Thursday, May 21, 2015

Khủng hoảng chính danh

Nguyễn Thành Trí (Danlambao) - Người ta đã từng nói tới những cuộc khủng hoảng chính trị, khủng hoảng kinh tế-tài chính, khủng hoảng lương thực, vân vân…, nhưng chưa có ai nói tới Khủng Hoảng Chính Danh. Chính Danh là Tên Gọi Chính Thức có giá trị nhất định chính đáng được công nhận. Chính Danh là phản nghĩa của Bí Danh, Tà Danh, Nguỵ Danh, Hư Danh, Lợi Danh, và rất khác với bút danh, mỹ danh, v.v…

Một cuộc khủng hoảng chính danh xảy ra khi một tác nhân có tư cách pháp lý đã dùng một bí danh, tà danh, hay ngụy danh để mạo xưng một chính danh cho mục đích trục lợi. Trên phương diện quốc gia một cuộc khủng hoảng chính danh xảy ra khi một đảng chính trị bị phá sản tư tưởng, bị mất chính nghĩa, và bị bế tắc chính sách không thể khai thông chủ trương đường lối; do những nguyên nhân đó mà phải tự ngưng hoạt động hoặc tự giải tán. Trong trường hợp đảng chính trị bị phá sản tư tưởng này là đảng độc tài cầm quyền thì cuộc khủng hoảng chính danh ở mức độ nghiêm trọng hơn bởi vì cả guồng máy cầm quyền và cái tên gọi của chế độ do đảng chính trị nguỵ danh này dựng lên cũng bị thay đổi hoặc bị xoá bỏ.

Đó là trường hợp tiêu biểu đã xảy ra của đảng Cộng Sản Liên Xô và nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Liên Bang Xô Viết còn gọi tắt là Liên Xô. Cuộc khủng hoảng chính danh đã xảy ra khi nước Liên Xô bị bế tắc chính sách, rồi bị tan rã, và khi đảng CS Liên Xô bị giải tán và nước Liên Xô không còn nữa thì cái hậu quả của nó cũng đã có ảnh hưởng rất mạnh khiến cho đảng Tàu Cộng phải xét lại vấn đề chính danh của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa còn gọi là Hoa Lục Tàu Cộng cùng với một yêu cầu khẩn thiết là định danh, định hình, nhận dạng con người Hoa Lục dưới sự thống trị độc tài của đảng Tàu Cộng phải như thế nào cho đúng theo thời cuộc đã thay đổi. Con người Hoa Lục đã không thể nào tiếp tục là “con người mới búa-liềm cộng sản” hay là “con người mới xã hội chủ nghĩa” vì tên gọi này là một hư danh, một tà danh, hay một ngụy danh để lừa gạt nhân dân Hoa Lục; ngược lại, sau khi nước Liên Xô bị tan rã thì nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa phải làm thế nào để cho con người Hoa Lục phải “lấy lại chính danh quân tử Tàu” đúng theo truyền thống Trung Hoa. Có một điều rất mỉa mai là cái hậu quả của “con người mới búa-liềm-cộng-sản Liên Xô đã bị chết tan chết tiệt, thì cái chết đó có thể làm sống lại Khổng Tử và cái triết lý Nho Giáo của “con người chính danh quân tử Tàu ở Hoa Lục” (!!)

Cũng có một đặc điểm cần phải chỉ rõ ra ngay đây là Người Hoa Lục Của Triều Đại Tập Cận Bình rất khác xa với Người Hoa Lục Của Triều Đại Mao Trạch Đông. Đó là những hình ảnh người Hoa Lục trong thời kỳ của đảng trưởng Mao thì hai tay vung cao cầm chắc búa-liềm quyết tâm xông lên tiêu diệt chế độ quân chủ phong kiến tiêu biểu là Khổng Tử, và nó thật rõ ràng hoàn toàn đối nghịch với những hình ảnh người Hoa Lục trong hiện tại của đảng trưởng Tập bởi vì trên tay cầm… máy điện thoại di động, nhưng trên đầu… đội mũ cánh chuồn, và trên mình… mặc áo rộng thùng để có thể biểu hiện đầy đủ phong cách học trò của Khổng Tử… trong các buổi tế lễ ở Viện Khổng Tử. Nếu đảng trưởng Tàu Cộng Mao được nhìn thấy người Hoa Lục mặc áo rộng thùng, đội mũ cánh chuồn, đã trở lại làm học trò của Khổng Tử thay vì làm học trò của Mác-Mao, thì chắc chắn là đảng trưởng Mao phải giở nắp hòm mà đứng dậy giận dữ phản đối.


