Thursday, April 30, 2015

Sự lãng phí nguồn tài nguyên quí giá nhất của quốc gia

Thái Sơn (Danlambao) - Trong tất cả các nguồn tài nguyên của quốc gia thì con người là nguồn tài nguyên quí giá nhất. Chúng ta là người Việt, vậy chúng ta hãy xem nguồn tài nguyên này được sử dụng có đúng mức để đem lại sự thịnh vượng cho quốc gia chưa?

Trải qua 40 năm, số phận lịch sử nghiệt ngã đã đẩy dân tộc Việt Nam vào hoàn cảnh mà giờ đây người Việt ta có mặt hầu như khắp nơi trên thế giới.

Tuy nhiên trong cái rủi lại có cái may. Gần đây có rất nhiều người Việt ở Mỹ, Canada, Úc... đã thành công trên tất cả các lãnh vực khác nhau trên khắp thế giới… Riêng trong lãnh vực chính trị, có người đã trở thành dân biểu, thượng nghị sĩ... Người Việt hải ngoại đã mang lại niềm vinh quang cho dân tộc Việt để an ủi cho những nổi đau thương mất mát trong 40 năm qua do Đảng Cộng Sản độc quyền cai trị.

Những người này, họ và gia đình họ đã trốn chạy khỏi Việt Nam để đi tị nạn chính trị Cộng Sản từ sau 30 tháng 4 năm 1975. Giá như những người này mà còn ở lại Việt Nam thì liệu họ có làm được gì không? Câu trả lời chắc chắn là họ sẽ không làm nên trò trống gì cả. Bởi một lẽ dễ hiểu là ở xứ này, Đảng Cộng Sản nắm độc quyền sinh sát trên tất cả lãnh vực của đời sống xã hội. Tất cả những khuynh hướng đối lập hoặc khác ý thức hệ của họ đều bị đè bẹp, đàn áp. Những ai không chịu đựng nổi thì chỉ có con đường trốn chạy ra nước ngoài tìm kế sinh nhai. Vậy là Đảng Cộng Sản đã loại hẳn những công dân này ra ngoài bên lề xã hội, họ bỗng trở thành “phế phẩm” không dùng được.

Một câu hỏi đặt ra là: Đất nước Việt Nam này có phải là thuộc về sở hữu độc quyền của một nhóm Đảng Cộng Sản không? Nếu đúng vậy thế thì tại sao trong sử sách cha ông ta có ghi là dân tộc ta có hơn 4000 năm dựng nước và giữ nước qua rất nhiều triều đại nào là đời Lê, Lý, Trần, Nguyễn...? Chẳng lẽ lại là sai hay sao? Hay Đảng Cộng Sản việt Nam muốn sửa lại lịch sử rằng hơn 4000 năm dựng nước và giữ nước kia phải sửa lại là do duy nhất công lao của “triều đại” Đảng Cộng Sản? Tôi nghĩ Đảng Cộng Sản Việt Nam hãy huy động những tay hùng biện giỏi nhất của họ để giải đáp những thắc mắc này cho dân Việt Nam sao cho tâm phục khẩu phục nhất nếu như họ muốn nắm giữ độc quyền cai trị đất nước này mãi mãi!

Từ 1975 đến 1995 có hàng triệu người bỏ nước ra đi, đa số bị cướp, hãm hiếp và chết trên biển cả, số ít còn lại may mắn được các xứ tự do cứu vớt cho tị nạn, con số thống kê khoảng 839 200 người, (nguồn wikipedia).

Đó là hoàn cảnh của những người chạy trốn khỏi Việt Nam, thế còn những người xấu số không chạy trốn khỏi Việt Nam được thì sao?

Sau năm 1975, trong khi quân dân cán chính Việt Nam Công Hòa bị đi “học tập cải tạo” trong các trại tù khổ sai thì thân nhân, con cái của họ ra sao?

