Monday, February 20, 2017

Việt Nam muốn thay đổi, chỉ còn chờ... đổ máu

Trần Nhật Phong (Danlambao) - Cậu nghĩ với tình thế hiện nay, liệu CS có sụp đổ trong vài năm tới hay không? 

Ông anh “tiền bối” từ Seathle gọi xuống “xả bầu tâm sự” về tình hình “Năm Châu Bốn Bể”, từ chuyện tổng thống Donald Trump cho đến các cuộc biểu tình khởi kiện Formosa, đột nhiên đưa ra câu hỏi khiến tôi… chới với.

Tôi không phải tiên thánh, cũng không phải thầy bói hay nhà tử vi, có thể đoán được số mệnh của một dân tộc, một câu hỏi quá lớn và tôi tin rằng, nhiều người vẫn đang cố gắng tìm… câu trả lời. 

Tôi nhớ lịch sử của Trung Hoa cận đại, khi quốc gia này chính thức dẹp bỏ chế độ phong kiến và lập ra một nền Cộng Hòa đầu tiên, do còn quá non trẻ và một xã hội đầy nhiễu nhương, Trung Hoa đã từng bị bể thành hai mảnh, chính quyền Bắc Kinh do Viên Thế Khải cầm đầu, muốn tái lập chế độ quân chủ và chính quyền Nam Kinh dưới sự lãnh đạo của Quốc Dân Đảng muốn thực thi theo chủ thuyết Tam Dân Chủ Nghĩa của Tôn Dật Tiên. 

Kết quả nước Trung Hoa rơi vào tình trạng quân phiệt, mỗi tỉnh, mỗi nơi đều có một ông tướng quân là “vua” một khu vực, tình trạng loạn lạc đã khiến Trung Hoa trở nên rối rắm, trước khi có sự xâm lăng của quân đội Nhật Bản ở khu vực Đông Bắc Trung Quốc, tạo cơ hội cho Mao Trạch Đông và đảng CS Trung Quốc trổi lên, đánh bật Tưởng Giới Thạch ra khỏi Trung Quốc, và kiến lập chính quyền CS từ năm 1949. 

Cuộc nhiễu nhương kéo dài sau Cách Mạng Tân Hợi năm 1911 đến năm 1949, được xem là thời kỳ hỗn loạn, tình trạng vô luật pháp ở mỗi địa phương, binh lính, cảnh sát sách nhiễu dân chúng, các tập đoàn tội ác thống trị ở mỗi địa phương, liên kết với các ông “vua” nắm quân đội ở mỗi vùng, chia chát địa bàn để khai thác tài nguyên, dẫn đến những cuộc xung đột giữa các tướng quân “lãnh chúa” từng khu vực. 

Cuối cùng Trung Hoa rơi vào một cuộc đổ máu trước khi quốc gia này bước sang một trang sử khác.

Nếu nhìn lại lịch sử, những gì đang xảy ra tại Việt Nam hôm nay, cũng tương tự giai đoạn nhiễu nhương của Trung Hoa năm xưa, có khác chăng chỉ là những “tên gọi”.

Nếu năm xưa các tướng quân “lãnh chúa” ở Trung Hoa nắm quyền sinh sát bằng họng súng của quân đội, thì hôm nay các “lãnh chúa” ở Việt Nam chính là các “lãnh đạo ban ngành”, những kẻ được gọi là “bộ trưởng”.

Thời điểm nhiễu nhương của Trung Hoa, mỗi tên cảnh sát đều đi “thu thuế” những người làm ăn một cách trắng trợn, thì hôm nay, mỗi kẻ mặc áo công an đều tìm đủ mọi cách để moi tiền của người dân.

Thượng Hải thời điểm nhiễu nhương, cảnh sát liên kết với các băng đảng tội ác, buôn người, buôn lậu từ nha phiến cho đến vũ khí, thì hôm nay ở Sài Gòn, Hà Nội, công an liên kết với côn đồ, xã hội đen sách nhiễu người dân, hà hiếp, đánh đập, hút sạch máu của dân chúng.

Những kẻ làm ăn dưới thời hỗn loạn của Trung Hoa Dân Quốc, hầu hết đều phải “chung chi” cho thị trưởng, cho cảnh sát và cho cả quân đội để “mua” sự bình an trong việc làm ăn, nó không khác gì những kẻ làm ăn hôm nay ở Việt Nam, phải “chung chi” cho ban ngành, cho công an và cho cả những ông “bí thư” từ tỉnh, thành phố lớn cho đến địa phương. 