Trong cuộc khủng hoảng tư tưởng chủ nghĩa búa-liềm cộng sản đã được sửa đổi trở thành tư tưởng Mao, và cả hai tư tưởng Mác-Mao đều bị khủng hoảng chính danh trong thời gian sau khi nước Liên Xô bị tan rã, những người cầm quyền đảng Tàu Cộng đã cố tình quên rằng chính đảng trưởng Mao đã phát động cuộc Cách Mạng Văn Hóa ở Hoa Lục để một lần nữa giết chết Khổng Tử một cách tàn nhẫn. Chế độ độc tài đảng trị Tàu Cộng còn độc ác nhiều lần hơn chế độ phong kiến quân chủ tàn bạo; như vậy dưới sự thống trị độc tài, độc quyền của đảng Tàu Cộng thì làm sao Khổng Tử có thể sống lại được. Cũng có thêm một điều mỉa mai, trớ trêu là những người cầm quyền đảng Tàu Cộng đã không biết hay cố ý không hiểu một lời dạy của Khổng Tử là “ở nơi nào có đàn áp bất công mà ta ngậm miệng không lên tiếng phản đối là ta không xứng đáng làm người chính danh quân tử”. Trên thực tế ở trong Hoa Lục có vô số chuyện của người dân bị đàn áp, chịu đựng bất công xảy ra hàng ngày; như vậy, khi những người cầm quyền đảng Tàu Cộng muốn lấy lại “chính danh quân tử Tàu” để định danh, định hình, nhận dạng con người Hoa Lục tiêu biểu, như thế là chính họ đã hô hào người dân Hoa Lục phải đứng dậy lên tiếng chống đối lại các cấp cầm quyền Hoa Lục đã đang đàn áp người dân, bất công, và bất xứng; họ không thể làm người “chính danh quân tử Tàu học trò của Khổng Tử”. 

Người ta đã nhận thấy rất rõ ràng là sau mấy chục năm xây dựng đất nước và phát triển xã hội theo chủ nghĩa “búa-liềm-cộng-sản”, nhất là kiến tạo “con người mới búa-liềm cộng sản” hay phải thực hiện trước một cấp là “con người mới xã hội chủ nghĩa”, thì nước Liên Xô và Khối Đông Âu đã chịu sự thất bại ê chề. Họ đã không thể định danh, định hình và nhận dạng “con người Sô-Viết, con người mới xã hội chủ nghĩa” có mặt mũi ra thế nào; vì vậy nước Nga và các nước Đông Âu đã tự mình quay về nguồn gốc của dân tộc để tìm lại giá trị chính thống của nước mình. Để bù đắp lại khoảng thời gian quá lâu, quá vô ích bởi làm theo chủ nghĩa “búa-liềm-cộng-sản” không thành công, nước Nga đã làm phát sinh chủ nghĩa cực đoan dân tộc Nga mà tiêu biểu là các sự kiện Vladimir Putin tổng thống Nga đã khích động mạnh lòng tự ái dân tộc Nga và thúc đẩy thực hiện nhanh tinh thần yêu nước Nga của người dân Nga một cách cuồng nhiệt cũng không kém mấy chục năm trước đây như họ đã từng yêu nước Nga là phải yêu chủ nghĩa “búa-liềm-cộng-sản”.

