Saturday, February 13, 2016

Luận về cách dùng người

Năm mới, nói chuyện cũ

Nguyễn Tiến Dân (Danlambao) - Khác với Phương Tây, người Việt, có tập tục cải táng. Thông thường, họ chọn dịp cuối năm, để sang nhà mới, cho người đã khuất. Những người CS, cũng vậy. Không biết, họ điên hay khùng, mà toàn chọn những lúc năm cùng - tháng tận, để tổ chức Đại hội Đảng. Chẳng có nhẽ, họ muốn đặt Đảng của họ, vào cửa Tử, để cầu Sinh chăng?

Trước bàn dân - thiên hạ, Đảng ta, ông ổng cái mồm, mà cả quyết rằng: Đại hội Đảng, bàn chuyện Quốc gia đại sự. Nhưng, dân chúng, chỉ được tham dự, với tư cách là khán giả. Ngay các vị Đại biểu, cũng chẳng khá hơn gì. Họ có mặt, để ngồi cho kín chỗ. Chứ còn mọi việc, đã có “Đảng lo” cả rồi. Dẫu, họ có ngủ, từ đầu chí cuối, thì Đại hội Đảng của họ, cũng chưa bao giờ, lại không thành công “ngoài sức tưởng tượng”.

Nói như thế, không có nghĩa, là không có ngoại lệ. Vẫn có, “một bộ phận không nhỏ” bà con dân oan, không thụ động ngồi chờ. Họ vẫn yêu Đảng, đến mức cuồng nhiệt. Họ muốn mang băng rôn và biểu ngữ, vào tận Hội trường. Để, trực tiếp, chào mừng Đại hội. Đảng ta, sao có thể, đội Trời chung, với bà con được. Thế nên, kiên quyết chối từ, thịnh tình của họ. Già nửa vạn quân, đã được triển khai. Trên không, tàu bay lượn khắp Trời – dưới đất, xe tăng bò mãn Địa. Bộ đội – Công an, sát khí đằng đằng. Chó – người, đều đã túc trực sẵn sàng. Tất cả, chỉ nhằm mục đích: Cách li dân chúng, với Đảng.

Nước mình, nghèo lắm – Nợ, như Chúa Chổm. Nhưng, tiền của Dân, Đảng vẫn tiêu bạt mạng. Dân chúng, xót xa – ông Trời, phẫn nộ. Để trừng phạt, Ông giáng xuống trần gian, một trận đại hàn, cực kì khắc nghiệt. Bao kẻ, vì thế vạ lây: Trâu bò chết – mùa màng mất. Dân chúng, trắng tay. Họ khóc như ri, trong suốt kì Đại hội.

Quốc kế – Dân sinh, Đại hội chẳng màng. Chỉ thấy, họ đấu đá, rồi bầu 1 ông lão U80, đã trải qua 2 lần quá lứa – nhỡ thì, lên làm Giáo chủ. Ông này, chẳng có 1 công tích gì đặc biệt. Đã thế, mắt thì mờ, còn chân lại chậm. Có lẽ, được cái khoản trí khôn kéo lại. Ông học đến độ, bạc phơ cả lông đầu. Cố sống – cố chết, đỗ cho bằng được cái GS - TS. Vì thế, không cần nói, ai cũng biết: Ông phải thông minh, hơn 1 con bò (Thách đứa nào, chứng minh được điều ngược lại).

Ông ta, là Nguyên thủ Tối cao của nước Việt. Ăn cơm của Dân - hưởng bổng lộc của Đất nước. Nhưng, đếch phải Tuyên thệ: Trung thành, với Nhân dân và Cúc cung, phục vụ Đất nước. Ngắn gọn, ông ta được Đảng (chứ không phải Dân), tôn làm Thiên tử. Và, cho hưởng quy chế, Vô trách nhiệm.

Ngược với ông ta, là đồng chí Ba X: Thương tật, đầy mình - Chiến công, hiển hách – Huân chương, lủng lẳng (Nếu chưng ra hết, có mà, đeo xuống tận bẹn) - Con cái, thành đạt. Về độ sắc xảo, ăn đứt ông cả Trọng. Tuy vậy, ông vẫn “bị trượt, từ vòng gửi xe”. Cay cú, vô cùng. Đến giờ, ông vẫn không tin, đó là sự thật. Ông vẫn muốn, đi tìm nguyên nhân. Về khoản này, Thiên hạ, đàm tiếu đầy. Mình chẳng dám: Thêu thêm hoa, trên gấm. Chỉ xin, luận về cách dùng người của Đảng CS nói chung và của ông ta nói riêng.

1- Sách Quỉ Cốc tử, thiên Để Hi, chép rằng: 圣人者,天地之使也. Thánh nhân giả, Thiên - Địa chi sứ dã. Nghĩa là: Thánh nhân, là sứ giả mà Trời Đất sai xuống để dẫn dắt chúng sinh.

Khi sai Thánh nhân xuống Hạ giới, Trời chẳng quên, gửi cho ông ta đủ cả bộ sậu. Để, dễ bề làm việc. Việc của Thánh nhân, giống như, viên chỉ huy của đám lính dù khi đổ bộ: Đó là, đi tìm và gom họ lại. Sau đó: “Trí giả, vi mưu - Dũng giả, vi đấu”.

Lưu Bị, thấu hiểu Đạo lí này. Vì vậy, “tam cố thảo lư”, mời cho bằng được Khổng Minh, về làm quân sư cho mình. Anh dũng và thiện chiến, như Quan Công - Trương Phi - Triệu Vân, không được ông, đặt vào vị trí đó. Việc của họ, là cầm vũ khí đi đánh địch, theo sự sắp đặt của Khổng Minh.

Khéo dùng người, cho nên, từ chỗ tay trắng, Lưu Bị đã dựng nên đại nghiệp. Con ông, là Lưu Thiện, được thừa hưởng tất cả những di sản đó. Nhưng, trẻ người non dạ - mải ăn mải chơi - không biết cách dùng người. Kết quả, phải đem dâng những thành quả ấy, cho kẻ địch. May mà, còn giữ được tính mệnh. 

2- Hồ Chí Minh, bị nhiều người chỉ trích. Vì ông Cụ, đã từng, viết sách để ca ngợi chính mình. Hãy thông cảm với Cụ và, hãy ghi nhận: Cụ là người, tay trắng làm nên sự nghiệp. Cụ, rất giỏi dùng người. Về mặt này, Cụ chẳng kém gì Lưu Bị.

Chỉ với việc, dùng được tướng Giáp, Chủ tịch Hồ Chí Minh, đã dựng nên đại nghiệp: Đuổi đi, 2 nền Văn minh của nhân loại. Đó là, Pháp và Mỹ. Đồng thời, làm nên “thời đại Hồ Chí Minh, rực rỡ nhất, trong Lịch sử của Dân tộc”. Không rực rỡ, sao được. Bởi, dưới sự lãnh đạo, hết sức tài tình của Đảng: “Chúng ta, thà hi sinh tất cả, chứ nhất định, không chịu mất Nước - nhất định, không chịu làm nô lệ” cho cái bọn vừa Khôn ngoan - vừa Văn minh, là Pháp và Mỹ. Chúng ta, chỉ chịu mất Nước và chỉ chịu làm nô lệ, cho cái bọn man ri – mọi rợ, là Tàu cộng mà thôi.

