Saturday, March 21, 2015

Vấn đề không phải đi thăm hay không: Nhưng chính là, đi chỉ để thỏa mãn tự ái cá nhân hão, hay để phục vụ quyền lợi dân tộc?

Âu Dương Thệ (Danlambao) - Nguyễn Phú Trọng có cái may mắn của lịch sử để thực hiện sứ mạng này, qua đó cũng là cơ hội để ông có thế chuộc lại những lỗi lầm cực kỳ nguy hiểm do những người tiền nhiệm và chính ông gây ra cho dân tộc. Liệu ông có thể nhận ra cơ hội này hay không và có đủ bản lãnh vượt qua cái bóng đen của mình không? Nếu Nguyễn Phú Trọng quyết định đi thăm Hoa Kỳ chỉ vì tự ái hão, muốn chứng tỏ rằng “mình phải như thế nào thì người ta mới mời chứ! ”, như ông rất tự đắc sau khi được Giáo hoàng và một số thủ lãnh EU tiếp vào cuối tháng 1.2013 thì không nên thăm Hoa Kỳ. Vì giải tỏa tâm lý tự ti mặc cảm cho cá nhân mình chẳng giúp được gì trong việc giải quyết vấn nạn làm sao đất nước “Thoát Trung”!...

*

Tình hình đất nước: VN đang đứng ở đâu và như thế nào trong quan hệ với Trung Cộng?

Trả lời dư luận quốc tế kết án gay gắt việc Bắc Kinh cố tình mở rộng nhiều đảo trên biển Đông thành các căn cứ quân sự, bộ trưởng Ngoại giao Trung Cộng Vương Nghị đã khẳng định rất ngang ngược trong cuộc họp báo ngày 8.3 tại Bắc Kinh: Biển Đông là “nhà” và là “sân” của Trung Cộng. Nguyên văn lời đổi trắng thay đen, kẻ cướp đóng vai quan tòa của Vương Nghị:

“Chúng tôi không giống như một số quốc gia khác đã xây dựng trái phép trong nhà của người khác. Và chúng tôi không chấp nhận những lời chỉ trích từ người khác khi mà chúng tôi chỉ xây dựng các cơ sở trên sân riêng của chúng tôi.” [1]

Vương Nghị thừa biết nhiều đảo này nằm ở trên hai quần đảo Hoàng sa và Trường sa, Trung Cộng đã dùng vũ lực chiếm đóng của VN mới vài chục năm trước. Điều này có nghĩa, những người cầm đầu Bắc Kinh hành động theo lý lẽ của kẻ mạnh, chủ quyền phát ra từ nòng súng. Hôm trước chiếm đất, chiếm đảo của các nước láng giềng, hôm sau bảo đó là sân và nhà của Trung Cộng và họ có toàn quyền sử dụng. Nay họ còn ngang ngược xây các đảo chiếm của VN thành các căn cứ quân sự cho hải quân và không quân Trung Cộng đe đọa toàn bộ biển Đông của VN! 

Như vậy tuyên bố trên của bộ trưởng Ngoại giao Trung Cộng Vương Nghị đã báo động cho chúng ta là, Trung Cộng đang là kẻ thù nguy hiểm và trực tiếp của nước ta! 

Giữa tháng hai vừa qua các hãng thông tấn xã quốc tế trên toàn thế giới đã phổ biến sâu rộng những không ảnh rất rõ ràng từ các vệ tinh và các máy bay chụp trong vài năm gần đây trên nhiều đảo thuộc quần đảo Trường Sa của VN nhưng do Trung Cộng đã sử dụng vũ lực chiếm đóng. Khi đối chiếu các không ảnh đã chụp trong một số năm liên tiếp các giới quân sự quốc tế đã đi đến một nhận định chung là, chế độ Bắc Kinh đã thực hiện kế hoạch mở rộng và xây dựng thêm các căn cứ quân sự và các phi trường trên các đảo Gạc ma, Chữ thập, Châu Viên, Vành Khăn, Tư Nghĩa... Trong số này các đảo Gạc Ma, Vành Khăn, Châu Viên và Chữ thập Trung Cộng đã chiếm của VN.

Reuters và tập san quốc phòng Jane´s Defense cho biết, các công trình quân sự này rất qui mô và hiện đại như những pháo đài, “hàng không mẫu hạm không thể đánh chìm”, chúng được sử dụng như các căn cứ quân sự vừa để tấn công vừa để phòng ngự, đồng thời còn là các cơ sở hậu cần, tiếp nhiên liệu và lương thực cho các chiến hạm và tầu dân sự của Trung Cộng. Nhiều cơ quan chiến lược quốc tế đưa ra nhận xét: “Các công trình này lớn và tham vọng hơn chúng ta từng nghĩ. Về nhiều khía cạnh, khi kế hoạch này tiếp tục được phát triển thì sẽ đặc biệt khó khăn [cho các nước] trong việc đương đầu với Trung Cộng ở Biển Đông”. Reuters còn cho biết, “mục tiêu trước nhất vẫn là nhằm kiểm soát Biển Đông và kiềm chế các đối thủ, như Việt Nam, quốc gia đang nắm giữ nhiều đảo và bãi cạn ở Trường Sa” [2].

Những sự kiện này minh chứng, Tập Cận Bình và những người cầm đầu Bắc Kinh tuyệt nhiên không đếm xỉa gì tới những thỏa thuận với Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng là “không áp dụng hành động làm phức tạp hóa hoặc mở rộng thêm tranh chấp” biển Đông. Trong thực tế Bắc Kinh đã ngang ngược từng bước biến nhiều đảo chiếm đóng của VN thành các pháo đài và căn cứ quân sự trên biển Đông để trực tiếp uy hiếp an ninh VN, đồng thời bòn rút tài nguyên trên biển và dưới đáy ở biển Đông của VN và đe dọa đường hàng hải quốc tế quan trọng.

Trong khi đó VN ngày càng lệ thuộc Trung Cộng về kinh tế, thương mại. Trung Cộng đang là thị trường lớn nhất của VN, 20% tổng kim ngạch xuất nhập khẩu của VN là với Trung Cộng. Nhưng trong quan hệ thương mại với Trung Cộng VN phải chịu thua thiệt lớn. Mức nhập siêu của VN từ Trung Cộng lên tới 28 tỉ USD trong năm 2014, mức nhập siêu tiếp tục gia tăng mạnh từ năm này sang năm khác. Lệ thuộc kinh tế, thương mại vào Trung Cộng gia tăng nhanh từ khi Nguyễn Tấn Dũng trở thành Thủ tướng từ gần 10 năm qua và hầu như thao túng trong các quyết định kinh tế.

Hiện nay các nhà thầu Trung Cộng giành tới 77/106 dự án thầu EPC ở VN, hầu hết là các công trình lớn thuộc hạ tầng cơ sở như chế biến Bauxit, nhiệt điện, xi măng và hóa chất.[3] Các nhà thầu Trung Cộng sử dụng kĩ thuật thuộc loại tồi, dùng hàng vạn công nhân Trung Cộng, trong đó có rất nhiều người làm chui bất kể luật pháp VN. Các nhà thầu Trung Cộng làm việc rất chậm và thường kéo dài thêm dự án để đòi tăng vốn đầu tư! 

Như vậy rõ ràng Bắc Kinh đang ngày càng kiểm soát kinh tế, tài chính và thương mại của VN, nghĩa là Bắc Kinh đang kiểm soát dạ dầy của VN!

Nguyên do: Từ lâu Bắc Kinh đã còn nắm cả cái đầu của VN.

