*
Lời đầu tiên cho bài "dò xét, tổng kết thầm lặng" này là nỗi thất vọng đớn đau ê chề cùng những giọt nước mắt chảy dài từ một đứa con của mẹ Việt với những tâm tư khắc khoải luôn đau đáu về một quê hương có tên gọi Việt Nam.
Mất thật ư?. Chúng ta mất nước thật sao? Những giọt nước mắt lăn dài, tôi đã khóc. Tôi khóc vì tôi đã mất Quê Hương, tôi khóc bởi lẽ nơi chôn nhau cất rốn của tôi không là đất Tàu, không là đất Mỹ, Anh, Pháp, Úc hay bất cứ mảnh đất nào khác ngoài đất mẹ yêu thương. Cái danh xưng về nơi tôi xuất xứ, hai chữ Việt Nam thân thương luôn gắn bó với tôi bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu và 2 chữ ấy cũng được tôi trả lời một cách hùng hồn chân thật, không mặc cảm, không ái ngại mỗi khi có ai đó khác màu da, khác chủng tộc muốn biết về nguồn gốc nơi mà tôi xuất phát.
Lịch sử Việt tộc tôi qua nhiều ngàn năm tạo dựng, ông cha tôi, bao lớp tiền nhân có cùng chung tiếng nói và dòng máu đã bao đời chiến đấu và gầy dựng để dân tôi có được mảnh đất hình cong chữ S chạy dài từ Ải Nam Quan đến tận Mũi Cà Mau. Bao vui buồn, sướng khổ, nhọc nhằn... đã gắn bó theo vận nước nhưng tổ tiên tôi, ông cha tôi chưa bào giờ để mất nước, mất đất, mất biển đảo, mất cả Dân Tộc như ngày hôm nay dưới một thể chế vô thần, vô Tổ Quốc, vô Dân Tộc như bè lũ đảng CSVN.
Với đảng CSVN, khái niệm về Độc Lập, về Đất Nước, về Dân Tộc là gì? Để trả lời cho câu hỏi này một cách công bằng, tôi cố tình tìm hiểu thật cặn kẽ và sáng suốt nhưng thú thật tôi không tìm ra được nguyên nhân và lý do tại sao. Tôi tự đặt nhiều nghi vấn cũng như nhiều nhận định: Chẳng lẽ đảng CSVN tham quyền cố vị đến thế sao?. Nhu nhược hèn hạ đến thế sao? Xem quyền lực cá nhân, tiền bạc, vật chất hơn cả vận mệnh của cả một Đất Nước, của cả Dân Tộc sao? Trong bâng khuâng, ưu tư... tôi luôn tự chất vấn lại mình rằng có thể nào đây là sự thật thuộc bản chất của những người cộng sản? Tôi hy vọng là tôi sai lầm về những cảm nhận trên và sẵn sàng chịu tội trước tòa án lương tâm của riêng mình, miễn sao những điều tôi nghĩ sẽ không là sự thật để Đất Nước tôi, Dân Tộc tôi không phải đối mặt với những thực thể quá phũ phàng!.
Qua bao tháng năm thầm lặng, với bao ưu tư trăn trở, tôi mong gởi lòng mình bằng những lời văn, câu thơ. Thơ tôi không sâu, văn tôi không đậm nhưng đó là tất cả những gì từ tấm thịnh tình mà tôi đã ưu ái gói gọn dành cho Quê Hương tôi, Dân Tộc tôi. Tôi tự ví những tình tự ấy như lòng đại dương bao la chân chất, không mù lòa, không cố tạo, không giả dối... Có thể vì cảm nhận được những điều đó mà ngay từ những ngày đầu, Dân Làm Báo đã trích đăng thơ tôi ở thôn nhà và cũng có lẽ DLB đã cho rằng đây là một trong những tấm lòng vô vụ lợi của một người dân Việt Nam luôn tha thiết với vận mệnh nổi trôi của Đất Nước đã và đang trong vòng vây của giặc với sự tiếp tay của đảng CSVN đã và sẽ gây nên bao thảm trạng đầy khốn đốn, nguy kịch.
Bài viết của tôi không hề chứa đựng tính giựt gân hoặc giả nêu lên những sự kiện vô thưởng vô phạt để tranh lấy tên tuổi, cho nên có thể nó rất khô khan. Trên các diễn đàn, chỉ có cái tên Nguyên Thạch, không hình ảnh, không năm sinh ngày đẻ, không lý lịch cũng không để lại bất cứ dấu vết nào của một người muốn người biết đến. Với tôi, tình yêu thương Quê Hương và tương lai các thế hệ nối tiếp, trong đó có vô vàn mảnh đời cùng khổ đang gánh chịu những ách nhân tai từ đảng Cộng là chính.