Tương tự như nước Nga hiện nay của Vladimir Putin, nước Hoa Lục hiện tại của Tập Cận Bình cũng phải lấp lại cái khoảng trống tư tưởng Mác-Mao bằng cái tư tưởng phong kiến Khổng Tử và che giấu “con người Hoa Lục mới xã hội chủ nghĩa” bằng “con người Hoa Lục nho giáo nhu-nhã-hủ-lậu”. Cũng đã có người nhận xét rằng đảng trưởng Tàu Cộng hiện tại Tập Cận Bình là một tên Mao-ít; quả thật có phần nào cái nhận xét này đúng. Khi đảng trưởng Tàu Cộng Tập đã thiết lập lại những biện pháp sắt-máu “Đả Hổ, Đập Ruồi” để thanh trừng nội bộ, và thanh lọc hàng ngũ đảng viên với câu khẩu hiệu nổi tiếng một thời của đảng trưởng Tàu Cộng Mao là “Hãy Soi Gương, Hãy Tắm Rửa”, làm như có vẻ toàn thể đảng viên Tàu Cộng vẫn còn là một bọn “Ăn Dơ Ở Bẩn” từ cái thuở nghèo-rớt-mồng-tơi cho tới ngày nay đã đang giàu-to-nứt-đố-đổ-vách rồi mà vẫn còn ăn-dơ-ở-bẩn, tham nhũng, tham ô, hối mại quyền thế trong đảng, trong chính quyền, trong quân đội. Như thế rất đúng đảng trưởng Tàu Cộng Tập là một tên Mao-ít vì từ năm 2012 đã đang ra hết sức tập trung quyền hành vào chính cá nhân mình, phóng tay triệt hạ tất cả đối thủ chính trị bằng chiến dịch chống tham nhũng, và dần dần xây dựng chính cá nhân mình thành một thần tượng cho người dân Hoa Lục sùng bái theo cung cách tôn thờ ca tụng đảng trưởng Tập như là một lãnh tụ tài giỏi của Hoa Lục Tàu Cộng không thua kém gì với đảng trưởng Mao.

Cũng rất dễ nhận thấy rằng chính vì hậu quả của cuộc khủng hoảng tư tưởng chủ nghĩa “búa-liềm-cộng-sản” mà các nước đã đang xây dựng xã hội của họ theo định hướng chủ nghĩa búa-liềm này phải điều chỉnh phương hướng, phải áp dụng các biện pháp “thay-da-đổi-thịt thay cả xương-cốt” để trở thành những nước mới hoàn toàn dân chủ tự do như trường hợp của các nước Đông Âu và các nước nhỏ của Liên Bang Xô Viết. Tuy nhiên, nước Nga Xô là một nước lớn và là một tác nhân quan trọng chính yếu của Liên Xô đã “thay-da-đổi-thịt” mà vẫn giữ lại cái bản chất “xương-cốt-búa-liềm-cộng-sản”, cái bản chất đó là chuyên-chính-độc-tài, trong đối nội thì độc quyền không chấp nhận đối lập chân thật, và đối ngoại thì khích động lòng tự ái dân tộc Nga của cái bình phong chủ nghĩa cực đoan dân tộc Nga để bảo vệ cái chế độ hiện tại của Putin chống lại các tác động của phong trào diễn biến hoà bình ở trong nước Nga, nhất là ngăn cấm phổ biến các giá trị đạo đức Tây Phương, và bằng các biện pháp nồng nhiệt đề cao những giá trị văn hoá truyền thống dân tộc Nga.

Tình hình của nước Nga như vậy cũng tương tự như của nước Hoa Lục Tàu Cộng, khi phải đối diện với cuộc khủng hoảng tư tưởng chủ nghĩa “búa-liềm-cộng-sản” thì đảng Tàu Cộng đã phải bắt buộc “thay-da-đổi-thịt” để hóa trang bên ngoài cho được nhìn rất giống người Âu-Mỹ trong cái môi trường kinh tế thị trường tự do, nhưng bên trong vẫn giữ lại “xương-cốt-búa-liềm-cộng-sản” trong mọi sinh hoạt chính trị và văn hóa, xã hội Hoa Lục. Tuy nhiên, đảng Tàu Cộng đã không thể nào tiếp tục sử dụng cái hình ảnh Mác-Mao để khích động nổi loạn chiến tranh nhân dân giải phóng dân tộc như mấy chục năm trước, mà bây giờ đảng Tàu Cộng phải thay thế cái hình ảnh Mác-Mao bằng hình ảnh của Khổng Tử ở các Viện Khổng Tử ở trong Hoa Lục và ở các nước ngoài. Hãy nói cụ thể chính xác hơn là hậu quả của cuộc khủng hoảng tư tưởng chủ nghĩa “búa-liềm-cộng-sản” đã đưa đảng Tàu Cộng tới một cuộc khủng hoảng chính danh để định danh, định hình, và nhận-dạng con người Hoa Lục phải như thế nào dưới sự thống trị của đảng Tàu Cộng hiện tại.