Mất đảo, mất biển, tài nguyên bị bọn rút và lệ thuộc kinh tế, đồng thời ngày nay còn đang đứng trước nguy cơ Bắc Kinh sử dụng các đảo đánh chiếm của VN thành các căn sứ quân sự đe dọa an ninh toàn bộ biển Đông của VN. Đây là hậu quả trực tiếp của chính sách cúi đầu chấp nhận sự đỡ đầu của Bắc Kinh để bảo tồn chế độ toàn trị ở VN từ Hội nghị bí mật Thành Đô đầu tháng 9.1990 thời Nguyễn Văn Linh-Đỗ Mười với sự tiếp tay của Lê Đức Anh. Chủ chương thần phục này được đẩy mạnh hơn dưới thời Lê Khả Phiêu-Trần Đức Lương với các thỏa thuận rất bất lợi cho VN, như Hiệp ước về biên giới trên đất liền năm 1999 và các Hiệp định phân định Vịnh Bắc bộ và khai thác nghề đánh cá năm 2000. Đặc biệt đặt niềm tin trọn vẹn là, “ĐCS Trung Cộng trụ được thì ĐCS VN cũng trụ được” nên trong chuyến đi Trung Cộng cuối tháng 2.1999 cả Tổng bí thư Lê Khả Phiêu và Phó thủ tướng Thường trực Nguyễn Tấn Dũng - sau khi kết thúc các cuộc hội đàm ở Bắc Kinh với việc Giang Trạch Dân mớm cho “16 chữ vàng” cho quan hệ hai bên - đã bay sang Thành đô ngày 27.2.1999 và thăm khách sạn Kim Ngưu (con trâu vàng), nơi trong hai ngày 3-4.9.1990 Nguyễn Văn linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng đã khấu đầu thề “khép lại quá khứ” trước Giang Trạch Dân và Lý Bằng. Báo Nhân dân đã tường thuật lời tâm sự của Lê Khả Phiêu coi việc về thăm Thành đô như tín đồ đi hành hương cung kính đến thăm một nơi linh thiêng:

“Ở khách sạn “Kim Ngưu“ (con trâu vàng) không khí càng cảm động khi Tổng bí thư Lê Khả Phiêu nhắc lại một mốc lịch sử giữa hai đảng và nhân dân hai nước: Tại đây, tháng 9.1990, các đồng chí lãnh đạo cấp cao hai đảng gặp nhau, chính thức lập lại quan hệ bình thường giữa hai đảng và hai nước láng giềng hữu nghị. Từ đó đến nay quan hệ đó không ngừng củng cố và hôm nay đồng chí Tổng bí thư và đoàn đại biểu cấp cao đảng và nhà nước ta lại ngồi ở ngay phòng họp lịch sử đó...” [4].

Đây là lần đầu tiên phía CSVN đã công khai xác nhận Hội nghị Thành Đô 9.1990. Khi đó phía Bắc Kinh vô tình hay cố ý chọn khách sạn “Con trâu vàng” làm nơi hội đàm với phái đoàn CSVN sang cầu hòa? Tục ngữ cả Việt lẫn Trung có câu“ngu như trâu”, chỉ biết ra sức kéo cày cho chủ! Lê Khả Phiêu và Nguyễn Tấn Dũng hớn hở về thăm Kim Ngưu nơi gần 10 năm trước Nguyễn Văn Linh và Đỗ Mười đã vui mừng được Giang Trạch Dân và Lý Bằng xoa đầu với điều kiện“khép lại quá khứ, hướng tới tương lai”. Nghĩa là từ nay Hà nội không được phép nhắc tới cuộc chiến tranh xâm lược tháng 2.1979 do Đặng Tiểu Bình phát động“dạy cho VN một bài học”. Từ đó Hà nội đã ngoan ngoãn làm theo các yêu sách của Bắc Kinh không được tổ chức lễ kỷ niệm cũng như thăm viếng các nghĩa trang nơi hàng chục ngàn bộ đội và thường dân đã bị quân xâm lược giết hại. Nói cách khác, từ Hội nghị bí mật Thành Đô, Bắc Kinh đã coi VN là con trâu vàng trong mục tiêu bành trướng về phía Nam. Lê Khả Phiêu và Nguyễn Tấn Dũng nghĩ như thế nào khi hớn hở và kính cẩn về thăm khách sạn Kim Ngưu và ca tụng sự thần phục Bắc Kinh? [5]

10 năm làm Tổng bí thư Nông Đức Mạnh tiếp tục vun xới quan hệ “16 chữ vàng”và thêm “bốn tốt” với phương Bắc, cụ thế là để Bắc Kinh khai thác Bauxit tại Tây nguyên. Đặc biệt những năm dưới thời Nguyễn Phú Trọng làm Tổng bí thư, mặc dầu những người cầm đầu CSVN càng nhân nhượng, càng tâng bốc thì từ Hồ Cẩm Đào tới Tập Cận Bình càng lấn tới. Những câu nói để đời của Nguyễn Phú Trọng đối với các nhà lãnh đạo Bắc Kinh là “Tình hình biển Đông không có gì mới” lúc ông còn làm Chủ tịch Quốc hội (2010). Khi Hồ Cẩm Đào cử đặc phái viên sang chúc mừng Nguyễn Phú Trọng làm Tổng bí thư, khiến ông Trọng rất hãnh diện hả dạ tự khoe: “Chưa bao giờ ngay sau Đại hội, một số đảng anh em như... Đảng Cộng sản Trung Cộng cử đặc phái viên của Tổng bí thư, Chủ tịch nước sang gặp Tổng bí thư ta để trực tiếp chúc mừng thành công của Đại hội”[6]

Liền sau khi giữ chức Tổng bí thư ông Trọng mong được sang Bắc Kinh bệ kiến. Khi ấy Tổng bí thư Hồ Cẩm Đào đã cử Ủy viên Bộ chính trị kiêm Phó Chủ tịch quân ủy Trung ương ĐCS Trung Cộng Thượng tướng Quách Bá Hùng, sang Hà nội gặp Phùng Quang Thanh và Nguyễn Phú Trọng vào giữa tháng 4.2011 và đặt các điều kiện cho chuyến đi Bắc Kinh sắp tới của Nguyễn Phú Trọng:

“Một là, tăng cường tiếp xúc chiến lược, nắm vững định hướng đúng đắn phát triển quan hệ Trung-Việt; hai là, coi trọng tuyên truyền hướng dẫn, tích cực tạo bầu không khí hữu nghị, đoàn kết, hợp tác Trung-Việt; ba là, làm phong phú nội dung giao lưu, nỗ lực nâng cao trình độ hợp tác thiết thực giữa quân đội hai nước.” [7]

Tuân theo các điều kiện này nên ông Trọng đã cử lần lượt mấy phái đoàn quân sự cao cấp sang dọn đường. Cuối tháng 8.2011 tại Bắc Kinh tướng Nguyễn Chí Vịnh đã phải uốn lưỡi: “Một thực tế hiển nhiên là Trung Cộng cam kết không lấy đất, lấy biển của Việt Nam” và còn long trọng hứa ngăn cấm nhân dân VN không được biểu tình chống Bắc Kinh xâm lấn: “Kiên quyết xử lý vấn đề tụ tập đông người ở Việt Nam với tinh thần không để sự việc tái diễn”[8] Giữa tháng 9.2011 tướng Ngô Xuân Lịch cũng thề tại Bắc Kinh “Việt Nam không có ý định quốc tế hóa các vấn đề tranh chấp trên Biển Đông. Vấn đề tranh chấp giữa hai nước thì do hai nước giải quyết.” và “Việt Nam luôn luôn cảnh giác với âm mưu phá hoại, chia rẽ tình cảm đoàn kết giữa Việt Nam và Trung Cộng của các thế lực thù địch.” [9]

