Friday, July 21, 2017

Gian manh, lừa đảo trong vụ đổ 1 triệu m3 chất thải độc hại xuống biển

CTV Danlambao - Ts Nguyễn Tác An vừa khẳng định rằng ông không tham gia vào việc lập hồ sơ dự án nhận chìm gần 1 triệu m3 "bùn than" ở vùng biển Bình Thuận. Điều đó có nghĩa là Công ty Điện lực Vĩnh Tân 1 và đơn vị tư vấn đã mạo danh ông An. TS An cũng cho biết ông đã liên lạc với một số người có tên trong danh sách "tham gia dự án" thì họ đều khẳng định không tham gia. (1)

Do đó, có thể nói bản “dự án nhận chìm ở biển vật liệu nạo vét luồng hàng hải, vũng quay tàu và khu nước trước bến chuyên dùng phục vụ Nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân 1” của Cty Điện lực Vĩnh Tân 1 và đơn vị tư vấn là Công ty Cổ phần Tư vấn xây dựng cảng biển Việt Nam là một bản dự án lừa đảo, vô giá trị về mặt chuyên môn.

Danh sách mạo danh
Khi sự việc mạo danh đổ bể, Phó Tổng Giám đốc Cty Điện lực Vĩnh Tân 1 là Phan Ngọc Cẩm Thành cho biết là ông ta không hề hay biết về chuyện này vì đó là chuyện của công ty tư vấn!

Quan trọng hơn cả là Bộ TN&MT đã cấp giấy phép hoạt động cho một Dự án Nhận chìm không có giá trị, được thực hiện bởi những người không phải là chuyên gia và mạo danh kẻ khác. Nói một cách khác, Bộ Tài Môi - hoặc là đã không nhận ra được một bản dự án mạo danh - hoặc là tiếp tay, đồng lõa với tội phạm khi phê chuẩn và cấp giấy phép cho dự án hủy diệt môi trường này.

Trước khi vụ mạo danh bị lộ, TS. Vũ Thanh Ca, Vụ trưởng Vụ Hợp tác quốc tế và Khoa học Công nghệ, Tổng cục Biển và Hải đảo Việt Nam, một người được báo chí lề đảng giới thiệu là một chuyên gia đã có nhiều năm nghiên cứu về vấn đề môi trường biển, phát biểu rằng: "Không thể xảy ra thảm họa môi trường nếu làm đúng giấy phép" (2).

Nhưng với việc mạo danh bị lộ, người ta thấy rõ những phát biểu của chuyên gia loại này là những phát biểu nguy hiểm. Ông Vũ Thanh Ca đã dựa mọi tiêu chuẩn an toàn vào cái gọi là "giấy phép", trong khi "giấy phép" của Bộ Tài Môi lại dựa vào một dự án lừa đảo, mạo danh, được thực hiện bởi các "chuyên gia ma".

Bên cạnh việc mạo danh này, báo chí lề đảng cũng tiếp tục vô tình hay cố ý lẫn lộn ngôn từ khi gọi tên dự án này là Dự án nhận chìm bùn, cát.

Trên thực tế, chẳng có bao nhiêu bùn và cũng không có cát. Nếu trong 1 triệu m3 có đến 80% cát như các chuyên gia ma đã lừa thiên hạ thì các đại gia, quan chức đã tận dụng tối đa không thua gì cát tặc chứ tội gì đem đổ xuống biển. 1 triệu mét khối mà bộ Tài-Môi cấp giấp phép nhận chìm xuống biển là tro, xỉ và thạch cao - kết quả thặng dư của nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân 1. Cát ở đâu chui ra trong tiến trình từ than thành nhiệt điện để mà các chuyên gia ma nói rằng có đến 80% cát trong 1 triệu m3 bùn!?

Cứ 10 triệu tấn than sử dụng cho nhà máy nhiệt điện thì Vĩnh Tân 1 thải ra 4 triệu tấn thải gồm có tro, xỉ và thạch cao. Vĩnh Tân 1 đã không có phương cách tái sử dụng cũng như xử lý an toàn nên đã chọn phương cách tống xuống biển với sự tiếp tay cấp phép của bộ Tài-Môi.

Để "chứng minh" việc đổ 1 triệu mét khối than, tro, xỉ, thạch cao xuống biển là không hủy hoại môi trường thì phải có một bản dự thảo biến bùn than thành bùn cát và mạo danh tên tuổi những chuyên gia khoa học kỹ thuật nhằm đi đến kết luận đầy lừa đảo: đổ 1 triệu mét khối thải độc hại được gọi là "bùn, than" xuống biển là an toàn; cứ thực hiện đúng theo nội dung giấy phép của bộ Tài-Môi (vốn dựa vào bản dự án lừa đảo) là an toàn.

Nếu không có cộng đồng mạng lên tiếng thì chắc chắn những kiểu "lừa đảo an toàn" này tiếp tục tàn phá môi trường Việt Nam một cách... an toàn; tàn phá không phải bởi kẻ "lạ" nào cả mà bởi chính bộ phận của nhà nước có trách nhiệm bảo vệ môi trường: Bộ Tài nguyên và Môi trường.

20.07.2017



___________________________________


Phương cách giải quyết “tự tử trong đồn công an”

Hồ Chí Phèo (Danlambao) - Trước tình hình đất nước có nhiều việc đang làm nhân dân nhức nhối, Tổng biên tập báo Nhăn Răng đã sai một phóng viên tìm cách tiếp cận để phỏng vấn Tổng bí thư đảng. Nhờ vận dụng tốt các thủ tục đầu tiên của văn hóa XHCN, phóng viên đã được cảnh vệ cho phép tiếp xúc với TBT trong khi ông ta đang bách bộ quanh hồ Gươm.

PV: Kính chào đ/c TBT. Cháu là phóng viên báo N R. Hôm nay trông đ/c TBT bách bộ phong thái đường hoàng chả thua gì nguyên thủ các quốc gia tiên tiến trên thế giới? 

TBT: Ấy... chuyện khác thì mình không bắt chước được. Mình chỉ bắt chước được mỗi một việc bách bộ cho máu huyết lưu thông. Bác sĩ có nói mình không chăm luyện tập e “lú lẫn” sẽ nặng thêm, chả còn nhớ gì đến Bác, đến Đảng. Đất nước thiếu đi một nhân tài. Nguy mất! 

PV: Hiện nay nhân dân rất bức xúc trước việc các nghi phạm tự tử chết trong đồn công an càng ngày càng tăng. Không biết đảng và nhà nước ta có tìm ra biện pháp nào chấn chỉnh? 

TBT: Ô hay phóng viên tìm tin đâu nhanh đến thế! Đảng ta đã vừa họp bộ chính trị để xem xét vấn đề, và cũng vừa mới tìm ra hướng khắc phục...

PV: Như vậy nghi phạm sẽ bị cùm tay, còng chân để không thể tự tử? 

TBT: Ồ... sao lại thế! Như vậy là vi phạm nhân quyền. Hà... hà... Trong buối họp tôi đã đề nghị khi nghi phạm ở trong đồn công an, sẽ được mặc áo thời trang “phản tự tử” có tay áo rất dài. Khi trùm áo thời trang này vào người, sẽ có dây thời trang cột tay áo qua ngang hông. Có lỗ nhỏ trên tay áo, nghi phạm có thể tự do đưa bàn tay ra, nhưng hoàn toàn không thể co tay lên để tự cắt cổ hay tự treo cổ được. Để chứng tỏ đảng và nhà nước luôn tôn trọng nhân quyền với các nghi phạm, mẫu áo thời trang “phản tự tử”sẽ được các người mẫu chân dài mặc biễu diễn như người mẫu Tiết Trinh…

PV: Dạ hiện nay không có người mẫu Tiết Trinh nào cả. Tiết Trinh, Tiết Hạnh... gì gì đấy là thời thực dân phong kiến. Thời đạo đức XHCN ta phải có tiền vàng mới vực được đạo, nên chỉ người mẫu Ngọc Trinh, Kim Trinh, rồi Phú Tr... inh... 

