Thursday, January 11, 2018

Việt Nam xếp hạng thứ 18 về đàn áp tín đồ Công giáo

Theo VOA-11/01/2018 
Chính quyền địa phương yêu cầu giáo dân tháo dỡ hang đá Giáng sinh tại giáo xứ Đông Kiều, Nghệ An. (Ảnh: Facebook Thanh niên Công giáo)
 Chính quyền địa phương yêu cầu giáo dân tháo dỡ hang đá Giáng sinh tại giáo xứ Đông Kiều, Nghệ An. (Ảnh: Facebook Thanh niên Công giáo)
Open Doors International, một tổ chức quốc tế bảo vệ Thiên Chúa Giáo, hôm 10/1 công bố bảng xếp hạng tình hình đàn áp tôn giáo trên thế giới trong năm 2018 trong đó Việt Nam đứng thứ 18 về bức hại tôn giáo trong danh sách 50 quốc gia đàn áp Thiên Chúa Giáo tồi tệ nhất toàn cầu.
Trong danh sách có tên World Watch List năm 2018, bản phúc trình nói mặc dù hiến pháp Việt Nam cho phép tự do tín ngưỡng thế nhưng chính quyền Hà Nội vẫn siết chặt kiểm soát tôn giáo bằng hệ thống các luật lệ quy định phải đăng ký sinh hoạt hành đạo.
Theo báo cáo của Open Doors International, trong năm 2017, có ít nhất 50 người tị nạn là người Thượng theo Cơ đốc giáo đã chạy khỏi Campuchia đến Thái Lan để tránh bị trả về Việt Nam.
Vào tháng 6 năm 2017, những kẻ phá hoại đã xông vào tấn công nhà thờ của một giáo xứ vì các vị chức sắc tại đây chỉ trích việc chính phủ Việt Nam xử lý tai họa ô nhiễm môi trường biển.
Cũng trong năm 2017, một số nhà hoạt động Công giáo, nhiều blogger và mục sư Tin Lành bị tống giam. Chính quyền Việt Nam còn trục xuất một giáo sư theo Công giáo sang Pháp và một mục sư Tin Lành sang Hoa Kỳ.
Báo cáo nhận định rằng các cộng đồng Kitô hữu nói chung có nhiều tự do hơn - nhưng, nếu họ phát biểu về các vấn đề có liên quan đến chính trị, thì nhà chức trách lập tức nhắm vào và họ có thể bị bắt. Theo Open Doors International, năm 2017 Việt Nam đứng hạng thứ 17.
Một phúc trình của Trung tâm Nghiên cứu Pew, có trụ sở tại Washington, nhận định là trong năm 2017, Việt Nam nằm trong danh sách 10 quốc gia hoặc là “kiểm soát chặt chẽ những định chế tôn giáo” hoặc “thực sự thù nghịch” với tôn giáo.

Nằm trong âm mưu "Hán hóa" Việt Nam của CSVN & Tàu cộng: Tiêu diệt văn hóa của giống Lạc Hồng

Nguyễn Lương Tuyền (Danlambao) - ...Ý định dâng nước Việt cho Tàu được CSVN bắt đầu ngay từ những ngày đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp. CS đã biến đổi hoàn toàn con người VN, xã hội Việt Nam. Triệt hạ văn hóa, văn tự VN có lẽ là bước cuối cùng của tiến trình "Hán Hóa VN" của Tàu Cộng. TC được sự tiếp tay đắc lực của một "lũ Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống tân thời". Cải tiến tiếng Việt chỉ là một quả bóng thăm dò trước khi bọn Đại Hán và bọn Việt Gian bán nước bước sang màn thứ hai của vở bi kịch của dân tộc Việt: đó là ĐẠI HỌA MẤT QUÊ HƯƠNG...

*

Văn Hóa của một dân tộc là gì?

Có khoảng hơn 400 định nghĩa khác nhau về văn hóa. Ta chỉ đề cập đến vài định nghĩa thường đọc thấy,

Sau đây là định nghĩa, khái niệm về văn hóa của Tổ chức Văn Hóa Quốc tế (UNESCO), được đưa ra trong Hội Nghị về Văn Hóa Quốc Tế họp năm 1982 tại Mexico:

- Văn hóa là tổng thể những nét riêng biệt về tinh thần và vật chất, trí tuệ và xúc cảm, quyết định tính cách của một xã hội hay của một nhóm người trong xã hội;

- Văn hóa bao gồm nghệ thuật và văn chương, những lối sống, những quyền cơ bản của con người, những hệ thống giá trị, như tập tục tín ngưỡng...

Theo tác giả Đào Duy Anh trong Việt Nam Văn Hóa Sử Cương, Văn Hóa được định nghĩa như sau: hai tiếng văn hóa chỉ chung các sinh hoạt của của một dân tộc, của một nhóm người... Các dân tộc có sinh hoạt khác nhau nên văn hóa của các dân tộc cũng khác nhau. Vì vậy văn hóa thay đổi khi cuộc sống của con người biến thiên, thay đổi. Văn hóa của chúng ta, ngày nay, có những điểm khác với văn hóa của các thế hệ trước. Văn chương, chữ nghĩa, âm nhạc cũng như tôn giáo... chỉ là một phần của văn hóa.

Tóm lại, văn hóa phản ảnh các sinh hoạt của một dân tộc, một nhóm người, một tập thể trên tất cả mọi phương diện. Một dân tộc, một tập hợp vô văn hóa sẽ bị đào thải hoặc bị đồng hóa, nghĩa là sẽ biến mất trên thế gian này.

Chính sách của đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) đối với Văn Hóa Việt

Ngay từ những ngày Chủ nghĩa Cộng Sản mới được đưa vào VN vào thập niên 1930's, Hồ Chí Minh và các đồng chí của ông đã chú trọng đặc biệt đến khía cạnh văn hóa của đất nước trong tiến trình "Cộng Sản hóa Việt Nam". Năm 1943, Trường Chinh, Tổng Bí Thư (lý thuyết gia của đảng CSVN) đã vạch ra những nét chánh của chính sách văn hóa của Đảng CSVN trong Luận Cương: Đề Cương Văn Hóa.

- Mặt trận văn hóa là một trong ba mặt trận (chính trị, kinh tế và văn hóa) ở đó người Cộng Sản phải hoạt động. Đảng không phải chỉ làm cách mạng chính trị mà phải làm cách mạng văn hóa nữa. Người CS quan niệm có lãnh đạo được phong trào văn hóa, Đảng mới có thể có được ảnh hưởng đến dư luận, việc tuyên truyền cho chủ nghĩa Cộng Sản của Đảng mới có hiệu quả.

- Cách mạng văn hóa ở VN phải dựa vào cách mạng giải phóng dân tộc mới có điều kiện phát triển.

Năm 1948, trong kỳ Đại hội đảng, Trường Chinh đã đọc bài tham luận: "Chủ nghĩa Mác và Cách Mạng Việt Nam", trong đó Trường Chinh nhấn mạnh về lập trường văn hóa của Đảng như sau:

- Về xã hội: lấy giai cấp công nhân làm gốc;

- Về độc lập: lấy độc lập dân tộc, dân chủ nhân dân và chủ nghĩa xã hội làm gốc;

- Về tư tưởng: lấy học thuyết duy vật biện chứng và duy vật lịch sử quan làm gốc;

- Về sáng tác văn nghệ: lấy chủ nghĩa xã hội làm gốc.