Sau khi các điều kiện trên đây của Bắc Kinh đặt ra qua tướng Quách Bá Hùng được nhóm cầm đầu CSVN chấp nhận toàn bộ thì Hồ Cẩm Đào mới bật đèn xanh cho Nguyễn Phú Trọng thăm Trung Cộng vào giữa tháng 10.2011. Tại đây Nguyễn Phú Trọng đã phải cùng Hồ Cẩm Đào kí Hiệp định “Thỏa thuận những Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa nước CHXHCN Việt Nam và nước CHND Trung Hoa.” [10]

Đây là kết quả trong cuộc “hội đàm hẹp” giữa Hồ Cẩm Đào và Nguyễn Phú Trọng chỉ vài giờ sau khi tới Bắc Kinh. Trong đó họ Hồ đã dùng cách nói kẻ cả với ông Trọng, như thiên triều ra lệnh cho chư hầu: 

“Tổng Bí thư, Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào chỉ rõ, trước khi tranh chấp trên biển được giải quyết, không nên áp dụng hành động làm phức tạp hoá và mở rộng tranh chấp, xử lý những vấn đề xuất hiện bằng thái độ bình tĩnh và mang tính xây dựng, không để những vấn đề liên quan ảnh hưởng tới quan hệ hai Đảng và hai Nhà nước Trung Quốc-Việt Nam cũng như hoà bình và ổn định của Nam Hải…”[11]

Các yêu sách trên của Hồ Cẩm Đào được Nguyễn Phú Trọng chấp nhận toàn bộ và thể hiện rõ trong Thông báo chung ngày 15.10:

“Trước khi giải quyết dứt điểm tranh chấp trên biển, hai bên cùng giữ gìn hòa bình, ổn định trên Biển Đông, giữ thái độ bình tĩnh và kiềm chế, không áp dụng hành động làm phức tạp hóa hoặc mở rộng thêm tranh chấp, không để các thế lực thù địch phá hoại quan hệ hai Đảng, hai nước, xử lý các vấn đề nảy sinh với thái độ xây dựng, không để ảnh hưởng tới quan hệ hai Đảng, hai nước và hòa bình, ổn định ở Biển Đông.” [12]

Nhưng thỏa thuận chung “không áp dụng hành động làm phức tạp hóa hoặc mở rộng thêm tranh chấp” chỉ Hà nội phải đơn phương thi hành còn Bắc Kinh lại tích cực gây hấn và tự do lấn chiếm!

Từ tháng 5.2011 tới tháng 11.2012 Bắc Kinh đã ba lần cho các tầu hải giám và tầu đánh cá Trung Cộng xâm nhập hải phận VN, cắt dây cáp của các tầu thăm dò đầu khí của Tập đoàn Dầu khí VN. Nguyễn Phú Trọng trong tư cách Bí thư Quân ủy Trung ương, tức Tổng tư lệnh quân đội, đã hoàn toàn im lặng. Tiếp đó Bắc Kinh lại công khai gọi thầu quốc tế để khai thác dầu khí trong các khu vực hai quần đảo Hoàng sa và Trường sa. Họ còn thiết lập các cơ quan hành chánh của hai quần đảo này, xây phi trường quân sự và cho quân đồn trú tại đây. Đồng thời Bắc Kinh tiếp tục cho các tầu tuần giám của hải quân Trung Cộng săn đuổi các tầu đánh cá, giết hại nhiều ngư dân VN đánh cá trên hải phận VN. ([13])

Mặc dầu vậy, Nguyễn Phú Trọng vẫn gọi những người chủ trương xâm lược ở Bắc Kinh là “BẠN”: “BẠN [tức nhóm cầm đầu Bắc Kinh - ghi chú riêng của tác giả]thường nhấn mạnh, không để bị “Tây hóa, tha hóa, thoái hóa”.[14] Ông đã tuyên bố như vậy ngay tại Hội nghị Cán bộ toàn quốc ngày 27.2.2012 trước trên 1000 cán bộ cao cấp từ quân đội, công an, chính phủ và các cơ quan trung ương và địa phương.

Như vậy Nguyễn Phú Trọng đã coi những người cầm đầu Bắc Kinh đang chiếm đảo, lấn biển của VN là “BẠN” và còn công khai như thế trước toàn đảng, toàn quân và toàn dân cũng như dư luận quốc tế. Chính chủ trương cực kỳ sai lầm lẫn lộn coi thù thành bạn của người cầm đầu chế độ toàn trị đã làm tê liệt tinh thần cảnh giác và đề kháng của quân đội và nhân dân VN, đồng thời làm lạc hướng theo dõi và mất sự ủng hộ của quốc tế!

***

Từ khi Tập Cận Bình lên làm Tổng bí thư với chủ trương thực hiện “Giấc mơ vĩ đại của Trung Cộng” các hành động chèn ép và khiêu khích với VN càng gia tăng. Đầu tháng 5. 2014 vào giữa lúc Hội nghị Trung ương 9 họp ở Hà nội, họ đã cho hàng trăm tầu hải quân, hải giám hộ tống giàn khoan khủng HD-981 dựng ngay trong hải phận của VN. Trong suốt hai tháng rưỡi Tập Cận Bình đã từ chối các yêu cầu của Nguyễn Phú Trọng xin gặp để giải quyết. Mãi sau khi HD-981 rút lui Nguyễn Phú Trọng mới được cử 3 phái đoàn cao cấp lần lượt sang Bắc Kinh thương lượng là Lê Hồng Anh, Trần Đại Quang và Phùng Quang Thanh.

Điều khiến nhiều quan sát viên quốc tế coi là lạ lùng khi theo dõi thái độ của hai bên trong các chuyến thăm cao cấp này. Đúng lý ra, Bắc Kinh phải đứng ra xin lỗi Hà Nội trong vụ dựng giàn khoan khổng lồ ngay trong lãnh hải VN. Nhưng những người cầm đầu Bắc Kinh lại giữ thái độ hống hách vừa trách mắng vừa ra lệnh ba trưởng đoàn của CSVN. Trong khi đó các phái đoàn của CSVN lại đứng ra xin lỗi! Ngày 27.8 khi tiếp Thường trực Ban bí thư Lê Hồng Anh, Đặc phái viên của Nguyễn Phú Trọng, Tập Cận Bình đã nói như ra lệnh:

“Việc Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cử đồng chí làm Đặc phái viên sang Trung Quốc tiến hành cuộc gặp cấp cao hai Đảng, đã thể hiện nguyện vọng của Việt Nam mong muốn cải thiện và phát triển quan hệ hai nước. 

