Sunday, November 4, 2018

Bỏ đảng sẽ vui như ngày hội!

Hà Sĩ Phu – Tiếng Dân

Chị Kim Chi thân mến,
Từ lâu tôi đã một mực tẩy chay cái Chủ nghĩa CS làm khổ Dân tộc, nhưng khốn nỗi, bạn bè và người thân quanh tôi quá nửa đang còn là đảng viên, tôi cứ như con cá mắc cạn, giữa lý và tình. Cho nên mỗi khi một người bạn hay người thân quyết định bỏ đảng là thêm một chút “giài thoát” cho tôi khỏi tình trạng khó xử ấy. Vì thế hôm nay tôi cảm ơn chị.
Nhân dân mới là chủ nhân thật sự của đất nước, nhưng ĐCS độc quyền toàn trị đã cướp mất quyền ấy của dân, yêu nước thiết tha rất dễ vào tù. Dân bị mất nước vào tay đảng nên ĐCSVN chính là “giặc Nội xâm” đúng nghĩa vậy! Đảng đã là “giặc” như thế thì đảng viên còn đồng thuận với đảng đương nhiên mắc tội theo giặc, mà không biết đấy thôi.
Nay thời kỳ Dân chủ hóa đã chuyển giai đoạn. Đã hết cái thời mà những đảng viên thức tỉnh còn có thể kiên nhẫn, cố nhẫn nhục đóng vai “đảng viên nằm vùng” để chiến đấu hòng tu sửa đảng. Không tự bỏ đảng, đảng cũng tống ra vì cái tội tự chuyển hóa từ yêu đảng thành kẻ yêu nước yêu dân.
Nay về được với Nhân dân chẳng sung sướng lắm sao? Những người ngoài đảng chúng tôi hân hoan đón rước, nay đón rước chị Kim Chi cũng như đón rước tất cả các vị, các “đồng chí” của đảng nay đã trở về, thành “đồng chí” của Nhân dân. Hôm nay các vị còn ít, nhưng tôi hy vọng các vị rồi sẽ rất nhiều thêm.
Sẽ vui như ngày hội, chúc cho bỏ đảng sẽ vui như ngày hội! Dân tộc sẽ vui mừng!
Kính thư
Hà Sĩ Phu, bạn chị

Mỹ Ngụy hay “Hán Ngụy” bây giờ ..”?


Stephen B. Young
Mở đầu:
“..Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy” .
Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam:
“Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?..”
Ai thống trị Việt Nam ngày nay?
Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ. Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình.
Tổ chức này mang tên là “Đảng Cộng Sản Việt Nam”.
Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?
Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình.
Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?
Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng?
Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?
Tôi đồng ý đã có thời gian cái gọi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác.
Tôi nói đó là một “thứ đảng phái” vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết mác-lê làm cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân.
Tiếp theo, đảng cộng sản phát động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ, ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc.
Hành động của đảng cộng sản lúc đó có mục đích thi hành “chính nghĩa xã hội chủ nghĩa ” theo ý hệ Mác-Lê.
Nhưng từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng sản, không mang nội dung mác-lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển mác-lê dạy người cộng sản.
Cách đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng “hiện tại đảng Cộng Sản không còn chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa học”. Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông Mác và Lê đã nghĩ sai về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.
Nếu ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của mác-lê.
Vậy đảng cộng sản là cái gì?
Chỉ là một tập hợp những người đầy tham vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân.
Ông Bảo nói thêm rằng “ tổ chức anh chị em cán bộ phải giữ quyền cai trị Việt Nam vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giữ ổn định chính trị xã hội, thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ ”.
Lấy sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu thuyết phục.
Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội ?
Quân Đội làm được. Phật Giáo làm được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.
Theo tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử. Có đúng như vậy không?
Để trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết, chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi, có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức với dân tộc Việt Nam hay không?
Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại sao ngày nay vẫn nói đi theo mác-lê, mà trên thực tế không thấy xã hội việt nam chuyển biến theo mô hình” chính nghĩa Mác-Lê.” một chút nào nữa. Vậy thì cái đảng này nên tự giải tán, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?
Chúng tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng Cộng Sản.
Thí dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng , ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan văn Hùm, Nguyễn văn Sâm, … và những người dân Huế chết hồi Tết Mậu Thân, vân, vân, … cho đến 1 ,2 triệu người Việt nam bình thường khác, chết trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.
Gọi hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng “chính nghĩa Mác-Lê” để cướp lấy quyền lãnh đạo đất nước và giử độc tôn cho đảng .
Xin trả lời: Công đức ở đâu?
Bằng chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảng thì đảng ấy có hành động cụ thể như thế nào? Ngoài sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt đi thôi ?
Cái gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ tiên để lại cho Bắc Triều mới . Và cả biển nữa! Tại sao?
Để đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới? Phải.
Ở điểm này, chúng ta hãy nhìn rõ.
Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt nam hỏi tội của họ đối với tổ quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra.
Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.
Như vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.
Nếu đảng Cộng Sản Hà nội chuyên tâm phục vụ cho đòi hỏi, tham vọng của Bắc Triều mới, thì Việt nam tất nhiên phải lâm nguy làm thân nô lệ cho Hán Tộc. Nếu chỉ có riêng cái đảng cộng sản làm nô lệ Hán tộc thì chúng ta hà tất phải tốn lời.=
Thực tế ở Việt Nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình báo Trung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà Nội mới có đủ bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt Nam, đàn áp dân oan nạn nhân của những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tình chống Trung quốc xâm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.
Nhìn lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quôc gởi binh qua Hà nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền cho Nhà Nguyễn.
Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu viện thường hay lệ thuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyễn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăng khăng ôm giữ nên thua người Pháp. Tức một thứ lệ thuộc tư tưởng.
Khi có được chỗ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt Nam chăng? Tức đảng cộng sản vĩnh viễn đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?
Mới đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị hành chánh mới trực thuôc Tỉnh Hải Nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách xâm lược của Trung Quốc.
Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt Nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà Nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hãy thấy ở đây, tức ở nhân dân, mới là chỗ dựa vững chắc hơn thế của Trung Quốc.
Nhưng cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?
Buồn mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rõ phe nhóm cai trị Việt Nam hiện nay là một bọn Hán Ngụy.
Tiếc vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiều đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những thủ đoạn khéo léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, Tình Báo đang có mặt khắp nơi rình rập.
Hán ngụy
Bọn Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc. Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi. Họ sẽ làm cái gì phải làm để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.
Lệ thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn định là cho quyền lợi của họ.
Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi.
Trung Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa. Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng Mạnh, trái lại, đưa ra chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị hoàng đế. Đó là thuyết của Mặc Địch.
Cái đạo chính trị này – “ hoàng đế chính thuyết ”– là lý thuyết xây dựng xã hội không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên.
Ngày nay là tập trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ chí minh. Hoàng Đế nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị phạt, nặng nhẹ tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.
Một ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội. Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.
Đạo làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng lệnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.
Trong lịch sử Việt Nam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để trị dân.. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.
Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều , tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quáng với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa.
Đến Nhà Mạc, Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.
Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy”
Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: “Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?
Người Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?
Nói chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ Sài gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ấp đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở rộng giáo dục theo tôn chỉ “nhân bản, khoa học, khai phóng ” …
Đối với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo “ hoàng đế chính thuyết ”.
Như vậy làm “Mỹ Ngụy” là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt Nam, cho văn hóa, đạo đức dân tộc.
Người Mỹ đến Việt Nam, không ở lại Việt Nam. Và “dân ngụy” không hiến dâng đất đai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử, người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai đoạn.
Còn người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai?
Họ có lo sợ số phận Tổ quốc của họ không? Hay chỉ có chung một thứ tập hợp những người cùng chí hướng tôn thờ quyền lợi bản thân mà thôi?
Stephen B. YOUNG
Ghi chú: Trên đây là nguyên bản tiếng Việt của GS Stephen Young, một người thông thạo Việt ngữ.