Nhưng nghi phạm khi mặc áo thời trang “Phản tự tử”vào cũng có thể cắn lưỡi tự tử. Như vậy phải bọc mồm nghi phạm bằng băng keo cao su…

TBT: Ồ... Sao lại thế! Như vậy là vi phạm nhân quyền. Hà... hà... mình sẽ cho nghi phạm ngậm kẹo, kẹo “Phản tự tử” đấy. Một cục kẹo to bằng trái banh nỉ ten nít. Chẳng thể nào ngậm miệng lại huống hồ là cắn lưỡi...

PV: Đúng là sáng tạo! Nhưng làm sao nghi phạm có thể trả lời các câu hỏi của buổi thẩm cung. Hay mình cứ sáng tác bừa các câu trả lời…

TBT: Ồ... sao lại thế! Như vậy là vi phạm nhân quyền. Hà... hà… Lần đầu tiên trên thế giới công an Việt nam sẽ áp dụng kỹ thuật tân tiến là “thẩm cung trắc nghiệm Dét Nô”. Mình sẽ đưa ra các câu hỏi mà nghi phạm chỉ cần gật đầu nhận hay lắc đầu để chối. Nhân quyền tiên tiến đến thế là cùng! 

Khi nghe qua phương án giải quyết “tự tử trong đồn công an” mình đưa ra, cả bộ chính trị đều ngơ ngác nhìn nhau như các anh khờ từ quê ra tỉnh. Nhưng sau đó tất cả bừng tỉnh, đồng loạt đứng lên vổ tay tán thưởng như pháo nổ không chịu ngừng. Mình phải phẩy tay, yêu cầu họ ngồi xuống đấy! 

PV: Đúng là đỉnh cao trí tuệ, đôi khi cần thời gian trễ mới hiểu được. Nhưng nhỡ có trường hợp nghi phạm không chịu gật đầu, bướng bỉnh chối tội, lắc đầu quá mạnh bị trẹo cổ, gẫy cổ… thì như thế nào? 

TBT (trở nên giận dữ ): Sao có chuyện như vậy. Các đại biểu quốc hội, đại diện cho dân, chỉ có biết “gật”, làm gì biết “lắc”. Đại biểu của dân “gật” thì dân chúng đa số là “gật” chứ sao lại lắc đến gẩy cổ là thế nào? Anh là do các tổ chứa nhân quyền đưa len lỏi vào đảng, đưa thông tin không chính xác nhằm phá hoại đất nước... (TBT vẫy tay gọi cảnh vệ...). Các đ/c đưa anh nhà báo này về đồn công an điều tra xem anh ta có bị thế lực thù địch nào xúi dục hay không, rồi báo cáo lên bộ chính trị? 

Mặc dù là nhà lý luận cao nhất nước, TBT rất ngại để bị phỏng vấn. Chỉ có phỏng vấn bỏ túi bé tí tẹo, ông cũng thấy mệt gấp bao nhiêu lần đi bộ buổi sáng cho máu huyết lưu thông tránh bị lú lẫn. TBT bước lên xe con, buông mình trên ghế, thở một hơi dài, lẩm bẩm: "Cứ cho thằng phóng viên xa vợ con vài năm để chừa cái tội vặn vẹo lãnh đạo". 

Phân tích cách giải quyết “tự tử trong đồn công an”

Qua chuyện trên chắc nhiều người nghĩ là chuyện không bao giờ có thật: "Làm gì lãnh đạ̣o quốc gia nào lại “khùng khùng điên điên” giải quyết “tự tử trong đồn công an” một cách lạ kỳ như vậy?". Thực sự ở đất nước mà lý thuyết “thiên đường cộng sản, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” đã bị nhân loại vứt vào thùng rác từ lâu nhưng vẫn được lãnh đạo VN ca ngợi, bắt dân mình phải tuyệt đối tin theo, để “đảng CSVN quang vinh muôn năm”, thì nhiều chuyện “khùng khùng điên điên” vẫn xẫy ra thường ngày. 

“Tự tử trong đồn công an” xảy ra đã lâu, có khuyng hướng tăng, mặc dù đã bị bao nhiêu tổ chức trong nước cũng như ngoài nước lên án một cách mạnh mẽ. Tại sao? Người viết đã cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi để góp ý với đảng và nhà nước, đưa ra các phương cách giải quyết, không thể để sự việc kéo dài. Hy vọng với ý định tốt đẹp, như dùng kem thoa mặt Nivea làm cho gương mặt “phản nhân quyền” của đảng đã chai cứng đến độ đạn súng AK bắn vào không thủng, sẽ trở nên mềm dịu, nhân dân sẽ đỡ lo sợ khi bị mời vào đồn công an. 

Không phê phán, chỉ góp ý chắc đảng và nhà nước không nỡ lòng nào đưa người viết ra tòa vì điều 88 luật hình sự? 

Gần đây có người đã đưa ra hướng dẫn những điều cần thiết dân chúng phải chuẩn bị khi vào đồn công an làm việc. Nhưng quan trọng ở bên công an, họ thay đổi cách thức làm việc với nghi phạm như thế nào? 

1/ Áp dụng phương pháp thẩm vấn ở các nước tiên tiến. Nghi phạm được đưa vào phòng hỏi cung, có cửa sổ lớn với kính phân cực. Những người có nhiệm vụ liên quan có thể quan sát từ phía ngoài mà người trong phòng không trông thấy được. Những người bên ngoài khi theo dõi có thể phân tích hay tìm thêm bằng chứng, gọi và góp ý với cán bộ đang hỏi cung nghi phạm. 

Điều này tránh việc tự tử khi đang hỏi cung nhưng ở Việt Nam không hiệu quả. Lý do? Ở các nước dân chủ tiên tiến, nghi phạm bị hỏi cung để xác định bằng chứng thật sự cụ thể như ăn cắp, giết người... Không thể hỏi cung bất kỳ người dân nào chỉ vì họ bày tỏ ý nghĩ, tư duy của mình một cách bất bạo động. Việt Nam rất khác, một người chỉ bày tỏ tư tưởng của mình dù rất ôn hoà cũng có thể sẽ bị công an mời lên làm việc. 

Thế nào bày tỏ ý kiến mà không phạm điều 88? Tội danh được xác định bởi bộ óc của công an hỏi cung, hay được chỉ thị từ trên xuống? Trở trời, mưa gió thất thường, cũng như mắt đưa qua liếc lại trông chừng phản ứng của cộng đồng quốc tế, những cái đầu cấp cao cũng thay đổi vù vù. Dùng bao nhiêu cái đầu trên cao xuống thấp như một đống hổ lốn, để đánh giá suy nghĩ của một con người quả thật lơ mơ, vô cùng tùy tiện. Thế nên, việc hỏi cung của công an cần gì rườm rà, tốn kém như các nước trên thế giới, chỉ cần phòng làm việc kín đáo với chỉ thị ngầm của cấp trên: "Kiên quyết loại trừ bọn phản động, lỡ có sai lầm còn hơn bỏ sót, mục đích bảo vệ chế độ". 

2/ Nghi phạm có thể yêu cầu luật sư riêng của mình hiện diện trong buổi hỏi cung. Dù có một luật không giống ai “LS có thể tố cáo thân chủ”, nhưng sự hiện diện của LS cũng khiến nghi phạm yên tâm, chắc chắn giảm bớt nạn “tự tử trong đồn công an”. 

