*
Chuyện đời có nhiều cái chữ NGỜ mà không ai có thể học hết được. Nhưng éo le thay cuộc sống cứ chưa hết chữ ngờ lại lại đến chữ ngờ khác. Chưa hết chữ ngờ ở đây là CSVN không ngờ rằng CS Trung cộng (CSTQ) lại cướp lấy 7 đảo ở Trường Sa, đó là: Châu Viên, Chữ Thập, GaVen, Gạc Ma, Tư Nghĩa, Vành Khăn và Su Bi. (1) Bị CSTQ chiếm xong, CSVN lại không ngờ chúng lại xây căn cứ pháo đài quân sự thật kiên cố, sân bay hiện đại và dĩ nhiên đại bác, hỏa tiễn mang đầu đạn nguyên tử hạt nhân tầm ngắn, tầm xa đủ thứ.
Đá Chữ Thập có diện tích 960.000 m2, tính đến ngày 21/10/2014. Ngoài đường băng, trên hòn đảo nhân tạo này còn có cảng biển đủ lớn để đón tàu tiếp tế, tàu chiến đấu cỡ lớn, nhiều nhà máy xi măng, cơ sở hỗ trợ, cầu cảng, súng phòng không, hệ thống chống người nhái, trang thiết bị liên lạc, nhà kính, bãi đáp trực thăng. Ảnh: CSIS/AMTI.
CSVN còn sẽ không ngờ và không đoán được khi nào Tàu Cộng tấn công mình trong khi giới lãnh đạo, Bộ chính trị trung ương đảng lại không thể có được một học trò đáng xách dép cho Khổng Minh - Gia Các Lượng hoặc giả một chính trị gia thông minh lịch lãm nào đủ kiến thức cùng sự bén nhạy trong công tác bang giao quốc tế, nhất là mối quan hệ với trung tâm quyền lực CIA để nhận lấy những cập nhật về thông tin và kế hoạch của Tàu Cộng mà có sự chuẩn bị thỏa đáng, cho nên 15 tên VẸM đực cái cứ phải như "thằng mù sờ voi", sờ tới đâu, đoán tới đó. Nghĩ cho cùng bằng cách dễ hiểu nhất rằng: Chúng ta đừng mong gì ở những người có trình độ rất giới hạn làm những việc vượt qua sự giới hạn ấy, trừ phi có một sự nhiệm mầu ban phát từ Thượng Đế, mà Thượng đế thì không bao giờ giúp đỡ dung dưỡng kẻ gian bao giờ.
Bắn giết một vài ngư dân hay số lượng lớn ngư dân là chuyện nhỏ trong kế hoạch dằn mặt dân Việt của Tàu Cộng. Quân đội của Tàu Đỏ sẽ còn chơi trò đánh phủ đầu cho đảng và quân đội CSVN bằng cách gài thế và tiêu diệt ngay cả một số tàu của Hải quân VN để Bộ chính trị đảng CSVN vốn cúi đầu phải quì mọp khiếp sợ đến vãi ra cả quần mới được.
Đ(ỗ)M(ười), Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng đã thay mặt đảng và chính phủ CHXHCNVN ngầm ký kết "Mật Nghị Thành Đô 1990" bằng văn bản mà Tàu Cộng sẽ dùng làm chứng cớ trừng phạt nếu CSVN vi phạm theo tinh thần mật nghị kể từ thời gian gần đây cho đến 2020 và sau 2020 dĩ nhiên sẽ ngày càng ác liệt hơn.
Tổng bí thơ Nguyễn Phú Trọng thay mặt đảng CSVN, Phùng Quang Thanh thay mặt quân đội cùng bầu đoàn khá đông sang chầu thiên triều từ ngày 7-4 đến ngày 10-4. 2015 đã nói lên ý nguyện thuần phục Tàu Cộng.