Từ đó, Lịch sử của Dân tộc, đã sang trang. “Một thời kì Bắc thuộc mới, đã bắt đầu”. Nguyễn Cơ Thạch, một trong những người CS hiếm hoi, có tầm nhìn xa – trông rộng, đã phải cay đắng, mà thốt lên như thế. Và, ông đã phải trả giá, cho cái sự thông minh của mình.

Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung… được trần thế ca ngợi. Nhưng, các Anh hùng Dân tộc đó, chỉ làm được cái việc hết sức nhỏ nhoi. Đó là, tống cổ quân xâm lược Trung Quốc, ra khỏi nước Nam mình. Đảng CS, làm được cái công việc, còn vĩ đại hơn nhiều. Đó là, rước được bọn Tàu cộng, vào Việt nam. Mai sau, có đuổi được chúng đi hay không: Đó là việc, Đảng ưu ái, dành riêng cho đời con – đời cháu. Và, cay đắng thay, con – cháu chúng ta, muốn làm được cái việc đó: Chúng không thể, không dựa vào Pháp – Mỹ và, cả Nhật nữa.

3-Bây giờ, Hồ Chí Minh, đã mồ yên – mả đẹp. Những người tài, họ không đầu quân cho Đảng nữa. Dẫu có muốn đầu quân, Đảng cũng không chịu dùng. Đảng, sao lãnh đạo được người tài. Tầm cỡ như Đảng, chỉ vơ được bèo và vạt được tép, mà thôi. Có lúc, bèo và tép, cũng chẳng có. Đảng cuống lên, vơ đại 1 ông tiều phu, rồi đặt lên ngôi Thiên Tử. Ông này, nhìn thấy tiền, là hoa mắt lên – trông thấy gái, là tít mắt lại – chuyên thu vén cho cá nhân, nhưng luôn mồm, rao giảng Đạo đức. Về độ ăn chơi – vô tài và thất Đức, ông ta, hơn hẳn Lưu Thiện. Giống như, so ánh trăng rằm, với cái lập lòe của con đom đóm.

Cũng có lúc, Đảng CS vớ bở. Họ tìm được, 1 ông thợ cạo giấy. Rồi hoan hỉ, đặt ông ta, lên ngôi Thiên tử. Khổ nỗi, ông này học nhiều, nên ngộ chữ. Mọi thứ hoang tưởng, đều có thể nghĩ ra. Tỷ như, ông phát minh ra cái học thuyết: “Kinh tế thị trường, định hướng XHCN” và, bắt đồ đệ, phải ngày đêm tụng niệm. Học thuyết này, hoang đường đến mức, một thủ hạ của ông, đã phải nói toẹt ra: “Nó có đếch đâu, mà phải mất công, đi tìm” – Nó phi thực tế đến mức, khi làm ăn với bọn Tư bản, chính ông, phải dặn bọn lâu la, cắt cái đuôi định hướng XHCN và, để nó ở nhà.

Các Giáo chủ khác, còn tồi tệ hơn nhiều. Chỉ lạ cái: Giáo chủ, thối khắm như thế, nhưng chẳng hiểu sao, các đồ đệ, vẫn chổng mông cúng vái, một cách, hết sức thành kính? Họ là người, hay là ngợm?

4-Chế độ CS, “Thượng bất chính – hạ tắc loạn”. Nó, không biết cách dùng người. Chắc chắn, nó phải bị đổ sập. Ba X đổ, cũng chỉ vì, chẳng biết dùng người.

Chuyện xưa kể rằng: Có 1 lần, Hưng Đạo Đại Vương, đem quân đi cản giặc. Trước khi đi, Vương dặn Yết Kiêu, đợi mình ở Bãi Tân. Lần ấy, quân Trần thua to. Thủy quân ở Bãi Tân, cũng tháo chạy tan tác. Vương bị kị binh địch, truy rát. Trong lúc nguy cấp, Ngài định mạo hiểm, dẫn cái đội quân, sức đã cùng – lực đã kiệt, luồn rừng, chạy về Vạn Kiếp. Nhưng, Dã Tượng, đã ngăn Vương lại, mà tâu rằng: “Kiêu chưa gặp Đại vương, ắt chưa nhổ thuyền đi nơi khác”. Nghe thế, Vương bèn tức tốc đổi hướng, chạy tới bến sông. Quả nhiên, trên bãi sông vắng lặng, vẫn còn một con thuyền của Yết Kiêu. Vương vừa kịp xuống thuyền, kị binh giặc, ập tới. Thoát hiểm, trong đường tơ – kẽ tóc, Vương ngửa mặt lên trời, mà than rằng: “Ôi! Chim hồng – chim hộc, sở dĩ bay cao được, là nhờ có 6 cái đốt xương trụ vững chắc”.

Ba X, không có được, những đốt xương trụ, như thế. Ông, không hề, có người tâm phúc. Vây quanh ông, là 1 lũ xu nịnh – bất tài. Ông dùng tiền và quyền, để mua chúng. Còn chúng, cũng dùng những thứ đó, để đến với ông. Lí tưởng của chúng, chỉ gói gọn trong 2 chữ Tiền và Quyền. Thế nên, khi địa vị của ông lung lay, chúng bỏ mặc ông bơ vơ, để đi tìm chủ mới. Cho dù, ông chủ mới ấy, chẳng giỏi giang gì và, đang là địch thủ của ông. Ông chủ mới ấy, chỉ khéo hơn ông, ở chỗ: Đem chính cái mồi Tiền và Quyền, vừa to hơn – vừa thơm hơn, để móc vào mõm chúng. Trong cái cơ chế: “thiểu số phải phục tùng đa số” (đa số láo toét), ông chết là phải.

- Ông, không biết dùng người tài. Viện nghiên cứu Phát triển IDS, là nơi tập trung toàn những nhà khoa học danh tiếng, cả Tự nhiên – Xã hội và Kinh tế. Người xưa, gọi đó là “túi khôn”. Thay vì, tìm cách sử dụng chất xám của họ, ông ép họ, phải tự giải thể. Sau đó, ông “bắt chó, phải đi kéo cày”. Kết quả, Xã hội lanh tanh bành.

Ông giao việc “giữ vững An ninh Chính trị”, cho viên thượng tướng Công an Nguyễn Văn Hưởng. Một chàng trai, cơ bắp cuồn cuộn. Mưu mẹo ư, vớ vẩn. Nghĩ làm chi, cho mệt đầu. Chàng chỉ thích, “hốt liền – bắt hết” và, không từ 1 thủ đoạn thô thiển nào, để đàn áp đối lập. Bất chấp, cái gọi là Luật pháp, do chính những người CS, bày đặt ra. Bao nhiêu chiến dịch bố ráp, đã được tiến hành – Bao nhiêu người con vô tội, yêu nước thương nòi, đã phải ngồi sau song sắt. Đàn áp mạnh tay như thế, nhưng sự chống đối, chỉ có tăng lên và không hề giảm đi. Kể cả, về Chất lẫn về Lượng. Ông mất điểm, trước ông cả Trọng và đồng đảng của ông.

Ông thành lập và giao Tập đoàn Vinashin, cho Phạm Thanh Bình, một kĩ sư, chuyên ngành… vỏ tàu. Kết quả, thật đau lòng: Thua lỗ, khoảng 5 tỷ USD – cộng thêm vào đó, là sự bẽ mặt của Đảng CS. Từ nay, họ hết nói phét, về cái gọi là tài kinh bang – tế thế.

Ông cho rằng: Lịch sử, là cái thứ, không phải là “mì ăn liền”. Bởi vậy, giao việc giải tán nó, cho Giáo sư Phạm Vũ Luận. Lịch sử không học, ông sao biết, bài học của Tư Mã Ý.

