Trần Nhật Phong (Danlambao) - Dường như kể từ ngày phe “Miền Bắc có lý luận” giành được quyền cai trị và kiểm soát, cái gọi là nền báo chí ở Việt Nam, đã có những dấu hiệu “thay đổi”, càng lúc càng tệ hại hơn bao giờ hết, các “nhà báo”, “phóng viên”, đang ra sức trở thành công cụ cho các phe phái, dùng báo chí để triệt hạ lẫn nhau, và tất cả đều được núp dưới danh nghĩa “dư luận xã hội”.
Cuộc họp báo của Lê Phước Vũ, chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Tôn Hoa Sen (HSG), chưa biết vô tình hay hữu ý, đã khui ra những trò lợi dụng báo chí của các “nhà báo”, “phóng viên”, “tổng biên tập”, làm tiền các “con buôn doanh nghiệp” như thế nào. Hàng trăm tờ báo giấy, hàng ngàn tờ báo mạng, đang có hiện tượng trở thành “đâm thuê chém mướn” một cách “đột phá”.
Dưới cái cơ chế “nhất đảng” cai trị, và nền báo chí “định hướng” của ban tuyên giáo trung ương, báo chí trong Việt Nam đang “biến tướng” trở thành một thứ “quái thai”, một thứ “vũ khí” cho các “quan” và “con buôn” sử dụng để “giết” nhau, dành “ghế”, dành quyền lợi.
Có vẽ ngán sợ sẽ bị “làm thịt” vì công văn của cục trưởng cục báo chí Lưu Đình Phúc ký hôm đầu tháng 7, bốn tờ báo mạng VnExpress, Zing News, Dân trí, Giáo dục Việt Nam, đã bất ngờ đóng cửa các trang Fan Page trên mạng xã hội Facebook, và tờ báo Giáo dục Việt Nam đưa ra một lý do rất “ngô nghê” là “không đủ nhân sự”.
Phía nhà nước CSVN thì chối beo bẻo là không hề kiểm soát báo chí, nhưng trên thực tế, những người làm nghề truyền hình, báo chí ở Việt Nam đều quá quen thuộc với cái gọi là “lệnh miệng” của các “cụ” ở trên, được ban tuyên giáo trung ương “thông báo” mỗi khi “họp giao ban” đầu tuần.
Khi Lê Phước Vũ “kể chuyện” Nguyễn Công Khế gọi điện thoại “xin lỗi”, rồi cuối cùng Lê Phước Vũ kết luận “ông ta chỉ muốn làm tiền tôi”, cho thấy thực trạng của nền báo chí ở Việt Nam như thế nào.
Nguyễn Công Khế |
Nguyễn Công Khế thời còn làm tổng biên tập tờ báo Thanh Niên, được Nguyễn Hữu Ước (lúc còn là tổng biên tập báo Công An) “ưu ái” gọi là kẻ “chống” tham nhũng... nửa mùa. Thời điểm đó, khi đất đai còn là “hũ vàng” cho các tỉnh, thành phố, quận, xã dùng để “phát triển”, Nguyễn Công Khế được mệnh danh là “hung thần” của các chủ tịch tỉnh, quận, huyện hay xã, chỉ cần một bài báo trên tờ Thanh Niên, thì các “quan” lật đật chạy đến “anh Khế” xin “cúng dường” đất đai.
Nhưng Nguyễn Công Khế vốn là thứ “Nhạc Bất Quần”, không bao giờ ra mặt “đứng tên” trong những mảnh đất đó, mà cho người khác đứng tên, còn bản thân Khế chỉ “đóng vai” kẻ mua lại một miếng đất nhỏ trong mảnh đất lớn, bỏ tiền xây một căn nhà thiệt đẹp, rồi ra ngoài “chiêu dụ” những “con nhạn” khác mua đất xây nhà trên mảnh đất đó. “Nạn nhân” của Nguyễn Công Khế thì nhiều lắm, từ trong nước ra tới hải ngoại, có Tô Văn Lai của trung tâm Thúy Nga, có Hiệp “Rainbow Sound” nay là chủ đài truyền hình Việt Today ở San Jose và có cả Hương Lan. Tất cả đều “trót dại” nghe lời Khế mua đất xây nhà.
Nay khi bị “đá văng” ra khỏi tờ Thanh Niên, mở báo mạng “Một Thế Giới”, và đã “hạ cánh an toàn” cho 2 đứa con ở Mỹ (2 con của Khế đang ở Castro Valley, một đứa làm việc trong đài truyền hình Việt Today ở San Jose, một đứa thì hành nghề cho vay lãi cao bất hợp pháp và trốn thuế), đảng viên Nguyễn Công Khế không còn “lo ngại” gì cả, và đang trở thành “cao thủ” làm thịt các “đại gia” lắm tiền bạc tương tự như Lê Phước Vũ của công ty Tôn Hoa Sen.