Với cái chủ trương chính sách “thi lý lịch”, con cái của thành phần chế độ cũ bị phân biệt đối xử, và trở thành những công dân “hạng hai” bởi chính sách phân chia lý lịch để xét tuyển đi học đại học dựa theo tiêu chuẩn lý lịch của cha mẹ chứ không dựa vào năng lực của bản thân người đó, cho nên con cái của thành phần chế độ cũ thì dù có học giỏi cỡ nào thì cũng không bao giờ vào đại học để thăng tiến trên con đường công danh sự nghiệp và ra “làm quan”, nên họ đã phải chỉ biết “cày sâu cuốc bẫm” ở mảnh ruộng nếu ở miền quê, hoặc đi làm công nhân nếu như ở thành thị, hoặc cả gia đình họ đều bị đẩy lên miền núi nơi rừng thiêng nước độc để trở thành công dân “hạng hai”, tức là những người “bị trị”, để phục vụ cho “giai cấp thống trị”, là thành phần gia đình cán bộ theo Đảng Cộng Sản.

Ngoài ra chuyện chạy trường, chạy lớp (nếu là học sinh), chạy chức, chạy quyền (nếu là công chức), chạy án (nếu bị vào tù)… tất cả đều dựa vào tiêu chuẩn tiền, và quyền thế để đánh giá chứ không dựa vào phẩm chất, năng lực thật sự của người đó, thì thử hỏi đó có phải là sự lãng phí nguồn tài nguyên lớn nhất và quí giá nhất của quốc gia không? Một xã hội mà tài năng, trí tuệ, chất xám trở thành vô dụng, “trí thức là cục phân” như lời Mao Trạch Đông nói thì làm sao xã hội phát triển lên được, nước ta mà không nghèo nàn lạc hậu thì mới là lạ đó.

Hãy nhìn lùi về quá khứ vào những thập niên 1950, 1960... thời kỳ “xây dựng xã hội chủ nghĩa” ở miền Bắc, bao nhiêu người bị chết, bị tù đày trong “công cuộc cải cách ruộng đất”, trong chiến dịch “đánh nhân văn giai phẩm”, trong “vụ án xét lại chống Đảng”, rồi sau năm 1954, sau khi hòa bình lập lại, phân chia giới tuyến 17 khoảng 2 triệu người chạy trốn khỏi miền Bắc di cư vào Nam để trốn chạy Cộng Sản. Rồi sau 1975, sau “chiến dịch đổi tiền”, rồi “chiến dịch đánh tư sản” để cướp tài sản của gia đình theo chế độ cũ… bao nhiêu triệu người Việt Nam bỏ nước vượt biên trốn chạy khỏi nước, số may mắn sống sót đến được bến bờ bên kia, những người xấu số bị hải tặc tấn công, hãm hiếp hoặc bị sóng cuốn xuống lòng đại dương mà vẫn chưa thống kê hết.

Vậy có phải Đảng Cộng Sản Việt Nam lãng phải nguồn tài nguyên của đát nước một cách khủng khiếp nhất không?

Thử góp một giải pháp để “knockout” Đảng Cộng Sản: “lấy độc trị độc”

Một thời gian dài rất nhiều những Đảng phái chính trị người Việt ở hải ngoại hoạt động chống phá Cộng Sản Việt Nam trong 40 năm qua có làm được gì không?

Hởi những người công dân Việt Nam yêu nước, hãy làm một công việc cụ thể để góp một bàn tay lật đổ Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Chúng ta hãy nhìn lại xem Đảng Cộng Sản họ giành lấy chính quyền bằng cách nào không? Có phải họ đánh thắng Việt Nam Cộng Hòa bằng con đường quân sự không? Có phải vì họ nhận viện trợ vũ khí của Liên Xô, Trung Cộng nhiều hơn Việt Nam Cộng Hòa nhận của phe đồng minh không? Và sau 1973 khi Việt Nam Cộng Hòa bị Mỹ cắt viện trợ nên thua không?

