Wednesday, November 15, 2017

Tà phủ cộng sản đổi một mạng người bằng 100 đến 200kg gạo tẻ

CTV Danlambao - Thiên đường xã nghĩa cộng sản có cả một rừng luật, nhưng những kẻ cầm quyền chỉ thích xài luật rừng. Câu nói ấy đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng vì những kẻ cướp quyền lực trong “tà phủ” (khác với chính phủ) tỏ ra thích thú với việc ban hành nghị định, nghị quyết, luật lệ mới. Tuy mới nhưng những nghị quyết, nghị định hay luật này chỉ đem lại lợi ích cho bạo quyền, thậm chí những cái mới đó còn trở nên lố bịch, tồi tệ và chẳng ăn nhập gì với luật pháp.

Nghị định 120/2017 vừa được “tà phủ” cộng sản ban hành liên quan đến chi phí tạm giam, tạm giữ, ăn mặc, chăm sóc, mai táng v.v... đối với nghi phạm là một điển hình cho thấy sự rừng rú của hệ thống cai trị độc tài cộng sản. Nội dung của nghị định 120/2017 có hiệu lực từ ngày 1/1/2018 qui định toàn bộ chi phí liên quan đến việc tạm giam, tạm giữ đều quy ra gạo. Đặc biệt đối với nạn nhân xấu số chẳng may bị chết trong quá trình tạm giam, tạm giữ được qui định về chế độ chi phí mai tang như sau:

"Khi người bị tạm giữ, người bị tạm giam chết, kinh phí bảo đảm việc khâm liệm gồm: Tiền mua 1 quan tài bằng gỗ thường, 1 bộ quần áo dài và 1 bộ quần áo lót mới, 4m2 vải liệm, hương, nến, cồn làm vệ sinh và khoản tiền chi phí khác tương đương 100kg gạo tẻ loại trung bình" (khoản 1 điều 10).

"Trường hợp người bị tạm giữ, người bị tạm giam chết mà thân nhân nhận thi hài về an táng thì được hỗ trợ kinh phí vận chuyển thi hài và chi phí an táng trị giá tương đương 200kg gạo tẻ loại trung bình" (khoản 3 điều 10).

Giá trị một sinh mạng chỉ được đổi bằng 100kg đến 200kg gạo tẻ loại trung bình. Phải chăng cộng sản muốn chứng tỏ Việt Nam là một đất nước nông nghiệp với sản lượng gạo xuất khẩu đứng nhất nhì thế giới nhưng hiện tại vẫn tồn dư quá nhiều. Hay cộng sản muốn nói rằng ngân sách nhà nước đã cạn kiệt do quốc nạn tham nhũng của bè lũ cầm quyền đã ngốn sạch những đồng thuế của nhân dân đóng góp. Vì thế không thể lấy tiền để lo chi phí cho việc tạm giam, tạm giữ... mai táng những người chẳng may vướng vòng lao lý mà “tự tử” trong đồn côn an hay nhà tù cộng sản.

Bản chất rừng rú của cộng sản khi ban hành nghị định quái thai này đã đạt đến độ vượt... rừng. Mỗi năm có hàng trăm vụ bắt bớ tùy tiện, tạm giam, tạm giữ. Từ đó dẫn đến những cái chết tức tưởi dưới bàn tay sát máu của lực lựng côn an còn đảng, còn tiền, còn mình. Khi đó những kẻ thủ ác cộng sản chẳng mấy lo lắng bởi mọi thứ đã được qui ra gạo để xử lý hậu quả.

Việt Nam là một đất nước tự xem là “thiên đường” dưới sự cai trị độc tài của những cái đầu khỉ tự cho mình là “đỉnh cao trí tuệ” của loài người. Thế nhưng trong quốc gia đó người dân luôn phải sống trong cái ách tàn độc của những kẻ cầm quyền. Thiết nghĩ nếu tà phủ cộng sản đã qui định dùng gạo tẻ trung bình thay cho tiền để tính kinh phí trong việc tạm giam, tạm giữ, mai táng... thì cũng nên đề nghị từ nay trở đi, mọi thuế phí cũng qui đổi ra gạo tẻ loại trung bình để nộp ngân sách nhà nước.

14.11.2017


Động não định hướng, tư duy của một bầy lừa

Người lang thang (Danlambao) - ...Tư duy độc lập và suy nghĩ theo định hướng là 2 việc khác nhau. Suy nghĩ và lập luận của những người trí thức làm việc cho các chế độ toàn trị chỉ quanh quẩn theo lối mòn của một chủ thuyết và được chỉ đạo theo chủ trương chính sách của nhà cầm quyền. Đó là động não định hướng của bầy lừa. Động não tìm cách bao che cho chế độ và lừa gạt quần chúng bằng sự bịp bợm hay để đe dọa khủng bố. Đó là những kẻ nô bộc hèn hạ, những phường giá áo túi cơm thích chơi trò chơi chữ nghĩa, ngụy tín, lưu manh, lập loè những kiến thức nhai lại, kiểu bò sữa gặm cỏ cháy, theo cách nói của nhà văn Duyên Anh, và tự cho mình thuộc tầng lớp tinh hoa trong xã hội. Não trạng bầy đàn cùng cách xử dụng ngôn từ và văn pháp rập khuôn làm tê liệt óc sáng tạo, tinh thần khai phóng có thể tìm thấy đầy rẫy trong các văn bản, tài liệu học tập và những cuộc hội thảo. Chúng là mẫu số chung của một xã hội nô lệ. Các bài nghiên cứu, bình luận là những tờ tuyên truyền ở cấp độ cao hơn. Chúng được hỗ trợ bằng các phương tiện truyền thông của chính phủ để có chính danh...

