Tuesday, July 10, 2018

Chết trước khi nghĩ


Fb. Đỗ Cao Cường

rong những ngày nóng như chảo lửa này, thí sinh Nguyễn Thị Thu Thủy (tổ 25, xã Bình Giang, huyện Thăng Bình, Quảng Nam) đã trở về nhà với hai vòng tang trắng quấn trên đầu.
Nguyên nhân là trưa ngày 24/6, bố mẹ em bị tai nạn trên đường đi bán rau, bố em mất ngay lúc đó, mẹ em thì được người ta đưa đi cấp cứu.
Đau lòng hơn, khi vừa mang thi thể bố em về nhà, bà nội em hoảng quá, cụ đã quỵ xuống và tắt thở theo.
Chứng kiến hai sọt rau cùng đôi vợ chồng nghèo nằm sõng soài trên nền đất, không ai là không cảm thấy thương xót. Nhưng dù thế nào đi nữa, cái chết của bố em diễn ra trên đường mưu sinh, họ đã làm tất cả để con gái của mình có đủ tiền ăn học.
Cũng cần nói thêm, trong những năm gần đây, số lượng người chết do tai nạn giao thông ở Việt Nam không ít hơn thời chiến, một nguyên nhân mà ít ai dám nhắc tới đó là những tuyến đường quá tải, những tuyến đường lồi lõm, rút ruột với bàn tay của các nhóm lợi ích, của quan tham, với sự im lặng, vô cảm của mỗi công dân Việt.
Trong mùa World Cup 2018, số lượng người chết cũng tăng lên đột biến, theo thống kê ban đầu, chỉ riêng tỉnh Đồng Tháp đã có 10 ca tự tử, số lượng người nhảy cầu hụt, chết không chết ngay, sống dở chết dở, khiến cho gia đình rơi vào thảm cảnh, tan cửa nát nhà, tán gia bại sản cũng nhiều.
Tôi từng có thời gian ở, làm việc cùng hai ông anh từng làm hơn 10 năm trong đài VTV, vì cá độ bóng đá mà các anh đã bị mất nhà, một anh thì bị chủ nợ chặt ngón tay, vợ bỏ, phải trốn chui trốn lủi, chạy Grapbike trong Sài Gòn với hy vọng kiếm sống qua ngày.
Có một điều khá thú vị ở đây là thông qua cách nói chuyện, tôi thấy các anh rất giỏi về chuyên môn nhưng nhìn nhận xã hội như những kẻ độc tài. Các anh khá vô cảm trước nỗi đau của những người yếu thế, những người bất đồng chính kiến… cho nên các anh đã vô cảm với chính gia đình mình.
Cũng từ sự vô cảm đó, các anh đã sống trong sự tự mãn, lầm đường lạc lối, để rồi đánh mất chính mình, ảnh hưởng tới gia đình lúc nào không hay.
Các dư luận viên cũng vậy, khi các bạn ấy không hiểu rõ bản chất của sự việc, cho nên cuối cùng, cuộc đời của các bạn ấy thường kết thúc trên bàn nhậu, trong sự khinh bỉ của người đời.
Một đất nước với gần 100 triệu dân, nhưng dường như chỉ có vài ngàn người thực sự sống, thôi thì nếu không thể suy nghĩ thấu đáo, không thể tôn trọng sự khác biệt, thì chết ngày nào hay ngày ấy, sống mà toàn gây ra tội ác, sống trong sự độc tài, gia trưởng, toàn mang lại sự oan ức, khổ đau cho người khác, thì chết đi cũng được./.

No comments:

Post a Comment