Người dân quan tâm đặc biệt công an: vì sao?


Ánh Liên (VNTB)Trong bản xu hướng của Google (Google Trends) vào ngày 1.11 cho thấy, người Việt ngoài sự quan tâm đến thể thao, xổ số kiến thiết, họ còn quan tâm đến các chính sách pháp luật được ban hành và có hiệu lực từ tháng 11, đồng thời là phát biểu của ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng liên quan đến lực lượng công an.

Đại biểu Lưu Bình Nhưỡng nói: Tỷ lệ không thụ lý tin tố giác 94%; chậm gửi quyết định cho Viện kiểm sát 86%; xử lý tin sau tố giác quá hạn 99,76 %, Một lần nữa khẳng định “đây là vấn đề hết sức nghiêm trọng (?). Đáp lại, đại biểu Nguyễn Hữu Cầu – Đại tá Giám đốc Công an tỉnh Nghệ An cũng đấu khẩu với Lưu Bình Nhưỡng, và yêu cầu ông Nhưỡng phải đính chính trở lại vì tính toán sai, gây phản ứng trong lực lượng công an.

Ông Lưu Bình Nhưỡng khẳng định, có tài liệu mật nên báo cáo theo con số mật, còn Giám Đốc CA Nghệ An cho điều này không đúng,.. Cả hai người đều có cái lý, nhưng phản ứng liên quan đến sự vụ này là hợp lý, và nên được khuyến khích, ít nhất đảm bảo tính dân chủ và tranh tụng trên nghị trường. Tránh cái tình trạng ‘quyết sai thì dân chịu, phát ngôn sai thì dân gánh’ như hàng trăm trường hợp của các vị đại biểu trong nhiều năm trở lại đây.

Vấn đề mà bài viết đặt trọng tâm chính là việc, người dân có sự quan tâm rất lớn đối với lực lượng công an và đặc biệt quan tâm đến những sai phạm liên quan đến lực lượng này nhất là sự lưu tâm của người dân đối với ý của ông ĐB Lưu Bình Nhưỡng đề ra: tôi đề nghị Bộ trưởng Công an phải có thái độ hết sức nghiêm khắc đối với cán bộ cơ quan điều tra trong việc này.

Việc kiểm soát thái độ phục vụ và cách hành xử của lực lượng công an là một trong những nhu cầu và nguyện vọng của người dân. Điều này phần nào được thể hiện rõ nét qua việc, bức xúc của người dân đối với những cái chết vô cớ trong đồn hay tình trạng nhũng nhiễu của lực lượng công an trong một số lĩnh vực nhất định.

ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng, trong một chia sẻ trên Facebook cá nhân vào cuối ngày 3.11, đã nhấn mạnh rằng: Điều đó làm cho người dân không còn yên tâm, thiếu sự tin cậy với lực lượng chấp pháp từng được dân tin yêu, với 6 lời thề như khắc vào đá; lực lượng được quan tâm, ủng hộ, trang bị… để giữ cho dân yên, giờ lại là nỗi ám ảnh của người dân?
Thực tế cho thấy, xã hội Việt Nam đang hình thành những đặc trưng rất riêng liên quan đến vị trí đẳng cấp, trong đó, có những ngành nghề tạo nên đẳng cấp cao trong xã hội, và những đẳng cấp còn lại là đẳng cấp chịu thiệt trong xã hội, những đẳng cấp hoàn toàn không hề có một tiếng nói hoặc tiếng nói mang tính yếu ớt. Cũng chính vì lý do đó mà, khi ông Nguyễn Phú Trọng cải tổ bộ máy công an, trong đó đưa một số lãnh đạo cấp cao của lực lượng này ra trước vành móng ngựa, thì người dân đã đón nhận một cách hồ hởi. Nói cách khác, uy tín của ông Nguyễn Phú Trọng lên nhanh, là chính vì nhờ ông Trọng đặt tay vào trong bộ máy công an và chấn chỉnh nó.
Một lãnh đạo, hay một vị ĐBQH, hoặc thậm chí một vị luật sư nhân quyền có thể thu hút ‘phiếu cử tri’ (nhân tâm) khi họ dám đặt sinh mạng hoặc sinh mạng chính trị của mình để đối diện với lực lượng công an. Đây không phải là một hình thức nói quá, mà nó đã đang và vẫn diễn ra ở những nước mà công an trở thành nòng cốt trong bảo vệ thể chế, chế độ. Và cũng chính trong bối cảnh này, mới sản sinh ra cụm từ ‘kiêu binh nổi loạn’ dùng để đặc tả sự lạm quyền lực trong lực lượng công chính tại những nước chỉ 1 đảng lãnh đạo nhà nước.

