Wednesday, November 26, 2014

Tại "khu vực pháp trường” xử 4 dân oan Dương Nội

duong-noi-1125-622.jpg
Dân oan khắp nơi tập trung phản đối phiên tòa phúc thẩm xét xử dân oan Dương Nội sáng 25/11/2014, tại Hà Nội.Citizen photo
Nguyễn Tường Thụy, viết từ Hà Nội 2014-11-25
Xin lỗi, đây là từ của những người tổ chức bảo vệ phiên tòa sử dụng chứ không phải của tôi. Tiếng loa ra rả, liên tục không ngừng khi nào: “đây là pháp trường xử những người chống người thi hành công vụ, yêu cầu các công dân không tụ tập quá 5 người, la hét gây rối trong khu vực pháp trường, nếu cố tình sẽ bị xử lý….”

Ngu hay cố tình?

Ai không rõ vụ việc mà đi xe qua, lại tưởng họ mang tử tù đi bắn. Cũng may mà tôi biết sự kiện hôm nay là gì.
“Pháp trường” là nơi hành hình những người bị kết án tử hình.  Không hiểu họ ngu hay cố tình dùng để đe dọa người đến ủng hộ những dân oan bị đưa ra xử tù. Nhưng có lẽ tại dốt mà lại thích nói chữ thì đúng hơn.
7h30, tôi có mặt tại Hà Đông, tìm cách len lỏi vào phiên tòa. Đi một vòng nhưng tất cả các ngả đường bị rào kín. Ngả nào cũng cơ man là công an. Không biết mấy nghìn công an, an ninh mật vụ được huy động. Mỉa mai thay, phiên tòa được gọi là công khai nhưng lại không cho bất cứ ai bén mảng đến cổng tòa. Tất cả gia đình của 4 bị cáo không ai được vào tham dự.
Đi một vòng, không vào được, cũng không thấy bà con Dương Nội đâu, có lẽ bà con đang tập trung ở đâu đó. Đi đến vòng thứ hai thì thấy bà con đã dồn đến đầu phố Nguyễn Trãi – hướng chính dẫn vào tòa. Tất nhiên là đoàn bị bị ách lại.
Chưa bao giờ dân oan đổ về một phiên tòa với số lượng lớn như thế này. Có lẽ là phiên tòa xử dân oan và vụ án này đã gây nên sự chú ý đặc biệt của công luận trong và ngoài nước nên dân oan mới đổ về đông như thế. Họ đến để ủng hộ tinh thần đấu tranh của nông dân Dương Nội, để thấu hiểu hết nỗi oan ức của mình, của nhau, để thương lấy nhau, để thấy rằng nỗi oan ức của mình cũng là nỗi oan ức chung của dân oan cả nước. Ở đâu cũng trời đất này.
Len lỏi khắp đám đông, tôi nhận ra các gương mặt quen thuộc, và cả những gương mặt mới của dân oan ở các tỉnh, Bình Dương, Quảng Ninh, Hải Dương, Tây Ninh, Bắc Giang, Bắc Ninh, Hải Phòng, Đăk Lăk, Đồng Nai…
TBP1-400.jpg
Người dân Dương Nội phản đối phiên tòa phúc thẩm xét xử dân oan Dương Nội sáng 25/11/2014, tại Hà Nội. Photo courtesy of DLB.
Nhiều cháu nhỏ cũng lặn lội từ miền Nam ra đây. Các cháu tố khổ “tuổi thơ của con bị bọn tham nhũng cướp mất”, “Con không được đến trường, con muốn đi học”. Các cháu trở thành dân oan ngay từ tuổi ấu thơ.
Trong số những người đến ủng hộ dân oan Dương Nội và kêu oan, có cả gia đình tử tù Nguyễn Văn Chưởng. Đó là ông Nguyễn Trường Chinh, bà Nguyễn Thị Bích ở xã Bình Dân huyện Kim Thành, Hải Dương là bố mẹ và cháu Nguyễn Thị Thanh Hải 8 tuổi là con của tử tù.
Một cụ bà tóc đã bạc trắng da nhăn nheo, ôm tập hồ sơ kêu oan. Trong chiếc túi của cụ đã sẵn một mớ rau héo. Hỏi cụ, được biết cụ là Đề Thị Tứ, 86 tuổi là dân oan tỉnh Kiên Giang, mớ rau dền là cụ dùng cho bữa trưa.

Dân oan các tỉnh ủng hộ

Dân oan ở các tỉnh khác bên cạnh những biểu ngữ kêu oan cho họ, đều có biểu ngữ ủng hộ dân oan Dương Nội. Nỗi oan ức của bà con đã khiến cho bà con tìm đến nhau, chia sẻ cảm thông và tạo thành một khối. Hẳn là nhà cầm quyền Việt Nam không thể không thấy nguy cơ từ lực lượng này, vì trước đây, chính nhờ lực lượng này mà họ đã cướp được chính quyền.
Công an lăm lăm hướng về họ. Tiếng loa vẫn ra rả “đây là pháp trường xử những người chống người thi hành công vụ, yêu cầu các công dân không tụ tập quá 5 người la hét gây rồi trong khu vực pháp trường, nếu cố tình sẽ bị xử lý….”  Chẳng ai để ý đến việc đó. Họ đã đối diện với công an, bị đánh đập nhiều lần, đã có rất nhiều dân oan vào tù chỉ vì đi khiếu kiện, thực hiện quyền công dân của mình.
Một bà người nhỏ thó, già hơn trước tuổi rất nhiều mà chúng tôi đã gặp nhiều lần ở nhà bà Lê Hiền Đức nhưng không nhớ tên. Bà ra mép đường đứng ở nơi có tín hiệu đèn giao thông, nhất là khi có đèn đỏ, gào lên: “Cứ kêu gào chống tham nhũng Tôi tố cáo quân tham nhũng cướp đấy đây nhưng có được giải quyết đâu. Dân chủ mà như thế này đây”.
Gặp chúng tôi, bà con xúm đến kể về nỗi oan của mình. Nhiều người ấn vào tay chúng tôi những bộ hồ sơ. Rồi bà con chen nhau xin chụp ảnh. Chẳng phải vì chúng tôi có quyền hành gì nhưng vì bà con đã kêu oan khắp nơi, có người hàng chục năm ròng nhưng “đèn giời” không soi xét, chịu đủ mọi thứ khốn khổ khốn nạn nên sinh ra tâm lý bám được vào cái gì thì bám như người chết đuối. Một bức ảnh của bà con được đưa lên mạng cũng còn hơn không. Đó là lý do tại sao, trong phóng sự này, chúng tôi đưa lên rất nhiều ảnh. Xin bạn đọc kiên nhẫn xem để thấu nỗi oan ức, khổ hạnh qua những nét mặt sương gió, mệt mỏi, thiếu dinh dưỡng của họ. Họ là đồng bào của chúng ta.
Nguyễn Tường Thụy, viết từ Hà Nội
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA

No comments:

Post a Comment