Ng. Dân (Danlambao) - Sợ là một trạng thái tâm lý mà ai cũng có. Dù rằng hình thức sợ có khác nhau. Trước hiểm nguy chết chóc, ta sợ. Gặp kẻ manh, hung ác – ta sợ. Nghe nói quỉ ma, (loài hung ác) – ta sợ. Sợ khổ, sợ nghèo đói. Sợ thua kém, sợ người ta lấn lướt, phản phúc… Có hàng ngàn, hàng vạn nỗi sợ. Sợ thật sự, và sợ bâng quơ v.v…
Sợ làm cho người ta hèn kém, nhu nhược, mất ý chí, mất kiên cường… để trở thành như loại côn trùng, sâu bọ, mạt hạng yếu mềm.
Tuy nhiên, nếu vượt qua nỗi sợ thì lại khác. Vượt qua nỗi sợ để rồi không biết sợ, và có khi “kẻ đáng sợ” lại phải sợ lại mình.
Nhờ thế, trải qua quá trình lịch sử đấu tranh, dân tộc VN luôn là thành công, tránh họa diệt vong.
Ngày xưa, trước giặc Tàu, ta sợ. Nhưng rồi, có lúc không sợ, vươn lên, để rồi đánh đuổi giặc, có được yên bình qua các triều đại hiển vinh.
Rồi tới giặc Pháp. Pháp hùng mạnh, ta yếu, ta thua, bị đô hộ. Nhưng rồi, không sợ, ông cha ta đánh đuổi Pháp để giành độc lập tự do. Ấy thế mà, bất hạnh thay cho dân tộc, lại gặp một thứ giặc vô cùng gian manh, tàn độc là “giặc cộng sản” – CS nói chung và CSVN nói riêng - Đất nước, dân tộc lại thống khổ lầm than, bước vào một trang sử mới.
Cộng sản cướp công, CS đầu độc, CS vô cùng gian manh, ác độc và tàn bạo. Mãi sau này ta mới biết. Vì thế mà thay vì đã đổ máu xương, hy sinh cả dân tộc để có độc lập tự do, ấm no hạnh phúc (như lời CS hứa hẹn tuyên truyền). Đến khi đất nước có được bình yên dưới sự thống trị của giặc cộng, những thứ ấy không hề có.
CS kêu gọi đánh Tây, đuổi Mỹ để “giải phóng dân tộc” giành độc lập tự do, chỉ là ngộ nhận, là sự lừa mị, là bị đầu độc, là do mánh khóe tuyên truyền (của CS). Và toàn dân đã vô cùng lầm lẫn. Để đến ngày hôm nay, thấy được, biết được, rõ được, thì đất nước dân tộc đang bị CS thống trị, thao túng trọn quyền. Một lầm lẫn của cả một dân tộc đã phải trả giá quá lớn lao bằng hy sinh máu xương (bao triệu mạng người ngã xuống). Để đến bây giờ, một đất nước tan rã sói mòn, một dân tộc lầm than cơ cực… Có nguy cơ trở thành nô lệ.
Tựu trung chỉ vì nỗi sợ.
Người CS luôn gieo rắc nỗi sợ. Bằng cách: tuyên truyền lũng đoạn và bưng bít thông tin (che dấu cái xấu, phô bày cái tốt), để mọi người chỉ biết và tin theo những gì đảng nói - gọi là tin đảng - Nếu có ý nghĩ khác đi: nói khác đi, suy nghĩ khác đi… dù chỉ một chút nghi ngờ, hoài nghi những gì đảng nói là bị trừ khử, bị tiêu diệt. Tiêu diệt bằng nhiều hình thức, nhiều cách rất ma mãnh, rất tinh khôn. Rất dã man, tàn bạo. Vì thế, muốn an thân, sống còn dưới chế độ “đảng”, là phải biết sợ - sợ đảng.
Một đường lối tuyên truyền để đầu độc thông tin - gọi là đấu tranh tư tưởng - với hình thức dối gian, lừa bịp, lũng đoạn. Mọi tin tức phải được gạn lọc phù hợp tính đảng, (ngay cả có thể bịa đặt, dựng chuyện để tạo niềm tin). Ngoài ra, khác đi, đều phải loại trừ. Tạo nên niềm tin tuyệt đối vào đảng. Đảng phải luôn là sáng suốt, tài tình và anh minh… để mọi người chỉ biết tin yêu và sẵn sàng hy sinh vì đảng. (Xin thưa, người viết không là một chuyên viên phân tích (về đảng), chỉ xin nêu lên một số nhận xét, nhận định thông thường, chỉ để củng cố cho ý tưởng, phạm vi bài viết).
