Lê Thắng (Danlambao) - Giặc đang dàn quân nơi biên ải. Giặc đang dàn quân khắp các bờ biển quê hương. Giặc đã bố trí quân ngay trên khắp các miền đất nước. Giặc đang ngồi im lặng ở Bắc Bộ phủ.
Có người hỏi rằng liệu Tàu Cộng có tấn công không? Có người hỏi rằng mất nước chưa? Có người nói rằng nước mất từ lâu vì trên đầu đồng bào ta chỉ có Thái thú, ngụy quyền. Có người nói rằng nước chưa mất vì còn đây những đứa con của Mẹ trong cơn sơn hà nguy biến.
Những gì sắp xảy ra:
Với số lượng quân đội to lớn đang được di chuyển đến vùng biên giới Trung - Việt, số lượng tàu chiến đang ở ngoài hải phận Việt Nam, một trận thư hùng có thể xảy ra nay mai và hậu quả sẽ rất đau thương cho dân Việt.
Trên đường tiến quân của Tàu Cộng:
Tàu Cộng sẽ ra tay tàn sát dã man dân ta trên đường tiến quân để kết thúc sớm giấc mộng xâm lược. Sự tàn sát nhắm vào tất cả mọi người, từ những người lính Quân đội Nhân Dân Việt Nam đến công an, hay cả những người dân vô tội, tay không tấc sắt và trẻ em, người già như những gì từng xảy ra trong Tết Mật Thân tại Huế 1968.
Đối với dân họ, họ còn chưa thương tiếc thì làm sao họ thương tiếc dân ta. Tháng 6/1989, khi sinh viên Trung Cộng biểu tình đòi dân chủ ở Thiên An Môn, họ đã cho quân đội đến tàn sát. Lúc đó, Đặng Tiểu Bình nói rằng chết một triệu người cũng không sao. Nhờ có một người bí mật ngăn chận xe tăng nên sự tàn sát bị ngưng lại. Tuy nhiên, hơn 2000 sinh viên đã thiệt mạng và 7000 – 10,000 người bị thương, chưa kể những người bị bắt và bị giết âm thầm sau đó.
Nếu trận thư hùng xảy ra, họ cũng không quan tâm đến số lượng lính Tàu Cộng hy sinh vì họ coi những binh lính này chỉ là phương tiện cho mục tiêu xâm lăng Việt Nam và họ cũng cần giải quyết nạn nhân mãn trong nước có hơn 1.3 tỉ người.
Đối với dân Việt, họ càng muốn giết đi để khỏi đuổi đến các vùng đèo heo hút gió để quan quân họ chiếm nhà, chiếm đất như những gì Cộng sản Việt Nam từng làm đối với miền Nam sau ngày 30/4/1975.
Sau khi chiếm đóng:
Sau khi chiếm đóng, họ vơ vét những gì có thể vơ vét được. Họ tiếp tục tàn sát khi họ muốn tiếp tục tàn sát. Họ sẽ hãm hiếp phụ nữ để thỏa mãn thú tính như các cán bộ Cộng Sản dùng nữ sinh Huế như “cán bộ hộ lý” trong tết Mậu Thân.
Trước đây, có những người Trung Quốc đến cưới con gái Việt Nam về làm dâu cho cả gia đình, từ cha tới con, từ anh tới em. Sau ngày chiếm đóng, họ đâu cần dùng tiền để cưới hay mua mà chỉ “hốt lấy” mà thôi.
Ngày xưa, khi nước ta lọt vào sự đô hộ của Tàu, cha ông ta đã bị bắt xuống biển mò ngọc trai, lên rừng săn ngà voi. Ngày nay, có thể chúng ta và con cháu chúng ta sẽ là những con vật dùng làm thí điểm cho hóa chất chúng chế tạo, không ngoại trừ trường hợp họ mổ sống để lấy ngũ tạng như những tù nhân Pháp Luân Công tại Trung Quốc.
Những người công an đang hung hăng và quân đội nhân dân Việt Nam đang tuyệt đối trung thành với đảng hôm nay sẽ là gì trong những ngày Tàu Cộng chiếm đóng.
Số phận những người lãnh đạo đảng và chính phủ Việt Nam trong những ngày sắp tới:
Tại sao giới lãnh đạo không hề lên tiếng với dân mình về tình trạng nguy biến? Tại sao họ im lặng trước sự vi phạm của Trung Cộng?