Cuối đời, Tư Mã Ý bị Tào Sảng tước hết binh quyền, cho ngồi chơi – xơi nước. Đã thế, bao nhiêu người giỏi trong Thiên hạ, Sảng nhặt sạch. Trong số đó, có Hoàn Phạm, 1 kẻ đa mưu – túc trí nổi tiếng. Ông được thiên hạ, tôn xưng là trí nang (túi khôn). Xét về mọi nhẽ, Ý sao địch được Sảng. Ỷ vào lẽ đó, Sảng coi thường địch thủ, ngông cuồng – phóng chí. Hoàn Phạm, can ngăn mãi, chẳng nghe.

Trong 1 lần, hộ giá Thiên tử đi săn, Sảng dẫn theo tất cả anh em lẫn tâm phúc, ra ngoài thành. Can không được, Hoàn Phạm đành đóng cửa ngồi nhà, chờ xem động tĩnh. Y như rằng, Ý “thừa đục thả câu”: Ông ta, làm binh biến. Hoàn Phạm, ba chân – bốn cẳng, thoát ra được bên ngoài và tìm đến Tào Sảng.

Nghe được hung tin ấy, Ý ngửa mặt lên Trời, mà than rằng: “Túi khôn, đã vượt ra ngoài, biết liệu sao đây?”. Thấy thế, Tưởng Tế đứng bên cạnh, cả cười: “Con ngựa hèn, thường tham nắm đậu. Dẫu có trí nang, cũng đâu có biết cách, mà dùng”.

Tế, quả thật, hiểu thấu ruột gan của Sảng. Mặc dù, Hoàn Phạm đã chỉ cho Sảng, những điểm yếu chết người của Ý. Đồng thời, hiến cho Sảng, kế triệt Ý, dễ như trở bàn tay. Sảng, nhất định không nghe. Chỉ mong, trả hết binh quyền, để sống nốt cuộc đời của 1 phú ông. Hoàn Phạm, chỉ còn biết dậm chân – đấm ngực, mà kêu lên rằng: “Trời hỡi Trời! Xưa Tào Tử Đan, luôn kiêu căng, tự khoe mình mưu lược. Nay, sinh ra ba đứa con, đứa nào, cũng như chó – lợn cả 1 lượt”.

Sảng, tự nguyện qui hàng. Nhưng, kẻ lão luyện như Tư Mã Ý, đâu có quên câu: “nhổ cỏ, phải nhổ tận gốc”. Mấy ngày sau, ông gán tội rồi lôi cả họ nhà Sảng ra giữa chợ, để chém đầu. Tào Sảng, đã phải trả giá, cho một niềm tin khạo khờ.

Chính trị, không có chỗ, cho bọn ngây thơ và nhu nhược.

Đoạn trước, Ba X không học, dẫn đến cơ sự này. Đoạn sau, không biết, có ngộ ra được cái gì không?

5- Chuyện xưa cũng kể rằng: Có 1 nghệ nhân, được gọi vào cung, để làm Ngai vàng cho Vua. Ngày hoàn thành, anh ta, ghé đít ngồi đại lên đó. Tể tướng đi qua và nhìn thấy. Ông ta, gầm lên: “Nếu trên đời, còn có 1 kẻ giỏi như ngươi, nhất định, ta sẽ chu di tam tộc nhà ngươi”. Kẻ kia, mặt tái mét và run cầm cập. Ngắn học như hắn, đâu biết gì về Lễ – Nghĩa. Suýt nữa, vì sự vô ý của mình, mà hại bao người thân.

Bây giờ, nhiều du khách, không biết đạo lý ấy. Họ vẫn trả tiền, để được mặc Long bào và ngồi lên trên Ngai vàng của Thiên tử. Rõ là, “Điếc, không sợ súng”.

Cứ gì, cái hạng du khách vớ vẩn. Ối kẻ, “có trình độ lí luận cùn” hẳn hoi, cũng đâu có biết: Nhân dân mới là chủ của Đất nước. Ngai vàng thuộc về Nhân dân. Dân dùng lá phiếu, đặt ai làm Vua: kẻ ấy, mới được ngồi lên đó.

Những người, đứng về phía Nhân dân – đồng hành cùng quần chúng: Dẫu họ chẳng muốn, Nhân dân cũng công kênh họ và đặt lên Ngai vàng. Địa vị của họ, ổn cố và vững chắc. Bà San Suu Kyi ở Miến Điện, chẳng phải, là 1 tấm gương trước mắt đó sao?

Những kẻ, cam tâm bán Nước. Đồng thời, dùng súng đạn – nhà tù – tuyên truyền dối trá, cộng thêm, những thủ đoạn cờ gian – bạc lận, để giành cho bằng được Ngai vàng: Chúng, là kẻ tiếm quyền. Chúng, đang ngồi vào cái chỗ, không phải là của mình. Chúng và những kẻ đưa chúng lên, đều là tội đồ. Giá treo cổ, sẽ là chung cuộc dành cho chúng. “Chu di cửu tộc”, sẽ là chung cuộc, dành cho cả lò – cả ổ nhà chúng.

Thương hại thay, cho những kẻ: “cố đấm ăn xôi”, nhưng rồi, vớ phải “nắm xôi hẩm”.

Nguyễn Tiến Dân
Tạm trú tại: 544 đường Láng – quận Đống đa – Hà nội.
Điện thoại: 0168-50-56-430

*

Vài dòng tâm sự riêng, với ông Tổng Trọng:

- Lão Dân già, là con em của Nhân dân Việt Nam. Ông, là con của Đảng. Đảng của ông, từ Nhân dân mà ra. Suy ra rằng: Lão thuộc dòng trưởng, còn ông thuộc dòng thứ. Bé người như lão, nhưng lại là con ông bác – lớn xác như ông, lại là con bà dì. Theo Tôn ti – Trật tự, lão phải gọi ông bằng chú. Trừ phi, trong đại gia đình các Dân tộc Việt nam, cái chi Đảng CS nhà chú, là họ nhà tôm, nên để lộn... lên đầu. Có ý kiến gì, chú phản hồi cho lão nhé.

- Lão vẫn biết, các chú có bản lĩnh cao cường, lại đeo thêm, mặt nạ phòng Hóa của bọn Tàu cộng. Bởi thế, lão hun khói ròng rã mấy năm trời, mà các chú, vẫn nằm trong hang – các chú, vẫn giả câm giả điếc, đếch chịu chui ra. Nghĩ đến cảnh, các chú tiếc tiền, nên bịt mũi chịu khói: Lão, thương hại các chú, vô cùng. Tuy vậy, vẫn không khỏi khâm phục, mà thốt lên rằng: “Tài thật – tài thật – tài đến thế là cùng. Like chú Tổng Trọng”.

- Vẫn phải, dặn thêm các chú: Khi khói lão hun, ngày càng đậm đặc hơn, cái mặt nạ phòng Hóa ấy, tất hỏng. Các chú, chắc chắn, phải chui ra, để gặp lão. Chỗ lão ở, các chú biết rồi. Tốt nhất, đem tiền xuống tận nơi, mà trả cho lão. Và, hãy quên khẩn trương, cái ý nghĩ: Dùng bạo lực với lão.