*

Tôi tư duy nên tôi hiện hữu (Je pense donc je suis). Câu nói nổi tiếng của René Descartes khẳng định sự nghi ngờ trong tư duy là phương pháp để tìm kiếm sự thật. 

René Descartes sinh năm 1596 tại Pháp và mất tại Stockholm, Thụy Điển năm 1650. Ông là một triết gia, nhà toán học và thường được xem như người đặt nền tảng cho nền triết học Tây Phương và toán học hiện đại. 

Về mặt tâm lý, câu nói của ông thúc đẩy tri thức độc lập cần phải có trong sự khao khát tìm hiểu sự thật của những ai yêu quí tự do trong tư duy và không khiếp sợ trước bạo quyền. Giá trị nhân phẩm là phải dám thoát khỏi lối mòn của chủ nghĩa, dám phê bình và nếu cần sẽ phá đổ. Chủ thuyết thường chỉ có giá trị tương đối và bị lợi dụng nhất thời. Lịch sử đã chứng minh là người ta chỉ cần lừa gạt một thiểu số rồi dùng chúng để cai trị đa số, bằng cách vận dụng lý luận để diễn giải và bảo vệ - bằng vũ lực nếu cần - một chủ thuyết đã được dùng làm nền tảng tổ chức cơ cấu xã hội, dù nó đã lỗi thời, để duy trì chế độ. 

Chúng ta thường nghe thấy cuộc chiến tranh lạnh trong lịch sử thế giới là cuộc đối đầu giữa chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản. Thực chất đây chỉ là cuộc đối đầu giữa 2 hệ thống xã hội bởi lẽ xã hội Tây phương không bị cai trị theo một ý thức hệ như xã hội cộng sản. Ý nghĩa quan trọng nhất sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ là chủ nghĩa cộng sản Liên Sô với ý thức hệ và cơ cấu tổ chức xã hội đã bị biến mất. Chỉ qua một đêm, cuộc chiến tranh lạnh với những nghi kỵ, hận thù, giết chóc đã nhường chỗ cho sự tự do, cởi mở và dân chủ. Xã hội Tây phương, với khả năng vận hành tự do, đã tự chuyển hóa, cải biến theo thời gian bằng những đóng góp tích cực đến từ những tư tưởng độc lập và dấn thân của những người trí thức. Sự khác biệt về ý thức hệ, văn hóa và tâm lý dân tộc đã dẫn đến cuộc chiến tranh lạnh và cũng chính văn hóa phương Tây, một quyền lực mềm, đã góp phần vào việc làm sụp đổ chế độ Sô Viết. 

Thượng tầng xã hội thường được đại diện bởi giới khoa bảng như học giả, chuyên gia, nhà báo, bác sĩ, luật sư v.v… Khoa bảng (academy) là một nghề nghiệp. Họ có rất nhiều kiến thức nhưng thường chỉ tập trung vào công việc chuyên môn và thụ động trước những vấn đề xã hội. Trí thức (intellectual) là một vai trò xã hội. Trí thức có thể là những nhà khoa bảng hay những người có học vấn trung bình chịu tìm tòi học hỏi thêm, trang bị cho mình một căn bản lý luận có thể thuyết phục người khác bằng cách tổng hợp kiến thức rồi sáng tạo ra tri thức (knowledge) riêng của mình. Nhưng tư cách trí thức chỉ có khi người ta quan tâm, thao thức đến những vấn đề xã hội và chính trị, đặt câu hỏi và tìm câu trả lời, không chấp nhận sự áp đặt chỉ đạo tư tưởng, sẵn sàng dấn thân, phản kháng để bảo vệ lập trường, quan điểm của mình với tấm lòng lương thiện và tư duy nhân bản. Các yếu tố này quyết định phẩm giá và giá trị tư tưởng của người trí thức. Trí thức là người của tư duy độc lập và hành động. 

Tự do ngôn luận là nền tảng của một xã hội pháp trị ổn định và tự do. Điều 19 trong Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc ghi rõ: 

Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận và bày tỏ quan điểm. Quyền này bao gồm quyền không bị gây khó khăn vì quan điểm của mình và quyền tìm kiếm, thu nhập và phổ biến tin tức và tư tưởng bằng mọi phương tiện truyền thông bất kể biên giới quốc gia. 

Tuyên Ngôn này là kim chỉ nam cho những cuộc phản kháng khi sự lừa dối và bạo lực lên ngôi. Trí thức là những người rất nhạy cảm với các biến động chính trị và xã hội. Họ luôn thao thức, hoài nghi, truy tìm sự thật và dấn thân hành động khi cần. Chính vì vậy họ luôn là đối tượng bị theo dõi và thanh toán. 

Tư duy độc lập và suy nghĩ theo định hướng là 2 việc khác nhau. Suy nghĩ và lập luận của những người trí thức làm việc cho các chế độ toàn trị chỉ quanh quẩn theo lối mòn của một chủ thuyết và được chỉ đạo theo chủ trương chính sách của nhà cầm quyền. Đó là động não định hướng của bầy lừa. Động não tìm cách bao che cho chế độ và lừa gạt quần chúng bằng sự bịp bợm hay để đe dọa khủng bố. Đó là những kẻ nô bộc hèn hạ, những phường giá áo túi cơm thích chơi trò chơi chữ nghĩa, ngụy tín, lưu manh, lập loè những kiến thức nhai lại, kiểu bò sữa gặm cỏ cháy, theo cách nói của nhà văn Duyên Anh, và tự cho mình thuộc tầng lớp tinh hoa trong xã hội. Não trạng bầy đàn cùng cách xử dụng ngôn từ và văn pháp rập khuôn làm tê liệt óc sáng tạo, tinh thần khai phóng có thể tìm thấy đầy rẫy trong các văn bản, tài liệu học tập và những cuộc hội thảo. Chúng là mẫu số chung của một xã hội nô lệ. Các bài nghiên cứu, bình luận là những tờ tuyên truyền ở cấp độ cao hơn. Chúng được hỗ trợ bằng các phương tiện truyền thông của chính phủ để có chính danh. Bộ máy tuyên truyền của Đức Quốc Xã dưới sự điều hành của Joseph Goebbels, Bộ Trưởng Tuyên Truyền, đã cho thấy sức mạnh khủng khiếp của truyền thông như thế nào khi đã lôi kéo cả dân tộc Đức lao vào cuộc Thế Chiến Thứ 2, tàn sát hơn 6 triệu người Do Thái và vẫn còn ảnh hưởng đến ngày hôm nay qua chủ nghĩa Tân Phát Xít (Neofascism). Nếu nói dối đủ lớn và cứ tiếp tục lập đi lập lại lời dối trá của mình, quần chúng rồi sẽ tin vào lời nói dối đó. Phương pháp này được nhiều chế độ chuyên chế áp dụng trong lịch sử. 