Chưa hẳn là như vậy đâu? Bởi vì họ thắng Việt Nam Công Hòa bằng quân sự chỉ trong thời gian ngắn từ khi Mỹ đem quân vào miền Nam thôi, Chứ trước khi Mỹ đưa quân vào, và sau năm 1975 khi chiến tranh kết thúc, họ bị thua nặng nề trong xây dựng kinh tế vậy mà tại sao họ vẫn còn nắm giữ quyền cai trị đất nước? Thử hỏi họ vẫn nắm quyền cai trị có phải là bằng con đường tuyên truyền để lừa bịp quần chúng không?

Tôi lấy một sự kiện lịch sử hẳn quí vị đã biết để chứng minh như sau: ta hãy đi ngược dòng thời gian lại thời gian năm 1963 lúc cuộc đảo chánh, quí vị có biết là do ai đạo diễn không? Chính Cộng Sản đã lăn lỏi vào trong hàng ngũ Phật giáo để tuyên truyền, dẫn đến “phong trào tranh đấu chống đàn áp Phật giáo”, rồi phong trào “đem bàn thờ Phật xuống đường” lan khắp nơi, làm cho người Mỹ lầm tưởng là có đàn áp Phật giáo thật sự, lợi dụng tình huống đó Cộng Sản đã mượn tay người Mỹ lật đổ chính phủ đệ nhất Cộng Hòa Ngô Đình Diệm. Lúc đó phải đoàn Liên Hợp Quốc điều tra xong phát hiện không hề có đàn áp Phật Giáo, thì sự việc đã rồi. Vậy là Cộng Sản đã thành công, trong khi đó biết bao nhiêu toán Tình Báo, Biệt Kích, Thám Báo do Việt Nam Cộng Hòa đào tạo đã hầu như thất bại hoàn toàn khi xâm nhập vào xã hội miền Bắc (Hồi Ký Thép Đen là một sự kiện điển hình). Điều này chứng tỏ Cộng Sản họ rất am tường Việt Nam Cộng Hòa ở miền Nam, trong khi Việt Nam Cộng Hòa thì chẳng am tường về Cộng Sản. Vì vậy là Cộng Sản rất thành công trong việc thâm nhập vào các tổ chức dân sự của Việt Nam Cộng Hòa. Vậy có phải là Cộng Sản rất tài giỏi trên mặt trận thông tin tuyên truyền không? Có phải Cộng Sản rất tài giỏi trong việc bịa đặt, nói láo, xuyên tạc không? Chính vì vậy mà Cộng Sản rất sợ không dám ban hành Luật Biểu Tình, mặc dù họ cứ hứa hoài, và mới đây ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng đã nêu rõ “Hiến Pháp Việt Nam quy định người dân có quyền biểu tình, đồng thời cũng quy định việc hạn chế quyền của người dân phải do luật định nhưng hiện mới chỉ có nghị định của Chính phủ quy định. Trên tinh thần đó, Thủ tướng đề nghị Bộ Công an là cơ quan chủ trì soạn thảo dự án luật này cần tập trung hoàn thiện để trình Quốc hội theo đúng chương trình; nghiên cứu kỹ và chỉ nên xin lùi thời điểm trình dự án luật.” (nguồn http://www.baomoi.com), thế nhưng vẫn chỉ là là hứa suông. Bởi vì họ rất sợ các tổ chức tranh đấu cho tự do dân chủ lăn lỏi vào trong các tổ chức dân sự, như chính họ đã từng làm với thời Việt Nam Cộng Hòa.

