Wednesday, May 3, 2017

Chính thống hay nguỵ quyền

(Trình bày tại Montreal ngày 30-4-2017)

Trần Gia Phụng (Danlambao) - Từ năm 1945 cho đến nay, cộng sản (CS) luôn luôn giành chính nghĩa về phần mình, gọi Quốc Gia Việt Nam (QGVN) rồi Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) là “ngụy quân”, “ngụy quyền”… Bài nói chuyện nầy xin dựa vào lịch sử để xác định rõ ràng ai là chính thống và ai là ngụy quyền?

1. Định nghĩa 

Trong chữ “chính thống”, thì “chính” là “ngay thẳng”, “đích xác”; còn “thống” là “mối tơ”, giềng mối nối tiếp nhau. Nói chung, “chính thống” là dòng chính từ trước ra sau, từ trên xuống dưới. Ví dụ dòng chính của một dòng họ, một môn phái, một học thuyết. Trong chính trị, chính thống là sự tiếp nối chính thức từ đời trước qua đời sau, đúng theo luật định, tập quán, phong tục…

Trái với “chính” trong chữ “chính thống”, là “ngụy”. “Ngụy” có nghĩa là giả, không thật, không chính thống. Các nhà cầm quyền thường tự cho mình là chính và dùng chữ “ngụy” để chỉ những đối thủ chính trị, như ngụy triều, ngụy quyền, ngụy quân. Ví dụ gần nhứt trong lịch sử là nhà Nguyễn (vua Gia Long) gọi nhà Nguyễn (vua Quang Trung) là “ngụy triều”, “ngụy Tây”, “ngụy Tây Sơn” … 

Nhân viết về nhà Tây Sơn, sử gia Trần Trọng Kim bàn rằng: "Những người làm quốc sử nước Tàu và nước ta thường cứ chia những nhà làm vua ra chính thống và ngụy triều. Nhà nào, một là đánh giặc mở nước, sáng tạo ra cơ nghiệp, hai là được kế truyền phân minh, thần dân đều phục, ba là dẹp loạn yên dân, dựng nghiệp ở đất trung nguyên, thì cho là chính thống. Nhà nào, một là làm tôi cướp ngôi vua, làm sự thoán đoạt không thành, hai là xưng đế, xưng vương ở chỗ rừng núi, hay là ở đất biên địa, ba là những người ngoại chủng vào chiếm nước làm vua, thì cho là ngụy triều." (Trần Trọng Kim, Việt Nam sử lược, Sài Gòn, Nxb. Tân Việt, in lần thứ bảy, 1964, tr. 367, chương “Nhà Nguyễn Tây Sơn”.) 

Tuy vậy, có triều đại cầm quyền do đảo chánh, cướp ngôi, lúc đầu bị xem là ngụy triều, nhưng nhờ có công chống ngoại xâm hay xây dựng đất nước hợp lòng dân, nên được gọi là chính thống. Trái lại, có triều đại chính thống, nhưng về sau trở nên tàn bạo hoặc cầu viện ngoại bang, thì lại bị xem là ngụy triều.

Ngoài những tiêu chuẩn trên đây, ngày nay trên toàn thế giới, một chế độ được xem là chính thống khi được dân chúng chọn lựa qua một cuộc phổ thông đấu phiếu minh bạch, tự do dân chủ, xây dựng đất nước, tôn trọng dân quyền và nhân quyền, bảo vệ tổ quốc, chống ngoại xâm. Nói ngắn gọn, một chế độ chính thống là một chế độ “của dân, do dân và vì dân”.

2. Quan điểm của cộng sản

Trong cuộc chiến 1946-1954, lúc đầu CSVN gọi các đối thủ chính trị là “Việt gian”, “phản động”, “bù nhìn”, “tay sai thực dân Pháp”. Sau hiệp định E1ysée (8-3-1949), cựu hoàng Bảo Đại thành lập chính thể QGVN và thành lập Quân đội QGVN, thì CSVN gọi quân đội QGVN là “ngụy binh” và sau đó gọi quân đội VNCH là “ngụy quân”, chính thể VNCH là “ngụy quyền”.

Hồ Chí Minh (HCM) bắt đầu dùng chữ “ngụy binh” trong các bài báo từ năm 1951, đăng lại trong Hồ Chí Minh toàn tập, tập 6 (in lần thứ hai, Nxb. Chính Trị Quốc Gia, Hà Nội, 2000). 1) “Vận động ngụy binh”, ký tên Đ.X, báo Cứu Quốcsố 1851, 30-6-1951. (Tập 6, tr. 234.) 2) “Thư gửi các ngụy binh”, ký tên Hồ Chí Minh, báo Cứu Quốc, số 1915, 28-9-1951. (Tập 6 tr. 305.) 3) “Lời kêu gọi ngụy binh quay về với tổ quốc”, ký tên Hồ Chí Minh, báo Nhân Dân, số 32, 15-11-1951. (Tập 6 tt. 332-333.) …

Trong suốt cuộc chiến 1960-1975, và nhứt là sau 30-4-1975, ngày nào đài phát thanh và đài truyền hình CS cũng ra rả rêu rao và lên án “ngụy quân, ngụy quyền Sài Gòn”. Tuy nhiên, không phải CS tự tiện gọi đối thủ là “ngụy”, thì CS tự nhiên trở thành chính thống. Vấn đề là sự đánh giá của quần chúng, sự phán xét của lịch sử, dựa trên thành quả của nhà nước CS trong lúc nắm quyền lực.

Muốn đánh giá thật đúng thì phải qua thời gian thử thách. Nay đã hơn 40 năm sau ngày 30-4-1975, có lẽ là thời gian đã quá đủ để người Việt hiểu CS thấu tận “ngọn nguồn lạch sông”, để đánh giá chế độ CS. 

3. Trước năm 1975 

Xin bắt đầu khi chế độ CS mới thành lập. Sau khi Nhật đầu hàng Đồng minh ngày 14-8-1945, chính phủ Trần Trong Kim sụp đổ. Hồ Chí Minh (HCM) cùng mặt trận Việt Minh (VM) nổi lên cướp chính quyền ở Hà Nội, gởi điện yêu cầu vua Bảo Đại thoái vị. (Nhóm chữ “cướp chính quyền” do VM đưa ra.) 

Lúc đó, đại sứ Nhật ở Huế đề nghị giúp vua Bảo Đại dẹp VM, vì lực lượng Nhật ở Việt Nam còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, vì lòng yêu nước thương dân, vì muốn tránh nội chiến, vua Bảo Đại từ chối đề nghị của đại sứ Nhật, và tuyên chiếu thoái vị ngày 25-8, rồi làm lễ thoái vị ngày 30-8-1945, trao quyền cho VM, tạo thời cơ lịch sử rất thuận lợi, giúp HCM và VM thế kế tục chính thống hợp pháp trước quốc dân Việt Nam và cả chính trường quốc tế. 