Nhưng ở Việt Nam, có LS, công an sẽ làm việc không hiệu quả, sẽ không là một công cụ bảo vệ chế độ hữu hiệu. Trình độ công an hỏi cung như thế nào để có thể đối lại với LS, người am tường về luật, nhất là trong trường hợp công an làm theo chỉ thị từ trên. Thí dụ công an hỏi cung nghi phạm có các bài viết chống Formosa, chỉ vài đối đáp với nghi phạm cùng sự hiện diện của LS, chắc chắn sẽ đưa ra kết luận nghi phạm là người yêu nước, yêu môi trường. Thế thì hỏng việc với cấp trên mất? 

3/ Mức ngưỡng “tự tử” công an phải phấn đấu bằng mọi biện pháp để giảm mức ngưỡng xuống. Thay vì “tự tử” giảm xuống “tự hủy hoại thân thể” như nghi phạm tự bẻ gẫy tay, bẻ gẫy chân, tự đập đầu vào tường làm chấn thương sọ não... Giảm mức ngưỡng như thế có thể cải thiện tí ti mặt nhân quyền. Nhưng nghi phạm trở về nhà lại thành thực khai ra việc “tự hủy hoại thân thể” như một nhân chứng sống, công an sẽ bị một cú đá hậu làm vỡ mặt. 

4/ Còn có cách nào khác không nhỉ? Cứng không xong, xem mềm như thế nào? Công an sẽ dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ nghi phạm. Có thể mời nghi phạm nhậu vài cốc bia rượu vì nghi phạm tự tử thường là thanh niên tuổi còn rất yêu đời. Việc này hơi tốn kém nhưng “rượu vào, lời ra” công an sẽ chộp được lời khai chứng nhận nghi phạm đã phạm tội? 

Nhưng xem ra cũng không xong. Nghi phạm có nhậu xỉn, thành thực khai báo, nhưng lại không đúng ý của công an hỏi cung, không như ý của chỉ đạo cấp trên. Khai thành thực lại chẳng thấy nghi phạm có tội gì cả. Chỉ tốn thêm tiền bia rượu. 

Không biết có học giả lỗi lạc nào đưa ra cách giải quyết nào khác? Khó có phương cách hữu hiệu nào đảng có thể chấp nhận nếu ảnh hưởng đến hoạt động công an, công cụ bảo vệ đảng. Vì lý do này ta trở lại phương cách “khùng khùng điên điên” mà TBT đã đưa ra trong phỏng vấn bỏ túi. 

Đây là ý kiến các tổ chức nhân quyền khó lên án. Có nghi phạm nào trên thế giới được cho mặc áo thời trang, được ngậm kẹo và chỉ cần trả lời trắc nghiệm Dét Nô? Nhân quyền tốt đẹp đến thế là cùng! 

Nhưng làm sao hướng dẫn nghi phạm gật đầu nhận tội thay vì lắc đầu đến trẹo cả cổ. Chưa kể đến trường hợp cán bộ công an thẩm vấn, nóng vội cho xong việc, chạy đến gần nghi phạm giúp họ lắc đầu, cuối cùng “trẹo cổ” biến thành “bẻ cổ”. Muốn nghi phạm gật đầu nhận tội phải nhớ lời dạy thâm sâu của Hờ Cờ Mờ: “Vì lợi ích mười năm cho “tự tử trong đồn công an”. Vì lợi ích trăm năm cho “văn hóa gật””. 

Văn hóa gật

Văn hoá và giáo dục liên quan rất mật thiết. Quên đi văn hoá, đạo đức của ông cha để lại từ hàng ngàn năm xưa, đảng cộng sản VN, chỉ thường vênh váo nhờ Bác và đảng, dân Việt có cách mạng văn hóa, đạo đức xã hội chủ nghĩa. Để đạt điều này, đảng nắm độc quyền giáo dục, một nền giáo dục nhồi sọ để đưa đến một xã hội “trên dối dưới, dưới dối trên”, cửa quyền hống hách, tham nhũng hối lộ, bất công giàu nghèo... Quá nhiều. Quá nhiều tệ nạn. 

Một điểm chính trong việc giáo dục của đảng cộng sản là giáo dục cần phải nhồi sọ như thế nào để người dân có thói quen gật đầu hơn lắc đầu. Nó sẽ ăn sâu vào xã hội Việt Nam và biến thành văn hóa đặc trưng: “văn hoá gật”. Đương nhiên giáo dục loại này cần yểm trợ bằng “ngáo ộp công an”. Giáo dục để gật tương đối đã có thành công bước đầu. Các đại biểu trong quốc hội nếu không là con cò của đảng thì cũng là các đại biểu gật. Không biết gật thì đi chỗ khác chơi, làm gì còn tư cách đại biểu. Còn cứng đầu mà lắc thì xem chừng công an sẽ mời về đồn làm việc. Thời bao cấp, quốc hội CHXHCNVN thường nhất trí “gật 100 %” để thông qua mọi điều luật. Thời nay, nhờ nhìn ra thế giới bên ngoài, thấy việc “gật 100%” này là trò hề mua vui cho thế giới nên quốc hội sửa sang lại chút ít, cho “gật 90%” hay “gật 80%” là đủ rồi. Tô son cho có vẻ dân chủ tí mà! 

Ngẫm xem có đại biểu quốc hội CSVN nào đứng lên đấu tranh cho người dân thấp cổ bé miệng? Ai đứng về phía kẻ bị trị thay vì kẻ thống trị là đảng cộng sản? Ai lên tiếng cho người dân miền trung chịu điêu đứng về thảm họa môi trường biển? Ai quan tâm đến thảm cảnh của những người vợ, những đứa con thơ của những nghi phạm “tự tử trong đồn công an”?... Quá nhiều. Quá nhiều câu hỏi làm ray rứt lòng người.

Chắc chắn là ai cũng biết thuyết tiến hoá Darwin, hoạt động xã hội sẽ biến đổi con người, suy ra hấp thu nền văn hóa gật con người cũng đổi thay. Con người vận động cái cổ thường xuyên bằng cách gật sẽ làm cổ dài ra, nó sẽ dễ uốn cong, dễ gật theo nhiều hướng khác nhau: hướng tiền, hướng địa vị, hướng biệt phủ... Một thời gian tới, nhân loại trên thế giới sẽ thấy một chủng loại cũng hơi giống giống con người, nhưng lại có cái cổ dài ngoằng khác thường, y như cổ con gà, vừa đi vừa gật, gật đủ bốn phương tám hướng, gật như đang cầu xin bổng lộc, tiền bạc... Đấy có phải là con cháu của các đại biểu gật hiện nay của nước CHXHCNVN? Nếu còn sống sót đến ngày này, TBT đảng sẽ khoái trá gãi cổ, một cái cổ dài và to đùng như bị ung thư nhưng lại không phải do gật nhiều mà do nói láo quá nhiều: “Đảng ta giỏi thật. Nhờ văn hóa gật nên mình chả cần đến biện pháp "khùng khùng điên điên" làm gì!”. 

Khi đảng nói gì, nói láo, nói khùng, nói điên... mọi người dân trong nước ai cũng gật, đương nhiên công an sẽ có ít công việc truyền thống như việc “tự tử trong đồn công an”... Lúc ấy công an chẳng lẽ thất nghiệp? Công an yên tâm, đảng không bao giờ để cho nghĩ việc, công an sẽ chuyển sang làm kinh tế, phụ với quốc phòng. Đồn công an sẽ trở thành đồn “Mát xa”. Những bàn tay thay vì bẻ cổ, cứa cổ... sẽ trở thành các bàn tay dịu dàng, mơn trớn... Cả nước sẽ cùng làm kinh tế. Rồi tất cả cùng đồng lòng gật, gật 100% để đảng Ta nhập vào đảng Tàu. Cùng một nền văn hóa gật thì sẽ tiến đến “ta tuy hai mà một”, rồi hồ hởi dìu nhau lên “thiên đường gật”. 

