Trần Thảo (Danlambao) - Các bạn thấy câu hỏi này quen quá phải không? Nó được thốt ra từ cửa miệng của bà chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân trong thời gian gần đây. Ý tưởng của câu hỏi này đã từng được nhiều người nói qua, và lời nói của một người, dù nổi tiếng như cố tổng thống John F. Kennedy của Hoa Kỳ, cũng không thể xem như một bản quyền. Bởi vậy, mọi người cũng có thể từ vị trí của mình mà phát ngôn tùy thích. Nhưng một người như bà Nguyễn Thị Kim Ngân, chủ tịch quốc hội của cái nước CHXHCN Việt Nam, mà đưa ra câu hỏi này thì nghe sao nó nhảm quá chừng! Bạn có muốn biết lý do tại sao hay không?
Ai cũng biết tổ quốc là thiêng liêng và mang ý nghĩa vĩnh cửu, và bất cứ chế độ nào cũng chỉ là tạm thời.
Người dân trong một nước chỉ có bổn phận tôn trọng luật pháp hiến định, lo đi làm đóng thuế, xây dựng đất nước thông qua sự điều hành khôn khéo, chính đáng của chính phủ. Và khi đất nước bị họa xâm lăng thì người công dân phải có trách nhiệm đứng lên bảo vệ tổ quốc, chống lại mọi thế lực mang tham vọng xâm lược.
Nói như thế để thấy rằng một chế độ không bao giờ được phép đồng hóa với tổ quốc. Tổ quốc luôn là nguồn gốc của dân tộc, nhưng chế độ chỉ là thành phần đại diện, và cũng phải chịu sự chi phối kiểm soát của luật pháp. Nếu chế độ điều hành đất nước tốt đẹp, chính đáng, thì dĩ nhiên người dân ủng hộ và cùng góp sức với chế độ để hoàn cảnh đất nước càng tốt đẹp hơn. Ngược lại, nếu chế độ làm ra những điều tệ hại, gây hại cho đất nước và dân tộc, thì người dân có bổn phận phải thay đổi chế độ để đất nước và dân tộc được phát triển và trường tồn.
Thí dụ điển hình gần nhất là bà Tổng Thống Hàn Quốc Park Geun Hye, vì liên quan tới tham nhũng và sử dụng cố vấn sai trái, chẳng những đã bị truất phế mà còn bị mang án tù giam.
Với một chế độ dân chủ, hệ thống tam quyền phân lập rõ ràng như ở Hàn Quốc, thì vai trò tổng thống như bà Park Geun Hye của cơ quan hành pháp được cơ quan lập pháp và tư pháp quan sát và kìm chế. Bà Park Geun Hye làm bậy thì dĩ nhiên lãnh đủ hậu quả.
Với một chế độ độc tài như chế độ CSVN, vấn đề không đơn giản như vậy!
Từ trung ương xuống tới địa phương, chế độ CSVN luôn thiết lập hai cơ quan song hành, ĐẢNG ỦY và ỦY BAN NHÂN DÂN. Trong đó UBND chỉ như một hệ thừa hành cho đảng ủy, quyền lực chẳng có là bao, chỉ như bù nhìn cho mọi nghị quyết của đảng. Ngay trong quốc hội của CHXHCNVN cũng vậy, những người được mang tiếng đại diện cho dân cũng chỉ là những con bù nhìn, hành xử theo ánh mắt của đảng. Đảng muốn tạo ra một luật lệ nào đó để trói buộc nhân dân thì rất dễ dàng, chỉ cần bỏ nhỏ vào tai mấy đại biểu, đề xuất bổ sung luật rồi giơ tay biểu quyết là xong. Vụ Nguyễn Thị Xuân của Đăk Lăk đề nghị xử hình sự cho những người bôi đen cán bộ đảng viên và lãnh đạo, và vụ Nguyễn Thị Thủy của Bắc Kạn đề nghị phạt những luật sư không chịu tố cáo thân chủ vi phạm an ninh quốc gia là những thí dụ rõ ràng nhất. Một ông tổng bí thư như Nguyễn Phú Trọng mà lại còn là đại biểu quốc hội, vừa ở trong đảng ủy của Bộ Công An, vừa là chủ tịch quân ủy trung ương. Một tên nham hiểm nhưng khả năng chẳng tới đâu như Nguyễn Phú Trọng mà ôm đồm nhiều chức vụ như thế để làm gì, nếu không là để kiểm soát quyền lực, giữ vững cái ghế của cá nhân mình, giữ vững quyền cai trị của tập đoàn đảng cướp CSVN?