Đài tiếng nói Trung Quốc đã nói rõ rồi, Trung Quốc đang tiếp thu những gì họ đã được. Cũng như trước đây, họ cũng đã tiếp thu tùng phần đất xuyên qua các chương trình đấu thầu từ bauxite ở Tây Nguyên, tới khai thác rừng, ngay cả việc nuôi hải sản ở Cam Ranh...
Mật nghị có tên là Hội Nghị Thành Đô 1990 cũng đã bị tiết lộ rồi. Wikileaks cũng đã tiết lộ đầy đủ những chi tiết bán nước rồi.
Chuyện đấu thầu, nhà nước Cộng sản Việt Nam có thể giải thích được, nhưng chuyện giao tất cả các phần còn lại thì nói sao đây cho êm. Đám lãnh đạo đành im lặng. Ai hiểu sao thì hiểu miễn là công an và quân đội còn bảo vệ họ hơn là lên tiếng thì “lộ tẩy”, không bị đàn anh thì cũng bị đồng bào ta.
Trong năm rồi, hiến pháp Việt Nam được tu chính theo đề nghị của Trung Quốc để tăng quyền cho cấp lãnh đạo dễ dàng bàn giao đất nước ta cho giặc mà ít bị sự chống đối, trong đó, Quân Đội Nhân Dân thay vì trung với nước thì trở thành thứ quân đội trung với đảng để bảo vệ các cấp lãnh đạo Bắc Bộ phủ trên đường tháo chạy. Những người lãnh đạo này đã đưa gia đình và con cái ra hải ngoại rồi, đã chuyển ngân ra các trương mục ở nước ngoài, đã mua nhà ở Mỹ, ở Úc, ở Canada, ở Pháp. Họ đã tính sẵn đường tháo chạy. Khi có biến, họ sẽ an toàn ra nước ngoài với số tiền hàng tỉ đô la để họ sống tiếp tục đời sống vương giả. Chỉ tội cho những người trung thành với họ, bảo vệ họ an toàn ra đi như một thứ gạch lót đường để cuối cùng có thể bị thiệt mạng bởi lằn đạn của người anh em “4 tốt, 16 chữ vàng”.
Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách:
Niềm tự hào dân tộc:
Mỗi khi Trung Quốc mạnh, họ lại có ý thôn tính nước ta. Mỗi khi có Việt gian nắm quyền, họ có cơ hội và lý do để xâm lăng. Nhưng:
“Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau,
Song hào kiệt thời nào cũng có”
...
“Vừa rồi:
Nhân họ Hồ chính sự phiền hà,
Để trong nước lòng dân oán hận.” (Bình Ngô đại cáo)
Trong quá trình giữ nước, cha ông ta đã anh hùng chống giặc Tàu xâm lược.
Lý Thường Kiệt đã dám “châu chấu đá xe” vừa bình Chiêm, vừa đánh Tống, vượt qua Quãng Đông, Quãng Tây.
Quân Mông Cổ đã nổi tiếng là quân thiện chiến, đi tới đâu ngay cả cây cỏ cũng chết tới đó, xâm lăng từ Đông tới Tây, tiến chiếm tới gần tới ranh giới nước Ý ở Âu Châu nhưng khi Nam tiến thì bị thua tả tơi bởi người dân Việt. Trần Thủ Độ đã tuyên bố rằng: “Đầu thần chưa rơi, xin bệ hạ chớ hàng”. Trần Hưng Đạo gác thù nhà để cùng lo chống giặc, đem lại chiến thắng vẻ vang trên sông Bạch Đằng.
Người nữ nhi như Bà Triệu còn nói được câu nói bất hũ: “Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng song dữ, chém cá trường kình ở biển Đông, lấy lại giang sơn, dựng nền độc lập, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người”.
Với tinh thần bất khuất, hai câu nói làm châm ngôn chống giặc của dân Việt là: “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” và “Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh”.
Vì thế, bên cạnh những nam tử còn có Hai Bà Trưng, Bà Triệu, có Bùi Thị Xuân dũng cảm, kiên cường, có Cô Bắc, cô Giang bên Nguyễn Thái Học, có cô Ba bên Hoàng Hoa Thám.
Nguyễn Huệ đã vì nước nên vừa hạ bệ kẻ bán nước Lê Chiêu Thống, vừa đánh đuổi quân Thanh xâm lăng.
Ngày nay, ở nước ta, kẻ bán nước là một tập đoàn Lê Chiêu Thống thì mỗi người dân Việt phải là một Quang Trung Nguyễn Huệ mới mong đưa đất nước qua cơn nguy biến.
