Thursday, July 5, 2018

Việt Nam hoang mang…và im lặng

T.M.R – Trí Việt News

Tôi là một trong những nạn nhân đã bị An ninh cộng sản bắt đi vào ngày 17-6-2018. May mắn là chẳng có vết thương nào xảy ra trên da thịt tôi vào ngày ấy. Có lẽ vì khoảnh khắc bị hốt lên xe tôi khá hoang mang và khá ngoan, nên cũng chẳng bị gây khó dễ gì…
Nhưng, từ dạo ấy, những vết thương lòng trong tôi lại càng ngày càng lớn. Trong rất nhiều giấc ngủ, tôi tỉnh dậy và hốt hoảng khi thấy mình bị nhốt ở một nơi xa lạ và không ai biết mình ở đâu, bên cạnh là những người công an mặc sắc phục màu xanh lá. Cũng từ dạo ấy, tôi bắt đầu lê la vào mọi ngóc ngách cuộc sống của một người Việt, rồi nhận ra, trong trái tim tôi mang rất nhiều nỗi đau mang tên Tổ Quốc.
Tôi vẫn luôn tự hỏi, điều gì đang xảy ra trên đất nước tôi đây?
Tôi đã đi qua một chiều dài lịch sử phát triển của dân tộc mình. Đủ để được dạy về những bài học tự hào tổ quốc, và cũng đủ để trưởng thành và nhận ra một Việt Nam không đẹp như sử sách đã ghi. Đủ để nghẹn ngào vì hàng loạt những người Việt phải cúi đầu lầm lũi ở những đất nước khác. Đủ để thấy hổ thẹn với những gì đang diễn ra trên đất nước này… Rất nhiều người Việt mà tôi gặp, thường gật gù với tôi về điều ấy. Xung quanh tôi vẫn xì xào vì những điều ấy. Họ nhận ra, họ biết, họ hiểu, họ xấu hổ, họ bất mãn, nhưng họ không nói, không làm gì, thậm chí không muốn thay đổi. Họ im lặng và cam chịu.
Và…
Khi tôi bắt đầu nói, khi tôi chia sẻ những bài viết về mình bị bắt ngày hôm ấy trên mạng xã hội. Khi bài viết của tôi rất đông người like và share trên khắp các nước, tôi bắt đầu nhận được hàng loạt những lời can ngăn, hàng loạt những lời đe dọa… từ phía những người thân, và những người quen biết tôi. Ai cũng nói với tôi, hãy im lặng, hãy xóa đi, hãy yên ổn mà làm ăn, xã hội đã thế rồi không làm gì được đâu? Rằng, một cánh én chẳng thể làm nên mùa xuân, rằng, tôi còn gia đình và công việc. Rằng, tôi làm như thế thì được lợi gì cho tôi hay không? Có ai trả tiền không? Hay chỉ ôm lấy thiệt thân cho chính mình…
Tôi quả thực đã trải qua một tuần đầy kinh hoàng khi bị quá nhiều những lời góp ý từ nhiều phía sau bài viết chia sẻ sự thật. Có người nghi ngờ, có người cổ vũ, có người khen can đảm, có người thì bảo tôi làm quá…Có người lại rụt rè nhìn tôi như là một người khác, một người không giống như bao nhiêu con người lầm lũi cúi đầu, chỉ dám thốt lên vài tiếng thở dài, tặc lưỡi và mặc cho số phận đưa đẩy…
Đó cũng là những ngày, trong tôi đầy những nỗi hoang mang, không biết điều mình đang làm là đúng hay sai?
Nhưng, rồi tôi nhận ra, đất nước này có lẽ sẽ tiếp tục tệ đi khi những người tốt, hiểu biết cứ im lặng và sống cho riêng cuộc đời mình. Việt Nam của tôi rồi cũng sẽ tệ đi khi hàng loạt con người biết nhưng không nói, chỉ cam chịu và thủ phận. Như cách mọi người Việt vẫn đang im lặng với những điều bất công, xấu xí đang diễn ra trên đất nước của họ và của tôi bao nhiêu năm nay.
Ngày hôm qua, cô bé nhân viên 23 tuổi của tôi, người Sóc Trăng mặt dàn dụa nước mắt khi kể về một CSGT đã tóm cô lại và buông những lời lẽ khó nghe, miệt thị và phạt nóng 1 triệu ngay tại chỗ, dù cô không biết cô phạm lỗi giao thông gì. Cô bé chỉ biết đứng im chịu đựng, hàng loạt người bị CSGT bắt lại, cứ ngoan ngoãn đưa tiền dù không chắc họ biết họ bị bắt vì lý do gì. Như một thói quen, họ lặng lẽ dúi tiền, lặng lẽ lên xe, phóng đi, chửi rủa, rồi tặc lưỡi buông những cái lắc đầu cho một đất nước.
Những người như cô bé nhân viên của tôi, và những con người Việt đó, tôi biết, họ sẽ còn tiếp tục chịu đựng, im lặng, nhẫn nhịn như một thói quen được rèn dũa từ bao nhiêu năm qua.
Tôi vẫn hay nghĩ về câu chuyện của những chú ếch, được nấu trong nồi nước lạnh cho đến khi nước ấm, rồi đến khi nước sôi lên sùng sục. Cái chết đến từ từ nhưng những chú ếch vẫn chịu đựng vì đã quá quen với nó…! Tự hỏi, có khi nào rồi Việt Nam cũng sẽ bị nấu chín mà không hề biết.
Sài Gòn, những ngày này với tôi vẫn là những ngày của sự hoang mang. Tôi chẳng còn quá nhiều sự hồn nhiên để nhìn cuộc đời này đẹp như theo cách mà tôi đang cố gắng. Đâu đó, trong tôi vẫn là những nỗi trăn trở về một Việt Nam của tôi. Sẽ như thế nào? Và về đâu? Rằng, chúng tôi chỉ đáng được như thế? Hay chúng tôi có trí tuệ, có sự chăm chỉ, có tài nguyên và chúng tôi đáng được hơn thế.
Và rằng, chúng cần phải làm gì và làm như thế nào đây, cho một Việt Nam của tôi không còn cúi đầu lầm lũi…đầy cam chịu và im lặng.
Ôi! những câu hỏi bỏ ngỏ, đầy hoang mang…!

No comments:

Post a Comment