- Tôi không chụp chúng. Tôi không phải là đảng viên đảng cộng sản- Tôi nói.

- Anh chụp rác phải không? Nó là rác đấy.! Thế giới văn minh có rác công nghiệp, rác vũ trụ, Việt Nam ta có thứ rác này. Ở ta những ngày như vài ngày nay, tưởng không rác mà rất nhiều rác! Anh định nghĩa thế nào là rác?.

Rồi ông đi thẳng....

Tôi đứng ngẩn tò te vài chục giây. Đúng lúc quyết định mời ông già thông thái một chén trà thì ông đã đi xa, gọi không tới.

Hai thứ rác ở ta.



*

Rác II

Lúc lúc, ở trong nước lại thấy báo chí chính thống đăng tải hải quan X phát hiện một lô hàng đồ công nghiệp cũ nhập lậu về Việt Nam. Họ gọi thứ này là rác công nghiệp. Họ kêu gào phải ngăn cấm triệt để tránh cho VN thành một bãi rác công nghiệp và tiêu dùng của thế giới văn minh. Chưa thấy họ nói đến một thứ rác bẩn hơn, nguy hại hơn là rác tư tưởng, rác triết học- đã bị nhập lậu vào Việt Nam gần thế kỷ nay. 

Ở lĩnh vực này, Việt Nam là nước nhập khẩu nhiều rác nhất thế giới, trong đó học thuyết Mác-Lê Nin, học thuyết Mao là thứ rác bẩn nhất, nguy hại nhất mà người Việt ta phải sống chung. Từ cái sự nhập lậu rác triết học này, Việt Nam đã tự tạo ra một loại rác người - chính trị của mình.

Đối lại, Việt Nam là nước xuất khẩu nhiều rác ra nước ngoài nhất thế giới: Đó là rác người Việt ăn cắp trong các siêu thị, đánh giết nhau trên đường phố, trồng cần sa trong nhà, bán ma túy, đĩ điếm không có thẻ hành nghề, không có chứng nhận y tế và có nhiều mầm bệnh mang theo...
Xin liệt kê vài nhóm rác bị nhập lậu vào Việt Nam, Việt Nam tự tạo ra và từ Việt Nam xuất khẩu ra thế giới






Ai sẽ bước lên tấm thảm thủy tinh?

Nguyệt Quỳnh (Danlambao) - Hỡi mười sáu Ủy viên Bộ Chính Trị đảng CSVN, hãy bước lên tấm thảm thủy tinh đầy sắc nhọn ấy. Để đối diện với sự thật, để nhận ra nỗi đau, sự tổn thương to lớn của hơn chín mươi triệu con người, và để cảm được niềm ước mơ của một thế hệ đang khao khát chuyển mình để trở nên những con người dũng mãnh.

*

“Hương rừng thơm đồi vắng / nước suối trong thầm thì / Cọ xòe ô che nắng / râm mát đường em đi” (Đi Học – Minh Chính)

Có những bài hát, những câu văn đã in đậm trong ký ức con người; đến nỗi, chỉ cần nghe ai đó nhắc lại vài chữ hoặc cất lên lời hát là có thể đem đến cho ta cả một trời thơ ấu.

Tôi dám cá rằng không có một người miền Nam nào mà không bồi hồi xúc động mỗi lần nghe ai đó nhắc đến câu văn sau của Thanh Tịnh: “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường…” Cái cảm giác sợ sệt, bỡ ngỡ ngày đầu tiên đến trường và đôi mắt âu yếm cùng vòng tay dịu dàng chở che của mẹ làm chúng ta nhớ đến suốt đời cái buổi ban mai ấy!

Người dân miền sông nước cũng có câu ru tuyệt vời về tình mẹ, về cây cầu ván, cầu tre, hàng ngày mẹ đưa bé đến trường. Dù cầu có lắc lẻo, có gập ghềnh, có khó đi đến đâu thì mẹ vẫn dắt tay con từng bước, từng bước một. Con đi trường học mẹ đi trường đời; trong bối cảnh xã hội VN ngày nay, cả hai ngôi trường này đều khắc nghiệt và gian truân như nhau! Tuy nhiên, chắc rằng cũng hiếm có một người mẹ nào dám để đôi chân non bụ bẫm kia bước lên cái thảm thủy tinh của Ts. Phan Quốc Việt. Bởi tâm hồn trẻ thơ tinh khiết như một tờ giấy trắng, người ta nâng niu nó và muốn viết trên trang giấy ấy những điều yêu thương, ngọt ngào tốt đẹp nhất.

Tôi chạnh nhớ đến tâm hồn của một chàng chiến binh miền quê hương xứ cọ. Chẳng biết rừng cọ của miền trung du Phú Thọ quê anh xanh và đẹp như thế nào, nhưng những câu chữ trong bài thơ “Đi Học” đã đi vào hàng triệu triệu trái tim của người dân cả nước. Điều đáng nhớ là người lính trẻ Minh Chính đã gạch bỏ hết những câu thơ mang hình ảnh chiến tranh trong bản thảo của anh. Anh vất hết chiến hào, đạn bom ra khỏi đôi mắt trẻ thơ; để chỉ còn lại tiếng thì thầm của suối, và hình ảnh lá cọ làm cái ô xanh trên suốt đoạn đường đến trường của bé. Minh Chính nằm xuống ở chiến trường miền Nam năm anh 26 tuổi, nhưng tính nhân bản, lòng yêu thương trẻ thơ của anh sẽ làm người ta còn nhớ mãi đến anh.

