KIÊN GIANG, Việt Nam (NV) – Ngay khu ẩm thực nhộn nhịp nổi tiếng ăn chơi ở cầu cảng Hàm Ninh, huyện Phú Quốc, có một bà cụ 85 tuổi nhưng hằng ngày vẫn phải ngâm mình dưới nước biển để bán ngao, sò nuôi người cháu gái tâm thần 61 tuổi.
Báo Thanh Niên hôm 28 Tháng Giêng, 2019, mô tả, nhiều người tò mò nhìn xuống mặt nước biển khi nghe tiếng rao “Mấy cô chú ơi, mua giúp tui ký sò dẹo” của bà Nguyễn Thị Rớt (85 tuổi) đang dầm mình trong nước biển gọi với lên từ phía dưới chân cầu cảng Hàm Ninh, huyện Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang, nơi dẫn đến khu nhà hàng bè nổi tiếng của “Đảo Ngọc.”
Ở dưới đó, bà Rớt ngẩng gương mặt lên như đang chờ đợi một ai đó thương tình mua cho vài ký, cạnh bên là một chiếc can nhựa khoét một bên bề ngang để chứa sò và chiếc thau chứa ngao dập dềnh trên nước để có chút tiền đắp đổi qua ngày, mặc cho nắng bỏng rát, lại thêm gió biển mặn chát phả da thịt làm hầu hết du khách muốn bước thật nhanh để chui ngay vào nhà hàng.
Trả lời thắc mắc của báo Thanh Niên tại sao không đem lên trên bờ mà bán để khách dễ mua. Vả lại, dầm mình dưới nước cả ngày như vậy không tốt cho sức khỏe, bà Rớt giải thích: “Tui già rồi không bưng nổi. Bỏ ngao, sò vô can nhựa này kéo đi dưới nước mới được. Mỗi ngày mua mấy ký sò, ký ngao bán kiếm chút tiền để nuôi con cháu khùng 61 tuổi.”
Bà Rớt kể tiếp “con nhỏ khùng” đó là cháu bên chồng tên là Đinh Thị Hết. Khi cô Hết mới vừa lọt lòng thì mẹ chết. Từ đó, vợ chồng bà Rớt đem cô cháu về nuôi.
“Vợ chồng tui không có con, mà con nhỏ đó cũng không còn cha còn mẹ nên phải nhận nuôi nó. Mà đâu có biết lớn lên nó bị tâm thần. Nó làm khổ vợ chồng tui ghê lắm, nhưng đâu nỡ nào bỏ nó được,” bà Rớt nói.
Hỏi về cụ ông, cụ Rớt rơm rớm nước mắt: “Ổng chết cách đây 15 năm rồi. Hồi ổng còn sống, tui và ổng cũng khổ. Hai vợ chồng hai mươi mấy năm đi cắt cỏ tranh về bán cho người ta lợp nhà. Tiền bán cỏ tranh chẳng bao nhiêu, nhưng cũng đỡ. Từ ngày ổng mất thì tui nghỉ đi cắt cỏ tranh vì một mình không làm nổi. Tui phải ở đậu nhà đứa cháu trai bên chồng làm nghề lặn biển thuê.”
Nghe cụ Rớt kể đến đây, một số người dân sống xung quanh gần đó cũng “xác nhận” rằng bà cụ 85 tuổi này có hoàn cảnh y như vậy.
Theo như lời cụ Rớt, trong khoảng 15 năm bán ngao sò ở cầu cảng Hàm Ninh này cũng có một vị du khách “sộp” mua hết mớ sò và còn “bo” thêm tổng cộng hơn cả triệu đồng (khoảng $43). Một vài “ngôi sao” trong làng giải trí cũng tặng cụ tiền triệu. Nhưng những trường hợp như vậy cũng đâu có nhiều.
Vậy là mỗi ngày cụ Rớt lại rời căn nhà ở đậu cùng cháu trai, lội đến cầu cảng cách đó khoảng 500 mét dầm mình dưới nước biển, đội trên đầu cái nắng chang chang để bán ngao sò nuôi “con nhỏ khùng.”
Cụ Rớt thật thà nói tiếp: “Hai năm nay có đỡ hơn. Nhưng thằng cháu nuôi mình cuộc sống cũng còn vất vả, khó khăn lắm. Nó đi lặn sò, lặn ốc thuê cho người khác để nuôi gia đình của nó. Còn tui ráng đi bán sò, bán ngao để nuôi con nhỏ khùng. Khi nào con nhỏ khùng chết, tui nghỉ bán.”
Nói với báo Thanh Niên về trường hợp của cụ Rớt, một cán bộ xã Hàm Ninh cho biết, cụ Rớt đang hưởng chế độ trợ cấp 270,000 đồng/tháng (khoảng $12), cộng với số tiền bảo trợ cho cô cháu bị tâm thần cũng được khoảng trên 1 triệu đồng (hơn $43)/tháng. Tuy nhiên, bà cán bộ này cũng cho biết thêm, “gia đình cụ Rớt đã được đưa ra khỏi diện nghèo mấy năm nay.” Như vậy theo quy định, số tiền này cũng không còn được lãnh. (Tr.N)
No comments:
Post a Comment