Thằng làm biếng (Danlambao) - Thành cái tật rồi! Hồi nhỏ tới lớn không ai dạy cho cách tự cứu nên khi trưởng thành có chuyện gì thì cầu trời, khẩn phật, ngó chung quanh chờ người khác giúp. Xưa kia Mỹ nó cứu cho để thoát ách cộng sản thì không biết mang ơn còn đâm sau lưng, nào là đốt xe Mỹ, xé cớ Mỹ! Việt Nam Cộng Hòa cứu cho thoát cộng sản thì không biết mang ơn còn đâm sau lưng, nào là Tiếng hát những đêm không ngủ, bãi thị, bãi khóa, đình công v.v... lại ngu ngu nuôi giấu, dung dưỡng, bao che cỡ như Má Chiến Sĩ, Mẹ Bàn Cờ, Ngoại Củ Chi, Chị Bến Tre, trớ trêu 1 lũ Miền Nam tập kết, Mặt trận Dân tộc giải phóng Miền Nam Việt Nam cả phồn cả lũ chung tay góp góp sức, tạo mọi điều kiện cho cộng sản Bắc Việt thôn tính Việt Nam Cộng Hòa!
Sự thật nó rành ra đó mà chớ có sáng mắt, thân sơ thất sở, vong quốc, đào tỵ, ly hương, bán mạng, vượt biên, vượt biển. Yên thân hay vinh thân phì gia chi chi đó không biết, lại bày cái trò về thăm quê hương? (Nước đã mất thì quê hương sao còn mà về thăm?). Thăm quê hay vô tình cung ứng tiền bạc, của cải cho cộng sản? Nó đòi hối lộ tại phi trường, cũng xì tiền ra rồi chửi đổng! Nó rạch thùng, tháo khóa lấy hết tư trang bao nhiêu lần mà cũng chui đầu về cho nó làm hoài.
Hồi thời súng đạn, quân số, tướng tá, chính phủ dù là lưu vong thì vẫn còn chút khí thế sao không biết làm cái gì kiện thưa ra thế giới coi đứa nào vi phạm hiệp định để người ta còn trông ra ngó vào, hồi mới không làm. Ra được nước ngoài còn dỡ thói ăn hiếp lẫn nhau, lợi dụng bộ quân phục thiêng liêng để làm trò thổ phỉ (kiểu như mày không đóng tiền ủng hộ tao là mày thân cộng!) quên mất đi người còn kẹt lại trong nước, đủ thành phần Quân-Dân-Cán -Chính VNCH phải chịu ách trả thù tàn độc của bè lũ cộng sản Việt gian.
Việc đúng ra là trách nhiệm của mình, của chính phủ, của quân đội thì không hoàn thành, quay ra đổ trút lên đầu những người còn kẹt lại trong nước. Họ tay không tấc sắt, nhà cửa bấp bênh, số phận nằm trong quyền sinh sát của cộng sản, hở ra người nào, bị bắt người đó, con cái nheo nhóc, cha mẹ te tua, gia cảnh xấc bấc xang bang, ra 10 người mất 10 người, ra trăm người, mất trăm người, lấy đâu mà bù đắp? Mà phải chi có kết quả gì cho cam, toàn thấy thiệt hại! Thử hỏi bây giờ tụi cộng sản đứng ra để cần gặp 1 lãnh đạo dân chủ thực thụ để đàm phán, thương lượng, nói chuyện thì có ai hay không? Hoặc hỏi đoàn người biểu tình, ai có khả năng đại diện cho đoàn biểu tình để nói chuyện thì cũng ngơ ngác, ngó qua ngó lại chớ có biết ai đâu mà nói.
Còn cứ tự an ủi là lòng dân đang căm thù cộng sản, sôi sục chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đảng cộng sản, cái đó có à nha! Dân rõ ràng là căm thù cộng sản ghê lắm nhưng toàn để trong bụng, đố có dám nói ra. Thử mà coi lễ hội của CSVN tổ chức chỗ nào thì dân ùn ùn kéo ra đó chơi, mà nào phải chơi chùa, mua vé hết đó vẫn cứ kìn kìn chen chúc mua vé để chơi (không nhỏ con số là "Việt Kiều" trong ấy đấy chớ!)
Chừng nào dân hết treo cờ việt cộng, chừng nào dân hết đi coi, đi chơi trò vui của việt cộng, chừng nào Việt kiều hết áo mũ xênh xang (Đờ mờ! tao bỏ chừng 400 đô về VN chơi gái gãy con Q luôn!) thì họa may cộng sản Ba Đình nó tiêu vong.
Chứ cái đà này thì "hết thế kỷ này đã tới xã hội chủ nghĩa hay chưa" nó cũng giống như "hết thế kỷ này, dân Việt có dẹp được việt cộng chưa hay là thành người Tàu hết trọi!"
* Đây là phản hồi của bạn đọc trong bài viết Ai sẽ cứu dân tôi, nước tôi?. BBT-DLB xin phép bạn đọc với nick Thằng làm biếng được đăng tải lại thành một bài riêng.
16.02.2017
No comments:
Post a Comment