Tham gia đoàn cùng đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có các đồng chí: Đinh Thế Huynh, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương; Nguyễn Thị Kim Ngân, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Chủ tịch Quốc hội; Phùng Quang Thanh, Ủy viên Bộ Chính trị, Đại tướng, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng; Trần Đại Quang, Ủy viên Bộ Chính trị, Đại tướng, Bộ trưởng Bộ Công an; Trần Quốc Vượng, Bí thư Trung ương Đảng, Chánh Văn phòng Trung ương; Phạm Bình Minh, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao; Hoàng Bình Quân, Ủy viên Trung ương Đảng, Trưởng Ban Đối ngoại Trung ương; Bùi Quang Vinh, Ủy viên Trung ương Đảng, Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư; Vũ Huy Hoàng, Ủy viên Trung ương Đảng, Bộ trưởng Bộ Công Thương; Hồ Mẫu Ngoạt, Ủy viên Trung ương Đảng, Trợ lý Tổng Bí thư, Phụ trách Văn phòng Tổng Bí thư; Nguyễn Văn Vịnh, Bí thư Tỉnh ủy Lào Cai; Nguyễn Văn Thơ, Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền nước ta tại Trung Quốc.
Và không lâu trước đó, vào ngày 11-10 đến ngày 15-10. 2011, Nguyễn Phú Trọng cùng đoàn đại biểu cấp cao đã yết kiến "Hồ Hoàng Thượng" Hồ Cẩm Đào về vấn đề Biển Đông trên cơ bổn như sau: "Thỏa thuận các nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam và nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa." nhằm "Duy trì ổn định ở Biển Đông". Trời ơi là trời, ngó xuống mà coi, Biển Đông đã như thế này mà còn gọi là "ổn định"!.
Nguyễn Phú Trọng đón Tập Cận Bình với cờ
Trung Cộng 6 sao
Theo thỏa thuận, các vấn đề sẽ được bàn thảo "theo tinh thần tuần tự tiệm tiến, dễ trước khó sau". Cũng cần nên biết tiệm tiến ở đây còn có nghĩa là Tàu Cộng cứ dần dà chiếm lấy các đảo và tiếp tục xây dựng các căn cứ quân sự, sân bay, hải cảng, kho chứa đầu đạn nguyên tử... xong đặt vụ việc vào SỰ ĐÃ RỒI và CSVN không còn cách lựa chọn nào hơn là phải chấp nhận và chính thức công nhận chủ quyền về tài nguyên, hải phận cũng như không phận của Trung Cộng trên các phần đảo đã chiếm này. Song song với kế sách "TIỆM TIẾN" này, Tàu Cộng còn cảnh cáo: "trước khi tranh chấp trên biển được giải quyết, không nên có hành động làm phức tạp hóa và mở rộng tranh chấp, xử lý những vấn đề nảy sinh bằng thái độ bình tĩnh và mang tính xây dựng." để chúng dễ bề lừa gạt, thao túng cũng như chỉ đạo đảng CSVN cho cách tiệm tiến lấn chiếm và hợp thức hóa từ từ này.
Giới trí thức thì đã quán triệt được mưu lược "tiệm tiến và quan hệ song phương" trong sách lược thôn tính VN của Tàu Cộng nên tôi chỉ muốn nhắn gởi đến đại đa số trong tầng lớp đồng bào có sự hiểu biết rất giới hạn rằng Tàu Cộng sẽ thực thi chính sách nuốt trọn VN trong sự tiếp tay nối giáo của đảng CSVN qua những hành động tuy mềm chậm nhưng không lối thoát khỏi cảnh là một tỉnh bang của Trung cộng như là Tây Tạng, Nội Mông hay Tân Cương.
Để cho thiên triều thêm yên tâm, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng còn cẩn trọng tuyên hứa: "Việt Nam sẵn sàng cùng với Trung Quốc nghiêm chỉnh thực hiện tốt Thỏa thuận nguyên tắc cơ bản về vấn đề trên biển, kiên trì hiệp thương hữu nghị và đàm phán, xử lý và giải quyết ổn thỏa." Nghĩa là Việt Nam sẽ không cần hay đúng hơn là không dám liên hợp với bất cứ nước thứ Ba hoặc thứ Tư nào khác để giải quyết vấn đề Biển Đông mà hiện nay Tàu Cộng đã cướp và tương lai sẽ chiếm gần trọn Biển Đông (80% diện tích của Biển Đông nếu căn cứ theo "Đường lưỡi bò - Phân khúc 9 đoạn").