Trong một chế độ độc tài, sắt máu như CSVN, mọi quyền lực hành pháp, lập pháp, tư pháp gì cũng tóm gọn trong bàn tay của đảng thì người dân làm gì còn quyền lực để tạo thay đổi cho xã hội. Người lên tiếng chống đối sẽ bị xử như kẻ thù, bị tuyên truyền là phản bội tổ quốc, là ăn phải bả của địch v.v.... Những vụ án của Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh v.v... là mặt trái tồi bại nhất của phát biểu: "Dân chủ của ta gấp vạn lần hơn dân chủ tây phương". CSVN hành xử dã man y hệt như thằng anh Trung Quốc của nó. Lưu Hiểu Ba, nhà tranh đấu ôn hòa của phong trào dân chủ nhân quyền Trung Quốc, người đạt giải Nobel Hòa Bình năm 2010, vừa mới qua đời vì ung thư gan, đã bị nhà nước Trung Quốc ra lịnh hỏa thiêu và rải tro cốt xuống sông. Lý do là vì chế độ CSTQ cũng y chang như chế độ CSVN, vì đã quá tàn bạo bất nhân, nên chúng luôn bị ám ảnh sẽ bị chống đối mọi lúc mọi nơi. Chúng sợ hình tượng của Lưu Hiểu Ba ở những cuộc tưởng niệm đâu đó trong tương lai sẽ gây ra những phản ứng bất lợi mà chế độ không kiểm soát nổi.
Như đã nói ở phần trên, tổ quốc là vĩnh cửu, và chế độ chỉ là tạm thời. Một chế độ phải được nhân dân quan sát và kìm chế, được như vậy thì người dân một nước mới hy vọng được sống trong công lý và hòa bình. Ngược lại, nếu người dân không thể nào quan sát và kìm chế chế độ, để cho chế độ muốn làm gì thì làm, thì đó chính là đại họa của đất nước, của dân tộc.
Một chế độ tốt đẹp, lo cho hạnh phúc và quyền lợi của người dân, thì một ông tổng thống Hoa Kỳ như John F. Kennedy có phát biểu: "Ask not what your country can do for you. Ask what you can do for your country" thì cũng nghe hay và cực kỳ phong phú, vì một lời như thế trong diễn văn nhậm chức Tổng Thống Hoa Kỳ nó mang ý nghĩa kích thích lòng yêu nước của người dân để họ hăng say đóng góp cho Hoa Kỳ thêm giàu mạnh hơn, lực đẩy kinh tế tăng tốc hơn.
Trong khi đó, cả nước VN gần một thế kỷ dưới sự cai trị tàn bạo của chế độ CS, riêng miền Nam chỉ mới 42 năm, nhưng tất cả đã trải qua một thời đại thảm tuyệt như địa ngục, trong đó nhân phẩm con người bị chà đạp, bị coi rẽ như bùn đất. Chế độ CSVN tùy tiện muốn bắt, muốn giết ai cũng được. Những người được coi là đại diện cho luật pháp, bổn phận và trách nhiệm của họ gấn liền với sự an toàn và hạnh phúc của nhân dân, ngược ngạo thay, lại chính là lực lượng đem đến những khủng bố, những tra tấn, bức cung, gán tội cho nhân dân. Nhân dân còn biết trông nhờ vào ai bây giờ? Cả một chế độ liên kết chặc chẻ từ trên trung ương xuống cho tới thằng dân phòng, mặc sức hà hiếp nhân dân, hút máu ăn xương tới tận cùng. Một chế độ như thế phải được đưa ra trước vành móng ngựa để trả lời nhân dân, tại sao lại gian manh, xảo trá, đối đãi với dân như kẻ thù? Tại sao không biết quý trọng đất nước, dân tộc, lại chạy theo làm thân nô tài cho thằng trung cẩu? Tại sao ăn của dân để lớn mạnh lại thẳng tay giáng đòn thù xuống đầu xuống cổ nhân dân?
Chế độ tàn bạo và bất nhân CSVN, mang tâm thức nô lệ kiểu "Đào mộ tổ tiên tôi thì được, nhưng giật đổ tượng Lenin là thiếu văn hóa" của tên tiến sĩ Vũ Minh Giang, hay kêu khóc rầm trời cho cái chết của đao phủ Stalin như thi nô Tố Hữu, hay dửng dưng với nỗi đau khổ tận cùng của dân tộc như Nguyễn Thị Kim Ngân làm sao có tư cách để mà hỏi một câu xấc láo: "Bạn đã làm gì cho đất nước chưa?"
Nhân dân Việt Nam không phải là bị can, mà chính bộ sậu đảng CSVN mới là bị can, mới cần phải trả lời câu hỏi: "đảng cộng sản tại sao lại đem đất nước thiêng liêng này dâng hiến cho ngoại bang? Không biết chữ NHỤC là gì hay sao? Hỡi bè lũ khốn nạn!"
No comments:
Post a Comment