Có thể nói Nguyễn Công Khế đang là “thần tượng” cho những tay viết báo “đâm thuê chém mướn” tại Việt Nam, hầu như các tờ báo giấy hay báo mạng, đều muốn học đòi theo “chiêu thức” kiếm tiền của Khế.
Giờ các “đại gia” ở Sài Gòn hay các tỉnh miền Tây, miền Trung Việt Nam, đều “té đái” mỗi khi có một cô, cậu nào đó gọi đến xưng danh là “nhà báo”, không lo “chung chi” thì hậu quả sẽ... hộc máu.
Không chỉ Lê Phước Vũ, ngay cả Trịnh Xuân Thanh, người vừa viết lá thư “xin” ra khỏi đảng cũng đang trở thành “nạn nhân” của nền báo chí tại Việt Nam. Khi vụ “bản số xanh” trên chiếc xe Lexus của Trịnh Xuân Thanh “bị” báo chí khui ra, lại có “lệnh truy sát” từ cụ ‘tổng”, Trịnh Xuân Thanh, từ một “đại biểu quốc hội” có số bầu “tín nhiệm” cao, trên mặt báo chí đã “biến tướng” thành một kẻ “hủ hóa”, “thủ phạm”, “làm thiệt hại hàng ngàn tỉ đồng”. Từ một “đảng viên ưu tú” nay đã biến thành một “kẻ đáng trừng phạt”, khiến Trịnh Xuân Thanh phải “bỏ trốn” và lên tiếng tố giác “cụ” tổng “chơi bẩn”.
Sự “biến tướng” của nền báo chí nguyên nhân chủ yếu đến từ sự “định hướng” của ban tuyên giáo trung ương, từ đồng lương “chết đói” của ký giả, phóng viên.
Chỉ cần không đụng đến những tin tức “nhạy cảm” chính trị, các nguồn thông tin thuộc phe “phản động” hay các “thế lực thù địch”, còn lại tha hồ muốn làm gì thì làm, nếu “lỡ dại” đụng nhằm vào “sân sau” của các “cụ” Bộ Chính Trị, thì phải “biết điều” đăng bài gỡ gạc, còn không thì sẽ đối diện với “hậu quả”, nhẹ thì trừng phạt “kiểm điểm” còn nặng thì “cách chức”, thu hồi “thẻ báo chí”, tương tự như trường hợp của “chuyên gia thịt chó” Đỗ Hùng, người quản lý trang mạng của tờ báo Thanh Niên.
Với đồng lương “chết đói”, thì làm sao các “nhà báo”, “ký giả”, “phóng viên” sống nổi ở các thành phố lớn như Sài Gòn, Hà Nội, những nơi được xem là chi phí đắt đỏ nhưng cũng là nơi tập trung hầu hết của nền báo chí cả nước. Mỗi bài viết dù thuộc dạng “lăng xê” hay bài “cảnh cáo”, có giá giao động từ vài triệu đồng lên đến hàng chục triệu đồng, tùy theo tên tuổi của tờ báo, tùy theo “mức độ” của “nạn nhân”. Những “nhà báo”, “ký giả”, “phóng viên” nào e ngại không dám “đụng” đến những vấn đề chính trị, xã hội, thì cứ gây scandal trong giới giải trí cho an toàn, rồi sau đó ngồi “đếm view” để kiếm tiền. Hoặc “bốc thơm” theo kiểu “Tài Xế Phan Văn Bắc được giải Vô lăng Vàng” để rồi các “quan” bẽ bàng khi biết được sự thật câu chuyện “tài xế anh hùng cứu 30 hành khách”.
Phía truyền hình, thì ban tuyên giáo “nắm chặt” VTV, VTC, hay VOV, đảm bảo rằng các “phóng viên” không có “tư tưởng hủ hóa phản động”, còn lại cứ tha hồ “kiếm ăn” thoải mái. Mặc kệ cho “Lão Nguyên” đài Vĩnh Long “đốt” văn hóa dân tộc như đem Cải Lương, ca đờn tài tử để làm “bệ phóng” cho những tên hề rẻ tiền như Trấn Thành, Trường Giang làm game show. Hay “thằng Tùng” HTV, cứ đem “giờ vàng” bán cho các công ty quảng cáo để “quảng bá” hình ảnh của Tàu cộng, Hàn Quốc, Ấn Độ qua các phim truyện truyền hình.