Lúc đó, ít ai biết HCM và VM là cộng sản (CS), kể cả vua Bảo Đại. Trong “Tuyên ngôn độc lập” ngày 2-9-1945, HCM nói: “Khi Nhật đầu hàng Đồng minh thì nhân dân cả nước ta đã nổi dậy giành chính quyền, lập nên nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa…” Như thế là HCM tự hào rằng VM cướp chính quyền, chứ không phải do vua Bảo Đại trao lại, phủ nhận thiện chí của vua Bảo Đại, và phủ nhận luôn sự truyền thừa chính thức từ triều đình Huế mà vua Bảo Đại tượng trưng. 

Dù mới cầm quyền, HCM và VM để lộ ngay bản chất độc tài đảng trị. Vì vậy, khi thoát qua được Hồng Kông, và gặp lại Trần Trọng Kim vào tháng 8-1947, cựu hoàng Bảo Đại nói với Trần Trọng Kim: “Chúng mình già trẻ mắc lừa bọn du côn.” (Trần Trọng Kim, Một cơn gió bụi, Sài Gòn: Nxb. Vĩnh Sơn, 1969, tr. 146.) Ý kiến của Bảo Đại có thể xem là lời tuyên bố phủ nhận tất cả những gì mà trước đây vua Bảo Đại đã lầm khi tin tưởng giao quyền cho HCM. Đây là trường hợp mà trong dân gian thường nói là “trao duyên lầm tướng cướp”.

Qua việc HCM tự hào đã cướp chính quyền và việc cựu hoàng Bảo Đại nhận ra sai lầm vì đã trao quyền cho bọn du côn, thì VNDCCH chắc chắn không phải là chính thể kế truyền chính thống của nhà Nguyễn, hay của chính phủ Trần Trọng Kim.

Khi Pháp trở lui Việt Nam, HCM nhượng bộ Pháp để duy trì quyền lực, ký liên tiếp hiệp định Sơ bộ (6-3-1946) và Tạm ước (14-9-1946), công nhận sự hiện diện của Pháp ở Việt Nam. Dần dần, bị Pháp áp lực mạnh mẽ, HCM họp Trung ương đảng CS tại Vạn Phúc (gần Hà Nội) ngày 18 và 19-12-1946, quyết định tấn công Pháp, nhằm trốn chạy khỏi Hà Nội, và đổ gánh nặng chiến tranh lên vai dân tộc Việt.

Việt Minh thua chạy cho đến năm 1949. Khi Trung Cộng thành công ở Trung Hoa năm 1949, thì đầu năm 1950, HCM qua Tàu rồi qua Liên Xô cầu viện. Hồ Chí Minh qua Tàu cầu viện năm 1950 thì có khác gì bà thái hậu nhà Lê qua Tàu cầu viện năm 1788? 

Trong Đại hội 2 đảng CSĐD vào tháng 2-1951 tại Tuyên Quang, để đưa đảng Cộng Sản (CS) hoạt động công khai trở lại với danh xưng mới là đảng Lao Động (LĐ) do Stalin đặt, HCM phát biểu: "Về lý luận, đảng Lao Động Việt Nam theo chủ nghĩa Mác-Lênin...lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam.". (Nguyễn Văn Trấn, Viết cho Mẹ & Quốc hội, Nxb. Văn Nghệ [tái bản], California, 1995, tt. 150-152.) 

Chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Mao Trạch Đông hoàn toàn xa lạ đối với người Việt Nam, không nằm trong dòng văn hóa dân tộc cổ truyền chính thống. Ai cũng biết đây là loại chủ nghĩa không tưởng, không thể thực hiện được. Ngay cả những người hầu như đồng thời với NAQ, như hai nhà cách mạng Phan Châu Trinh, Phan Bội Châu và nhà văn Phan Khôi đều chỉ trích chủ nghĩa Mác-Lê. 

Khi khởi chiến năm 1946, VM rất cần giới trí thức tiểu tư sản để lôi cuốn quần chúng. Thời nào cũng vậy, trí thức tiểu tư sản là lớp người trung gian giữa nhà cầm quyền với quần chúng và là thành phần nòng cốt thúc đẩy tiến bộ xã hội. Tuy nhiên, khi được Trung Cộng viện trợ, VM khá vững, HCM theo chủ trương của Mao Trạch Đông, tiêu diệt giới trí thức tiểu tư sản bằng những phong trào rèn cán chỉnh quân, vì HCM và CS sợ giới nầy sẽ hướng dẫn quần chúng chống lại độc tài đảng trị CS, nên ra tay trước. 

Hồ Chí Minh còn học theo Mao Trạch Đông tổ chức những cuộc Cải cách ruộng đất kinh thiên động địa, gây chia rẽ dân chúng, gây căm thù giai cấp và làm cho bàn tay nông dân nhuốm máu đồng bào, không còn con đường rút lui, mà chỉ còn con đường duy nhất là phải nhắm mắt vâng phục CS.

Khi Trung Cộng gởi viện trợ qua giúp và nhất là gởi cố vấn qua điều khiển chiến tranh, thì VM tuân phục tuyệt đối sự lãnh đạo của cố vấn Trung Cộng. Cố vấn Trung Cộng chỉ đông thì đánh đông, chỉ tây bắc thì lên tây bắc, chỉ ngừng đánh để họp Genève thì lo họp, chỉ chia hai đất nước ở vĩ tuyến 17, thì tuân lệnh ngay lập tức. Tất cả những trận đánh lớn nhỏ của bộ đội VM, từ Đông Khê đến Điện Biên Phủ, đều nhờ khí tài và cố vấn Trung Cộng, do quân ủy Bắc Kinh chỉ huy. Võ Nguyên Giáp chẳng qua là đốc công chiến trường, còn Hồ Chí Minh là thư ký chiến trường cho đoàn cố vấn và quân ủy Bắc Kinh mà thôi.

Sau khi đất nước bị chia hai, Bắc Việt Nam cử người qua Bắc Kinh năm 1956 xin viện trợ nhằm đánh Nam Việt Nam. Lúc đó, Trung Cộng ra tuyên bố tự ý xác định hải phận của Trung Cộng là 12 hải lý, và khẳng định hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa (vốn của Việt Nam) thuộc chủ quyền của Trung Cộng. Để trả ơn Trung Cộng, Phạm Văn Đồng ký công hàm ngày 14-9-1958, với sự chuẩn thuận của HCM và đảng Lao Động, theo đó CSVN “ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc”. Như thế có nghĩa là CSVN nhượng hai quần đảo nầy cho Trung Cộng.