***

Bậc cha mẹ nào cũng đặt việc giáo dục và hình thành nhân cách cho con trẻ lên hàng đầu. Có lẽ vì thế người Việt chúng ta rất ngưỡng mộ nền giáo dục của Nhật Bản. Thái độ, phẩm cách cùng văn hóa ứng xử của họ - ngay cả các trẻ em trong tình huống khắc nghiệt nhất như thiên tai - là điển hình của một nền giáo dục giàu có về nhân cách, văn hóa và tính kỷ luật. Không khác mấy với lối quan niệm của ông bà ta ngày xưa về việc giáo dục con trẻ “Tiên học lễ Hậu học văn”, nhiều nghiên cứu cho thấy các trẻ em Nhật từ lớp 1 đến lớp 3 đều được học các quy tắc ứng xử căn bản. Người Nhật đặc biệt chú trọng đến các câu chào hỏi, xin lỗi, và cám ơn. Sẽ không có bất kỳ một môn thi nào cho trẻ trong độ tuổi này, bởi vì mục tiêu giáo dục của người Nhật là truyền đạt các khái niệm và xây dựng nhân cách cho trẻ là ưu tiên hàng đầu.

Chuyện cuốn sách dạy kỹ năng sống cho trẻ em tiểu học của Ts Phan Quốc Việt biên soạn đã khiến nhiều bậc cha mẹ lên tiếng phản đối. Tuy nhiên, sau cuốn“Thực hành kỹ năng sống dành cho học sinh lớp một” người ta lại khám phá ra một quyển sách khác với nội dung đáng quan ngại do Đức Trí sưu tầm, sách mang tên: “hỏi đáp nhanh trí”. Nếu sách của Ts Việt dạy các em lớp một dũng cảm bằng cách bước đi trên thảm thủy tinh vỡ, hoặc tự dùng kim tiêm đâm vào tay; thì sách của Đức Trí còn đáng sợ hơn với những hình ảnh minh họa đi kèm. Chỉ xin đơn cử là hai câu hỏi thách thức trẻ nhanh trí như sau: “Một người sau khi bị chặt đầu sẽ thế nào?” và “anh A bị chặt đầu lúc 40 tuổi, vậy con cái anh A bị làm sao?”


Chúng ta không hề phủ nhận những nỗ lực đáng quý của Ts Việt trong việc truyền đạt những kỹ năng sống cho thanh thiếu niên thời gian vừa qua. Và rất đồng ý rằng hơn lúc nào hết đất nước ta cần thật nhiều người dân vượt qua nỗi sợ hãi của riêng mình để dũng cảm cất tiếng nói và hành động trước tình hình tệ hại của đất nước. Nhưng khi đã biết cần hướng dẫn cái gì, thì câu hỏi kế tiếp là hướng dẫn cho ai? hướng dẫn lúc nào? và hướng dẫn ra sao?… để khỏi bị những hậu quả phụ khác mang tính tác hại hơn nhiều.

Theo tôi, việc thực tập cho trẻ đi trên mảnh thủy tinh để biểu diễn mình không sợ không phải là hành động dũng cảm mà chỉ nói lên sự liều lĩnh, không sợ đau!? Điều quan trọng là cần hướng dẫn các em dùng đến Đầu Óc để suy xét nhiều khía cạnh khác nhau của Hành Động. Dạy dỗ trẻ em bậc tiểu học, ngoài việc chú tâm về đức dục chúng ta nên để các cháu tập dần lối suy nghĩ chủ động, độc lập và sáng tạo cho lãnh vực trí dục. Đây cũng là những nỗ lực đột phá của nhóm Cánh Buồm hiện nay. Tóm lại, cùng với quyển sách của Đức Trí, lối giáo dục dạy cách “không sợ hãi” và “liều lĩnh” vừa kể có thể là một trong những nguyên nhân gây nên bạo lực học đường.

Bên cạnh đó, khi nói đến giáo dục chúng ta bắt buộc phải quan tâm đến đến ba môi trường căn bản: nhà trường, gia đình, và xã hội. Những tâm hồn trẻ thơ mà chúng ta, đặc biệt là các bậc cha mẹ, cố công vun đắp khi các em còn nhỏ dại sẽ không thể tồn tại được trong môi trường xã hội VN ngày nay.

Những tâm hồn đó cần được nuôi dưỡng ở một môi trường xã hội tốt hơn. Và chính các bậc cha mẹ quan tâm, phải là người góp phần vào sự thay đổi đó. Chiến tranh đã lùi xa hơn 40 năm, và cuộc sống không phải chỉ cần có cơm ăn và áo mặc. Tôi ước mong các bậc cha mẹ, các bậc thầy cô, có thể nghe được tâm tư của người trẻ Trần Minh Nhật, khi anh nói về 4 năm tù oan, về tấm thảm thủy tinh của anh: “… rất cám ơn vì được trải nghiệm 4 năm tù. Khi được nếm trải mình có được một thứ mà có thể người ngoài không có được đâu. Dần dần mình tìm lại được sự tự do của chính mình, dần dần mình tìm lại được điều đúng vì mình biết mình làm điều đúng. Bốn năm tù không thể đánh bẹp ý chí của bất kỳ những người nào có niềm tin và hy vọng cũng như có tình yêu dành cho đất nước. Đây là thời gian trải nghiệm tuyệt vời nhất và nó giúp cho mình vững mạnh hơn”.