*


Tập thể chỉ Huy, cá nhân phụ trách

Thanh Thủy (Danlambao) - Trong việc cai trị của bạo quyền Việt cộng, nhân dân không có quyền tự do ngôn luận, không có quyền xen vào việc nước, không có quyền xen vào việc nội bộ của đảng, cho nên không thể có cơ quan nào được phép chế tài sự phản trắc của bọn họ ngoại trừ lòng dân. Xuống đường, đảo chánh hoặc chiến tranh là những nhu cầu tất yếu trong trạng huống một cuộc cách mạng quần chúng nổi dậy để lật đổ bạo quyền Việt cộng, điều nầy chắc chắn phải đến, nếu các lực lượng võ trang còn có lòng với đất nước, còn nghĩ đến trách nhiệm của mình đối với dân tộc, cùng đứng hẳn về phía nhân dân như gương các nước Cộng sản Đông Âu năm 1989 đã làm, thì cuộc cách mạng toàn dân sắp đến sẽ tránh được cảnh núi xương, sông máu và nhanh chóng tiến đến thành công.

*

1. Nguyên tắc chung

Tập thể chỉ huy, cá nhân phụ trách là nguyên tắc căn bản của thể chế dân chủ tự do chống lại nguyên tắc căn bản của thể chế độc tài hay gia đình trị, nó được áp dụng cho tất cả mọi sinh hoạt ngành, nghề tập thể trong xã hội dân chủ tự do, từ những tổ chức làm ăn nhỏ cho đến những tổ chức kinh doanh, thương nghiệp lớn chớ không hẳn chỉ chuyên về sinh hoạt chánh trị hay điều hành quốc gia.

Những tổ chức thương nghiệp lớn đều có thành phần cổ đông, có chánh sách, có mục tiêu được vạch ra, có Ban Quản Trị để giám sát công việc điều hành, đó là Tập thể chỉ huy. Người giám đốc, tổng giám đốc là Cá nhân được tập thể đó đề cử ra để Điều hành công việc theo đúng chánh sách mà tập thể làm ăn đó vạch ra, chớ không phải muốn làm gì thì làm theo ý riêng của mình được, đó là cá nhân phụ trách. Người Giám Đốc hay Tổng Giám đốc được xem là giỏi nếu họ biết vận dụng khéo léo những điều mà chánh sách của họ vạch ra để điều hành thành công trong mọi công việc được giao phó.

Việc điều hành quốc gia cũng vậy, trong những nước dân chủ tự do, mọi thành viên của Cơ quan Lập Pháp đều do mọi người dân đến tuổi trưởng thành tự do trực tiếp lựa chọn qua lá phiếu của mình để thành lập Quốc Hội, soạn thảo ra Bản Hiến Pháp, cho nên Bản Hiến Pháp nầy thể hiện tinh thần dân bản và đường lối chánh trị đối nội, đối ngoại của dân tộc đó mong muốn được đạt tới, các vị Tổng thống hay Thủ tướng chỉ là những cá nhân phụ trách, thi hành đúng đắng những điều khoản mà bản hiến pháp của họ đã ban ra dưới sự giám sát của các cơ quan Lập Pháp, Tư Pháp đúng theo tinh thần dân chủ Tập Thể Chỉ Huy, Cá Nhân Phụ Trách

2. Nguyên tắc riêng của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam

Việt Nam như hiện nay thì khác hẳn, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng vừa được lưu nhiệm đã hách dịch tuyên bố là họ vẫn áp dụng nguyên tắc Tập Thể Chỉ Huy, Cá Nhân Phụ Trách trong việc điều hành quốc gia, nhưng rất mỉa mai là thực chất tập thể của họ chỉ là tập thể của Bộ Chánh Trị mà tất cả mọi thành viên đều là đảng viên do họ lựa chọn, và thực chất của Quốc Hội là tập thể của đảng, chỉ đại diện cho đảng chớ không đại diện cho dân vì tất cả các đại biểu đều do đảng Cộng sản đề cử, tất nhiên họ đều là đảng viên, người dân bị huy động bắt buộc phải đi bầu, người đắc cử cũng như người thất cử đều là người của đảng, cho nên đám quốc hội nầy chỉ là một bọn bù nhìn, không có thực chất.

Trong các buổi hợp rất tốn kém tiền bạc đã thâu tóm của nhân dân, cả ngàn thành viên trong Quốc Hội nầy chỉ biết vỗ tay, ngủ gục trong hội trường, và chỉ biết tuân thủ những gì của đảng ban ra, cho nên mọi điều khoản được ghi trong Bản Hiến Pháp của chúng không thể đi ngược lại chủ trương của đảng.

Vì vậy, Bản Hiến Pháp Việt cộng chỉ là một loại Hiến Pháp được soạn thảo theo định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa, người dân không được tham gia, cho nên mục đích chỉ phục vụ cho đảng, củng cố đảng quyền, củng cố, bảo vệ địa vị của những tên lãnh đạo chớ không hề phục vụ cho quyền lợi của nhân dân.

Qua câu tuyên bố trên của tên Tổng Bí Thư lưu nhiệm, bất cứ ai cũng nhận thấy rằng đó là một xảo ngôn để mị dân, đánh lừa dư luận. Dân chủ mà hắn tuyên bố “đến thế là cùng” là một loại dân chủ nội bộ, gồm toàn là một lũ buôn dân bán nước ngồi lại với nhau với đầy đủ uy quyền để quy định những điều lệ khắc nghiệt trồng lên đầu lên cổ nhân dân để cùng nhau chia quyền, hưởng lợi.

3. Ngôn hành lật lọng

Trong một bài viết ngày 15/10/2015 của một cựu nhân viên Tòa Đại sứ Mỹ tại Sài Gòn trước năm 1975 là ông Phạm Gia Đại có đoạn ghi lại lời tuyên bố của ông Tổng Bí Thư đảng (lúc chưa lưu nhiệm, nhưng không nói rõ lời tuyên bố nầy ở đâu và vào lúc nào) như sau:

“Lần đầu tiên Nguyễn Phú Trọng tuyên bố con đường tiến lên XHCN (Xã Hội Chủ Nghĩa) đã cáo chung, và đi theo TC (Trung Cộng) là diệt vong” (nguồn tvvn.org).

Điều nầy là quả thật là mới lạ, vì từ trước đến nay chưa có một Tổng bí thư Việt cộng nào dám nói ra, nhưng xét cho cạn cùng thì cũng không có gì phải ngạc nhiên vì trong lúc nầy hắn ta cũng được lịnh của quan thầy cần phải lên tiếng như vậy để sự lưu nhiệm sắp tới của hắn còn có lý do. Điều đó cũng dễ hiểu vì hắn đã được tôi luyện thuần thục để làm kẻ tay chân dễ sai, dễ bảo của quan thầy Trung Quốc nên được phép của quan thầy tuyên bố những lời như vậy hầu có lý do để kết thúc một cuộc tranh quyền.

Thật vậy, vì sau khi được lưu nhiệm, qua lời tuyên bố, hắn ta đã thản nhiên đi theo con đường tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa và vẫn trung thành đi theo quan thầy Trung Cộng, dù hắn thừa hiểu đó là đại họa diệt vong cho đất nước.

4. Dẫn chứng cụ thể

Theo bản tin China Xinhua Daily trên đài VOA thì Tổng bí thư mới được lưu nhiệm ngày 28/01 đã vội vàng tuyên bố “Việt Nam sẽ tiếp tục hợp tác với Trung Quốc để củng cố mối quan hệ đối tác chiến lược toàn diện” giữa hai bên. Đồng thời, trong cuộc gặp gỡ sau đó với ông Tống Đào, đặc sứ của Tổng bí thư kiêm Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình, ông Trọng còn nói thêm rằng Hà Nội sẽ hợp tác với Bắc Kinh để thúc đẩy “tư tưởng xã hội chủ nghĩa và duy trì hòa bình và thịnh vượng ở khu vực” và bày tỏ sự “biết ơn chân thành” tới ông Tập, và nói rằng Việt Nam “sẵn sàng làm việc với Trung Quốc để củng cố mối quan hệ truyền thống”.

