Saturday, June 11, 2016

Những cảnh nghịch đời

Thực lòng, tôi chẳng thấy nơi nào mà lắm thứ nhảm nhí với những "chương trình" vô bổ đến mức hãi hùng như ở xứ này.


Người ta không lo công bố nguyên nhân biển nhiễm độc, cá chết là vì sao, trong khi ở thị xã Ba Đồn, Quảng Bình lại tiếp tục có cá chết dạt vào bờ ngày 09.06.2016. Và người ta cũng kinh hoàng phát hiện ra lô cá 30 tấn đóng đông lạnh ở Quảng Trị nhiễm chất kịch độc phenol (C6H5OH) đang chờ "tuồn" ra thị trường, nếu trót lọt thì chắc chắn nó sẽ giống như thương vụ hàng triệu chai C2, Rồng đỏ của URC nhiễm Chì vẫn ngang nhiên được tiêu thụ trên thị trường vừa mới đây. Thực quá độc ác và tàn nhẫn thay. Và ngư dân thì vẫn lay lắt, cơ cực từng ngày với những cân gạo ít ỏi cứu đói hay chút tiền nhỏ mọn cho một chiếc "ghe" nằm bờ mà chưa đến tay, chờ ngày chính phủ công bố nguyên nhân mà họ nói là đang được phản biện ở đâu đó nhưng không một ai rõ là ở đâu.

Họ tổ chức mít tinh vui vẻ vào ngày đại dương thế giới cùng với tuần lễ biển và hải đảo Việt Nam một cách tưng bừng. Trong khi đó, biển vẫn chết, cá không thể sống sót, Hoàng Sa, Trường Sa vẫn bị kẻ xâm lăng chiếm giữ trái phép, ngư dân khốn đốn, EU và Mỹ siết chặt lệnh cấm nhập khẩu thuỷ hải sản từ Việt Nam vì đến nay nguyên nhân thảm hoạ cá chết vẫn chưa được công bố chính thức và bằng cơ sở khoa học. Những nước văn minh họ luôn rõ ràng và tuân thủ những nguyên tắc nghiêm ngặt và minh bạch, nhà nước họ đặt trên hết việc đảm bảo sức khoẻ, tính mạng người dân lên đầu tiên chứ họ không nhập nhằng hay lập lờ điều gì mà có nguy cơ đe doạ đến hàng vạn, hàng triệu người.

Người ta tổ chức mít tinh trên nỗi hoang mang và sự cơ cực của những người dân, trong nỗi lo lắng về việc nước mắm, muối, cá từ vùng thảm hoạ sẽ được tuồn vào tiêu thụ mà không thể kiểm soát được.

Rồi trớ trêu thay, ở nơi hạn hán, người ta lại tặng cho những người Mẹ già là những bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng tới 600 bức ảnh "bác Hồ" mà không biết để làm gì ngoài treo lên tường hay để trước bàn thờ "thắp hương". Ở một nơi khác thì người ta cũng lại hào hứng tặng ngần ấy bức ảnh chân dung mỉm cười của một người đã khuất cả nửa thế kỷ cho các em học sinh nhỏ của những điểm trường khó khăn.

Đúng là đau xót thay những tấn trò đời. Cụ Vũ Trọng Phụng, Nguyễn Công Hoan hay cụ Nam Cao có sống lại thì cũng bẻ bút chứ chẳng thể viết nên được thứ gì ra hồn ở cái thời này.

Trong khi ở những nơi khó khăn, những vùng xa xôi, hẻo lánh, trường học không có, chỉ vài tấm ván ghép lại, bàn ghế lộc xộc, siêu vẹo, gãy gập, mái lá, vách nứa, các em nhỏ áo vá, quần rách, chân đất, đói ăn, thiếu thốn, thì người ta lại đầu tư xây tượng đài nghìn tỷ và tặng ảnh để những em nhỏ quên đi đói nghèo, quên đi thực tại đang bủa vây xung quanh. Hay những bà Mẹ mang danh anh hùng, hy sinh những đứa con trong thời chiến tranh, nay nhiều người vẫn nhặt ve chai, bán vé số kiếm sống qua ngày, thì người ta lại xây tượng Mẹ đến vài trăm tỷ đồng, rồi tặng thêm những bức ảnh của đấng thánh nhân mà họ ca tụng là "cha già dân tộc". Mà cũng không thể không nhắc đến việc ưu đãi cộng điểm thi cho con của những người có công với cách mạng trước năm 1945 hay cộng điểm cho Mẹ Việt Nam Anh Hùng nếu có đi thi đại học.

Người ta cho những bà già uống sữa tăng trưởng chiều cao và cho những đứa trẻ nhỏ đang cần cơm ăn một tập bút màu để vẽ những bức tranh trong trạng thái phải cười vui mà tận hưởng.

Có cô gái mang hàng tá huy chương vàng quốc gia, quốc tế, Sea Game về cho nước nhà, nhưng khi gặp nạn thì trở thành kẻ cô độc không nghề nghiệp, không được hỗ trợ bất cứ một đồng tiền nào mà phải khổ sở sống từng ngày trong cảnh đôi chân gần như tàn phế sau nhiều năm cống hiến đỉnh cao cho quốc gia.

Thành tích rồi cũng trở thành tàn tích với một xã hội mà chúng chỉ lo dẫm đạp, hút máu nhau để sống đời mình.

Giờ thì dân oan khắp nơi, mỗi năm lại thêm hàng trăm, hàng ngàn người dân rơi vào cảnh mất đất, mất nhà hoặc được đền bù quá rẻ mạt vì những dự án thương mại, sân golf, trung tâm cao cấp, siêu thị, khu resort, công viên, giải trí,...đến nỗi họ phải đâm vào mặt người nhân viên tiếp dân, phải nhổ nước bọt vào ông trưởng phòng nơi đó. Người ta phải cố thủ doạ tự thiêu để bảo vệ quyền lợi, tài sản của mình. Người ta phải đi tù, tan cửa nát nhà như ông Đoàn Văn Vươn làm ăn chân chính.

Và giờ, nhìn lại, người ta dồn sức tranh đấu đến cùng cho một lý tưởng rất đẹp đẽ, nhưng rồi cuối cùng người ta lại phải từng phần phủ nhận lại nó khi bắt buộc phải công nhận nền kinh tế thị trường từ chính các nước tư bản mà họ tuyên truyền là thù nghịch với mình. Họ cũng bác bỏ chính thứ chủ nghĩa, triết thuyết họ ngợi ca khi chấp nhận cuộc chơi kinh tế tư bản, nhưng vẫn duy trì cái chủ thuyết lỗi thời, đầy rẫy những sai lầm ấy để giữ cái thể chế mà họ cố công gầy dựng suốt bao năm qua.

Họ bất lực trước quyền lực độc tài toàn trị của chính họ. Họ không kiểm soát được tham nhũng, không xử lý được sự tha hoá con người, tha hoá chính trị, không giải quyết được những con sâu ăn tằm đông đúc, họ không có cơ chế để người dân có thể thực hiện quyền phủ quyết tối cao của mình. Luật pháp trở nên vô dụng, công lý trở nên xa vời và là công cụ để đối đãi với phần đông dân chúng còn lại không một chút quyền lực nào.

Tôi tự hỏi, không biết sẽ còn bao cảnh nghịch đời còn tiếp diễn nữa, trên mảnh đất này?

LS. Lê Luân

(FB. Lê Luân)

No comments:

Post a Comment