Tư nghèo (Danlambao) - Nhìn chú Thăng hôm nay, nghĩ đến ngày mai, Trọng lú bị lôi từ dưới ống cống Ba Đình lên, nhân dân cho làm con ma cống; Lúc đó trong nỗi vui tràn trề của cả dân tộc, chắc Tư tui lại... buồn là buồn không tên, thức giấc nửa đêm... mới biết: Chết mẹ! Hết còn gì để chửi!...
*
Đọc những "L ời cuối cho cuộc tình... với đảng" của chú Thăng tại phiên tòa không móng ngựa, Tư tui thấy thiệt là thương chú Thăng dzô dzàng. Nếu Tư là tổng bí lú, Tư tha mẹ nó chú Thăng cho nó bao dung độ lượng như bác Hồ thương dân nghèo, giết cha nó mấy trăm ngàn chủ đất để cho dân nghèo được lùa vào hợp tác xã cày bừa thay trâu.
Mà hổng thương sao được bà con!?
Nghe chú Thăng tỉ tê, tui mới biết được cái loài sản hậu này cũng biết yêu, cũng có hăm hở khát vọng dầm dề tuổi trẻ "...Cách đây đúng 35 năm, khi tốt nghiệp đại học, bị cáo cùng bạn gái, bây giờ là vợ đã lên công tác tại công trường thủy điện Hòa Bình, mang theo những hăm hở của tuổi trẻ, khát vọng chinh phục sông Đà, với tất cả mục tiêu vì dòng điện ngày mai."
Biết là chú bẹt cà na hột, dắt gái xuống sông, học tập bác Hồ, mò... cái gì đó để 2 đứa thành dzợ thành chồng, hai đứa bây khát cái gì đó chớ khát vọng cái giống gì! Nhưng mà cũng thương!
Nhìn cuộc đời của chú Thăng - "hôm nay bị cáo không bao giờ nghĩ mình lại phải đứng trước phiên tòa để nói lời sau cùng. Đây là sự đau xót và bất hạnh đối với bị cáo và gia đình...", lại thiệt là thương! Người ta đang từ tư lệnh gặp ai chửi đó, đụng đâu trảm đó, thấy gì hốt đó, rồi lóc ngóc bò lên ngồi chổng mông ở Bộ chính chị chính em, chui dzìa Sài Gòn làm chúa tể băng đảng Hồ Chí Minh... Vậy mà đùng một cái mở miệng ra không dám xưng "tôi", một điều "bị cáo" hai điều "bị cáo". Thấy chú ấy hơi bị hèn làm Tư tui cũng hơi bị thương!
Rồi... cái này mới thiệt là thương cha thương một thương ông thương mười nè: Sắp bị vào cái chốn đến buồn đi ỉa cũng đếch cho mà chú ấy cũng hổng thèm quên những món nợ ân tình với nhân dân: nợ tuyến đường bộ cao tốc Bắc-Nam nè; sân bay quốc tế Long Thành nè; tuyến đường sắt cao tốc Hà Nội - Sài Gòn nè; nợ đưa cái hòn ngọc Viễn Đông bị mấy đứa đâm cha chém chú hiếp chị dâu phỏng mất trở về lại với Sài Gòn thay thế cái cục Hồ Chí Minh thúi hoắc nè; Cần Giờ thành Singapore nè; nợ lời hẹn ước đi câu cá nhậu nhẹt với cha nội nông dân phải gió nào đó nè...
Tư tui đọc những thổn thức của chú Thăng mà vừa rưng rưng nước mắt cụ Hồ sau ngày cải cách xác người trên ruộng, vừa muốn ủi mụ vợ ra khỏi mền khi mụ hehehe tới rung giường "mèn ơi, nó mà thanh toán xong mấy cái món nợ này thì nó thành đại tỷ phú và tụi tui không còn cái lai quần để cạp! Tổ cha nó xạo vàng trời!"
Chú Thăng lại làm tui nhớ đến béc Hồ dzô dzàng mến yêu nữa chớ. Những cảm giác thương mến béc tui ra đi tìm đường cứu đói, đến buồn đi ị cũng hổng cho, một ngày trong tù ngồm chôm chĩa thơ bằng ngàn mùa thu lá rụng đi cướp chính quyền... bỗng nhiên như cơn táo bón ùn ùn chạy dzìa!
Thăng ơi! Bác sao cháu vậy! Thương cả 2 bác cháu nhà chú tới mức muốn thổ tả luôn!