Trong một kỳ họp của những người làm văn nghệ, báo chí, Trường Chinh đã tuyên bố: "Các đồng chí đã hiến dâng con tim cho Cách Mạng, cho đảng vậy các đồng chí phải sáng tác theo những điều đã được đảng đề ra. Các đồng chí phải sáng tác theo tinh thần xã hội chủ nghĩa".

Các đại hội đảng cộng sản kế tiếp đều xác định sự quan trong của cách mạng văn hóa:

- Tranh đấu bảo vệ học thuyết tư tưởng; đề cao thuyết duy vật biện chứng, duy vật lịch sử. Đánh tan những quan niệm sai lầm của Triết học Âu, Á có nhiều ảnh hưởng tai hại trên nước ta như Khổng Mạnh, Descartes, Bergson, Kant, Nietzstche...

- Mục tiêu của cách mạng văn hóa là xây dựng "con người mới, con người xã hội chủ nghĩa" như Hồ Chí Minh đã phác họa: "muốn có chủ nghĩa xã hội cần phải có con người xã hội chủ nghĩa";

- Phải xem quá trình xây dựng nền văn hóa mới là đấu tranh không khoan nhượng, xóa bỏ và đẩy lùi các văn hóa phản động, đồi trụy do chủ nghĩa thực dân mới của Đế Quốc Mỹ để lại hay do các âm mưu của các lực lượng phản động;

- Nền văn hóa mới của ta xây dựng là nền văn hóa có nội dung xã hội chủ nghĩa và tính chất dân tộc, có đảng tính, tính Nhân Dân sâu sắc.

Đảng cộng sản đã đưa ra các chỉ thị về đương lối sáng tác cho các văn nghệ sĩ noi theo: đó là sáng tác để phục vụ đảng, phục vụ Xã Hội Chủ Nghĩa. Những ai sáng tác ra ngoài đường lối do đảng đưa ra sẽ bị loại trừ không nhân nhượng. Vụ Nhân văn Giai phẩm tại Miền Bắc năm 1956 là thí dụ điển hình về sự kiểm soát bằng bàn tay sắt của đảng CS đối với các văn nghệ sĩ của miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa.

Tóm lại, đảng CSVN muốn giữ độc quyền về văn hóa của dân tộc.

Lịch sử đã chứng minh muốn tiêu diệt, đồng hóa một dân tộc, một nhóm sắc tộc (groupe ethnique), vấn đề tiêu diệt, giết chết văn hóa là một vấn đề quan trọng hàng đầu. Ngay từ những năm 1949-1950, khi CSVN và Hồ Chí Minh đã vận động đưa toàn dân vào cuộc chiến tranh chống Pháp, cuộc tiêu diệt, giết chết văn hóa của dân Việt theo lệnh của Mao Trạch Đông và các đồng chí của Mao trong đảng Cộng Sản Tàu, đã được CSVN bắt đầu bằng:

- Tiêu diệt Con Người Việt Nam truyền thống;

- Tiêu diệt gia đình Việt Nam, xã hội Việt Nam;

- Tiêu hủy văn chương, ngôn ngữ, văn học, văn chương của người Việt.

Nói tóm lại, CS và Hồ Chí Minh quyết định phải phá hủy hoàn toàn văn hóa Việt Nam để thay vào đó bằng một thứ văn hóa Marxist Leninist và nhất là văn hóa của Tàu Cộng.

Cộng Sản Chủ Nghĩa và việc tiêu diệt Con Người Việt Nam: Trong quá trình áp đặt chủ nghĩa Cộng Sản lên dân tộc, CSVN đã dùng mọi phương tiện trong đó có bạo lực giết người, dối trá, lường gạt, tuyên truyền...

Chủ nghĩa xã hội hay đúng hơn văn hóa cộng sản đã biến đổi người Việt. Hơn 20 năm cộng sản tại miền Bắc, hơn 42 năm cộng sản hóa toàn nước Việt, "văn hóa" c ộng sản đã để lại những vết hằn vô cùng xấu xí (cicatrices indélébiles) trên người dân Việt. Trên thực tế, Hồ Chí Minh và đảng CSVN của ông đã bắt đầu ngay "việc thay đổi con người Việt Nam" ngay từ những năm 1949-1950 tại các vùng mà CSVN gọi là "vùng giải phóng".

Chế độ CS đã làm thay đổi hoàn toàn con người Việt Nam sống dưới chế độ này. Sống ở VN Xã Hội Chủ Nghĩa, phần lớn người dân trở nên tàn bạo, tráo trở, dối trá, vô cảm, ích kỷ. Xã hội CS là một xã hội đầy bất công, đầy những lường gạt, ăn cắp (viên chức to: ăn cắp lớn, người dân đen: ăn cắp nhỏ) Đi đâu cũng phải hối lộ (như vào nhà thương (hay nhà ghét!), phải hối lộ từ trên xuống dưới, từ quan bác sĩ đến bác y công). Văn hóa "phong bì" trở nên phổ thông hơn bao giờ hết tại khắp mọi nơi. Các vụ án về tham nhũng khổng lồ, chưa từng có từ xưa đến nay của các viên chức CS cao cấp chứng tỏ sự băng hoại "hết thuốc chữa" của những người CS đang nắm quyền ở VN. Chưa bao giờ xã hội Việt Nam lại đầy dẫy những tệ đoan, ăn cắp, bạo hành giết người như trong thời đại dưới chế độ CS này. Con người Việt Nam hiền hòa của những ngày xưa đã bị cộng sản làm biến mất. Trong chiến tranh xâm lược Miền Nam 1959-1975, người chiến binh CS, khi vào Nam gieo chết chóc, tàn phá, đã biểu lộ hoàn toàn bản chất tàn ác, thú vật, mất hoàn toàn nhân tính của họ. Ta nhớ lại những cuộc tàn sát không gớm tay, man rợ chưa từng thấy, không còn mảy may nhân tính người nhắm vào những người dân lành vô tội tại những nơi do họ kiểm soát khiến ta tự hỏi phải chăng chiến binh CS là những con thú độc ác chứ không phải là con người. Thí dụ như cuộc tàn sát dân lành ở Huế trong dịp Tết Mậu Thân 1968 cũng như tại các vùng do họ tạm chiếm. Trên khắp Miền Nam, các người CSVN đã hành sử như những con thú hoang dã chỉ biết giết người như Nhà thơ cung đình Tố Hữu - Nguyễn Kim Thành đã viết trong quá khứ:

"Giết, giết nữa bàn tay không nghỉ.
Cho ruộng vườn, bông lúa được bền lâu"

để rồi:

"Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Staline bất diệt..."

Chính Hồ Chí Minh, lãnh tụ của CSVN cũng đã hơn một lần lộ rõ bản chất tàn bạo, thú vật của ông ta khi quyết định xử bắn Bà Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm, một người "ơn của Cách Mạng". Bà Cát Hanh Long đã cho Hồ và nhiều tên đầu sỏ CS khác như Phạm Văn Đồng, Sao Đỏ Nguyễn Lương Bằng... tá túc, ăn ở tại nhà của Bà. Hồ đã đội mũ, đeo râu giả để đi xem vụ giết người này như thể đi xem một vở hát chèo. Người CSVN đâu còn một mảy may lương tâm. Lương tâm của họ đã hóa đá hết rồi.

Sau ngày 30/4/1975, các người cầm đầu của đảng CSVN như Đỗ Mười đã tức tốc vào Nam để chỉ huy các "công trình" ăn cướp, vơ vét tài sản của dân Miền Nam bằng các chiến dịch đổi tiền, các chiến dịch "đánh tư sản", hay nói trắng ra là các chiến dịch cướp của trắng trợn, biến toàn dân Miền Nam thành những "người vô sản" theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng cua nhóm chữ này chỉ trong một sớm một chiều.