***

Chuyện tấm thảm thủy tinh của Ts Việt làm tôi nhớ đến thảm lửa than trong cuốn phim “Tình Yêu Đến” do tài tử Aaron Eckhart và cô đào tóc vàng Jennifer Aniston thủ diễn vai chính. Trong phim, Burke Ryan (Aaron Eckhart) là một tiến sĩ, tác giả, và là một diễn thuyết gia nổi tiếng. Burke chuyên hướng dẫn các cuộc hội thảo lớn dạy người ta dám nhìn vào sự thật để đứng dậy từ nỗi đau của chính mình. Burke nhiều lần đã tửng bước trên cái thảm lửa than đó. Tuy nhiên, vào đoạn cuối của phim, Burke đã bật khóc ngay trên bục nói chuyện và thú nhận chính anh cũng chạy trốn nỗi đau, chính anh cũng không dám nhìn thẳng vào sự thật. Ngỡ là sự nghiệp của Burke đã tiêu tan, nhưng sự chân thành của anh đã được đáp trả bằng một kết cục có hậu.

Tôi thiết nghĩ tấm thảm thủy tinh hay thảm lửa than nên dành riêng cho các vị lãnh đạo cộng sản. Chính họ mới cần bước đi trên đó để cảm nhận được nỗi đau đớn của sự mất mát, để đối diện với sự thật: Là một nước nhược tiểu, cha ông ta, hàng bao thế hệ đã hy sinh rất lớn để có một dân tộc có danh dự và giàu nhân cách. Chỉ bốn mươi năm ngắn ngủi, dưới sự lãnh đạo của CS, họ đã tàn phá gần như tất cả! 

Hỡi mười sáu Ủy viên Bộ Chính Trị đảng CSVN, hãy bước lên tấm thảm thủy tinh đầy sắc nhọn ấy. Để đối diện với sự thật, để nhận ra nỗi đau, sự tổn thương to lớn của hơn chín mươi triệu con người, và để cảm được niềm ước mơ của một thế hệ đang khao khát chuyển mình để trở nên những con người dũng mãnh. 

Hổ chết để da - Hồ chết di họa

Người Đưa Tin (Danlambao) - Nhìn ở nhiều góc độ, tất cả loài vật dù hung dữ tới đâu, độc hại đến cỡ nào, suy cho cùng cũng có ích cho con người nếu biết sử dụng đúng lúc và đúng chỗ, kể cả thực vật tưởng chừng nguy hiểm như loài hoa Anh Túc (Cây thuốc phiện) cũng được khoa học chế biến phục vụ con người trị bệnh và xoa dịu nỗi đau thể xác, chỉ có cộng sản là từ ngày có mặt nó trong thế giới loài người, chỉ mang đến thảm họa nghèo đói, đau buồn, chết chóc vì bản chất khát máu, và sở trường hận thù giai cấp của nó. Điều đó có thể lý giải vì sao người Nhật dựng tượng Nghĩa Khuyển để ghi nhận lòng trung thành của loài chó, thì tại Nga người dân kéo đổ sập tượng Lênin. Dù hắn cũng mang hình dáng con người nhưng ẩn bên trong là một tâm hồn què quặt, đui mù chân lý, hết sức hoang tưởng và tàn bạo, một thời là pháo đài của đảng cộng sản tại VN, đứng đầu là Hồ Chí Minh.

*

Từ ngàn xưa, ông bà người Việt Nam đã biết dùng hình tượng con vật để răn bảo nhau sống sao cho có nhân nghĩa ở đời. Có những vị Vua bảo quốc an dân thì cũng có những bạo chúa vô cùng tàn ác, điều đó cho thấy con người dù ở bất cứ địa vị, hoàn cảnh nào cũng không hoàn hảo, phải biết tự răn mình để làm người tử tế. Không biết có phải vì vậy, nên khi cần bày tỏ lòng biết ơn, người đời thường nói Kiếp sau xin làm thân khuyển mã đền đáp công ơn này. Nghĩ cũng lạ (sao kỳ dzậy, mấy cha?), tạo hóa ban tặng loài người có trí khôn vẫn tốt hơn cho việc đền ơn, sao lại muốn trả ơn theo cách loài vật? Dạ thưa, vì con vật không bao giờ phản chủ, đặc biệt là loài chó, loài trung thành bậc nhất, ngay trên hình tinh của con người "khét tiếng" văn minh, dù thủy tổ của đủ các loại chó Nga, chó Tàu, chó cộng sản hay chó tư bản trên thế giới ngày nay, chính là loài Sói hoang dã, hung hãn từ hàng triệu năm trước. Sự tiến hóa của loài sói cùng với sự hướng dẫn của con người, theo thời gian, loài chó trở nên người bạn thân thiết, thậm chí còn được xem như thành viên trong gia đình. 

Con người có thể cười nhạo đồng loại, nhưng có thể họ sẽ khóc khi mất đi "người bạn" không biết nói tiếng người. Và khi người bạn chó mất đi, để ghi nhận lòng trung thành, người ta đôi khi còn dựng tượng Nghĩa Khuyển để ngợi ca sự trung thành của nó. Vì chó, không biết lừa Thầy, phản bạn như Hồ Chí Minh cùng đám thuộc hạ đảng cộng sản.

Chú chó Hachiko - Inou ở tận bên Nhật. Câu chuyện có thể khiến nhiều người suy nghĩ về lòng trung thành của loài vật đối với con người, các nhà đạo diễn còn dựng thành phim chú chó Hachiko sống và chết như thế nào đối với chủ của nó, như lời nhắn gửi hãy sống như một người tử tế, để có lòng biết ơn người đã cưu mang giúp đỡ mình.

Thật mỉa mai, cộng sản thường tự hào là động vật cấp cao, với biện chứng "vật chất quyết định ý thức" để bào chữa cho nhau bằng những lời hoa mỹ nhất nhằm lấp liếm tội ác, tung hê những điều giả trá nhất, nhưng đến tận ngày nay, bài bào chữa hay nhất từ ngàn năm trước, không dành cho con người, mà dành cho một chú chó, sự trung thành của nó làm rúng động lòng người. 

