Thưa quý vị: Vừa qua quý vị thật hả hê, khi nghe những người có chức, có quyền trong đảng CS tuyên bố: vô thừa nhận chúng tôi!? Thật tội nghiệp quý vị lầm, lầm từ điều này tới điều khác, lầm từ việc nhỏ tới việc lớn, lầm mãi mãi, lầm tới khi giã từ cuộc đời này, may ra mới hết lầm.
Một đằng họ nói với công luận như thế, đằng khác chúng tôi vẫn được lệnh: “Chúng mày cứ tiếp tục lăn xã vào, ăn vạ, hò hét phá thối chúng nó, đảm bảo tiêu chuẩn chúng mày không thay đổi.”
Ai cũng thấy nhà thờ, chùa chuyền đầy dẫy, mà đất nước này đâu có tự do tôn giáo, hà hà! Nhưng những người giám sát ngoại quốc làm sao biết?! Chùa, nhà thờ xây dựng đồ sộ, “hoành tráng” mọc lên như nấm che cho mờ mắt, đặc biệt những người có nhu cầu tu (không cần hành), những người theo đạo họ cũng cần cái diện tôn giáo, chứ họ đâu có cần cái chất đạo đức làm gì. Đảng ta tuy không có tâm, nhưng có thừa tài để đeo kính râm cho tất cả.
Nương theo mấy lời tuyên bố vô thừa nhận Dư Luận Viên chúng tôi, nhiều người mừng cỡn, thấy mà thương!
Quý vị yêu nước thật à? Sao nước 90 triệu dân, hai đầu nam bắc lèo tèo chỉ mấy chục tưởng niệm? Yêu nước, sao còn sợ đảng CS? Mấy người tưởng niệm sao cứ thầm thò, thậm thụt, cứ như bọn trộm chó thế? Xin lỗi bọn trộm chó nhiều khi còn hiên ngang hơn mấy người, chúng nó còn dám kháng cự lại, lúc bị vây đuổi, mấy người tưởng niệm cứ im re, mặc tình chúng tôi hò hét phá đám, không một ai dám nhúc nhích.
Hồi còn bé bà nội của chúng tôi kể rằng: Sau khi nước Nam bị Tây chiếm, cụ Phan Bội Châu bôn ba qua Nhật, tìm đường cứu quốc, một hôm cụ cùng người bạn Nhật xuống phố, gặp đám con nít rước cờ, để thử lòng bọn trẻ, cụ Phan giựt một lá cờ của chúng, chúng xúm lại toan đánh cụ. Người bạn Nhựt can ra và nói: Đây là cụ Phan, người Việt Nam, cụ chỉ thử lòng các em thôi, thấy các em trân quý lá cờ, biết các em yêu nước, cụ khen mấy em lắm. Sau đó các em lễ phép chào cụ.
Mấy người tưởng niệm, suy nghĩ thế nào về mấy đứa con nít Nhật trên đây? Giá như hôm ấy chúng tôi giựt vòng hoa, giựt hương đèn vứt đi, thì mấy người dám làm gì? Mấy người chỉ dám khóc mà thôi?
Tại sao mấy người viết báo thóa mạ chúng tôi? Mấy người tin vào mồm mép của đảng à? Thế dưới tượng Đức Thánh Trần, đường Bạch Đằng Sài Gòn, khi mấy người tưởng niệm quay lưng đi. Ai dẹp vòng hoa? Ai giựt hương còn nghi ngút khói? Công An sắc phục thi hành đấy, thi hành lệnh của ai? Đứa con nít chưa mặc quần cũng biết. Mấy người còn chửi DLV chúng tôi nữa không?
Vòng hoa, nhang đèn Công An giựt xuống đem đi đâu? Vứt vào sọt rác! Người Tàu qua nước Việt làm lễ tưởng niệm “liệt sĩ” của họ, tại sao lại ghen tị? Mấy người đừng giả nai, nước này thuộc về Tàu từ lâu rồi. Vị cha già của dân tộc ta là con dân nước Tàu, suy ra 90 triệu dân này con của ai? Vậy thì họ ngang nhiên làm lễ, có gì phải ngạc nhiên? Điều đáng ngạc nhiên là sáng thức dậy, bỗng chốc mình biến thành con cái, cháu chắc của người Tàu!
