Wednesday, October 17, 2018

Trọng đâu lú… tay độc thủ!

Lê Thiên (Danlambao) - Xác Trần Đại Quang vừa vĩnh viễn đi vào lòng đất chỉ vài ngày thì hôm 03/10/2018, 100% Ủy viên BCH/TƯ Đảng CSVN đưa TBT/ĐCS Nguyễn Phú Trọng kiêm luôn Chủ tịch Nước. Nay lại có tin, ngày 23/10/2018 cái gọi là Quốc Hội Nước CHXHCN Việt Nam sẽ bỏ phiếu “kín”… Nếu đạt đa số phiếu thuận, Nguyễn Phú Trọng sẽ tuyên thệ nhậm chức ngay. Trong chế độ CS, không có chữ “nếu” cho trường hợp như thế này! Chắc chắn Trọng sẽ đạt 100% phiếu tín nhiệm. Bài dưới đây là để tặng Nguyễn Phú Trọng – Đảng/Quốc Trưởng VN.

Ông Trần Đại Quang, Chủ tịch Nhà nước CSVN từ trần ngày 21/9/2018 vì loại “virus hiếm và độc hại, trên thế giới chưa có thuốc chữa” theo ông Trưởng ban bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ Trung ương Nguyễn Quốc Triệu xác nhận với báo chí Việt Nam. Ông Quang đi chữa bệnh tại Nhật từ tháng 7 năm 2017. Trong khi báo Thanh Niên lại dẫn lời GS-TS Phạm Gia Khải, cố vấn Ban Bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ trung ương, bảo rằng Trần Đại Quang "được phát hiện mắc bệnh lý máu ác tính". 

Nguyễn Ngọc Sẵng ghi nhận trên DLB ngày 22/9/2018: “Hai giới chức cao cấp về bảo vệ sức khoẻ của cán bộ diện Trung Ương nói hai cách khác nhau. Tại sao cùng người bệnh, cùng là người chăm sóc mà hai ông nói khác? Vậy là có ông, hoặc cả hai ông ‘không thuộc bài’”. 

Ác thủ Nguyễn Phú Trọng.

Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng trong dịp tiếp xúc “cư tri” Hà Nội ngày 08/10/2018 đã bày tỏ “nỗi xót xa” của ông về cái chết của đồng chí mình rằng: “Không may Chủ tịch nước Trần Đại Quang mất đi rất đột ngột, vì bệnh hiểm nghèo, chữa hàng năm nay nhưng không khỏi!” 

Người ta bảo Nguyễn Phú Trọng lú. Trọng không lú! Mà đích thị là tay độc thủ! Câu nói của Trọng bộc lộ trọn vẹn cái gian, cái ác của con người đậm chất Cộng sản Nguyễn Phú Trọng. 

Nói Trọng là gian ác là vì y biết rõ đồng chí Trần Đại Quang đã đi chữa bệnh “hàng năm nay nhưng không khỏi” (đích xác là chữa trị dã 2 năm). Vậy mà Nguyễn Phú Trọng và Đảng của y – cụ thể Bộ chính trị và Ban chấp hành trung ương Đảng đã không cho Quang nghỉ dưỡng trọn vẹn để ít ra nếu không chữa khỏi bệnh thì cũng được nghỉ ngơi chăm sóc chu đáo. Đằng này người ta lại ép ông ta đóng vai người khỏe, hết tiếp khách trong nước, chủ trì lễ này, khai mạc biến cố nọ, đến lặn lội lang thang các nước ngoài. 

 

Nhìn thấy hình ảnh ông Quang ngay một tiều tụy, người dân ai cũng lắc đầu. Thi thoảng có ai đó lên tiếng cho số phận ông Quang, kẻ ấy lập tức bị chụp ngay cái mũ phản động, xuyên tạc, chống phá.

Đồng phạm cùng Trọng gây ác.

Thật ra, không phải chỉ Nguyễn Phú Trọng ác. 

Bầy đàn CSVN cũng ác chẳng kém. Chúng theo đuôi Trọng, âm mưu hãm hại “đồng chí” mình hoặc im lặng làm ngơ “nín thở qua sông”! 

Không rõ phía Y tế Nhật có cho phía VN biết nguồn gốc sự xâm nhập của “virus hiểm và độc hại” không. Chỉ biết phía Việt Nam câm như hến cho đến khi Trần Đại Quang thật sự nhắm mắt lìa trần, thì mới thông tin “Quang chết vì virus hiếm và độc hại”. Chấm hết. 