Cuộc "cướp của" nhắm vào dân Miền Nam chưa chấm dứt ở các chiến dịch đổi tiền, các chiến dịch "đánh tư sản", mà nó còn kéo dài cho tới những năm 80's. Các "đồng chí CS" cố truy lùng ăn cướp tài sản của dân Miền Nam cho tới khi họ trở thành vô sản đến tận cùng. Các chuyến đi vượt biển gọi là đi "đăng ký" do chính CS tổ chức nhằm vơ vét tận chỉ vàng cuối cùng của người dân trước khi đẩy họ ra biển trên những chiếc thuyền mong manh, sống chết mặc bay, tiền thầy (CS) đút túi. Thực là bất nhân vô cùng khi thu tiền, vàng của người dân rồi đẩy họ vào con đường chết. Lương tâm của con người CS là đây chăng? Hỡi các đồng chí CSVN! Nhiều lần ta tự hỏi.

Tóm lại chủ nghĩa CS, văn hóa CS đã tạo ra một loại người khác hẳn chúng ta. Họ thuộc một nước khác, không phải là nước Việt tuy rằng họ nói cùng một ngôn ngữ như người Nam chúng ta. Đám lãnh đạo CSVN là một lũ quỉ đội lốt người. Hồ Chí Minh, lãnh tụ tối cao, sáng lập của Đảng CSVN là một tên cực kỳ ác độc, một con quỉ dâm dục, sản phẩm điển hình của chủ nghĩa CS. Đối với Hồ, y đã thực hiện trung thực giáo điều Các Mác: vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo của người Bolchevik, Đệ tam Quốc tế Cộng sản.

Người dân - sau nhiều năm bị nhào nặn, tuyên truyền bởi một chế độ bất nhân, chà đạp lên nhân phẩm của con người - nên trở nên thụ động, chịu đựng, chấp nhận số phận để sống còn, sống hoàn toàn bằng bản năng sinh tồn (survival instinct). Họ đã mất hết đảm lược, ý chí cương quyết để đứng lên đòi quyền sống xứng đáng với thiên chức của con người. Vả lại, mọi chống đối, đòi hỏi đều bị CS dập tắt ngay, không thương tiếc.

Tiêu diệt gia đình Việt Nam: Gia đình là nền tảng của xã hội trong khi đối với người CS nền tảng gia đình cũ phải bị hủy diệt vì CS là vô gia đình. Những giá trị, truyền thống gia đình từ ngàn xưa như trên kính dưới nhường, lễ phép, kính trọng người già... bị CS tìm mọi phương cách để tiêu diệt thay vào đó là nền văn hóa xã hội chủ nghĩa; nền văn hóa trong đó người trong cùng một gia đình tố cáo, nghi kỵ lẫn nhau. Người CS coi đạo hiếu là một xa xỉ phẩm còn rớt lại của thời phong kiến. Người ta đã thấy cảnh con tố cha, vợ tố chồng trong cái mà CSVN gọi là "cuộc cải cách ruộng đất long trời lở đất" của những năm 1950-1956 tại Miền Bắc nước Việt ngay trước và sau khi CS kiểm soát toàn miền Bắc.

Theo Cộng Sản của Hồ Chí Minh: Tôn Giáo hòa đồng là một nét đặc thù của văn hóa Việt Nam cần phải xóa bỏ. Cộng Sản là vô tôn giáo. Cộng Sản coi tôn giáo là "thuốc phiện", cần phải loại trừ. CSVN tìm đủ mọi cách để tiêu diệt ảnh hưởng của tôn giáo lên người dân. Các giáo hội bị CS đàn áp, họ dùng đủ mọi cách để tiêu diệt bằng những hạn chế tu học, những giáo hội quốc doanh... Tài sản của các giáo hội bị tịch thu để các giáo hội không còn phương tiện để phát triển, giáo phẩm bị đàn áp, tù đày. Việc đào tạo những hàng giáo phẩm mới để thay thế những người quá già hay bệnh hoạn cũng bị bạo quyền CSVN làm khó dễ, phải xin phép nhà cầm quyền. CSVN đã huấn luyện một số không nhỏ sư quốc doanh trẻ tuổi. Các sư quốc doanh này được đưa ra sống tại các cộng đồng Người Việt Hải Ngoại. Họ xâm nhập vào các chùa chiền VN tại hải ngoại để hoạt động phá hoại, nhất là phá hoại lý tưởng quốc gia chống cộng.

Những năm 50's, các người làm văn chương nghệ thuật tại Miền Bắc hoàn toàn khuất phục CS. Họ chỉ có một con đường sáng tác đó là phục vụ xã hội chủ nghĩa, phục vụ đảng CS nếu muốn được hiện hữu, không bị tiêu diệt dưới vòm trời xã hội chủ nghĩa. Các thi sĩ lãng mạn nổi tiếng thời tiền chiến như Xuân Diệu, Lưu Trọng Lư, Huy Cận... dưới sự "dẫn đạo, chỉ huy" của đảng CS, chỉ cho ra đời những "bài vè" sặc mùi Bolchevik, tuyên truyền cho chế độ, ca tụng chế độ "Cộng sản siêu việt, ca tụng bác và đảng". Các nhạc sĩ nổi tiếng lãng mạn thời tiền chiến như Văn Cao, Nguyễn Văn Tý, Hoàng Giác... đã trở thành các nhạc sĩ cho loại nhạc tuyên truyền cho chế độ. Họ không có một sáng tác nào - hay không được phép sáng tác những bài nhạc tình cảm, lãng mạn như hồi chưa gia nhập hàng ngũ những người cộng sản. Nhà thơ Hữu Loan, vì làm bài thơ khóc vợ "Mầu tím hoa sim", đã bị phê bình là lãng mạn, thiếu chiến đấu tính, thiếu "đảng tính".

Các tác phẩm được sáng tác ngoài đường hướng của đảng CS đều bị cấm lưu hành, tác giả bị trù yễm, tù đày, cấm sáng tác, mất hộ khẩu. Trong ngần ấy năm, dưới "vòm trời xã hội chủ nghĩa", các văn nghệ sĩ ở Miền Bắc vĩ tuyến 17 không cho ra đời được một tác phẩm nghệ thuật nào. CS cai trị bằng chế độ hộ khẩu nghĩa là kiểm soát mọi người bằng cách kiểm soát cái bao tử của người dân nghĩa là kiểm soát cái khả năng sinh tồn (instinct de survie) của con người. Đảng CS không bao giờ cho dân chúng ăn đủ no bằng chế độ hộ khẩu. Không có hộ khẩu đồng nghĩa với "đói" vì không hộ khẩu sẽ không có gì để ăn. Người dân ở chế độ CS sợ nhất là bị "cắt hộ khẩu".

CSVN kiểm soát chặt chẽ các văn nghệ sĩ, các nhà báo

Báo chí, sách vở, các phương tiện truyền thanh, truyền hình là những cái loa của chế độ. Trong chế độ CS, không có báo tư nhân. Tất cả báo chí là của chế độ. Nghệ thuật không được vị nghệ thuật, nghệ thuật cũng không được vị nhân sinh mà chỉ để phục vụ đảng CS và phục vụ chế độ.