Quả thật, cuộc khủng hoảng chính danh để định danh, định hình, và nhận dạng con người Hoa Lục dưới sự thống trị của đảng Tàu Cộng đang là rất nghiêm trọng. Hiện tại cái chế độ Tàu Cộng ở Hoa Lục không có chính danh; ngược lại, nó đã mạo danh và chỉ có nguỵ danh là Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, bởi vì cái bản chất của nó không phải cộng hòa, mà cũng không phải của nhân dân Hoa Lục. Nhân Dân Hoa Lục đã chưa bao giờ được tự do thực sự bầu cử những người đại diện chân chính cho họ. Cái chế độ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa chỉ là một nguỵ danh do chính đảng Tàu Cộng hiện tại tự tạo ra nó.

Người ta nhận xét một cách khách quan thì cái chế độ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa của đảng Tàu Cộng hiện tại rõ ràng là một ngụy quyền có một nguỵ danh; đảng Tàu Cộng đã mạo danh nhân dân Hoa Lục trong cuộc nội chiến tranh giành với Quốc Dân Đảng của nước Trung Hoa Dân Quốc cái quyền lãnh đạo xã hội Hoa Lục. Trong cuộc chiến tranh Trung-Nhật khi liên hiệp với Quốc Dân Đảng của Tưởng Giới Thạch để chống quân Nhật xâm lăng, thì đảng Tàu Cộng Mao Trạch Đông đã phản bội và bán đứng Quốc Dân Đảng để cho quân Nhật tiêu diệt lực lượng của Tàu-Tưởng; cuối cùng đưa tới kết quả là lực lượng của đảng Tàu-Mao chiếm trọn Hoa Lục từ năm 1949 cho tới nay thiết lập một chế độ nguỵ quyền chuyên chính độc tài búa-liềm đảng trị; như vậy, rõ ràng cái hình ảnh Mác-Mao là ngoài ý muốn, không phải yêu cầu chính đáng của người dân Hoa Lục. Khi nhận thấy khách quan sự kiện lịch sử rõ ràng như thế người ta hiểu được tại sao đảng Tàu Cộng phải tiêu xài mấy trăm triệu đô la để xây dựng lên mấy trăm Viện Khổng Tử với cái hình ảnh người già râu tóc bạc phơ hiền lành đạo mạo của Khổng Tử ở Hoa Lục và ở mấy trăm nước khác nhau trên thế giới. Đảng Tàu Cộng muốn sử dụng cái hình ảnh Khổng Tử như một biểu tượng “chính-danh-quân-tử-Tàu” tiêu biểu cho người Hoa Lục của nước Hoa Lục Tàu Cộng. Cái hình ảnh Khổng Tử hiền lành, đạo mạo, chính danh quân tử Tàu để thay thế cho cái hình ảnh Mác-Mao búa-liềm dữ tợn, nguỵ danh chủ nghĩa xã hội sát nhân.

Về vấn đề tư tưởng chủ nghĩa “búa-liềm-cộng-sản” thay đổi hình thức và nội dung trở thành chủ nghĩa “cực đoan dân tộc Đại Hán” của đảng Tàu Cộng đã lên tới đỉnh điểm của nó dưới triều đại Đảng Trưởng Tập Cận Bình. Các biện pháp ngăn cấm phổ biến những giá trị đạo đức Tây Phương trong trường học và ngoài xã hội Hoa Lục càng ngày càng gay gắt hơn nữa. Đảng Trưởng Tập đã đang khích động mạnh tự ái dân tộc Đại Hán và thúc đẩy thực hiện nhanh chủ nghĩa cực đoan dân tộc Đại Hán để lấy lại tính chất chính danh cho chế độ Tàu Cộng. Rõ ràng là có chính danh thì mới có hành động chính đáng hữu ích. Vấn đề tính chất chính danh của một đảng chính trị hay của một chính quyền quốc gia rất cần thiết quan trọng, bởi vì có chính danh thì một đảng chính trị không phải dùng bí danh, nguỵ danh để hành động mờ ám như một đảng cướp; riêng một chính quyền có chính danh thì không phải dùng ngụy danh để lừa gạt người dân trong những chính sách mị dân.

