Trần Nhật Phong (Danlambao) - Sau bài viết vụ
Thu Phương, nhiều DLV inbox cho tôi, có thể nói là đọc… "sướng" cả mắt, vì không còn một từ ngữ “chợ búa” nào mà những DLV không sử dụng, thậm chí còn cài những đường links vào các virus với hy vọng tôi… "Trúng bẩy".
- Thằng khốn nạn, mày mà bò về Việt Nam thì ông đấm cho vỡ mặt.
- Thằng L... “cờ đỏ sao vàng” là thiêng liêng của dân tộc, mày dám bôi nhọ là giống cờ… Trung Quốc à? Mày có biết bao nhiêu xương máu ông cha của chúng tao đổ xuống hay không?
- Thằng… "Cờ hó" phản động, mày ganh tị với anh Dũng à? Lũ “Ba que” chúng mày cứ làm cu li ở Mỹ đi nhé, chỏ mồm vào Việt Nam làm …éo gì.
-...
Hơn 30 inbox, toàn là những ngôn từ đầy “giáo dục” của xứ “thiên đường”, tôi không biết nên cười hay chua xót cho cả mấy thế hệ được “đào tạo” bởi các “đỉnh cao trí tuệ”. Đọc những dòng chữ, nhìn những hình ảnh ngày nay của giới trẻ tại Việt Nam, với những màn đánh ghen “bề hội đồng”, những trò “chọc cười” dung tục rẻ tiền của Trường Giang, những “láo lếu” của Hari Won, những ngôn ngữ của báo chí “định hướng”, những phát biểu của “quan" và “vua”, tôi mới chợt nhận ra, những ông anh ‘tiền bối” của tôi quả thật nói không sai chút nào.
Nhiều năm trước đây, khi nhắc đến 2 chữ “Việt Cộng”, thì đa phần các ông anh “tiền bối” của tôi đều chửi đổng rằng “mấy thằng mọi rừng rú”, Tôi cho rằng mấy ông anh này quá cực đoan, có lẽ họ mang định kiến từ thời chiến tranh nên mới có những phát ngôn "nặng nề” như vậy.
Nhưng rồi đến khi tiếp xúc với những kẻ được xem là "đào tạo” từ môi trường “XHCN”, nhìn cách hành xử, ngôn ngữ nghèo nàn, cho đến những trò “láu cá vặt”, thậm chí cả sự tham lam giành giật, chen lấn, tôi mới hiểu được lời nói của những ông anh “tiền bối” không phải là… Vô lý.
Từ những dịch thuật một cách nghèo nàn “dốt nát” của nền báo chí như “nhà trắng” hay “lầu năm góc”, ngôn ngữ nghe hay đọc, đều mang tính quê mùa, trong khi những chữ nghĩa trang trọng, vốn là chữ nghĩa của miền nam Việt Nam như “Tòa Bạch Ốc” hay “Ngũ Giác Đài”, đọc hay nghe đều êm tai thuận miệng, thì không bao giờ xuất hiện trên mặt báo chí cả.
Tôi không biết là do “dốt nát” thật? Hay muốn “thuần Việt”? Hoặc có “định hướng” triệt tiêu ngôn ngữ của miền nam Việt Nam?
Nếu ai đó giải thích rằng muốn ‘thuần Việt” thì xin lỗi, ngay cả 2 chữ “Cộng Sản” cũng nên “thuần Việt” cho tới nơi tới chốn, vì cụm từ này cũng là “Hán - Việt” đấy, và nó cũng là thứ chủ nghĩa ngoại lai chứ có”‘thuần Việt” bao giờ.
Còn nếu giống như hai lý do khác mà tôi nêu ở trên, thì chắc không cần nói nhiều, 2 chữ “rừng rú” đã đủ diễn đạt tất cả.