Trí thức nói chung dùng ngòi bút như vũ khí để truyền đạt tư tưởng. Họ rất giỏi trong lý luận và cách xử dụng ngôn từ. Tác động của các bài viết có thể làm thay đổi cục diện chính trị hay xã hội. Trong chiến tranh Việt Nam, ngòi bút và phim ảnh của các nhà báo, phóng viên chiến trường đã tác động tâm lý và sự suy nghĩ quần chúng trong nước Mỹ và khắp thế giới đến mức đã làm sụp đổ chính sách của Hoa Kỳ và nền độc lập dân chủ non trẻ của miền Nam Việt Nam. Trong các cuộc chiến tranh trên thế giới, từ 2 cuộc thế chiến 1&2 đến các cuộc chiến tranh như ở Triều Tiên, ở Falkland giữa Liên Hiệp Anh và Argentina, ở Grenada dưới thời Ronald Reagan và hiện nay ở Iraq và Afganistan, miền Nam VN là nơi đầu tiên và duy nhất đội quân nhà báo, phóng viên được mời gọi tự do tác nghiệp (cái quyền mà cộng sản Hà Nội không bao giờ cho phép trong thực tế) và được giúp đỡ, ưu đãi mọi mặt (tấm thẻ nhà báo có giá trị tương đương với lon đại úy trong quân đội). Không một người tháp tùng hay một người giám sát nào can thiệp vào công việc của họ. Tự do thông tin và báo chí hầu như không bị động chạm tới. Sự trung thực, tính khách quan, lương tâm chức nghiệp sau này đã nhiều lần được đưa lên bàn mổ để đánh giá lại bởi chính những người đã đem theo bút mực, máy đánh chữ, máy chụp ảnh quay phim, đi theo những người lính trong cuộc chiến này. Ở đây cũng cần phải nêu thêm sự vỡ mộng của những trí thức thiên tả ở Phương Tây như Jean Paul Sartre, Henri Miller, Bertolt brecht, Jean Bruller, Bertrand Russell... hay cô đào điện ảnh Jane Fonda. 

Gần đây, Viện Hàn Lâm Khoa Học Xã Hội VN vừa tái bản bộ Lịch Sử Việt Nam gồm 15 tập. Lần đầu tiên sau 42 năm, những người viết sử đã thừa nhận một chính thể có tên là Việt Nam Cộng Hòa. Thực chất đây chỉ là cách đánh tráo từ ngữ để tỏ vẻ khách quan. Chính quyền bị gọi là của ngụy quyền miền Nam vẫn được nhắc đến như một đối cực của miền Bắc đầy chính nghĩa. Núp dưới chiêu bài chống Mỹ cứu nước, với sự hỗ trợ của khối cộng sản, miền Bắc đã tiến hành cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam. Trong những đất nước bị chia đôi như Việt Nam, Hàn Quốc, Đức, sự hiện hữu của các thực thể chính trị độc lập, được quốc tế công nhận, không thể chối bỏ. Vì vậy, trường hợp ở VN, giải phóng là một cuộc xâm lược, cưỡng chiếm. Kẻ chiến thắng đã chụp lên đầu những người chiến bại và những người phải rời bỏ quê hương chạy trốn cộng sản bằng những tội danh như ngụy quân, ngụy quyền, phản động, phản quốc… Và rồi ngày nay những tội danh này lại được thay thế bằng những cái tên mạ vàng giả như việt kiều yêu nước, khúc ruột ngàn dặm... Thêm một chiêu lừa đảo có tên là hòa hợp hòa giải. Bao giờ tâm lý ngạo mạn của kẻ nắm quyền lực còn đặt tổ quốc và dân tộc nằm dưới lá cờ đảng và không chấp nhận hoài nghi, phê phán là động cơ của tiến bộ, khai phóng sáng tạo, xây dựng thì tình cảm quốc gia vẫn không dẫn được người Việt đến gần nhau. 

Giáo sư Tương Lai, trong một cuộc phỏng vấn, đã trả lời đài VOA như sau: 

Người ta cho Hồ Chí Minh là có tội rất nặng và thậm chí HCM không phải là HCM đâu mà là Hồ Tập Cương... Tôi biết tất cả những thứ đó. Nhưng về lịch sử thì cần phải có một nhận thớc cho đúng đắn và vào lúc này không thể phủ nhận vai trò của HCM được và tôi thì kiên định cái quan điểm đó.

