Việt Nam, dân chơi ma tuý chỉ sợ thiếu tiền chứ không sợ thiếu thuốc. Chỉ cần có tiền là có. Nguyên nhân do đâu?
Công an hải quan thì vòi vĩnh doanh nghiệp xuất nhập khẩu, công an quản lý thị trường thì vòi vĩnh doanh nghiệp sản xuất kinh doanh, công an giao thông thì làm luật chủ phương tiện giao thông để kiếm tiền vvv…,vậy thì tất nhiên, công an phòng chống ma tuý cũng không ngoại lệ. Công an phòng chống ma tuý làm bảo kê cho bọn buôn ma tuý hay trực tiếp buôn ma tuý cũng là chuyện bình thường trong cái đất nước này. Hãy đặt câu hỏi “lương của công an co đủ sống không?” thì sẽ rõ câu trả lời. Với lương không đủ sống thì công an nào cũng phải làm ăn, đó là phép suy luận loại trừ đơn giản.
Biết là mại dâm không thể cấm, nhưng chính quyền cấm để làm gì? Để công an làm ăn. Biết cờ bạc là không thể cấm, vậy chính quyền này cấm để làm gì? Là để công an làm ăn. Ma tuý thì tất nhiên buộc phải cấm, nhưng nhằm nhò gì? Thằng chống mại dâm kiếm ăn nhờ mại dâm, thằng chống cờ bạc kiếm ăn nhờ cờ bạc, vậy thì tại sao thằng chống ma tuý lại sống bằng lương? Nó đâu có dại? Với đồng lương của chính quyền CS thì chỉ có bốc shit mà ăn. Cho nên công an phải kiếm ăn bằng lĩnh vực nó quản lí, đó là cách tồn tại và thậm chí là cách phát tài của họ.
Vì bản chất của ngành công an như vậy nên ma tuý ở Việt Nam nhan nhản. Nguồn cung ma túy dồi dào, đạo đức xã hôi suy đồi nên dân nghiện ngập ngày một tăng. Con người khi ngáo đá sẽ như thế nào? Sẽ mất hết tính người, họ có thể giết người như giết gà mà không ghê tay. Còn nhớ cách đây mấy tháng, ở Vinh, một thanh niên ngáo đá đã xách chân cho mình nhảy nóc nhà và kề kéo lên cổ đứa bé doạ giết. Con người khi ngáo đá thế đấy, vậy nếu một tài xế container bị ngáo đá thì sao? Thì chẳng có lý do gì mà nó không ủi hàng loạt người. Xã hội Việt Nam ngày nay là thế đấy, tài xế mua ma túy dễ như mua kẹo. Và đặc biệt giới tài xế container xài ma tuý rất phổ biến, một sự nguy hiểm cho xã hội.
Cái gọi là bình yên ở Việt Nam nó vậy đó. Cái “bình yên” này vô cùng đắt đỏ, giá của nó chẳng thua gì chiến tranh nhỉ?
No comments:
Post a Comment