Thạch Đạt Lang (Danlambao)
- Không kể những trường hợp tự sát như kê súng bắn vào thái dương, vào
miệng, vào cổ hay nhảy lầu cao, đâm đầu vào xe điện đang chạy trên đường
ray, đổ xăng châm lửa tự thiêu... do thất tình, làm ăn thất bại, thua
lỗ, chán đời, bệnh hoạn không có thuốc chữa... những trường hợp tự sát
cũng như cách thức kết liễu cuộc sống này không có ý nghĩa với xã hội,
ít được mọi người bàn luận hay nhắc nhở. Người tự sát thường là những kẻ
chán đời, không tha thiết sống nữa.
Trên thế giới có nhiều cách tự sát khác rất gây “ấn tượng”. Nổi tiếng
nhất là cách tự mổ bụng Seppuku (Hara-Kiri) của các Samurai người Nhật.
Seppuku được ghi nhận lần đầu tiên vào thế kỳ 12, chấm dứt vào thế kỷ 19
sau khi chế độ sứ quân ở Nhật bị dẹp bỏ. Tuy giai cấp Samurai ngày nay
gần như biến mất trong xã hội Nhật Bản, nhưng tinh thần Samurai vẫn tiềm
tàng, âm ỷ trong tinh thần người Nhật. Seppuku chỉ còn được nhắc đến
trong phim ảnh hay các tài liệu lưu trữ.
Cách tự sát thứ hai nổi tiếng hiện nay, vẫn đang được nhiều người xếp
hàng đăng ký thực hiện trong các nước Hồi giáo IS (Islamic State) là
Suiside-Bomber, tức ôm bom tự sát.
Cả hai cách tự sát đều có ý nghĩa đặc biệt. Cách thứ nhất của Samurai
bày tỏ lòng trung thành với lãnh chúa (Shogun) hoặc ân hận vì không làm
tròn nhiệm vụ được giao phó. Khi tự đâm lưỡi kiếm ngắn vào bụng, kéo
ngược lên trên, đẩy vòng qua phải, đưa xuống dưới để moi hết ruột gan
ra, đòi hỏi người kiếm sĩ phải có một định lực phi thường, một ý chí
mãnh liệt mới chịu nổi sự đau đớn. Tuy nhiên để kết thúc, người kiếm sĩ
thực hành Seppuku cần một trợ thủ dùng kiếm chặt đầu mình để chấm dứt
cơn đau nhanh chóng. Tấc cả được thực hiện như một nghi lễ trang trọng.
Cách tự sát thứ hai nhắm vào kẻ thù, không những chỉ gây thiệt mạng cho
mình mà còn kéo nhiều người khác chết theo. Kẻ thù của người Hồi giáo là
tất cả những ai không theo đạo Hồi, không tin vào thượng đế Allah.
Nhiều người Hồi giáo, nhất là các thanh niên trong độ tuổi 20-35 xếp
hàng xin theo cách tự sát này vì họ tin rằng, sau khi chết họ sẽ được 70
trinh nữ chào đón, chờ đợi phục vụ họ trên thiên đàng.
Hai cách tự sát trên có ý nghĩa cao cả với người hành động, nên có thể
dễ dàng giải thích động cơ thực hiện. Có một cách thứ ba vừa mới phát
hiện, cách đây không lâu, vừa không có ý nghĩa vừa khó lòng giải thích
ổn thỏa diễn tiến, đặc biệt chỉ có thể xảy ra ở Việt Nam. Mở đầu cho
cách tự sát này là Đỗ Cường Minh, trưởng chi cục thủy lâm tỉnh Yên Bái,
vào ngày 18.08.2016, sau khi bắn Phạm Duy Cường bí thư tỉnh, Ngô Ngọc
Tuấn, chủ tịch HĐND kiêm trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, Cường Minh đã đưa
khẩu súng K59 vòng ra sau gáy, tự kết liễu đời mình.
So với cách dùng kiếm mổ bụng của Samurai Nhật Bản, tư thế tự bắn từ sau
gáy, để viên đạn trổ từ ót ra trước mặt của Đỗ Cường Minh dù ít đau đớn
hơn nhưng rất khó lòng thực hiện nếu không muốn nói là vô phương. Do
đó, bắt buộc Đỗ Cường Minh phải có một trợ thủ như Samurai. Dân mạng lề
trái (lẫn lề phải) bàn tán hơi (bị) nhiều về vụ tự sát này vì không biết
trợ thủ của Đỗ Cường Minh là ai.
Một trường hợp khác tương tự, mới xảy ra vào ngày 03.10.2016 ở huyện
Quốc Oai - Hà Nội. Ông Tô Ngọc Chuẩn, chủ tịch viện kiểm sát nhân dân
huyện Quốc Oai tự dùng các vật nhọn đâm vào người 3 nhát, hai ở ngực,
một ở cổ để tự sát nhưng không chết, chỉ trọng thương nằm gục trên bàn
làm việc tại trụ sở VKSND. Vì không có trợ thủ chặt đầu như Seppuku nên
ông Chuẩn không chết, công an điều tra cũng không tìm thấy “vật nhọn” mà
ông Chuẩn tự sát nên không thể kết luận đó là dao, kéo hay lưỡi lê...
May mắn là có người thấy ông nằm gục trên phòng làm việc nên gọi cấp
cứu. Lần sau, theo ý người viết, nếu ông Tô Ngọc Chuẩn muốn tự tử bằng
vật nhọn nên kiếm trợ thủ dùng kiếm Samurai chặt đầu cho nhanh chứ chết
mà phải kéo dài đau đớn, chịu gì thấu.