Không ai phủ nhận vai trò của HCM trong một giai đoạn lịch sử VN hiện đại. Cũng không ai phủ nhận vai trò của Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc. Điều quan trọng là vai trò của họ đã dẫn đến những thảm họa gì cho dân tộc. Lịch sử là chuyện kể những gì đã qua. Tiếng nói phản biện, đối lập của những người đương thời, tường thuật của các nhân chứng sống rất cần thiết để đo lường mức độ trung thực của các sự kiện và đúng đắn trong nhận thức. Phán xét của các đời sau sẽ dựa trên những sự thật này. Hãy tưởng tượng đến những trang sách lịch sử trong các thế kỷ sắp tới chỉ chứa đựng những tài liệu dối trá một chiều và hậu quả nguy hại của nó. Giáo sư Tương Lai chọn ngày 2/9/2017 để ra tuyên bố từ bỏ đảng. Chủ đích để chơi nổi hay dù bằng bất cứ kiểu tự biện hộ nào khác, khi đi đến quyết định này, ông cũng đã chậm hơn thế hệ con cháu 20 năm, nếu chưa muốn kể đến những người thuộc thế hệ của ông đã thức tỉnh trước đó. Từ cuối những năm 1990, một thế hệ mới, rất trẻ tuổi, không cần nhân danh chủ nghĩa, đảng phái, lãnh tụ hay vụ lợi cá nhân đã chấp nhận bị bắt bớ tù đày khi lên tiếng vạch trần những góc tối của lịch sử, những giả dối, sai lầm của nhà cầm quyền. Họ đơn giản chỉ là lương tâm dân tộc. Lương tâm này quá trong sáng và quá xa xỉ đối với các thế hệ trước, trong đó có ông và rất nhiều trí thức cộng sản khác. Có phải ông đã tính toán rất cẩn thận bằng cách nấp dưới bóng một con bài chủ: con bài HCM mà đảng cầm quyền không dám đụng tới vì sợ mất chính danh. Hình ảnh cha già dân tộc được sử dụng như lá bùa để tự vệ. Cả ông và bọn cầm quyền đều ôm chặt lá bùa máu vì hiểu nhau hơn ai hết. Hình như suốt 87 năm, máu và nước mắt của dân tộc vẫn chưa đủ để thỏa mãn những hoang tưởng điên cuồng. Tiếp tục ngụy tín hay vì âm mưu nào đó, bằng cách giương cao lá bùa máu, đảng Lao Động HCM, là hèn hạ và lường gạt vô trách nhiệm. Thế hệ mới đang dạy lại cho ông và những trí thức cộng sản những bài học làm người đã bị quên từ lâu. Đó là lương tâm, liêm sỉ và trách nhiệm. Không ai cấm ông giáo sư kiên định cái quan điểm của mình. Nhưng ở đây cần một sân chơi sòng phẳng. Cách mạng hay cơn mê sảng vì mơ mộng chủ nghĩa xã hội? Công hay tội? Chính nghĩa hay liên minh với quỷ? Đạo đức hay bất lương? Yêu nước hay bán nước? Tự chủ hay chư hầu? Lịch sử rất công bình nếu không bị lừa bịp. Tiếc rằng người cộng sản không quen sự công bình. Họ dành độc quyền tô vẽ, diễn giải lịch sử vì biết sự thật quý giá đến mức "lúc nào nó cũng phải được một đội vệ sĩ của dối trá canh giữ" (Winston Churchill). Có bao giờ bạn nghiệm ra là mình đang phải sống chung trong một đất nước với một lũ trí thức mặt thớt, mắt mù mộng du trong bóng tối tương lai. 

14.11.2017

Bên xâm lăng, bên bảo vệ, bên nào phát động chiến tranh

Cánh Dù lộng gió (Danlambao) - Cứ mỗi lần nghe luận điệu của những kẻ bị đảng nhồi sọ nói miền Bắc phải giải phóng cho miền Nam thoát khỏi sự cùm kẹp của Mỹ Ngụy để đi đến thống nhất đất nước như bây giờ làm máu trong người lại bốc lên nóng mặt.

HCM có câu "dù phải đốt hết dãy Trường sơn và hy sinh tới người VN cuối cùng thì cũng phải đánh". Cái tính khát máu và diệt chủng dân tộc VN nó nằm ở câu này. Có lẽ HCM là tên Tàu Cộng nên đâu tiếc xương máu gì người VN, mà không lẽ cả cái tên Võ Nguyên Giáp tướng cầm quần chị em, tướng chỉ biết ngồi một chỗ xì chó vào bụi rậm để kiếm mồi cho chủ, dù con chó có bị trầy da tróc vảy hay chết trong đó cũng mặc kệ, chứ chưa bao giờ xuất hiện ở chiến trường nào ngoài trận Điện Biên Phủ, cầm ông nhòm đứng từ xa cùng với tướng Tàu gọi điện để điều khiển giống cái remote mà mấy chị nhà quê ở xứ mình kêu bằng "rờ mót" điều khiển máy móc từ xa.

Miền Nam đâu có đói khát, rách rưới như miền Bắc, mua gạo thì hết bao này đến bao khác, vải mua hết cây này đến cây khác, có tiền thì mặc sức mà mua. Miền Bắc thì sao? Mua lương thực hạn chế theo đầu người, hợp tác xã thì chia theo công điểm, vải thì một năm 2m vải thô. Nhưng họ bị CSVN bịp bợm và tuyên truyền là miền Nam bị Mỹ Ngụy kềm kẹp cái bát mẻ không có mà ăn, cái chiếu rách không có mà nằm, chẳng vậy mà nhiều người sau 1975 vào thăm họ hàng đã bật ngửa hỡi ơi vì bị đảng nhồi vào đầu những cái khốn nạn nhất, như nhà văn Dương Thu Hương khi vào tới miền Nam bà đã ngồi bệt xuống vệ đường khóc nức nở vì bị CSVN đầu độc, tuyên truyền sai với sự thật.

