Saturday, February 27, 2016

Thế nào là bạo lực, thế nào là ôn hoà?

1
Gần đây, tôi có đọc bài viết trên facebook của cô Đoan Trang và bài phỏng vấn ông Lê Công Định của BBC. Tôi chọn bài viết của cô Đoan Trang để phản hồi/chia sẽ vì tôi nghĩ cô Đoan Trang có thể là một trong những đại diện cho giới trẻ hôm nay, nhất là trong giới truyền thông, báo chí.
Thế nào là thỏa hiệp?
Thỏa hiệp bao gồm 2 chử thỏa thuận và hiệp/hợp tác. Thỏa hiệp được dùng nhất là trong trường hợp có 2 thế lực đối kháng để tránh tình trạng một mất một còn. Như vậy, đối với CSVN, người Việt Quốc Gia có thể thoả thuận gì với họ và hợp tác với họ để làm chuyện gì?
Để nói về những người chọn đường lối cứng rắn, cô Đoan Trang đã gán ghép họ với phương pháp dùng bạo lực và “đòn bẩn” (như cộng sản), thậm chí cực đoan…
Tôi nhớ trong một bài viết khác tôi đã có lần đề cập đến từ cực đoan mà một số người, do vô ý hay sai lầm đã dùng để diễn tả như là một đồng nghĩa với quá khích . Chử CỰC (pole, vị trí cuối của 1 phương hướng) và ĐOAN (đoan chắc, quả quyết) chỉ để diễn tả (1 vị trí trong) sự chọn lựa, 1 lập trường, trong khi quá khích là phản ứng từ một tình trạng tâm lý và không nhất thiết phải ở vào một vị trí cực đoan. Chử cực đoan thật ra chỉ đúng với những người cộng sản, trong lý thuyết cũng như trong hiện thực cách mạng theo đường lối của họ. Trong biện chứng về phát triển của xã hội loài người, người CS đã nói rõ: Không có một chủ nghĩa nào khác cả – để ám chỉ các chủ nghĩa khác như chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa hiện sinh… – bởi vì chủ nghĩa CS đã là chân lý của loài người. Trong hiện thực, chủ nghĩa CS là hiện thân của 1 chế độ độc tài tòan trị. Đảng lãnh đạo toàn diện và bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát. Không đứng chung trong hàng ngũ CS là phản động và phải bị tiêu diệt… Một sự phận cực là hậu quả của đường lối suy luận như thế này chứ không phải vì người Việt Quốc Gia cố chấp hay cực đoan.
Thế nào là bạo lực?
Chử bạo lực cũng vậy, cũng có 2 phần: bạo và lực. Dùng vũ lực, sức mạnh, không phải lúc nào cũng mang tiếng “bạo”. Một cuộc chiến đấu chống xâm lăng , chiến đấu cho một nền hoà bình công chính thì dù có phải đổ nhiều xương máu cũng không ai gọi là “bạo” chiến cả mà thậm chí người ta còn phải dùng những từ như “thánh chiến” để nói lên cái chính nghĩa của những hy sinh như thế. Chử “bạo” chỉ thường dùng trong những trường hợp như bạo chúa, bạo hành, bạo lực… nghĩa là xữ dụng vũ lực cho một mục tiêu không chính đáng.
Thế nào là con đường ôn hòa ?
Ôn hòa hay dung hòa? Khi có nhiều con đường/chọn lựa khả thi cho cùng 1 mục đích cao cả, người ta có thể dung hòa để chấp nhận những phần khác biệt cho con đường chung ấy. Một trong những sai lầm có tính cơ bản của các nhà trí thức tư sản theo tôi là họ đã vô tình hay cố ý diễn dịch tư tưởng cộng sản qua lăng kính của 1 nền dân chủ tự do. Khi người ta chỉ có thể chọn lựa một trong hai thái độ thì dung hòa là phải làm thế nào? Và khi người ta không thể dung hòa được nữa thì làm thế nào để ôn hòa? – nhất là đối với những vấn đề sinh tử của con người, khi nhà cửa, gia sản của nhiều đời bị cướp dựt, những án tù vô cớ, vô giới hạn, xa hơn là đất nước tụt hậu, đạo đức băng hoại và 1 viễn ảnh hãi hùng: mất nước? Thật là lạ: tôi không thấy người ta tìm đến những nhà lãnh đạo CS để khuyên họ nên ôn hòa với những người đấu tranh cho quyền sống của một con người, đấu tranh cho niềm hãnh diện của một dân tộc mà chỉ thấy họ cứ tìm đến những nạn nhân của chính cái chế độ này để khuyên răn những gía trị cao đẹp của con người, bất kể thực tại họ phải sống như thế nào. Người ta nghĩ như thế nào để khuyên nhủ những thương phế binh của VNCH ngày trước, đói khát và cả con cháu của họ cũng bị gạt ra ngoài sinh hoạt dòng chính của xã hội hãy quên hết hận thù để xây dựng đất nước? Có lẽ một danh từ khác chính xác hơn nên xữ dụng ở đây là có nên “cúi đầu” thay vì ôn hòa hay không.
Không nhằm mục đích lật đổ, phủ nhận chế độ hiện tại ?