Khi đối chiếu so sánh giữa các quốc gia trong vấn đề là chính quyền hay nguỵ quyền, và có chính danh hay nguỵ danh, thì đã được nêu ra một thí dụ cụ thể điển hình là nước Mỹ; nước này đã từng bị chỉ trích chế nhạo khinh thường là một “nước tạp chủng” không có sắc thái dân tộc đặc trưng Mỹ vì xã hội Mỹ đúng là một “Nồi Xào Xáo Thập Cẩm” có đủ thứ thành phần gia vị chủng tộc rất khác nhau. Tuy nhiên, người công-dân-Mỹ rất kiêu hãnh, tự hào về “nước tạp chủng” của mình vì nó đa-chủng-tộc, đa-văn-hoá mà nó thực sự có chính danh với tên gọi chính thức là Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Quả thật chưa có một nước nào trên thế giới này có một thành phố của nó có một số lượng người dân cư trú nói hàng trăm thứ tiếng khác nhau như ở Thành Phố New York thế mà họ chung sống hài hòa. Nước Mỹ tạp chủng nhưng rõ ràng nó có sinh hoạt chính trị tự do, dân chủ, và sự bao dung cho mọi người-công-dân-Mỹ thuộc mọi chủng tộc trong nước có đủ tiêu chuẩn đều có quyền tham gia vào ba ngành chính quyền để quản lý nước Mỹ của họ. Người công-dân-Mỹ yêu nước Mỹ cũng là yêu nền dân chủ và sự tự do thực sự của họ. Người công-dân-Mỹ không yêu một thứ chủ nghĩa hay ý thức hệ nào cả; họ rất khác với người Hoa Lục và người Việt Nam khi hai đảng Tàu Cộng và Việt Cộng ép buộc người dân Hoa Lục và Việt Nam yêu nước là phải yêu chủ nghĩa “búa-liềm-cộng-sản”, hoặc yêu nước là phải yêu chủ nghĩa xã hội nguỵ danh để mị dân.

Trở lại vấn đề khủng hoảng chính danh quân tử Tàu của đảng Tàu Cộng ở Hoa Lục khiến cho người ta thắc mắc là cái khuông mẫu luân lý đạo đức Nho Giáo của Khổng Tử trong thời kỳ quân chủ phong kiến ở Hoa Lục thì bây giờ liệu nó có còn thích hợp với cái hoàn cảnh chính trị hiện đại của chế độ độc tài chuyên chính đảng trị của đảng Tàu Cộng hay không? Người ta cũng có câu trả lời rằng chắc chắn là không thích hợp, bởi vì cái khuông mẫu Khổng Tử không thể nào thích hợp với chế độ Tàu Cộng, cả hai cũng giống như “một cây chốt vuông đóng vào một cái lỗ tròn” thì không bao giờ làm được. Hơn nữa, Nho Giáo của Khổng Tử đã sản xuất ra thành phần quan lại giúp việc cho vua chúa Hán tộc và họ đã xem những chủng tộc thiểu số sinh sống ở Hoa Lục mà không phải Hán tộc là những thành phần xã hội hạ đẳng của dòng giống man ri mọi rợ cần phải bắt phục tùng Hán tộc và phải được giáo hoá bởi Hán tộc. Như vậy cái tâm lý Hán tộc là cái tâm lý của một chủng tộc đông người có học Nho Giáo, có nhiều hiểu biết và ở vào vị trí chỉ huy, cầm quyền cai trị các chủng tộc ít người kém mở mang. Cái tâm lý dân tộc “Đại Hán là Con Của Rồng hoặc là Con Của Trời” tự tôn, kiêu hãnh này vẫn còn di truyền cho tới hôm nay, và nó cũng mang đầy đủ tính chất kỳ thị chủng tộc đối với người dân tộc Mãn, Hồi, Mông, Tạng ở trong Hoa Lục, bởi vì khi đề cập tới người Hoa hoặc công dân Hoa Lục là chỉ muốn nói tới số đông Hán tộc chứ không phải nói tới các thành phần dân tộc thiểu số Mãn, Hồi, Mông, Tạng. Một thí dụ cụ thể nhất là cái tên gọi Hoa Kiều để nới tới người Hoa Lục Hán tộc ở hải ngoại; thế còn những người-công-dân-Hoa-Lục thuộc dân tộc Mãn, Hồi, Mông, Tạng ở hải ngoại có được gọi là Hoa Kiều không?