Chưa hết, trong cuộc chiến 1960-1975, Lê Duẩn còn khẳng định: “Ta đánh Mỹ là đánh cho cả Trung Quốc, cho Liên Xô.” (Nguyễn Mạnh Cầm (ngoại trưởng CSVN từ 1991 đến 2000) trả lời phỏng vấn BBC ngày 24-1-2013.) 

4. Thực tế đời sống

Một kinh nghiệm thực tế rất dễ nhận thấy trong chiến tranh, là khi CS tiến đánh đến đâu, thì dân chúng bỏ phiếu bằng chân ngay tức khắc, chạy khỏi đó, và trốn về phía Quốc Gia hay Việt Nam Cộng Hòa. Năm 1954, sau hiệp định Genève (20-7-1954), khoảng một triệu người bỏ nhà cửa, ruộng vườn di cư vào Nam. Ngày 30-4-1975, CS chiếm Nam Việt Nam, thì dân chúng tìm tất cả các cách trốn chạy ra khỏi nước.

Tuy chiến thắng ngày 30-4-1975, thống nhất lãnh thổ, nhưng CS không thống nhất được lòng dân và chủ nghĩa CS không chiến thắng được văn hóa miền Nam. Nói cách khác, do hoàn cảnh quốc tế, CS đã chiến thắng Việt Nam Cộng Hòa, nhưng CS không thể tiêu diệt được tinh thần Việt Nam Cộng Hòa. Bằng chứng là sau năm 1975, người Bắc vào Nam học theo văn hóa miền Nam, đọc sách miền Nam, nghe nhạc miền Nam, ăn bận theo kiểu người Nam, chở hàng từ Nam ra Bắc, nghĩa là miền Bắc được Nam hóa. Cách đây 10 ngày, một trung niên người Sài Gòn sinh trong thập niên 90 (dưới 30 tuổi), lớn lên dưới chế độ CS, đã trả lời đài RFA rằng: "Gọi là giải phóng miền Nam thì không hợp lý vì không thể nào một thằng nghèo đi giải phóng một thằng giàu.” (RFA, ngày 20-7-2017)

Sau năm 1975, CS đổi quốc hiệu là “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”. Đây là một cuộc áp đặt trắng trợn vì đại đa số dân chúng Việt Nam không theo CS. Số đảng viên CS từ trước đến nay luôn luôn dưới 10% tổng dân số Việt Nam.

Cho đến nay, tức hơn bốn mươi năm sau ngày 30-4-1975, đảng CS vẫn không thay đổi bản chất độc tài, đảng trị, toàn trị. Ngày nay, nguyên tắc nầy được đảng CS thể hiện công khai bằng điều 4 hiến pháp rất nổi tiếng mà hầu như ai cũng biết.

Để có thể đứng vững, sau năm 1975, CSVN dựa vào Liên Xô cho đến năm 1990. Khi Liên Xô sụp đổ, CSVN thần phục Trung Cộng. Cho đến nay, chưa ai biết nội dung hội nghị Thành Đô (Trung Hoa), trong hai ngày 3 và 4-9-1990 giữa CSVN với Trung Cộng. Chỉ biết sau hội nghị nầy, CSVN nhục nhã ký hai hiệp ước liên tiếp: 1) Hiệp ước về biên giới trên đất liền Việt Nam - Trung Quốc ngày 30-12-1999, nhượng cho Trung Cộng ải Nam Quan, một nửa thác Bản Giốc, một số diện tích đất biên giới. 2) Hiệp ước phân định lãnh hải ngày 25-12-2000, mất vào tay Trung Cộng 10,000 km2 mặt biển Vịnh Bắc Việt. 

Về kinh tế, cũng sau ngày 30-4-1975, do chính sách kinh tế chỉ huy, Việt Nam càng ngày càng suy sụp. Sợ nội loạn xảy ra, tuy vẫn cương quyết giữ vững nguyên tắc độc quyền chính trị, nhưng từ năm 1985, CS bắt đầu thay đổi về kinh tế, hội nhập vào nền kinh tế thế giới. Do CS mới ứng dụng kinh tế thị trường, cơ chế lỏng lẻo, các doanh nghiệp nhà nước (công ty quốc doanh) được ưu đãi, vay vốn ngân hàng nhà nước dễ dàng, tài sản chung không ai quý. Nạn tham nhũng bùng nổ mạnh mẽ. Cán bộ CS cấu kết với nhau thành những nhóm lợi ích trong chính quyền, liên hệ đến các thế lực chính trị. Những nhóm lợi ích nầy va chạm nhau, tranh ăn hối lộ, tranh chấp quyền lợi, đưa đến chia rẽ trong nội bộ CSVN.

Tham nhũng tràn lan từ lớn đến nhỏ, từ trên xuống dưới, trong tất cả các ngành của nhà nước, nặng nhứt là ngành công an, nhà đất, hải quan. Tham nhũng chẳng những cướp nhà, cướp đất, mà còn bán đất cho ngoại bang, tạo ra những tệ nạn khủng khiếp như vụ bauxite ở Cao nguyên Trung phần, và nhất là vụ Formosa gây ô nhiễm độc hại về lâu về dài, làm cho dân chúng điêu đứng. 

Cộng sản thường tự hào là đã mở các cuộc cải cách ruộng đất để chia đất cho người nghèo. Ngày nay, CS cướp đất của người nghèo, bán cho công ty nước ngoài hay cho công ty nước ngoài thuê dài hạn, dài hơn cả thời hạn cho nông dân thuê đất. Dân chúng bị cướp nhà, cướp đất, mất hết đất đai mưu sinh, nên liều chết tranh đấu bảo vệ đất, khiếu nại, kiện tụng hằng ngày, tạo thành phong trào dân oan trên toàn quốc.

Tiếp xúc với cử tri quận 4 TpHCM (tức Sài Gòn cũ) ngày 3-12-2014, Trương Tấn Sang (chủ tịch nhà nước CS 2011-2016) phát biểu: “Hiện tham nhũng không còn đứng riêng lẻ, mà trở thành bè cánh bao che cho nhau.” 

Nguyễn Phú Trọng (tổng bí thử đảng CS từ 2011) ví von tham nhũng là giặc nội xâm, và đã phát biểu như sau khi tiếp xúc với cử tri quận Ba Đình, Hà Nội ngày 17-10-2016: “Chống ngoại xâm đã khó, chống nội xâm càng khó hơn vì là ta đánh vào ta.” (BBC tiếng Việt ngày 17-10-2016.) Ta đánh vào ta thì lấy ai phục vụ chế độ? Đảng CS bèn thả lỏng tham nhũng để cùng nhau bảo vệ chế độ CS. 