Dân miền Nam bị Mỹ Ngụy kềm kẹp cái bát mẻ không có mà ăn thế sao khi vào miền Nam đội quân mang danh giải phóng cho miền Nam ai cũng kiếm cho bằng được 3 cái mà miền Bắc có nằm mơ cũng không bao giờ thấy, đó là Đạp, Hồ, Đài.

Anh nào cũng đeo ba lô và đồ đạc lĩnh kĩnh, gom đồ để đưa về Bắc cho bõ công những ngày chui rúc trong rừng núi, chịu đói khát, sốt rét rừng, bom đạn ăn để "giải phóng miền cho miền Nam thoát khỏi bàn tay kềm kẹp của Mỹ Ngụy tàn ác ăn thịt người" như đảng vẫn hằng rêu rao tuyên truyền.

Hiệp định Genève ký kết năm 1954 chia đôi đất nước làm 2 miền Bắc Nam, miền Bắc do HCM độc quyền cai trị, miền Nam do chính phủ Quốc Gia VN lãnh đạo. Ngay lúc dân miền Bắc bỏ phiếu bằng chân di cư vào Nam, HCM và đảng CSVN đã thể hiện quyết tâm xâm lược miền Nam bằng cách gài người ở lại để sau này làm cơ sở liên lạc phát động chiến tranh, dụ dỗ và đưa người ra Bắc tập kết đào tạo đưa ngược trở lại để nằm vùng.

Ý đồ đó đã thể hiện sự hiếu chiến của HCM và đảng CSVN, bằng mọi giá phải chiếm cho được miền Nam vì mâm cỗ thịnh soạn được dọn ra ngay trước mắt mà không ăn được thì khó chịu và bực bội cỡ nào.

Cái quan trọng hơn cả là kẻ muốn gây ra chiến tranh bằng mọi giá phải có vũ khí trong tay, mà muốn có vũ khí trong tay thì phải nhờ nước khác viện trợ vũ khí, không lẽ vào đánh miền Nam bằng gậy tầm vông hay những loại vũ khí từ thời pháp thuộc để lại. Chính vì thế mà các loại tiểu liên AK50, AK47, trung liên nồi B40, B41, DKZ, phòng không 37 ly, sơn pháo 85 không giật, 130 ly được chuyển trực tiếp vào miền Nam bằng các chuyến Tàu ngụy trang hay đường bộ từ đường mòn HCM qua Lào hay Campuchia vào miền Nam. Ngoài ra còn có loại vũ khí tên lửa tẩm nhiệt chống tăng như SA7. Tôi chỉ kể ra các loại vũ khí mới khối CS Liên Sô và Tàu Cộng đã viện trợ sau này cho miền Bắc trước khi QLVNCH có các loại vũ khí mới như AR15, XM16, XM18, M72, XM202, đại liên 60, hỏa tiễn Tow, sơn pháo 175 ly.

Số vũ khí của miền Bắc nhận của phe CS Quốc Tế đúng là nổi trội hơn QLVNCH rất nhiều vì họ đã chuẩn bị từ lâu cho ý đồ thôn tính miền Nam VN.

QLVNCH trong cái thế chỉ ghìm súng để tự vệ và bảo vệ miền Nam khỏi lọt vào tay quân đội miền Bắc mà thôi, hơn nữa họ không đem quân ra gây chiến tại miền Bắc hay tấn công miền Bắc.

Như thế ta có thể kết luận miền Bắc đã có ý đồ thôn tính miền Nam, xé bỏ hiệp định Genève năm 1954 cũng như hiệp định Paris năm 1973, ôm chân CS Quốc Tế và Tàu Cộng để nhận vũ khí cho công cuộc thôn tính nửa nước còn lại. Lại nói về VNCH, khi phía CS Quốc Tế viện trợ vũ khí tối tân cho bộ đội miền Bắc xâm lược miền Nam thì QLVNCH cũng phải cần có vũ khí tương đối một chút để chiến đấu bảo vệ đất nước khỏi bị nhuộm đỏ là điều tất yếu, không lẽ chịu nằm yên cho CSVN vào cướp ngọt miền Nam. Mỹ đã viện trợ vũ khí cho VNCH chống lại sự xâm lăng bên ngoài vào là lẽ đương nhiên nhưng tuyên láo và đám DLV cứ bô bô cái miệng là VNCH ôm chân đế quốc Mỹ, thế thì CSVN ôm chân những nước nào ngày xưa mà bây giờ nợ chiến tranh theo báo đài của Tàu Cộng tuyên bố là còn nợ 800 tỷ tính ra tiền USD.

Đang yên đang lành anh cầm vũ khí nhảy vào đánh tôi, bắt buộc tôi phải xin vũ khí tương đối với anh để tự bảo vệ. CSVN dùng mỹ từ chống Mỹ cứu nước, giải phóng và thống nhất 2 miền về một mối chỉ là cách tuyên truyền và mị dân. Sao bây giờ không chống Tàu mà lại ôm chân luồn háng Tàu kỹ thế!? Miệng vẫn ngậm máu phun người nói VNCH làm tay sai cho Mỹ nhưng cái vụ làm tay sai cho Tàu Cộng của bọn CSVN thì im re không thấy đám Tuyên Láo và DLV nói tới.

12.11.2017

Hai Tổng thống Mỹ dạy ĐCS về bài học lịch sử VN

Nguyên Thạch (Danlambao) - Thật nhục nhã cho những người cộng sản Việt Nam đã phải bấm bụng để nghe những lời giáo huấn, nhắc nhở từ những người có khác lịch sử và nguồn gốc dân tộc. Đặc biệt Tổng thống Donald Trump nói khá nhiều tới Việt Nam, và sự kiện Hai Bà Trưng khởi nghĩa dành độc lập tự chủ hơn 2000 năm trước (1) nhằm nhắc nhở ĐCSVN về giá trị Độc lập của đất nước Việt Nam mà sớm từ bỏ thái độ quì lạy được làm nô tài cho Thiên triều phương Bắc, cũng như dằn mặt Tập Cận Bình đang có mặt nơi đây về tinh thần chống giặc ngoại xâm của Dân tộc Việt Nam.