Một nền giáo dục lệch lạc, bế tắc, một thể chế co cụm, đổ thừa sự sai sót bằng hàng trăm lý do ngờ nghệch, mà vẫn ru ngủ dân chúng rằng “đất nước tươi đẹp ở ngày mai” hay “Việt Nam sẽ trở thành con Hổ Á Châu”, thì xin lỗi, người miền nam thường có câu nói là “nghe muốn đội quần”.
Trong một xã hội, mà con người phải gian dối, nói láo, dẫm đạp lên luật pháp, thì xã hội đó sẽ về đâu? Từ những báo cáo gian dối của các ban ngành về các con số, từ những lời nói láo trắng trợn “lỗi tại thằng đánh máy”, cho đến cả thủ tướng của một quốc gia, ngang nhiên đạp lên qui định, luật lệ như tại khu phố đi bộ Hội An, hay bao che cho cả “quan chức” chỉ vì “nhân thân tốt”, xã hội đó không gọi là xã hội “rừng rú” thì không biết nên gọi là xã hội gì?
Từ nhiều năm nay, người Cộng Sản luôn đóng vai nạn nhân để kêu gọi lòng thương xót của cộng đồng quốc tế, họ rêu rao chất độc màu da cam hủy diệt môi trường, tàn phá sinh mệnh con người… blah blah blah, nhưng đến chung cuộc, họ không thể chứng minh được rõ ràng về tác hại của chất khai hoang và bị thua kiện.
Còn hiện nay, tác hại của Formosa rành rành trước mắt, cá chết, biển chết, Formosa “lén” chôn hàng tấn chất thãi độc hại ở nhiều nơi, bị công chúng phát hiện thì Formosa vẫn “phây phây”, không hề có ai bị bắt giữ, không hề bị ngưng hoạt động.
Thanh tra đến kiểm tra Formosa trước khi xảy ra vụ “cá chết”, thì chỉ kiểm tra đúng… Nửa ngày, nếu Lương Duy Hanh ở một quốc gia có luật lệ rõ ràng, minh bạch, thì “ông trưởng đoàn thanh tra” này đã phải vào ngồi ăn cơm tù chờ xét xử, đâu có “thoải mái” như hiện nay, đi đến tỉnh nào, đều có thư ký riêng thu “phong bì” đến đó.
Đơn giản là vì Lương Duy Hanh là bà con bên vợ của Trần Hồng Hà, bộ trưởng tài nguyên và môi trường, cũng là một trong những vòi “bạch tuột” có nhiệm vụ thu gom "phong bì” cho Trần Hồng Hà trên danh nghĩa “trưởng đoàn thanh tra”, và chỉ diễn ra… Nửa ngày là phải, vì Lương Duy Hanh đến đó chỉ với một mục tiêu là… nhận phong bì, ký văn bản chứ có kiểm tra con khỉ gì đâu.
Trong xã hội Việt Nam hiện nay, có bao nhiêu “quan” giống như Lương Duy Hanh, vô trách nhiệm coi sinh mạng người như cỏ rác, và xem luật lệ, qui định như “cái giẻ rách” của Nguyễn Xuân Phúc?
“Thượng Bất Chính, Hạ Tắc Loạn”, ngay cả “vua” còn không xem qui định luật lệ ra gì, thì nói chi đến đám “con cháu” DLV ở dưới, cái “văn hóa rừng rú” đã trở thành chuyện bình thường trong xã hội ở Việt Nam.