"Thưa quý ngài hội thẩm, 

Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó hóa ra kẻ thù chống lại chúng ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi cũng có thể sẽ là một lũ vô ơn.

Những người gần gũi, thân thiết nhất mà người ta gửi gắm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà con người có được rồi sẽ mất đi, thậm chí còn luôn mất đi đúng vào lúc ta cần nó nhất.

Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động dại dột. Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt, có thể sẽ là những kẻ ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận. Duy có một người bạn không vụ lợi mà con người có thể có trong thế giới ích kỷ này, người bạn không bao giờ bỏ rơi ta, không bao giờ vô ơn hay tráo trở, đó là chú chó của ta.

Nó luôn ở bên cạnh ta trong những lúc phú quý cũng như bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc đau ốm. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh dù gió đông giá rét hay bão tuyết vùi lấp, miễn sao được cận kề bên chủ. Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn cho nó.

Nó liếm vết thương của ta và những vết trầy xước mà ta phải hứng chịu khi va chạm với cuộc đời bạo tàn này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng, dù ta có là một gã ăn mày. Dù khi ta đã tán gia bại sản, thân tàn danh liệt thì vẫn còn chú chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may số phận hắt ta ngoài rìa xã hội, không bạn bè, không nơi ở thì chú chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được bảo vệ ta trước nguy hiểm, giúp ta chống lại kẻ thù...

Và khi trò đời hạ màn, thần chết đến rước phần hồn ta đi, để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, thì khi ấy, lúc tất cả thân bằng gia quyến đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ, vẫn còn bên nấm mồ của ta - chú chó cao thượng nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt buồn vẫn mở to cảnh giác, trung thành và trung thực ngay cả khi ta đã đi vào cõi hư vô!" 

Cảm ơn bạn nhậu và mấy cha nội mẹ ngoại, thật may mắn và vui mừng (hết biết) khi không thấy trên bàn nhậu có "rựa mận", trong tủ rượu của "dân chơi cầu ba cẳng" không có món "cao cẩu cốt".

Chúa sơn lâm, loài thú hung dữ nhất cũng có truyền thuyết kể rằng, Cọp đôi khi cũng biết trả ơn vì nhớ người đã cứu mạng đồng loại nó. 

Chuyện kể rằng: "Ở xóm làng heo hút, có bà Mụ vườn, thường đỡ đẻ làm phước, ở xứ nghèo chỉ nhận được hai tiếng cảm ơn, họa hoằn lắm mới có tí quà. Đêm nọ đang ngon giấc, bà mụ nghe tiếng cào trên liếp cửa, ngỡ rằng có ai cần mình, bà lên tiếng hỏi nhiều lần, nhưng không nghe đáp trả, tiếng cào cấu càng lớn và dai dẳng, bà mụ chống cửa lên. Tá hóa, sững sờ, trước mặt là con cọp to như con bò! Nhờ dấu hiệu hiền lành, phủ phục dưới chân, làm bà cũng định thần đôi chút, thoáng bàng hoàng chưa qua, con cọp xốc bà lên lưng, cõng thẳng vào núi, nó thả bà xuống bên con cọp cái, đang rên xiết, với cái bụng lớn chềnh ềnh. Vốn thạo nghề, nhanh trí, bà biết mình phải làm gì. Sau một hồi đem hết khả năng thi triển, chú cọp con chào đời, cọp mẹ ngủ thiếp... cọp bố cõng bà về lại nhà.

Mấy hôm sau, vào buổi sáng tinh mơ, vừa chống cửa lên, bà mụ thấy con heo rừng nằm dưới thềm nhà, bà biết ngay cọp đền ơn, rồi thỉnh thoảng lúc nhím, nai v.v... đó là những món quà, cọp đền ơn cho bà mụ, miền thôn dã."

Khi Cọp chết đi, hoặc bị con người "đuổi tận giết tuyệt - giết lầm hơn bỏ sót"giống chủ trương của HCM trong CCRĐ, chỉ để lấy bộ da trưng bày ở phòng khách cho nó có vẻ "hùng vĩ" và sang trọng. Xương cọp thì nấu cao hổ cốt để tráng dương bổ thận. v.v... Nếu có trí khôn, chắc Cọp cũng buồn cho "Nhân tình thế thái...". 

Chuyện Cọp trả ơn không biết có thật không, nhưng cũng đáng để suy ngẫm, sao cho xứng đáng với ân nhân của mình, nếu không trung thành được như loài chó, ít ra cũng không làm hại người mà mình đã thọ ơn như loài cọp. 

Một chuyện có thật về loài thú dữ, ai không may chạm mặt nó trong rừng, chắc chắn sẽ hồn phi phách táng, đó là sư tử. Nó hung dữ và đáng sợ đến độ con người dùng hình tượng đó để chỉ... "Sư tử Hà Đông". (Không phải ám chỉ "con mẹ lựu đạn" nha, mấy cha) 

"Năm 1969, Anthony và John Rendall, hai công dân Úc cư ngụ tại London thấy một con sư tử nhỏ nặng 35 cân nằm một cách tội nghiệp trong cũi tại một tiệm tạp hóa. Anthony và John đặt tên cho nó là Christian.

Một năm sau, chú sư sử Christian bắt đầu tăng vọt lên tới 185 cân, chủ của nó phải bỏ ra tới 30 bảng Anh một tuần để mua lương thực cho nó. Họ biết rõ là không thể nuôi nó mãi được, nhưng không biết phải làm sao. Họ được khuyên đưa chú sư tử đến Kenya (Châu Phi), đây được khẳng định là môi trường thích hợp cho chú sư tử cưng, Anthony và John đáp máy bay cùng với Christian về nhà mới của nó ở Kenya. Tuy sống tại London, họ vẫn ghé thăm Kenya vài lần để ngắm nhìn con sư tử yêu quý của mình từ xa.