Các tay “lãnh chúa” luôn nhân danh nhu cầu “an ninh xã hội”, nhân danh phát triển để trưng thu thuế má, tăng giá những nhu cầu của dân chúng thời đó như gạo, nước, muối v.v… Tạo cơ hội cho các con buôn trục lợi, thì hôm nay ở Việt Nam, những “quan chức’ địa phương cũng nhân danh “Nhân Dân” nhân danh “phát triển” nhân danh “yêu nước” để hút máu người dân từ giá điện, giá xăng, và buộc con cháu của dân đen phải đi “nghĩa vụ quân sự” trong khi con cháu của các “lãnh đạo ban ngành” thì nhỡn nhơ khoe xe hiệu, hàng hiệu và “tự sướng” ở Las Vegas, ở Paris ở New York. 

Và khi không còn gì để “ăn” để khai thác, thì các “lãnh chúa” bắt đầu tìm cách “ăn thịt” lẫn nhau để dành địa bàn, lãnh thổ. Nó không khác gì hôm nay những cuộc thu tóm ngân hàng, những Nguyễn Công Danh, Bầu Kiên, Hồ Thị Kim Thoa, Đặng Thị Hoàng Yến, Trịnh Xuân Thanh, đều bị “cướp sạch” và nhân danh “luật pháp” để tước đoạt tài sản của những kẻ “đồng loại” của họ.

Kết quả nhờ cuộc xâm lăng của quân đội Thiên Hoàng nhật Bản, mà nước Trung Hoa đã bước sang một bước ngoặc khác sau một cuộc đổ máu lớn.

Tôi cho rằng tình hình Việt Nam cũng vậy, sự bành trướng của CS Trung Quốc hiện nay trên Biển Đông, thao túng toàn bộ nền kinh tế của Việt Nam, muốn thoát khỏi cục diện nhiễu nhương hiện nay, Việt Nam cũng sẽ khó tránh một cuộc đổ máu, và cuộc đổ máu này chính là cơ hội cho cả dân tộc, ít nhất thoát khỏi vòng kềm tỏa của CS Trung Quốc. 

Đương nhiên không ai muốn dân tộc đổ máu, vì tất cả đều là máu thịt của người Việt Nam, nhưng với thể chế cầm quyền hiện nay của đảng CS và những “trò dơ bẩn”, để bảo vệ chế độ, bảo vệ quyền cai trị, Việt Nam đã không còn một cơ hội nào để thay đổi trong hòa bình, dân tộc Việt Nam chỉ có thể vươn ra thế giới bên ngoài nếu chính họ thay đổi toàn bộ thể chế cai trị hiện nay, nhưng với tình hình hiện tại, khi người CS nắm quận đội và công an với súng đạn trong tay để giữ quyền lãnh đạo, thì vĩnh viễn sẽ không có một cuộc thay đổi ôn hòa, do đó việc đổ máu sẽ là một điều không thể tránh khỏi.

Đó là quan điểm của cá nhân tôi, người Việt Nam cần cù, chịu làm việc, thông minh và biết tôn trọng các giá trị lâu dài, cùng với dải non sông một bên là biển và một bên là rừng bao la bát ngát, không lý nào suốt mấy mươi năm qua lại chịu thua kém cho mặt bằng của thế giới, thua cả Lào và Cam Bốt, đó chính là do thể chế cai trị “tàn tật”, dẫn đến nền giáo dục “vô bổ”, và từ nền giáo dục “vô bổ’ đã đẩy xã hội vào nền “văn hóa bệnh hoạn” nhiễu nhương hiện nay.

Các bạn trẻ ở Việt Nam, các bạn hãy suy nghĩ thật kỹ cho thân phận của chính các bạn và gia đình các bạn, suy nghĩ đến tiền đồ của cả dân tộc mà chọn quyết định đứng đắn cho cuộc sống và tương của chính các bạn nhé, tôi là công dân Hoa Kỳ, tôi không còn nhu cầu gì ở Việt Nam, và Hoa Kỳ đã chính thức trở thành quê hương của tôi, do đó đừng nghe các DLV “chụp mũ” rằng tôi có động cơ chính trị ở Việt Nam, nên” kích động” gây ‘thù hằn dân tộc” nhé, tôi tri ân Hoa Kỳ đã cưu mang và tạo cho tôi có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng từ sâu trong tâm khảm, tôi vẫn yêu Việt Nam, nhưng yêu Việt Nam không có nghĩa là yêu cái chế độ “thổ tả” hiện nay, nên đừng cho rằng tôi “thù hằn” dân tộc Việt Nam nhé. Chào các bạn. 

21.2.2017

No comments:

Post a Comment