Quay lại với xu hướng quan tâm của người dân, không phải đến tháng 11 này người dân mới thực sự quan tâm đến công an, mà khi Mẹ Nấm – người từng đưa ra bản báo cáo liên quan đến những cái chết trong đồn bị bắt, cũng nhận được sự quan tâm rất lớn, một trong số đó có lẽ xuất phát từ chính việc Mẹ Nấm đã chạm vào cái quyền lực tưởng chừng như bất khả xâm phạm của đội ngũ công an nhân dân. Một đoạn miêu tả ngắn được cho là của Mẹ Nấm được lưu giữ lại trên mạng internet như sau: ‘năm của các anh’ đi từ bấm huyệt, khiêng người, lùa dân, đá thúng, đạp mặt, tạt mắm tôm, dầu nhớt, sơn đỏ, và cả a-xít… Còn blogger Phạm Đoan Trang khái quát bằng cụm từ: công an trị.

Người dân sẽ tiếp tục quan tâm và vẫn tồn tại nhu cầu chế ngự quyền lực của lực lượng công an, chừng nào lực lượng này vẫn ‘còn đảng, còn mình’. Bởi khi quyền được nói và thông tin được mở rộng cùng với công cụ mạng xã hội, thì đồng lúc ấy, người dân mong muốn quyền được sống và quyền được tôn trọng những quyền cá nhân của mình sẽ hiện diện nhiều trong đời sống thường nhật thay vì bị tước đoạt một cách vô cớ. Mặc khác, nhu cầu kiểm soát quyền lực đối với lực lượng công an cũng hàm ý mong muốn ngăn chặn sự ‘hoen ố hình ảnh đẹp của CAND’ trong mắt họ, trong đó, kỳ vọng mỗi công an viên phải ‘nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật pháp luật của Nhà nước; Kính trọng, lễ phép với nhân dân. Sẵn sàng bảo vệ tính mạng, tài sản, quyền và lợi ích hợp pháp của nhân dân.’

Trở lại với phát biểu nêu trên, ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng tiếp tục gây cảm tình với người dân. Và không ít quan điểm cho rằng, điều này là cần thiết, mặc khác, họ bày tỏ sự không đồng tình với việc Bộ Công an yêu cầu đại biểu Lưu Bình Nhưỡng đính chính và xin lỗi, vì điều này là không hợp lí. Theo Facebooker Phạm Việt Thắng, ‘vì đây là ý kiến chất vấn, nôm na là nêu câu hỏi để bộ trưởng trả lời. Nếu số liệu đại biểu Nhưỡng đưa ra mà sai, thì Bộ trưởng Tô Lâm có quyền “cải chính”, nói rõ cho Quốc hội và cử tri được biết.’

Rõ ràng, một ý kiến chất vấn tưởng chừng như đơn giản, phổ dụng tại các nước văn minh, nhưng tại Việt Nam – lại trở thành một câu chuyện nóng và có phần dị đoản.
Trong một diễn biến có liên quan, trong chia sẻ cuối ngày 3.11 tại Facebook cá nhân, ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng cũng tái khẳng định: Và tôi cũng đã cam đoan trước quốc dân đồng bào cử tri cả nước là tôi không nói sai, không hề bịa đặt, không sử dụng bất kỳ thông tin, tài liệu “ngoài luồng” và đặc biệt không áp đặt quan điểm cá nhân với dụng ý xấu xa.

Ý chỉ, những gì ông đề cập đến sai phạm trong ngành công an là không sai!

Tại sao đóng “mật” những sai phạm của cơ quan điều tra? (hay câu chuyện “dán mồm” quốc hội)


Lưu Bình Nhưỡng
truongduynhat’s blog – RFA
Thay vì tranh cãi mức độ “phần trăm” những sai phạm của cơ quan điều tra, ông Lưu Bình Nhưỡng (và các đại biểu quốc hội khác), nên yêu cầu Viện kiểm sát tối cao phải bạch hoá báo cáo này.
Báo cáo về các sai phạm trong hoạt động tư pháp, của cơ quan điều tra, không thể là chuyện “mật”.
Đóng dấu “mật” cho những “sai phạm khủng khiếp” (nếu có, như nội dung chất vấn của ông Nhưỡng), thì phải xem đó là hành vi bao che tội phạm, và hành vi đó phải bị nghiêm trị.
Không chỉ vấn đề minh bạch, đây còn là câu chuyện quyền lực nghị viện.
Đừng tranh cãi nhiều. Hãy sử dụng đúng quyền lực của mình. Stop ngay. Đừng để những miếng băng keo “mật” như thế dán “mồm” quốc hội.
—————
(Chất vấn Bộ trưởng Công an tại quốc hội, đại biểu Lưu Bình Nhưỡng cho rằng cơ quan điều tra đã có những sai phạm “rất khủng khiếp”: không thụ lý tin báo tố giác tội phạm 94%, chậm gửi quyết định cho viện kiểm sát 80%, xử lý tin quá hạn 99,7%, vi phạm tống đạt 100%. Số liệu, theo ông Lưu Bình Nhưỡng, dẫn từ bản “phụ lục báo cáo số 158″ đóng dấu “mật” của Viện kiểm sát tối cao. Chất vấn sau đó, gây nên cuộc tranh cãi căng thẳng như thể “đấu tố”, giữa ông Nhưỡng với đại biểu khác của ngành công an, và với chính cơ quan điều tra Bộ Công an).

Việt Nam trả nợ bằng cách gì?