Chủ tịch Tập Cận Bình Tập Cận Bình nhấn mạnh, Lãnh đạo cấp cao hai Đảng Trung-Việt nên nắm bắt đại cục, duy trì và tăng cường giao lưu, kịp thời đi sâu trao đổi về các vấn đề quan trọng, kiên trì định hướng quan hệ hai nước từ tầm cao chiến lược và góc độ lâu dài, đặc biệt là đưa ra quyết đoán chính trị đúng đắn trong thời điểm then chốt.” [15]

Trong bản tin về chuyến đi của Lê Hồng Anh sang Bắc Kinh bộ Ngoại giao VN đã không kết án việc Bắc Kinh dựng giàn khoan HD 981, nhưng lại xin lỗi các cuộc biểu tình ở VN trong thời gian này:

“Phía Việt Nam lấy làm tiếc về vụ việc xảy ra đối với doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, trong đó có doanh nghiệp và công nhân Trung Cộng trong tháng 5 vừa qua, đồng thời lấy làm buồn về việc một số công nhân Trung Cộng bị thiệt mạng, bị thương trong vụ việc này.” [16]

Ngày 26.10 Ủy viên Bộ chính trị và bộ trưởng Công an Trung Cộng Mạnh Kiến Trụ cũng nói như ra lệnh cho Trần Đại Quang tại Bắc Kinh: “Bảo vệ tốt an toàn của cơ quan, doanh nghiệp và nhân viên nước đối tác tại nước mình”. [17]

Kết quả cuộc hội đàm tại Bắc Kinh của bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh cùng với 16 sĩ quan cao cấp từ 16-18.10 lại còn cực kỳ tệ hại hơn nữa. [18]Ngày 20.10 chính Phùng Quang Thanh đã thuật rõ lại cho báo chí bên lề phiên họp khai mạc kỳ họp thứ 8 Quốc hội khóa 13 về nội dung và không khí trong cuộc gặp bộ trưởng Quốc phòng Trung Cộng Thường Vạn Toàn ở Bắc Kinh. Cũng như Nguyễn Phú Trọng, ông Thanh đã gọi những người chủ trương chiếm đảo và xâm lấn biển Đông của VN là “Bạn”: “Bạn đón tiếp ta rất nhiệt tình, trọng thị, chu đáo và rất hữu nghị” [19]. Nguy hiểm nữa là, Phùng Quang Thanh đã nhìn nhận việc Trung Cộng chiếm đóng các đảo của VN là tình trạng Status quo - tình trạng đã rồi: 

“Chúng tôi có trao đổi là giờ phải giữ nguyên hiện trạng, trên biển Đông phải thực hiện cho đầy đủ DOC - tinh thần, quan điểm chung là không mở rộng tranh chấp, không cắm mới vào những nơi mà các bên chưa cắm.” [20]

Không chỉ xuống nước như vậy, Phùng Quang Thanh còn nhìn nhận và bảo vệ Bắc Kinh có quyền xây dựng các đảo chiếm của VN thành các pháo đài quân sự:

“Còn hiện nay trên biển, nói thật là các bên đều có xây dựng. Đài Loan cũng xây dựng, Philippines cũng tiến hành xây dựng đường băng, Malaysia có xây dựng. Việt Nam cũng có hoạt động xây dựng, đó là tôn tạo, nâng cấp, mở rộng và tạo điều kiện thuận lợi cho nhân dân, cho các lực lượng đóng quân trên đảo để đảm bảo an toàn trong mùa mưa bão, đảm bảo điều kiện sinh hoạt trên đảo. Tuy nhiên nguồn lực của ta còn có hạn nên việc xây dựng quy mô chưa lớn như Trung Cộng.” [21]

Với tuyên bố trên Phùng Quang Thanh đã cố tình từ nhầm lẫn tới sai lầm cực kỳ nguy hiểm: 1. Các đảo này cho tới gần đây vẫn thuộc lãnh thổ và thẩm quyền của VN, Trung Cộng đã dùng vũ lực đánh chiếm trái phép, trái luật quốc tế về hàng hải. 2. Nhưng nay Phùng Quang Thanh đã nhìn nhận như trên, coi như các đảo này từ nay vĩnh viễn thuộc Trung Cộng và mặc nhiên coi việc Trung Cộng xây dựng và biến các đảo này thành các căn cứ quân sự là quyền của Trung Cộng. 3. Tuyên bố công khai của Phùng Quang Thanh cho phép Bắc Kinh dùng làm bằng cớ trước dư luận VN, Trung Cộng và thế giới là, việc Trung Cộng chiếm đảo và mở rộng các đảo này là hoàn toàn hợp pháp! Ở dây Phùng Quang Thanh đã sai lầm rất nguy hiểm, cho kẻ đi cướp có quyền như chủ nhà! 

Vào cuối năm trong cuộc họp với bộ trưởng Công an Trần Đại Quang bàn về việc đối phó với sự gia tăng chống đối của nhân dân VN trước các hanh động xâm lấn của Bắc Kinh, Phùng Quang Thanh còn nhấn mạnh “cảnh báo xu thế “bài” Trung Cộng là một diễn biến nguy hiểm.” [22] Với lập trường và thái độ bênh vực cho những hành động trái phép của Bắc Kinh như trên Phùng Quang Thanh nên xin Bắc Kinh làm bộ trưởng Quốc phòng cho Trung Cộng!

***

Như vậy ít nhất là từ ¼ thế kỷ vừa qua, từ Hội nghị bí mật Thành đô, những người cầm đầu chế độ toàn trị VN đã gởi trọn “chiến lược xây dựng niềm tin” vào Bắc Kinh. Điều này Nguyễn Tấn Dũng đã nói trong diễn văn tại cuộc “Đối thoại Shangri-La 2013” ở Singapore cuối tháng 5.13. [23]

Cái đầu đã bị mua chuộc, dạ dày đã bị nắm, những người cầm đầu CSVN đã đẩy đất nước vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. 

Nói tóm lại, trong những năm qua để bành trướng trên biển Đông Tập Cận Bình đã thực hiện chiến lược hai mặt rất gian xảo là dương đông kích tây. Một mặt mở các vụ khiêu khích ngay trên lãnh hải VN, sau đó rút lui. Nên Nguyễn Phú Trọng mới vỗ ngực và hô hoán cho là đã giành thắng lợi trong cuộc tranh chấp chúng ta xử lý tốt vấn đề Biển Đông. Chúng ta vẫn giữ vững độc lập, chủ quyền của đất nước” [24]. Nhưng thực tình giữa khi ấy Bắc Kinh đã âm thầm biến các đảo đã chiếm được của VN dọc theo mấy ngàn cây số trở thành các căn cứ quân sự kiên cố đe dọa trực tiếp an ninh VN. Nay chính Phùng Quang Thanh cũng phải nhìn nhận thực trạng đã rồi này. Mới đây Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên tư lệnh Quân khu 4 và Đại tá Bùi Văn Bổng đã cánh báo rõ là, việc Bắc Kinh xây dựng các đảo chiếm được của VN thành các pháo đài còn cực kỳ nguy hiểm hơn cả giàn khoan HD 981 [25].

Chuyến đi Hoa Kỳ cần nhằm mục tiêu gì?: Hãy đối chiếu chủ trương và chính sách của Trung cộng và Hoa Kỳ trong vấn đề biển Đông.

Các sự kiện trên đã chứng minh, Bắc Kinh đang cố tình lấn chiếm biển đảo của VN và đang thực hiện ý đồ biến các đảo này trở thành các căn cứ quân sự đe dọa trực tiếp và thường xuyên an ninh VN; đồng thời còn đe dọa an ninh đường hàng hải quan trọng nhất trên thế giới. Như thế Bắc Kinh đã trở thành kẻ thù nguy hiểm và trực tiếp của VN và nhiều nước trong khu vực; đồng thời còn là mối họa cho Hoa Kỳ và EU là những quốc gia có quyền lợi lớn trong ngoại thương. Từ khi Tập Cận Bình làm Tổng bí thư ĐCS và Chủ tịch nước Trung Cộng mối nguy hiểm lại càng gia tăng. Với khẩu hiệu “Hiện nay, mọi người đều đang thảo luận giấc mơ Trung quốc, tôi cho rằng, thực hiện sự phục hưng vĩ đại của dân tộc Trung Hoa là giấc mơ vĩ đại nhất của dân tộc Trung Hoa kể từ cận đại đến nay.” [26] Để thực hiện mục tiêu này Tập Cận Bình đang vực dậy chủ nghĩa dân tộc quá khích ở Trung cộng đồng thời tìm cách phục hồi chủ nghĩa bành trướng đế quốc kiểu mới. Nguy cơ này đang gia tăng một cách khó lường qua chủ trương dùng chiêu bài chống tham nhũng “đả hổ, diệt ruồi” để thanh toán đối thủ chính trị trong đảng, tự đề cao thần tượng cá nhân cho Tập Cận Bình; trong khi ấy lại gia tăng đàn áp giới trí thức, văn nghệ sĩ và thanh niên Trung cộng, cấm các báo điện tử đối lập và mở phong trào bài xích các tư tưởng tự do dân chủ Tây phương. 