Chống giặc như thế nào trong những ngày tới:
Tiếp nối tinh thần bất khuất, người dân Việt chắc chắn sẽ thành công trong việc bảo vệ bờ cõi và lấy lại được những gì đã mất.
Muốn được như thế:
- Toàn dân cùng vùng lên chống nội xâm, lật đổ tập đoàn Lê Chiêu Thống.
- Toàn quân nhất định không làm vật cản đường cho kẻ bán nước tháo chạy an toàn.
- Giữ vững tay súng chống quân xâm lược. Trong lúc không còn người lãnh đạo, tạm thời, phân táng ra từng trung đội, từng đại đội để chiến đấu. Mệnh lệnh là từ đơn vị trưởng trực tiếp. Đơn vị trưởng chịu trách nhiệm vừa chiến đấu, vừa bảo toàn lực lượng tối đa, theo kế hoạch một chống mười, đối đầu chiến thuật biển người mà Trung Cộng từng áp dụng trong các trận chiến. Chiến đấu với một tâm niệm duy nhất: chiến đấu để bảo vệ non sông và đồng bào:
“Trời thử lòng trao cho mệnh lớn
Ta gắng trí khắc phục gian nan
Nhân dân bốn cõi một nhà, dựng cần trúc ngọn cờ phất phới
Tướng sĩ một lòng phụ tử, hòa nước sông chén rượu ngọt ngào.
Thế trận xuất kỳ, lấy yếu chống mạnh,
Dùng quân mai phục, lấy ít địch nhiều.” (Bình Ngô đại cáo)
Bao nhiêu năm, các bạn đã bị đảng lường gạt, dấu giếm chuyện bán nước cho đến hôm nay. Bạn bè của các bạn đã bị hy sinh trong cuộc chiến anh em tương tàn cho kẻ xâm lược phương Bắc giày xéo non sông, chiếm từng tấc đất, từng hòn đảo chúng ta, giết hại bà con ngư phủ chúng ta. Đây là lúc các bạn mở mắt ra, làm những gì có ý nghĩa nhất cho quê hương Việt Nam.
Ai cũng có lần chết, nhưng chết cho một tập đoàn bán nước và cho quân xâm lược thì mất nước, mất nhà, mất mạng và đời đời bị nguyền rủa. Thà rằng chúng ta chết cho quê hương được sống, chết cho các thế hệ con cháu ngẩng cao mặt:
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh”. (Nguyễn Công Trứ)
- Từng gia đình vận động thân nhân trong quân đội quay về với dân tộc với sự góp súc của những tổ chức yêu nước.
- Những người trí thức, những người có khả năng lãnh đạo, mau chóng bình định các địa phương để dễ dàng phối hợp chống giặc.
- Đừng sợ thế giặc mạnh, chúng ta cố gắng cầm cự, kéo dài sự chiến đấu, thế giới sẽ đứng về phía ta. Sỡ dĩ các nước đang thờ ơ vì họ không tin tưởng và không muốn hợp tác với nhà cầm quyền hiện tại - nhà cầm quyền toàn trị đang bóp nghẹt mọi tự do và nhân quyền.
- Người Việt hải ngoại chuẩn bị những tâm thư, thỉnh nguyện thư để vận động dư luận và chính phủ nơi cư trú nhằm giúp đỡ quốc nội kịp thời và hiệu quả. Khi cần thiết, những tâm thư hay thỉnh nguyện thư sẽ được cập nhật với những tin tức mới nhất. Những tổ chức cộng đồng sẵn sàng vận động những cơ quan từ thiện cứu trợ kịp thời. Vận động có hiệu quả việc cô lập về chính trị và kinh tế đối với Trung Quốc.
- Những nhà truyền thông, blogger phải gởi những thông tin cập nhật nhanh chóng để tình hình được đánh giá đúng mức.
Trên đây chỉ là ý kiến của người thất phu và hy vọng sẽ được khai triển bởi những người có trách nhiệm cụ thể.
Xin ơn trên tiên tổ Hồng Lạc hộ trì cho nước Việt qua cơn hoạn nạn:
“Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại Thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”
“Sông núi nước Nam, vua Nam ở
Rành rành định phận tại sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời.” (Lý Thường Kiệt).
Rồi thì:
“Càn khôn bỉ rồi lại thái
Nhật nguyệt hối rồi lại minh
Ngàn năm vết nhục nhã sạch làu
Muôn thuở nền thái bình vững chắc
Âu cũng nhờ trời đất tổ tông linh thiêng đã lặng thầm phù trợ.” (Bình Ngô đại cáo)
No comments:
Post a Comment