Cách giải quyết “tự tử trong đồn công an”: cuộc chiến giữa truyền thống ngẩng cao đầu và văn hóa gật

Qua 4000 năm lịch sử, người Việt đã giữ vững bờ cõi, giữ vững một “Việt nam quê hương ngạo nghễ” trước sự hung hãn, lấn chiếm của Tàu phương Bắc. Truyền thống ngẩng cao đầu trước giặc Tàu sẽ nhường cho văn hóa gật mà chủ nghĩa cộng sản đang cố nhồi nhét ngay từ thế hệ trẻ thơ? Tất cả nằm trong tay, trong đầu của dân tộc Việt Nam, không thế lực nào ở ngoài có thể ảnh hưởng được. Mặc cho giáo dục nhồi sọ, sự đàn áp thô bạo của nhà cầm quyền, nhiều người Việt với truyền thống của cha ông vẫn tiếp tục ngẩng cao đầu trước những kẻ độc tài thống trị, trước xã hội đầy rẫy các tệ nạn. Họ sẽ không bao giờ lùi bước vì đất nước, vì tương lai của con cháu. Đấy là cuộc chiến khó khăn giữa những người chiến sĩ tuy không có một tấc sắt trong tay, chỉ với nhiệt huyết đấu tranh cho nhân quyền, cho môi trường, cho xã hội tươi đẹp hơn... chống lại cái văn hóa gật của đảng CSVN. 

Khi văn hóa gật bị đánh bại, những kẻ chỉ biết gật trước các lời dối trá hoa hoè không còn hiện hữu trên quê hương Việt Nam, nhân quyền trở về cho mọi người, chắc chắn khi ấy “tự tử trong đồn công an” sẽ không còn. Nó đi vào lịch sử như một thời kỳ đen tối, dân tộc Việt đã bị cai trị bằng sự dối trá và xiềng xích. 

21.07.2017

Quấy rối chương trình Tri ân Thương phế binh VNCH để được gì?

Kông Kông (Danlambao) - Vì các chương trình mục vụ tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, số 38 Kỳ Đồng, Sài Gòn, dày đặc nên để có được một ngày/mỗi tháng tổ chức giúp đỡ Thương Phế Binh VNCH thì quý Linh mục và người tình nguyện không thể thực hiện theo ý mình mà phải dựa vào thời khóa biểu ngày nào nhà thờ vắng và phải hoàn tất mọi sinh hoạt trước 5 giờ chiều. Vì thế không thể có ngày cố định. Trở ngại lớn khác là ngày nhà thờ vắng phải trùng hợp với ngày quý Linh mục không quá bận và những người tình nguyện có thể hy sinh việc riêng để phụ giúp, vì người tình nguyện hầu hết còn lo sinh kế, phải nghỉ việc ngày đó.

Nhân sự, thời gian và tài lực eo hẹp như thế mà còn phải lập danh sách thông báo đến hàng trăm TPB khắp nơi về đúng lúc là việc không hề đơn giản. Thế mà từ lâu chương trình Tri ân TPB vẫn tiến hành suôn sẻ bất chấp những thủ đoạn ngăn cản của công an, đủ để hiểu rằng từng người phục vụ phải có một trái tim đầy lòng nhân ái và vượt qua được nỗi sợ vì bị theo dõi, sách nhiễu riêng!

Về phía TPB VNCH, đã hẳn là nạn nhân sống dưới đáy xã hội kể từ sau ngày 30 tháng Tư, bị kỳ thị ngay từ những ngày đầu tiên. Nhưng vừa rồi, hôm 17/7/2017, trong lúc TPB đang được giúp đỡ chăm sóc về y tế trong khuôn viên nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế thì có một nhóm người đứng bên ngoài dùng loa phát hết công suất hướng vào nhà thờ đả kích và miệt thị. Đó là việc làm vô cùng kỳ lạ với truyền thống “thương người như thể thương thân” đã thấm đẫm trong tâm hồn người VN thể hiện qua tục ngữ, ca dao. Có thể nói là chỉ có người cộng sản mới hành động như thế!

Với TPB chắc chắn không có gì lạ, vì hơn 42 năm đã từng kinh qua nên việc làm vô đạo đó chỉ có tác dụng ngược. Là, thay vì bị làm nhục thì TPB lại tự hào, vì cơ thể bị tàn phế là chứng tích của sự hy sinh cao quý chống cộng sản. Là, chống lại bọn người đầy thú tính như vừa xảy ra! Và hành động của nhóm người quấy rối vừa rồi chắc chắn không phải cá nhân, vì nếu không có chủ trương “từ trên” thì đã bị an ninh bắt giữ về tội phạm pháp.

Chống cái ác cho dù cái ác đã thắng. Nhưng dù thắng cái ác vẫn còn căm thù, vẫn luôn luôn bị ám ảnh và lo sợ. Vì kẻ thủ ác thì không bao giờ có được bình an!

Về phía nhóm người dùng loa mở hết công suất hướng vào nhà thờ miệt thị, đó là hành động vi phạm luật pháp trắng trợn. Tội phá rối an ninh trật tự công cộng. Phá rối nơi tôn nghiêm. Còn hơn thế nữa, là phá rối một chương trình nhân đạo giúp người bị thương tật.

Sống trong một xã hội mà có người công khai miệt thị người bị bất hạnh, đặc biệt những người bất hạnh đó đã cam phận từ những 42 năm qua, thì đạo đức của xã hội đã băng hoại đến tận cùng. Xã hội đó không có chỗ đứng trong cộng đồng nhân loại.

Trong những tháng gần đây nhiều người tranh đấu cho sự tồn vong của dân tộc trước thảm họa về môi trường (điển hình như vụ Formosa) cũng như hiểm họa bị nô lệ Tàu cộng (điển hình như biển đảo bị mất, thực phẩm bị đầu độc, Tàu cộng hiện diện khắp mọi nơi) đã lần lượt bị bắt giam với những lý do bịa đặt, với những bản án nặng nề, vô đạo và phi pháp, cho thấy đảng cộng sản VN đang bối rối cùng cực.

Kinh nghiệm lịch sử cho biết bất cứ chế độ độc tài nào trước khi cáo chung cũng có hành động như thế. Đó là dùng bạo lực phi pháp tối đa. Vì thế khi người yêu nước bị đàn áp dữ dội chính là lúc phải chứng kiến những cơn co giật hấp hối của chế độ.

Việc quấy rối chương trình giúp đỡ Thương phế binh VNCH tại nhà thờ Dòng Chúa Cứ Thế nếu còn tiếp diễn sẽ chẳng thể hiện được điều gì khác hơn là tính man rợ!

Cũng phải “cảm ơn” chủ trương quấy rối, vì qua đó thấy rõ thêm được bản chất người cộng sản và lý do phải bảo vệ miền Nam Dân chủ, Tự do.

21.07.2017



________________________________

Bài liên quan đã đăng:


Dân Phòng: lực lượng chó săn của côn an và của đảng

Dương Tâm (Danlambao) - Trong những năm qua, hình ảnh những tên côn đồ đàn áp người dân trở nên phổ biến. Chúng ta thấy có những bộ đồng phục, có những tên thường phục ác ôn, tất cả gom lại tạo nên một thành phần chó săn của chế độ. Nổi bật hơn cả là lực lượng được gọi là "dân phòng".

Dân phòng - Tụi nó là ai?