Và càng “lệch lạc” hay “biến tướng” thì càng có lợi cho đảng. Bộ Thông Tin và Truyền Thông lại có đầy đủ “cớ” để có những công văn, thông tư, nghị định siết chặt quyền tự do báo chí, luôn tiện “đánh dẹp” luôn các trang mạng, blog, hay Facebook, được xem là “có dấu hiệu” của “thế lực thù địch”, “phản động”.
Khi nền báo chí trở thành công cụ bảo vệ chế độ, thì xã hội nơi đó, con người sẽ trở thành những “zombies”, họ sẽ bị “thông tin định hướng” xỏ mủi, dẫn đến một xã hội băng hoại về đạo đức, về con người, về văn hóa và cả về tư duy. Đời sống của người dân sẽ còn tệ hại hơn cả thời “thuộc địa”, hay bị “kẻ thù xâm lăng”, vì những trò “thỏa hiệp”, “định hướng” giữa báo chí và kẻ cai trị, biến người dân trở thành “dân đen” đúng nghĩa, khiến người dân trở nên vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ biết làm sao “kiếm đủ” bữa ăn cho gia đình, tiền “học” cho con cái và sống tạm bợ trong những khu “ổ chuột” hay túp lều mộc mạc giữa môi trường đầy “chất độc”.
Cứ nhìn vụ “nổ súng Yên Bái” đến ngày hôm nay, ngoại trừ những trang mạng xã hội, có tờ báo nào trong nước tiếp tục theo dõi hay không? Đơn giản là “lệnh miệng” của ban tuyên giáo trung ương đã nói rõ, và hơn 700 tờ báo đã “thỏa hiệp” không đưa thêm tin tức vì “nhạy cảm” về “an ninh quốc phòng”.
Nhờ Internet và các trang mạng xã hội như Facebook, người dân mới có cơ hội “tiếp cận” những thông tin “trời ơi, đất hỡi” về các “quan” đang ngồi trên đầu họ, về sự “vô lương tâm” của những tay viết “đâm thuê chém mướn” trên hầu hết các tờ báo ở Việt Nam. Làm sao họ biết đến những bất công, những phản ứng đầy phẩn uất của người dân Hà Tỉnh, của người dân Dương Nội, của Phật Tử Chùa Liên trì? Tất cả đều bị “nền báo chí” và “an ninh trị” tiếp tay cho đảng cai trị che đậy bưng bít hoàn toàn.
Internet và các trang mạng xã hội như Facebook, đã trở thành “công đường” bất đắc dĩ cho những người dân thấp cổ bé miệng, như trường hợp về những “tội ác” của đảng viên Nguyễn Công Khế mà Lê Phước Vũ đã tố giác, đó là chưa kể những thông tin bị “rò rĩ” khi Nguyễn Công Khế khoe khoang với những người bạn rằng được “Sáu Phong” (Nguyễn Minh Triết) đỡ đầu, hay từng làm “ma cô” cho Trương Tấn Sang và Đặng Thị Hoàng Yến.
Sở dĩ Internet và các trang mạng xã hội như Facebook trở thành “người bạn” không thể thiếu hàng chục triệu người Việt Nam hiện nay, là bởi vì họ không còn tin vào cái gọi là “nền báo chí” ở Việt Nam, cứ mỗi khi báo chí đăng tải, thì người dân lại có xu hướng đi tìm thông tin của “lề dân” qua mạng xã hội để đối chiếu, vì họ biết rõ, báo chí hiện chỉ là “mảnh đất” cho những “ân oán” giữa con buôn doanh nghiệp và “quan” cai trị, còn “sự thật” của bản tin thì không bao giờ được lên mặt báo.
Dưới xã hội chỉ bị cai trị bởi một đảng chính trị, thì sẽ còn bao nhiêu Nguyễn Công Khế thao túng lãnh vực báo chí? Sẽ còn bao nhiêu thông tin bị che đậy? Sẽ còn bao nhiêu “nạn nhân” bị bôi nhọ tri trét là “phản động”, “thế lực thù địch” hay “chống lại nhân dân” trên mặt báo?
Và sự “lệch lạc” hay “quái thai” của nền báo chí “định hướng” tại Việt Nam cũng chỉ là thêm “lý do” mà giới lãnh đạo ở Bắc Bộ Phủ nói với quốc tế rằng “văn hóa khác biệt, dân trí thấp, nên Việt Nam không thích hợp với nền tự do báo chí và tự do tư tưởng”.
Ở đây mà chúng em tin vào “lều báo” thì chỉ có nước “bán lúa giống” hay “cạp đất mà ăn” anh ạ.
Và đó chính là kết luận của một người em “giang hồ” của tôi đang sống ở khu phố “Tây Đi Bộ” tại Sài Gòn đã inbox cho tôi, một nền báo chí “quái thai” đúng nghĩa.
10.09.2016
No comments:
Post a Comment