Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Mới thoạt liếc qua cái tựa, dù ai có đang mắc “ngồi buồn gãi háng dế lăn tăn” (1), cũng phải ngưng tay mà “bức xúc”, vì “tính cực kỳ” phản động của nó đối với lời “thánh phán” Nguyễn Văn Thiệu, “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm”.
Nhưng chịu khó một chút để nhìn vào tình hình cụ thể và ứng dụng phép duy vật biện chứng vào tính biến chứng của đảng “ta”, thì rõ ràng là, những gì đảng trưởng Trọng Lú nói, có thể “nghe được”.
Trước hết, như ai cũng thấy, “đảng ta” bây giờ sức mấy mà cộng sản nữa. Cộng Sản phải là Vô Sản tức khố rách áo ôm; trong cái phường khố rách áo ôm Cả Nút Xuống Hố ấy, cán bộ là đầy tớ phải tả tơi hơn nhân dân là ông chủ bà chủ; đầy tớ càng to, càng te tua vì lãnh đạo phải nêu gương vô sản, chứ đâu có sở hữu dinh cơ này biệt thự kia, nhà ở thì trưng đầy ngà voi với trống đồng, phòng khách thì ghế ngồi không khác gì ngai vua. Cộng sản phải là ngăn sông cấm chợ, Công an kinh tế đứng đầy đường để nắn nót xú xì các chị các bà xem họ có “vận chuyển trái phép” đến cả một nhúm cà phê mua về uống hay mang đi làm quà biếu.
Nhắc tới một nhúm cà phê làm quà, tác giả lại “bức xúc”, tức là bức bối trong lòng mà không xúc đổ đi được, bèn kể lại câu chuyện một quan lớn CS thèm cà phê “háng” đã có lần đề cập trong một bài trước kia.
Quan lớn là một người có dáng dấp, phong thái rất là trí thức, trông không giống các quan CS mà tác giả từng “kinh qua kinh quá”. Sau ngày Phỏng hai hòn, quan lớn từ Bắc vào Nam “nối vòng tay lớn”, và được một tên “Tư bản bóc lột” lớn “hiến tặng” cho một ngôi nhà lớn 5 lầu trên đường Gia Long ở sau khu Chợ Bến Thành. Một hôm người em gái “dân Ngụy” từ Cao Nguyên xuống thăm ông anh đã 20 năm cách biệt. Gặp em, ông anh hỏi, “Cô có mang theo Cà phê BMT cho anh không?”. Người em trả lời:
“Làm sao em mang cà phê cho anh được. Trên đó xuống đây chúng nó dựng lên cả trăm cái trạm kiểm soát. Chúng nó khám xét khách đi đường không chừa một chỗ nào trên người; chúng sùng sục cả cái háng của đàn bà. Nói thật, em chưa thấy chế độ nào nó khốn nạn như cái chế độ nhà anh”(sic).
Tác giả cáo lỗi, vì Cà- phê háng mà “đi” hơi bị xa. Xin trở lại chuyện vì sao “nên nghe những gì Trọng Lú nói”...
Cộng sản làm gì có Kinh tế Thị trường (KTTT) mà đòi “định hướng” XHCN. Nói đến KTTT là nói đến Chủ nghĩa Tư Bản, mà Tư Bản với CS thì như nước với lửa. Người ta có thể gắn cái đuôi Cáo đuôi Chồn cho Người, nhưng ông Trời cũng không thể gắn CNXH với CNTB được, lại càng không thể có chuyện CNXH “định hướng KTTT tức CNTB. Không có gì hề hơn chuyện anh khố rách áo ôm dạy ông đại gia cách làm ăn.
Và đúng như ông Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ John Kerry vừa tuyên bố,” VN không còn là CS”.
Đảng “ta” nay không còn là CS nữa, mà là đảng Mafia, thành thử, tác giả không “quan ngại” lời thầy Thiệu dạy, khi viết nên nghe những gì đảng trưởng Mafia tức Trọng Lú nói.
Trọng Lú nói những gì mà tác giả “nên nghe”. Ô hô, E he, Trọng Lú ngậm miệng những lúc cần ngậm, chẳng hạn như những vụ tàu Tàu liên tục đánh chìm ngư thuyền VN, khi thì cướp cá khi thì bắt ngư dân ta về nước làm con tin đòi tiền chuộc, vụ Tàu đưa dàn khoan dầu vào lãnh hải VN, vụ Formosa xả độc, đặc biệt trong trận lũ lụt vừa rồi:
“Lũ lụt Trọng Lú im re
Phúc, Quang ngậm miệng, Ngân khoe áo dài”. (2)
Nhưng khi cần nói là Trọng Lú nói. Chẳng hạn như trong cái gọi là “Bài trừ tham nhũng”, Trọng Lú nói mà chẳng ngượng mồm khi tuyên bố tuyên bu: “Đánh chuột, tránh bể bình”; “Chống tham nhũng khó vì tự ta đánh vào ta”.
“Đánh chuột, tránh bể bình”; “Chống tham nhũng khó vì tự ta đánh vào ta”.Thật đúng “phải là Bắc Kỳ và có lý luận”! Bình đây là chuột, và chuột cũng là bình. Tham nhũng là “ta”, ta là tham nhũng! Có ngu mới tự đánh cho mình vỡ mình vở mặt!
Trọng Lú phát ngôn“ lô gích” như vậy mà bọn phản động chống phá tổ Bìm Bịp cứ la ó lên, phê phán đảng “ta” không diệt chuột với bài tham nhũng cho ra hồn.
13.11.2016
__________________________________
Ghi chú:
(1) Thơ Trần Văn Hương;
(2) Thơ trên mạng
No comments:
Post a Comment