Song song với các chính sách nội trị độc tài, Tập Cận Bình còn nuôi tham vọng mở rộng ảnh hưởng của Trung cộng trên toàn thế giới. Đối với các nước trong khu vực, họ Tập dùng chính sách củ cà rốt và cây gậy, hứa chi viện hàng chục tỉ Mỹ kim để lập “Con đường tơ lụa trên biển” cho thời đại mới ở Á châu, cùng lúc tìm cách đe dọa và phân hóa các nước Asean, đem tiền để loại ảnh hưởng của Hà nội ở Kampuchia và Lào. Để thực hiện mục tiêu bành trướng đế quốc Tập Cận Bình tiếp tục gia tăng ngân sách quốc phòng để hiện đại hóa và tăng cường hải quân và không quân Trung Cộng. Trong kỳ họp mới đây quốc hội Trung Cộng đã quyết định gia tăng ít nhất 10% ngân sách quốc phòng, mặc dầu mức tăng trưởng kinh tế giảm xuống ở mức 7%. [27]

Các tham vọng độc tài và phiêu lưu của Tập Cận Bình nhằm củng cố quyền lực cá nhân, bằng cách gia tăng đàn áp nhân dân Trung Cộng, đồng thời tăng cường quốc phòng để đe dọa các nước trong khu vực có thể gây ra những cuộc khủng hoảng lớn không lường trước được ở ngay Trung Cộng và cho cả nhiều nước lân bang, ảnh hưởng trực tiếp tới an ninh Á châu và thế giới. Trong đó nguy cơ lớn nhất là cho VN. Vì là nước láng giềng và lại đang lệ thuộc Trung Cộng về nhiều mặt.

Trên những cơ sở này Tập Cận Bình đang mặc cả và thương lượng với Mỹ để chia vùng ảnh hưởng và quyền lợi trên thế giới. Trong các cuộc thảo luận ở cấp cao giữa Bắc Kinh và Washington, Bắc Kinh thường đánh đòn tâm lý “giữa hai nước lớn phải biết tôn trọng quyền lợi thiết yếu của mỗi bên”. Đây là ý đồ Bắc Kinh muốn chia vùng ảnh hưởng với Washington, ở đây cụ thể là chia vùng ảnh hưởng ở Thái bình dương, muốn thuyết phục Mỹ công nhận các đảo Trung Cộng đang chiếm đóng ở biển Đông là thuộc Trung Cộng và Mỹ không nên can thiệp vào những cuộc tranh chấp giữa Trung Cộng với các nước trong khu vực, hãy để Bắc Kinh tự do tung hoành! Trong chuyến thăm Hoa Kỳ vào cuối năm nay chắc chắn ý đồ này sẽ được Tập Cận Bình tiếp tục đưa lên bàn hội đàm với Tổng thống Obama.

Trong các xã hội văn minh thực sự, những người lãnh đạo quốc gia ý thức rằng, muốn cho nước mình vươn lên thì cùng lúc phải để các nước lân bang cũng tiến lên; sự thịnh vượng và an ninh của các nước chung quanh cũng là điều kiện tạo phú cường và ổn định của chính quốc gia mình. Đây là các tiêu chuẩn giá trị rút ra từ những cuộc chiến tàn khốc bắt nguồn từ chủ nghĩa dân tộc cực đoan ở Âu châu sau Thế chiến 2. Điều này chỉ diễn ra giữa các xã hội Dân chủ đa nguyên, vì họ biết trân trọng và gìn giữ những tiêu chuẩn giá trị chung.

Trong khi đó, vì theo đuổi chủ nghĩa bá quyền đế quốc kiểu mới nên Bắc Kinh đặt tiêu chuẩn giá trị chủ nghĩa dân tộc quá khích lên hàng đầu và coi các nước láng giềng nhỏ hơn là chư hầu, chỉ nhằm thôn tính và khai thác như con trâu vàng của Trung Cộng!

***
Hoa Kỳ nhận định như thế nào về ý đồ bành trướng của Bắc Kinh? Nhiều nhà hoạch định chiến lược của Hoa Kỳ nhận định, Trung Cộng đang trở thành cường quốc kinh tế và có võ khí nguyên tử, nhưng lại theo chế độ toàn trị, bên trong thì đàn áp nhân dân, bên ngoài lại theo đuổi chủ nghĩa dân tộc cực đoan, phiêu lưu bành trướng không chỉ các nước lân bang mà còn toàn Á châu, đe dọa an ninh và hòa bình thế giới như Liên xô trước đây.

Cho nên sau khi chấm dứt các cuộc chiến ở Irak và Afghanistan Tổng thống Obama đã đưa ra chủ thuyết đối ngoại và an ninh “quay trục về châu Á-Thái bình dương”. Mục tiêu của chiến lược an ninh đối ngoại của Mỹ là răn đe và ngăn chặn Bắc Kinh thực hiện chủ trương bành trướng và đe dọa bằng võ lực các nước trong khu vực và cả đường hàng hải quốc tế quan trọng nhất xuyên qua biển Đông. Có nghĩa là, Washington không nhìn nhận việc Bắc Kinh chiếm đóng các đảo tại biển Đông cũng như biển Hoa đông và chống lại việc Bắc Kinh đang biến các đảo chiếm đóng của các nước láng giềng thành các căn cứ quân sự cho hải quân và không quân Trung Cộng trực tiếp đe dọa đường hàng hải quốc tế quan trọng nhất này. 

Ở điểm cực kỳ quan trọng này quyền lợi Mỹ và VN đồng nhất với nhau. Trong chiến lược xoay trục quốc phòng an ninh sang châu Á-Thái bình dương VN là một trong những điểm xung yếu nhất. Nếu VN hợp tác chặt chẽ với Hoa Kỳ thì những mưu đồ bành trướng của Bắc Kinh có thể ngăn chặn hữu hiệu. Vì nếu một nước VN độc lập, mạnh cả về kinh tế, quân sự, được sự ủng hộ của nhân dân và liên minh với Hoa Kỳ cũng như với các nước trong khu vực thì Bắc Kinh không thể thực hiện ý đồ đen tối được.

Nhưng trong vai trò là một siêu cường về võ khí nguyên tử và có nhiều đồng minh tin cậy ở ngay trong khu vực như Nhật, Nam hàn, Phi luật tân, Singapore, Nam dương, Thái lan và Úc, nếu CSVN không hợp tác thì Hoa Kỳ vẫn có một số các chọn lựa khác để bảo vệ quyền lợi quốc gia của Mỹ và các nước đồng minh của Mỹ trong khu vực. Điểm cốt lõi của chủ thuyết xoay trục sang châu Á-Thái bình dương của Obama là, Hoa Kỳ không đứng ra làm thay các nước trong vùng, mà chỉ làm đồng minh chiến lược, ủng hộ tích cực và bảo vệ những nước có chính sách rõ ràng chống lại bành trướng của Bắc Kinh.