Ngoài ra còn rất nhiều sự kiện lịch sử để chứng minh sự xảo trá của Cộng Sản. Như họ kêu gọi rất nhiều các Đảng phái khác tham gia chính phủ lâm thời năm 1945 để huy động tài lực cho cuộc chiến, nhưng thực ra các Đảng phái đó chỉ là những tay chân của họ núp dưới những tên gọi khác nhau, và sau đó họ dẹp bỏ hết những tổ chức đó để giành quyền độc tôn lãnh đạo. Hoặc sự kiện thứ 2 là vào năm 1954, chính họ đã cài người ở lại nằm vùng không chịu rút quân về bên kia vĩ Tuyến 17, để rồi sau đó lập ra cái gọi là: “Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam” để biện minh là do chính nhân dân miền Nam lập ra để lật đổ chính phủ Đệ Nhất Cộng Hòa, mà thực chất cái tổ chức đó là do họ đẻ ra mà thôi. Nói về lừa bịp thì Cộng Sản họ là bậc thầy, bởi vậy họ mới đàn áp, cai trị dân Việt đến bây giờ bằng trò lừa bịp “đạo đức Hồ Chí Minh” để làm bình phong che đậy lối sống tham ô, tham nhũng, cướp đất của dân một cách hợp pháp dưới cái chiêu bài “đất đai là sở hữu toàn dân”, nhưng “Đảng quản lý”, và “Đảng định đoạt”,… rồi đến bây giờ họ cắt đất, giao biển cho Tàu Cộng.

Ngày nay nhờ có internet mà tất cả những chuyện “thâm cung bí sử” mới lộ ra mà mọi người mới biết được sự gian trá của Đảng Cộng Sản Việt Nam, qua những tác phẩm nổi tiếng như: “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức, “Đèn Cù” của Trần Đĩnh, “Những Lời Trăn Trối” của Trần Đức Thảo, hay nhiều tác phẩm hồi ký trong tù của Nguyễn Thư Hiên, Đặng Chí Bình, và rất nhiều tác phẩm quí giá khác… Rất tiếc những tác phẩm hay như vậy lại có quá ít người biết đến, bởi vì số lượng người Việt sử dụng internet rất nhiều tuy nhiên số người có trình độ cao có thể vượt tường lửa để vào xem những nguồn thông tin trái chiều còn hạn chế lắm, mặc khác những người lớn tuổi mắt kém họ không thể đọc sách trên mạng được, chi bằng xem video trên Youtube hấp dẫn hơn và có sức thuyết phục hơn rất nhiều.

Quí vị có biết sở dĩ Nguyễn Tấn Dũng ký phê duyệt dự án phát triển truyền hình ra Hải ngoại với ngân sách 20 triệu Mỹ kim cho người Việt hải ngoại xem có phải ông ta muốn tấn công người Việt hải ngoại bằng công cụ truyền thông không? Vậy thì tại sao người Việt hải ngoại chúng ta rất giàu có lại không tấn công lại họ bằng công cụ truyền thông về trong nước? Chúng ta có một lực lượng Việt Kiều hải ngoại hùng hâu thì tại sao chúng ta không cùng nhau biến những tác phẩm hay như vậy thành những kịch bản phim hay rồi thuê các diễn viên Holiwood đóng để đưa ngược lại về nước cho đồng bào trong nước xem?

Tôi khẳng định rằng những ai không thấu hiểu được Cộng Sản thì sẽ chẳng bao giờ hạ gục họ được! Và chính những người dân ở trong nước từng sống với Cộng Sản mới có thể là lực lượng hùng hậu hạ gục được họ, bởi chỉ có những kẻ “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Chúng ta chỉ có thể “hạ knockout Cộng Sản Việt Nam bằng con đường mà chính Cộng Sản Việt Nam đã dùng để đoạt lấy quyền cai trị độc tôn của họ mà thôi! Chúng ta hãy “lấy độc trị độc”, Tôi cho rằng chúng ta những người Việt Nam yêu nước sẽ không bao giờ thắng nổi Cộng Sản Việt Nam nếu chúng ta không thắng họ trên mặt trận truyền thông. Tôi nghĩ chúng ta nên ủng hộ con đường đấu tranh trên mặt trận truyền thông của Điếu Cày Nguyễn Văn Hải.

Rất mong người Việt chúng ta hãy gạt bỏ những bất đồng cá nhân, hoặc bất đồng giữa các nhóm mà cùng góp sức vào đại cuộc.

Sài Gòn ngày 29/4/2015


No comments:

Post a Comment