Khi người ta có xem xét, phân tích các khía cạnh chính danh thì mới nhận thấy cái khủng hoảng chính danh của đảng Tàu Cộng quả thật nghiêm trọng. Hãy nói cho rõ ràng hơn nữa là cái “Giấc Mơ Của Người Hoa/Chinese Dream” do Đảng Trưởng Tàu Cộng Tập Cận Bình đã khởi xướng nhắm vào mục đích phục vụ cho Hán tộc, hay cũng để phục vụ cho các dân tộc thiểu số khác như Mãn, Hồi, Mông, Tạng hiện đang sinh sống trong Hoa Lục (?!) Ngược lại, “Giấc Mơ Của Người Hoa/Chinese Dream” không được nhiều phúc đức đã đang bị trở thành những cơn ác mộng cho các dân tộc thiểu số Mãn, Hồi, Mông, Tạng ở Hoa Lục! Trong mấy chục năm qua dưới sự thống trị độc tài của đảng Tàu Cộng thì những quyền của dân tộc, còn gọi là Dân Quyền đều đã bị ngăn cấm. Cũng có một mâu thuẫn gay gắt khi cùng lúc ngăn cấm những quyền của dân tộc, quyền dân tộc tự quyết, ngăn cấm những giá trị đạo đức và dân chủ của Tây Phương, và ngược lại khích động mạnh tính tự ái dân tộc đa số Hán tộc, thúc đẩy thực hiện nhanh tinh thần yêu nước cũng là yêu cuồng nhiệt chủ nghĩa cực đoan dân tộc Đại Hán trong “Giấc Mơ Của Người Hoa” có những đặc điểm nổi bật là “làm giàu vinh thân phì gia, lòng tự hào Hán tộc, và tính cách phục tùng đảng cầm quyền Tàu Cộng”.

Bởi vì quá rõ ràng là đảng cầm quyền Tàu Cộng cũng có nói tới nhân quyền, dân quyền, các quyền tự do căn bản, và sinh hoạt chính trị dân chủ, nhưng các thứ này phải được “bổ sung thêm những đặc tính của người Hoa Lục” có nghĩa là phải phục tùng đảng cầm quyền Tàu Cộng và phải sửa đổi cho phù hợp với tính cách thống trị độc tài của đảng. Khi được phân tích như vậy để người ta hiểu rõ hơn tại sao đảng Tàu Cộng đã đang ra hết sức làm cho Khổng Tử sống lại, vì những học trò của Khổng Tử đều phải làm quan rồi làm giàu để vinh thân phì gia, rồi cũng phải trung quân và phục tùng nhà vua, cũng như hiện tại phải phục tùng đảng cầm quyền Tàu Cộng. Hay có thể nói một cách khác là con đường phát triển độc tài đảng trị của Tàu Cộng dẫn tới sự giàu có và quyền lực. Tuy nhiên, cái “Giấc Mơ Của Người Hoa” của đảng trưởng Tàu Cộng Tập cũng có mâu thuẩn sâu sắc với Nho Giáo của Khổng Tử. Trong khi đảng trưởng Tàu Cộng Tập đã nhấn mạnh lòng yêu nước Hoa Lục cũng là yêu đảng Tàu Cộng và lòng ham muốn làm giàu ưa chuộng của cải vật chất, mà không nói gì tới cung cách luân thường đạo lý đối xử với hàng xóm láng giềng Hoa Lục như thế nào; thì Nho Giáo của Khổng Tử có năm chữ tiêu biểu Ngũ Thường là Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín đã đủ khiến cho Giấc Mơ Của Người Hoa Lục trở thành cơn ác mộng của nhiều người dân trong nước đang bị đàn áp, bị cướp đoạt nhà cửa ruộng vườn của họ. Để lấy lại “chính danh quân tử Tàu” tiêu biểu cho người Hoa Lục bằng cách làm sống lại Khổng Tử, đảng Tàu Cộng càng làm cho cuộc khủng hoảng chính danh nghiêm trọng nhiều hơn, và càng làm lộ rõ hơn những yếu điểm của đảng Tàu Cộng trong các chính sách hòa hợp dân tộc ở Hoa Lục.