- Là thành phần tiền án tiền sự đầy mình nhưng chẳng chịu hoàn lương kiếm sống.

- Là những tay có máu côn đồ nhưng chẳng đủ bản lãnh để bước ra chốn "giang hồ nghĩa khí" để kiếm miếng cơm.

- Là những thanh niên lêu lổng, lười biếng lao động chẳng chịu bước vào cuộc sống mưu sinh thiện lương như người dân lương thiện.

- Là những tên nốc rượu như nước, vũ phu như man di mọi rợ nhưng hám danh thực thi "chính nghĩa của đảng".

Công an và dân phòng

Trên nguyên tắc bạn sẽ không tìm thấy một văn bản nào cho thấy lực lượng dân phòng là một tập hợp chính danh, một bộ phận của nhà nước.

Tuy nhiên, trên thực tế công an và dân phòng đã luôn luôn có mặt cùng nhau và trở thành một tập hợp nhập nhằng và tạo nên hình ảnh những tên côn đồ nghiệp vụ. Từ đó cụm từ "côn an" viết tắt cho công an + côn đồ ra đời.

Làm thế nào để công an có thể sai khiến những tên du đãng, côn đồ trở thành "dân phòng" để sai vặt, đe dọa người dân hay đứng ra chịu tội thay mình?

Thứ nhất: tiền. Nhưng ngân sách nhà nước trống rỗng và đối tượng cũng không nằm trong diện được cấp. Vậy tiền từ đâu? Từ tiền của công an thu bảo kê từ người dân trên địa bàn mà công an đang làm bạo chúa.

Thứ hai: Phù hợp với bản chất lưu manh, hà hiếp kẻ yếu, làm trời làm đất, hám danh trục lợi...

Tất cả phù hợp với tố chất hám danh và máu côn đồ.

Tóm lại Công An và Dân Phòng cùng chia sẻ bản chất: hung bạo và côn đồ.

Côn an côn đồ - Tụi nó làm gì?

Lực lượng dân phòng ngày đêm cùng đám côn an tác oai, tác quái khắp hang cùng ngõ hẻm, đe dọa cuộc sống của lương dân.

Trong khi có đám tay sai "dân phòng" thì côn an rảnh rỗi tay chân để truy thu tiền bảo kê bến bãi, quán xá, vỉa hè... từ nhà hàng cao cấp đến quán tạp hóa bán lặt vặt, lèo tèo dăm ba thứ ven đường. Thu đủ tiền nộp hụi chết cho cấp trên; thu cho đủ tiền để mua tấm thẻ ngành; thu để còn mua chức cao hơn, thu để xây biệt thự, nhà lầu... Tất nhiên, đám côn an chẳng quên quăng cho cái đám dân phòng vài lon bia, dăm bữa nhậu, ít tiền lẻ để chúng nghe lời.

Chuyện thu tiền bảo kê này không phải là nhiệm vụ của dân phòng vì đó là đặc quyền của côn an. Nhưng dân phòng được sử dụng trong vai trò du đãng, phá hoại cửa hàng, công ăn việc làm của người dân nếu người dân không chịu chung chi cho côn an.

Dân phòng được sử dụng như thế nào để đàn áp thành phần dân chủ?

Người yêu nước từ Hà Nội đến Sài Gòn đã không biết bao nhiêu lần bị đánh đập dã man, máu tuôn xối xả, di chứng thương tích nặng nề bởi đám dân phòng. Những cuộc xuống đường tuần hành vì môi trường, bảo vệ biển đảo, xuống đường phản đối bè lũ bá quyền Tập Cận Bình... khi nào có mặt người yêu nước thì khi đó có mặt Dân phòng sẵn sàng làm chó săn xông vào cắn.

Chúng đông đảo và hung dữ.

Chúng tàn bạo và phi nhân tính.

Chúng được chế độ ban cho đặc ân, đặc quyền để mặc sức thỏa mãn bản chất côn đồ với người yêu nước. Sau lưng chúng là sự bảo kê của đám côn an và cả hệ thống nhà cầm quyền CSVN.

Dân phòng, thành phần du thủ du thực do đó bán chính thức trở thành bộ phận phòng dân của đảng CS. CS cũng là viết tắt của 2 chữ Chó Săn.

20.07.2017

Không thể sợ thứ mà ta khinh bỉ

Đoan Trang - Có nhiều người hỏi tôi có sợ an ninh Việt Nam không. Câu trả lời rất thật lòng của tôi là người ta không thể sợ cái mà người ta khinh được.

Càng tiếp xúc nhiều, tiếp xúc sâu với an ninh - lực lượng bảo vệ đảng - tôi khẳng định là bạn sẽ chỉ càng thấy kinh tởm họ, chứ không sợ họ. Kinh tởm vì đủ thứ trò bẩn thỉu và hèn hạ của họ. Nịnh trên nạt dưới, thượng đội hạ đạp, luôn sẵn sàng giở đủ trò tởm hủi nhất với những người không ưa cái đảng của họ, đặc biệt thích bắt nạt, hành hạ dân thường thấp cổ bé họng ít hiểu biết pháp luật... đó là truyền thống của an ninh cộng sản.

An ninh rất hiếm khi mặc sắc phục, để dễ bề "hoạt động" khi "xuống cơ sở". An ninh xúi bẩy, chia rẽ, phá nát xã hội dân sự, rình rập dân chúng còn thính hơn chó, dùng đủ phương tiện nghe trộm quay trộm... và gọi đấy là nghiệp vụ! An ninh kích động và sai bảo dư luận viên ra tay manh động với người hoạt động rồi gọi đám tay chân đó là "quần chúng tự phát". An ninh chúi mũi chúi tai vào chuyện giường chiếu của các nhà hoạt động, moi móc xem họ sinh sống thế nào, ăn ngủ đ. i. ra sao, và bảo đấy là biện pháp xử lý đối tượng. An ninh dối trá không ngượng mồm, và coi đấy là tuyên truyền, giáo dục, là nghiệp vụ đấu tranh với phản động.

Minh, PA88, an ninh TP. Hà Nội, từng hứa hẹn ngọt ngào với một bạn trẻ là "cho chị biết địa chỉ chỗ em, chị đảm bảo công an khu vực sẽ không làm gì em đâu". Minh hứa chiều hôm trước thì sáng hôm sau công an khu vực gây sức ép đuổi bạn trẻ đó khỏi nhà trọ. Bài học cay đắng về chuyện tin tưởng an ninh nhăn răng (nhân dân) Việt Nam. Đúng là nhăn răng thật!

An ninh đã đánh đập, gây thương tích cho Thúy Nga, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Thái Lai, và mới đây là Sương Quỳnh - một loạt nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền cho Việt Nam. Điểm chung lớn của các vụ tấn công này đều là: hành hung tập thể, và nạn nhân là phụ nữ. Bởi vì sao, bạn biết không? Biểu hiện rõ rệt nhất của cái hèn là kẻ hèn hạ chỉ đánh những người mà chúng biết chắc là không thể tự vệ được. Thật ra chúng đánh tuốt. Người già, trẻ em, nam, nữ, giới tính thứ ba... không quan trọng; quan trọng là chúng phải chắc chắn rằng nạn nhân của chúng không có khả năng tự vệ.


Nhan đề do DLB đặt

Trả nợ nhân dân!?

Tháng Chín (Danlambao) - ...Ba cái công phiếu kháng chiến, những thùng thóc bị trưng thu... hãy cho nó đi vào hư vô theo oan hồn của biết bao nhiêu sinh mạng con người mà đảng đã "vay" để làm "vốn" cho công cuộc kắt mạng toàn dân và xâm lược VNCH theo đúng nghĩa vụ "ta đánh là đánh cho Liên Xô và Trung Quốc"...