Fb. Nguyễn Việt Nam |

Đây đúng là một câu hỏi rất khó, khó vô cùng. Khó đến nỗi mà nhà nước còn đang phải đau đầu và đang quay như con quay. Có mấy câu hỏi đặt ra là: Việt Nam trở nợ bằng cách gì, trả bao giờ mới xong và nếu không trả được thì sẽ như thế nào, khi vỡ nợ thì đất nước sẽ ra làm sao? Còn câu hỏi nợ do ai mà ra thì ai cũng có đáp án rồi: do nhà nước mà ra, và cụ thể là do lãnh đạo mà ra. Ta đi phân tích từng mục một xem tình hình nó ra làm sao.
1) Việt Nam trả nợ bằng cách gì?
+)Hiện nay cán cân thương mại của Việt Nam đang ở mức dương( theo báo cáo của tổng cục thống kê là khoảng 5,4 tỷ USD xuất siêu ). Thế nhưng tỉ lệ xuất khẩu của khu vực có vốn đầu tư nước ngoài( hay nói cách khác là các doanh nghiệp FDI) lại là chủ yếu. Tức là ngân sách chẳng được sơ múi tí gì ngoài tiền thuế. Dù xuất siêu 5,4 tỷ USD nhưng khối kinh tế trong nước lại nhập siêu lên đến 18,26 tỷ USD. Còn khối doanh nghiệp nước ngoài lại xuất siêu 23,65 tỷ USD trong 9 tháng đầu năm. Vậy ta nhìn rõ rằng con số xuất siêu là ảo vì bên doanh nghiệp nước ngoài phải gánh cho khối trong nước để có con số báo cáo là xuất siêu. Như vậy ta thấy nguồn thu từ xuất khẩu về trong nước là âm, làm ra không đủ mua vào. Khối FDI họ tự sử dụng vốn, tự sản xuất, tự xuất khẩu nên họ thu hết. Việt Nam chỉ được tiền lương, việc làm, thuế, dịch vụ và một ít từ công nghiệp phụ trợ( cái này còn rất yếu, chưa đóng góp được nhiều vào chuỗi giá trị sản phẩm). Vậy là cái này không có tiền.
+) Kiều hối: Năm 2017, lượng kiều hối về Việt Nam khoảng gần 14 tỷ USD. Tiền này do người Việt định cư, lao động dải khắp năm châu gửi về cho thân nhân của họ. Đây là khoản thu khá lớn. Lớn đến nỗi mà nhà nước gọi những người mà chính họ năm xưa đã ép phải ra đi là ” Khúc ruột già ngàn dặm”. Ờ lạ cái là sao không gọi là ruột non nhỉ🤔. Cái này thì có thể dùng để xoay sở lãi lờ được.
+) Vay mượn nước ngoài: Vay để trả nợ, đáo hạn, trả lại tức là nợ lại chồng nợ, giật gấu vá vai nhé . Vay tiền từ các tổ chức tín dụng quốc tế bây giờ rất khó. Vì bây giờ Việt Nam đã hết điều kiện để vay ưu đãi và cũng chẳng ai muốn cho con đỉa đói ấy vay nhiều nữa vì cạn tiềm năng lợi ích rồi. Vay thì được ít, lãi suất thì cao, ân hạn thì ngắn. Nên đi vay để xoay nợ, đáo hạn chỉ là tạm thời thôi nhé. Và hậu quả là nợ chồng nợ đấy .
+) Nhượng địa???
Việt Nam nợ bên tư bản là chủ yếu và nợ thằng Tàu chỉ tầm 6 tỷ USD. Nợ thằng tư bản thì các điều kiện vay như lãi suất, ân hạn dễ thở hơn và nó chủ yếu nhắm đến thị trường và ưu đãi đầu tư. Thằng Tàu thì ít thôi nhưng điều kiện vay gắt hơn, lãi suất cao hơn, ân hạn ngắn hơn và cái nguy hiểm là nếu không có khả năng chi trả là nó siết trực tiếp dự án và nhắm vào lãnh thổ luôn. Đấy là cái bẫy nợ rất nguy hiểm và nó cũng giăng ở nhiều nước trên thế giới rồi. Mà nhượng địa để trả nợ là e rằng dân không đồng ý đâu nhé. Cụ thể là ba đặc khu kinh tế, dân biểu tình phản ứng dữ lắm, gây bức xúc rất cao trong dư luận.
+) Cướp ngoại tệ và vàng của dân: Cái này khó. Dân giờ khôn rồi, kinh tế bi đát thế này người ta găm ngoại tệ mạnh, vàng vào để phòng thân và bảo toàn tài sản. Nên dùng văn vở, chiêu trò để cướp là khó khả thi nhé. Nếu dùng luật rừng, vũ lực để cướp thì có vẻ được nhưng cẩn thận mất chế độ. Cái trò đổi tiền để cướp còn nguy hiểm hơn nhiều đấy. Đánh tư sản cũng khá nguy hiểm. Nên trong tương lai gần là rất bi đát khi mà nợ, lãi cứ thúc nhà nước ầm ầm.
+) Còn mấy khoản lặt vặt Nam cũng chưa nghĩ ra nên không dám nói, đợi lúc nào nghĩ ra rồi nói sau vậy.
2) Trả bao giờ mới xong?
Nam cũng chịu. Với cái tình hình kinh tế này, người khôn của khó. Dân thì thủ, kinh tế thì lẹt đẹt, vay mượn thì khó, ăn thêm thuế xuất khẩu nữa thì toi. Tài nguyên cạn kiệt. Sức cạnh tranh xuất khẩu kém.Nếu mà có chiến sự nữa thì doanh nghiệp họ rút hết, xuất khẩu trì trệ. Chắc đến mút mùa mới trả nổi. Lại còn đi vay để trả nợ lãi nữa thì nợ chồng nợ biết đời nào xong. Haizzz. Chịu thôi.
3)Nếu tuyên bố vỡ nợ:
Chắc chắn chủ nợ sẽ siết bất kỳ những gì có thể như thị phần, các công ty quốc doanh, ngân hàng nhà nước và có vốn nhà nước, cổ phiếu, trái phiếu nhà nước….abc gì đó. Nhưng nguy hiểm nhất là thằng Tàu. Cứ lãnh thổ trọng yếu nó lấy. Mất nước ngay. Thấy bảo Quyết FLC là bọn Tàu nhúng tay vào nhiều. Quyết phá sản là nó lấy hết các dự án ven biển, các dự án ở vị trí trọng yếu. Nó sẽ trực tiếp quản lý và điều hành tùy ý mặc cho các nhà đầu tư kêu gào.
Đấy Nam viết sơ sơ thế thôi. Đó là nợ nước ngoài. Còn nợ trong nước thì in tiền ra mà trả. Nhưng lạm phát sẽ tăng. Nếu không muốn in thì tăng thuế, tăng thu. Mà không thì cùng lắm là xù nợ, đánh bài chuồn. Nha. Chúc các cụ cuối tuần vui vẻ và tìm cách bảo toàn tài sản. Chẳng hạn như rút hết tiền ở ngân hàng về. Mua USD, vàng, ngoại tệ mạnh hay tài sản gì đó đảm bảo. Chứ ngân hàng đang bết lắm rồi, quỹ bảo hiểm đang vỡ. Nguy lắm rồi, đất nước không còn bình yên nữa đâu./.