Khi chiếm được Miền Nam, CSVN đã cho hơn 1 triệu người vào các nhà tù. Tất cả các văn nghệ sĩ đều bị bắt, giam giữ. CS coi họ là những phần tử nguy hiểm cho chế độ nên cần phải vô hiệu hóa hay loại trừ. Không ai được phép sáng tác ở ngoài khuôn khổ được đảng và nhà nước cho phép. Có người bị tù rất lâu như nhà thơ lãng mạn Cung Trầm Tưởng, thi sĩ Thanh Tâm Tuyền Dư Văn Tâm, Ca sĩ Duy Trác... Nhiều người đã bỏ mình trong trại tù như thi sĩ Vũ Hoàng Chương (chỉ được thả ra lúc đang hấp hối), các nhà văn, nhà báo như Hiếu Chân, Nguyễn Mạnh Côn, Dương Hùng Cường, nhạc sĩ nổi tiếng Minh Kỳ... các bài nhạc lãng mạn của một thuở nhạc tình của Miền Nam bị CS gọi là "nhạc vàng" đều bị cấm đoán.

Thay thế ngôn ngữ, văn tự Việt Nam bằng ngôn ngữ văn tự của Đại Hán

Để biến đổi Người Việt thành một loại người Tàu, phải xóa bỏ ngôn ngữ, chữ viết Việt Nam. Nên nhớ ở Á Châu, dân tộc Việt là dân tộc duy nhất dùng chữ viết theo mẫu tự La Mã từ thế kỷ 16-17.

Hồi cuối năm 2017, người Việt tại khắp mọi nơi trên thế giới kể cả người Việt tại hải ngoại như bị "shock" trước đề án "cải tổ tiếng Việt" của Bùi Hiền, một "tiến sĩ" được đào tạo ở mãi tận bên Tàu Cộng vào đầu thập niên 50. Bùi Hiền, 83 tuổi, nguyên là Phó Giáo sư, Phó Hiệu trưởng Trường ĐH Sư phạm Ngoại ngữ ở Hà Nội. Ông Hiển đã "trình làng" tác phẩm (?) dầy hơn 2000 trang về cải tiến tiếng Việt. Ông tuyên bố đã để ra hơn 20 năm để hoàn thành công trình khảo cứu (?) này. Theo ông Hiền, tiếng Việt cải cách có nhiều cái lợi như: dùng tiếng Việt cải cách của ông TS Hiền sẽ tiết kiệm được ít nhất 8% thời giờ, 8% giấy mực. Một thí dụ về chữ Việt cải tiến của TS Bùi Hiền. Ông thay đổ một số chữ cái cũng như bỏ chữ Đ:

(Nguồn Internet)

Một thí dụ khác về "tiếng Việt mới" của PGS - TS Bùi Hiền. Mời bạn đọc thử đọc (nếu bạn đọc được, không bị nhức đầu) bài viết được viết theo ngôn ngữ của GS(?) Bùi Hiền về "Luật giáo dục":

(Tài liệu lấy từ Internet)

Người ta sợ rằng nếu chữ Việt cải tiến của Bùi Hiền được nhà cầm quyền CSVN chấp thuận cho áp dụng ngay, một số vấn đề chắc chắn sẽ xảy ra:

- Phút chốc, mọi người sẽ trở nên mù chữ, phải đi học lại. (90 triệu người dân thành mù chữ);

- Tất cả các sách vở từ văn chương đế khoa học (hàng ngàn, ngàn cuốn) đều bị vứt bỏ hay phải dịch ra chữ Việt mới;

- Tất cả các máy điện toán dùng tiếng Việt "cũ" phải được tân trang lại với 1 program tiếng Việt mới của ông Bùi Hiền;

- Hậu quả là các trẻ em Việt sẽ không đọc được các sách Việt đã được xuất bản từ thế kỷ thứ 17 đến nay nhất là các sách về lịch sử VN, về văn chương VN, về văn hóa VN... Kết quả là các thế hệ Việt sau này sẽ hoàn toàn mù tịt về những gì tổ tiên của họ đã làm để tạo ra 1 nước Việt. Điều đó có nghĩa là họ sẽ hoàn toàn không có 1 ý niệm về 1 nước VN cửa tổ tiên của họ. Quả thực, muốn đồng hóa một dân tộc, một nhóm sắc tộc, đồng hóa ngôn ngữ văn tự chữ viết là điều tiên quyết. Người CS Trung Hoa chắc đã nghĩ đế điều quan trọng đó nên họ đã tìm cách "Hán Hóa" dân Việt một cách có lớp lang, chậm và chắc. Vả lại, Tàu Cộng đã "mua" được một đám "phản quốc" cộng sản Việt Nam tiếp tay rất đắc lực. Những tên Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Nguyễn Phú Trọng... trong đảng CSVN là những kẻ đã "bán nước Việt" cho Đại Hán. Lịch Sử của dân tộc không bao giờ tha thứ cho những tên phản quốc này.

Trước khi quả "bom bẩn (a dirty bomb) Bùi Hiền" được cho "nổ", Tàu Cộng đã gần như chiếm được hoàn toàn nước Việt. TC đã bao vây VN từ 3 phương hướng: Đông, Tây và Bắc về mặt quân sự. Về phương diện kinh tế, Tàu Cộng đã khống chế gần như 90% kinh tế VN. Các hàng hóa nhất là các thức an có chất độc đã tràn ngập VN. Theo báo cáo vào cuối năm 2017 của Hiệp hội Ung thư VN, tỷ lệ người Việt bị mắc bệnh ung thư xếp vào hàng cao nhất thế giới. Phải chăng đó là hậu quả của các chất độc đến từ Tàu, hậu quả của ô nhiễm môi trường.

Người Tàu đang tràn ngập VN, từ biên giới phía Bắc tới tận Mũi Cà Mau, đâu đâu cũng đầy người Tàu. Cuối tháng 12/2017, hàng chục ngàn người Tàu đã qua cửa khẩu Móng Cáy ở gần Hải Phòng, để tràn vào VN theo chiến thuật "biển người" của cố Thống chế Lâm Bưu của Giải phóng quân Tàu Cộng.

Đông đảo người Tàu tràn qua cửa khẩu Móng Cáy (nguồn Internet)

Thay lời kết

Ý đồ xâm chiếm Việt Nam được Tàu Cộng của Mao Trạch Đông và các đồng chí của Mao thai nghén ngay sai khi đảng CS của Mao chiếm được toàn nước Tàu năm 1949-1950. Ý đồ của Đại Hán được sự tiếp tay đắc lực của Hồ Chí Minh và đảng CSVN của Hồ. Tiêu diệt nền văn hóa của VN là một mục tiêu quan trọng hàng đầu của Tàu Cộng lẫn Việt Cộng. Ý định dâng nước Việt cho Tàu được CSVN bắt đầu ngay từ những ngày đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp. CS đã biến đổi hoàn toàn con người VN, xã hội Việt Nam. Triệt hạ văn hóa, văn tự VN có lẽ là bước cuối cùng của tiến trình "Hán Hóa VN" của Tàu Cộng. TC được sự tiếp tay đắc lực của một "lũ Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống tân thời". Cải tiến tiếng Việt chỉ là một quả bóng thăm dò trước khi bọn Đại Hán và bọn Việt Gian bán nước bước sang màn thứ hai của vở bi kịch của dân tộc Việt: đó là ĐẠI HỌA MẤT QUÊ HƯƠNG.

10.01.2018

“Ba Ếch” có thoát tội khi “đồng ý về nguyên tắc”?