Ngược lại đối với VN, việc Trung Cộng chiếm đóng các đảo và nay còn biến các đảo của VN thành các pháo đài đe dọa trực tiếp an ninh và chủ quyển của VN đã dẫn tới tình hình cực kỳ nguy hiểm, Trung Cộng đã trở thành kẻ thù nguy hiểm và trực tiếp của VN như ngoại trưởng Trung Cộng Vương Nghị vừa gián tiếp xác nhận.Vì thế hiện nay VN chỉ có hai giải pháp chọn lựa:

- Hoặc là tiếp tục cúi đầu để thành chư hầu của Trung Cộng với tất cả những hậu quả tồi tệ nhất trong một tương lai không xa. Nếu CSVN chọn giải pháp này thì phải tính tới những trường hợp khó lường có thể xẩy ra, nếu phong trào chỉnh đảng, chống tham nhũng “đả hổ, diệt ruồi” của Tập Cận Bình đưa Trung Cộng rơi vào rối loạn. Khi đó trước nguy cơ có thể bị mất quyền Tập Cận Bình có thể mở chiến tranh với lân bang để kích thích tâm lý dân tộc quá khích. Như vậy hiểm họa rất lớn là VN mất độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ, tài nguyên bị bòn rút, đất nước bị chiếm, dân tộc bị đồng hóa!

- Hay là, sáng suốt chọn giải pháp lập thế liên minh với Mỹ và các nước khu vực cùng có quyền lợi an ninh và quốc phòng như VN. Nếu chọn giải pháp thứ hai này thì phải tranh thủ sự đồng tình của chính giới và nhân dân Mỹ, phải vận động để được sự ủng hộ của cả tổng thống và lưỡng viện Mỹ. Là một xã hội dân chủ đa nguyên, nên Thượng viện và Hạ viện Hoa Kỳ có những tiếng nói rất mạnh trong các quyết định đối ngoại của Tổng thống Mỹ. Điều này rất cụ thể như cuộc tranh chấp đang rất gay gắt giữ Tổng thống Obama và Lưỡng viện Mỹ trong các cuộc đàm phán hiện nay về cấm Iran chế tạo bom nguyên tử và việc tìm kiếm giải pháp hòa bình giữa Do thái và các nước Ả rập.

***

Giải pháp cúi đầu cầu hòa với Bắc Kinh suốt ¼ thế kỷ đã tỏ rõ hoàn toàn thất bại và còn đang đưa đất nước vào nguy cơ phải đối đầu với một cuộc chiến bất lợi. Vì thế mục tiêu cao nhất và thiết yếu nhất cho VN trong giai đoạn hiện nay là cần lậpliên minh chiến lược với Hoa Kỳ, một siêu cường quân sự và kinh tế, đồng thời là một xã hội dân chủ cao. Liên minh với Mỹ không phải là để mở cuộc chiến chống Trung Cộng, nhưng là để Bắc Kinh không dám mạo hiểm phiêu lưu gây chiến tranh, kể cả sử dụng võ khí nguyên tử đàn áp và khuynh đảo VN. Liên minh chiến lược với Mỹ sẽ làm Bắc Kinh không dám tung hoành trên biển Đông như chỗ không người. Liên minh chiến lược với Mỹ để khi cơ hội thuận tiện giành lại chủ quyền đang bị mất trên các đảo. Như vây đây là sách lược hữu hiệu để gìn giữ hòa bình cho VN và khu vực!

Trong kỷ nguyên võ khí nguyên tử đã có những thí dụ rất thành công của nhiều nước giữ vững hòa bình lâu dài, mặc dầu sống bên cạnh các nước thù địch mạnh hơn và có võ khí nguyên tử. Như Tây Đức sau Thế chiến thứ 2 đã liên minh chiến lược với Mỹ, nhờ cái dù nguyên tử của Hoa Kỳ che chở nên mặc dầu cựu cường quốc nguyên tử Liên xô hung tợn nhưng không dám đụng tới Tây Đức. Cuối cùng Tây Đức thống nhất với Đông Đức không tốn một viên đạn. Đức đang trở thành cường quốc kinh tế thứ ba, thứ tư trên thế giới và là một nước dân chủ mẫu mực. Trường hợp Nhật và Nam Hàn cũng tương tự. Cả hai nước này đều sống cạnh các nước láng giềng có võ khí nguyên tử là cựu Liên xô và Trung Cộng, nhưng nhờ liên minh chiến lược với Hoa Kỳ nên đã giữ được độc lập, hòa bình suốt trên nửa thế kỷ qua và trở thành những nước dân chủ và có nền kinh tế rất mạnh trên thế giới.

Những thí dụ chính trị cận đại này đã chứng minh sự lỗi thời của các quan niệm“nước xa lửa gần”“bán anh em xa mua láng giềng gần”. Đức, Nhật và Nam Hàn dù xa Mỹ cả chục ngàn cây số, nhưng trong thời đại của hỏa tiễn liên lục địa chỉ cần vài phút có thể bay tới các mục tiêu, nên nó là những võ khí hiệu quả nhất làm cho những chế độ độc tài không dám thực hiện những tính toán phiêu lưu. 

VN không còn ở trong thế kỷ 20. Sự tan rã của Liên xô, toàn cầu hóa kinh tế-tài chánh và cách mạng của thông tin điện tử đã làm thay đổi tận gốc tương quan lực lượng quốc tế. Vì thế chiến lược an ninh đối ngoại của VN cũng phải thay đổi kịp thời mới bảo đảm được các quyền lợi sinh tử của dân tộc. Thời kỳ Trung Cộng là thiên triều, VN là chư hầu đã qua rồi. Nay Trung Cộng là láng giềng của VN nhưng đang trở thành kẻ thù nguy hiểm và trực tiếp của VN. Trong khi ấy Mỹ cũng là láng giềng của VN, hiểu theo bối cảnh khoa học kỹ thuật và quan hệ thế giới của Thế kỷ 21. Quan trọng khác nữa là Hoa Kỳ và VN lại đang có chung quyền lợi trên biển Đông. 

Đi Hoa Kỳ để làm gì? Đi như thế nào?

Mối đe dọa của Bắc Kinh như sợi chỉ treo ngàn cân. Thoát khỏi nguy cơ lệ thuộc Trung Cộng, nói gọn "Thoát Trung" - cả về ý thức hệ, chính trị, kinh tế và an ninh- là con đường sinh tồn của VN. ĐCSVN đang phải chịu hai trách nhiệm: Đã độc quyền cai trị đất nước và đã để đất nước rơi vào sự phong tỏa của Bắc Kinh. Vì thế, nếu có ý thức trách nhiệm cao và nghiêm túc thì những người cầm đầu chế độ toàn trị phải biết lắng nghe tiếng gọi của nhân dân - đi tiên phong là trí thức, chuyên viên, thanh niên và cả những đảng viên tiến bộ - thực hiện sớm và triệt để khát vọng chính đáng “Thoát Trung” của thời đại. 

Nguyễn Phú Trọng có cái may mắn của lịch sử để thực hiện sứ mạng này, qua đó cũng là cơ hội để ông có thế chuộc lại những lỗi lầm cực kỳ nguy hiểm do những người tiền nhiệm và chính ông gây ra cho dân tộc. Liệu ông có thể nhận ra cơ hội này hay không và có đủ bản lãnh vượt qua cái bóng đen của mình không? Nếu Nguyễn Phú Trọng quyết định đi thăm Hoa Kỳ chỉ vì tự ái hão, muốn chứng tỏ rằng “mình phải như thế nào thì người ta mới mời chứ! ”, như ông rất tự đắc sau khi được Giáo hoàng và một số thủ lãnh EU tiếp vào cuối tháng 1.2013 thì không nên thăm Hoa Kỳ. Vì giải tỏa tâm lý tự ti mặc cảm cho cá nhân mình chẳng giúp được gì trong việc giải quyết vấn nạn làm sao đất nước “Thoát Trung”!