Còn người dân Việt thì phân vân chẳng biết phu nhân Trần Đại Quang có biết chồng mình đã đi điều trị ở Nhật, bị Nhật chê, hết trị nổi, trả về Việt Nam vì Quang đã nhiễm phải “virus hiếm và độc hại” không? Đã hai năm rồi, đêm đêm cùng chồng đầu gối tay ấp, chả lẽ bà không biết, không nghe, không thấy chồng mình mất ăn mất ngủ, tiều tụy, dở sống dở chết… từ ngày ông bị y khoa tiên tiến Nhật “chạy” đã hai năm nay? Chả lẽ bà không nhìn ra chồng mình xuống cân và thất sắc từng ngày? Chả lẽ bà không thấy có lần chồng mình trượt chân suýt ngã nặng khi đang cùng quốc khách bước đi trong một nghi lễ ngoại giao? Và dĩ nhiên, làm sao bà không lo lắng về sự bất an từng ngày trong cuộc sống chờ chết của chồng?

Vì sao phu nhân Trần Đại Quang không gào lên cho chồng mình hưởng quyền được nghỉ ngơi hoàn toàn, yên ổn chờ ngày về nơi chín suối? Hưu bổng và bao bổng lộc khác chắc hẳn đâu nhỏ cho bà? 

Lại nữa, thói thường “còn nước, còn tát”, “phước chủ may thầy”. Sao bà không đòi cho chồng mình nghỉ ngơi hoàn toàn, để “cầu thầy chạy thuốc”, được ngày nào hay ngày ấy. Chẳng hạn, sao bà không thử đưa chồng mình đi Mỹ xem cái “virus hiếm và độc hại” ấy nó ra làm sao mà ghê gớm thế? Nếu Mỹ chào thua như họ đã chào thua chữa trị cho Nguyễn Bá Thanh, thì ít ra bà đã trọn nghĩa, trọn tình với chồng và cũng được tiếng chu toàn trách nhiệm! 

Nhưng ngược lại, bà cứ để chồng minh lê cái xác chết khắp nơi thiên hạ như không có gì xảy ra cho chồng mình? Bà còn “bề thế thể hiện” vai diễn “phu nhân chủ tịch nước” bên cạnh ông chồng thất thểu trình diễn vai “quốc khách” ở nước ngoài! Ai hoặc cái gì đã làm cho bà “vô cảm” đến thế? Còn nữa không nhân tính nơi bà, nói chi nỗi lòng của một bà vợ trước một người chồng đã bị y khoa quốc tế treo án tử? 

Có người theo dõi lễ tang ông Trần Đại Quang đã tinh quái đưa lên bức hình đám con cái nhà ông Quang phóng mắt lườm lườm nhìn vào nhóm người đi viếng do Nguyễn Phú Trọng dẫn đầu, như hết sức căm hận phẫn uất bọn ác ôn âm mưu giết chết ông Quang! 

Dù sao cuối cùng, lễ tiễn linh cữu Trần Đại Quang cũng được cử hành trọng thể, hoành tráng hơn cả lễ tang các vương đế thời xa xưa! Mồ mả nghĩa trang lộng lẫy huy hoàng và vĩ đại vượt xa mức xa xỉ của các lăng tẩm vua chúa phong kiến! Bổng lộc được ban phát dư đầy cho hàng cháu con dòng dõi “hạt giống đỏ”. 

Trước Quang đã có những Nguyễn Bá Thanh, Phạm Quý Ngọ cũng dưới trướng TBT Nguyễn Phú Trọng… chết bất đắc kỳ tử (cùng biết bao công bộc trung tín trước hai “đồng chí” ấy cũng đột ngột ra đi như vậy), thân nhân những người này đâu ai phiền hà gì về sự ra đi tất tưởi oan nghiệt của người nhà mình! Phải chăng cũng cái cảnh kẻ chết thì được kèn trống tiễn biệt uy nghi, người còn sống thì bổng lộc no đầy, con cháu thì được nắn dựng thành cột trụ triều đình? 

Trước khi là Chủ tịch nước, Trần Đại Quang chẳng là bậc Đại tướng nắm trong tay toàn bộ lực lương Công an CSVN sao? Oai phong lẫm liệt tột đỉnh! Vậy mà chẳng đứa đệ tử nào trong hàng tướng tá CAND dám “liều mình cứu chúa” giải thoát thầy mình thoát vòng vây.