Đặc biệt, khi nhìn lại chế độ CS hiện nay, Nguyễn Phú Trọng đã thốt lên ngày 23-10-2013 tại quốc hội Hà Nội, nhân thảo luận về việc sửa đổi hiến pháp năm 1992:“Đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam chưa?” (Các báo Internet ngày 24-10-2013.) Sao ngụy vậy? Không hoàn thiện được, sao buộc dân Việt phải theo? 

Trong khi đó, nhờ internet, nhờ thông tin, sách vở từ nước ngoài tràn vào, dân chúng càng ngày càng thấy rõ bản chất gian tham của CS. Từ đó dân chúng khinh thường cán bộ CS, không còn sợ sệt CS như trước nữa. Cách đây hơn 40 năm, không ai có thể tưởng tượng nổi là có những cuộc biểu tình hàng chục ngàn người chống đối CS. Cũng không ai có thể tưởng tượng hàng ngày, người dân công khai nguyền rủa chế độ, cán bộ, công an khắp nước, được đưa lên Internet hoặc face book, You tube…

5. Quan điểm của dân chúng

Sau những kinh nghiệm lịch sử và sau những kinh nhiệm bản thân, dân chúng Việt Nam ngày nay đã nhận định rõ ràng ai là chính thống, ai là ngụy quyền. Nhận định nầy gồm hai phần:

a) Thứ nhứt, dân chúng bất mãn đối với chế độ CS: Hiện nay, ngày nào cũng có những cuộc biểu tình, kiện tụng, phản đối từ thành phố đến nông thôn trên toàn quốc. Các biểu ngữ trong các cuộc biểu tình thật đầy đủ ý nghĩa: “Đảng CSVN 1 tập đoàn tội đồ có tổ chức. Mục đích chỉ là để áp bức bóc lột hút máu dân Việt.”Hoặc “Đảng Cộng sản, còn chế độ công an trị dân ta còn mất hết quyền làm người.”


Sinh viên Lê Trung Thành đã viết: "Các anh ơi! Các chị ơi! Các mẹ ơi! Còn cờ đỏ sao vàng thì không bao giờ có độc lập, tự do, hạnh phúc.” (đăng trên các web site13-03-2009.) Càng ngày, các cuộc biểu tình càng mạnh mẽ, như vụ Fomosa ở Ha Tĩnh, vụ xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức ở Hà Nội.

Trên đây chỉ là một vài ví dụ đơn sơ về việc đánh giá của quần chúng đối với chế độ CS. Còn một kho tài liệu lớn lao chưa được đề cập đến trong bài nầy. Đó là sách báo, hồi ký của những nhà văn, những cán bộ hưu trí, từng một thời theo CS, mà “Đến già mới chợt tỉnh”. (Tên tác phẩm của Tống Văn Công). Ví dụ Dương Thu Hương, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Hộ, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên … 

b) Thứ hai, phản ứng tâm lý tự nhiên của người dân là càng chống đối CS thì càng nhớ lại chế độ trước CS, tức Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Những người lớn tuổi đã từng sống dưới thời VNCH thì tiếc nuối một thời tự do dân chủ đã qua. Dân chúng Bắc Việt Nam và giới trẻ trên toàn quốc sinh sau năm 1975, chưa biết về VNCH, nhưng nhờ Internet, nên có cơ hội tìm hiểu VNCH, so sánh với chế độ CS, thì họ mới nhận chân được giá trị của VNCH. Thế là VNCH bắt đầu sống lại trong lòng dân chúng. 

Từ đó, khắp nước Việt Nam, kể cả Hà Nội và các tỉnh Bắc Việt Nam, xuất hiện lá Cờ vàng ba sọc đỏ, biểu tượng của Việt Nam Cộng Hòa, tung bay trong các buổi lễ tưởng niệm, trong các cuộc biểu tình. Cả những bản hùng ca, những bản nhạc vàng VNCH, được hát vang trong các cuộc tập họp đông người, ngay cả trên đường phố Hà Nội. Đây chính là biểu hiện ước mơ thầm kín của dân chúng trong nước, mong đất nước được sống như thời VNCH thuở trước. Tự do, dân chủ, tự hào dân tộc, cương quyết bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ. Ước mơ nầy chính là ý dân, lòng dân.

Một người dân Hà Nội đã viết: “Người ta gọi các anh là “quân ngụy”,/ Bởi các anh là lính Việt Nam Cộng Hòa./ Nhưng tôi gọi các anh là liệt sĩ,/ Bởi các anh ngả xuống vì Hoàng Sa.” (http://phanduykha.wordpress.com, Phan Duy Kha, “Sẽ có một ngày lấy lại Hoàng Sa”, 14-1-2014.) 

Sinh viên Nguyễn Viết Dũng, người Nghệ An, học đại học Hà Nội, bị bắt trong cuộc biểu tình ở hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội) vì anh bận áo quần quân nhân VNCH. Sau 15 tháng tù giam, ngay khi bước ra khỏi nhà tù, Dũng bận áo trắng, trên ngực mang cờ Việt Nam Cộng Hòa, trên tay xăm hai chữ SÁT CỘNG. 

Kết luận

Nếu muốn viết đầy đủ vấn đề chính thống hay ngụy quyền ở Việt Nam trong cuộc chiến vừa qua, thì có thể cả một quyển sách cũng chưa đủ, nhưng ở đây thời gian không cho phép, nên bài nầy chỉ phác thảo sơ lược những nét chính của vấn đề. 

Vấn đề chính thống hay ngụy quyền không phải tự biên tự diễn như CS mà được. Cộng sản chỉ giỏi to miệng tự đề cao và to miệng vu khống người khác. Việc thẩm định chính thống và ngụy quyền sẽ do lịch sử phán xét, dựa trên nền tảng dân ý.“Trăm năm bia đá thì mòn,/Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.” Bia miệng chính là dân ý lưu truyền qua hàng ngàn năm lịch sử. 

Dân ý ở trong nước hiện nay như thế nào thì mọi người đều đã biết, khi các cuộc biểu tình đòi quyền sống, đòi tự do dân chủ, đòi dân quyền và nhân quyền, chống Trung Cộng, phản đối chế độ CS, hằng ngày được phổ biến lan tràn trên Internet. 