Ông Trọng nói thêm rằng hai bên nỗ lực "không để cho vấn đề liên quan ảnh hưởng tới quan hệ hai Đảng và hai Nhà nước, ảnh hưởng đến tình cảm của nhân dân hai nước cũng như hòa bình, ổn định trên biển".
Ông Nguyễn Phú Trọng nói Việt Nam "sẽ đặt phát triển quan hệ với Trung Quốc lên vị trí ưu tiên trong quan hệ đối ngoại".
Ông Nguyễn Phú Trọng cũng hội đàm với ông Giả Khánh Lâm, Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị, Chủ tịch Chính hiệp Trung Quốc: "tìm điểm chung gác lại điểm bất đồng và hiệp thương hữu nghị". (2) và (3)
Mới đây Thượng nghị sĩ John McCain tuyên bố muốn Việt Nam cùng tuần tra thường xuyên với Mỹ gần đảo nhân tạo trên Biển Đông, (4) ông McCain phát biểu trong cuộc phỏng vấn với tờ Asahi Shimbun hôm qua 25.11. 2015 trên căn bản của luật pháp quốc tế "Các đảo nhân tạo không được luật pháp quốc tế thừa nhận là lãnh thổ của bất kỳ bên nào" - ông nói. Điều này hẳn nhiên không thể nào xảy ra khi mà Nguyễn Phú Trọng cùng phe cánh thuộc Tàu còn trong tay quyền lực.
Nhân đọc bản tin: "Tàu lạ" xuất hiện và bắn chết ngư dân ở Trường Sa vào ngày 28 tháng 11. 2015, tác giả đã có một bài viết cách đây vài năm dành cho lớp trẻ nhằm hiểu biết thêm hiện tình của đất nước cùng những từ ngữ mới là mang tính thời sự. Xin được kèm theo đây và mong rằng câu truyện có thể giúp bạn đọc vơi đi phần sự khắc khoải, đau buồn cho vận mệnh của một đất nước có hơn 4.000 văn hiến, hơn 2.000 năm chống giặc ngoại xăm nay phải chịu cảnh đọa đày vong nô dưới ách tròng của đảng CSVN và Tàu Cộng.
Ông Hai Say và chuyện mất gà
- Nghề của ông Hai Say là vá sửa xe đạp, đơn giản chỉ có thế. Nhà ông ở cuối con đường, cách một trường trung học phổ thông cấp III không xa mấy. Công việc nhàn hạ, ông không tranh đua với đời để làm chi cả, bởi ông luôn ngẫm câu "Thương trường là chiến trường", câu này quả thật đúng. Mỗi khi nghĩ đến chữ chiến trường, tự nhiên ông ngán ngẩm lên tới tóc.
Với mức thu nhập rất khiêm nhường, 60 ngàn đồng mỗi ngày, cũng đủ cho ông đắp đổi cuộc sống. Trong cảnh đời nhiễu nhương kim tiền này, dường như ông là người có được hạnh phúc nhiều nhất. Lúc nào cũng thấy ông cười, có lẽ do tiếp xúc với đám học sinh riết rồi ông cũng trẻ ra hồi nào không hay.
Mới hôm kia, bên cạnh nhà, có gia đình hàng xóm, ông chồng làm cảnh sát giao thông, mức thu nhập rất khắm khá. Những dịp như Tết hoặc ngày lễ lộc, thì mức thu càng vượt trội.
Đội cảnh sát giao thông tỉnh gồm 24 chiến sĩ, trước kia, cái thời mà còn làm ăn phát đạt mà giá vàng còn thấp thì mỗi chiến sĩ hàng tháng chia nhau cũng hơn chục cây vàng. Bây giờ, thời buổi kinh tế tuột dốc do nhà nước ta quản lý quá siêu việt, cộng thêm giá vàng tăng như chong chóng nên khó mà qui ra được nhưng bọn này vẫn còn rất giàu sụ.