Cùng ngày 03.10.2016, có thêm một vụ tự sát khác bằng mìn (hay bom?)
trên một xe taxi trong trung tâm thành phố Cẩm Phả thuộc tỉnh Quảng
Ninh. Nhân vật tự sát này có tên Lê Thành. Theo lời của công an Quảng
Ninh cho biết, đương sự là tội phạm nghiện ngập, buôn bán ma túy đang bị
kết án 8 năm, nhưng được hoãn thi hành án 12 tháng do bị bệnh nặng
(luật pháp VN nhân đạo, bác ái đến thế là cũng, không thể có luật pháp
nước nào nhân đạo, bác ái hơn). Trong thời gian hoãn án ở ngoài, Lê
Thành đã tự chế bom để lên kế hoạch tự sát vì chán đời.
Trích: “Tiến hành kiểm tra tại chỗ ở của Lê Thành phát hiện 2 bình ắc
quy nhãn hiệu YUEDA; 8 đoạn dây 1 lõi bọc nhựa loại dây kíp mìn (4 đoạn
màu vàng, 4 đoạn màu đỏ; được xác định là cùng loại với 2 đoạn dây thu
trong lòng bàn tay của tử thi). Đồng thời, phát hiện 1 lá thư gửi người
tên Dung có nội dung thể hiện đây là lời nói cuối cùng của Thành, Thành
đã phụ lòng mọi người cùng với bị bệnh tật, nợ nần... nếu cố sống chỉ
làm khổ cho người khác.
Bước đầu, Công an tỉnh Quảng Ninh nhận định, do chán nản, bệnh tật
cùng với hoàn cảnh sống khó khăn, nợ nần, cô đơn nên Thành đã tự sát.” (*)
Theo sự nhận định của người viết, hành động tự sát của Lê Thành (có thể)
có mục đích giống như khủng bố Hồi Giáo, tuy nhiên kẻ mà Thành muốn rủ
đi cùng xuống dưới suối vàng chắc chắn không phải là Đặng Văn Trung,
người tài xế taxi. Chính xác là ai thì công an Quảng Ninh còn đang
“quyết liệt làm rõ” và sẽ công bố khi có kết quả. Chỉ thương cho Đặng
Văn Trung đi sai chỗ và không đúng thời điểm nên thiệt mạng lây.
Chuyện tự sát chưa dừng lại ở đó. Chỉ một ngày sau, ngày 04.10.2016 một
vụ tự sát khác cũng gây ồn ào, sôi nổi không kém trên báo mạng trong và
ngoài nước, lề đảng cũng như lề dân. Vụ tự sát này không làm thiệt mạng,
không gây chết chóc cho người nào, chỉ chết một con chó nhưng lại được
bàn tán rôm rả, náo nhiệt, kẻ khen, người chê náo động cả một góc trời.
Thật ra con chó này không phải là chó, nó là người nhưng lại tự nhận
mình là chó. Hắn nhận mình là một con thuộc loại chó săn, hung hăng, tàn
nhẫn, tuyệt đối trung thành với chủ, có tên Như Gió. Cái tên rất hợp
với hắn, nhanh nhẹn như gió cuốn, thính hơi, dữ dằn như bão táp, chỗ nào
cũng sục sạo, tìm kiếm, lục lọi, soi xét..., sủa, cắn tất cả những ai
có lời nói, cử chỉ, ánh mắt có vẻ đe dọa, chỉ trích, phê bình, chê bai
hắn cũng như chủ của hắn, bằng những cú táp mạnh bạo đầy hận thù, ẩn ức
khiến thiên hạ đều sợ hãi, né tránh, không ai dám đến gần.
Thế nhưng Thiên Ngoại Hữu Thiên, ngoài bầu trời này còn có bầu trời
khác. Một tay đánh bả chó nhiều kinh nghiệm, khôn ngoan, thừa lúc Như
Gió đang đói ăn, lại gần thảy cho một cục xương thơm điếc mũi. Thế là
Như Gió táp lấy, táp để, ăn ngấu nghiến. Cục xương không hề bị tẩm độc,
nhưng hành động của Như Gió làm bỉ mặt chủ, vì kẻ cho Như Gió ăn cục
xương đang chửi chủ của Như Gió thiếu điều muốn đội quần. Chủ của Như
Gió, vì thế quất cho Như Gió một gậy nhớ đời, khóa rịt luôn mõm của Như
Gió lại, từ đây cấm không cho sủa nữa. Như Gió không chết về thể xác mà
chết về tinh thần vì cái khóa mõm và lệnh cấm sủa - thế mới đau.
Thiên hạ sự gọi chuyện này là một vụ tự sát, kể cũng không có gì là sai,
vì Như Gió tự đâm đầu vào chỗ chết mà cứ tưởng mình khôn. Qua những
chuyện tự sát kể trên mới thấy, Việt Nam đúng là đỉnh cao của trí tuệ
loài người, là nơi đáng sống nhất trong 10 quốc gia mà chỉ số hạnh phúc
cao nhất trên thế giới, do đó cũng có những vụ tự sát khó hiểu, không
giống ai, cũng không ai có thể giải thích được.
Bằng cách nào, những kẻ chán sống có thể thực hiện được cách tự sát đó
nếu không có trợ thủ? Xem ra Seppuku, Suicide Bomber còn phải đứng sau
Việt Nam về hình thức tự sát kỳ lạ, khác thường.
No comments:
Post a Comment