*

Không phải do cảm tính mà 2 vị Tổng thống Barack Obama trong chuyến thăm Việt Nam 3 ngày từ 23/5/2016 đến ngày 25/5/2016 và Donald Trump từ ngày 10/11/2017 đến ngày 12/11/2017, lại càng không phải do ngẫu hứng bởi những bài diễn văn đã được soạn sẵn theo chủ đích rõ ràng mà các vị muốn nói.

Cựu Tổng thống Barack Obama thì có bài phát biểu của ông trước người dân Việt Nam (2) vào ngày 24 tháng 5 năm 2016 tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia Hà Nội, Việt Nam 12:11 P.M. ICT



Mở đầu bài phát biểu của mình trước hàng nghìn khách mời tham dự, Tổng thống Mỹ đã đọc mấy câu thơ trong bài thơ “Thần” mà ông đọc thuộc những câu thơ trong bài Sông núi nước Nam của Thái úy Lý Thường Kiệt:

“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành định phận ở sách trời”

Khẳng định chủ quyền quốc gia, chủ quyền dân tộc của Việt Nam.

Ông cũng không quên đề cập đến việc không ít người Mỹ gốc Việt đã gặt hái được thành công: “Ngay lúc này, ngồi ở đây có một người Mỹ gốc Việt nói rằng tự hào vì là người Mỹ và cũng là người Việt”, ông Obama chia sẻ. “Tôi muốn nói với các bạn trẻ Việt Nam, đất nước này là của các bạn, tương lai là của các bạn. Hãy quyết định đi. Hãy nhớ Mỹ luôn ở cạnh các bạn”.

Nói đoạn, Tổng thống Obama lẩy Kiều:

“Rằng trăm năm cũng từ đây
Của tin gọi một chút này làm ghi”. Kiều - Nguyễn Du

trước khi ông kết thúc bài phát biểu của mình.

Còn đương kim Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump thì sao? Ngay khi đến Đà Nẵng, Tổng thống Donald Trump đã tới dự và phát biểu tại Hội nghị Thượng đỉnh Doanh nghiệp APEC (CEO Summit) đang diễn ra tại Trung tâm Hội nghị Quốc tế Ariyana.

TT Trump ca ngợi dũng khí Hai Bà Trưng trong diễn văn APEC (2). Ông Trump nói về Hai Bà Trưng và tinh thần độc lập:

"Đó là tinh thần cháy bỏng trong lòng người yêu nước và mọi quốc gia. Nước chủ nhà Việt Nam không chỉ có tinh thần đó trong 200 năm mà là trong gần 2000 năm. Vào khoảng năm 40 sau Công nguyên, Hai Bà Trưng đã đánh thức tinh thần của người dân vùng đất này. Đó là lần đầu tiên người dân Việt Nam đứng lên đấu tranh cho sự độc lập và niềm tự hào của các bạn.

Ngày nay, những người yêu nước, anh hùng trong lịch sử nắm giữ những câu trả lời cho những câu hỏi lớn về tương lai và thời đại của chúng ta. Họ nhắc nhở chúng ta là ai, sứ mệnh của chúng ta là gì.

Cùng với nhau, chúng ta có sức mạnh để nâng người dân và thế giới lên những tầm cao mới chưa từng có.

Hãy chọn tương lai của lòng yêu nước, thịnh vượng, niềm tự hào.

Hãy chọn thịnh vượng và tự do chứ không phải nghèo đói và sự tôi tớ."

Kết thúc bài phát biểu, Tổng thống Mỹ nhấn mạnh: “"Hãy chọn tương lai của lòng yêu nước, sự thịnh vượng, niềm tự hào, chứ không phải nghèo đói hay sự tôi tớ. Hãy chọn một Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương tự do, thông thoáng."

It's a sentiment that burns in the heart of every patriot and every nation. Our hosts here in Vietnam have known this sentiment not just for 200 years, but for nearly 2,000 years. (Applause.) It was around 40 AD when two Vietnamese sisters, the Trung Sisters, first awakened the spirit of the people of this land. It was then that, for the first time, the people of Vietnam stood for your independence and your pride.

Today, the patriots and heroes -- (applause) -- of our histories hold the answers to the great questions of our future and our time. They remind us of who we are and what we are called to do.

Together, we have it in our power to lift our people and our world to new heights -- heights that have never been attained,

So let us choose a future of patriotism, prosperity, and pride. Let us choose wealth and freedom over poverty and servitude. Let us choose a free and open Indo-Pacific.

Với thái độ cúi đầu đến mức như thờ ơ vô cảm, còn gì rõ ràng hơn và cũng đau lòng hơn khi phải nghe những người khác (Obama và Trump) nhắc nhở, khơi động và khuyên nhủ về tinh thần Dân tộc, quí trọng Độc lập lòng Yêu nước đến người Việt Nam? Tại sao và do đâu lại có tình trạng những vị lãnh đạo của các nước khác lại đánh động ý thức đấu tranh chống ngoại xâm của người Việt Nam và có phải chăng đó là điều đáng trách?