*

Ngày 7/6/2017 theo chỉ đạo của Phó Thủ tướng Trương Hòa Bình, Bộ Tài chính ra văn bản chỉ đạo các đơn vị trách nhiệm phải tiếp tục thanh toán các khoản còn nợ có chứng từ gốc mà người dân đã đóng góp vào cuộc kháng chiến chống Pháp và xâm lược VNCH.

Vào năm 1985, Hội đồng Bộ trưởng trong Chỉ thị 108-CT cho biết từ cuối năm 1979, các địa phương đã tiến hành thanh toán các khoản nhà nước vay dân.

Năm 1998, Bộ Tài chính ra công văn gia hạn các khoản trả nợ cho dân đến hạn chót là 31/12/1998.

1979 đến 1998, tức là gần 20 năm, con nợ Ba Đình vẫn không hoàn tất chuyện trả nợ cho dân.

Hạn chót là cuối năm 1998 nhưng giữa năm 2017 lại có văn thư tiếp tục trả nợ. Tổng cộng gần 40 năm kể từ chỉ thị 108-CT nợ vẫn hoàn nợ. Trong suốt 40 năm đó bao nhiêu chủ nợ đã trở thành người thiên cổ?

40 năm chạy làng và không biết còn chạy thêm bao năm nữa. Thử đặt ngược lại nếu một người dân nào vay tiền của đảng và đến bây giờ vẫn chưa trả thì số phận dân đen sẽ như thế nào?

Chuyện vay nợ của dân bắt đầu từ ngày 14/4/1948 Hồ Chí Minh ký Sắc lệnh 160-SL phát hành “Công phiếu kháng chiến” tổng giá trị 500 triệu Hồ tệ. Từ đó từng năm một, nhiều sắc lệnh được ban ra để mượn nợ dân, mượn bằng tiền cũng có, lương thực cũng có... Tất cả là để cho đảng hoàn thành sứ mạng "ta đánh (miền Nam) là đánh cho Liên Sô, Trung Quốc".

Từ 1948 cho đến 2017. 70 năm. Trong suốt thời gian gần 3/4 thế kỷ này:

1. Bao nhiêu "chủ nợ" còn sống sót đến giờ này để đảng và nhà nước "thanh toán" nợ nần?

2. Bao nhiêu "chủ nợ" đã bị chết trong cuộc chiến xâm lược VNCH, chết theo thời gian chờ dài cả cổ và món nợ sẽ phải được "thanh toán" ra sao cho những chủ nợ quá cố?

3. Trong hoang tàn chiến tranh, bao nhiêu "chủ nợ" còn giữ được những cái gọi là có chứng từ gốc trời ơi đất hỡi để chứng minh mình có cho đảng mượn vài trăm thúng thóc?

4. Một ký gạo, một trăm đồng Hồ tệ thời gạo châu củi quế của thế kỷ trước, mấy chục năm sau, giá trị của nó là bao nhiêu? Hồ tệ ngày xưa và Hồ tệ bây giờ vẫn còn tệ ngang nhau?

5. Từ năm 1979 cho đến nay, đảng và nhà nước đã trả nợ cho dân như thế nào, trả bao nhiêu, giải quyết sự khác biệt về giá trị theo mức lạm phát, lời lãi ra sao? Làm thế nào để người dân cả nước biết là nhà nước thật sự có trả nợ?

6. Nếu thật sự có ngân sách trả nợ, làm thế nào để ngăn chận các quan tham, cường hào ác bá địa phương khai láo và bỏ túi những khoản nợ mà chủ nợ đã chết?

Tất cả những câu hỏi trên và nhiều câu hỏi khác sẽ không bao giờ có câu trả lời. Không có và không thể có vì toàn bộ chuyện trả nợ cho dân chỉ là một trò tuyên truyền, mị dân của đảng.

Trả nợ cho dân! Chỉ cần đảng cộng sản ngưng ngay việc mượn nợ ngày hôm nay và người dân - hết đời này và nhiều đời sau phải còng lưng ra trả là mừng lắm rồi.

Còn ba cái công phiếu kháng chiến, những thùng thóc bị trưng thu nhưng được đảng dán cho danh hiệu mỹ miều là "mượn"... hãy cho nó đi vào hư vô theo oan hồn của biết bao nhiêu sinh mạng con người mà đảng đã "vay" để làm "vốn" cho công cuộc kắt mạng toàn dân và xâm lược VNCH cho Tàu và Nga.

20.07.2017

Nhận diện mặt nội thù

Phạm Trần (Danlambao) - Bây giờ là Thế kỷ 21 mà người Cộng sản Việt Nam (CSVN) vẫn suy tư và hành động như khi họ còn ăn hang ổ chuột để lừa dân vào “kháng chiến chống Pháp dành độc lập” và “chống Mỹ cứu nước”. Có muôn vàn chuyện để chứng minh, nhưng chỉ cần nêu ra vài chủ trương rất độc tài, lạc hậu và kệch cỡm để thấy đảng CSVN đã bị tụt hậu sau lưng thế giới đến mấy chục năm.

Đó là khi người Cộng sản muốn che giấu tham quyền cố vị thì họ đòi việc gì cũng phải do “đảng lãnh đạo” và “nhà nước quản lý” cho phù hợp với chủ trương đảng cầm quyền là “yêu cầu tất yếu của lịch sử”. 

Chả có lịch sử Việt Nam nào đã cho phép đảng CSVN khua môi như thế. Đảng đã tự chiếm quyền làm chủ đất nước của dân để cai trị dân chứ có người dân Việt Nam nào đã bỏ phiếu hay trao quyền cai trị cho đảng đâu.

Ngay cả khi Hồ Chí Minh viết trong Di chúc năm 1969: “Đảng ta là một Đảng cầm quyền...” cũng không có nghĩa là Quốc hội của đảng CSVN được phép quy định trong Điều 4 Hiến pháp cho phép đảng “là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”. 

Hành động của Quốc hội tước bỏ quyền tự quyết của dân là độc tài và phàn dân chủ. 

Chẳng những thế, đảng còn tự ý nhét chữ vào mồm dân để vu oan rằng: “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân ta.” (trích Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên Xã hội Chủ nghĩa - bổ sung, phát triển năm 2011).

Viết ẩu như thế chưa đủ hay sao mà nhiều cái loa tuyên truyền của Ban Tuyên giáo đảng vẫn còn bịp bợm để khoe lời ông Hồ Chí Minh nói rằng “đảng ta là đạo đức, đảng ta là văn minh”, hay “đảng bao giờ cũng đúng” để tiếp tục ép dân phải đeo vào cổ chiếc tròng Chủ nghĩa Cộng sản lạc hậu và giết người ngoại lai Mác-Lênin.

Nhưng đảng càng khua chiêng gõ mõ khoe khoang thì đảng viên càng suy thoái đạo đức nên thay vì phải “cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư” như khẩu hiệu mị dân của Hồ Chí Minh thì họ đã quay lưng lại với đảng để “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” để “thoái hóa” và “biến chất”.

Che đậy được không? 

Nhưng tại sao lãnh đạo đảng lại cứ tránh né không dám thừa nhận đảng CSVN đang thoái trào, đảng viên và nhân dân hết còn tin vào chủ trương và chính sách cai trị tụt hậu và chậm tiến của nhà nước sau hơn 40 năm thống nhất đất nước? 

Có phải vì lãnh đạo sợ mất miếng ăn và chiếc ghế cầm quyền nên cứ kéo dài lòng tham để lôi dân, kéo nước đến bờ vực thẳm? 