Những năm trước, lợi tức đứng đường một năm là 72 cây miễn thuế, làm bao nhiêu năm thì cứ thế mà hốt. Ý là chỉ tính ở mức độ thấp nhất thôi nha, chiến sĩ nào cảm thấy làm ngày chưa đủ, tranh thủ làm đêm là có mức lợi tức vượt trội đó nhé. Nghề này, coi bộ đã hơn Việt kiều nhiều!.
Chỉ tính cho mỗi chiến sĩ của đội CSGT của mỗi tỉnh thôi đó. Cả nước 64 tỉnh thành thì cứ thế mà suy ra.
Đồng tiền không do mồ hôi trộn nước mắt, cứ ào ào chảy vô lu thì việc nó tràn ra cũng rất dễ dàng. Hai đứa con của ông cảnh sát này, tuy chỉ là học sinh lớp 11-12, nghe nói chúng học thì cực kỳ ngu nhưng ăn tiêu thì rất sang, mỗi đứa một chiếc SH tay ga bảnh ra phết. Tiền đưa cho em mua sắm thì chỉ rút một xấp phỏng chừng, miễn đếm. Nghe phong phanh, hai thằng đại ngu này sẽ chắc chắn được tốt nghiệp tú tài và đã đăng ký vào đại học an ninh, để tiếp tục nối nghiệp cha ông làm cảnh sát.
Còn mụ vợ của ông quan đứng đường này, thôi khỏi nói, bà nhất định không xài đồ của "Nước Lạ", ý là nhất cử nhất động, phải là đồ ngoại, dĩ nhiên là trừ "nước lạ" Người ta nói "giàu sang sinh lễ nghĩa" quả không ngoa. Từ khi ông hung thần trên quốc lộ có tiền không biết để đâu cho hết, ông cứ đi nhậu nhẹt, em út gái gú mỗi đêm, bỏ mụ vợ già thui thủi ở nhà phòng không chiếc bóng, mụ hận chồng, hận luôn đời! Bà sinh tật đánh số đề, bà chơi xả láng sáng về sớm. Mỗi tháng thua hàng trăm triệu là chuyện nhỏ như con thỏ ngậm cỏ. Nếu đem so số tiền thua đề của bà với số tiền cặm cụi nhọc nhằn của ông Hai Say thì tiền công của một người sửa xe đạp chẳng xi-nhê gì cả. Đó là so về vật chất, nhưng về mặt tinh thần thì gia đình quan công an này là một địa ngục, trong khi ấy ông Hai Say có cả một thiên đường.
Chả là, hôm kia ông quan tự tử, sau khi kiểm kê lại toàn bộ số vàng dành dụm được thì mới phát hiện là số vàng không cánh mà bay mất hết, chưa kể mụ vợ của ông còn mang cả nợ trong, nợ ngoài, nợ nóng, nợ nguội. Giấc mộng xây khách sạn để chứng minh đẳng cấp có quyền, có tiền bỗng chốc tiêu tan. Quan này tự kết liễu cuộc đời, ai biết!. Vỡ mộng, vỡ nợ hay sợ vào tù, nhiều thứ lý do quá.
Trưa nay, một đám nữ sinh, đứa nào cũng đẹp với tà áo dài trinh trắng thơ mộng, chúng không hẹn mà tụ nhau đến mười mấy đứa. Nào vá lốp, nào bơm hơi, nào chỉnh sên... Ông phải từ từ giải quyết cho từng cô bé. Tay làm, miệng trò chuyện với đám cò con, thỉnh thoảng ông ngưng hẳn, để kể một vài câu chuyện. Nghe hết truyện này, cả bọn lại khơi mào cho ông kể truyện khác, cứ thế mà tụi trẻ cứ mê, quên cả giờ về nhà nấu cơm phụ mẹ.
- Bây học xong mười hai rồi chọn ngành nào?.
- Dạ bác sĩ.
- Dạ ngân hàng.
- Dạ kỹ sư vi tính.
- Dạ dược sĩ...
- Bây không tính vô đại học sư phạm làm giáo viên sao?.