Năm 1974, Adamson cho họ biết rằng Christian đã trở thành thủ lĩnh của đàn sư tử và ông ta không còn thấy nó xuất hiện suốt ba tháng nay, Anthony và John quyết định quay lại Kenya, mong sao có thể chào vĩnh biệt Christian lần cuối, mặc dù người ta khẳng định rằng để leo lên tới cương vị thủ lĩnh kia, Christian phải trở về với bản tính hoang dại của loài sư tử và cho dù họ có tìm ra nó thì nó cũng sẽ chẳng nhận ra họ. Lạ thay, đêm trước khi chuyến bay hạ cánh, chú sư tử Christian bỗng dưng xuất hiện và ngồi đợi ngoài doanh trại của các nhà tự nhiên học, cứ như là linh cảm cho nó biết rằng hai ông chủ cũ sắp đến thăm nó lần cuối cùng.

Đó cũng là lần cuối cùng mà người ta nhìn thấy nó. Tuy nhiên, sau khi đoạn video cảm động kia được upload lên YouTube, chắc chắn chú sư tử Christian sẽ không bao giờ bị lãng quên. 

Cuộc gặp gỡ của Christian và hai người bạn cũ đã làm rung động trái tim của hàng triệu người trên thế giới. Trái với suy đoán của nhiều người, khi thấy bóng dáng 2 người chủ cũ, Christian chạy nhanh đến và ôm chầm lấy họ. Chú sư tử chồm cả người lên, dùng hai chân trước ôm lấy từng người một, rúc vào họ như vẫn làm trong những ngày tháng thơ ấu... Không chỉ thế, Christian còn giới thiệu cho 2 người bạn cũ vợ của mình... Và trong khoảnh khắc đấy, không chỉ có tiếng cười mà còn có cả những giọt nước mắt vui sướng..." 

Nhìn ở nhiều góc độ, tất cả loài vật dù hung dữ tới đâu, độc hại đến cỡ nào, suy cho cùng cũng có ích cho con người nếu biết sử dụng đúng lúc và đúng chỗ, kể cả thực vật tưởng chừng nguy hiểm như loài hoa Anh Túc (Cây thuốc phiện) cũng được khoa học chế biến phục vụ con người trị bệnh và xoa dịu nỗi đau thể xác, chỉ có cộng sản là từ ngày có mặt nó trong thế giới loài người, chỉ mang đến thảm họa nghèo đói, đau buồn, chết chóc vì bản chất khát máu, và sở trường hận thù giai cấp của nó. Điều đó có thể lý giải vì sao người Nhật dựng tượng Nghĩa Khuyển để ghi nhận lòng trung thành của loài chó, thì tại Nga người dân kéo đổ sập tượng Lênin. Dù hắn cũng mang hình dáng con người nhưng ẩn bên trong là một tâm hồn què quặt, đui mù chân lý, hết sức hoang tưởng và tàn bạo, một thời là pháo đài của đảng cộng sản tại VN, đứng đầu là Hồ Chí Minh.

Hồ Chí Minh khi sống cũng như khi đã chết vẫn là tai họa hàng đầu đối với dân tộc Việt Nam.

Người xưa dạy: Ngọc bất trác bất thành khí - Nhân bất học bất tri lý. Thật vậy, ngày xưa con người muốn nên danh phận phải lều chõng đi thi - không thành công thì cũng thành nhân. Muốn công thành danh toại, thì phải miệt mài "sôi kinh nấu sử". Làm gì có chuyện ngọc bất trác bất thành khí, nhỏ không học lớn làm đại úy (mấy cha?). Vậy mà, không cần học nhiều, cứ theo cộng sản, cứ bắn giết dân lành, đặt mìn xe đò, gài bom khủng bố, giết người càng nhiều sẽ được làm quan to, thậm chí còn leo lên tới chức chủ tịch nước, thủ tướng, tổng bí thư, rồi nào là bộ trưởng quốc phòng tá lả, mà không cần học hành gì ráo trọi, điển hình như tên cộng sản Nguyễn Tấn Dũng với thành tích 51 năm "đi theo đảng", trở thành nhân vật bất khả xâm phạm, khi cả nước ai cũng biết hắn là trùm tham nhũng, làm nghèo đất nước, cộng sản cấp cao như chủ tịch nước, tổng bí thư cũng không dám chỉ đích danh, chỉ dám gọi gọi là đồng chí X?. Thiệt ngán ngẩm cho miền Nam khi bị cộng sản dùng vũ lực buộc phải nối gót miền Bắc, tiến nhanh, tiến mạnh, tiến (ớn lạnh) lên thiên đàng xã nghĩa, mà theo lời Nguyễn Phú Trọng đến hết thế kỷ này không biết có hay chưa. 

Hơn 40 năm trôi qua từ khi chấm dứt chiến tranh bom đạn, đồng minh phản bội, VNCH bị bức tử, thì cuộc chiến ý thức hệ vẫn còn đó, giữa quốc gia và cộng sản, lòng người ly tán, đất nước bị tàn phá nặng nề, Tàu cộng tha Hồ vào, ra VN như vào nhà thổ có sẵn những tên điếm chính trị hết lòng phục vụ bằng mồm. Nhìn thành tựu phát triển đến tởm lợm, dưới sự lãnh đạo tồi tệ của đảng, sức phát triển, thu nhập bình quân đầu người, còn thua cả Kampuchea và Lào, đến người Mẹ khi thay tã cho con, dù muốn hay không, phải buộc luôn vô tã lót của con số tiền 26 triệu đồng nợ công, xem như quà tặng của bác & đảng chúc mừng bé cất tiếng "cười thầm" thay cho tiếng khóc chào đời. Lãng mạn chút xíu thì cứ xem như "gia tài của mẹ" cộng sản để lại cho con dân. Chính những nghịch lý đến cây cột đèn mà biết đi, nó cũng chạy trốn cộng sản. 