Cũng dưới trướng đại tướng Chủ tịch nước Trần Đại Quang là đội quân nhà báo lề đảng với hơn 800 tờ báo giấy, hàng trăm báo mạng cùng các đài truyền thanh, truyền hình… không có lấy một bài báo dám nêu lên số phận đen đủi của ngài Chủ tịch Nước! Cả tình trạng “đau bệnh” suốt hai năm trời của ngài Chủ tịch Nước cũng im lặng hoàn toàn là làm sao?

Lò đốt thương hiệu Phú Trọng.

Thì ra, Cộng sản hoàn Cộng sản! Thú hoàn thú! Ác hoàn ác! Cộng sản là loài ác thú, người ta nói không sai! Đảng CSVN, mà Đảng trưởng là Nguyễn Phú Trọng lại nổi danh đứng đầu thủ ác! Thật vậy! Nếu Trọng và Đảng của y không ác thì y đâu tính tới chuyện dựng lò đốt! Đốt vài viên tướng tá hay vài quan chức tham nhũng chỉ là “diện”, trò “vải thưa che mắt thánh”! Đốt đối thủ mới là “điểm”. Đốt luôn một lúc 3 tay tổ trong cùng cơ quan quyền lực cao nhất nước - Bộ Chính trị Đảng CSVN: một Đinh Thế Huynh mắc “bệnh lạ, phải đi ở ẩn vô thời hạn”; một Đinh La Thăng vào nhà tù nằm suy ngẫm tình đồng chí; còn Trần Đại Quang, cao nhất và nguy hiểm nhất cho đường tiến thân của người khác, cho đi tàu suốt! Ấy là chưa kể bao nhiêu “đồng chí” mất tích, mất mạng bất đắc kỳ tử như Phạm Quý Ngọ, Nguyễn Bá Thanh cùng nhiều “đồng chí” khác..

“Giải pháp tình huống”?

Lại không quên câu nói bất hủ của Nguyễn Phú Trọng bộc lộ trọn vẹn lòng lang dạ thú của y đối với “đồng chí” mình: “Không may Chủ tịch nước Trần Đại Quang mất đi rất đột ngột, vì bệnh hiểm nghèo, chữa hàng năm nay nhưng không khỏi, giờ khuyết chức danh này thì phải có người làm ngay".

“Mất đi rất đột ngột”? Láo! “Bệnh hiểm nghèo chữa hàng năm không khỏi” cơ mà! Sao bảo là “mất đi rất đột ngột”? Vế sau đá vế trước!

Lại hô hoán “Giờ khuyết chức danh này thì phải có người thay”! Nguyễn Phú Trọng ơi! Hiến pháp của đảng ông, chính ông đẻ nó ra chưa ráo mực đã tiên liệu và định ra cái khoản thay thế này rồi! Ông vội quá đấy! Chỉ vì sợ mất món ngon mà ông đã bõ công chờ đợi mong ngóng suốt hai năm nay, phải không? 

Ông cũng đâu cần đôi co, phân trần về cái khoản “nhất thể hóa” hay “giải pháp tình huống”! Cứ theo kiểu cách dân gian “Ba ve (hay ba chai) vào một hũ”, ắt ông tha hồ dọc ngang ngang dọc thôi. “Quyền TRỌNG ra oai trấn cõi bờ” phải không?

Chắc ông không quên chuyện ông TẠM LƯU NHIỆM chức danh Tổng Bí Thư Đảng mấy tháng để sau đó tự nhiên chữ TẠM bị gió bão giật tung. Rồi TÌNH HUỐNG lại ban thêm cho ông cái chức CHỦ TỊCH NƯỚC! Ông hùng cứ hai lãnh địa – Đảng và Nước, chứ đâu thèm kiêm nhiệm kiểu “Nhất thể hóa” mà “bọn phản động” gán cho ông? 

Luận về những cái chết!

Chức, chức, chức! Quyền, quyền, quyền! Thứ ấy thâm nhập vào da thịt, máu xương của người cộng sản, đặc biệt Cộng sản Việt Nam đã gần thế kỷ rồi! Nếu người dân Việt Nam không loại đảng quyền cộng sản khỏi dòng chảy của lịch sử đất nước giống như người dân tại các nước Đông Âu cũng như tại Liên Xô trước đây, thì tai họa sẽ tiếp tục gia tăng. Nó sẽ đoạt mạng bao người dân trong nước! Đồng chí với nhau, chúng còn dựng lò đốt, thanh toán nhau có hệ thống, nói chi thành phần dân đen. Chết chóc xảy ra triền miên vô tội vạ: Chết trong nhà. Chết trên đường. Chết nơi nhà trọ, trong khách sạn… Lại chết cả trong đồn công an, cả nơi tạm giữ hay trong trại giam. Chết khi đang ngủ. Chết lúc đang khỏe. Chết khi đang “được” làm việc! Chết lúc “được” thẩm cung! Không chết vì bị tra tấn! Mà chết vì cái dây lưng quần của phạm nhân, chết vì cái kéo để trên bàn, cái dao trong phòng hỏi cung! Vân vân và vân vân. Rồi sau đó là gì? “Chết là hết!”