Những biểu ngữ, những khẩu hiệu của dân chúng cho thấy cộng sản chỉ là một chế độ hành dân, hại dân và phản dân. Điều nầy không có gì là lạ, vì chế độ CS dựa trên chủ thuyết Mác-Lê, mà ngày nay, ai cũng biết chủ thuyết Mác-Lê chỉ là một ngụy thuyết. Ngụy thuyết Mác-Lê sinh ra ngụy đảng CS và ngụy quyền CS. 

Ngược lại, cũng trong các cuộc biểu tình, các lễ tưởng niệm, các cuộc tụ họp của dân chúng, ý dân, lòng dân được thể hiện qua sự xuất hiện của lá Cờ vàng ba sọc đỏ, biểu tượng của Việt Nam Cộng Hòa, hiện đang bị CS cấm đoán. Cấm đoán thì cấm đoán, nhưng làm sao cấm được ý dân, ngăn được lòng dân.

Vì nhiều lý do phức tạp, Việt Nam Cộng Hòa đã thất bại trong cuộc chiến vừa qua, nhưng sau cơn gió bụi trong thời chiến làm mờ mịt thức mây, ngày nay mọi người đều sáng mắt ra, mới hiểu ra vấn đề, và ước mơ Việt Nam Cộng Hòa trở lại. Việt Nam Cộng Hòa tuy chưa hoàn hảo, nhưng nhân bản, dân chủ, tam quyền phân lập rõ ràng, cương quyết bảo vệ lãnh thổ, chống ngoại xâm. (Ở Việt Nam có chuyện tiếu lâm là mấy ông thầy bói mù cũng sáng mắt ra sau năm 1975.) 

Ý dân, lòng dân là nền tảng để lịch sử phán xét. Với nền tảng ý dân và lòng dân hiện nay như thế, rõ ràng Việt Nam Cộng Hòa mới đúng là chế độ chính thống trong cuộc chiến vừa qua. Lòng dân ước mơ, lòng dân mong đợi, thì trước sau gì Việt Nam Cộng Hòa cũng sẽ có ngày trở lại. Hiện tình rối loạn trong nước cho thấy ngày đó sẽ không xa.

(Montreal, 30-4-2017)


Sau thảm hoạ Formosa, nhà cầm quyền tiếp tục cho xả thải ra biển

Bạn đọc Danlambao - Nhà cầm quyền tại Thanh Hóa đã ký quyết định cho cho phép Công ty TNHH Lọc hóa dầu Nghi Sơn xả nước thải vào biển thuộc khu vực xã Hải Yến, huyện Tĩnh Gia, Thanh Hóa. Thời hạn có hiệu lực là từ 1-5-2017 đến hết 28-2-2018.

Quyết định này đã cho phép Công ty Lọc hóa dầu Nghi Sơn xả một lưu lượng 500m3 nước thải mỗi ngày vào môi trường biển và liên tục xả 24/24.

Tương tự như Formosa, các quan chức cộng sản chỉ "yêu cầu" công ty xả thải phải "tuân thủ các nội dung quy định của pháp luật về xả nước thải... thu gom, vận hành hệ thống xử lý nước thải theo đúng quy trình, công nghệ đã trình bày trong hồ sơ đề nghị cấp phép; bảo đảm các thông số chất lượng nước thải luôn đạt quy chuẩn cho phép... và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu vi phạm."

Trước khi có quyết định chính thức xả thải, từ ngày 18/3/2017 đã có hiện tượng nước biển đổi sang màu vàng nâu tại khu vực biển nơi nguồn nước thải của công ty này xả ra.
Ảnh từ internet.

Trong khi tiếp tục cho xả thải vào biển và tạo nguy cơ tàn phá môi trường, mặt khác nhà cầm quyền lại bòn rút người dân với "thuế bảo vệ môi trường".

Vào tháng trước Bộ Tài chính đã đề xuất nâng khung thuế đối với xăng dầu lên mức tối đa 8.000 đồng/lít trong Luật Thuế bảo vệ môi trường. Tuy nhiên, Bộ Tài Chính đã không trình bày rõ ràng nhu cầu gia tăng ngân sách được thực hiện và những đề án bảo vệ môi trường nào và dự trù kết quả ra sao. Ngược lại, phía Bộ Tài nguyên và Môi trường cùng với các quan chức cộng sản lại tiếp tục cho phép các công ty xả thải vào môi trường.
Dự án lọc dầu Nghi Sơn tại khu kinh tế Nghi Sơn, Thanh Hóa là một dự án có tổng mức đầu tư hơn 9 tỷ USD với công suất sản xuất 8,4 triệu tấn dầu thô trong một năm giai đoạn đầu và có thể lên đến 10 triệu tấn dầu thô một năm sau đó. Dự án này được hưởng ưu đãi thuế thu nhập doanh nghiệp 10% trong suốt thời gian 70 năm. Hiện nay dự án đang đứng trước nguy cơ phải bù lỗ khoảng 3.500 tỷ đồng/năm trong 10 năm đầu và chất lượng đầu ra không đạt tiêu chuẩn Việt Nam áp dụng từ năm 2017.

04.05.2017

Côn an Q.2 thành Hồ điều tra và phản bác vụ côn đồ hành hung chị Lê Mỹ Hạnh có tính chính trị

CTV Danlambao - Nguyễn Sỹ Quang, đại tá côn an, Trưởng phòng tham mưu kiêm người phát ngôn của côn an Hồ Chí Minh cho biết là côn an Q.2 đang xúc tiến điều tra việc côn đồ hành hung 3 phụ nữ và sau đó tung clip lên mạng.

Thủ phạm chính của vụ này và cũng là kẻ tung clip lên mạng, xác nhận những hành vi côn đồ của mình là Phan Sơn Hùng, ngụ tại 11/4 Lê Đức Thọ, P.16 Gò Vấp.

Phan Sơn Hùng
Nạn nhân là 3 người phụ nữ đã bị Phan Sơn Hùng cùng một lũ côn đồ ập vào phòng, dùng hơi cay xịt vào mặt, đánh đạp dã man và gây thương tích trầm trọng. Một trong những nạn nhân là chị Lê Mỹ Hạnh - một công dân yêu nước hoạt động bảo vệ môi trường và nhân quyền.

Chị Lê Mỹ Hạnh sau khi bị hành hung
Trong clip chiếu lại toàn bộ cuộc hành hung phụ nữ, có đoạn tên côn đồ đá vào mặt nạn nhân và nói "phản động". Trên FB cá nhân của tên côn đồ Phan Sơn Hùng, tên này nói "Màn chào mừng thành viên cờ vàng 3 sọc đỏ Lê Mỹ Hạnh tại đất Sài Gòn! Còn thằng 3 que nào muốn xuyên tạc, kích động, lăng mạ lãnh tụ, bạo loạn lật đổ nữa thì cứ lên tiếng." Bên cạnh đó là những đoạn clip do Phan Sơn Hùng tự thâu và phổ biến đã thừa nhận hắn là một trong những kẻ đã hành hung 3 người phụ nữ và những đoạn clip này đều mang màu sắc chính trị.

