Saturday, April 13, 2019

Vẫn chờ? Chờ gì?


Đỗ Đăng Liêu

Bạn có tin rằng một người “lú” có thể bỗng dưng khôn ra không?
Tôi thì không!
Nguyễn Phú Trọng bị người dân Việt Nam gắn thêm cho chữ “Lú” gắn vào tên không phải không có lý do. Giả như ai đó bị bạn bè đùa “đặt tên” cho thì cũng chưa bảo đảm là đúng, nhưng được cả nước đặt tên cho thì khó sai lắm.
Kể từ đó ít thấy ai gọi Trọng là Lú nữa! Dường như nhiều người tin rằng khi trước Trọng giả lú, nay mới xuất chiêu chứng tỏ là người đa mưu, thâm hiểm.Vậy mà, kể từ lúc phải nức nở khóc vì bị 3X chơi trong Đại Hội 12, bỗng nhưng Trọng Lú như một người mới lột xác, xuất hết chiêu này đến chiêu khác rất thần kỳ, từ từ trói chặt tay 3X, đuổi 3X về vườn để tập làm người “tử tế”. Sau đó Trọng nổi lửa bày trò đốt lò, cố gắng rập khuôn chiêu “đả hổ dit ruồi” của ông anh họ Tập để lần hồi chặt đứt những tay chân của 3X, củng cố ngôi vị bá chủ độc tôn của mình tương tự như đàn anh ở phưong Bắc.
Nếu được như thế thì là vạn phúc, nhưng e là không phải vậy, và đó mới thật là điều đáng sợ!
Bởi vì nếu đã tin là “bệnh lú” không thể chữa được thì việc Trọng “khôn ra” là không có, và câu ông bà mình nói “Nó lú nhưng chú nó khôn” đang được thể hiện, và chứng tỏ là Trọng đã hoàn toàn bị Tập “remote control”, điều khiển như robot, bảo gì làm nấy, bày ra nhưng mưu thâm kế độc mà Trọng nhất nhất làm theo.
Trọng Lú hay 3X hay bất cứ tên đầu sỏ nào đó bất quá cũng chỉ là đám lãnh đạo u tối CSVN mà số phận giờ này đang được đếm từng ngày, và ngày nước Việt Nam lật qua trang sử mới cũng không xa.
Nhưng khi Trọng đã bị Tập điều khiển như chúng ta đang thấy thì mới thật là mối nguy thật sự.
Người dân Việt Nam đang vẫn tiếp tục làm cho cả thế giới ngạc nhiên về sức chịu đựng quá sức tưởng tượng, vẫn chưa chịu vùng lên chấm dứt cái chế độ đã hoàn toàn mục rữa này. Nhưng sức chịu đựng đó không phải không có giới hạn. Một ngày gần đây thôi, người dân sẽ cùng đứng lên và đó là ngày tàn của chế độ.
Nhưng, nếu người dân Việt hành động quá chậm trễ, để cho Trọng Lú kịp giao đất nước cho Trung Cộng thì tình thế sẽ khác hẳn.
Những cuộc biểu tình chống Trung Quốc sẽ không chỉ kết thúc bằng vài bản án dành cho những người phản đối mà sẽ là những “tiểu Thiên An Môn”.
Những chuyện ấu dâm, ép hôn trong thang máy, … đang làm nóng dư luận sẽ đi vào dĩ vãng như những “chuyện nhỏ” vì bị thay thế bởi những tội ác khủng khiếp đối với phụ nữ và trẻ em Việt do các cán bộ Trung Cộng trực tiếp gây ra.
Những chuyện thuộc loại “lùm xùm” như ca sĩ Mỹ Linh với biệt thự ở Sóc Sơn, hay vụ vợ Bộ Trưởng Trần Tuấn Anh được xe công đón tận cửa máy bay, hay những vụ lớn hơn như Tất Thành Cang, Vũ Nhôm, Lê Thanh Hải, … mà Trọng Lú còn loay hoay chưa biết xử trí ra sao thì sẽ được “anh Tập” dẹp sạch chớp nhoáng, cho cả lũ sớm đi thăm Bác!
Lúc đó cũng đừng mong còn công đoàn độc lập, Hội Anh Em Dân Chủ, Câu Lạc Bộ này câu lạc bộ nọ, …
Cũng sẽ chẳng còn cảnh tàu cá ngư dân Việt bị tàu Trung Cộng đánh chìm vì sẽ chỉ còn toàn là tàu Trung Cộng ra khơi mà thôi.
Và không chừng các tên công an Việt Nam mà giờ đây mọi người đang ghe tởm lúc đó lại trở nên quá “dễ thương” so với các công an Tàu tràn lan mọi ngả, không biết nói được tiếng Việt và tàn ác gấp bội lần cô an Việt.
Đấy, viễn ảnh rất gần là thế đấy!
Chúng ta vẫn chờ à? Chờ gì? Chờ giống Tây Tạng? Tân Cương?

Không gì đáng sợ bằng cái lập luận của một số người, nói rằng “Cứ để cho chúng lấy đi thì dân mình mới mở mắt ra và sẽ lấy lại!”

No comments:

Post a Comment