- Dạ giáo chức, dứt cháo, thà làm công an, ai cũng sợ, hốt bạc nhiều hơn. Làm cô giáo chán lắm.
- Nghề cô thầy giáo là cao cả chứ, giáo dục cả một thế hệ tương lai cho đất nước, quan trọng lắm chứ.
- Dạ nhưng bây giờ, thời buổi chụp giựt, có ngay trước mắt vẫn quan trọng hơn chớ bác.
- He he... Nghe tụi bây nói, sao mà tao ngán ngẩm quá.
- Sao lại ngán ngẩm hở bác?.
- Ừ thì bọn trẻ giờ hư hết, đảng đã biến thế hệ tụi bây thành đám thiển cận cả rồi, trời à. Tao kể cho đám con gái tụi mày nghe chuyện này.
Năm ngoái, tao có đi chơi ở một "vùng sâu vùng xa", ghé ngang cuộc lễ khánh thành trường cấp ba ở huyện. Có đại diện của ủy ban tỉnh, sở giáo dục, ông phó chủ tịch huyện đặc trách văn hóa lên phát biểu thế này: "Xin cảm ơn các đồng chí ở tỉnh, sở giáo dục đã quan tâm, cho huyện xây được ngôi trường Phổ Thông Cấp Ba, huyện sẽ phấn đấu tốt để tương lai tiến lên, có được trường Phổ Thông Cấp Bốn"!. Ông còn nói: "Các học sinh ở huyện cũng sẽ ráng học, để có tương lai, ít ra cũng là giáo viên"!. Giờ nghĩ ra, thảo nào tụi bây không muốn làm giáo viên là phải rùi.
Sáng sớm ngày hôm sau, ông Hai Say cũng bày đồ nghề ra trước nhà cho công việc thường nhật. Nhưng hôm ấy, ông không làm gì cả mà cứ lúc đứng, lúc ngồi chửi đổng.
- Đ.M nó, có con gà trống để làm đồng hồ báo canh mà nó cũng ăn cắp. Má nó, cái quân súc vật!
- Tổ cha nó, cái phường khốn nạn, thằng nào vô đây? Thằng hàng xóm chớ không thằng nào hết.
Số là, ông có nuôi một con gà nòi, không để đá cá độ, mà chỉ thúc cho nó đẹp mã, bề thế đồng thời cũng có tiếng gáy cho ấm nhà ấm cửa. Mất con gà, ông cũng thương cũng tiếc nhưng ông lại sẵn dịp mà xả hơi theo một hướng khác.
Tụi học sinh, theo thường lệ của chuyện xe cộ vặt vạnh hằng ngày, đến cho ông sửa, nhưng bởi tiếng la ồn ào của ông Hai Say, cho nên chúng nó mỗi lúc càng tụ tập đông hơn. Phần vì tò mò, phần thì quan tâm cho ông Hai thân mến. Chuyện gì đã xảy đến cho ông.
- Bác Hai bị mất gà hả?. Ai ăn cắp vậy?.
- Tao chưa bắt tận tay, vây tận mắt nhưng tao biết chắc, chỉ có thằng hàng xóm, cái quân kề bên nách, xác biên giới thì nó mới có thể biết nhà tao có gà mà vào bợ thôi. Không lẽ, thằng Mỹ, thằng Việt kiều ở tận bên kia trái đất mà về đây ăn cắp của tao sao.
- Cả đám nhốn nháo: Dạ đúng đó, chắc không phải Việt kiều rùi, kiều về, họ giúp cho người nghèo không hay hết, ở đó mà đi ăn cắp gà làm gì.
- Nó cứ rêu rao mười sáu chữ vàng, xong vỗ tay lộp độp như đau bụng ị, rồi hoan nghinh bốn tốt nữa chứ. Tốt cái kiểu chó đẻ, mất dạy, đồ quân khốn nạn tham tàn. Nó bắt gà của tao để ăn, ăn gà chán, mai mốt nó bắt con nít để ăn, ăn con thai nhi chưa đã, nó bày trò bắt con gái mới lớn như tụi bây để thịt, bởi tin là sẽ có may mắn.