Dẹp chùa An Cư: Mục đích chính chỉ để triệt hạ các cơ sở của Giáo hội Việt Nam Thống Nhất


Tuấn Khanh – RFA

Chùa An Cư ở quận Sơn Trà thành Phố Đà Nẳng, có thể là một hình ảnh xót xa nối tiếp của cây chuyện cưỡng chế, đập tan như trường hợp Chùa Liên Trì ở quận 2, Thủ Thiêm, Sài Gòn.
Ngôi Chùa chỉ hơn 300m2 được nhận được lệnh cưỡng chế giải tỏa, mặc dù nhiều yêu cầu đưa ra, trong đó chỉ xin đổi lại một nơi khác để tu tập. Mục đích của Đà Nẳng, hay nói chung là chính sách của Nhà nước vô thần hiện nay tại Việt Nam là triệt hạ các cơ sở tôn giáo độc lập, đặc biệt là Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất.
Tin cho hay Văn bản cưỡng chế trước đây là từ ngày 24/9/2018, đến ngày cuối là 23/11/2018. Thông báo cưỡng chế chùa lần này là 8 giờ sáng ngày 9/11/2018.
Dưới đây là cuộc trò chuyện với hòa thượng Thích Thiện Phúc, trụ trì chùa An Cư, trước vài ngày Chùa bị cưỡng chế, cùng với sự sách nhiễu và trấn áp nhiều năm nay từ chính quyền.
  • Nhờ Thầy tóm tắt, nói rõ thêm cho mọi người đuợc biết về hoàn cảnh của Chùa An Cư hiện nay.
Từ 2003-2004, người ta đã có ý định giải tỏa co việc xây dựng nhưng thực chất, ý của họ là nhằm triệt hạ các cơ sở của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Trước đây các văn bản họ gửi đến Chùa, đều đề tên đời của Thầy chứ không đề tên đạo. Nhưng rồi bẳng đi một thời gian, do chuyện kinh tế trì trệ thế nào đó nên họ tạm yên mấy năm. Từ 2014 đến nay thì họ làm lại, mở lại chuyện giải tỏa đền bù. Họ định bồi thường là 400 triệu hơn, nhưng Thầy không chịu giải tỏa.
Trong những bức thư trước đây mà Thầy gửi cho Chủ tịch thành phố, phường quận… Thày có nói rõ là Thầy không có nhu cầu chuyển nhượng hay mua bán đất. Nếu Nhà nước muốn giải tỏa thì giao lại một mảnh đất tương đương để Thầy xây Chùa, thậm chí là Thầy tự làm cũng được, dĩ nhiên trong quá trình xây dựng thì đừng gây khó dễ. Cuối cùng Thầy cũng nói là nếu mọi thứ vẫn không thể đồng thuận được thì viêc cưỡng chế cần báo trước 15 ngày để thu dọn phần cá nhân, chứ không đặt ra yêu cầu gì nữa, vì đã yêu cầu và thiện chí đến đó không được thì thôi.
  • Chùa An Cư đã hình thành như thế nào, hiện nay sinh hoạt ra sao? Giấy tờ của Chùa có đủ hợp pháp để Thầy có thể đối thoại với chính quyền Đà Nẳng không?
Ngày xưa Thầy đi tu ở Bình Dương, Sông Bé. Nhưng sau đó thì dành dụm và mua lại đất của ông Nguyễn Văn Tỏ, người ở nơi này. Thầy mua dần 2 lần để mở rộng. Mua từ năm 1993, đến năm 1995 thì cơi cất thành Chùa và tồn tại đến nay.
Ngày xưa thì không có chuyện gì hết, đến khi họ biết được là người của Phật giáo Việt Nam Thống Nhất thì họ đàn áp, tấn công.
Hiện tại Thầy không còn một đệ tử nào ở lại hết. Tín đồ cũng lui hết. Bởi chính quyền họ cô lập, phân hóa… mục đích làm tê liệt toàn bộ, kể cả vấn đề kinh tế.
  • Chính quyền Đà Nẳng nói họ giải tỏa để phát triển đô thị, văn hóa… đã có bao giờ trong đối thoại, Thầy gợi ý với họ rằng gìn giữ và tôn tạo chùa chiền cũng là việc làm văn hóa?
Thầy chưa đặt vấn đề đó với họ, nhưng Thầy có nói rằng nếu cần làm gì tốt cho môi trường thì chúng tôi sẳn sàng ra đi, với điều kiện là phải quyết chỗ để chúng tôi sinh hoạt tín ngưỡng như cũ. Nhưng họ không trả lời. Họ cứ âm thầm làm. Thầy nói rằng nếu cần làm bệnh viện, trường học thì chúng tôi sẳn sàng nhường, chỉ xin một trăm mét đất để chúng tôi tái tạo Chùa nhưng họ cứ nín thinh. Họ không thèm nghe gì cả. Mặc dù bề mặt họ cũng lịch sự “dạ thầy” nhưng trong lòng không phải vậy.
  • Ngay vào lúc này, Chùa còn ai ở với Thầy?
Không có ai dám tới con à. Mà họ xử sự rất tệ. Kể cả những ngày gần đây, đợi Thầy đi khỏi Chùa thì họ cho người tới chụp hình. Mới hôm trước, họ cho người chạy theo vác ná thun bắn đá vào người Thầy.