Một người bạn tôi từ Việt Nam trở lại Hoa Kỳ, ông kể cho tôi nghe nhiều chuyện “động trời” ở Việt Nam. Thằng cháu gọi ông bằng bác ở ở Sài Gòn, gia đình tốn hơn 800 triệu VND (khoảng 40 ngàn Mỹ kim) “chạy chức” để nó được vào ngành công an. Thằng cháu trong buổi nhậu với ông bác “Việt Kiều” bắt đầu ngà ngà say “nói thật”:
- Thủ trưởng của cháu đã cảnh cáo cháu ngay từ ngày đầu vào nhận chức, cậu vào đây (ý nói ngành công an) là phải tuyệt đối bảo vệ ngành, bảo vệ chế độ, đó là “nồi cơm” của cậu và gia đình cậu, cậu “thông” thì mỗi tháng vài chục đến vài trăm triệu là chuyện bình thường, cậu “dại” thì ráng chịu. Lỡ sai thì “rút kinh nghiệm” viết báo cáo, anh em sẽ thuyên chuyển cậu sang nơi khác cho mọi việc êm xuôi, không bị “đá” ra khỏi ngành đâu mà sợ, còn không thì ráng mà “cắn”.
Ông bạn “vong niên” còn kể nhiều chuyện “trời ơi đất hỡi” trong xã hội Việt Nam hiện nay, ông nói với tôi rằng, điều đáng buồn là khi ngồi chơi với những người bạn, họ đem “chế độ” lên chửi không còn manh giáp nào, nhưng khi bước ra đường thì họ lại… Im lặng, thậm chí có nhiều thái độ rất… Vô cảm.
Đó chính là thực tế của xã hội Việt Nam hiện nay, ai muốn chửi cứ về nhà đóng cửa mà chửi, còn bước ra đường thì phải im lặng, muốn phát biểu thì phải “tô hồng” công ơn của bác, đảng, nếu không muốn bị PA 38 cô lập hay “tạt mắm tôm”.
Sẽ còn bao nhiêu lần “rút kinh nghiệm” cho những thất thoát hàng tỉ Mỹ kim bằng “máu” của con dân Việt vì những “quan chức” như Lương Duy Hanh, Võ kim Cự, Trần Hồng Hà qua vụ Formosa? Hay vì thiếu “dưỡng khí Oxy” như ở Đà Nẵng?
Sẽ còn bao nhiêu lần “lỗi tại thằng đánh máy” cho những tệ nạn xã hội, tội ác gia tăng, và sự hống hách của những “ông nội, ông ngoại” từ “Trung Hoa Đại Lục”?
Sẽ còn bao nhiêu “đột phá” từ những sân Goft trên vùng đất của những nông dân nghèo chạy cơm từng bữa?
Sẽ còn bao nhiêu lần “đúng qui trình” từ những dự án vay vốn xây những chiếc cầu bị xập vì “địa chất yếu”, lỗi do… Nhà thầu Trung Quốc?
Sẽ còn bao nhiêu tòa di tích lịch sử của miền nam Việt Nam sẽ bị “giải tỏa mặt bằng” trên danh nghĩa giao đất cho “nhà đầu tư” phát triển?
Và sẽ còn bao nhiêu người dân ở Sài Gòn sẽ trở thành “vô sản”, để tài sản của họ chạy vào túi của những "đại gia” ngoài Bắc như Phạm Nhật Vượng?
Câu trả lời là sẽ còn… dài dài cho đến vài trăm năm nữa nếu cái đảng “cờ đỏ sao vàng” hay “cờ đỏ búa liềm” tiếp tục độc quyền cai trị dãy đất hình chữ S bên kia bờ Thái Bình Dương.
Chạy là vừa nếu không muốn cho tương lai con em của mình mang những dị tật vì chất thải độc hại.
Chạy cho kịp nếu không muốn con cái của mình giống như các DLV mở miệng ra chỉ biết “thằng khốn nạn”, “ con mặt L...”, “cờ hó”.
Chạy cho thật nhanh nếu cảm thấy không thể học Trung ngữ để “theo kịp thời đại” của các “quan”, “vua” hiện nay.
Và với thể chế này, trong vòng 30 năm nữa, những người nói tiếng Việt sống bên ngoài Việt Nam sẽ còn đông hơn ngay trên mảnh đất chữ S, tôi tin rằng ngày đó sẽ không xa, nếu người dân ở Việt Nam tiếp tục… vô cảm với chính trị.