Năm XL (Danlambao) - Gần đến 30 tháng 04, ngày có một triệu kẻ vui nhưng hơn tám chục triệu người buồn, lề Dân kể lại những tội ác của đảng csVN không còn từ nào để nói. Nguyên tắc của đảng là chịu đấm ăn xôi, ai nói gì thì nói miễn đừng đuổi đảng đi chỗ khác chơi. Năm tui 'tâm tư' quá, nghĩ chẳng lẽ gần bốn chục năm (tính từ 30/04/1975) đảng chỉ làm điều xấu khi nắm toàn quyền tự tung tự tác? Trăm hư thì cũng một tốt chớ? Để tui thử lục lọi coi những gì đảng đã đem đến cho đất nước ngoài những gì như lề Dân nói. Bà con cho phép Năm tui làm cán ngố, nổ một bữa cho banh xác pháo. Mỗi người hãy chuẩn bị vài cục đá thiệt bự, ném càng nhiều không chừng cán ngố Năm tui được cơ cấu thay Đinh Thế em và Hồ Quang lợn. Lúc đó DLV sẽ đem tên Nguyễn Đức Chung ra mổ vì tướng mà hèn thua con nít khi chỉ thị cho DLV làm nhưng chối bây bẩy. Chừng nào bàn giao nhỉ?
Ngay những ngày đầu tiên, đảng đã làm một cú đột phá ngoạn mục, ừ phải nói một cuộc cách mạng vĩ đại chưa từng có trong lịch sử nhân loại là biến XH miền Nam đang trù phú sung túc lên ngang tầm với Cái bang của lão Hồng Thất Công bên tàu. Lúc đó thế giới quan ngại là VN sẽ tắm máu nhưng đảng đã 'khoan hồng đại lượng' đưa thành phần mang nợ cờ tháng của đảng đi 'học tập' để lấy bằng cấp cao hơn hoặc 'được' lao động tay chân miễn phí để biết thế nào là câu 'bàn tay này làm nên tất cả, với sức người Hercules cũng xụi luôn'. Tại sao cái đuôi nó to lớn (vĩ đại, theo cách 'diễn Nôm' của các tư tưởng lớn) của đảng như vậy mà không được ghi vào sách kỷ lục Guiness nhỉ. Chiến công này được nhân đôi nhân đậu khi cả một dân tộc chẳng dám hó hé dù là ho nhè nhẹ. Công nhận dân mình giỏi chịu đựng, đảng cho ăn thì ăn, đảng bắt nhịn thì nhịn. Đảng chỉ con gà nói con vịt thì dân cũng phải công nhận là con vịt biết gáy hoặc cục tác nhưng không biết bơi. Dân mình chắc tu từ mấy kiếp vì hiền quá, cứ khom lưng cúi đầu cho đảng ngồi lên.
Kế đến là đảng đã kiểm soát được bao tử của dân bằng hình thức ngăn sông cấm chợ. Cái giỏi của đảng là lúc trước dân miền Nam muốn ăn bao nhiêu, lúc nào tùy hứng. Nó sẽ dễ sinh ra bệnh béo phì, làm biếng lao động do đó đảng nhất trí phải khóa cái miệng dân lại. Khóa miệng dân có hai điều lợi, thứ nhất là có muốn chửi cũng chỉ ư ử trong họng và thứ hai là cách giảm cân hiệu quả nhất, khỏi phải ăn kiêng ở cử gì ráo. Cái tài của đảng là không bắt thắt lưng mà chỉ thắt... bao tử (dĩ nhiên là của thằng dân, bao tử cán bộ thì đinh ốc phân bón đài đồng đạp nuốt tất tần tật) vậy mà dân nó còn phải cám ơn đảng mới hay chớ. Này nhé, mới đầu tiêu chuẩn cho ăn ba chén, thời gian sau hạ xuống một chén. Dĩ nhiên là mặt mày thằng dân nó méo xẹo và giận dữ, lúc này đảng làm phước tăng lên cho hai chén, thế là dân nó xìu như bún thiu và cám ơn đảng rối rít vì được hai chén mà quên trước đó đã bị hạ ba chén, thế là trên danh nghĩa đảng tăng nhưng thực sự là giảm. Đó, quần chúng có thấy đảng ta tài tình chưa nào? Cán bộ còn dạy cho dân hiểu là một ký rau muống ngang với một ký thịt bò (sung sướng thay được ăn rau muống thay cơm) không tin thì hỏi khúc ruột dư ngàn dặm coi bên đó thịt bò đôi khi còn rẻ hơn rau muống nữa đấy, vì vậy... cho nên thì là mà hãy ăn rau muống nhiều chất sắt tốt cho cơ thể như tụi Tây đang có phong trào ăn chay (vegetarian). Túm lại là đừng có no, chuyện gì đã có nhà nước no.