Vẫn biết rằng chốn đời này đầy vàng thau lẫn lộn, ai đúng ai sai, ai ngay ai xiên ai thẳng, khó mà lường được một cách chính xác, cho nên con người ở thời SẢN này cũng trở nên nghi ngờ hầu như đến mọi thứ. Sự đánh giá về một đề tài, một vấn đề nào đó, con người hôm nay không thể không tránh khỏi phân vân đắn đo và hoài nghi bởi xã hội này, nhất là dưới sự giáo dục của vô thần, vô đạo lý mà nhân sinh quan của họ là soi chiếu theo tiêu chí của mớ lý thuyết "Hiện thực vật chất" thấp kém và nông cạn.
Một thể chế với mục đích là triệt tiêu những tôn giáo khác để giành lấy sự độc tôn cho tôn giáo của riêng mình (Cộng Sản cũng là một tôn giáo) thì xã hội sẽ bạo loạn, đạo đức sẽ suy đồi, con người sẽ ngày càng phát triển theo chiều hướng nghiêng về thú tính, nông nỗi hơn, hung tợn hơn. Tiếc thay, đau đớn thay, vô phúc thay, Đất Nước ta đã bị lọt vào tròng ách của thứ chủ nghĩa hung tàn, bạo lực và toàn trị mà cả dân tộc Việt Nam phải gánh chịu hôm nay.
Bài cảnh báo về "Mật nghị bán nước", sau hơn 24 giờ đồng hồ trên Dân Làm Báo, chúng ta có tổng cộng là 23 bình luận, Mặc dù tác giả đã nhấn mạnh (highlight): "Giả như từ nay đến 2020, cái thời điểm mấu chốt của "Mật nghị bán nước" của Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Phạm Văn Đồng cùng thái độ nhất trí của Bộ chính trị trung ương đảng CSVN, sẽ không có bất cứ một sự phản kháng nào của toàn dân, nghĩa là chúng ta đều im lặng, lạnh nhạt, thờ ơ vô cảm thì tất cả hãy cùng nhau "đếm thụt" countdown timer 5, 4, 3, 2, 1 - 2020 MẤT NƯỚC.. Chi tiết như sau:
- 7 ý nói mất nước Từ: Mất Lâu Rồi, Mơ Làm Gì Nữa, Đai-Nam, trong nguyen, Dương Tây Nguyên, 3 Số 555, Nguyên Thạch
- 3 ý chê trách sự thờ ơ của dân Việt
Từ: AnBai, Thanh Pham, Nguyên Thạch.
- 3 ý về những vấn đề khác từ: hung, Dân Ba Miền, Sự thật
- 5 Ý nêu số lượng người xuống đường và phương pháp hành động: Từ Trường Tu Tiểu Hổ, Lam Mai-Quế, Dân Ba Miền, Quế Lâm, Đai-Nam.
- 2 Ý vô thưởng vô phạt: Từ Xuyên Tâm Liên, Tiếu lâm
- 2 Ý Like các còm khác: Lam Mai-Quế, Dân Việt Sài Gòn
- 1 Ý trích đoạn phê phán bài viết: Từ Ho Tap Chuong.
Ghi chú: Riêng ý của Sự thật
Sự thật không hấp dẫn chút nào!
Cho nên, bài này không có nhiều còm...
Thương thay cho người nằm xuống...
Tác giả xin ghi nhận đó là sự thật.
Kết luận cho "Thống kê", có 7/23 ý kiến cho rằng chúng ta (Việt Nam) MẤT NƯỚC là số ý kiến chiếm đa số trong các loại. Xin cảm ơn tất cả quí còm đã đóng góp ý kiến.
Người ta sẽ xót xa than vãn cho một số tiền nhỏ nhoi không đáng kể đã bị cướp mất, đánh con đến vỡ đầu khi con mình lén ăn hết miếng thịt ngon hoặc giả đôi nam nữ có thể luyến tiếc một vài mảnh tình vụn vặt nào đó đã vụt khỏi tầm tay hơn là xót xa đau đớn cho một Quê Hương đã mất. Nhìn vào lối suy nghĩ cùng cung cách sống của loài người hôm nay tôi buồn nản và thất vọng ê chề bởi mấy ai nhận biết rằng chúng ta đang ngụp lặn quanh vòng thấp kém trong bể vô thường.
Còn thước đo nào để đo mức độ thờ ơ của người Việt Nam về vận mệnh Tổ Quốc của mình?. Tôi xin tạm ngưng dòng tâm tư này với vành trắng của chiếc khăn tang trên đầu với nỗi đau MẤT NƯỚC. Trừ phi có những sự nhiệm mầu nào đó từ bàn tay của Thượng Đế.
14/12/2015
No comments:
Post a Comment