Buộc người dân phải nghĩ đến vai trò của HCM và đảng cộng sản trong cái gọi là"giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước". Theo các tài liệu khả tín, kể cả tài liệu do người từng theo cộng sản viết ra thì HCM là bậc thầy lưu manh chính trị, tay sai QTCS do chính Hồ thú nhận, truyền bá CNCS với tham vọng cuồng xuẩn rằng sẽ có một thế giới đại đồng, Hồ thích làm anh hùng trên lưng dân tộc, kể cả bán đứng cụ Phan Bội Châu cho thực dân Pháp, người từng cưu mang giúp đỡ Hồ khi mới đến Pháp, Hồ thích thân xác phụ nữ nhưng không muốn trách nhiệm, sẵn sàng từ bỏ và sát hại sau khi Hồ đã thỏa mãn thú tính. 

Khi cướp chính phủ Trần Trọng Kim xong, Hồ lập tức thanh trừng các đảng phái không theo cộng sản, kể cả đồng chí, đồng đảng, đồng bọn nếu ai dám trái ý Hồ để giành quyền lực tuyệt đối, nắm quyền sinh sát toàn dân với sự hỗ trợ của cộng sản Nga - Tàu, thực hiện một chuỗi tội ác tày trời, mỗi khi nghĩ đến phải rùng mình vì sự dã man của nó, thật khó tin Hồ cũng là một con người. 

Làm sao có thể tưởng tượng một ông chủ tịch nước cộng sản Hồ Chí Minh, mới có 58 tuổi đầu, gặp ai cũng tự xưng là "Bác", kể cả với những người đáng tuổi ông bà, cha mẹ của nó, còn phạm thượng khi thăm đến Kiếp Bạc, chỉ mặt Vua Hùng"bác anh hùng, tôi cũng anh hùng" !?. Làm sao có thể tưởng tượng trên thế gian này, có kẻ vô ơn đến độ lấy bút danh CB, viết báo đấu tố bằng những lời kết án nặng nề kiểu ngậm máu phun người, để có cớ ra lệnh xử bắn chính đại ân nhân của nó và đồng bọn? Vô đạo hơn, Hồ còn bịt râu đến xem thuộc hạ bắn ân nhân của nó ra sao, Chắc Hồ sẽ vui thích khi thấy thuộc hạ cộng sản dùng chân đạp xác bà Nguyễn Thị Nam (Cát Hanh Long) vào quan tài vì quá chật so với xác người xấu số.

Trong bài viết trước, Hồ Chí Minh là thế đấy! Kẻ viết bài này đã mượn ý của các tác giả để chỉ ra sự cùng hung cực ác của Hồ, ngày nào còn thở sẽ phải còn nhắc lại, cũng như nguyền rủa Hồ cùng đồng bọn của hắn. Phải lưu truyền tội ác cộng sản vào sử sách, để đời đời con cháu người VN luôn nhớ, đã có một thời người VN sống còn thua con vật dưới sự độc tài toàn trị của đảng cộng sản, không được phép quên giống như tội ác của giặc Tàu, một ngàn năm Bắc thuộc, phải luôn ghi nhớ mà xa lánh loài quỷ dữ cộng sản khát máu, dù chúng cũng mang hình dáng con người.

Tội ác Hồ Chí Minh sát hại 172.008 dân lành trong CCRĐ là câu chuyện có thật. Hồ công khai khóc xin lỗi đồng bào miền Bắc, tuyên giáo cộng sản không thể chối cãi và đã thừa thừa nhận vì nhân chứng sống còn đó, bằng chứng còn đầy. Thế quý ông bà tuyên giáo cộng sản moi móc ở đâu ra thứ gọi là "tấm gương đạo đức" nơi một tên giết người hàng loạt để tung hê và nhồi sọ người dân? Nhìn ở góc độ rộng, hàng hàng, lớp lớp giáo $ư. tiến $ĩ, $ử gia bị cộng sản nhồi sọ từ lúc còn ngồi bô thì có thể hiểu được vì sao họ u mê và ngu muội đến vậy. 

"Thước đo của mức độ bị tẩy não

Mức độ bị tẩy não cũng có mức trầm trọng khác nhau. Một người bị tẩy não hoàn toàn sẽ không còn khả năng để đánh giá sự thật. Sự kiện và bằng chứng không có nghĩa gì với họ. Yuri Alexandrovich Bezmenov phát biểu từ kinh nghiệm ở Liên Xô “Ngay cả mang anh ta tới tận Liên Xô và chỉ cho anh ta thấy trại tập trung, anh ta cũng không tin... cho đến lúc anh ta bị đá ngay vào đít, khi giày đinh đạp lên anh, rồi anh ta mới hiểu. Nhưng không phải trước đó. Đó là thảm kịch của trình trạng bị băng hoại về đạo đức trong con người.” Nhiều người Việt Nam hiện nay vẫn chịu đựng mức độ tẩy não trầm trọng như vậy.