Toàn văn bài diễn văn được Tổng thống Mỹ Donald Trump phát biểu trước cử tọa dự APEC CEO Summit tại Đà Nẵng, ngày 10/11/2017:
Câu hỏi tại sao các vị Tổng thống Mỹ đến Việt Nam lại được đông đảo người dân Việt gồm đủ thành phần trong xã hội mừng rỡ với nhiệt tâm chào đón nhưng Tập Cận Bình cũng như các lãnh đạo của Trung cộng lại không được dân chúng tiếp đón? Câu hỏi tự nó đã trả lời rằng người Việt Nam rất căm hận cũng như không muốn có bất cứ sự liên quan nào với Tàu cộng, thiết nghĩ ĐCSVN đừng cố tình quên điều đó.

Thật nhục nhã cho những người cộng sản Việt Nam đã phải bấm bụng để nghe những lời giáo huấn, nhắc nhở từ những người có khác lịch sử và nguồn gốc dân tộc. Đặc biệt Tổng thống Donald Trump nói khá nhiều tới Việt Nam, và sự kiện Hai Bà Trưng khởi nghĩa dành độc lập tự chủ hơn 2000 năm trước nhằm nhắc nhở ĐCSVN về giá trị Độc lập của đất nước Việt Nam mà sớm từ bỏ thái độ quì lạy được làm nô tài cho Thiên triều phương Bắc, cũng như dằn mặt Tập Cận Bình đang có mặt nơi đây về tinh thần chống giặc ngoại xâm của Dân tộc Việt Nam. 

12.11.2017


__________________________________________

Ghi chú:

Loa & Net


Buồn tất cả.
Chỉ cái loa là vui!
Lịch sử cận đại của nước Việt vừa ghi nhận (thêm) hai lần … Nam Tiến nữa! Lần đầu – vào năm 1954 – gần một triệu người miền Bắc đã di cư vào Nam bằng tầu: tầu bay, tầu hoả, và tầu thủy ... Họ mang theo nhiều thứ trông rất quen nhưng tên gọi thì hơi lạ: cái bàn là, cái bát, cái cốc, cái ô, cái môi, cái thìa ...
Cuộc chung sống giữa cái bàn là với cái bàn ủi, cái bát với cái chén, cái cốc với cái ly, cái ô với cái dù, cái môi với cái vá, cái thìa với cái muỗm … tuy không toàn hảo nhưng (tương đối) thuận thảo và tốt đẹp. Từ thành thị đến nông thôn – trong mọi ngõ ngách – trẻ con miền Nam đồng lòng đổi lời bản “Khúc Nhạc Đồng Quê” (của Thúc Đăng) từ “Quê hương tôi gió chiều về trong nắng vàng” thành ... “Quê hương tôi cái mùng mà kêu cái màn,”  với tiếng cười khúc khích.
1954 – 1975: tuy ngắn nhưng đủ khoảng cách để xoá nhoà mọi ngăn cách giữa cái mùng với cái màn. Rồi ra, ai cũng biết: cái mền và cái chăn là một, cái phong bì và với cái bao thư cũng vậy, cái bao diêm chính là cái hộp quẹt, cái hôn với cái hun cùng một nghĩa!
Đợt di cư thứ hai, khởi sự vào năm 1975, ồn ào và ồ ạt hơn trước. Những thứ được mang theo cũng rất khó coi, và gây ra rất nhiều phiền toái nơi vùng đất mới: nón cối, dép râu, tem phiếu, sổ gạo, sổ hộ khẩu, loa phóng thanh, tinh thần làm chủ tập thể, ảnh bác Hồ lộng kiếng ...
Với thời gian, nón cối, dép râu, tem phiếu, sổ gạo, tinh thần làm chủ tập thể ... đều lặng lẽ bị vứt vào sọt rác. Ảnh bác Hồ lộng kiếng, không ít kẻ, cũng liệng cống luôn. Tới tuần rồi thì cái sổ hộ khẩu cũng đã đi vào dĩ vãng khiến “hàng triệu người dân vỡ oà sung sướng” – theo như nguyên văn của báo Lao Động, số ra ngày 5 tháng 11 năm 2017:
“Nghị quyết số 112/NQ-CP ngày 30.10.2017 của Chính phủ về đơn giản hóa thủ tục hành chính, giấy tờ công dân liên quan đến quản lý dân cư, với việc xóa bỏ nhiều thủ tục liên quan đến hộ khẩu, đã làm hàng triệu người dân ‘vỡ òa’ sung sướng.”
Hồi đầu năm, dân Việt cũng đã trải qua một niềm vui (“vỡ oà”) tương tự, ngay sau khi báo Thanh Niên – số ra ngày 14 tháng 1 năm 2017 – hớn hở loan tin: “Loa phường đã hoàn thành vai trò lịch sử!” 
Ngoài việc tháo gỡ những chướng ngại vật đã gây ra đủ thứ rắc rối, khó khăn, nhũng nhiễu, phiền hà ... cho dân chúng; Nhà Nước Cách Mạng còn đi rất xa trong tiến trình đổi mới. Báo chí tới tấp đi tin:
Hiệp Hội Doanh Nghiệp Điện Tử Việt Nam hân hoan cho biết: “Thủ tướng Chính phủ đã đồng ý cho phép Bộ TT-TT thực hiện giai đoạn hai Dự án thí điểm nâng cao khả năng sử dụng máy tính và truy nhập internet công cộng tại Việt Nam (BMGF-VN) tại 40 tỉnh, thành phố trên cả nước với tổng kinh phí hơn 50 triệu USD.”
Ủa, tiền ở đâu ra mà chính phủ (bỗng) hào phóng dữ vậy cà?
Tìm hiểu thêm chút xíu mới biết ra rằng BMGF là mấy chữ viết tắt của Bill & Melinda Gates Foundation của vợ chồng ông Bill Gates, có trụ sở tại Seattle, Washinton State. Theo trang Khoa Học Việt Nam : “Quỹ Bill & Melinda Gates viện trợ không hoàn lại 30 triệu USD, Microsof tài trợ 3,6 triệu USD (để mua máy tính) và số còn lại là vốn đối ứng của Việt Nam.”