Nguyễn Hà Nội (Danlambao) - Theo bài báo trên VietnamNet Thực hư thông tin Bộ Chính trị chỉ đạo chỉ định thầu nhà máy nhiệt điện?“...văn bản số 49TB- VPCP ngày 17/2/2009 Thông báo kết luận của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại cuộc họp bàn về triển khai kế hoạch sản xuất kinh doanh năm 2009 của Tập đoàn dầu khí Việt Nam. Văn bản có nêu: “Đồng ý về nguyên tắc Tập đoàn được chỉ đạo các đơn vị thành viên cung cấp dịch vụ để thực hiện các dự án của Tập đoàn nhằm phát huy nội lực và kích cầu dịch vụ trong nước. Yêu cầu Tập đoàn thực hiện đúng các qui định của pháp luật về chỉ định thầu”.”

Bài báo đã lờ đi việc có quy trách nhiệm cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hay không?

Thông thường hiện nay ở Việt Nam, (như kiểu án lệ ở các nước tư bản giãy mãi không chết), với kiểu đồng ý như trên thì ngài thủ tướng cho ý kiến sẽ thoát tội, bởi lẽ án lệ ở Việt Nam xã nghĩa được áp dụng có lợi cho cấp trên, chúng thường sẽ viện dẫn rằng: Đó, ngài Thủ Tướng đã rất đúng đó thôi, ngài chỉ “đồng ý về nguyên tắc” và ngài đã “y êu cầu Tập đoàn thực hiện đúng các qui định của pháp luật về chỉ định thầu”. Còn cãi nữa thôi?

Nhưng rõ ràng là ngài Thủ đã “đồng ý” cơ mà? Nếu không sao không ghi 3 chữ “không đồng ý” hoặc chỉ cần 1 chữ “không” cũng đủ!

Sao nhỉ?

Thực sự thì sự việc diễn ra như thế nào?

Pháp luật của CS Việt Nam quy định: Các dự án từ 1 tỷ đồng trở lên phải thực hiện đấu thầu công khai! Nhưng ở phía dưới lại quy định: Trường hợp đặc biệt phải có ý kiến của cấp có thẩm quyền. Vậy đó “Các dự án từ 1 tỷ đồng trở lên phải thực hiện đấu thầu công khai”. Vậy thì dự án Nhiệt Điện Thái Bình 2 với mức vốn nhiều chục ngàn tỷ đồng càng phải công công khai hơn nữa!

Nhưng nếu “đấu thầu công khai” thì rất có thể lọt vào nhà thầu khác, hoặc phải cạnh tranh để bớt tiền dân đi, và như vậy chủ đầu tư sẽ không được lại quả 10% giá trị công trình! 10% của Nhiệt Điện Thái Bình 2 là bao nhiêu? Xin độc giả tính giúp. Vậy là cấp dưới (ở đây là Đinh La Thăng) sẽ trình lên Thủ Dũng một văn bản cỡ 1 tờ A4 trình bày lý do này khác… xin Thủ Dũng cho… chỉ định thầu! Nhắm mắt Thủ Dũng cũng biết sai, nhưng với một món quà cỡ vài chục tỷ (được bọn Thăng ứng trước từ khoản lại quả 10% giá trị công trình) để biếu Dũng. Nhận tiền thì phải cho! Mà cho là sai! Vậy là Thủ Dũng nghĩ ra kế: Cho mà không! Không mà cho! Nên mới có cái văn bản trời ơi số 49 ở trên.

(Hiện nay, tất tật “Thủ trưởng” cả nước Việt này đều bắt chước ngài Thủ mà “Đồng ý… về nguyên tắc” như vậy!)

Này, ta phân tích nhé: “Đồng ý về nguyên tắc…” Đó, các đồng chí xin, Thủ tướng đã cho phép rồi, đấy ai dám bảo không? Thủ tướng cho phép nhưng mà lại... không cho phép vì đồng chí không biết đọc hay sao “Yêu cầu Tập đoàn thực hiện đúng các qui định của pháp luật về chỉ định thầu” đó thôi!

Nhưng bảo không cho thì cũng không phải, Thủ tướng đã “đồng ý” rồi còn gì nữa, ngu thế! Các đồng chí về làm ngay đi, đừng ỳ ra như vậy, rồi đảng nó lại chửi là Thủ tướng... điều hành kém!

Thật là ... lưỡi không xương!

Án lệ ở Việt Nam xã nghĩa được áp dụng có lợi cho cấp trên. Ngài Thủ X sẽ không bao giờ bị gì ở những văn bản trời ơi như trên!

Nhưng đó là lúc ngài Thủ X còn mạnh! Nhân cường thì tật nhược!

Giờ đây thế yếu, không biết thế nào bây giờ? Mẹ kiếp, cái tên viết bài kia thế mà đểu, nó lại bỏ lửng ở đó…

Giờ đây “Ếch” ngồi đáy giếng, không biết thế nào bây giờ?

Chúng ta cùng chờ... xem!

12.01.2018

Bài đồng ca lạc điệu của loài sản

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Ban hợp xướng loài sản có đủ con. Sản to, sản vừa, sản nhỏ. Từ sản chúa Nguyễn Phú Trọng, đến sản về hưu Trương Tấn Sang, từ sản tuyên giáo đẻ ra DLV, từ sản bỏ súng bám bờ đẻ thêm sản AK47 bám mạng ảo. Tất cả cùng nhau gân cổ gào lên bài đồng ca tiến về cái lò ta giết sạch quân thù. Bài đồng ca mang tên "Chống Tham Nhũng".  Quân Thù là các đồng chí đã một thời cũng được ban hợp xướng gân cỗ hát vinh danh là những lãnh đạo tài ba, những tư lệnh xuất sắc, những cán bộ thanh liêm.

Tuy nhiên, trong chiến dịch đại thắng mùa xuân 2018, kẻ thù tham nhũng lớn nhất lại được lọt sổ tham nhũng. Từ đống phân vĩ đại của đảng, hai mươi mấy con sản thuộc dòng sán chó, hệ lãi heo được bới ra để diệt và để làm thơm tho đống phân có tên mới nhưng chưa chính thức công bố là: Đảng Cộng sản Việt-Hoa.

Con sản sán chó lãi heo lớn nhất kỳ này là Đinh La Thăng bị các con sản lãi heo sán chó khác "đề nghị" mức án 14-15 năm tù giam với cáo buộc "Cố ý làm trái các quy định Nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng".

Trong toàn bộ cáo trạng, không có một quy tội tham ô, tham nhũng, ăn cắp, ăn cướp tài sản quốc gia gì cả đối với Đinh La Thăng.

Đinh La Thăng "cố ý làm trái các quy định Nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng"nhưng sau đó trở thành Ủy viên Bộ Chính trị, bộ phận chính trị quyền lực cao nhất của đảng, bộ phận cướp quyền lãnh đạo toàn bộ mồ hôi, xương máu, hơi thở, tiếng nói, bao tử, khát vọng và số phận của nhân dân.

Đinh La Thăng "cố ý làm trái các quy định Nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng"nhưng sau đó được ngồi vào ghế quyền lực cao nhất của thành Hồ.

Hệ thống chính trị nào có quyền hạn trong việc đề cử, bầu bán, bổ nhiệm con sán lãi này vào đống phân của đảng để lãnh đạo và điều hành một trong những cơ cấu chính phủ lớn nhất của quốc gia?

Hệ thống đó chính là Bộ Chính trị và đứng đầu là con sản chúa Nguyễn Phú Trọng.

