Tư nghèo (Danlambao) - Tư tui hổng phải là kinh tế gia, tiền tệ gia, chính chị gia gì ráo! Dưới con mắt lèm nhèm của tui thì cái đại nạn chú Ba, mợ Xẩm đang xảy ra trong "cái nhà là nhà của ta, công khó ông cha lập ra" là vầy nè:
Vào mùa thu nắm í, có đám thảo khấu chui ra khỏi hang cướp mất bản quyền của nhà Tư tui. Nó cướp xong thì lấy mẹ luôn đi, hư thì tự sửa, sụp thì tự xây. Nhưng không! Đằng này nó oang oang là Tư tui vẫn làm chủ, nó chỉ quản lý. Bảnh nữa là nó còn xung phong, tự nguyện làm đầy tớ của Tư tui nữa mới kinh!
Theo năm rầu tháng rĩ, Tư tui đang là tư bổn bỗng thành dzô sản. Tụi nó ăn chơi nằm phè, ngày ngày chổng béc Hồ lên trời để chiến đấu như béc ở bên bờ suối với sơn nữ Nùng Thị Não năm nào, bắt tui đóng hụi chết, rồi còn chà đồ nhôm đem dâng, đem bán, đem thuê cho mấy chú Ba bên cạnh. Từ dzô sản thảo khấu tụi nó thành tư bản mafi... đỏ.
Đùng một cái tụi nó mở mẹ cái nhà là nhà của ta cho mấy chú dzách dzì xám xi ra vào tự do và xài luôn mấy tờ giấy bạc Mao Sì Tung.
Coi nè:
Tụi nó đổ bộ vào, đứa thì mở sạp chạp phô, đứa thì bán vài tô hoành thánh... Đó là chủ Tàu thứ thiệt. Có mấy đứa xài tạm những tên gốc Việt mê tiền Tàu đứng tên làm giả làm chủ tiệm nữa chớ. Khách Tàu rờm rợp chui vào, ăn xong nhổ nước miếng cái toẹt, rồi trả bằng mớ giấy có hình chú Mao mụt ruồi. Chẳng khác gì nó xài nhà Tư tui làm cửa hàng buôn bán với nhau mà không trả tiền thuê bao không bà con?
Chưa hết. Tụi nó lại chơi cái màn "quẹt". Quẹt alipay, quẹt wechat pay cái mốc xì gì đó. Tụi nó dùng nhà Tư tui làm địa điểm đi "tua" hổng lấy phí du lịch. Xí xa xí xồ, ăn, ngủ, đổ-mười, thăm lăng béc tại chỗ và xong rồi nó chỉ... quẹt trả tiền cho nhau. Quẹt cái rẹt là tiền của đứa Tàu này bay vào túi của đứa Tàu khác qua đường không gian mạng ở tận bên Tàu. Nhà băng Tàu nó lượm tiền huê hồng quẹt thẻ còn cái nhà băng của Tư tui chỉ còn ngáp gió cho no! Muốn đổ mười, đổ mười một, đổ luôn tới Đường Mòn HCM hông bà con?
Tư tui bày đặt kiến nghị lên mấy đứa đầy tớ quản lý thì tụi nó thụi cho Tư chủ nhà một thụi và gào lên: tao mới cho tụi nó xài tiền bố Mao ở 7 cái phòng khách bên ngoài của mày! Than cái gì?
Nhưng mà tụi nó đâu có dừng lại ở 7 cái phòng! Mấy chú ba em xẩm lại lôi kéo người nhà Tư tui đang ở trong mấy phòng kia rằng: muốn mua rẻ bán đắt thì đón xe đò đi qua 7 cái phòng này, ngộ với nị tính chuyện làm ăn. Dzậy là cả đám mê tờ giấy Mao, chê tờ giấy Hồ chui mẹ vào 7 cái phòng bây giờ đã lúc nhúc đầy Tàu để quẹt với nhau.
Nhìn tụi nó quẹt lung tung xoèng, chỉ chơi với nhau bằng Mao tệ, Tư tui hỏi mấy đứa đầy tớ thảo khấu: vậy tụi nó có đóng thuế cho mấy cha như tui phải đóng mấy chục năm nay?
Đóng cái mả cha mày!
Tui im! (không im nó oánh bỏ mẹ!).
Cột lại một bó để kết luận cho mau là: tụi nó mua qua bán lại, ăn vào nhả ra toàn bằng tiền của chúng, hay quẹt qua quẹt lại tiền ảo chạy thẳng mẹ nó về Bắc Kinh. Tư tui ngồi chóc ngóc với vài tờ Hồ tệ và mấy cái quán vắng như lăng béc Hù trong những ngày bà con bị bón.
Thằng nhỏ trong nhà, kệ mẹ tía nó ngồi rầu rĩ râu ria ra rậm rạp, mở cuốn công nghệ đánh vần đời mới - ma dê in chái nà ra, vừa nhìn mấy cái hình vuông, tròn, tam giác vừa đọc: zách, zì, xám, xi... Tháp Mười đẹp nhất bông sen, Dziệt nam bảnh nhất là Mao dzới Hồ.
Ôi, cái nhà là nhà của Tư, công khó ông cha lập ra!
No comments:
Post a Comment