Chúng tôi học lịch sử, đâu thấy ai yêu nước, ngoài các bác: Hồ, Duẫn, Chinh Đồng, Giáp…gần đây có mấy bác: Triết, Mạnh, Trọng, Sang, Hùng, Dũng, Thanh, Vịnh…
Bác Sang bảo: “Để mất một ly, một lai đất là có tội với tổ tiên” bác Dũng:”Không đánh đổi chủ quyền lấy hữu nghị viển vông”
bác Thanh: “Cứ giữ nguyên hiện trạng” Tàu lấy tới đâu, ta giữ tới đấy, bác Vịnh: “Cương quyết đấu tranh bằng biện pháp hòa bình.” Tàu lấy nước mình cũng bằng “biện pháp hòa bình,” bác Triết dạy rằng: “Cuba thức, Việt Nam ngủ.” Thức để thấy Tàu nó tà tà chiếm nước ta, vậy thì thức hay ngủ cũng thế thôi!
Trên đây chúng tôi nói chuyện với những người tưởng niệm, chống Trung Quốc.
Dân oan: Xưa nay hễ nưóc mất nhà tan, còn đòi quyền sở hữu nhà đất, và nghĩa địa, thật buồn cười, đảng hào phóng cho mấy người giữ lại “cái bộ đùm” phước lắm rồi, ở đó mà đòi những quyền “viễn vông”
Đấu tranh tự do – dân chủ – nhân quyền: Công bằng mà nói, hầu hết chế độ độc tài, từ cổ chí kim, từ đông sang tây, đều không chấp nhận tự do – dân chủ – nhân quyền, không riêng gì đảng CSVN.
Chúng tôi DLV, lớp người sinh sau, đẻ muộn, cử nhân tiến sĩ còn thất nghiệp tới 72.000 người, chúng tôi không bằng cấp lấy gì sống? Những người may mắn được Tàu cất nhắc lên TBT, chủ tịch nước, thủ tướng, bộ trưởng, tỉnh ủy…vv… thời buổi nay muốn có công ăn việc làm phải “chạy” hàng trăm triệu, chúng tôi kiếm đâu ra? Dư Luận Viên không phải nghề nghiệp hay sao? Đã là nghề, nghề nào cũng quý cả, chúng tôi kiếm tí thành tích, mai kia được phố Tàu tin tưởng, tuyển chọn làm Ô Sin, lương bỗng cũng khá hơn, chỗ đứng ổn định hơn.
Thỉnh thoảng chúng tôi cũng nghĩ đến “yêu nước.” Nhưng thực chất yêu nước vừa trừu tượng, vừa phí phạm, vì muốn yêu nước phải bước qua xác chết đảng CSVN, nghĩ tới đây chúng tôi toát mồ hôi hột, nổi da gà, lạnh buốt từ sống lưng xuống tới gót chân! Hãi qúa, bản thân bị tù tội, cả nhà bị đuổi việc, bạn bè mang họa lây, mình trở thành kẻ oán thù của gia đình và người thân.
Nước mất từ lâu, từ khi “bác” đặt chân lên địa đầu tổ quốc. khỏi phải chờ tới năm 1920, 30, mất từ đầu tới cuối, cứ gì Tây Nguyên, Vũng Án, Bà Nà, Non Nước Đà Nẵng…nguyên bộ sậu lãnh đạo chóp bu nước Việt Nam, đệ tử thân tín của bác Mao. Từ lâu dân ta, đảng ta “thờ Mao Chủ Tịch, thờ thờ Sít-ta-lin bất diệt …” trên cơ sở này, không còn gì phải phân vân.
Thôi đành nhắm mắt xuôi chân, làm DLV có ăn, sướng nhất đời, ai nói chi kệ…mẹ nó!
Ông Bút
© Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment