HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Ngoài những “biệt phủ triệu đô,” Hà Nội còn có những căn nhà cực nhỏ. Gọi là nhà, nhưng nó rộng khoảng 2 mét vuông và khi ngủ, chủ nhà phải nằm nghiêng.
Trái với sự sầm uất phía mặt tiền phố cổ Hà Nội, sâu trong các con ngõ là những căn nhà nhỏ đến mức khó tin. Trong đó, điển hình như nhà của cha con ông Chu Văn Cao (70 tuổi), ở phố Thuốc Bắc, quận Hoàn Kiếm, là một trường hợp như vậy.
Mô tả của phóng viên báo điện tử VietNamNet, ngày 8 Tháng Bảy, để vào nhà ông Cao, phải băng qua con ngõ nhỏ, tối và sâu hun hút, rồi trèo lên vài bậc cầu thang cũ, nham nhở mới đến được nơi cha con ông Cao tá túc hơn 20 năm qua.
Căn hộ không có cửa, chiều dài khoảng 2.5 mét, chiều rộng khoảng 90 cm và chiều cao chưa đầy 1.5 mét. Mọi sinh hoạt ăn uống, ngủ, nghỉ của hai cha con ông đều diễn ra ở đây. Căn hộ này vốn là gác xép gắn liền với căn phòng 16 mét vuông ở tầng 1 mà trước đó ông Cao đã bán để trả nợ.
Ông Cao hài hước nói: “Đây là căn hộ ba không, tức là không có điện, không có nước và không có cửa.” Đồ đạc trong nhà ông không có gì giá trị, ngoài mớ sách, báo và quần áo. Việc vệ sinh, tắm rửa hằng ngày ông đều dùng chung khu nhà vệ sinh công cộng. Những ngày nắng nóng lên đến cực điểm, cả nhà phải ra ngoài ngõ hoặc tìm chỗ bóng râm ngồi cho thoáng, đợi đến đêm khuya mới về ngủ.
“Muốn ngủ, hai bố con tôi phải nằm nghiêng mới đủ chỗ, chứ nằm ngửa như bình thường thì không có chỗ cựa mình. Trần nhà thấp, mỗi lần mặc quần là tôi phải nằm ra sàn mới mặc được vì đứng là phải khom người…” ông nói.
Theo lời ông, cuộc sống dưới chân cầu thang chật hẹp, tù túng vốn đã nghèo lại càng nghèo hơn, nên năm 1993, khi con trai mới 6 tuổi, vợ ông đã để lại con trai cho ông nuôi, bỏ về quê sinh sống. Từ đó ông một mình gà trống nuôi con.
Lời tâm sự của người đàn ông đã sang đến cái dốc bên kia của cuộc đời thốt ra đầy bất lực và mệt mỏi.
Người con trai của ông năm nay gần 30 tuổi, nhưng việc làm bấp bênh nên mọi chi tiêu trong nhà đều do ông lo liệu. Tuổi cao, sức khỏe yếu, không có khả năng lao động nặng nhọc nên một phần chi phí sinh hoạt của hai cha con ông Cao cũng được bà con xóm giềng tốt bụng hỗ trợ. “Ai thuê gì làm nấy, chủ yếu là rửa cốc chén ở quán cà phê…” ông nói.
Theo đó, ngày nắng còn đỡ, ngày mưa, quán cà phê vắng khách, ông chỉ dám ăn một bữa. Mỗi bữa hai cha con ông Cao ăn hết 30,000 đồng (khoảng $1.3), nước uống xin ở quán cà phê về uống. Thi thoảng ông đi làm thuê tự do, tiền công khi thì gói xôi, lúc được vài chục ngàn. Với ông, thế là tươm tất lắm rồi.
Tuy cuộc sống vất vả, song lúc rảnh rỗi ông thường lấy sách ra đọc, một thói quen từ lúc còn trẻ ông vẫn duy trì cho đến tận bây giờ. “Tôi đọc sách để quên đi những nỗi buồn và để mình suy ngẫm về cuộc đời,” ông tâm sự.
Ông Bách Tùng, chủ một cửa hàng kinh doanh ở đầu ngõ, cho biết cách đây vài năm, ông Cao bị đục thủy tinh thể. Bà con lối xóm mỗi người cho một ít tiền đưa ông đi mổ mắt. Nhờ vậy ông mới nhìn được bình thường.
“Cách đây mấy tháng, ông kéo điện nhà tôi về dùng, đủ thắp bóng đèn nhỏ và bật chiếc quạt cóc cho những ngày nóng bức. Gần đây chắc nhờ điện nhà nào trong ngõ nên không thấy ông kéo điện nữa,” ông nói.
“Mọi người thấy ông khó khăn thì giúp đỡ nhưng ông chỉ nhận những gì đủ dùng, ăn uống đạm bạc. Cho ông cái gì, có cơ hội ông lại ra làm giúp việc lặt vặt…” ông nói thêm. (Tr.N)
No comments:
Post a Comment