Trong hệ thống này tất cả đều là Đinh La Thăng. Mọi thành viên của Bộ Chính trị nhiệm kỳ mới lẫn cũ đều có thể cầm bảng giơ cao với hàng chữ: "Tôi là Đinh La Thăng".

Và vì "Tôi là Đinh La Thăng" nên tất cả chúng tôi đều là những con sản thuộc dòng sán chó, hệ lãi heo.

Và vì "Tôi là Đinh La Thăng" nên cùng lắm khi bị lâm vào cảnh đồng chí đánh đồng rận, lãi tố sán, thì giao ước chỉ có thể kết tội là "cố ý làm trái các quy định Nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng" phải được tôn trọng trong danh dự giữa sán và lãi.

Và vì "Tôi là Đinh La Thăng", tôi không bao giờ là đối tượng của bản hợp xướng chống tham nhũng. Trong bộ phận cao nhất của đảng loài sản, những con sán, con lãi bự nhất là chúng tôi, tuy nằm chót vót ở đỉnh điểm của đống phân vĩ đại, chúng tôi chỉ có thể bị kết án cố tình làm trái nhưng không thể bị kết tội ăn phân.

Và vì "Tôi là Đinh La Thăng" nên khác với tên phó thường dân cướp một con vịt về làm đồ nhậu lãnh 7 năm tù - vì tên dân thường đó chỉ trên răng dưới một con vịt. Vì "Tôi là Đinh La Thăng" nên khác với tên phó thường dân cướp hai con vịt về đánh tiết canh lãnh 13 năm tù - vì tên dân thường đó chỉ trên răng dưới một đĩa tiết canh. Vì "Tôi là Đinh La Thăng" nên khác với tên phó thường dân ăn cắp ổ bánh mình lãnh 10 tháng tù - vì tên dân thường đó chỉ trên răng dưới một khúc bánh mì. Dưới hàm răng ăn tạp của chúng tôi là một khối tài sản khổng lồ cần được thương thảo sau sân khấu tòa án để "sang nhượng" lại cho những đồng chí sán lãi hiện đang nắm quyền làm chủ đống phân.

Tất cả đều là Đinh La Thăng chưa bị lộ vì chưa mất quyền, đã bị lộ nhưng còn nắm quyền, vẫn bị lộ nhưng vẫn nắm quyền. Và cáo buộc chỉ "làm trái" dành cho Đinh La Thăng cũng là một cam kết với nhau giữa những tên tham nhũng đang nắm quyền: Trong Bộ Chính trị bây giờ và mai sau sẽ không có ai bị kết tội tham nhũng để chúng ông có thể vừa tham nhũng vừa tiếp tục hát hoài, hát mãi bản đồng ca chống tham nhũng, để làm thịt những tên đã tranh giành sự nghiệp tham nhũng vĩ đại của chúng ông.

12.01.2018

Trương Tấn Sang thổi còi cho Nguyễn Phú Trọng truy cùng diệt tận Nguyễn Tấn Dũng

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Vào đúng ngày 08/01/2018, ngày Đinh La Thăng và đồng bọn của Nguyễn Tấn Dũng bị còng tay dẫn độ vào lò Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang cho tung ra bài viết "Làm gì để dân tin". Trương Tấn Sang dùng những bài học lịch sử và núp sau cái gọi là "niềm tin" của dân (mà chắc rằng chính ông ta biết rõ đã lụi tàn) để làm những thông điệp dọn đường cho Nguyễn Phú Trọng lôi kẻ thù chung là Ba Ếch ra trảm.

Trước hết, trò lôi kinh Phật, lời Chúa ra giảng là chiêu thường dùng của những kẻ đâm cha chém chú hiếp chị dâu; ngày ngày rao giảng tự do, dân chủ, nhân quyền là mánh khóe của đám độc tài đảng trị; lúc nào cũng lãi nhãi chủ quyền - độc lập là mồm mép của lũ quốc tặc chuyên nghề bán nước; bô bô chuyện nhân nghĩa, đạo đức là nghề của tên nhiều nhân tình, vợ bỏ, con rơi Hồ Chí Minh. Và lôi những bài học, giá trị lịch sử, yêu nước thương nòi ra để luận cũng không thoát khỏi bàn tay của những tên bán nước hại dân.

Lần này Trương Tấn Sang lôi tiền nhân thời Trần ra để ăn mày quá khứ, dùng bài học lịch sử để xách mé tấn công Nguyễn Tấn Dũng, hà hơi thổi lửa cho cái lò mà Nguyễn Phú Trọng đang hồ hởi phấn khởi đốt.

Ngược dòng lịch sử, Trương Tấn Sang "chọn" kỳ tích chiến thắng quân Mông để "tự hào dân tộc" chứ không dám có một câu chữ nào đề cập đến quân Tàu xâm lược VN trong suốt chiều dài lịch sử.

Từ triều đại nhà Trần, Trương Tấn Sang "chọn" Thái sư Trần Thủ Độ để viết: "Dù là nhân vật lịch sử đem đến nhiều tranh cãi, nhưng Trần Thủ Ðộ cũng nổi tiếng đức độ, công tư phân minh, biết nghe lời phải trái, cương trực... Ðây là người đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, không đan xen tình riêng vào việc công."

Thử thay câu trên bằng "Dù là nhân vật đem đến nhiều tranh cãi, nhưng Nguyễn Phú Trọng cũng nổi tiếng đức độ, công tư phân minh, biết nghe lời phải trái, cương trực... Ðây là người đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, không đan xen tình riêng vào việc công." thì sẽ... hợp ý của Sang.

Trương Tấn Sang đã kể lại sự việc quan Tư nghiệp Quốc tử giám Chu Văn An dâng sớ xin chém đầu 7 tên gian thần hoành hành trong cung đình. Và viết thêm: "dù không làm quan nữa nhưng Chu Văn An vẫn nặng lòng với vận nước, mỗi khi có triều hội lớn ông lại về kinh sư; những dịp ấy vua thường muốn trao cho ông tham gia chính sự song ông nhất quyết không nhận, vật phẩm ban tặng thì thường đem cho lại người khác."

Có lẽ như ông cựu chủ tịch nước của đảng đang tìm cách làm cho người ta liên tưởng giữa quan nhà Trần, Chu Văn An dâng sớ chém nịnh thần, treo ấn từ quan đến quan nhà Sản, Trương Tấn Sang phò Trọng đả Dũng, rời ghế Chủ tịch nước nhưng mỗi lần có đảng hội lớn là có Sang!?

Và dưới ngòi bút của Tư Sang - "Dụ Tông ham chơi bời, lười chính sự, quyền thần nhiều kẻ làm trái phép nước" của thời Trần cũng là hình ảnh của Nguyễn Tấn Dũng của thời Sản ngày nay; 7 tên gian thần bị quan Chu Văn An dâng sớ xin chém cũng là đám đàn em của Ba Ếch mà quan Trương Tấn Sang dâng sớ xin trảm.

Sau khi ăn mày quá khứ, Trương Tấn Sang trở về hiện tại với bộ mặt của một tên cuồng đảng: "Nhìn lại năm ngoái, phải khẳng định một điều, những gì Ðảng ta đã làm trong công tác cán bộ và xây dựng Ðảng là đúng với mong muốn và nguyện vọng của toàn dân."

Đây là thông điệp chính trị từ Trương Tấn Sang, hiếp dâm "mong muốn và nguyện vọng của toàn dân" để bày tỏ lòng trung thành và ủng hộ chúa đảng Nguyễn Phú Trọng.