Cuộc khủng hoảng chính danh của đảng Tàu Cộng quả thật nghiêm trọng khi cái quan niệm chính thức về định danh, định hình, và nhận dạng con người Hoa Lục đã có những gút-mắc chưa được đả-thông. Có những trường hợp điển hình tiêu biểu của người dân tộc Tây Tạng, Hồi, Mông Cổ ở vùng Nội Mông, và người công-dân Hồng Kông, cũng như người công-dân Đài Loan, tất cả họ đều đặt vấn đề chính danh của đảng Tàu Cộng. Các Dân Quyền căn bản và quyền dân tộc tự quyết đối với người dân tộc Tạng, Hồi, Mông rất quan trọng, thiết yếu, và cũng là yêu cầu chính đáng của họ, bởi vì các dân quyền này bắt nguồn từ những khác biệt chủng tộc với Hán Tộc, lối sống, phong tục tập quán, ngôn ngữ, văn hoá truyền thống, và tôn giáo. Riêng đối với người Hán tộc ở Đài Loan và Hồng Kông thì sau một thời gian lâu dài được hưởng thụ lối sống văn minh có nền kinh tế cao, có nếp suy nghĩ phóng khoáng, yêu chuộng tự do cá nhân, và được thực hiện sinh hoạt chính trị dân chủ thực sự, như vậy người công-dân Đài Loan và công-dân Hồng Kông đã có một ý thức sâu sắc về tính cách chính danh để định danh, định hình, và nhận dạng một con người độc lập, hay một thực thể độc lập. Nếu căn cứ vào chủ trương của đảng Tàu Cộng là tất cả các dân tộc thiểu số ở trong Hoa Lục đều được đối xử bình đẳng, nhưng còn một dân tộc đa số thì cũng bình đẳng với các dân tộc thiểu số không, hay dân tộc đa số được hưởng những quyền ưu tiên? Khi người dân tộc Hồi, Tạng, Mông yêu cầu được thực sự thực hiện quyền dân tộc tự quyết cho quê hương của họ, thì sự khiếu nại của họ đã có tính cách chính đáng, hợp pháp.

Một cách trái ngược lại với những người dân tộc Hồi, Tạng, Mông, là những người có yêu cầu chính đáng của quyền dân tộc tự quyết và có nguyện vọng tha thiết muốn quê hương thân yêu của mình được độc lập, dân chủ, tự do để không bị lệ thuộc vào Hoa Lục Tàu Cộng, những người cầm quyền đảng Tàu Cộng luôn luôn nguỵ biện rằng các vùng lãnh thổ Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông, Đài Loan, Hồng Kông đều thuộc về chủ quyền của Hoa Lục Tàu Cộng, nên họ vẫn cứ mặc kệ người dân đang sống ở đó có muốn như thế hay không! Bởi vì đảng Tàu Cộng đang bị khủng hoảng chính danh, hay nói đúng hơn là không có chính danh, cho nên họ không dám thực sự tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý của Nhân Dân Hoa Lục, cũng như các cuộc trưng cầu dân ý của những dân tộc Hồi, Tạng, Mông, Hồng Kông, và Đài Loan.

Nói tóm lại là đảng Tàu Cộng đã bị khủng hoảng chính danh xảy ra ngay sau khi đảng CS Liên Xô bị giải tán, và vẫn còn bị khủng hoảng chính danh kéo dài cho tới ngày nào Nhân Dân Hoa Lục thực sự có một cuộc tổng tuyển cử tự do tuyển chọn người đại diện chân chính cho họ để quản lý quê hương Hoa Lục của họ, và các dân tộc Hồi, Tạng, Mông, và người Đài Loan, Hồng Kông thực sự được thực hiện những cuộc trưng cầu dân ý đúng đắn theo đúng nghĩa của quyền dân tộc tự quyết để có quyết định rõ ràng quê hương của họ phải là một phần của Hoa Lục Tàu Cộng hay không./.

Sài Gòn, 20/5/2015


No comments:

Post a Comment