Hồi năm ngoái, Thầy đi cúng cho người ta, thì lúc về họ cho 2 thanh niên chạy theo bắn đá vào lưng, vào đầu Thầy. Còn ở ngay trong Chùa thì họ cho người nhỏ keo super vào ổ khóa, quăng bả độc giết chó trong Chùa, đường trước Chùa thì họ cho người rải đinh 3 phân khắp nơi để Phật tử không dám đến nữa. Thầy trò lúc nào phải ra quét để tránh tai nạn.
Trước đây có người thì còn lo cho người ta, chứ bây giờ còn một mình Thầy cũng không lo như trước. Tình cảnh Chùa An Cư giờ đây cũng không khác nào Chùa Liên Trì ở Quận 2, Thủ Thiêm thôi con à.
Đà Nẳng chỉ còn 2 Chùa gọi là liên đới với Tăng đoàn Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất, nay phá Chùa An Cư thì giờ chỉ còn lại một, là chùa bên kia do Thầy Thanh Quang quản thì lâu nay già yếu nên không có hoạt động hay làm gì nữa thì chắc không sao.
  • Bị cưỡng chế, Thầy sẽ đi đâu?
Trong lá đơn mà Thầy gửi cho Chủ tịch thành phố Đà Nẳng, chủ tịch quận… thì điều cuối cùng là nếu chính quyền thành phố này quyết tâm giải tỏa thì Thầy sẽ xin tá túc ở đâu đó. Có vài nơi Thầy có thể đi như Huế, Bình Định hay Sài Gòn để tá túc một thời gian. Mình thấp cổ bé miệng thì biết làm gì? (cười)
Ngày xưa Thầy mình bỏ ngai vàng điện ngọc mà đi, thì mình hôm nay có sá chi những lúc như vậy. Có người trách là Thầy không thuận với chính quyền nên gặp chuyện như hôm nay nhưng Thầy không làm chính trị. Nhưng bất kỳ ai thì cũng phải có thái độ về chính trị, lúc cần thì phải nói về đất nước, non sông, tiền đồ của dân tộc chứ không giành quyền lực chi của người ta hết.
Thầy có nới với Phật tử là ngay cả lúc phá chùa, họ đến tống Thầy vào tù thì cũng không sao con à. Phật dạy thế gian vô thường. Chùa họ đến phá đi được thì mình cũng có là chi? (cười)
Tuấn Khanh (ghi)
————————————–
Tham khảo thêm:
TÂM TÌNH CỦA THẦY THÍCH THIỆN PHÚC VỀ VIỆC NHÀ CẦM QUYỀN THU HỒI ĐẤT CHÙA AN CƯ – QUẬN SƠN TRÀ, THÀNH PHỐ ĐÀ NẴNG.
(ngày 1/11/2018)
Tôi tên Huỳnh Văn Côi, Đạo hiệu Thích Thiện Phúc. Hiện trú tại Chùa An Cư, Tổ 171 nay là tổ 80 Phường An Hải Bắc, Quận Sơn Trà, Thành phố Đà Nẵng. Tôi kính trình đến các cấp lãnh đạo kiến nghị về việc thu hồi đất. Giao cho ban quản lý dự án công trình đường Bạch Đằng sử dụng để xây dựng khu dân cư An Cư 4.
Thưa quý ông bà lãnh đạo thuộc các cấp chính quyền. Xét rằng dự án trên không phải là một dự án quan trọng thuộc bộ Quốc phòng hay các dự án có tầm cở của Quốc gia. Mà là một dự án khu dân cư bình thường. Vì vậy, yêu cầu tái định cư tại chổ là điều khả thi. Vì sự an sinh và phát triển của thành phố, vì sự tọa lạc của chùa An Cư chúng tôi, chúng tôi sẻ ra đi nhưng chúng tôi kiến nghị:
THỨ NHẤT:
– Chúng tôi không bán đất Chùa.
– Chúng tôi không nhận tiền đền bù, không nhận đất ở nơi khác.
– Chúng tôi Không chấp nhận đi đến địa phương nơi khác. Hoán đổi đất và tái định cư tại chỗ đường Vương Thừa Vũ cho Chùa một lô đất bằng tổng diện tích đất mà Chùa bị thu hồi là 317,80m2. Làm lại chùa tương đương với diện tích đã được đo đạc như trong bản kiểm định. Sau khi xây dựng xong cấp quyền sở hữu sử dụng đất và tài sản gắn liền trên đất, thì chúng tôi sẽ trao quyền sở hữu sử dụng cũ và tiến hành bàn giao mặt bằng về nơi ở mới.
THỨ HAI:
– Nếu muốn chúng tôi tự định đoạt thì phải cấp lại đất tương đương cũng như trên, sở tài nguyên và sở xây dựng phải cấp giấy quyền sử dụng đất và giấy phép xây dựng để chúng tôi tiến hành làm lại nơi mới, phải bảo đảm thời gian chúng tôi xây dựng lại kẻo tránh những bất trắc có thể xảy ra, đồng thời treo bảng Chùa như cũ. Chúng tôi sẽ bàn giao mặt bằng.
– Trường hợp không giải quyết được, nếu cưỡng chế thì chính quyền thông báo cho tôi biết trước 15 ngày để tôi dàn xếp y phục và dụng cụ cá nhân. Đến ngày cưỡng chế khi chính quyền đến chúng tôi tự đi ra và giao Chùa cho chính quyền định đoạt, cho chúng tôi xem cảnh phá Chùa . Xong chúng tôi đi tìm nơi tá túc.
Kính chúc Quý Ngài Sức Khỏe. Người kiến nghị kính trình.
Tỳ kheo Thích Thiện Phúc

Huế: Hết mời người chết đi họp lại mời lên coi ‘đã chết chưa’

