Đỗ Đăng Liêu – Web Việt Tân
Ngày 30 tháng 4 (1975-2019) cách đây đúng 44 năm, đã đi vào lịch sử với nhiều tên gọi, bởi những người đã trực diện khi biến cố này đổ ập đến.
Người Miền Nam, Việt Nam Cộng Hoà, gọi 30/4 là Ngày Quốc Hận. Nỗi uất hận của người dân cả nước đã bị bức tử, bị thua, bị chết oan uổng mà đáng lý không thể xảy ra.
Lúc đó 30/4 cũng được gọi là ngày Quốc Kháng. Không chấp nhận lệnh đầu hàng, tiếp tục chiến đấu, quyết tâm giành lại những gì tốt lành đã bị cướp mất cho dân tộc và đất nước.
Sau này, khi nói về ngày 30/4 lúc không còn là Thủ tướng chính phủ, ông Võ Văn Kiệt có dùng đến một nhóm từ: “Có triệu người vui và triệu người buồn!” Câu nói không có gì sai nhưng thật là vô nghĩa để nói về một biến cố đã kéo cả dân tộc vào trong cuộc chiến tranh phi nghĩa. Nếu nói theo giọng Nam bộ thì có thể gọi là “trớt qướt”.Hẳn nhiên, đối với những người lãnh đạo cộng sản thì 30/4 là ngày chiến thắng, và một phần nào đó, một phần thôi, người dân Miền Bắc cũng cùng tâm trạng vui mừng. Có lẽ họ mừng đơn giản chỉ vì chiến tranh chấm dứt, chồng con bớt chết, và đồng bào sẽ bớt chết và họ bớt khổ.
Thật vậy, triệu người vui có hay không thì không biết (cứ nghĩ đến hình ảnh bà Dương Thu Hương ngồi gục đầu bên đường khóc nức nở vì nhận ra là mình bị lừa khi nhìn thấy sự phồn thịnh của Miền Nam thì phải tự hỏi là có bao nhiêu người dân Miền Bắc cũng cùng tâm trạng đó), nhưng chắc chắn là có hàng mấy chục triệu người buồn! Người vui thì ngày một ít đi, người buồn thì lên hàng trăm triệu!
Chiến thắng vinh quang, mừng vui hạnh phúc ở chỗ nào khi vài triệu người hoảng hốt nhẩy lên tàu vượt biên, bản thân, gia đình, vợ con,… hàng triệu người bỏ mình trên biển, trong rừng sâu, và những trại tù mang tên “cải tạo”. Và 44 năm sau họ vẫn không ngừng chạy, để mong thoát khỏi cái “chiến thắng vinh quang” đó?
Bánh vẽ của thiên đường xã hội chủ nghiã mà người cộng sản đem ra làm mồi nhử người dân ở đâu khi mỗi ngày đất nước càng tụt hậu và bại hoại về mọi phương diện và xuống tận đáy vực sau 44 năm họ cầm quyền?
Thống nhất ở đâu khi sự chia rẽ cùng cực biểu hiện ở khắp mọi nơi, ở trong mọi lãnh vực, trong mọi giai tầng xã hội, trong dân chúng, trong chính quyền và nhất là ngày càng trầm trọng hơn ngay trong nội bộ Đảng.
Cái giá phải trả cho hai chữ “thống nhất” đất nước vào ngày 30/4 thật là khủng khiếp.
Ác mộng của người dân Việt bây giờ là “thống nhất, giai đoạn cuối” mà Đảng CSVN, từ thời ông Hồ Chí Minh đến nay, đã rắp tâm thực hiện, đó là “thống nhất nước Việt vào nước Tàu” đang diễn ra trước mắt.
Bởi vì còn gì đáng sợ hơn là “mất nước”!
Đó mới thật sự là “mất nước”!
Và sẽ là “mất nước” đối với tất cả mọi người Việt Nam, kể cả những kẻ bán nước, chứ không chỉ đối với một số người Miền Nam Việt Nam vào năm 1975.
Quả thật chúng ta còn rất ít thời giờ để ác mộng không trở thành sự thật.
Nhiều người oán hận và mong những người lãnh đạo CSVN chết sớm!
Tôi thì không, tôi mong họ sống mãi, không bao giờ chết.
Sống mãi, để một ngày “hậu cộng sản” đã gần kề họ có cơ hội ngồi bó gối đâu đó gặm nhấm lại những gì họ đã làm với đất nước và dân tộc!
No comments:
Post a Comment