Tôi thật không hiểu: Nếu không có sự phủ nhận một giá trị thực tại thì làm sao người ta có thể chấp nhận hy sinh để đấu tranh? Nhìn lại các cuộc cách mạng chống lại các thể chế phong kiến, quân chủ của thời xa xưa đến các cuộc cách mạng chống độc tài cá nhân hiện đại (Gaddafi, Sadam Hussein), độc tài quân phiệt (Miến Điện), và các vận động cách mạng đưa đến sự sụp đổ của thế giới cộng sản Liên Sô và Đông Âu (1989 – 1991), chúng ta thấy ở đâu một sự thỏa hiệp? Bởi vì nếu có thỏa hiệp thì những chế độ đó đã vẫn còn tồn tại. Nếu có ai còn ngây thơ để tin rằng thỏa hiệp chỉ là 1 trạm nghỉ chân trên con đường về cái đích đấu tranh cuối cùng của họ thì đó chỉ là trò cười cho những người CS… Đơn giản thôi: họ chẳng có một thực lực cách mạng nào để mặc cả với cộng sản cả! Họ bị lợi dụng và chỉ là những tay sai đáng thương mà tưởng mình vĩ đại.
Cộng sản là bậc thầy trong thủ thuật thỏa hiệp và chỉ thỏa hiệp khi vai trò độc tôn của họ bị hăm dọa. Họ không đủ tài cán để đưa đất nước đến bờ vinh quang vì chính cái bản chất không tưởng của cái chủ nghĩa mà họ đang đeo đuổi là rào cản của tất cả các phát triển. Nhưng họ đủ lưu manh để bảo vệ vị trí lãnh đạo độc tôn của mình. Họ đủ khôn ngoan để phát họa những bước lùi như trở về với hiến pháp 1946 của Hồ chí Minh hay đổi tên đảng CSVN để “trở về với” đảng Lao Động… Những cải cách “cải lương” như thế xem ra vẫn lôi cuốn được một số người dù lịch sữ cận đại vẫn còn rất rõ những cái gọi là Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội (Việt minh) hay Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam…
Không phủ nhận, không lật đổ…
Nếu không phủ nhận, không lật đổ chế độ thì người Việt-Nam, trí thức Việt-nam có thể làm được gì? Tiếp tục viết kiến nghị? Gần đây thôi, tôi thấy có hiện tượng 1 số người tự ứng cử vào Quốc Hội CSVN như là một thách thức với chế độ cộng sản này. Hành động tích cực này cần phải nhìn cho rõ là không giống như thái độ kêu gọi người Việt đi bầu để thể hiện tính dân chủ của nước Việt-Nam cộng sản. Nhưng rồi tôi tự hỏi giả như CSVN cho phép họ vào Quốc Hội thì họ sẽ làm được gì? Họ có thể phát biểu gì hơn những con cò mồi đang được hóa trang để đóng vai phản biện tại đó?
Cuối cùng, vấn đề không còn là phủ nhận hay không mà là phủ nhận như thế nào? Những vận động nào sẽ được thực hiện theo sau những phủ nhận này? Một sự phủ nhận triệt để thì có khác gì quan điễm của một sự lật đổ, dù có đổ máu hay không?
Cuộc đấu tranh cho một Việt-Nam tự do và dân chủ hôm nay, từ hạ tầng cơ sở cho đến kiến trúc thượng tầng đã thiếu vắng 1 sự dấn thân cần thiết. Chúng ta đã chưa đủ dũng khí và nhiệt huyết để xuống đường như các dân tộc Bắc Phi. Chúng ta cũng không đủ dũng khí để để xuống đường trong lối đấu tranh bất bạo động mà nhiều người đã cố gắng đánh bóng như là những vận động với tính nhân bản “cần thiết” của thời đại … Chúng ta cũng chưa có đủ những lãnh đạo có tầm nhìn quốc tế và dám hy sinh cho lý tưởng của mình. Dù khác với những kẻ bị mua chuộc, cái mặc cảm trốn chạy đã giúp chúng ta biện hộ cho những thái độ lững lờ, lão đão, thậm chí tự hào như là một chọn lựa khôn ngoan, thức thời.
Hôm nay, dù chế độ cộng sản vẫn đang còn ngạo nghễ ngự trị trên quê hương Việt-Nam, dù những thế lực quốc tế có bắt tay với CSVN cho những lợi ích của họ, đó cũng không phải là lý do để người Việt phải/nên thỏa hiệp với cái chế độ này bởi vì người ta không thể cùng với những tên sát nhân, lưu manh xây dựng những gía trị đạo đức cao đẹp cho xã hội loài người. Chúng ta đã thiếu 1 lý tưởng và 1 quyết tâm – không phải trong hình ảnh của những chiến sĩ cầm súng chiến đấu trên chiến trường mà trong mặt trận tư tưởng, văn hoá – đã thiếu vắng những nhận định và hướng dẫn quần chúng trong vai trò của những nhà “trí thức”. Trong 1 cuộc chiến không có sự chọn lựa thì “thành phần thứ 3”, “con đường thứ 3” chỉ là những dối gạt người và chính mình. 40 năm trước, 1 số “trí thức” miền Nam đã chọn con đường này. Và hôm nay, lịch sữ vẫn tái diễn? “Những ai không chịu học bài học lịch sữ thì sẽ được lịch sữ tiếp tục dạy cho những bài học”.
Sai lạc trong hướng dẫn quần chúng, những nhà trí thức Việt Nam vô tình đã tiếp tay ru ngũ cho một thỏa hiệp không ngày mai – và họ – dù muốn hay không , dù nhìn nhận hay không nhìn nhận – vẫn phải chịu trách nhiệm trước lịch sữ.
Vo Trang
San Diego Feb. 18  2016
Theo VietNamDailyNews 

No comments:

Post a Comment