Trước những sự việc rành rành như thế, Nguyễn Sỹ Quang vẫn phản bác vụ việc này mang màu sắc chính trị. Có lẽ côn an cùng với đám dư luận viên của đảng đang tìm cách lèo lái, xuyên tạc vụ hành hung chính trị này sang một vở kịch cướp của, hoặc đánh ghen và phi chính trị.

Nguyễn Sỹ Quang
Bên cạnh Phan Sơn Hùng, tham gia vụ hành hung 3 phụ nữ trên còn có Nguyễn Việt Sin, tự xưng là đội trưởng 1 nhóm “hiệp sĩ” hoạt động tại thành Hồ. Trao đổi với báo chí lề đảng, Sin khẳng định là hoàn toàn không liên quan đến vụ việc, không biết những nạn nhân là ai. 

Tuy nhiên, sau khi sự việc bùng nổ và dư luận phẫn nộ, Nguyễn Việt Sin đã nhắn tin năn nỉ chị Lê Mỹ Hạnh nói giúp rằng hắn không có liên quan đến vụ tấn công chị ấy và hứa sẽ giúp chị Hạnh điều tra những ai tấn công chị.

Đồng thời tên côn đồ đội lớp hiệp sĩ này cũng nói với chị Hạnh là chị cần khai thêm với côn an là chị bị mất tiền, mất của sau khi bị tấn công.

Nguyễn Việt Sin
Rõ ràng là cả côn đồ lẫn côn an đang tìm mọi cách để gỡ vụ hành hung chính trị này thành một vụ cướp bình thường.

04.05.2017



__________________________________

Bài liên quan đã đăng:

- Bạo lực đã được chọn để bảo vệ chế độ cộng sản
http://danlambaovn.blogspot.com/2017/05/bao-luc-uoc-chon-e-bao-ve-che-o-cong-san.html

- Yêu cầu công an bắt giữ và truy tố những kẻ đã hành hung chị Lê Mỹ Hạnh và bạn của chị
http://danlambaovn.blogspot.com/2017/05/yeu-cau-cong-bat-giu-va-truy-to-nhung.html

- Nếu bạn im lặng thì ai sẽ nói?
http://danlambaovn.blogspot.com/2017/05/neu-ban-im-lang-thi-ai-se-noi.html

- Những kẻ hành hung Lê Mỹ Hạnh là sản phẩm của một chế độ khốn nạn
https://danlambaovn.blogspot.com/2017/05/nhung-ke-hanh-hung-le-my-hanh-la-san.html

- Chị Lê Mỹ Hạnh tường trình lại việc bị hành hung
https://www.youtube.com/watch?v=Xb-jsVanagY

- Cận cảnh côn đồ hành hung chị Lê Mỹ Hạnh
https://www.youtube.com/watch?v=D6_WB0pIOG8

- Chị Lê Mỹ Hạnh bị hành hung
https://danlambaovn.blogspot.com/2017/05/chi-le-my-hanh-bi-hanh-hung.html

Đinh La... Thăng cũng nhanh và Giáng cũng lẹ!?

Người Quan Sát (Danlambao) - ...Phải chăng phe nhóm Nguyễn Phú Trọng đã khống chế được đa số các UVTƯĐ? Và vì thế nên Đinh La Thăng đã chọn con đường "tự Giáng"? Câu hỏi được đặt ra là nếu thật sự như vậy thì Nguyễn Phú Trọng có để cho tên đàn em thân tín của Nguyễn Tấn Dũng được hạ cánh an toàn, hay sẽ truy cùng diệt tận Đinh La Thăng? Và sau Thăng liệu có đến phiên Dũng?...

*

Sau khi phe nhóm Nguyễn Phú Trọng bắn pháo lệnh cho việc kỷ luật Đinh La Thăng thì số phận của ông này sẽ nằm trong tay 200 ủy viên TƯĐ của Ban chấp hành TƯ đảng CS. Những kẻ này sẽ bỏ phiếu kín, quyết định khiển trách, cảnh cáo, cách chức và nặng nhất là khai trừ khỏi đảng.

Cho đến nay đã có 3 ủy viên BCT của đảng CS đã bị thi hành án kỷ luật. Đó là Trần Xuân Bách bị cách chức Ủy viên Bộ Chính trị và các chức vụ trong Đảng; Nguyễn Hà Phan bị khai trừ khỏi đảng và bãi nhiệm chức vụ Phó chủ tịch Quốc hội, đại biểu Quốc hội; Trương Tấn Sang bị kỷ luật với hình thức khiển trách.

Tuy nhiên, theo thông tin từ FB Lê Nguyễn Hương Trà thì vào Đại hội trù bị cho Hội nghị TƯ 5, diễn ra vào 3.5.2017 tại Hà Nội thì Đinh La Thăng đã xin thôi chức Bí thư Tp. HCM và rút khỏi Bộ Chính Trị. (1)

Trước đó cũng có tin Đinh La Thăng đã làm một bản tường trình 20 trang gửi đến các UVTƯĐ nhằm trình bày nhưng văn phòng TƯ đảng đã có công văn hỏa tốc yêu cầu các ủy viên nếu nhận được thì không xem và gửi về Văn phòng TƯĐ để báo cáo cho Thường trực Ban Bí thư.

Phải chăng phe nhóm Nguyễn Phú Trọng đã khống chế được đa số các UVTƯĐ? Và vì thế nên Đinh La Thăng đã chọn con đường "tự Giáng"?

Câu hỏi được đặt ra là nếu thật sự như vậy thì Nguyễn Phú Trọng có để cho tên đàn em thân tín của Nguyễn Tấn Dũng được hạ cánh an toàn, hay sẽ truy cùng diệt tận Đinh La Thăng?

Và sau Thăng liệu có đến phiên Dũng? 

03.05.2017

Đứa nào sẽ trở thành chủ động Hồ?

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Cho đến bây giờ thì thiên cơ khả lậu cho thấy chú Thăng chỉ còn có con đường Giáng và sẽ khăn gói quả mướp lặng lẽ theo đàn anh Ba Ếch đi học... tập làm người tử tế. Vậy thì đứa nào sẽ được đảng loài sản cho thay thế chú Thăng lên làm chủ động Hồ để nắm đầu, nắm cổ, cai trị dân Sài Gòn?