Tuy nhiên, cũng có những người bị tẩy não ở mức độ thấp hơn. Họ thấy được những hiện tượng sai trái, những bất công, tiêu cực của chế độ nhưng vẫn “chấp nhận đặc ân để sau đó tuân hành”, vẫn cho rằng “chống lại chỉ là hành động vô ích”, vẫn “trải qua nhiều chục năm tuân phục thành một thói quen”, và vẫn nghĩ rằng “phản kháng chỉ làm thiệt hại cho lòng tự trọng hơn là việc đầu hàng có điều kiện” đúng như các điểm mà nhà xã hội học Albert D. Biderman đã liệt kê. Điều đó cho thấy, trên thế giới, chủ nghĩa CS chỉ là một bóng ma hãi hùng của quá khứ, các dân tộc từng bị CS cai trị từ Âu sang Á đã thức tỉnh sau bảy mươi năm chịu đựng chủ nghĩa tàn bạo nhất lịch sử loài người nhưng tại Việt Nam vẫn còn nhiều người bị tẩy não. Giống như đảng CS không bao giờ thừa nhận đã và đang tẩy não cả dân tộc, không ai muốn thừa nhận mình bị CS tẩy não." (Bàn về tẩy não - Trần Trung Đạo)

Đáng trách và cũng đáng lên án nhất, và cũng đừng bao giờ quên, chính là những tên ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản. Được chính thể miền Nam VNCH cưu mang, cho ăn học thành tài. Làm ông này bà nọ, có địa vị cao trong xã hội, không biết ơn thì thôi, lại tráo trở, lật lọng, ngậm máu phun người, phản bội mảnh đất cưu mang chúng và gia đình với đầy đủ tất cả quyền làm người mà chúng được thụ hưởng, nhẫn tâm rước giặc cộng sản tàn phá miền Nam, giết hại đồng bào vô tội. Để sau cùng khi thấy sự thật phũ phàng, cũng không dám lên tiếng nói ra rằng mình bị cộng sản lừa, thì làm sao có can đảm tố cáo tội ác cộng sản. Còn nỗi nhục nào lớn hơn đối với những người được xã hội trọng vọng một thời? 

Tương tự như vậy, những kẻ chạy trốn cộng sản sau 1975 bằng tất cả mọi ngã đường, mấy chục năm sau vì cái bả phù vân, tiếp tục ăn cơm cờ hoa (Hoa Kỳ) để thờ quỷ đỏ Ba Đình. Thật khó hiểu, cần sống bao lâu để trưởng thành nhân cách? Cần học tới đâu để xứng đáng và không xấu hổ khi dạy con cháu rằng không được nói láo, không làm chứng gian, phải luôn sống tử tế với mọi người? 

Và, cần học tới đâu để có thể phân biệt giữa con người và con vật? Tuy là thường dân lao động nghèo ít học, nhưng chúng tôi đã và sẽ còn quyết tâm vạch mặt chỉ tên bất kỳ kẻ nào nói láo, bưng bô bằng miệng cho cộng sản để nói điều xằng bậy. Sự thật phải được đặt về đúng vị trí lịch sử của nó, dù cái giá có thể phải trả bằng máu. 

Sài Gòn 17.09.2015


________________________________________

Tài liệu tham khảo:

- Những lừa đảo lịch sử của Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt Nam. Tác giả Cao-Đắc Tuấn. http://danlambaovn.blogspot.com/2014/10/nhung-lua-ao-lich-su-cua-ho-chi-minh-va.html

- Hồ Chí Minh Tự Thú: Tôi Là Nhân Viên Lãnh Lương Của Quốc Tế Cộng Sản - Thực Hiện Các Công Tác Bành Trướng Chủ Nghĩa Cộng Sản Do Quốc Tế CS Giao Phó Với Lương Công Tác: 100 Mỹ Kim/tháng. (năm 1924). Hồ Chí Minh Toàn Tập - tập 2.http://www.vietnamexodus.info/vne/modules.php?name=News&file=article&sid=452

- T.T. Tưởng Giới Thạch của Đài Loan nói : “Việt nam phải mất 100 năm nữa mới có được người như ông Diệm”.

- Duyệt lại sự thật lịch sử. Luật Sư Nguyễn Hữu Thống.http://danlambaovn.blogspot.com/2015/02/duyet-lai-su-that-lich-su.html

- Sự Thật cuối cùng đến quá trễ!. Tác giả Phan Nhật Nam.http://www.rfa.org/vietnamese/ReadersOpinions/bandocviet-pnnam-091914-09192014115917.html

- Những lời phát biểu của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Tác giả Trần Quốc Việt.http://danlambaovn.blogspot.com/2013/11/nhung-loi-phat-bieu-cua-tong-thong-ngo.html#more

- Trong cuốn ‘Cold War Mandarin. T/g Jacobs Không ưa Diệm vẫn khen Ông là người vô vị Lợi.http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2013/11/131102_why_remember_president_diem.shtml (Bản Tiếng Anh:http://www.goodreads.com/book/show/937662.Cold_War_Mandarin)

- Đọc Lại Di Chúc Hồ chí Minh! Tác giả Nguyễn Thái Hoàng.http://toquocvietnam.org/DiChucHoChiMinh.htm

- Cựu chiến binh Mỹ tố cáo tội ác của cộng sản. Tác Giả: Bill Laurie.http://saigonecho.com/news/index.php/lich-su-vn/chien-tranh-vn/hoi-ky/7110-cuu-chien-binh-my-to-cao-toi-ac-cua-cong-san

- Văn Hóa Đạo Đức Hồ Chí Minh. Văn hóa viết láo, nói láo. Tác giả Bút Sử.https://mousekeymakehistory.wordpress.com/2014/11/21/van-hoa-dao-duc-ho-chi-minh/

HCM đã từng dạy đảng viên, cán bộ rằng “cứ nói láo mãi rồi cũng có người tin là như vậy!” (Tôi Bỏ Đảng, Hoàng Hữu Quýnh, 2002, trang 251).motgoctroi.com/StLichsu/LSCandai/MVo/Bodang_02.htm

- Chân dung của một tên bồi bút. Tác giả Trần An Lộc.danlambaovn.blogspot.com/2014/.../chan-dung-cua-mot-ten-boi-but.ht...