Ba ủi (ủi tiếng miền Nam, ủi = là tiếng miền Bắc) về giáo dục thì phải làm một cuộc cách mạng triệt để, dọn dẹp những tàn dư của chế độ cũ để lại. 'Tiên học lễ, hậu học văn', 'nhất tự vi sư, bán tự vi sư'', 'công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra',... sao nó duy tâm và khó hiểu quá. Câu gì mà có tiên, sư, cha, ôi thôi cứ theo bác dâng cho nó gọn. Giáo dục là phải thực tế, học phải đi đôi với hành. Chẳng hạn dạy toán phải như thế này 'hôm qua trò giết hai thằng Mỹ, hôm nay giết ba tên Ngụy, tổng cộng trò giết bao nhiêu đứa?'. Không những phải căm thù, đấu tranh giai cấp mà còn phải biết hy sinh cho đảng 'bàn tay em có năm ngón, em chặt đi hai ngón, vậy em còn mấy ngón?'. Có như vậy thiếu nhi nó mới dễ thấm nhuần tư tưởng của bác Hồ vĩ đại để còn đấu cha tố mẹ bảo vệ đảng chớ. Luật pháp bất vị thân mà, nhưng chỉ áp dụng cho thường dân vì cán bộ được sống ngoài vòng pháp luật.
Riêng về mặt kinh tế thì phải nói là cả thế giới ngưỡng mộ và kinh ngạc đến độ cà lăm thành... kinh thế. Không sợ sao được với những thành tựu nhất định (thành tựu nhất định là gì đâu cần phải chứng minh cho rách việc). Nền kinh tế XHCN đầy tiềm năng (vì nó tiềm và ẩn nên không biết nó trốn góc nào, cần phải tìm tòi mò mẫm may ra mới hiểu) do tư duy sáng tạo của đảng ta mới đẻ ra 'kinh tế thị trường theo định hướng XHCN'. Oai không, vì XHCN nó méo hay tròn đảng còn chưa biết nhưng cứ định đại cho có hướng, đi về đâu nữa ngoài con đường 'bác đi'. Điều đáng biểu dương và phải nhân rộng thành đại trà là chúng ta không những đã thoát nghèo mà còn cho con cháu du học/lịch và có tài sản không nhỏ ở những nước tư bản dẫy đành đặt. Đó là phần nổi, còn phần chìm gởi ngân hàng Thụy Sĩ, Lục Xâm Bảo, Lichtenstein,... thì phấn đấu cho đến khi hạ cánh an toàn phải bảo vệ tuyệt đối vì đây là vùng nhạy dễ bị cảm nếu không muốn nói là bí mật quốc gia. Thành công rực rỡ nhất là đảng đã khai thác triệt để tài nguyên thiên nhiên vì để lâu lỡ tụi phản động nó phản công thì chúng ta có nước húp nước ốc, còn tài nguyên con người thì chúng ta cho đi lao động quốc tế miệt mài để trả nợ giùm cho đảng. Trong khi tăng trưởng thế giới chỉ èo uột một đến hai phần trăm đã thở hì hục như bò kéo xe đụng gốc me thì chúng ta, nếu muốn sẽ là hai, ba hoặc bốn con số và hơn thế nữa nhưng thôi làm quá tụi thế giới nó sợ chúng ta nổ như lựu đạn sét, nó cúp viện trợ nhân đạo hoặc không cho vay ưu đãi nữa thì lấy gì làm dự án. Dự án to hay nhỏ, tốt hay xấu cần gì quan tâm, quan trọng là nó lại quả bao nhiêu. Điều đáng quan ngại là chúng nó lại tưởng thiệt nên hồ hởi phấn khởi mời các đồng chí của ta qua tư vấn kinh tế cho nó thì lấy ai phục vụ nhân dân? Điển hình là có quốc gia ở châu Phi vì nắng nóng chạm dây thần kinh nên dứt khoát mời cho được chuyên gia trồng lúa nước của ta qua dạy họ trồng lúa trên... sa mạc Sahara và Kalahari nghe mà lòng phơi phới tự hào.