Còn nếu đặt mục tiêu thăm Mỹ vì quyền lợi tối thượng của dân tộc là Thoát Trung và gia nhập TPP (Hiệp ước Đối tác xuyên Thái bình dương) thì ông Trọng phải chuẩn bị thật tốt và phải có những hành động cụ thể rõ ràng để nhân dân VN hưởng ứng, chính giới Mỹ kính trọng và thế giới ủng hộ. Trong trường hợp này ông Trọng phải thực hiện song song hai việc cực kỳ quan trọng là: 1. Củng cố nội lực bằng chính sách hòa giải và đoàn kết dân tộc thực sự. 2. Lập liên minh chiến lược với Hoa Kỳ để ngăn chặn hữu hiệu chủ nghĩa đế quốc mới của Bắc Kinh. 

Nhưng để tiến tới lập liên minh chiến lược với Mỹ thì ông Trọng không thể chỉ đàm phán với Tổng thống Obama mà còn phải gặp lãnh đạo lưỡng viện Mỹ thuyết phục sự ủng hộ của họ. Như trên đã trình bày, theo Hiến pháp Hoa Kỳ, một hiệp định như vậy phải có sự đồng ý của đa số lưỡng viện. Nhưng khó có thể mường tượng là, Quốc hội Mỹ sẽ đồng ý nếu các chính sách đàn áp dân chủ và chà đạp nhân quyền vẫn tồn tại ở VN. Cũng không thể coi thường tiếng nói và ảnh hưởng của hai triệu người Mỹ gốc Việt trong chính giới Hoa Kỳ ở liên bang cũng như ở các tiểu bang.

Hiện nay Trần Đại Quang đang thăm Mỹ để dọn đường cho chuyến đi của Nguyễn Phú Trọng. Dư luận quốc tế, đặc biệt Mỹ, rất quan ngại những chính sách đàn áp người dân chủ và chà đạp nhân quyền qua bộ máy công an mật vụ ở VN. Cho nên chính giới Mỹ, cả hành pháp lẫn lập pháp và báo chí không thể nào thỏa mãn nếu Trần Đại Quang chỉ hứa cuội mà lại không hành động cụ thể chứng minh là những biện pháp phản dân chủ phải được chấm dứt. [28]

Chắc chắn nhân dân VN, đi tiên phong là trí thức, chuyên viên, thanh niên và cả những đảng viên tiến bộ, sẽ tích cực chủ động mở những cuộc vận động lớn trước, trong và sau chuyến đi Hoa Kỳ của Nguyễn Phú Trọng để nói rõ nguyện vọng Thoát Trung, gia nhập TPP cũng như đòi tự do dân chủ. Đây chính sẽ là thước đo để chính giới Mỹ thấy rõ chế độ toàn trị hiện nay có tôn trọng các quyền tự do dân chủ căn bản và có được nhân dân VN ủng hộ hay không.

Nếu Nguyễn Phú Trọng đi thăm Bắc Kinh trước rồi mới sang Washington, vì nghĩ rằng có thể dọa già dọa non được Tập Cận Bình thì là một tính toán cực kỳ sai lầm và không tưởng. Tập Cận Bình vẫn chỉ tìm cách xoa đầu ông Trọng như đã làm từ trước tới nay và tiếp tục bắt VN làm con trâu vàng của Trung Cộng! Trong khi đó cả chính phủ và quốc hội Mỹ sẽ không tin là Nguyễn Phú Trọng dám dứt khoát với Bắc Kinh, nên Mỹ sẽ không ủng hộ VN được. 

Vì thế chuyến thăm Hoa Kỳ của Nguyễn Phú Trọng cần diễn ra trước chuyến thăm Mỹ của Tập Cận Bình vào cuối năm nay. Vì như đã trình bày, Tập Cận Bình muốn dịp này thảo luận tay đôi trên thế giữa hai cường quốc, theo cách chia đôi Thái bình dương với trọng tâm là kiểm soát biển Đông, như họ đã từng tỏ ý. Trong khi ấy cho tới nay Washington không rõ ý định thực sự của Hà Nội: Muốn bảo vệ biển đảo thực sự hay tiếp tục nhượng cho Trung Cộng? Tới mức độ nào? Obama không thể làm thay cho Hà nội! Vì thế Tổng thống Obama muốn biết rõ chủ đích thực sự của Hà Nội trước khi ông ta đàm phán với Tập Cận Bình.

Thời gian đi thích hợp nhất cho chuyến thăm Hoa Kỳ của Nguyễn Phú Trọng là thời điểm giữa hai dịp kỷ niệm 40 năm chấm dứt chiến tranh VN (30.4.75) và 20 năm lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước (7.1995). Nếu chuyến đi này tốt đẹp sẽ là cơ hội để Tổng thống Obama thăm VN vào dịp cuối năm 2015. 

Đây là cơ hội rất tốt để hai cựu thù chứng tỏ với nhân dân hai nước và thế giới biết, cả hai bên thực sự muốn sang trang lịch sử mới, từ thù thành bạn tin cậy. Nhưng muốn vậy cần phải tạo không khí chính trị lành mạnh và tâm lý thích hợp cho chuyến đi Mỹ. Trong tư cách Tổng bí thư, người đứng đầu chế độ, nên ông Trọng có thể thực hiện một số công việc cụ thể trong tầm tay:

Thay vì tổ chức các cuộc diễn binh của "bên thắng cuộc" - sẽ chỉ khơi lại hận thù, chia rẽ và đau buồn trong lòng dân tộc - hãy để nhân dân trên toàn quốc tổ chức một tuần lễ các cuộc viếng thăm các nghĩa trang của quân nhân và thường dân giữa hai miền đã hi sinh, ủy lạo các thương binh và cô nhi của hai bên; để các chùa và nhà thờ được tổ chức lễ cầu siêu cho các vong nhân và lễ sám hối cho những sai lầm trong quá khứ. Trong dịp này cũng nên để nhân dân và đồng đội thăm viếng các nghĩa trang chôn cất binh sĩ và thường dân trong cuộc chiến chống Trung Cộng ở Hoàng sa (1974), xâm lăng biên giới (1979) và Gạc ma 1988.

Trả tự do cho tất cả các tù chính trị và tôn giáo. Chấm dứt các hành động rình rập theo dõi những người khác chính kiến. Hãy để nhân dân các giới được tự do hội họp và biểu tình ôn hòa để đòi các quyền chính đáng, cũng như chống lại các hành động lấn chiếm của Bắc Kinh.

Đây là những việc làm thực sự đầy ý nghĩa, hợp lòng dân, hợp đạo nghĩa không chỉ với những người còn sống mà cả với mấy triệu đồng bào đã chết. Đây cũng là thái độ và cử chỉ hợp thời, cuộc nội chiến tàn khốc đã chấm dứt từ 40 năm! Tại sao ta khép lại quá khứ với kẻ thù Bắc Kinh mà lại vẫn khơi dậy hận thù giữa các tầng lớp dân tộc? 

Thực hiện các việc làm chính đáng và khẩn thiết này, ông Trọng sẽ chứng minh không chỉ cho nhân dân VN mà cả nhân dân Mỹ và dư luận thế giới biết, từ nay ĐCSVN dưới quyền ông quyết rũ bỏ những sai lầm để bắt đầu một trang sử mới cho VN và với cựu thù Mỹ cũng như thế giới tiến bộ! Nếu có những bước đi và hành động như vậy thì sẽ được nhân dân ủng hộ, kiều bào ủng hộ và chính giới -dư luận Mỹ hưởng ứng và kính trọng. Khi đó mọi thủ tục nghi lễ sẽ không còn là trở ngại. Tổng thống Obama sẽ trải thảm đỏ đón một chính khách biết thắng chính mình!