Một bức màn vô hình, được gọi là “màn sắt” luôn bao bọc, bủa vây và ngăn chặn – ngăn chận những thông tin (dù thật) mà bất lợi từ ngoài đưa vào. Để đảng trọn quyền đầu độc và ru ngủ mọi người trong phạm vi “chiếc lồng son” mà được đảng cho là “ưu việt” để cai trị. Nhờ vậy, từ bao chục năm, đảng đã thành công.
Từ bao năm, bị bạc đãi, bị đàn áp, bị cướp đoạt, bị đối xử tàn tệ bất công (cả những người trước kia là công lao của đảng), người dân như “ếch ngồi đáy giếng” trước bao sự việc bên ngoài. Cộng thêm là nỗi sợ, mà hầu như mọi người đành cam tâm, an phận. Mọi phản kháng hoàn toàn bị dập tắt. Đảng tha hồ độc đoán, lộng hành…
Thế nhưng, từ ngày mạng lưới internet được phát minh và lan tỏa cùng khắp, thì cục diện đã thay đổi: Ánh sáng văn minh soi rọi đã hoàn toàn xuyên thủng bức “màn sắt” bưng bít tối tăm. Đảng ta đã thật sự lúng túng và bắt đầu… sợ:
- Sợ những live stream ra rả ngày đêm nói lên sự thật. Sợ những đầu óc tăm tối bị ru ngủ, bị đầu độc được mở mang kiến thức, mở ra được tầm nhìn để thấy từ bấy lâu nay những che đậy xấu xa, lừa bịp của đảng.
- Sợ chuyển biến, chuyển hóa từ trong nội bộ đảng (mà như TBT Nguyễn Phú Trọng đã thật sự thấy lo).
- Sợ diễn biến hòa bình và sụp đổ chế độ. Ánh sáng xuyên thủng, lan tỏa thì màn đêm, bóng tối phải tiêu mất là lẽ đương nhiên. Và một chế độ từ bao năm dối lừa sự thật, bưng bít xấu xa, đậy che thối nát… đương nhiên chỉ có thể chờ lúc tiêu vong...
Sợ, rất sợ, và đang hoảng loạn điên cuồng, đảng ta đang cố gắng hiện nay:
- Tìm nơi ẩn trốn, nương thân bằng cách cầu cạnh, cúi lò đàn anh Tàu cộng: sẵn sàng theo ý Tàu cộng để được sống còn.
- Hung hản, điên cuồng, tìm mọi cách để dập tắt mầm mống chống đối…
Không cần phải dẫn giải chi nhiều, nhìn vào cách thế, hành động toàn đảng hiện nay, người ta rất dễ dàng để thấy là đảng và nhà nước ngày đêm lo sợ, lung túng. Và sự lúng túng rất nực cười, đảng đưa ra “sách lược” cản ngăn, chống lại internet toàn cầu:
- Thành lập lực lương 47 với 10.000 cái đầu “rừng núi” để ngày đêm tìm cách phản biện chống đỡ.
- Lập Bộ Tư Lệnh “trên mạng” với hàng vạn chuyên viên “công nghệ thông tin” thượng thặng, cùng với 100.000 dư luận viên “cuồng hồ, cuồng đảng” để hòng “khớp mỏ” đám (live stream) phản động nước ngoài. Và vận động google tiếp tay, giúp sức.
Và cũng nghe nói: dường như, trong trận đánh mất còn này, đảng quyết tâm cho lệnh kêu gọi toàn thể lũ “khỉ trường sơn”, lực lượng nồng cốt mà suốt bao năm, thời chống Mỹ, đánh chiếm miền Nam, đảng đã huy động thành công. Cũng phải thôi: “dù có phải đốt cháy cả dãy trường sơn, ta cũng quyết tâm giành thắng lợi”. Nhưng liệu có được không?
Bức màn bưng bít tối tăm sụp đổ, ánh sáng soi rọi khắp mọi nơi. Người dân hiểu ra và không còn biết sợ. Thì là lúc đảng phải thấy lo. Một khi triều dâng thác đổ, cuồn cuộn sóng thần. Một khi hỏa diệm sơn trào tuông. Trước sức sục sôi của khối nham thạch, từ bấy lâu bị bao bọc, bị dồn nén, bây giờ bộc phát cuồn cuộn chãy tràn, đốt cháy… Thì sự gì sẽ đến. và…ai sợ ai? Vấn đề, có lẽ, đảng ta… đã rõ.
10/3/2018