Nhân bàn về chuyến đi thăm Việt Nam của Tổng Thống Mỹ Obama thì có một số quan niệm rất được nhiều người nói đến, rằng ta phải tự cứu chính ta chứ đừng trông chờ vào bên ngoài. Rằng không ai giúp được ta nếu ta không tự giúp mình. Và rằng tổng thống Mỹ chỉ giúp cái cần câu chứ không giúp ta câu con cá. Ngoài ra nước Mỹ chỉ cần biết quyền lợi của họ là trên hết…
Những luận điệu trên thì không sai, xét trên những yếu tố tích cực của vấn đề. Vì đó là những điều thuộc về nguyên tắc của đấu tranh dân chủ rồi. Không có cuộc đấu tranh dân chủ nào lại thành công khi người đấu tranh cứ ngửa cổ chờ trông bên ngoài cả. Phải tự cứu mình trước khi Trời cứu . Đó là điều không có gì phải bàn cả.
Nhưng những điều trên thì cũng chỉ đúng về mặt lý thuyết thôi chứ không phải là đúng về tất cả.
Đấu tranh dân chủ, đòi hỏi các quyền dân sinh là một cuộc đấu tranh lâu dài với những thế lực độc tài toàn trị. Đó là một cuộc đấu tranh mà những người đấu tranh luôn ở điểm yếu, thua thiệt so với nhà cầm quyền. Dù không có chính nghĩa nhưng nhà cầm quyền luôn có sức mạnh hiển nhiên là CA, QĐ, AN…cùng những sức mạnh khác bảo vệ, trong khi người đấu tranh dân chủ, dù có chính nghĩa nhưng lại không có những sức mạnh nói trên, nên họ luôn bị đè bẹp, bắt bớ bất cứ lúc nào.
Nên những người đấu tranh dân chủ luôn phải tìm kiếm bất cứ điều gì, bất cứ ai có thể giúp họ trong cuộc đấu tranh không cân sức này. Và nước Mỹ đã là sự tin tưởng tuyệt đối mà họ đã giao phó niềm tin, giống như những bông hoa hướng dương luôn quay mặt về phía Mặt Trời...
Nước Mỹ là một quốc gia hùng mạnh với nền dân chủ bậc nhất thế giới và quan trọng hơn cả là nó luôn đồng cảm với mọi người đấu tranh dân chủ, chống áp bức ở bất cứ quốc gia nào. Nước Mỹ đã trở nên vĩ đại bởi chính nó đã gánh vác một phần khó khăn của thế giới này, và sẽ còn vĩ đại hơn nữa bởi nó luôn bênh các quốc gia nhỏ bị quốc gia lớn bắt nạt, luôn bênh vực cho những con người bị bạo quyền bất công.
Đấu tranh dân chủ ở Việt Nam thì phải trông dựa vào nước Mỹ là một điều đương nhiên. Bởi ở quốc gia đó từ người dân thường cho đến tổng thống đều có chung những giá trị tự do dân chủ cùng với chúng ta. Bởi ở đó có những phẩm chất dân chủ tốt nhất để học hỏi, ở đó có sức mạnh kinh tế và quân sự tốt nhất đủ khiến cho không ai dám coi thường nước Mỹ, cũng như đủ để khắc chế được sự đàn áp chống loài người của bất cứ ai nếu cần. Bởi ở đó có một cộng đồng người Việt Nam đông đảo luôn trông về tổ quốc, và luôn hòa nhịp đấu tranh với đồng bào quốc nội. Và không thể không nói rằng, nước Mỹ cũng có một phần lịch sử của Việt Nam, nước Mỹ cũng có một phần trách nhiệm với dân tộc Việt Nam và nước Mỹ luôn ủng hộ Việt Nam trên con đường hội nhập vào thế giới văn minh không cộng sản.
Vậy thì không trông vào nước Mỹ thì trông vào ai đây ? Dĩ nhiên là chúng ta không trông chờ Mỹ đem quân đội sang, cũng như không phải cứ ai bị bắt thì kêu gào tới nước Mỹ. Chúng ta chỉ cần hiểu rằng, nước Mỹ với những phẩm chất đã nêu là một chỗ dựa tốt nhất. Có thể có lúc thăng, có lúc giáng nhưng nước Mỹ ở bên cạnh ta, sau lưng ta luôn là một chỗ dựa vững chắc nhất cho mọi phong trào đấu tranh hòa bình bất bạo động.
Chẳng có gì phải xấu hổ cả, nếu không muốn nói thật may mắn khi chúng ta coi nước Mỹ như một người bạn lớn chân thành, và họ cũng coi chúng ta như vậy. Đừng đem những điều tào lao rằng nước Mỹ chỉ biết quyền lợi riêng của họ ra mà phán lung tung. Hãy nhìn vào lịch sử thế giới, nhìn vào các cuộc chiến tranh Thế Giới lần thứ 1,2 rồi gần đây như Cô oét, Nam Tư, Iraq…để thấy rằng, nếu cần thiết thì người Mỹ cũng biết hy sinh, cũng chấp nhận hy sinh để đem những giá trị dân chủ lan tỏa ra khắp thế giới, và cho tất cả các dân tộc trên thế giới này được chung sống hòa bình, hạnh phúc…
No comments:
Post a Comment