Dưới sự lãnh đạo của tổng bí Lú, trong bối cảnh đồng chí đập đồng rận, phe ta phe địch chung chạ tùm lum trong đảng, để được leo lên làm chủ động Hồ phải có 2 tiêu chuẩn: người của Lú và là dân Bắc có lý luận.

Một người đáp ứng được cả 2 tiêu chuẩn này là...Tòng Thị Phóng, Ủy viên Bộ Chính trị và là Phó Chủ tịch đảng hội. Mợ này chuyên môn ngồi chơi xơi nước, chuyên nghề ai biểu phóng tới đâu thì phóng tới đó. Nếu mợ phóng theo chỉ thị của Trọng, lạch bạch về Sài Gòn thì thành phố này trước giờ vốn bị lãnh đạn bởi mấy tên ma cô, bây giờ sẽ lãnh đủ bởi một tú bà động chủ.

Tuy nhiên, để đáp ứng với thực tế thì 2 tiêu chuẩn của bí Lú có thể không đáp ứng sát sườn với bối cảnh thành Hồ. Đây là một địa bàn kinh tế, chính trị quan trọng nhất nước và có ảnh hưởng quan trọng lên cán cân phe phái trong đảng. Địa bàn này phải được cai trị bởi lũ cường hào ác bá, hồng vệ binh vỉa hè theo lối chính thống của Đoàn Ngọc Hải - đụng đâu phá đó; hoặc theo lối xã hội đen kiểu Phan Sơn Hùng - đụng ai đập đó, bất chấp đó là phụ nữ.

Dưới con mắt lim dim dã thú của Lú, kẻ xứng đáng được ngồi vào cái ghế chủ động Hồ không ai khác hơn là trùm côn an Tô Lâm. Lúc đó danh xưng côn đồ Hồ Chí Minh sẽ được "chính thống hóa".

Một viễn ảnh có thể khó xảy ra nhưng lại phản ảnh đúng đắn nhất bản chất của đảng trong việc chọn người cai trị thành Hồ là: giao cho Tòng Thị Phóng làm chủ động và Tô Lâm là phó động. Một mụ tú bà và một tên trùm ma cô đứng ra cai trị Sài Gòn thì không gì hợp lý hơn cho thành phố bị cướp tên và thay vào đó bằng tên của một tên ma cô từng mời thuốc cường dâm rừng rú và dẫn gái cho cố vấn Mỹ.

Côn đồ Tô Lâm. Tú bà Tòng Thị PhóngHồ Chí Minh. Còn gì... môn đăng hộ đối cho bằng!

04.05.2017

Thư ngỏ của Ls Lê Công Định về sự việc Phan Sơn Hùng

Ls Lê Công Định - Sự việc tên côn đồ Phan Sơn Hùng cùng đồng bọn kéo đến nơi cư ngụ của chị Lê Mỹ Hạnh và người bạn của chị tại Sài Gòn vào chiều ngày 2/5/2017 là bước leo thang nghiêm trọng của tình trạng vô pháp đang diễn ra ở xã hội chúng ta.

Trách nhiệm của nhà cầm quyền là phải giữ gìn trật tự xã hội và an toàn cá nhân. Không ai, kể cả nhà nước, được quyền viện bất kỳ lẽ nào biện minh cho hành động tấn công dân thường một cách tự do mà không bị pháp luật trừng trị.

Sự an toàn cá nhân giữa một xã hội trật tự là điều mà luật pháp luôn duy trì và cơ quan công quyền phải bảo vệ. Người dân nộp thuế để nhà nước bảo đảm điều đó, chẳng những không dung túng mà còn phải trừng trị mọi hành vi côn đồ như vậy. Đó chính là khế ước xã hội mặc nhiên.

Nay chứng cứ về hành vi côn đồ, vô cớ tấn công công dân, ngang nhiên chà đạp luật pháp của Phan Sơn Hùng và đồng bọn đã rõ ràng và có tính chất nghiêm trọng, bởi do chính y công bố trên Facebook cá nhân kèm theo lời tuyên bố và băng ghi hình về hành vi đó. Vì vậy, chúng ta phải tố cáo y trước pháp luật và yêu cầu cơ quan cảnh sát điều tra của TPHCM tiến hành điều tra vụ án.

Tôi sẽ lập đơn tố cáo hành vi côn đồ nói trên để gửi đến các cơ quan có thẩm quyền. Thành thật mong tất cả mọi người cùng ký tên ủng hộ. Chúng ta không thể để bọn côn đồ tự do lộng hành vi phạm luật pháp và xâm phạm an toàn cá nhân, nếu không điều đó sẽ tiếp tục diễn ra và ngày càng leo thang.

Ngày mai sẽ đến lượt chúng ta là nạn nhân nếu hôm nay chúng ta im lặng trước sự bạo hành vô pháp như thế. Công lý phải được thực thi.

Trân trọng,

Lê Công Định

*

Tôi vừa nhận tin Công an quận 2 vừa lừa chị Nguyễn Thị Hương, bạn chị Lê Mỹ Hạnh, người cùng bị đánh hôm qua, ký đơn bãi nại, không yêu cầu xử lý hình sự, vì lý do thương tích không nặng.

Chị Hương không biết rõ luật pháp, nên trước áp lực của Công an quận 2, đã ký đơn bãi nại. Hiện tại chị đang quay lại rút đơn, thì họ nói người có trách nhiệm đã ra về, nên không cho rút đơn.

Tại sao công an lại muốn nạn nhân bãi nại vụ án nghiêm trọng này? Tại sao công an không muốn truy tìm thủ phạm? Tại sao công an lại muốn kết thúc điều tra trước khi bắt đầu?

Vậy, thủ phạm có liên quan gì đến công an?

Bạo lực đã được chọn để bảo vệ chế độ cộng sản


Hải Âu (Danlambao) - Ngày 3/2/1930, là ngày mà Hồ Chí Minh chính thức đưa dân tộc Việt Nam bước vào một trang sử đen tối bởi sự dối trá cùng tính tàn độc trong cách cai trị của đảng cộng sản. Cũng chính từ ngày ấy, những hành động khủng bố bằng bom mìn, bằng búa liềm, bằng vũ lực đã hình thành nên phương châm hoạt động của tổ chức đảng trong thời chiến cũng như thời bình. Đảng cộng sản không ngừng giết chóc chính đồng bào của mình qua vụ thảm sát cải cách ruộng đất tại miền Bắc. Hàng trăm vụ đánh bom, đặt mìn nhắm vào nhà hát, khách sạn, cầu cống, đường xe lửa, trường học, sân vận động... tại Sài Gòn đã được biệt động thành của cộng sản thực hiện trong cuộc chiến xâm lược miền Nam. Hàng ngàn người chết trong những ngôi mộ tập thể tại Thừa Thiên Huế vào tết Mậu Thân 1968 được phát hiện với những dấu hiệu cắt cổ, đập đầu, trói chân tay và chôn sống bởi bàn tay nhuốm máu do lực lượng “giải phóng quân” thực hiện.