Đảng đã quan tâm chăm sóc kỹ lưỡng không những đời sống vật chất mà cả tinh thần của quần chúng. Thử hỏi trên thế giới này có mấy chính quyền nào đi sâu đi sát vào quần chúng như đảng ta. Chùa chiền, thánh thất, nhà thờ đảng phải cơ cấu nhân sự để bảo vệ vậy mà thế lực thù địch nó cứ nói là đảng thế này thế nọ. Đây là vấn đề nội bộ như chồng đánh vợ, vợ cắn chồng, họ không được can thiệp thô bạo vào chủ quyền của ta. Không thể so sánh với Trung quốc được, vì Việt Nam tỉnh của chúng ta từ khi có đảng mới có VN, dưới ánh sáng soi đường dẫn dắt của Mao chủ tịch muôn vàn kính yêu và tinh thần của bác vô vàn kính mến chúng ta sẽ đi đến thế giới đại đồng Trung quốc. Quần chúng đã dốt còn nát nào có hiểu, Trung quốc có nghĩa là nước trung tâm của thế giới, do đó đảng đã nhất trí cao phục vụ và cống hiến để gọi là nhất tàu nhì ta.
Đảng luôn sáng suốt soi đường (dù trời đang giữa trưa) khi chỉ ra cho người dân hiểu rằng (một tiến sĩ xã nghĩa lý lựng) đôi khi chúng ta không thích xuất khẩu gạo lấy tiếng ngu (gạo xấu nên doanh thu yếu) vì muốn có gạo thì phải trồng lúa, mà đã trồng thì phải tưới, mà tưới thì hao nước, do đó xuất khẩu gạo chẳng khác gì bán nước, làm hao tổn tài nguyên đất nước, đau xót lắm chứ? Đảng luôn có tầm nhìn xa (dù bị cận nặng) như lo 'tài nguyên số' cạn kiệt khi dân mình sử dụng điện thoại di động quá nhiều, riết rồi còn lấy số đâu ra nữa, vậy mà thằng dân nó ngu quá, nói đảng cầm đèn chạy trước ô tô. Lề dân nó cứ nói xấu đảng ta là thế này là thế nọ rồi chống đối đảng. Hãy coi kìa đàn ông Hàn quốc, Đài Loan giàu có vậy đó cũng phải qua VN tuyển gái về làm vợ đấy, phải có gì người ta mới tới chớ nhỉ. Còn đờn ông Trung quốc vì là anh em mây dồi hăng rô nên gởi thẳng qua đó phục vụ cho các đồng chí lên tinh thần tập bắn như ở Gạc Ma.
Một điều khó hiểu là tụi dân miền Nam nó bị bóc lột dưới hai tầng áp bức Mỹ Ngụy mà của cải nó nhiều thế nhỉ, à có thể là do miền Bắc hột gạo phải cắn làm đôi, chia nhỏ từng hạt muối để cứu dân miền Nam nên mới nghèo đói. Để cân bằng xã hội, cán bộ ta tranh thủ đề ra chủ trương 4 đờ và 4 vờ. Năm tui giải thích cho thế hệ 9X thế nào là 4 đờ và vờ. 4Đ là Đô (US Dollar), Đồng (đồng hồ, thích nhất là hai cửa sổ không người lái), Đài (Radio), Đạp (xe đạp) và 4V là Vào, Vơ, Vét nhưng dứt khoát không Về.
Đó là chỉ kể sơ vài nét nhỏ về tài kinh bang tế lễ của đảng. Nói không phải nổ chớ thiên tài của đảng ta, chỉ sợ quần chúng lùng bùng cả lỗ tai như bị oanh tạc. Quần chúng nên tự hào vì tương lai không xa sẽ được cấp hộ chiếu Trung cộng, lưỡi bò lưỡi trâu đầy đủ. Đi đâu người ta cũng nể đến độ như Thái lan còn phải làm „lăng bác“ cho thần dân của thiên triều.
Hết (theo phong cách của cán ngố).
Tái bút: Khi viết bài này còn đang lưỡng lự gởi đi thì thấy một vài bạn có bài hoặc bình luận ý tưởng trùng hợp là do cùng chí hướng, mong thứ lỗi.
No comments:
Post a Comment