Đi đòi lại tài sản (sở hữu chủ) bị cướp đoạt, biết bao dân oan đón lấy thảm họa: Bị đánh chết hoặc mang thương tích hay ngồi tù. Những người dân ôn hòa đòi hỏi quyền được làm người (nhân quyền) cũng bị bầy đàn côn đồ do Công an dựng ra dưới những cái tên gọi là “dư luận viên” hay “hội cờ đỏ” cờ đen gì đó, xúm nhau bề hội đồng, lôi kéo đánh đập tàn nhẫn, không giãy chết thì cũng mang thương tật thôi, tàn phế suốt đời. Ấy là chưa kể những xác người trôi sông, những thây ma rữa thối “vô thừa nhận” khắp đó đây….

Các tầng lớp nhân dân từ giới bình dân tới thành phần trí thức đấu tranh, kêu gào Hoàng Sa – Việt Nam, Trường Sa – Việt Nam, đâu phải chỉ đơn thuần vì chuyện biển đảo, mà chính là vì lòng yêu nước, vì sự tồn vong của giống nòi Việt Nam. Vậy mà để át tiếng dân, Nguyễn Phú Trọng hết tung trò nhảy nhót sol, do, mi, đến dàn cảnh quét đường tung vãi bụi bặm, rồi tới màn chẻ đường đạp đá, cuối cùng là tàn nhẫn tung quân ác ôn ra đàn áp người dân biểu tình ôn hòa một cách dã man, là làm sao? Chẳng những đánh đập, bắt bớ tù đày, mà còn tìm cách thủ tiêu… 

Cái chính thể tự nhận là “nhà nước nhân dân”, tự cho mình cái độc quyền “bảo vệ Tổ quốc”, thì lại là một thứ bầy đàn độc đảng đàn áp nhân dân tàn bạo nhất và cũng vuốt đuôi Tàu cộng đê tiện hạ cấp nhất… Cho nên, chúng ta không lạ, suốt thời đảng trị, CSVN chỉ ban hành 2 loại văn bản luật: luật hại dân và luật bán nước, cụ thể và gần nhất là LUẬT AN NINH MẠNG (luật hại dân) và LUẬT ĐẶC KHU (luật bán nước).

Trong guồng máy cộng sản đảng trị, tội ác luôn đồng hành với quyền lực. Chúng không có Tổ quốc! “Nhân dân” với chúng hoàn toàn là khẩu hiệu. 

Cho nên, có lẽ chúng ta không cần nhắm vào chức quyền của người Cộng sản cho bằng nhìn thẳng vào tội ác của chúng đối với dân với nước thì mới có cơ may tìm ra cách để diệt bao oan khiên tai họa mà dân tộc Việt Nam hứng chịu bấy lâu nay! 

… Và nghĩ về một Tòa Công Lý.

Không phải chỉ mỗi mình Nguyễn Phú Trọng là tên tội đồ, tuy hắn là đại đồ tể! Toàn bộ cái bầy đàn trong Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản tại Việt Nam đều là đồng phạm, đáng mang còng số tám… ra trước Tòa Công lý mà con cháu gia đình những nạn nhân bị Cộng sản sát hại và nhân dân cả nước cùng đồng loạt đứng lên, mạnh mẽ tố giác tội ác chúng đã và đang gây cho dân, cho nước. 

Hãy cùng vùng lên, làm chứng cho sự thật về các hành vi tội ác của bọn chúng đối với dân với nước, nhất là tội GIẾT NGƯỜI không gớm tay! Để Toà Công Lý nghiêm trị chúng đích đáng.

Trước đây chúng tôi có bài “Toà Công lý xử tội Cộng phỉ!” Nay Nguyễn Phú Trọng và bọn đồng lõa, đồng phạm càng lún sâu vào tội ác của chúng. Nếu nhân dân Việt Nam không vùng lên trừng trị chúng thích đáng trước Tòa Công lý do chính nhân dân dựng lên, lũ ác thú sẽ leo thang lộng hành, và rồi hàng hàng lớp lớp người dân trong nước sẽ tiếp tục bị giết chết oan nghiệt!


No comments:

Post a Comment