- Ừm, ghê quá bác Hai ơi, bọn nào mà dã man như loài thú vật vậy bác?.
- Còn bọn nào vào đây, nó ở ngay biên giới, chúng lẻn qua mấy hồi. Tụi bây học sử, 1000 năm nô lệ, bây quên rồi sao. Cái quân súc vật, tao không điểm mặt là quân nào, nước nào, mà tao chỉ bắt chước nhà nước gọi là bọn "Nước Lạ".
- Dạ, quên sao được bác. À thì ra là bọn... đó hả bác. (Cả đám reo vang) giờ học được tiếng mới, "Tàu lạ", "Nước lạ". He he he...
Thấy đám đông và tiếng đối đáp dậy cả một khu, bốn công an liền đến, trong đó có một công an khu vực.
- Đây, đây... Gì mà ồn ào thế này?.
- Tụi bây nên nhớ, chỉ có thằng bên cạnh, gần mình, quen nước quen cái, nó mới có dịp để thực hiện ý đồ thâm độc có từ lâu. Thằng Mỹ, thằng Tây, chúng có lấy cái gì của mình đâu. Thằng nào?. Thằng chó đẻ đầu thắt tóc bính nào nào, miệng hở răng lạnh, núi liền núi, sông liền sông, cứ vào đây mà ăn cắp của tao.
- Bác mất gà thì cứ la là mất gà, chứ bác nói linh tinh, gì mà môi hở răng lạnh, gì mà 16 chữ vàng... Chửi lung tung vậy, e rằng phạm húy, mất tình đoàn kết với người đồng chí vĩ đại đó bác.
- Tao mất của thì tao có quyền la làng. Tại sao cấm tao?.
- Biết thế, nhưng ngay cả đảng, nhà nước ta và cả công an chúng tôi còn không dám la, thì tại sao bác hăng thế?.
- Việc không dám la làng là cung cách và thái độ của các ông. Nó chiếm đất, chiếm biển, cướp đảo, cướp rừng, đánh đập, bắn giết ngư phủ mình, mà đảng mấy ông không dám động tĩnh gì cả. Không làm được cái việc bảo vệ dân thì thử hỏi còn làm được cái quần "què" mẻ máu gì. Đúng là một đám hèn, một bọn khôn nhà, dại chợ, chỉ chuyên đàn áp dân lành, trên răng dưới dái... Thế đừng dạy tao phải hèn theo, hiểu chưa?.
- Chuyện đó, để nhà nước lo.
- Lo cái con khỉ, lo hồi nào, ngày càng lún sâu, càng quì mọp cúi đầu thì có. Còn nữa, bọn tham quan các cửa khẩu còn hợp tác với buôn lậu tham ô, đưa hàng hóa, thực phẩm đầy chất độc vào giết dần mòn dân tộc này, mấy ông cũng biết nhưng tại sao không dám nói, dám làm gì hết?.
- Nè, ông cứ nói nữa, chúng tôi sẽ còng ông về đồn.
- Ha ha ha... Tay đây, cứ còng đi.
Hai công an tiến đến, Ông Hai Say thản nhiên với ánh mắt trìu mến trao cho đám học sinh khách hàng thân thương của ông, trong ánh mắt ấy, nó tỏa ra những tia nét sáng ngời.
Chiếc còng kêu cái cắc, hai công an lôi xốc ông đi. Tiếng phản đối vang dội từ đám nam nữ học sinh. Tại sao lại bắt một công dân dám nói lên sự thật của hiện tình đất nước trong vòng vây nô lệ! Tại sao phải cấm người dân nói lên suy nghĩ và sự thật?. Bác Hai là người tốt, bậc yêu quí của chúng tôi.
Ông Hai Say ngoái đầu nhìn lại, mấy đứa con gái lớp 11-12 trong tà áo dài với đôi má hồng xinh xắn, cúi đầu nhỏ lệ. Công an đã bắt ông, người mà với tụi học sinh có đầy thương cảm. Rồi đây, ai vá xe, còn ai để kể truyện cho chúng nó nghe.
30/11/2015
30/11/2015
No comments:
Post a Comment