“Giết giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng,
Thờ Mao chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt”

Những câu thơ nồng mùi tử khí được đại bút nô Tố Hữu sáng tác như đã nói lên tất cả bản chất man rợ của chủ nghĩa cộng sản. Cho đến ngày nay, những kẻ cố tình hay ngu muội tôn thờ thứ chủ thuyết khát máu của cộng sản vẫn duy trì tư duy tàn bạo của mình trong cách hành xử. Chúng bất chấp pháp luật, chẳng màng đến tình người, cũng không quan tâm phản ứng của xã hội khi thực hiện những thủ đoạn bỉ ổi nhắm vào những người, những tổ chức mà chúng xem là đối kháng với chế độ cộng sản. Những hành vi đánh đập dã man mà chúng sử dụng không từ một ai, kể cả người già, trẻ em và phụ nữ.

Vụ việc người phụ nữ đấu tranh cho nền dân chủ, Lê Mỹ Hạnh và người bạn nữ bị những kẻ không hề quen biết và cũng chẳng chút oán thù đánh đập tàn nhẫn bằng công cụ hỗ trợ (xịt hơi cay và nón bảo hiểm) đang khiến cộng đồng mạng sôi sục. Những kẻ thủ ác này ngang nhiên xâm nhập gia cư bất hợp pháp cùng những hành vi bạo tàn với lý do nạn nhân của chúng là những “kẻ” dám phản đối Formosa, những “kẻ” dám đòi hỏi nhân quyền, dân chủ tại Việt Nam. Nhưng khốn nạn thay chúng không phải đảng viên của cộng sản, chúng chỉ là thứ rác rưởi trong xã hội với những hình thù xăm trổ trên người. Chúng tự đại diện cho chế độ thực thi những “nhiệm vụ” trấn áp, khủng bố, đánh đập những ai bất đồng chính kiến với đảng cộng sản. Chúng là ai mà tự xưng mình là thành phần giang hồ xã hội. Chúng được ai, tổ chức hay đảng phái nào “giao” nhiệm vụ. Những câu hỏi này có lẽ tự mỗi người chúng ta đều đã có câu trả lời rằng chúng là công cụ của thế lực nào.

Xã hội giang hồ luôn có luật của nó cùng những nguyên tắc bất thành văn mà những người trong chốn ấy đều buộc phải tuân thủ. Phan Sinh Hùng kẻ tự xưng mình là giang hồ trong chốn đô thị Sài Gòn là kẻ đã công khai thách thức luật pháp của nhà cầm quyền thành Hồ. Hắn cùng đồng bọn ra tay đánh đập cô Mỹ Hành và người bạn đồng thời quay phim rồi loan tải đoạn clip về vụ việc. Phan Sinh Hùng tỏ ra ngông cuồng khi tiếp tục dùng lời lẽ hăm dọa, thách thức cả những người trong giới giang hồ trên đất Sài Gòn.

Điều này cũng dễ hiểu nếu xem qua trang facebook cá nhân của Hùng. Hắn là một thành phần có quan hệ mật thiết với nhà cầm quyền tại khu vực hắn sinh sống. Hùng kinh doanh loại game bắn cá ăn xu (một dạng cờ bạc trá hình) ngay tại nhà trong thời gian dài nhưng chẳng hề hấn gì. Đôi khi hắn còn “mượn” cả trụ sở ủy ban nhân dân phường cho một số hoạt động của nhóm. Rõ ràng Hùng là một nhân vật tay chân của đám công an tại thành Hồ.

Dù thuộc thành phần nào hay thuộc phe nhóm nào thì bản chất của Hùng chỉ là một tay sai của công an cộng sản nhằm tìm kiếm sự an toàn cho những việc làm kinh doanh bất chính của mình. Để đổi lại, hắn chấp nhận thực hiện những việc khốn nạn trên thay cho lũ công an cường hào ác bá. Điều kiện này cho phép kết nối giữa thành phần côn đồ và lực lượng bảo vệ người dân mang cái tên “rất tình người” - công an nhân dân.

Thực chất của vụ việc tấn công cô Mỹ Hạnh của tên Hùng càng khẳng định chế độ cộng sản đã không còn tính chính danh trong cách cai trị. Một hệ thống công an hùng hậu không dám đối mặt với những người phụ nữ chân yêu tay mềm để rồi mượn danh những tên cô đồ láo khoét dùng thủ đoạn ra tay một cách ti tiện. Một lực lượng ăn lương bằng thuế của người dân, mang danh nghĩa bảo vệ người dân nhưng bản chất lại là những kẻ đồng lõa với bạo lực, với những hành động khủng bố.

Ngày hôm nay Phan Sinh Hùng vẫn đang tự do, tự tại, tác oai, tác quái trong vòng tay bảo kê của tà quyền cộng sản. Ngày hôm nay lực lượng “công an nhân dân” của chế độ cộng sản chỉ còn biết còn đảng còn mình vẫn ung dung nắm quyền đè đầu cưỡi cổ dân đen bằng bạo lực và thủ đoạn đê hèn.

Nhưng chúng ta, những người yêu chuộng hòa bình, những người đấu tranh cho quyền làm người bằng thái độ ôn hòa. Chúng ta có quyền tin rằng rồi những kẻ chỉ còn biết còn đảng, còn mình sẽ phải chịu hậu quả khi tập đoàn tội lỗi cộng sản tan rã. Khi ấy những kẻ ra sức bảo vệ chế độ cộng sản bằng bạo lực sẽ phải nhận hậu quả bằng công lý và pháp luật nghiêm minh.

Những thành phần theo đóm ăn tàn như Phan Sinh Hùng chắc chắn trong nay mai sẽ phải gánh hậu quả bởi “trò chơi” bạo lực mà chúng vừa tạo ra trong vụ tấn công cô Mỹ Hạnh và người bạn. Một điều quả quyết rằng nếu nhà cầm quyền thành Hồ phớt lờ luật pháp để bao che cho những kẻ như tên Hùng khốn nạn này thì luật của giới Giang Hồ đất Sài Gòn cũng không cho phép một kẻ tiểu nhân như Hùng tồn tại.

03.05.2017