Iris Vinh Hayes (Danlambao) - "ĐCSVN, các ông đang làm gì để gìn giữ đất nước?" Lãng đã hỏi rất hay. Tuy nhiên câu hỏi này của Lãng vẫn còn sót lại một chút hy vọng vào lương tri và giá trị của ĐCSVN. Còn tôi thì không. Hoàn toàn không. Chắc chắn không. Tuyệt đối không.
Tôi đã nhìn thấy ở tổ chức này một quá khứ làm cho một con người giàu nhân tính và có giáo dục không thể nào không kinh hãi và khinh bỉ. Tôi đã nhìn thấy ở tổ chức này một hiện tại làm cho một con người giàu lương tri và công lý không thể nào không bật khóc và phẫn nộ. Tôi đã nhìn thấy ở tổ chức này một tương lai làm cho một con người có trí tuệ và tỉnh táo không thể nào không nguyền rũa nó "hãy chết đi."
Tôi tin rằng dân tộc tôi cũng đã tỏ tường rồi. Dân tộc tôi không muốn ĐCSVN tiếp tục tồn tại nữa. Chỉ có điều là dân tộc tôi quá ư nhẫn nhục!
Dân tộc tôi ơi, nhẫn nhục đã nhiều rồi! Bất cứ điều gì cũng có giới hạn của nó. Một khi đã không còn chịu đựng được nữa thì hãy tỏ thái độ đi chứ, bằng hành động. Hãy tỏ thái độ với tất cả sức mạnh khủng khiếp của mình. Giờ phút hành động đã điểm. Đã đến lúc lịch sử phải sang trang. Nếu ĐCSVN không chết đi thì Việt Nam có thể chỉ còn là "lịch sử lãng quên" trong dòng sống của nhân loại. Dân tộc Việt Nam có thể chỉ còn là bóng ma hời khóc hận vong quốc chẳng ai buồn thương cảm.
Tôi không muốn ĐCSVN tiếp tục tồn tại nữa. Tôi tin rằng dân tộc tôi cũng không muốn ĐCSVN tiếp tục tồn tại nữa, chỉ ngoại trừ những tên cuồng tín và đồng lõa tội ác. Câu hỏi là: dân tộc tôi sẽ làm gì để bắt ĐCSVN phải chết đi, cho lịch sử sang trang?
"Lối thoát nào cho dân tộc tôi?". Bạch Cúc hỏi hay lắm. Trong câu hỏi dường như có cái gì nghèn nghẹn.
Là một đứa con của tổ quốc Việt Nam tôi không ngần ngại dùng chính máu xương của mình để chiến đấu bảo vệ tổ quốc Việt Nam. Chiến đấu để bảo vệ TỔ QUỐC VIỆT NAM chứ không phải bảo vệ TỔ QUỐC XÃ HỘI CHỦ NGHĨA của bè lũ nô tài.
Là đứa con của dân tộc Việt Nam tôi không ngần ngại đấu tranh dầu phải hy sinh tương lai và sự nghiệp của riêng mình, vì quyền sống của toàn dân tộc, sống trong tự do đúng nghĩa và sống trong hạnh phúc thật sự.
Nhưng tự do, dân chủ, dân quyền, nhân quyền... tài sản, danh dự, tương lai, hạnh phúc... tất cả mọi thứ đều phải do chính tay dân tự mình ban phát cho mình chứ không ai khác có thể ban phát, không ai khác được quyền ban phát, không ai khác tự nguyện ban phát. Và mỗi cá nhân người dân chỉ có thể thực hiện được sự tự ban phát cho chính cá nhân mình thông qua một phương tiện duy nhất: SỰ KHẲNG ĐỊNH SỨC MẠNH CỦA TOÀN DÂN.
Ngay cả việc bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ tổ quốc và sự sinh tồn của dân tộc cũng chỉ có thể thực hiện được thông qua một phương tiện duy nhất: SỰ KHẲNG ĐỊNH SỨC MẠNH CỦA TOÀN DÂN.
Tội trạng của ĐCSVN đã hiển nhiên đến độ ngay cả đảng viên của ĐCSVN cũng phải chán chường. ĐCSVN đã tiếm đoạt vai trò lãnh đạo, đã trù dập tiếng nói của nhân dân, đã phỉ báng sự tôn nghiêm của luật pháp, đã làm mất từng miếng lãnh thổ thịt da của tổ quốc mà cha ông và chúng ta đổ nhiều máu xương gìn giữ, đã chà đạp lòng yêu nước của mọi người, đã thông đồng với giặc mời kẻ "đang" cướp nước vào nhà.
Với phương tiện truyền thông ngày hôm nay mọi thứ trong quá khứ lẫn hiện tại đều phơi bày ra dưới ánh sáng và ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, ngoại trừ những kẻ cuồng tín và đồng lõa. Bản chất dối trá, ác độc, phản bội, tham lam, hèn hạ và ngu si của ĐCSVN tự bộc lộ và bị phơi bày trước công luận quốc nội và quốc tế.
Tôi muốn ĐCSVN chết đi. Dân tộc tôi muốn ĐCSVN chết đi. Nó phải chết đi để tổ quốc còn và dân tộc được. Chỉ có điều là dân tộc tôi quá ư nhẫn nhục!
Dân tộc tôi ơi, dân tộc tôi sẽ làm gì để bắt ĐCSVN phải chết đi cho lịch sử sang trang? Dân tộc tôi ơi, hãy lên tiếng đi chứ, bằng hành động. Tôi sẽ đáp lời và dâng hiến máu thịt mình, không tính toán, không ngại ngần.
No comments:
Post a Comment