Lãnh đạo còn không biết xấu hổ khi Quốc tế đánh giá khả năng lao động và tri thức của dân Việt Nam thấp hơn nhiều dân tộc trong khu vực, thậm chí sau lưng cả hai nước láng giềng đàn em Lào và Campuchia?

Như vậy, sau 30 năm gọi là "Đổi mới", Việt Nam vẫn chưa ra khỏi công thức làm công cho nước ngoài. Việt Nam tiếp tục lệ thuộc sâu và rộng vào nền kinh tế của nhà nước cực kỳ nham hiểm Trung Quốc. Việt Nam tiếp tục phải nhập khẩu từ cây kim sợi chỉ và hầu hết nguyên liệu và máy móc sản xuất từ Trung Quốc để mang nợ cho dân.

Bằng chứng là: “Trung Quốc vẫn tiếp tục là thị trường mà Việt Nam nhập siêu lớn nhất với 28 tỷ USD trong năm 2016.” (theo Thời báo Kinh Doanh/Phòng Thương mại và Công nghệ Việt Nam, ngày 06/01/2017)

Vậy mà khi có những nhà trí thức và người dân lên tiếng yêu cầu đảng và nhà nước phải “đổi mới chính trị”, tôn trọng các quyền tự do và thực thi dân chủ, chấp nhận đa nguyên, đa đảng, cho tư nhân ra báo và mời gọi chuyên viên người Việt Nam ở nước ngoài về nước đóng góp của để phát khởi cứu nguy Việt Nam thì nhà nước lại quyết liệt chống đối.

Bằng chứng là đảng đã chỉ thị cho cả guồng máy tuyên truyền và phản tuyên truyền của Ban Tuyên giáo đảng, Bộ Quốc phòng và Công an phối hợp với nhau đánh phá và vu oan cáo vạ cho những người có thiện chí và yêu nước.

Những tổ chức Xã hội dân sự ở Việt Nam cổ võ cho một nhà nước pháp quyền thật sự và một xã hội công bằng có dân chủ và tự do đã bị báo Quân đội Nhân dân đưa lên bàn mổ để phanh thây xé thịt.

Báo này lu loa rằng: “Trong Chiến lược “Diễn biến hòa bình” với nước ta, các thế lực thù địch triệt để sử dụng các thủ đoạn phi quân sự, lợi dụng chiêu bài dân chủ, nhân quyền, dân tộc, tôn giáo... để phá hoại từ bên trong nội bộ, hòng tạo ra lực lượng chính trị đối lập với Đảng, Nhà nước. Trong đó, chúng đặc biệt quan tâm, lợi dụng xã hội dân sự (XHDS).” (QĐND, ngày 17/07/2017)

Vậy báo này nhìn các tổ chức XHDS ở Việt Nam ngày nay bằng lăng kính nào? 

Tác giả bài viết Nguyễn Đức Quỳnh giải thích: 

”Đối với Việt Nam, trong những năm qua, các thế lực thù địch triệt để lợi dụng XHDS để thực hiện Chiến lược “Diễn biến hòa bình” chống phá nước ta; chúng tập trung vào một số hoạt động cơ bản sau:

Một là, tuyệt đối hóa tính độc lập tương đối của XHDS nhằm từng bước làm cho các tổ chức XHDS trở thành tổ chức chính trị đối lập với Đảng, Nhà nước… Với lập luận, XHDS là “đối quyền của quyền lực nhà nước” để tập trung đòi thực hiện trách nhiệm xã hội, chia sẻ quyền lực chính trị cho XHDS; thực chất là cổ vũ tư tưởng coi Nhà nước đối lập với XHDS; kích động thái độ vô chính phủ, lấy phá hoại thay cho xây dựng hòng từng bước đưa XHDS thành lực lượng đối trọng với Đảng và Nhà nước...”

Hai là, lợi dụng XHDS để gây sức ép về dân chủ, nhân quyền, can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam; đòi Nhà nước phải bảo đảm tự do vô giới hạn trong các lĩnh vực xã hội. Các thế lực thù địch coi hình thành XHDS độc lập về chính trị là điều kiện, tiền đề cho việc bảo đảm quyền con người, cổ xúy tự do cá nhân thông qua thực hiện quyền tự do ngôn luận, tự do lập hội, tự do biểu tình... 

Ba là, các thế lực bên ngoài tìm cách xâm nhập, tác động, chuyển hóa các tổ chức chính trị, xã hội ở nước ta hòng “phi chính trị hóa” các tổ chức này, từng bước biến chúng thành các tổ chức XHDS theo tiêu chí phương Tây. Thông qua thúc đẩy phát triển XHDS để tác động hình thành trong nội bộ các cơ quan, tổ chức chính trị; đặc biệt là các cơ quan dân cử xu hướng hoạt động “độc lập”, thậm chí “đối lập” với sự lãnh đạo của Đảng ta…” 

Bốn là, thông qua các tổ chức chính trị, xã hội, tổ chức quần chúng trong nước để tổ chức các hội thảo, tọa đàm, diễn đàn có nội dung đòi hỏi thực hiện quyền con người như: Quyền tự do dân chủ, tự do ngôn luận, báo chí, lập hội... theo tiêu chí phương Tây, bất chấp đặc thù lịch sử, văn hóa và chế độ chính trị nước ta. Tìm cách thúc đẩy, khuyến khích cán bộ, đảng viên và người dân tích cực tham gia phản biện chính sách, phản biện xã hội, tác động và gây sức ép đòi thay đổi chính sách, hệ thống pháp luật và lĩnh vực tư pháp, đặc biệt là sửa đổi, ban hành các luật thực hiện các quyền tự do dân chủ, tự do ngôn luận, báo chí, lập hội theo tiêu chí phương Tây.” 

Thông qua môi trường XHDS các thế lực tìm cách lôi kéo quần chúng vào các “hoạt động vì mục tiêu chung” như: Đấu tranh chống tiêu cực, tham nhũng, bảo vệ môi trường v.v.. hòng tạo ra tâm lý phản kháng, kích động quần chúng chống lại chủ trương của Đảng, pháp luật Nhà nước ta; tuyên truyền, lừa bịp, lôi kéo quần chúng tham gia đòi đa nguyên, đa đảng và khởi kiện, vu cáo Nhà nước ta vi phạm các điều ước quốc tế về nhân quyền...”

Chống ai - ai chống? 

Để chống lại kế hoạch có bài bản của các tổ chức XHDS, theo cách vẽ để gán ghép của báo QĐND, tác giả Nguyễn Đức Quỳnh đề nghị đảng: “Để góp phần đấu tranh có hiệu quả với âm mưu, thủ đoạn lợi dụng XHDS của các thế lực thù địch, cần tiếp tục tăng cường sự lãnh đạo của Đảng; công tác quản lý nhà nước đối với hoạt động của các hội, đoàn thể quần chúng và các NGO ở Việt Nam. Giữ vững nguyên tắc Đảng lãnh đạo trực tiếp, toàn diện đối với cả hệ thống chính trị, trong đó có các tổ chức chính trị, xã hội. Phát huy dân chủ xã hội chủ nghĩa gồm cả dân chủ đại diện và dân chủ trực tiếp. Nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị, xã hội, tổ chức quần chúng. Trong đó, Mặt trận Tổ quốc cần phát huy chức năng phản biện, giám sát, vận động nhân dân cùng tham gia giám sát, phản biện, góp ý kiến trong việc hoạch định cơ chế, chính sách nhằm góp phần xây dựng Đảng, Nhà nước và hệ thống chính trị trong sạch, vững mạnh, tiếp tục phát huy tốt cơ chế “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ”. 