Trước đó, ông Tống Đào cũng đã chuyển lời chúc mừng của ông Tập tới ông Trọng và còn nói thêm rằng Trung Quốc “sẵn lòng làm việc với Việt Nam để thực thi sự đồng thuận quan trọng giữa hai đảng, cũng như củng cố giao tiếp chiến lược và làm sâu sắc thêm hợp tác thực tiễn”.

Ngoài ra, vị đặc sứ còn nói thêm rằng Trung Quốc sẽ “mở rộng trao đổi, giao lưu nhân sự đồng thời củng cố trao đổi và phối hợp với Việt Nam ở cấp độ quốc gia và khu vực”.

Trung Cộng là quốc gia đã dùng vũ lực cưỡng chiếm biển đảo và một phần lãnh thổ Miền Bắc và còn ngang nhiên mang giàn khoan dầu khổng lồ vào thăm dò dầu khí trong vùng hải phận Việt Nam, lẽ ra tập đoàn Việt cộng phải lên tiếng phản kháng mạnh mẽ, tối thiểu cũng phải giống như Phi Luật Tân, nhưng ngược lại, chẳng những họ không làm như Phi Luật Tân, mà tên Tổng bí thư lưu nhiệm còn mạnh miệng bày tỏ “sự biết ơn chân thành” tới Tập Cận Bình và tuyên bố: “Việt Nam sẽ tiếp tục hợp tác với Trung Quốc để củng cố mối quan hệ đối tác chiến lược toàn diện”.

Qua những sự kiện trên, nhiều vị trong lẫn ngoài nước vì quá bất bình nên đặt biệt danh cho tên Tổng Bí Thư nầy là Trọng Lú. Thật ra, nhân vật có đôi mắt heo nầy không có lú lẫn chút nào nếu không muốn nói là một loại người mưu sĩ, thủ đoạn và gian ác, vì nếu không mưu sĩ, không thủ đoạn, không gian ác thì sẽ không phải là người Cộng sản mà đã là Lãnh đạo đảng Cộng sản thì sự mưu mô, thủ đoạn và gian ác phải đạt đến độ tột cùng.

Nhờ có ông Tập, ông ta mới được lưu nhiệm đứng đầu đất nước, cho nên mới có lời chân thành cám ơn và sau khi được lưu nhiệm thì phải thi hành việc hợp tác toàn diện để hoàn thành triệt để những thỏa hiệp bán nước đã ký kết tại Hội nghị Thành Đô thuộc tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốc) vào năm 1990.

5. Nhận định

Thông thường, những nhà kinh doanh, thương nghiệp thành công và làm giàu nhờ mức giao dịch buôn bán trong một thời gian dài qua một số món hàng nào đó, như bất động sản, xe cộ, xăng dầu, v.v…còn tập đoàn Việt gian Cộng sản thì khác, họ làm giàu mau lẹ, từ lúc đi đôi dép râu, áo quần xốc xếch, mặt mày nhăn nhúa, bịnh hoạn, mang dao găm, mã tấu, súng AK vào xâm lăng Miền Nam năm 1975, bọn họ đã nhanh chống trở thành tỷ phú, nhà cao cửa rộng, đô la đầy bồ, ăn chơi trác táng theo kiểu công tử Bạc Liêu thuở nào, không chỉ nhờ vào việc cướp đoạt tài sản của nhân dân mà thật sự là nhờ vào kinh doanh bán nước. Trên đời nầy không có thứ buôn bán nào làm giàu nhanh chóng bằng kinh doanh bán nước cho ngoại bang. Thực tế Việt Nam hiện nay đã chứng minh điều đó.

Cụ thể một điều không ai chối cãi là bất cứ những tên Cộng sản nào có chức quyền cũng đều có đời sống giàu sang bên cạnh hầu hết người dân trong nước lúc nào cũng bần hàn khốn khổ. Đảng viên có chức quyền càng cao thì sự giàu sang càng to lớn. Cứ xem những dinh thự, tư gia giàu sang, lộng lẫy của những tên như Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh v.v… được công khai phơi bày thì đủ rõ bọn họ không hề lú lẫn hay ngu muội chút nào, mà ngược lại, chúng đều là những tên ma mãnh, xảo nguyệt và mưu mẹo khôn lường, nhờ vậy, bọn chúng mới đạt được sự giàu sang tột đỉnh.

Bởi vậy, bọn Việt cộng mới quyết tâm dùng bạo lực để thi hành chủ trương bần cùng hóa nhân dân, có nghĩa là chỉ có nhân dân mới phải bần cùng, đảng viên là thành phần ngoại lệ, ăn trên, ngồi trước, tất cả mọi tài sản của nhân dân trong nước đều bị tịch thâu để cho bọn chúng thừa hưởng. Nhà cửa, ruộng vườn, tài sản của nhân dân, của các tôn giáo bị bọn họ cướp đoạt từ bốn chục năm nay và vẫn còn tiếp tục không ngừng, mặc tình cho người dân khiếu kiện mỏi mòn, cho đến chết mà vẫn không được hồi đáp.

6. Không có việc hoán cải người Cộng sản

Việt cộng là một tập đoàn bán nước, một tập đoàn thái thú cho bọn người Đại Hán, mọi việc hành xử của họ đều không thể sai lệch chủ trương và chỉ đạo của Mác-Lê-Mao đã vạch ra. Cho nên không thể dùng lý lẽ tự nhiên của con người để phán đoán hay sửa đổi, hoán cải họ được, chỉ có con đường duy nhứt là lật đổ họ như lời phát biểu của cựu Tổng thống Nga Boris Yeltsin.

7. Trong chế độ Cộng sản, người dân không có quyền tham gia việc nước

Trong việc cai trị của bạo quyền Việt cộng, nhân dân không có quyền tự do ngôn luận, không có quyền xen vào việc nước, không có quyền xen vào việc nội bộ của đảng, cho nên không thể có cơ quan nào được phép chế tài sự phản trắc của bọn họ ngoại trừ lòng dân. Xuống đường, đảo chánh hoặc chiến tranh là những nhu cầu tất yếu trong trạng huống một cuộc cách mạng quần chúng nổi dậy để lật đổ bạo quyền Việt cộng, điều nầy chắc chắn phải đến, nếu các lực lượng võ trang còn có lòng với đất nước, còn nghĩ đến trách nhiệm của mình đối với dân tộc, cùng đứng hẳn về phía nhân dân như gương các nước Cộng sản Đông Âu năm 1989 đã làm, thì cuộc cách mạng toàn dân sắp đến sẽ tránh được cảnh núi xương, sông máu và nhanh chóng tiến đến thành công.

8. Kết luận

Tóm lại, như chúng ta đã thấy, mọi việc đều do Bắc Kinh xếp đặt và Việt cộng chỉ là một bọn thừa hành. Đại Hội đảng thứ 12 ngày 28/01/2016 vừa qua đã cho thấy Bắc Kinh chưa huấn luyện kịp một số tay sai mới cho “Tứ Trụ Triều Đình” trong nhiệm kỳ 5 năm tới cho nên mới có việc lưu nhiệm những tên đã quá hạn tuổi, và vào giờ chót mới có việc Nguyễn Sinh Hùng, Chủ tịch Quốc hội Việt cộng được triệu hồi sang Bắc Kinh để nhận những phán quyết cuối cùng, còn việc bọn họ chỉ trích lẫn nhau, ngoài việc tranh giành ngôi vị còn là những hỏa mù được tung ra để làm rối loạn xã hội và làm điên đảo những kẻ còn tin theo những gì Cộng sản nói để tạo phân hóa thêm cho tập thể Người Việt Quốc Gia. Đó là điều mà chúng ta cần lưu ý và thận trọng trong việc hành xử thường ngày.