- Bà Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm và ông Hồ chí Minh. Tác giả: Nguyễn Quang Duy. http://www.danchimviet.info/archives/12664/ba-cat-hanh-long-nguy%E1%BB%85n-th%E1%BB%8B-nam-va-ong-h%E1%BB%93-chi-minh-2/2010/07

- Hồ Chí Minh Và Cái Chết Của Nông Thị Xuân . Bức Thư Mật liên quan đến cuộc đời của Hồ Chí Minh (Lưu giữ tại văn phòng Chủ Tịch Quốc Hội Việt Nam).http://toiac.webs.com/hvnngthixun.htm

- Thư Tố Cáo Nguyễn Tấn Dũng Tham Nhũng, Giàu Nhất Châu Á. Một đảng viên CSVN mang tên Phan Văn Trung.http://tinhamburg.blogspot.com/2011/03/thu-to-cao-nguyen-tan-dung-tham-nhung.html

- Khủng bố: Xưa và nay. Tác giả Nguyễn Hội.www.danchimviet.info/archives/34392/khủng-bố-xưa-va-nay/2011/05

- Tôi ám sát người sắp làm thủ tướng Sài Gòn. Vũ Quang Hùng.danviet.vn/xa.../toi-am-sat-nguoi-sap-lam-thu-tuong-sai-gon-48833.html

- Những sự thật cần phải biết: "THỐNG NHẤT" - Xin đừng xảo ngôn! Tác giả Đặng Chí Hùng. http://danlambaovn.blogspot.com/2012/12/nhung-su-that-can-phai-biet-thong-nhat.html

- Hậu Quả Của Việc Hoa Kỳ Bỏ Rơi Đông Dương. Tác giả Giáo sư Robert F. Turner. Trung tâm an Ninh Luật Pháp Quốc Gia. Đại Học Luật Khoa Virginia & Học Viện Hải Quân. (Trích trong “những sự thật về Chiến Tranh Việt Nam)

- Cựu chiến binh tranh luận về chiến tranh Việt nam. Kính Hòa, phóng viên RFA.http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/debat-on-vn-war-by-vn-vet-08072014070151.html

"Ông Turner kết luận rằng sự bỏ rơi miền Nam Việt nam của Hoa kỳ là một sự xấu hổ trong lịch sử."

- HCM Bán Đứng Phan Bội Châu Cho Thực Dân Pháp Trên Đất Trung Hoa Năm 1925. Tác giả Mường Giang. http://motgoctroi.com/StLichsu/HCMbdPBC.htm

- Chúng Nó Giết Nhau hay việt cộng thanh trừng nội bộ do tác giả Đỗ Thông Minh biên khảo. https://muoisau.wordpress.com/2013/12/04/chung-no-giet-nhau-do-thong-minh/

- Hồ Chí Minh là thế đấy!!! danlambaovn.blogspot.com/2014/10/ho-chi-minh-la-ay.html

- Binh bài thơ xấc xược của Hồ trước vị anh hùng kiệt xuất của Dân tộc Việt Nam - Thánh nhân Hưng Đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn. Tác giả Phan Châu Thành.http://danlambaovn.blogspot.com/2014/05/binh-bai-tho-xac-xuoc-cua-ho-truoc-vi.html

Đèn Cù. Số Phận Việt Nam Dưới Chế Độ Cộng Sản. Tự Truyện Của Người Từng Viết Tiểu Sử Hồ Chí Minh. Tác giả Trần Đĩnh.http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvntnvn4n3n31n343tq83a3q3m3237nvn&AspxAutoDetectCookieSupport=1

- iBook Cải cách ruộng đất. "Vài năm sau ngày lên nắm chính quyền tại miền Bắc, đảng cộng sản Việt Nam đã cho thực hiện một cuộc cách mạng được chính những người phát động mô tả là “long trời lở đất”. Đó là cuộc cải cách ruộng đất. Thống kê chính thức cho biết là đã có 172.008 người bị quy vào thành phần địa chủ và phú nông, bị “đào tận gốc, trốc tận rễ” nghĩa là không bị xử bắn tại chỗ thì cũng bị lãnh án tù rồi chết trong nhà giam, rồi con cái bị truy bức đến ba đời sau."http://www.rfa.org/vietnamese/people_stories/land_reform-12022013161432.html

- Trò chuyện với một nhân chứng sống của Cải cách Ruộng đất. Nhà văn Trần Mạnh Hảo. www.voatiengviet.com/content/tro-chuyen...nhan.../2457370.html

- Bàn về tẩy não. Tác giả Trần Tring Đạo.http://danlambaovn.blogspot.com/2013/10/ban-ve-tay-nao.html


- Chú Chó Trung Thành HaChiKo

- Tượng Lê nin lớn nhất Liên Xô đã bị giật sập

- Câu chuyện cảm động về chú sư tử christian. https://www.youtube.com/watch?v=l-HsE0KEI8M)

- Mỗi người Việt đang gánh hơn 26 triệu đồng nợ công.http://www.thanhnien.com.vn/kinh-te/moi-nguoi-viet-dang-ganh-hon-26-trieu-dong-no-cong-587921.html