Nội dung giấy mời họp xem "đã chết chưa" (Hình: Vietnamnet)
HUẾ, Việt Nam (NV) – Một người dân ở phường Hương Văn, thị xã Hương Trà, Huế đang “bức xúc” khi nhận được giấy mời người quá cố đi họp, rồi sau đó lại nhận thêm giấy mời họp khác có nội dung “đã chết chưa” từ chính quyền địa phương, theo tin từ VietNamNet.
Theo VietNamNet, ông Tôn Thất Nam Anh (sống ở phường Hương Văn, thị xã Hương Trà, Thừa Thiên-Huế) cho biết gia đình ông cảm thấy khó chịu trước những việc làm của chính quyền địa phương.
Lý do là ngày 7 Tháng Chín, phường Hương Văn phát giấy mời gửi đích danh bà Trần Thị Thư, là mẹ của ông Nam Anh, đến hội trường UBND phường dự họp để nghe thông báo chủ trương thu hồi đất để mở rộng, nâng cấp đường Thuận Thiên giai đoạn 1.
Trong giấy mời do ông Lê Đình Hóa, chủ tịch phường ký, có ghi rõ “người nhận đi đúng thời gian quy định để khỏi trở ngại công việc chung.”
Giấy mời người quá cố đi họp (Hình: VietNamNet)
Nhưng, bà Thư đã mất trước đó hai tháng.
Tuy nhiên, việc UBND phường phát giấy mời đích danh người quá cố đến dự họp đã khiến gia đình ông Nam Anh “bức xúc” chưa nguôi thì ngày 26 Tháng Mười, ông chủ tịch phường Hương Văn lại phát thêm một giấy mời với nội dung, câu chữ “khó hiểu” gửi cho ông Nam Anh.
Theo VietNamNet, nội dung giấy mời ông Nam Anh đến hội trường UBND phường làm việc “Giải quyết đơn có tiêu đề đơn kiến nghị của ông Tôn Thất Hoàng Long liên quan việc đo đạc lại thửa đất của bà Trần Thị Thư (bà Thư là mẹ ruột của ông Tôn Thất Hoàng Long và ông Tôn Thất Nam Anh đã chết chưa) bị ảnh hưởng GPMB đường Thuận Thiên giai đoạn 1.”
Ông Nam Anh, qua lời dẫn của VietNamNet, cho rằng ông không biết người soạn thảo giấy mời muốn nói điều gì khi dùng cụm từ “đã chết chưa?”
Giải thích điều này, ông chủ tịch phường cho biết, “để xảy ra sự việc trên là do tổ trưởng tổ dân phố báo cáo không kịp thời trường hợp bà Thư đã mất và do lỗi của cán bộ soạn thảo giấy mời,” báo VietNamNet viết.
Giải thích về cụm từ tối nghĩa “đã chết chưa” trong giấy mời gửi ông Tôn Thất Nam Anh, ông chủ tịch cho rằng, trong phần mở ngoặc của giấy mời gửi ông Nam Anh, lẽ ra nguyên văn là “bà Thư là mẹ ruột của ông Tôn Thất Hoàng Long và ông Tôn Thất Nam Anh đã chết, chưa có văn bản thừa kế.”
Tuy nhiên, do người soạn thảo văn bản khi chỉnh sửa giấy mời, xóa bớt câu “chưa có văn bản thừa kế” lại còn sót từ “chưa,” dẫn đến sơ suất nêu trên khi ban hành giấy mời gửi cho dân. (N.L)

Thủ tướng CSVN hứa ‘phát triển quan hệ bền vững’ với Trung Quốc

Chủ Tịch Trung Quốc Tập Cận Bình (phải) tiếp ông Thủ Tướng CSVN Nguyễn Xuân Phúc đến dự “Hội chợ nhập khẩu” ở Thượng Hải. (Hình: Tân Hoa Xã)
THƯỢNG HẢI (NV) – Thủ Tướng CSVN Nguyễn Xuân Phúc đến Thượng Hải hứa hẹn với chủ tịch Tập Cận Bình là “luôn coi trọng phát triển quan hệ hữu nghị, ổn định, lành mạnh và bền vững” với Trung Quốc.
“Việt Nam luôn coi trọng phát triển quan hệ hữu nghị, ổn định, lành mạnh và bền vững với Trung Quốc, coi đây là một trong những ưu tiên hàng đầu trong chính sách đối ngoại của Việt Nam.” TTXVN tường thuật lại lời ông Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc “khẳng định” khi được ông Chủ Tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tiếp hôm Chủ Nhật, 4 Tháng Mười Một, 2018.
Ông Tập Cận Bình tiếp ông Nguyễn Xuân Phúc nhân dịp ông Phúc sang dự “Hội chợ Nhập khẩu quốc tế Trung Quốc (CIIE) lần thứ nhất” cũng khai mạc ngày 4 Tháng Mười Một tại thành phố Thượng Hải, Trung Quốc, trong đó Việt Nam có gian hàng triển lãm các loại nông sản và đồ điện tử.
TTXVN nói ông Phúc “chúc mừng những thành tựu của Trung Quốc đạt được trong 40 năm cải cách mở cửa” và ca ngợi “Vành đai và Con đường” (BRI) theo hướng thúc đẩy hợp tác cùng có lợi, hỗ trợ các nước đang phát triển trong xây dựng kết cấu hạ tầng và kết nối BRI với triển khai khuôn khổ hợp tác “Hai hành lang, một vành đai” tại Việt Nam.
Ông Nguyễn Xuân Phúc “đề nghị Trung Quốc mở cửa, tạo điều kiện cho hàng hóa Việt Nam vào Trung Quốc; có chính sách và biện pháp thiết thực để giảm mức nhập siêu lớn hiện nay của Việt Nam, hướng tới thương mại song phương tăng trưởng ổn định, bền vững” và được ông Tập Cận Bình hứa hẹn “sẽ tăng cường nhập khẩu hàng hóa từ Việt Nam để thương mại hai nước phát triển theo hướng cân bằng, bền vững,” TTXVN nói.

Nguyễn Phú Trọng cầm đầu ‘quy hoạch cán bộ’

Ông Nguyễn Phú Trọng tuyên thệ nhậm chức chủ tịch nước Việt Nam hôm 23 Tháng Mười, 2018 (Hình: AFP/Getty Images)
HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Tổng Bí Thư Kiêm Chủ Tịch Nước Nguyễn Phú Trọng cầm đầu “Ban Chỉ Ðạo Xây Dựng Quy Hoạch Cán Bộ Cấp Chiến Lược” để chuẩn bị cài cắm nhân sự cùng phe cánh tiếp nối khi ông ta nghỉ hưu.
Thông tấn xã chính thức của CSVN hôm Chủ nhật loan tin tường thuật “Ban Chỉ Ðạo Xây Dựng Quy Hoạch Cán Bộ Cấp Chiến Lược” họp để chuẩn bị nhân sự cấp cao cho nhiệm kỳ 2021-2026, tức những kẻ sẽ được cài cắm ở những vị trí đầu đảng và nhà nước khi đại hội đảng đầu năm 2021. Sau đó, hợp thức hóa qua màn biểu quyết chiếu lệ ở quốc hội.