12/02/2016


Đinh La Thăng có dám chống tham nhũng ở Sài Gòn?

Thậm chí đang xuất hiện một luồng dư luận so sánh Đinh La Thăng với Nguyễn Bá Thanh.
Tân ủy viên bộ chính trị Đinh La Thăng. Hình Internet
Ngay sau đại hội 12 của đảng cầm quyền và ngay trước khi vào Sài Gòn nhậm chức bí thư thành ủy, tân ủy viên bộ chính trị Đinh La Thăng đã làm một cử chỉ ấn tượng khi bất ngờ cách chức tổng giám đốc một công ty đường sắt do chỉ mới đề xuất mua những toa tàu cũ của Trung cộng.
Trước đây khi mới nhậm chức Bộ trưởng giao thông vận tải, Đinh La Thăng đã từng “trảm” một quan chức của ngành hàng không Đà Nẵng do thi công chậm tiến độ. Tuy nhiên, lần cách chức đó không liên quan đến yếu tố Trung cộng.
Cũng đang xuất hiện một số trí thức và cán bộ đương chức cho rằng quyết định của Bộ chính trị về điều động ông Đinh La Thăng vào Sài Gòn là “quá giỏi về mặt tổ chức”. Một số trí thức khác tỏ ra hy vọng về triển vọng ông Thăng có thể trở thành một nhà kỹ trị để có thể khiến thành phố giàu nhất nước “cất cánh”.
Tuy nhiên, một luồng dư luận khác – có vẻ khách quan và tỉnh táo hơn – nhận định rằng ông Thăng là một con bài của Bộ chính trị nhằm “trấn” ở Sài Gòn và qua đó khuôn giữ một phần lớn các tỉnh Đông Nam bộ và Tây Nam bộ, không để xu hướng tản quyền xảy ra ngoài vòng kềm tỏa của Hà Nội.
Càng về sau này, giới chính trị Hà Nội có vẻ càng lo ngại xu hướng cát cứ hóa ở Sài Gòn.
Lẽ dĩ nhiên chưa từng có tiền lệ tồn tại cùng lúc hai ủy viên bộ chính trị trong cùng một địa phương. Phó bí thư thường trực thành ủy Sài Gòn – Võ Văn Thưởng – đã phải phục tùng nguyên tắc tổ chức để ra Hà Nội làm Trưởng ban tuyên giáo trung ưng, mặc dù trước đó nhiều tin tức cho biết ông Thưởng rất mong được ở Sài Gòn làm bí thư thành ủy.
Một khi ghế bí thư thành ủy Sài Gòn không thuộc về một người Nam bộ, và điều này xảy ra lần đầu tiên từ năm 1975 đến nay, có thể hiểu Bộ chính trị mới, hay nói cách khác là bộ chính trị của tổng bí thư tái đắc cử Nguyễn Phú Trọng, đã quyết định chơi một ván bài khá mới mẻ và có tính phiêu lưu về mặt tổ chức.
Nếu ông Đinh La Thăng cai quản được Sài Gòn như ông đã từng làm ở Bộ giao thông vận tải, kết quả này sẽ làm cho các ông Nguyễn Phú Trọng và Đinh Thế Huynh yên tâm. Và  nếu ông Thăng quản trị được Sài Gòn một cách tương đối hiệu quả không chỉ về tổ chức mà còn khiến thành phố này tăng tốc đôi chút về kinh tế, đó sẽ là kết quả tốt đẹp để chứng minh rằng việc Bộ chính trị cho ông Thăng “Nam chinh” là không sai.
Nhưng nếu ông Thăng không làm khá hơn ở Sài Gòn, thậm chí tệ hơn kết quả mà ông từng điều hành Bộ giao thông vận tải, hệ quả xảy ra là sự phản ứng đương nhiên của nhiều quan chức Nam bộ hoặc là người Bắc nhưng đã Nam bộ hóa. Khi đó sẽ xuất hiện nhiều dư luận về việc Bộ chính trị đã bổ nhiệm sai người, và đòi hỏi để ông Võ Văn Thưởng trở lại Sài Gòn làm bí thư thành ủy.
Những khả năng trên mới chỉ xét trên phương diện hoàn toàn khách quan. Còn về chủ quan, thử thách đầu tiên  mà ông Đinh La Thăng phải đối mặt là “cánh hẩu” của cựu bí thư thành ủy Lê Thanh Hải. Được gầy dựng từ 15 năm qua, kể từ ngày ông Lê Thanh Hải làm chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Sài Gòn, đội ngũ chân rết của ông Hải đã tỏa ra khắp các quận huyện và sở ngành, đặc biệt những sở ngành chính về kinh tế như Sở kế hoạch và đầu tư, Sở Tài chính, các quận 5 và 2. Chưa kể Lực lượng thanh niên xung phong vốn là cái nôi xuất xứ của ông Hải…
Nồi cơm của các nhóm lợi ích ở Sài Gòn không dễ gì bị đụng chạm. Là một thành phố giàu nhất nước và cũng có số nhóm lợi ích, đại gia nhiều nhất nước, Sài Gòn cũng là một ổ tham nhũng ghê gớm từ nhiều năm qua. Bởi thế, chiến dịch chống tham nhũng để lấy lại lòng dân của ông Nguyễn Phú Trọng, nếu có, sẽ phải giải quyết một trong những trọng điểm là thành phố này.
Ông Thăng không thể thoái thác trách nhiệm lớn lao đó. Dù muốn hay không, ông Thăng cũng phải làm một ít động tác chống tham nhũng để lấy lòng ông Trọng.
Nhưng khi đó, cánh của cựu bí thư Lê Thanh Hải sẽ phản ứng ra sao?
 02/13/2016 - 17:44
Lê Dung / SBTN

Little Saigon tưng bừng với diễn hành tết Bính Thân

Văn Lan/Người Việt
WESTMINSTER (NV) - Hơn 110 đoàn thể, tổ chức cùng đông đảo người dân ở Little Saigon, miền Nam California, đến tham dự lễ diễn hành Tết Bính Thân diễn ra từ 9 giờ sáng đến 2 giờ chiều ngày 13 Tháng Hai, tức mùng 6 Tết trên đại lộ Bolsa.

Các thiếu nữ Việt Nam trong trang phục truyền thống trên một chiếc xe trong lễ diễn hành. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Khu vực Little Sài Gòn, sáng sớm với bầu trời dầy đặc sương mù, nhưng sau 10 giờ nắng lên thật đẹp và ấm áp góp phần cho lễ diễn hành sinh động, tưng bừng và náo nhiệt.

Ngay từ sáng sớm, khi trời vẫn còn khá lạnh và ẩm ướt, đã có lác đác những vị cao niên mang ghế ra đại lộ Bolsa tìm chỗ ngồi. Trên trục lộ chính Bolsa kéo dài từ góc đường Magnolia đến Bushard đông nghẹt người kéo về xem diễn hành.