Nhân đây, Tư tui cũng xin lỗi chú Thăng và các đồng chí nhà sản là hồi đó đến giờ Tư tui cứ chửi rống lên nhà sản các chú là đồ tam vô. Vô gia đình, vô tổ quốc, vô thần. Bi chừ tui mới biết chú thương cha già như thương chuối ba hương; yêu vợ ở nhà như yêu người mẫu chân dài ở khách sạn 5 sao; cũng biết bày đặt đòi chăm sóc cha già bệnh hoạn và ao ước ăn tết với con dzợ chỉ khi nào sắp thấy cái cửa tù. Bi chừ mới biết mấy chú cũng có chút... thần, sợ làm ma tù, xin được làm ma tự do. May mà cái thèng trung tá côn an Vũ Văn Hiển không ngồi trong tòa. Có nó, nó nhảy đùng lên gào rằng: "Ma tự do cái con cờ ặc cờ ệt gì đó là chú thành con Ma Cụ Hồ ngay!
Rốt cuộc, chỉ còn một thứ "vô" là các chú nhất định không ba sạo, kiên quyết giữ gìn, bảo vệ sự thật cho đúng lập trường của đảng: Vô Tổ quốc!
Nghĩ tới những ngày tháng sắp tới mà Tư tui rung rung tơ lòng cho chú Thăng. Tư tui cả đời bị bác làm hành, đảng làm tỏi, côn đồ lôi lên bờ, côn an đạp xuống ruộng, bầm dập quen rồi nên tỉnh queo, bị đói riết hết thèm ăn, nghèo miết nên mang giày ngứa cẳng, mặc áo thấy hôi nách, khó chịu bỏ mẹ. Ngược lại, chú Thăng quen ăn ngon mặc đẹp, ra toà mà còn bôi cái giống gì đó lên đầu, tóc bóng như mỡ heo. Chú lại quen thói hét ra lửa, đụng ai đạp đó... chừng nào vào tù phải kính, bẩm, lụ khụ cong mẹ cái lưng. Mới mấy tháng trước, tụi quan tòa, chánh án, giám sát gì đó gặp chú là đầu tụi nó thiếu điều cạp được đất, bây giờ chú lẩy bẩy trước mặt tụi nó. Chừng nào vào gặp đám cai tù của bác Lú thì chú Thăng chỉ có nước xón trong quần. Hổng thương chú thì thương ai bi giờ!
Vậy cho nên: Thôi bác Lú, tha cho nó đi. Mấy trăm ngàn tỉ bạc lẻ đó hổng bằng 1 góc cái tượng vàng Hồ Chí Minh mà tụi Tàu tặng bác, chưa kể tới một đống trương mục to tổ bố ở nước ngoài mà cha Tập thưởng công cho bác. Chú Thăng đã tha thiết muốn điếc con ráy rằng "Dù bất kỳ hoàn cảnh nào, bị cáo luôn trung thành với Đảng, với Tổ quốc, nhân dân, tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng, của Nhà nước, của Tổng bí thư, Ban chấp hành TƯ... Cuối cùng bị cáo xin cảm ơn Đảng, Nhà nước, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng..." thì còn con mẹ gì nữa mà hổng chịu tha cho nó!
Bác Lú cũng nhớ lời Thăng - "hôm nay bị cáo không bao giờ nghĩ mình lại phải đứng trước phiên tòa để nói lời sau cùng. Đây là sự đau xót và bất hạnh đối với bị cáo và gia đình..." Câu này hay! Mấy năm nữa ra tòa nhớ cọp dê xài lại nghe.
*
Thưa quan viên hai họ,
Tới đây thì Tư tui đóng cửa để thú nhận với bà con trong nhà một điều: Tư tui "thương" bao nhiêu thì lại "sướng" bấy nhiêu. Tại sao "sướng" thì bà con chắc cũng hiểu - viết ra tốn giấy rồi lại bị chửi cho là "biết rồi khổ lắm nói mãi".
Điều thú nhận thứ hai là Tư tui nghèo, biết đất nước khổ đau, đồng bào khổ cực nhưng Tư tui thấy đời mình sướng muốn chết luôn. Sướng là vì:
Dưới sự lãnh đạo quang dzinh của đẻng, Tư tui hổng có mẹ gì để làm. Cho nên ngày ngày Tư tui chỉ biết chĩa mõm lên trời sung sướng ra rả chửi cả nhà tụi nó. Béc Hù tui hổng tha, Chú Lú tui hổng chừa. Bà con nói chửi tụi nó thì làm được gì!? Thì... kệ cha nó chứ. Tụi nó cũng có làm được gì Tư tui đây nà!? Dzậy là đủ sướng rồi!
Nhìn chú Thăng hôm nay, nghĩ đến ngày mai, Trọng lú bị lôi từ dưới ống cống Ba Đình lên, nhân dân cho làm con ma cống; Lúc đó, trong nỗi vui tràn trề của cả dân tộc, chắc Tư tui lại... buồn là buồn không tên, thức giấc nửa đêm... mới biết: Chết mẹ! Hết còn gì để chửi!
18.01.2018
No comments:
Post a Comment