Nhưng mặt trái của điều gọi là “dân chủ đại diện” là người dân được đại diện bởi Quốc hội và các Hội đồng nhân dân. Ai mà không biết Quốc hội và Hội đồng nhân dân là của đảng. Các Đại biểu Quốc hội và nhân viên của Hội đồng nhân dân đều là đảng viên được đảng cử cho dân bầu ra thì dân được gì?

Còn cái gọi là “dân chủ trực tiếp” thì còn khôi hài hơn. Một trong cách trực tiếp là “đi bầu” người của đảng cử, xuyên qua điều được gọi là giới thiệu và hiệp thông của Mặt trận Tổ Quốc, tổ chức ngoại vị của đảng. Cách thứ hai là ra ứng cử vào các chức vụ Đại biểu Quốc hội và Hội đồng Nhân dân. Nhưng mà ở Việt Nam không có quyền ứng cử tự do. Nếu không được tổ chức đề cử, không được Mặt trận Tổ quốc đồng ý thì coi như “đi tầu bay giấy” ngay!

Bằng chứng có cả trăm người tự ứng cử vào Quốc hội khóa XIV năm 2015 đã bị loại chỉ vì họ là thanh phần tranh đấu chống chủ trương và chính sách cai trị độc tài của nhà nước.

Như vậy xem ra đảng CSVN đang phải tứ bề thọ địch đấy chứ chẳng phải bình yên đâu. Nhưng mà kẻ thù của họ là ai hay chỉ là con ma cà rồng, hoặc ma vú dài viển vông “Diễn biến Hòa bình” (DBHB) không ai nhìn biết mặt mũi ra sao?

Cho đến nay, Ban Tuyên giáo chỉ biết cáo buộc không bằng chứng những người có thiện chí thi hành chỉ thị từ các thế lực thù địch để chống đảng và phá hoại chính sách xây dựng và phát triển kinh tế của nhà nước.

Cái gọi là âm mưu DBHB được đội ngũ dư luận viên nêu tên là thủ phạm đứng đầu sau lưng kế hoạch gây ta tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” để làm cho đảng suy yếu, mất vị trí lãnh đạo.

Nhưng DBHB là ai?

Đảng trả lời: “Trong những năm qua, tùy từng đối tượng và phạm vi tác động mà các thế lực thù địch, cơ hội trong và ngoài nước đã sử dụng những thủ đoạn rất tinh vi, xảo quyệt nhằm thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” khác nhau. Trong đó chúng đặt trọng tâm thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” vào cơ quan lãnh đạo cao nhất của Đảng và Nhà nước, Quốc hội, Chính phủ. Bởi đây là nơi hoạch định đường lối, chủ trương, chính sách, pháp luật của nước ta. Khi quan điểm, đường lối không chuẩn thì sự chệch hướng xã hội chủ nghĩa của đất nước là khó tránh khỏi. Và khi đường lối, chủ trương không vì cuộc sống, lợi ích của nhân dân thì niềm tin của quần chúng đối với Đảng, với Nhà nước và chế độ sẽ bị xói mòn, mất niềm tin.” (Tạp chí Tuyên giáo, 30/05/2017)

Nhưng chẳng lẽ cán bộ, đảng viên đã suy thoái tư tưởng, lập trường đã bị chao đảo xuống cấp dữ lắm hay sao mà hai nguy cơ “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” đã có thế len lỏi vào thượng tầng lãnh đạo của nhà nước? 

Nhưng chúng là ai, ở đâu ra và do thế lực nào ở bên ngoài đã móc ngoặc với bên trong để tạo nội gián đánh phá đảng từ bên trong mà Công an và tình báo đảng không hay? 

Hay là đảng cũng mù mịt như mọi người nên Tuyên giáo chỉ biết tung hỏa mù để rung cây dọa khỉ như báo cơ quan đã vẽ vời: ”Như chúng ta đã biết, “diễn biến hòa bình (“DBHB”) và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” có mối quan hệ khăng khít, không tách rời, trong đó, thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” là âm mưu, thủ đoạn và cũng là mục tiêu của chiến lược “DBHB” mà chủ nghĩa đế quốc và các thế lực thù địch đang tiến hành đối với cách mạng Việt Nam.”

Viết như thế mà không nêu được đích danh tên “chủ nghĩa đế quốc” là nước nào, hay “thế lực thù địch” là ai thì Tuyên giáo đã phản tuyên truyền vì lối lý luận cụt đuôi này chỉ làm cho những kẻ nội thù trong hàng ngũ đảng nổi bật lên.

Vì vậy, không ai ngạc nhiên khi thấy báo Tuyên giáo cũng chỉ biết hô hoán: ”Bởi vậy, tăng cường đấu tranh phản bác các quan điểm, luận điệu sai trái, thù địch; ngăn chặn đẩy lùi nguy cơ “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ là vấn đề có ý nghĩa quyết định làm thất bại chiến lược “DBHB” của các thế lực thù địch.” 

Cứ kéo lưỡi ra để lu loa như thế tưởng đâu không ai nhận ra kẻ thù của đảng là ai. Họ chính là hàng ngũ cán bộ, đảng viên không còn thiết tha đứng trong hàng ngũ đảng; cũng chẳng muốn trung thành với chủ trương lệch lạc, lỗi thời và đi theo con đường lầm lạc của đảng nữa.

Một bằng chứng khác là ngoài Diễn biến Hòa bình, Tự diễn biến, Tự chuyển hóa hiện nay đảng còn phải lo xoắn vó lên với tình trạng đang có nhiều bài viết, thư tố cáo lãnh đạo bị đảng lên án có mục đích gây chia rẽ nội bộ Đảng và Quân đội

Bài viết của Nguyễn Văn Minh trên báo Quân đội Nhân dân ngày 17/07/2017 đã chứng minh rằng: “Những chiêu thức ấy đang được các thế lực thù địch sử dụng triệt để ngày hôm nay bằng các thủ đoạn xuyên tạc, bịa đặt những thông tin xấu về nhiều đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà nước, quân đội. Chúng không từ một thủ đoạn gì, từ lợi dụng các vấn đề "dân chủ", "nhân quyền", dân tộc, tôn giáo và những yếu kém, sơ hở, mất cảnh giác của ta để xuyên tạc, bóp méo tình hình đến cấu kết với các phần tử cơ hội và bất mãn chính trị hoạt động ráo riết, chống phá cách mạng ngày càng tinh vi, nguy hiểm, thúc đẩy "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ.”

Minh còn cho biết kế hoạch mới có nội dung: “Xuyên tạc lịch sử, bịa đặt, vu cáo các lãnh tụ tiền bối và lãnh đạo Đảng, Nhà nước. Chúng đưa thông tin sai lệch, xuyên tạc đường lối, chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước, gây bất lợi, phá hoại quan hệ giữa Việt Nam với các nước láng giềng Trung Quốc, Lào, Campuchia...”

Bài viết nhìn nhận rằng: “Những đơn thư mạo danh đó có thể làm tổn hại cả thanh danh của những cán bộ, tướng lĩnh trung kiên, cả một đời hy sinh, cống hiến nay bị mang tiếng “đổi màu”, “trở cờ”, “tự diễn biến” trong mắt đồng chí, đồng đội và nhân dân. Với thủ đoạn đó, chúng đồng thời đạt được mục đích vừa tấn công vào những cán bộ lãnh đạo đương chức, vừa hạ thấp uy tín các vị lãnh đạo lão thành, nghỉ hưu; vừa gây nghi kỵ, mâu thuẫn trong nội bộ, giữa đội ngũ cán bộ đi trước và lớp trẻ, giữa cấp trên và cấp dưới...”

Với tình hình nêu trên, có ai ở Việt Nam còn chưa tin đảng và nhà nước cũng đang “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trước mặt kẻ nội thù?

20.07.2017