Ngày 20/08 tại Hội nghị cho ý kiến về Dự thảo Văn kiện và các dự thảo văn bản phục vụ Đại hội lần thứ XVII Đảng bộ TP nhiệm kỳ 2020 – 2025, Bí thư Vương Đình Huệ đã có bài phát biểu, trong đó ông nhấn mạnh rằng ‘’Hà Nội phấn đấu đi bằng 2 chân để phát triển đồng đều hơn’’. Ông Huệ chưa nói rõ trước giờ Hà Nội đi kiểu gì, có thể ý ông nói về sự chênh lệch phát triển ở TP này, nơi đô thị hóa nhanh quá nơi thì chậm phát triển? Hay ý ông Huệ lâu nay thành phố sống được nhờ ngân sách của Miền Nam, nên giờ đã đến lúc tự đi bằng đôi chân của mình, không trông chờ vào ai chăm bẳm, nuông chiều nữa…?
Dù ý ông Huệ là gì, tôi cho rằng, cũng có nhiều điều suy nghĩ khi ta ngước nhìn cao hơn nữa để thấy cái bức tranh mà không chỉ Hà Nội đi bằng 2 chân không đâu, mà ở đó ta thấy, quan chức Việt Nam lâu nay đi bằng 4 chân, hoặc là đi bằng đầu gối.
Nhìn hình ảnh Bộ trưởng KHCN Chu Ngọc Anh và luồn cúi và cố cười ra vẻ trân trọng với kẻ ‘bề trên’ hay Tổng bí thư Nguyễn phú trọng khen trà TQ ngon hơn trà Việt để chúng ta thấy, đó là cách leo lên ngôi trị vì của các quan ở VN, họ không đi lên bằng thực lực của bản thân, không đi bằng đường chính ngạch là Dân bầu, mà họ đi lên bằng đầu gối, may là những hình ảnh này không chụp toàn thân cho chúng ta thấy rõ thế nào, theo tôi nghĩ quần của các ông này nó mòn rách cả đầu gối ấy chứ.
Đảng viên cộng sản ngoài quan liêu, tham nhũng, lãng phí ra thì xu nịnh có lẽ là một căn bệnh trầm kha, khó mà dứt hết được, chả thế VN có tiến sĩ đổ đề tài ‘’Nịnh trong tiếng Việt’’. Họ nịnh bợ cấp trên để mong được lòng, ngoài biếu quà cáp như tiền, nhà, xe mỗi khi có dịp cho sếp ra, mà không có dịp cũng biếu luôn, quan chức đảng viên còn dâng vợ cho sếp mong thăng quan tiến chức. Thậm chí, quan chức khi bị thất thế do phe khác mạnh lên, đã phải tự sát để bảo toàn tài sản tham ô mà có cho vợ cho con.
Họ khen lấy khen để, khen bất kể đúng sai, sếp cũng vì thói háo danh, ảo tưởng hào quang mình giỏi thật nên tấm tắc mà bổ nhiệm đám nịnh thần lên chức cao. Ví dụ rõ nhất như ông thủ tướng Phúc đọc ông ‘’Nguyên Ngọc và nhiều ông nhà văn nhà thơ còn sống sờ sờ đã hi sinh trong kháng chiến chống Mỹ’’ mà bên dưới có nhiều kẻ biết họ còn sống đấy nhưng vẫn cố vỗ tay cho đều, cố vỗ tay khen Thủ tướng giỏi quá, thủ tướng hay quá đó thôi.
Hay ông lú lẫn nhà ta cũng cúi đầu khen lấy khen để trà TQ ngon hơn trà VN, mà chưa biết trà nào ngon hơn trà nào.. tất cả, đó là biểu hiện của những kẻ đi bằng đầu gối. Sự luồn cúi xu nịnh thời nào cũng có, nhưng mà đổi cả thể diện quốc gia, hạ thấp một đất nước do mình đang cai trị chỉ mong làm vui lòng minh chủ thì chỉ duy nhất thời Phú trọng mới làm được, chỉ ông ta mới làm được điều đó. Nó hèn hạ, và bỉ ổi vô cùng tận.
Cái đau hơn, người có học như Nguyễn Thiện Nhân, Vương Đình Huệ nó khen kẻ giỏi hơn mình thì không nói, suốt ngày nghe đám niễng ,lú lý luận Mác Lê cố ngồi nghe được, miệng thì khen giỏi khen hay, tay thì vỗ ầm ầm được, cái hay cái giỏi ấy nó sao mà đểu cáng vô cùng, nó lưu manh vô cùng tận.
Quan chức VN họ ngoài dốt, lú lẫn, quẹo ra, họ chẳng có thứ vũ khí gì để tiến thân xa hơn, ngoài phải đi bằng đầu gối. Vì người giỏi đâu có được phép tồn tại ở đất nước này.
Đất nước VN nó tréo ngoe như thế đấy!
No comments:
Post a Comment