TTXVN nói “Ban chỉ đạo” đó gồm sáu người do ông Nguyễn Phú Trọng cầm đầu gồm “Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước Nguyễn Phú Trọng làm trưởng ban và các ông: Trần Quốc Vượng, ủy viên Bộ Chính Trị, thường trực Ban Bí Thư; Phạm Minh Chính, ủy viên Bộ Chính Trị, bí thư Trung Ương Đảng, trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương; Tòng Thị Phóng, ủy viên Bộ Chính Trị, phó chủ tịch Thường Trực Quốc Hội; Trương Hòa Bình, ủy viên Bộ Chính Trị, phó thủ tướng Thường Trực Chính Phủ; Trần Cẩm Tú, bí thư Trung Ương Đảng, chủ nhiệm Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương.”
Cái ban này “tiến hành xây dựng quy hoạch cán bộ cấp chiến lược một cách bài bản, chặt chẽ,” bề ngoài thì được tuyên truyền là “thực hiện nghiêm nguyên tắc tập trung dân chủ, công khai, minh bạch, khách quan, công tâm, đúng quy trình, quy định, bảo đảm cả về số lượng, cơ cấu và nâng cao chất lượng.” Trên thực tế, theo truyền thống của đảng CSVN, phe cánh đương quyền chuẩn bị phe đảng cho nhiệm kỳ kế tiếp để bảo vệ quyền lợi cho mình sau khi nghỉ hưu.
Việc ông Nguyễn Phú Trọng tăng thêm quyền hành khi nắm cả ghế chủ tịch nước cho thấy ông ta trở thành một trong những nhà độc tài nắm nhiều quyền lực nhất của chế độ Hà Nội, hơn hẳn những tay tổng bí thư những khóa trước.
Ở vị trí tổng bí thư đảng, ông ta đã là người đứng đầu ủy ban Quân Ủy Trung Ương, bộ trưởng Quốc Phòng chỉ là phó, ông ta còn ngồi trong đảng ủy trung ương của Bộ Công An từ năm 2016. Chính phủ đã có đủ mọi thứ ban bệ, thanh tra chống tham nhũng rồi, ngay ở nhiệm kỳ tổng bí thư đầu, năm 2013, ông Nguyễn Phú Trọng đã “đẻ” ra “Ban Chỉ Ðạo Trung Ương Phòng Chống Tham Nhũng” đứng đầu một hệ thống chống tham nhũng song hành kèn cựa với ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Cuối Tháng Mười Hai năm ngoái, người ta thấy báo chí trong nước đưa tin ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đến “dự họp” và “chỉ đạo” tại một cuộc họp của chính phủ. Thiên hạ bàn tán rất nhiều về việc ông ta gom dần quyền lực vào tay mình. Nay sau khi gom cả chức chủ tịch nước, ông Nguyễn Phú Trọng ngồi “chỉ đạo” việc cài cắm các người vào những cái ghế chủ chốt trong đảng và chính phủ, chính thức hóa và công khai ôm trọn gói quyền lực chính trị.
Trong lời phát biểu sau khi thề giữ luôn chức chủ tịch nước, ngày 23 Tháng Mười Một, 2018, ông Tổng Bí Thư Ðảng CSVN Nguyễn Phú Trọng trong nét mặt sung sướng rạng rỡ “giãi bày tâm tư” ra vẻ khiêm tốn rằng ông “lo không biết có hoàn thành được nhiệm vụ không” và “trình độ, năng lực, sự hiểu biết của tôi có hạn, tuổi tác lại đã lớn.”
Tuy ra vẻ khiêm tốn như thế nhưng ông lại nắm cả “Ban Chỉ đạo xây dựng Quy hoạch cán bộ cấp chiến lược nhiệm kỳ 2021-2026” thì “trình độ, năng lực, sự hiểu biết” của họ có giống ông không, đây là câu hỏi người ta sợ sẽ nhìn thấy.
Một số nhà phân tích cho rằng ông Trọng sẽ tiếp tục mạnh tay đối phó với tệ trạng tham nhũng ngập tràn từ trên xuống dưới. Nhưng một điều ai cũng thấy rõ là các vụ đàn áp các tiếng nói đối lập, phản biện xã hội ngày càng khốc liệt hơn. Hàng chục người dân từ Bắc chí Nam bị vu cho các tội “âm mưu lật đổ…” với các bản án tù thật nặng nề dù họ chỉ dùng mạng xã hội phát biểu ý kiến.
Trong triều đại của ông Trọng, hàng trăm người bị tra tấn nhục hình chết trong tay Công an CSVN khi vừa mới bị bắt rồi vu cho người ta “tự tử” để tránh tội giết người. Riêng 10 Tháng Năm 2018, ít nhất đã có 10 người bị công an CSVN bức tử.
Giàn lãnh đạo do ông và phe cánh đương quyền cài cắm để cầm đầu Việt Nam khi ông ta về hưu năm 2021, hiện có dấu hiệu sẽ phải là những người phải bảo vệ cái chế độ này. “Dứt khoát không đưa vào quy hoạch những người có biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, mất đoàn kết, gây rối nội bộ…,” TTXVN kể lại cuộc họp nói trên.
Cuộc họp “Ban Chỉ đạo xây dựng quy hoạch cán bộ cấp chiến lược” diễn ra chỉ vài ngày sau một loạt nhiều đảng viên đảng CSVN nổi tiếng tuyên bố bỏ đảng khi “Ban Kiểm Tra Trung Ương Ðảng” loan báo đề nghị “kỷ luật” ông Chu Hảo, giám đốc nhà xuất bản Tri Thức, một nhà giáo và một trí thức được kính trọng tại Việt Nam, lấy cớ ông “tự diễn biến,” “suy thoái tư tưởng.” (TN)