Nói với nhật báo Người Việt, Nghị Viên Phát Bùi, trưởng ban tổ chức diễn hành Xuân Bính Thân cho biết chủ đề năm nay là “Xuân Vươn Lên” vì năm rồi chủ đề là “Xuân Phát Triển.”

“Năm nay Xuân Bính Thân 2016, chúng tôi muốn rằng chủ đề là ‘Xuân Vươn Lên’ với ý nghĩa là chúng ta sẽ mạnh lên, vươn lên cao hơn. Đã đến lúc con dân Việt ở khắp nơi phải vươn lên để tiến ngang hàng với dân tộc tiên tiến khác.”

Trong lần diễn hành năm nay lực lượng hùng hậu hơn với 110 hội đoàn, tổ chức tham dự, cùng chen vai sát cánh. Từ các đoàn thể tôn giáo, khối các trường học, các cơ sở thương mại, các hội đoàn văn nghệ, cùng các vị dân cử... cùng có mặt.

“Em tự hào là người Việt Nam” là biểu ngữ của giới trẻ ở Little Saigon cầm trên tay trong lễ diễn hành. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Đến tham dự diễn hành, có sự hiện diện của các vị dân cử như Giám Sát Viên Andrew Đỗ và phu nhân, TNS Janet Nguyễn và gia đình, thị trưởng thành phố Westminster Tạ Đức Trí, cùng nhiều vị dân cử khác. Cùng với sự tham dự của nhiều phái đoàn tôn giáo và các hội đoàn.

Giám Sát Viên Andrew Đỗ cùng phu nhân, Chánh Án Cheri Phạm cũng đến thật sớm. Ông cho biết nhìn thấy nhiều thế hệ trẻ tham dự trong diễn hành kỳ này, thật vui mừng. Sau 41 năm qua Mỹ, không khí mùa Tết với cây nêu, những dây pháo dài ngày Tết trên đất Mỹ như thế này, chúng tôi rất hãnh diện. Làm được như thế này đã nói lên sự đoàn kết và trưởng thành của công đồng người Việt chúng ta rất mạnh.

Giờ phút khai mạc đã tới. Nghi thức chào cờ và phút mặc niệm được cử hành long trọng với toán quốc quân kỳ VNCH tiến vào lễ đài. Cả một khoản không gian im vắng như đang hòa quyện với hồn thiêng sông núi.

Nghi thức tế lễ tổ tiên được long trọng cử hành với phái đoàn gồm các vị dân cử, các phái đoàn tôn giáo, các hội đoàn tiến lên lễ đài, trang trọng dâng hương.

Các vị dân cử và giới chức thành phố Westminster tham dự diễn hành Tết Bính Thân. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Sau đó, ban tổ chức và các vị mạnh thường quân, cùng cắt băng khai mạc lễ diễn hành.

Các em thiếu nhi đoàn văn nghệ Lạc Hồng trình diễn điệu múa “Một Mẹ Trăm Con” để nói về nguồn gốc người Việt Nam, do mẹ Âu Cơ sinh ra 100 trứng nở ra 100 con, sau đó 50 con theo cha xuống biển và 50 con theo mẹ lên núi. Từ 100 người con đó trải rộng khắp nước với nhiều vùng miền và sắc tộc khác nhau để rồi phát triển thành một nước Việt Nam hùng mạnh. Con rồng cháu tiên đươc biết đến từ đây.

Sau đó là nghi thức đốt pháo, những hàng pháo thật dài treo trên cây nêu trước khu chợ Á Đông, đối diện với khu Phước Lộc Thọ. Tiếng nổ rền vang, hòa quyện trong gió mùi thơm nồng khói pháo, xác pháo đỏ hồng ngập lối làm bồi hồi cảm xúc nỗi nhớ về quê nhà.

Xe hoa dẫn đầu cho diễn hành năm nay là hình ảnh vua Quang Trung, uy nghi trong ngày chiến thắng Đống Đa để nói lên ý chí và quyết tâm chiến đấu dành thắng lợi của dân tộc Việt. Xe hoa cùng với rừng cờ VNCH đi sau cùng với tiếng vỗ tay reo hò của dân chúng, tưởng chừng như trong ngày đại thắng quân Thanh, tiến vào Thăng Long ngày mồng 5 Tết Kỷ Dậu năm nào.

Một điệu múa dân tộc trước khán đài của lễ diễn hành Tết. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Tiếng hò reo lại vang dậy khi ban tổ chức đọc lời căn dặn của Hoàng Đế Quang Trung trước khi xuất quân ra trận: “Đánh cho để răng đen. Đánh cho để dài tóc. Đánh cho nó trích luân bất phản. Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn. Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.”

Tiếp theo, Hội Đền Hùng hải ngoại với các vị cao niên trong quốc phục áo dài khăn đóng, dẫn đầu với lời Hịch Tướng Sĩ của Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn: “Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư. Tiệt nhiên định phận tại thiên thư. Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm. Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư” như tiếp tục khẳng định một lòng chiến đấu chống giặc ngoại xâm.

Tiếp tục với đoàn diễn hành của CLB Hùng Sử Việt, với các vị cao niên trong trang phục áo dài khăn đóng, với gươm trong tay thề quyết chiến với kẻ thù.

Hàng đoàn, hàng hàng lớp lớp các hội đoàn, đoàn thể, tiếp nối đi qua khán đài, các hội võ thuật trình diễn những màn công phu thật điêu luyện, các xe hoa của các hoa hậu, các trường trung và đại học tại Nam California với dàn kèn trống hùng hậu, các quân binh chủng VNCH và Hoa Kỳ trong nhiều màu cờ sắc áo, các hội đoàn xe mô tô, các CLB Văn Nghệ, các hội Cựu Nữ Sinh Trưng Vương Nam California, các liên đoàn hướng đạo... cũng góp mặt.

Xe hoa của Hội cựu nữ sinh Trưng Vương Miền Nam California. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Đặc biệt là xe hoa của các hội tôn giáo Cao Đài, Hòa Hảo, Pháp Luân Công, miếu Bà Chúa Xứ Thánh Mẫu Núi Sam Châu Đốc, với cách trang trí thật lạ và đẹp mắt đã nhận được nhiều tràng pháo tay nồng nhiệt.

Đặc biệt nhất là các đoàn sinh viên thật hùng hậu thuộc Tổng Hội Sinh Viên Miền Nam California bao gồm hơn 13 trường đại học và 20 trường trung học với sứ mạng là đoàn kết để phục vụ cộng đồng theo đường hướng văn hóa, xã hội, giáo dục, và làm tròn bổn phận người dân với dàn kèn trống và trang phục thật đẹp đã hoàn toàn chinh phục người xem

Năm nay ban tổ chức cũng đã có sáng kiến bố trí âm thanh với nhiều dàn loa phát âm thật rõ, đặt khán đài thật lớn ở vị trí giữa tim đường để dân chúng có thể theo dõi thật tốt. Một bác lớn tuổi khen làm vậy mấy ông già như tôi thích lắm, đỡ phải trông ngóng.

Cô Dung Đoàn, đi cùng chồng từ Utah về ăn Tết với con cháu ở Nam California, đã đến từ sáng sớm tìm chỗ ngồi để xem cho rõ. Cô cho biết quá vui, cộng đồng Việt Nam mình đoàn kết rất mạnh, cùng hành động và nói lên tiếng nói chung để chống lại ngoại xâm hiện nay là giặc phương Bắc. Qua những lần diễn hành như thế này cũng cho các cộng đồng khác thấy được sức mạnh của chúng ta.