Từ "mong muốn và nguyện vọng của toàn dân", Trương Tấn Sang bắn tín hiệu, thổi còi xung trận cho Nguyễn Phú Trọng: "khẳng định rằng việc phanh phui, gột rửa những nhem nhuốc, tiêu cực sẽ không dừng lại, mà từ đây, với niềm tin đã được xốc dậy, cả đất nước sẽ đồng lòng, chung sức diệt trừ giặc nội xâm."

Ghi nhận một điều là khi ngược dòng lịch sử, Tư Sang không dám đả động gì đến "giặc ngoại xâm" dù là giặc... lạ và khi trở về hiện tại Tư Sang chỉ dám nói đến "giặc nội xâm".

Với kết luận của bài viết, Trương Tấn Sang bật rõ ý đồ chính trị cho bài viết đầu năm nhân ngày xử án đàn em của Ba Ếch: "Chẳng phải trong nhân dân, trong mỗi Ðảng viên đã luôn bất bình và phẫn nộ trước nạn tham nhũng, suy thoái? Chẳng phải chúng ta đã chứng kiến những kẻ có lòng tham vô đáy lợi dụng kẽ hở của chính sách, lạm dụng quyền lực để móc túi nhân dân, rồi chính những kẻ đó và bè cánh lại tìm mọi cách để "chui sâu, leo cao" hơn nhằm bảo đảm cho khối tài sản ăn cắp đó tiếp tục sinh sôi, nảy nở?

Nếu tình hình tham nhũng và suy thoái không được loại trừ, Ðảng này, chế độ này, đất nước này sẽ đi về đâu? Người chép sử không bao giờ viết chữ "nếu". Chính vì vậy mà ngay lúc này, Ðảng và những người nắm giữ vai trò chèo lái đất nước phải kiên quyết hành động."

Câu trả lời cho Trương Tấn Sang là:

"Tình hình tham nhũng và suy thoái" sẽ không thể loại trừ bởi bất kỳ tên lãnh đạo hay phe nhóm cộng sản nào vì nó là bản chất của chính chúng, của toàn đảng. Nó chỉ thực sự được triệt tiêu khi đảng cộng sản bị loại trừ. 

Chế độ này, đảng này vẫn luôn là một chế độ độc tài, ác độc, xảo trá, đạo đức giả, tham quyền cố vị và là một đảng Việt gian. 

- Dù là Nguyễn Tấn Dũng hay Trương Tấn Sang hoặc Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc... dưới sự cai trị của những tên tội đồ dân tộc này thì đất nước sẽ xuống hố cả lũ. Và cái hố đen tối ấy không phải một cái hố bình thường của đói nghèo lạc hậu mà là cái hố nuốt chững căn cước của giống nòi, của lịch sử hơn 4000 năm, cái hố có nắp đậy mang tên Trung Hoa Vĩ Đại của Mao, của Hồ và của Tập.

Dân tộc và đất nước chỉ có thể thoát khỏi cái hố Tàu đó nếu người dân Việt đồng lòng cùng nhau vượt qua thờ ơ, chiến thắng sợ hãi và can đảm cùng nhau xây dựng một cái hố khác. Hố chôn Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Xuân Phúc, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng và tất cả những tên gian thần hại dân bán nước của triều đình nhà sản.

11.01.2018

Cứ đem lòng “vua” mà đo vận nước

Bạn đọc Danlambao - Khi phiên xử ông Đinh La Thăng bắt đầu, thì một bài viết được cho là đình đám cũng đồng thời xuất hiện trên báo chí. Điều khiến người ta liên tưởng hai sự kiện này không chỉ vì cùng thời điểm, mà còn là tác giả bài viết này giống ông Thăng cũng là cựu ủy viên Bộ chính trị, cựu lãnh đạo ban Kinh tế trung ương, cựu Bí thư Thành ủy Tp. HCM, ông Trương Tấn Sang.

Thậm chí, họ đều là những ủy viên Bộ Chính trị hiếm hoi trong lịch sử phải chịu án kỷ luật của Đảng. 14 năm trước, ông Trương Tấn Sang bị xem xét và thi hành kỷ luật vì thời kỳ làm Bí thư Thành ủy TP HCM đã không chỉ đạo điều tra, ngăn chặn và có dấu hiệu bao che những hoạt động tội phạm của Trương Văn Cam (Năm Cam) cùng đồng bọn và có những khuyết điểm trong công tác cán bộ.

Quay trở lại bài viết của ông Trương Tấn Sang được đồng loạt dẫn lại, mỗi báo thay đổi một tựa đề khác nhau. Như Vietnamnet đặt tiêu đề là “Ngay lúc này, Đảng phải kiên quyết hành động”, Vnexpress lại đặt tiêu đề là “Làm gì để dân tin”, và Tuổi trẻ thì “Cứ đem lòng dân mà đo vận nước”.

Bài viết khá dài, dẫn chứng khá nhiều ví dụ về sự hưng vong của các triều đại trong lịch sử, sức mạnh của lòng dân, sự mục nát của giới cầm quyền,... cuối cùng là để nhằm mục tiêu rằng, đảng phải kiên quyết hành động, loại bỏ “những kẻ đó”!

Trước khi đi sâu vào mổ xẻ bài viết, phải thừa nhận rằng, người đọc có quyền đòi hỏi chất lượng cao ở một bài viết từ một người đã từng là một nguyên thủ quốc gia. Và nếu không có cái “danh” là cựu Chủ tịch nước, thì chắc chắn không thể có chuyện các báo chuyền tay nhau đăng bài như thế cả. Lưu ý rằng, tính Chính Danh cũng là yếu tố khá xuyên suốt trong bài viết, vậy nên tôi tin rằng, ông Sang sẽ mong nhận được sự phản hồi nhiều chiều, lắng nghe hai tai, như là triết lý về lòng dân như ông ấy đã nói.

Người đọc đòi hỏi chất lượng cao ở bài viết này là thấy được cái TÂM, cái TẦM, thậm chí là quyền biến khôn khéo, phải học được điều mới lạ, điều cao quý, và điều khôn ngoan trong tư duy bài viết của một cựu nguyên thủ quốc gia. Đọc bài viết phải thấy dứt khoát một điều rằng, đấy là một chính khách cấp cao, một nhà chính trị cấp cao viết, chứ không thể là một “nhà báo” nào đó viết chính trị được! Nhưng bài viết ấy thực sự thế nào?

Đầu tiên, ông Sang dẫn chuyện “Bão Táp Triều Trần”, dạng tiểu thuyết dã sử giống Tam Quốc Diễn Nghĩa, tức bảy thực ba hư, chứ không thuần túy chỉ là lịch sử. Đọc những tiểu thuyết dạng này, có thể suy ngẫm để đưa lại điều riêng tư cho nhận thức của mình. Nhưng thưa ông, nếu dùng nó để đánh giá lại lịch sử, thì lại là sai tuyệt đối!

Ông dẫn chuyện những vương triều thời Lý, Trần, Lê, với những suy ngẫm về lẽ thịnh suy do người cầm quyền, nhưng ông cần lưu ý rằng, chưa có bất cứ một triều đại nào ở bất cứ một quốc gia nào tồn tại vĩnh viễn, chứ không chỉ là hệ thống phong kiến Á Đông. Sự vĩnh viễn duy nhất, thì chỉ có đúng một khái niệm: Dân tộc!