***

Nguyễn Phú Trọng cần hiểu đúng, trong tư cách cá nhân ông không phải là nhân vật quan trọng. Nhưng vị trí địa lý chính trị của VN mới quan trọng trong chủ thuyết an ninh đối ngoại “Xoay trục sang châu Á-Thái bình dương” của Tổng thống Hoa Kỳ Obama. Xét về dân số, tài nguyên và năng khiếu thì VN là một nước lớn trung bình trên thế giới. Nhưng hiện nay VN đang yếu kém, tụt hậu về kinh tế, đội sổ trong khoa học, kĩ thuật và giáo dục cũng như nhân quyền, đồng thời lệ thuộc Bắc Kinh chỉ vì chế độ chính trị quá tồi, chính quyền độc tài và tầng lớp lãnh đạo đầy tự ti mặc cảm của một nước nhược tiểu.

Ông Trọng muốn đi thăm Hoa Kỳ với tư cách một Tổng bí thư ĐCS chỉ để cứu đảng, hay đi trong tầm nhìn và tư thế của một chính khách quốc gia để cứu nước?

Giữa thập niên 40 của Thế kỷ trước, người sáng lập chế độ toàn trị đưa ra khẩu hiệu “Dĩ bất biến ứng vạn biến” làm tiêu chí hành động; theo đó trong mọi tình huống phải có những phương sách để giữ ĐCS tồn tại và độc quyền, tức là đặt đảng lên đầu nhân dân và quyền lợi của đảng cao hơn quyền lợi của đất nước! Từ đó đã bao nhiêu lần thủ tiêu các người khác chính kiến, đàn áp các tổ chức đối lập, thậm chí giết hại cả những đồng chí, coi dân như cỏ dại! Trong khi đó sẵn sàng làm tay sai cho các thế lực ngoại bang, hết Liên xô đến Trung Cộng! Kết quả hiện nay sau gần 70 năm thực hiện tiêu chí trên cho đảng và đất nước như thế nào thì ai cũng biết. Nhân dân vẫn không được hưởng tự do, đất nước tụt hậu, độc lập và chủ quyền đang bị Bắc Kinh đe dọa trực tiếp nghiêm trọng. Trong khi ấy ngay cả đảng cũng đang biến thành tổ chức của những nhóm lợi ích vị kỷ, cán bộ trở thành những bọn trộm cắp, tham nhũng!

Như vậy thứ tự giá trị của tiêu chí trên đã đặt hoàn toàn sai lầm. Đặt tiêu chuẩn giá trị Đảng trước, Nước sau không phải khôn lớn mà chỉ là khôn nỏi, không phải là đại trí mà chỉ là đại ngu!

Hãy tỏ ra là một chính khách có tầm vóc quốc gia và thời đại, biết khôn lớn của người đại trí, đặt quyền lợi của dân tộc làm tối thượng và bất biến, coi ĐCS chỉ là một phương tiện trong thế “vạn biến”, nếu đảng trở thành vật cản bước đi lên của dân tộc thì sẵn sàng để dân tộc lên trên, hi sinh đảng. Đó là cái khôn lớn của người đại trí! Do đó phải đặt lại thứ tự ưu tiên: đặt dân, đặt nước lên trên đảng!

Đối với nhiều người cầm đầu chế độ toàn trị hiện nay việc xoay trục từ Bắc Kinh sang Washington không dễ dàng. Tâm trạng của họ như người đang đứng trước ngọn núi cao hiểm trở hay khúc sông sâu nước cuốn. Tuy khó, nhưng “Không có điều gì là không thể”, như lời của Đại sứ Mỹ Ted Osius nói trước sinh viên tại Đại học Quốc gia Hà nội ngày 6.3.15 báo tin chuyến thăm Hoa Kỳ của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. [29]

Ông Trọng đi Mỹ để làm gì? Đi chỉ để thỏa mãn tự ái cá nhân hão trước khi chấm dứt nhiệm kỳ Tổng bí thư thì uổng công vô ích! Nhưng nếu đi vì quyền lợi đất nước phải Thoát Trung thì sẽ được nhân dân VN ủng hộ và chính giới Mỹ kính trọng. Khi đó Nguyễn Phú Trọng sẽ để lại vết son trong lịch sử. Nhưng cái khó khăn lớn nhất là, ông Trọng có đủ đảm lược để tự thoát khỏi cái bóng đen quá dài của chính mình hay không? 

Để dứt khoát cắt bỏ con đường mòn “Nguyễn Như Vân”, quyết vượt qua được những trở ngại tâm lý, những lo âu và ngại ngùng trước một quyết định mang tầm vóc lịch sử là Thoát Trung, có lẽ Nguyễn Phú Trọng và những người cầm đầu chế độ toàn trị mỗi tối trước khi đi ngủ hãy đọc ba lần lời khuyên sáng suốt của nhà văn tên tuổi Nguyễn Bá Học:

“Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông!”

21.3.2015




____________________________________

Ghi chú:

[1]. RFI 9.3.15 
[2]. BBC,20.2; RFI 21.2.15 
[3]. Người lao động 14.2.15 
[4]. Nhân dân 1.3.99 
[5]. Sách của cùng tác giả sẽ xuất bản 
[6]. Cùng tác giả, "Tháng 6. 2011 là cái mốc lịch sử: Đảng đang chống lại nhân dân!" http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2011/adt306.htm 
[7]. Đài Bắc Kinh 13.4.2011 
[8]. Thông tấn xã VN 30.8.2011 
[9]. Quân đội nhân dân 16.9.2011; Thông tấn xã VN 17.9.2011 
[10].Về chuyến đi Bắc Kinh của ông Trọng xem bài của cùng tác giả "Những hệ lụy nguy hiểm cho VN sau chuyến đi Trung Cộng của Nguyễn Phú Trọng!"
[11]. Đài Bắc Kinh 11.10.2011 
[12]. Thông báo chung 15.10.2011 
[13]. Cùng tác giả, Hai năm làm Tổng bí thư, Nguyễn Phú Trọng đang đưa chế độ và đất nước đi về đâu?http://www.dcvapt.net/thoisu/baithoisu2013/2namTBT.htm 
[14]. Nguyễn Phú Trọng diễn văn tại Hội nghị Cán bộ toàn quốc ngày 27.2.12 
[15]. Đài Bắc Kinh 28.8.14 
[16]. Cộng sản 25.8.14 
[17]. Đài Bắc Kinh 26.10.14 
[18]. BBC 20.10.14 
[19]. Thanh niên 20.10.14 
[20]. Như trên 
[21]. Như trên 
[22]. Vietnamnet 31.12.14 
[24]. Chính phủ 18.2.15 
[25]. Infonet phỏng vấn tướng Nguyễn Quốc Thước 3.3.; Đại tá Bùi Văn Bồng 'Âm mưu mới nhất của Trung Cộng trên Biển Đông', BBC 14.3.15 
[26]. Đài Bắc Kinh 30.11.12 
[27]. Heute 15.3.15; K. Strittmatter, Süddeutsche Zeitung 4.3.15; D. Shambaugh, New York Times 15.3, Wall Street Journal 6.3.15 
[29]. Ted Osius, Hai mươi năm quan hệ ngoại giao với Việt Nam và con đường phía trước, tại ĐHQG Hà nội 6.3.15, Blog Tòa đại sứ Mỹ ở VN,http://vietnamese.vietnam.usembassy.gov/ambspeech-060315.html 

Mục Thời sự Tạp chí Dân chủ & Phát triển điện tử: 
Địa chỉ: dcvapt@gmail.com
Hiệp Hội Dân Chủ và Phát Triển Việt Nam 

No comments:

Post a Comment