Các em học sinh của trường Mc Garvin Intermediate tham gia buổi diễn hành. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Ông bà Nguyễn Thăng Long từ Texas qua, cũng đến thật sớm dự lễ diễn hành. Ông cho biết năm nào cũng về đây dự lễ diễn hành Tết của cộng đồng để thấy chúng ta tuy xa quê hương vẫn giữ được nét văn hóa truyền thống Việt Nam là một điều hết sức đáng trân trọng.

Trong không khí mùa Xuân vẫn còn rộn ràng, ánh nắng thật rực rỡ báo hiệu một mùa xuân rực rỡ nữa lại đến với cộng đồng người Việt ở Little Saigon.

02-13-2016 6:43:35 PM 

Nhức mắt cảnh trèo tường, xả rác bừa bãi tại hội chùa Hương

Hồng Liên-15:52 13/02/2016
(Kiến Thức) - Do lượng du khách đổ về quá đông trong ngày khai hội chùa Hương khiến lối lên cổng chùa chật cứng, nhiều người dân đã trèo tường để ra vào...
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Sáng mùng 6 Tết (tức ngày 13/2 dương lịch), tại chùa Thiên Trù (Mỹ Đức, Hà Nội) đã diễn ra lễ khai hội chùa Hương.
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Hàng ngàn lượt du khách đã phải đi từ đêm chờ cáp treo vào động Hương Tích của chùa Hương, đội lễ đi cúng phật cầu một năm mới bình an, nhiều tài lộc.
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Tuy nhiên, việc hàng nghìn lượt khách đã đổ về chùa Hương để làm lễ khiến cho khu vực vào chùa chật cứng.
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Nhiều du khách đã bất chấp trèo tường đi vòng để tránh chỗ ùn tắc.
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Một bạn gái cố leo lên tường.
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Không chỉ có thanh niên mà cả người già, trẻ nhỏ cũng trèo tường.
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Một số du khác cho rằng, đây là cách duy nhất giúp thoát khỏi cảnh chen lấn....
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
...và ngột ngạt tại đây.
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Một bác trai trèo tường qua trước...
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
... sau đó đỡ cụ ra trèo xuống sau.
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Không chỉ việc chen lấn, trèo tường, tại đường lên Hinh Bồng, nhiều người dân thiếu ý thức khi vẫn còn xả rác bừa bãi, không đúng quy định.
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Rác được du khách vứt lung tung ở các góc tường, gốc cây...
Nhuc mat canh treo tuong, xa rac bua bai tai hoi chua Huong
Lao công phải đi dọn rác luôn tay.

Kinh hoàng đất nước thời… loạn nhậu!

(Dân trí) - Khó có thể nói khác về những gì đã xảy ra ở đất nước Việt Nam chúng ta những ngày qua ngoài hai từ: Kinh hoàng!.


(Minh họa: Ngọc Diệp)
(Minh họa: Ngọc Diệp)
Theo báo Thể thao & Văn hóa, chỉ trong 3 ngày tết, đã có hơn 17 ngàn ca tai nạn giao thông (tăng 113% so với năm 2015) với gần 90 ca tử vong, hơn 1.900 ca chấn thương sọ não.
Không chỉ có thế, cũng trong 3 ngày tết, cả nước còn xảy ra gần 2.000 vụ đánh nhau, 4 người tử vong. Tất nhiên, đây là những con số chưa đầy đủ.
Trước tình hình trên, Bộ trưởng Bộ Công an vừa yêu cầu công an các địa phương phải tổ chức tuần tra, kiểm soát, xử lý nghiêm các hành vi vi phạm là nguyên nhân trực tiếp gây ra tai nạn giao thông và ùn tắc giao thông, nhất là các trường hợp xe vận chuyển quá số người quy định, chạy quá tốc độ, người điều khiển phương tiện sử dụng rượu, bia…
Song, đây là những con số kinh hoàng!
Kinh hoàng bởi bình quân gần 6.000 vụ tai nạn giao thông/ngày, tức là 250 vụ/giờ và cũng có nghĩa là hơn 4 vụ/phút.
Kinh hoàng bởi năm nào cũng vậy, cứ vào dịp tết là tai nạn giao thông lại tăng và dù đã có rất nhiều nỗ lực nhưng gần như cái tỉ lệ này cứ “năm nay cao hơn năm ngoái”.
Kinh hoàng còn bởi mỗi ngày, có tới gần 700 vụ đánh nhau.
Vì sao vậy?
Tất nhiên có nhiều nguyên nhân dẫn đến tai nạn và ẩu đả nhưng không thể không nói đến một nguyên nhân chính, nguyên nhân cơ bản: Rượu!
Ở một đất nước mà mỗi năm tiêu thụ khoảng 3,4 tỉ lít bia, 70 triệu lít rượu, đặc biệt vào dịp tết, lượng tiêu thụ tăng gấp nhiều lần ngày thường thì tai nạn giao thông và cãi cọ, đánh nhau tăng cao là điều tất yếu.
Người xưa đã chia việc uống rượu đại loại ra làm ba loại: Tiên tửu, ngộ tửu và cuồng tửu.
Tiên tửu (ý nói uống rượu đẹp như tiên), uống để hưng phấn sáng tạo hơn, để cao đẹp hơn, để nhân ái hơn.
Còn ngộ tửu, uống rồi mất cảm giác (có người gọi là trư tửu) và cuối cùng là cuồng tửu, tức là gây sự, la hét, đánh cãi chửi nhau.
Cũng không thể giải thích tại sao bây giờ, hiện tượng người đối với người nhiều khi “tệ bạc” và cả độc ác đến thế.
Người ta sẵn sàng gây gổ với nhau chỉ vì một lẽ vô cớ.
Mới đây, người viết bài này đã chứng kiến một cuộc suýt dẫn đến “thượng cảng chân, hạ cẳng tay” vì một vụ va chạm nhỏ.
Ngày tết, đường Hà Nội chật như nêm. Hai người đàn ông cùng đèo hai người phụ nữ (chắc là vợ) va chạm nhẹ vào nhau.
Thế là họ để cả hai người phụ nữ ngã chỏng chơ cùng hai chiếc xe đang nổ máy, lao vào nhau gây lộn.
Bây giờ, những chuyện như thế hoặc tương tự như thế không hiếm.
Không chỉ trộm cướp, cờ bạc… mà ngay cả những vụ va chạm nhẹ cũng dẫn đến ẩu đả.
Án mạng có thể xảy ra vì mọi lẽ, từ một câu nói, một cái “nhìn đểu” hay chỉ vì không được phát một suất cơm từ thiện…
Trở lại với tai nạn giao thông và những vụ đánh nhau, sâu xa hơn, đó là văn hóa.
Một người có văn hóa không bao giờ uống rượu đến mức không kiểm soát được hành động của mình.
Về sự xuống cấp của văn hóa, có lẽ xin mượn lời của ĐB Dương Trung Quốc: “suy thoái văn hóa chạm ngưỡng, đẩy dân tộc này đến những hiểm họa khôn lường”.
Suy thoái kinh tế có thể vực dậy được trong một thời gian ngắn, còn suy thoái văn hóa thì nếu có vực dậy được cũng phải mất rất nhiều năm, thậm chí nhiều chục năm.
Chỉ trong 3 ngày tết, 17 ngàn vụ tai nạn giao thông và gần 2 ngàn vụ đánh nhau, đất nước như đang ở vào thời… tang tóc với “những hiểm họa khôn lường”!
Thứ Sáu, 12/02/2016 - 05:20
Bùi Hoàng Tám