Nên khi ông dẫn chứng về cụ Chu Văn An, người dâng sớ chỉ mặt 7 tên gian thần. Nhưng cụ Chu Văn An sống trong thời đại phong kiến, mang trong mình tư duy nho học, và với tâm lý chủ quan, thì việc một cụ giáo dâng sớ sẽ mang lại điều gì khi 7 vị quan – cứ coi là gian thần - bị chém đầu, và liệu nếu 7 người khác lên thay thì có tốt đẹp hơn không khi chế độ phong kiến vẫn còn đó ? 

Dẫu sao cụ Chu Văn An vẫn là một tấm gương sáng trong thời đại ấy khi dám chỉ mặt đặt tên 7 tham quan nịnh thần, còn ông Sang tuy mượn điển tích, nhưng lại mập mờ, nói xa nói gần, không dám chỉ ra một cái tên, chỉ dùng những cụm từ như “những kẻ có lòng tham vô đáy” “những kẻ đó và bè cánh” hoặc cách phát biểu “đồng chí X Y Z” trước đây... Vậy thì bản thân khi đã từng là “quốc vương” ở một vị trí cao hơn ông Chu Văn An, ông có thấy thẹn với tiền nhân.

Ông nhắc đến vị vua nhà Lê và lòng cung kính tin dùng kẻ sỹ: "hiền tài là nguyên khí quốc gia", đã dựa vào các nhân tài để tạo dựng hàng loạt những giá trị văn hiến truyền lại cho đời sau. Nhưng suốt “triều đại” của mình, người ta không thấy ông cho ra “nguyên khí quốc gia” nào, mà chỉ toàn là những bồi bút lưu manh mang danh trí thức và đại gia kiêm đại biểu quốc hội nào đó họ Đặng để đâm chọt, phá hoại quốc gia.

Ông cũng trích dẫn và bình luận: “Dân tộc Việt Nam không bao giờ sợ giặc ngoại xâm, chỉ sợ những người cầm quyền không đủ dũng khí để tự sửa mình, để thực hành nghiêm khắc nội bộ”. Vậy mà chính ông lại không “đủ dũng khí” để “nghiêm khắc nội bộ”, mà lại bao che cho những tên giang hồ như Năm Cam phá hoại, lũng đoạn xã hội. Khi nhắc đến người ta, ông có ngẫm tới mình không?

Và khi ông nhắc đến nhà Trần. Thì cũng cần phải nói rằng, trên truyền thông Việt Nam trong thập kỷ qua, vẫn lan truyền hành trình 800 năm tìm về cội nguồn của những người Việt ở Hàn Quốc. Họ là những hậu duệ của nhà Lý đã phải trốn chạy khỏi đất nước trước sự truy sát khủng khiếp của nhà Trần, đến nỗi trên đất nước này, gần như không còn một người nào còn mang họ Lý? mà tác giả không phải là ai khác – Thái sư Trần Thủ Độ!

Đền Đô ở Bắc Ninh, hay còn gọi là Cổ Pháp điện, đền Lý Bát Đế, là một quần thể kiến trúc thờ 8 vị vua đầu tiên của nhà Lý, dấu ấn duy nhất còn lại, chứng minh sự hiện diện của một triều đại vàng son đã kéo dài hơn 200 năm trong lịch sử! Hơn 1000 năm đã trôi qua, Lý Bát Đế nằm đó, mưa sa gió lạnh, cô đơn và tủi hận, đã có ai đặt lại vai trò của Trần Thủ Độ nói riêng và sơ khai triều Trần nói chung, trong việc hủy diệt cả một dòng tộc người hay không?!. 

Nhắc lại sự kiện này ra không phải là để chê bai hình tượng Trần Thủ Độ - kiến trúc sư trưởng kiến tạo Nhà Trần. Mà chỉ để nói rằng, cái xấu và cái tốt trong mỗi chính khách là lẽ thường. Khi nhìn về họ, hãy khách quan, trung thực với lịch sử. Dứt khoát không thể nhìn theo góc nhìn văn chương ba-xu, càng không thể dùng “tiền nhân” để răn dạy hậu thế bằng nhãn quan và sự hiểu biết nửa vời ấy được!

Nói đi cũng cần nói lại, rất lâu rồi người ta mới thấy một nhân vật từng là Nguyên thủ quốc gia xuất hiện và suy ngẫm về chính sách hiện nay, dựa trên lịch sử truyền thống dân tộc, đề cao vai trò của tầng lớp trí thức. Đây là nét mới đáng ghi nhận! Rất nhiều người đã và sẽ hồ hởi, hoan nghênh tinh thần này, nhưng khi và chỉ khi bài viết ấy thực sự lấy lịch sử ngàn năm để tìm ra những điều mới mẻ, lớn lao, không hề toan tính cá nhân, cho con đường đi của dân tộc.

Người ta sẽ càng hoan nghênh hơn, nếu ông Trương Tấn Sang đừng cắt gọt lịch sử chỉ để ám chỉ vào “những kẻ nào đó”, mà hướng vào những mục đích cao cả, những câu chuyện mang đậm truyền thống đoàn kết gắn bó, quật cường dân tộc,... Những tinh thần đã tạo nên sức mạnh dựng nước và giữ nước trải dài qua hàng ngàn năm, để làm thành bài học cho hiện tại.

Có thể một bài viết sẽ không giải quyết được vấn đề gì trước mắt, nhưng ít nhất nó sẽ cho người ta thấy cái Tâm và cái Tầm của một cựu nguyên thủ quốc gia (bậc quân vương).

Trước đây, ông Trương Tấn Sang cũng từng có viết bài “Gánh nặng trách nhiệm trước lịch sử và tương lai” và bàn về hàng loạt khái niệm như vị “vua tốt”, “Minh Quân”,... để muốn nói rằng, người Việt ngày nay cần một vị “vua tài, có liêm sỉ” trước khi cần vị “vua tốt”. Ông từng nói “trong ban lãnh đạo, ai là những người đủ dũng cảm để gột sạch những vết nhem nhuốc làm vấy bẩn đội ngũ của chúng ta?”.

Thậm chí ông còn tự cho mình cái quyền thay mặt đảng khi tuyên bố: “Ai đó cảm thấy không đảm đương được công việc hãy tự nguyện trao lại mái chèo, hoặc Đảng buộc họ phải ra đi”.

Nhưng Ai đó là ai? Suốt mấy chục năm qua, dân chưa thấy ai “tự nguyện trao lại mái chèo”. Chỉ có những người đã bị kỷ luật những vẫn cố tìm “đủ dũng khí để tự sửa mình, để thực hành nghiêm khắc nội bộ”, “rút kinh nghiệm sâu sắc” rồi lại leo lên chức cao hơn? 

Giá trị lịch sử là không thể phủ nhận, nhưng đem lịch sử - lại là sử từ tiểu thuyết - để nói xa nói gần, vào thời điểm người từng là đồng chí đang bị lôi ra đâm chém, lấy lịch sử ra để yêu cầu “kiên quyết hành động” để loại bỏ “những kẻ đó”, thì e rằng đó không phải là tầm vóc của một người từng là chính khách cấp nguyên thủ. 

Và nếu nhà sử học Ngô Sĩ Liên còn sống, ông ấy sẽ viết thêm mấy dòng vào Đại Việt sử ký toàn thư như sau: “Lịch sử sau này sẽ ghi nhận đất nước có vị "vua" luôn trăn trở với vận nước, thế nước, nghĩ đến nỗi lòng của dân trước thời cuộc. Nhưng vị "vua" ấy đã không thực hiện những điều này khi còn đang cầm quyền.”

11/1/2018