Thảo nào mà quan chức, cũng như  báo giới VN, hào hứng và vui vẻ quá xá. “DỰ ÁN NÂNG CAO KHẢ NĂNG SỬ DỤNG MÁY TÍNH VÀ TRUY NHẬP INTERNET CÔNG CỘNG TẠI VIỆT NAM” được tán thưởng không tiếc lời: 
Được “vinh danh” nên các nhà báo công dân hiện diện khắp nơi. Ngay cả ở vùng xa, vùng sâu như xã Quảng Điền – huyện Krông Na, tỉnh Đắk Lắk – mà hình ảnh một ông công trưởng công an xã (đá tứ tung thúng mẹt rau cải, tôm cá ... của bạn hàng) cũng được phổ biến khắp năm Châu, trong chớp mắt.
Trong một xã hội vốn khép kín mà bỗng dung mỗi công dân trở thành một phóng viên thì hệ lụy thật khó lường. Bung là cái chắc. Thông Tấn Xã Vỉa Hè thay thế ngay vai trò truyền thống của Thông Tấn Xã VN, và “từng bước đưa đất nước thoát khỏi cái vòng kim cô mang cái tên ‘định hướng’ trên lĩnh vực tư tưởng-truyền thông” – theo như nhận xét của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh.
Bộ Thông Tin thất thủ. Truyền Thông vỡ trận. Chung qui cũng chỉ vì những con ngựa thành Troie, có tên gọi khác là máy vi tính, giữa lòng cách mạng!
Nhà văn Trần Đĩnh gọi internet là thằng ... Thời Đại, và ông rất hả hê vì “luôn nhìn thấy Đảng loạng choạng lùi” trước cái “thằng” này. Nếu không vì nó thì mấy người dân Việt được nhìn thấy tận mắt phóng ảnh Công Hàm 1958, với chữ ký của Phạm Văn Đồng (hay Thư Xin Nhập Học Trường Thuộc Địa của sinh viên Nguyễn Tất Thành) và nói chắc cũng chả ai tin.
Buộc phải lùi thôi nhưng lùi hoài chắc chết, chết chắc. Phải làm một cái gì đó để cứu vãn tình thế, chứ không thể để tên tuổi của những vị lãnh đạo cấp cao (Quang GianTrọng Mặt DầyNgân Mặt ThớtPhúc Maze …) bị bôi bác mãi. Thế là Bộ Công An bèn trình Quốc Hội cái gọi là “Dự Án Luật An Ninh Mạng.”
 Bộ Trưởng Tô Lâm cho biết: “Dự thảo Luật An ninh mạng quy định các hành vi sử dụng không gian mạng xâm phạm an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội được quy định trong 7 điều. Cụ thể là: việc xử lý thông tin trên không gian mạng có nội dung kích động, gây bạo loạn, phá rối an ninh, gây rối trật tự công cộng; làm nhục, vu khống; tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam …”
Dư luận, tất nhiên, dậy sóng:
  • Trương Huy San: “Luật chống lại loài người.”
  • Lê Văn Luân: “Luật pháp ban hành ngày càng tệ và có xu hướng đi ngược lại tiến trình phát triển văn minh của nhân loại.”
  • Người Buôn Gió: “Công cụ đàn áp mới - luật an ninh mạng.”
  • Trịnh Hữu Long: “Dự luật an ninh mạng: hàng Việt Nam made in China?”
  • Trương Duy Nhất: “Với gần 100 triệu công dân Việt, đó là bức tường giam hãm tự do tư tưởng, biểu đạt và giao tiếp.”
  • Nguyễn Thông: “Đó là thứ tư duy cộng sản man rợ.”
  • Nguyễn Ngọc Chu : “Chỉ có những chế độ độc tài vì muốn duy trì sự cai trị của mình, mới liều lĩnh khống chế thông tin.”
  • Trần Song HàoĐảng muốn có chi bộ trong máy chủ!”
  • Nguyễn Sơn: “Việt Nam sẽ sắp sánh vai với… Bắc Hàn về mức độ tự do ngôn luận.
  • Võ Văn Tạo: “Lại tiếp tục tư duy lỗi thời.”
  • Nguyễn Quang Lập: “Chỉ cần 1 năm vắng bóng Facebook và Google sẽ thấy đất nước này lạc hậu so với thế giới hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm.”                

Tất cả đều phẫn nộ hay buồn bực. Buồn tất cả. Chỉ cái loa là vui được tiếp tục vai trò lịch sử của mình. Với hệ thống loa phường thì an toàn là cái chắc. Không còn phải lo lắng đến sự phá hoại của những thế lực thù địch nước ngoài, và sự tự diễn biến/chuyển hoá của một bộ phận không nhỏ đảng viên nữa. Ban Tuyên Giáo lại độc quyền cầm loa nên chả việc gì phải “đối thoại” với bất cứ ai nữa.

Đất nước sẽ an bình và ổn định (Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc) như cũ, cứ y như là chưa bao giờ có chuyện gì đáng tiếc xẩy ra ráo trọi.

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc dự đoán: “Ngày ấy sẽ không xa! Học viện KHXH sẽ đóng cửa; chủ nhân các biệt phủ sẽ ăn ngon ngủ yên; các quan anh sẽ tha hồ có bồ nhí; các trạm BOT sẽ có mặt khắp hang cùng hẽm cụt; lãnh đạo sẽ tha hồ cho trái đâm ra từ rễ cây; đày tớ sẽ thoải mái đá xô chậu, chặn xe đám cưới thu tiền ...”
Từ trong hang đá chui ra
Vươn vai một cái rồi ta chui vào
...cho nó an toàn!